- Bí thư Tống, tất cả thuận lợi.
Trên mặt Lý Đinh Sơn đã sớm không còn vẻ mặt tức giận, thay vào đó là sự bình tĩnh và chắc chắn, dường như cảnh tượng vừa mới xảy ra hoàn toàn nằm trong dự tính.
Tống Triêu Độ lời ít mà ý nhiều, sẽ không nhiều lời, nhưng nhắc tới Tống Nhất Phàm thì khác, nhiều lời rồi
- Tiểu Phàm ở thành phố Lỗ, Hạ Tưởng đang đi cùng nó, đứa trẻ này không biết suốt ngày nghĩ ngợi điều gì, lại không muốn làm chính trị, lại không muốn làm kinh tế, làm chức Phó tổng trong một công ty gia đình nhỏ ở Bắc Kinh, nhưng nghe nói cũng làm có màu có mè lắm? Thôi vậy, mặc kệ nó, con gái không giữ được, tùy nó đi.
Nói đến Tống Nhất Phàm, Tống Triêu Độ mới lộ ra vẻ dịu dàng và chân thật, Lý Đinh Sơn nghe xong cảm thám muôn ngàn, cũng nói đến gia đình của ông ta, liền hẹn với Tống Triêu Độ, thời điểm tết âm lịch sẽ gặp lại lần nữa ở thành phố Yến.
Tống Triêu Độ đồng ý rồi:
- Là nên gặp mặt tụ họp, một khi tuổi tác lớn rồi, liền thích nhớ lại chuyện xưa. Con người mà, đều chạy không khỏi thời gian.
Mặc dù đối với Lý Đinh Sơn mà nói, Tống Triêu Độ thân là bạn học lại cảm thán trước mặt ông ta cũng ít ơi là ít, trong trí nhớ, từ sau khi Tống Triêu Độ thất thế ở tỉnh Yến, liền thoáng cái trở nên trầm mặc ít lời.
Mãi cho đến cuộc điện thoại hôm nay, Tống Triêu Độ lại lần nữa để lộ một mặt chân thật, mới khiến Lý Đinh Sơn xác nhận, Tống Triêu Độ trầm mặc ít lời, vẫn y như Tống Triêu Độ năm nào, ngoại trừ ông ta giữ chữ như vàng ra, phẩm hạnh và tính tình, trước sau như một.
Nếu như nói ngày trước ít nói kiệm lời là vì không được như ý trong trốn quan trường, thế thì hiện giờ sự thật lộ rõ, ắt hẳn là Tống Triêu Độ cuối cùng phải đi trên đỉnh cao của đời người chăng?
Ngẫm nghĩ lại năm đó Cao Thành Tùng một thời làm hại tỉnh Yến, đã qua đời trong sự lạnh lẽo, trước lúc chết, con cái cũng không có ở bên cạnh, quyền lực và uy phong trong quá khứ đã sớm không còn, chỉ có lạnh lẽo, mà trong bản tin chẳng qua chỉ phát một khối tin tức đậu hũ, thậm chí lễ truy điệu cũng không được lập, cảnh cuối đời sao mà suy đoài thế này, lại so với quyền thế ngất trời của Cao Thành Tùng năm đó ở tỉnh Yến, đời người, ai có thể nhìn được lâu dài?
Cả đời Cao Thành Tùng lại có được những gì? Quyền lực bị cướp đoạt, tài sản bị sung công, lúc tuổi già ở lẻ loi hịu quạnh trong sự giam lỏng, không nơi nương tựa, vợ tuy chưa ly dị, con cái thì đã tan, thân là một lão già tuổi tác đã cao, ngay cả thứ thân tình bình thường nhất cũng không có được, là một thất bại lớn nhất trong đời.
Làm quan một đời, quyền lực và tiền tài không mang đến hạnh phúc và sự bình yên, chỉ có những quan tốt thật lòng vì nước vì dân, sau khi lui về, thường được dân chúng nhớ đến, lúc chết, có dân chúng tự phát đưa tiễn, thì không uổng một chặn đường làm quan.
Cảm xúc Lý Đinh Sơn rất nhiều, suýt chút nữa thì thổ lộ hết tâm tư qua điện thoại với Tống Triêu Độ, cũng may, ông ta nhịn được, bởi vì Tống Triêu Độ lại đề cập đến một chuyện khác.
- Đinh Sơn, ông chuyển lời với Hạ Tưởng một tiếng, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh ta nữa, tôi vốn dĩ muốn để Tiểu Phàm chuyển lời cho anh ta, sợ Tiểu Phàm nói không rõ ràng, nên nói lại lần nữa với ông.
Giọng nói của Tống Triêu Độ nghiêm túc đi nhiều,
- Hạ Tưởng phương hướng tổng thể nắm được vô cùng khá, chi tiết cũng xử lý rất tốt, nhưng dạo gần đây, ít nhiều xuất hiện một số lối rẽ, anh ta đã bỏ xót một nhân tố mấu chốt, mới khiến anh ta mãi vẫn không hiểu người ta tại làm sao lại gây sự hết lần này đến lần khác.
