Phải nói, tai nạn xảy ra ở thành phố Yến rất kỳ lạ, khiến người ta khó lòng hoài nghi phía sau có phải có ai đó hành động gì không. Nhưng dù sao cũng là âm thầm, Mục Chính Nhất cũng không tự mình chứng kiến, không thể tự mình cảm nhận được sự nguy hiểm được.
Nhưng bây giờ, y tận mắt nhìn thấy một màn tai nạn xe cộ, hơn nữa còn xảy ra đối với bản thân y, cách y không đến một trăm mét. Mặc dù nói ra thì tai nạn xe ở thành phố Yến cũng kỳ lạ hơn, càng cố ý hơn, nhưng cảm nhận đầu tiên của Mục Chính Nhất không phải là tức giận, mà là hoảng sợ.
Đúng vậy, sợ hãi đến cực độ.
Nếu chẳng may lái xe của y xử trí không thông minh, cũng lao ra khỏi đường cao tốc, thì ai mà biết được sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào? Mục Chính Nhất bây giờ tuy còn không phải Chủ nhiệm, nhưng vị trí Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không phải tồi, muốn mưa có mưa, muốn gió có gió. Hơn nữa bây giờ còn đang là thời đại hòa bình, y hoàn toàn không có giác ngộ hy sinh bản thân vì Tổ quốc.
Chiếc xe phía trước vừa rồi lao xuống rãnh bên đường, bốn người trên xe, trong đó còn có một cán bộ nữ, với tốc độ vừa rồi mà phân tích, e rằng những người trên xe lành ít dữ nhiều. Đều là những cấp dưới và đồng sự nhiều năm của y, y phải làm thế nào để nói chuyện với người thân của họ đây?
Sau khi hoảng sợ, Mục Chính Nhất lại cảm thấy đau đầu và bất đắc dĩ. Trong lòng dường như cũng không muốn suy đoán tai nạn vừa rồi là ai cố tình gây ra nữa, từ lúc chiếc xe mới không biển số xuất hiện, cho tới khi một chữ "S" mà tạo thành tai nạn, sau đó lại lẫm liệt mà bỏ đi, tất cả những hành động đó đều rất dứt khoát, không hề vấp váp gì, hiển nhiên là vì tạo phiền phức. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Chứ không phải vì muốn trêu chọc họ để khoe xe mới, hơn nữa nói thật ra, với hiểu biết của Mục Chính Nhất, cũng không thể nhận ra chiếc xe đó là hiệu gì hay đời gì, thậm chí ngay cả biển số xe cũng không có nữa, cũng tức là, đối phương ung dung mà đến, ung dung mà đắc thủ, đồng thời ung dung mà rời đi.
Sau khi dừng xe, xe phía sau cũng dừng lại, xe phía sau chỉ có một tài xế, vốn dĩ là xe dự trữ, bây giờ hai xe gộp lại với nhau, cũng chỉ có bốn người.
Mục Chính Nhất vẫn chưa hoàn hồn, ngồi ở ghế sau bất động mãi, sau đó mới như chợt tỉnh ra, dặn dò thư ký:
-Mau thông báo cho cảnh sát địa phương, mau gọi người cứu trợ.
Sau đó lại chỉ đạo hai lái xe, mau xuống rãnh cứu người.
Mục Chính Nhất lúc này mới tỉnh táo lại, rút một điếu thuốc, lại cầm điện thoại lên, thấy lúc này vẫn chưa đến 10 giờ đêm, chắc chắn lúc này Chu Hồng Cơ vẫn chưa đi ngủ, liền run run gọi điện thoại.
Chu Hồng Cơ bình thường cũng khoảng 11 giờ đêm mới đi ngủ, huống hồ là bây giờ, tối hôm nay trước 12 giờ, y cũng không thể ngủ nổi.
Bởi vì Chu Hồng Cơ cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có!
Nếu chuyện ở tỉnh Yến chỉ là mở đầu, chỉ khiến y cảm thấy được một chút âm mưu nhỏ, vậy sự việc xảy ra tối hôm nay ở thành phố Lỗ, khiến y thực sự cảm thấy lo lắng.