- Có một câu tặng anh ta —— tỉnh Tề có chuyện, Bắc Kinh có gió.
………
- Tỉnh Tề có chuyện, Bắc Kinh có gió ư?
Hạ Tưởng ngẩn người, giơ tay véo tai của Tống Nhất Phàm, lại nhéo nhéo mũi cô
- Em xác nhận câu mà ba em nhờ em chuyển lời cho anh là câu này, chứ không phải câu nói mớ sau khi em vừa mới tỉnh giấc ư?
Tống Nhất Phàm xấu hổ bực bội mà né tránh tay của Hạ Tưởng:
- Anh Hạ, em không phải trẻ con, anh đừng véo tai của em nữa, em có ý kiến!
Sau khi bày tỏ sự bất mãn cá nhân, lại quay trở lại vấn đề chính
- Em đương nhiên xác nhận rồi, em từ lúc ba tuổi đến nay, chuyển lời dùm người ta cũng không có sai qua, hừ, coi thường người khác, không quan tâm anh nữa.
Tống Nhất Phàm xoay người đi rồi, chiếc váy tung bay trong gió nhẹ, cô cứ như một chú chim sơn ca thoắt qua lại, chớp mắt liền biến mất ở nơi xa, lén lút lẻn vào đất trồng ngô.
Hạ Tưởng lại không chú ý đến việc Tống Nhất Phàm đang làm gì, mà là cúi đầu trầm mặc nghỉ ngợi ý nghĩa trong lời nói của Tống Triêu Độ, rất rõ ràng, lời nói của Tống Triêu Độ ám chỉ Tần Khản chủ động gây sự một cách khác thường, cũng đích thật trong lời nói, điểm trúng vấn đề nan giải mà hắn hiện giờ nghĩ mãi không ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Vốn dĩ cứ tưởng có thể đợi sau khi thay đổi nhiệm kỳ, Tần Khản sẽ tự động dừng lại, thử nghĩ, sau khi mỗi người mỗi thành tích mỗi vị trí, chiếu theo thường lệ, rất khó mà điều chỉnh chức vụ lần nữa, Tần Khản cũng đành từ bỏ. Sau đó Tôn Tập Dân sẽ dưới sự ủng hộ của Khâu Nhân Lễ, dốc hết toàn khả năng đem tất cả sự phân công của Tần Khản chia nhỏ ra, một bộ phận chia cho Lý Vinh Thăng, một bộ phận chia cho Chu Vu Uyên.
Tần Khản dưới hai tầng áp lực vừa không có sự giúp sức của Khâu Nhân Lễ, lại không được chủ tịch Tỉnh coi trọng, lại cộng thêm quyền lực trong tay bị hạn chế đến mức độ lớn nhất, ông ta còn có thể gợi được con sóng lớn thế nào chứ? Mùa thu rồi, châu chấu không sống được bao lâu đâu.
Nhưng lời nói của Tống Triêu Độ vẫn là thoáng cái mở ra cánh cửa cho Hạ Tưởng, giúp luồng suy nghĩ của hắn thoắt chốc mở rộng ra rất nhiều —— nếu như đế hắn biết Lý Đinh Sơn đã dưới sự ám thị của Tống Triêu Độ, và đã đọ chiêu với Tần Khản, Hạ Tưởng sẽ hiểu ra kỳ thật từ đầu đến cuối Tống Triêu Độ vẫn luôn chú ý chặt chẽ đến cục thế của tỉnh Tề —— mặc dù Tống Triêu Độ thân là người ngoài vẫn luôn vô cùng chú ý đến cục thế của tỉnh Tề, thế thì tầng cao ở Bắc Kinh, ắt hẳn tất cả mọi người đều để tâm đến cục thế tỉnh Tề từng giây từng khắc.
Hệ phản đối khẳng định là nhìn chằm chằm vào cục thế tỉnh Tề, mà Ngô Tài Dương ra tay, cũng chứng minh thế lực gia tộc cũng vô cùng chú ý đến tỉnh Tề, lại liên tưởng đến việc chuyển nhậm của Lý Vinh Thăng, cũng cho thấy tất cả đều dồn sức lực vào tỉnh Tề, nhưng lúc các mặt thế lực ở Bắc Kinh dường như toàn bộ đều để ánh mắt rớt xuống tỉnh Tề, thì lại có một bên thế lực trong khoản thời gian gần đây, quá ư trầm mặc rồi…
Phải nói là, kể từ sau khi Hà Giang Hải tạo ra vụ tai nạn xe Nha Nội, đến sinh nhậtt ông cụ Phó mới thôi, một bên thế lực nào đó, dường như hoàn toàn rút ra khỏi tỉnh Tề, không bình thường, quá không bình thường rồi!