Một hơi lạnh thấu xương!
Thật sự sai rồi? Chu Hồng Cơ một mình ở trong phòng, không ngừng đi qua đi lại, bực bội bất an, trên mặt lại đầy sự u sầu. Lần đầu tiên, y thật sự cảm nhận được thế nào là mùi vị bất an.
Mục Chính Nhất lại không biết rằng, sự việc không chỉ dừng lại ở hai vụ tai nạn mà y gặp được ở thành phố Yến và trên đường cao tốc, mà là ở thành phố Lỗ. Ngay lúc bọn họ vừa mới lên đường cao tốc, cũng đã xảy ra một việc khiến Chu Hồng Cơ vô cùng tức giận và bất an.
Sự việc, nếu như theo người ngoài thấy, tuyệt đối là chuyện nhỏ. Nhưng trong mắt Chu Hồng Cơ, lại có ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Lỗ không lâu, Chu Hồng Cơ đã rất cấp bách mà đến gặp Hạ Tưởng, mời Hạ Tưởng ăn cơm, đồng thời đã lấy ra chai rượu Mao Đài quý được cất giữ nhiều năm. Hành động này của Chu Hồng Cơ đã thể hiện đủ thành ý của y rồi. Hạ Tưởng cũng cảm ơn sự hào phóng của Chu Hồng Cơ, thậm chí còn rất chủ động mà nói với Chu Hồng Cơ về việc hắn đã ở Bắc Kinh thăm hỏi ông cụ Phó như thế nào.
Đương nhiên, bỏ qua chi tiết Diệp Thiên Nam.
Cuộc gặp mặt với Hạ Tưởng cũng xem như được như ý, hai bên đều uống rượu rất vui vẻ, nhắc đến chuyện ngày mai Thành Đạt Tài đến sẽ gặp mặt với những người con ông cháu cha, lại nhắc đến bước tiến triển tiếp theo trong sự kiện Hà Giang Hải. Đương nhiên, đối với vấn đề làm thế nào để xử lý việc của Hà Giang Hải, Hạ Tưởng cũng vẫn lập lờ không rõ ràng như trước.
Nhưng biểu hiện của Chu Hồng Cơ vẫn cảm thấy thái độ của Hạ Tưởng cũng đã đủ rõ ràng, cho rằng sự hợp tác giữa y và Hạ Tưởng, trên cơ bản là ở chỗ duy trì được sự tín nhiệm giữa những đồng minh.
Chu Hồng Cơ đương nhiên cũng không nhắc đến việc y phái người đến tỉnh Yến, Hạ Tưởng đã biết hay chưa y cũng lười suy đoán. Lúc này y cũng không cho rằng tai nạn xe cộ của Cung Tiểu Tinh ở tỉnh Yến có liên quan gì đến Hạ Tưởng.
Có thể nói, Chu Hồng Cơ gấp gáp muốn gặp mặt với Hạ Tưởng, là để xem Hạ Tưởng có thay đổi thái độ hợp tác với y hay không. Mặc dù sau lưng Hạ Tưởng y đã có một vài hành động, đồng thời cho rằng rời Hạ Tưởng rồi, y vẫn có thể nắm được đại cục. Nhưng y không biết ở tỉnh Tề, những nơi cần Hạ Tưởng giúp đỡ còn rất nhiều.
Sau khi tạm biệt Hạ Tưởng, Chu Hồng Cơ vừa về đến nhà, liền nhận được một tin tức khiến y rất kinh ngạc, con đường lấy tin tức ngầm từ phía nhà khách Tỉnh ủy của y, đột nhiên mất tích!
Tất cả mọi việc về Cung Tiểu Tinh, đều là người này tiết lộ, mới khiến Chu Hồng Cơ có được quyền chủ động trong sự việc của Cung Tiểu Tinh. Vốn dĩ theo quy định, tối hôm nay gã còn phải báo cáo với Chu Hồng Cơ về tình hình mới nhất, không ngờ người đã mất tích rồi!
Nói là mất tích cũng không được chính xác lắm, chỉ có thể nói là trong chốc lát đột nhiên không thể liên lạc được. Nếu như bình thường, một người không thể liên lạc được trong mười mấy tiếng đồng hồ cũng bình thường, e rằng một ngày một đêm cũng không sao, ai mà không có những chuyện bí mật chứ? Nhưng bây giờ lại khác, Cung Tiểu Tinh sống hay chết còn chưa biết được, đang là lúc cần người này tiết lộ một chút tin tức nội tình, gã đột nhiên lại không liên lạc được, khiến Chu Hồng Cơ lập tức kinh hoảng, trong lòng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện phiền phức. Nếu như bản thân người này cảm thấy không ổn, mà chủ động trốn đi thì còn may, nếu như gã bị người khác khống chế rồi, thì tuyệt đối không phải là chuyện gì hay ho.
Chẳng lẽ Hạ Tưởng đã ra tay? Chu Hồng Cơ cho đến lúc này vẫn chưa ý thức được sức mạnh của những thế lực bản địa tỉnh Tề, vẫn cứ tập trung ánh nhìn trên người Hạ Tưởng, chính là sai lầm nghiêm trọng thứ hai mà y mắc phải sau việc ra tay với Cung Tiểu Tinh. Nếu Chu Hồng Cơ sớm nhận rõ tình thế, ý thức được không thể bức bách quá mức, lúc nên thu tay về thì nên thu tay về, có lẽ cũng không mắc phải lỗi lớn như vậy. Nhưng cũng không phải ai cũng có tầm nhìn sắc bén, dù sao ai cũng có điểm hạn chế của mình, mà Chu Hồng Cơ lại có tâm lý lập công nóng vội, lại thêm sự thúc giục của cấp trên, nên có chút rối loạn. Còn có một điểm nữa, y dù sao cũng chưa có kinh nghiệm lăn lộn trong thế cục rối ren ở địa phương.
Giống như lão Cổ đã nói với Hạ Tưởng trong điện thoại, Chu Hồng Cơ bây giờ vẫn đang còn ở trong giai đoạn thứ nhất nhìn núi chỉ biết đó là núi mà thôi. Y cho rằng cảnh giới nhìn núi thấy núi của y cũng giống như cảnh giới nhìn núi thấy núi của Hạ Tưởng, thật ra ở giữa đó còn có một khoảng cách rất xa.
Anh cho rằng anh giống tôi, thật ra chúng ta không giống nhau. Đạo lý thì ai cũng biết nói, nhưng đến trong thực tế rồi, thì không còn là một chuyện dễ dàng như mở miệng nói là được.
Chu Hồng Cơ liền không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp lý giải. Nếu nói sự việc Cung Tiểu Tinh ở thành phố Yến không phải Hạ Tưởng ra tay, và nếu nói con đường tin tức ngầm ở nhà khách Tỉnh ủy cũng không phải do Hạ Tưởng hành động, vậy rốt cuộc là người nào cứ lần này đến lần khác gây khó dễ cho y? Ngoài Hà Giang Hải ra, còn có ai cứ có ý đối địch với y như vậy?
Hạ Tưởng thù địch với y thì có thể hiểu được, là vì muốn nắm quyền chủ động. Hà Giang Hải cứ phản đối nhất cử nhất động của y lại càng có thể hiểu được, là vì tự bảo vệ. Nhưng vấn đề là, Hà Giang Hải bây giờ đã nửa sống nửa chết rồi, còn có sức ảnh hưởng gì nữa chứ? Nếu Chu Hồng Cơ cẩn thận nghiên cứu lịch sử của tỉnh Tề, đồng thời hiểu biết một chút về người tỉnh Tề, y sẽ không dễ dàng rút ra kết luận như trên. Vì vậy mới nói, vạch binh lược trên giấy và chiến đấu thực tiễn, có khi tồn tại một khoảng cách rất lớn.
Chu Hồng Cơ suy nghĩ mãi, vẫn không tìm được đường ra, đang lúc bực bội bất an, liền bất ngờ nhận được điện thoại của Mục Chính Nhất.
Mục Chính Nhất trở về ngay trong đêm, Chu Hồng Cơ cũng biết, cũng không phản đối, bởi vì y cũng gấp gáp muốn nói chuyện với Mục Chính Nhất. Phải nói chuyện thật cụ thể rõ ràng về những gì phát sinh ở tỉnh Yến, thì mới có thể rút ra được kết luận chính xác được.
Ban đầu Mục Chính Nhất cũng có báo cáo, nhưng dù sao trong điện thoại cũng không thể rõ ràng được. Hơn nữa y cũng cho rằng Mục Chính Nhất về cái nhìn tổng quát thì còn được, nhưng về những điểm chi tiết thì còn nhiều khiếm khuyết. Có lẽ dưới sự dẫn dắt của y, có thể sẽ phát hiện được nhiều tình tiết mới. Nhưng…bây giờ đột nhiên gọi điện đến, lẽ nào Mục Chính Nhất đã nghĩ ra được cái gì mới? Chu Hồng Cơ còn đang ôm hy vọng, vội vàng nghe điện thoại.
Giọng nói của Mục Chính Nhất tràn đầy kinh hãi và thất bại:
-Chủ…Chủ nhiệm Chu, xảy ra chuyện lớn rồi!
Lòng đầy chờ mong của Chu Hồng Cơ như bị dội một gáo nước lạnh, nhất thời tâm tình bị phá hỏng:
-Xảy ra chuyện gì vậy? Cứ ầm ĩ như vậy…
Mục Chính Nhất bây giờ cũng không quan tâm đến tâm tình của lãnh đạo, trực tiếp nói đơn giản một chút về tai nạn xe mà y gặp phải vừa rồi, đồng thời bổ sung thêm suy nghĩ của mình:
-Chủ nhiệm Chu, tôi cứ luôn có cảm giác tai nạn xe ở tỉnh Yến, tai nạn xe vừa rồi, và tai nạn xe mà Chủ tịch Cao gặp phải mấy ngày trước, đều có chút giống nhau.
Đừng nói, trong mắt Chu Hồng Cơ, Mục Chính Nhất vẫn có chút hình tượng của một người tướng. Nhưng Chu Hồng Cơ xác định gã chỉ là một tướng tài chứ không phải là một người lãnh đạo tài, không có năng lực chống đỡ, không ngờ lời nói vừa rồi như thức tỉnh người trong mộng. Chu Hồng Cơ chỉ cảm thấy trước mắt mình như được khai sáng. Trước đây chỉ cho rằng Hạ Tưởng đứng phía sau, mà đã quên mất sự tồn tại của Hà Giang Hải.
Hà Giang Hải chỉ ở trong bệnh việc giả bệnh, gã bây giờ vẫn còn là Bí thư Đảng ủy công an kiêm Giám đốc sở Công an, vẫn là người lãnh đạo quân đội tỉnh Tề, gã vẫn chưa bị cách chức điều tra, vẫn còn nắm quyền lực trong tay! Thật sự lại bỏ qua như vậy? Chu Hồng Cơ tự trách bản thân, người trong chốn quan trường, từ trước đến nay chưa từng có chuyện nhận thua, trước khi bị chính thức điều tra, ai cũng không muốn vứt bỏ sự nỗ lực cuối cùng. Y quá ngây thơ rồi, cho rằng Hà Giang Hải chủ động đệ đơn xin từ chức, thì đã không còn sức đánh trả nữa, sao lại có thể quên được câu nói lạc đà gầy sắp chết đi nữa thì cũng cao lớn hơn ngựa được?
Có lẽ là, cây có bóng, người có uy! Hà Giang Hải…cứ chờ đó!
Chu Hồng Cơ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, trong một loạt vụ tai nạn xe, y tự cho rằng đã nhận ra được bản chất sự việc, lại dưới sự nhầm lẫn của Mục Chính Nhất, thật sự cho rằng là Hà Giang Hải ra tay, từ đó mà y phạm phải sai lầm nghiêm trọng thứ ba.
Một Chu Hồng Cơ vẫn chưa nhận ra được kẻ thù đích thực đứng đằng sau là ai, cứ đi càng ngày càng xa trên con đường sai lầm, cuối cùng rơi vào vực sâu không thể nào đứng lên nổi!