Hạ Tưởng đột nhiên kinh ngạc, bất thình lình đứng dậy, quả nhiên là tỉnh Tề có chuyện, Bắc Kinh có gió!
Hắn vẫn luôn bỏ qua một luồng gió đông khác của Bắc Kinh, một luồng gió đông dõng dạc nhưng lại có thể ẩn đi không thấy, cũng là ngọn gió đông có khả năng mê hoặc nhất, lúc hắn vừa mới vào quan trường, ngọn gió đông đã từng khiến hắn mê muội đầu óc choáng váng, hôm nay, lại suýt nữa khiến hắn lạc mất đi cảm giác phương hướng ở tỉnh Tề!
Một luồng gió đông thật lợi hại.
Hạ Tưởng coi như cũng hiểu rõ khúc mắc bên trong, một điểm mấu chốt mà hắn suy nghĩ không thông mãi trước đến nay cuối cùng đã dễ dàng giải quyết được, khiến tâm trạng hắn thoải mái vô cùng, chỉ cần biết được kẻ đứng sau Tần Khản là ai, thì sẽ không khó khăn gì suy đoán được mục đích cuối cùng của Tần Khản là gì, và cả việc Tần Khản có bao nhiêu lòng tin và thực lực để tiếp tục làm ẫm ĩ nữa.
Bây giờ biết được quân bài chưa lật và thực lực của Tần Khản, Hạ Tưởng càng có lòng tin lớn hơn có thể bóp nghẹt mưu đồ của Tần Khản
Đang lúc nhập tâm nghĩ ngợi, đột nhiên trong mũi truyền đến hương thơm, vừa quay đầu, thấy Vệ Tân cười khanh khách đem một sâu khoai tây nướng đưa đến đây. Hạ Tưởng đích thực đã đói rồi, liền không khách sáo mà nhận lấy, cắn một miếng lớn, khỏi nói, tay nghề của Vệ Tân quả thật không tồi.
Sau đó, Hạ Tưởng lại liên tiếp ăn mấy sâu đồ nướng, liền càng cảm thấy tâm trạng thư thái, thoải mái vô cùng, vừa nhìn xung quanh yên lặng không một người, mà Vệ Tân yên lặng đứng trước mặt, yên ắng như nắng ban chiều, đẹp như bầu trời mùa thu, là khiến người ta vui vẻ thoải mái như thế nào, không khỏi trong lòng lay động, liền muốn chọc ghẹo cô.
Liền giơ tay ra, ôm Vệ Tân vào lòng, sau đó giở trò, cười hi hi nói:
- Trái phải không ai, cô vợ nhỏ, em hãy chiều bổn quan đi.
Vệ Tân vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, muốn đẩy Hạ Tưởng ra, lại cả người không chút sức, đành phải xin tha:
- Ông xã, anh tha cho em đi, chẳng may cô bé Phạm quay về, thế thì thảm rồi, anh quên rằng lần trước ở trong nhà tại Bắc Kinh, anh chính là bị cô bé Phàm hại qua một lần…
Hạ Tưởng cũng không phải muốn làm bậy giữa ban ngày, chẳng qua là muốn trêu đùa Vệ Tân, hiếm khi có được hôm nay vừa có người đẹp bầu bạn, lại có chuyện tốt sắp đến, hắn cũng đích thực muốn thư giản một chút, nhưng nghe Vệ Tân nói, ngược lại ý nghĩ hư hỏng trong lòng liền không thể kiềm chế được mà dâng trào lên, trực tiếp đặt Vệ Tân ngã lên ghế nằm:
- Không tin hôm nay cô bé Phàm lại hãm hại anh, giờ chắc cô bé đang chơi đùa vô cùng vui vẻ ở đâu đó, làm gì còn có tâm trí để ý đến chúng ta….
Mặt của Vệ Tân đã đỏ bừng như máu rồi, lông tơ trên chiếc cổ trắng đều dựng đứng cả lên, dừng như phết qua lớp mật vậy, Hạ Tưởng đang lúc chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống ngọt như mật vậy, đột nhiên liền nghe thấy tiếng hò hét bách thiết truyền tới từ phía xa….
- Cứu mạng! Anh Hạ mau đến cứu em! Có người xấu!
Là Tống Nhất Phàm.
Hạ Tưởng giật mình, giữa ban ngày ban mặt còn có kẻ xấu, hắn lập tức chạy về hướng mà Tống Nhất Phàm phát ra tiếng kêu, cứ tưởng Tống Nhất Phàm đã gặp phải chuyện lớn bất trắc gì, trong lúc giật mình, đã sớm quên đi sạch sẽ chuyện chọc ghẹo Vệ Tân.
Không ngờ đợi khi Hạ Tưởng như thiêu như đốt chạy đi, vừa trông thấy đã dở khóc dở cười, thì ra Tống Nhất Phàm chưa được sự cho phép đã lấy bắp của bác nông dân, bị người ta phát hiện rồi. Bác nông dân xuất phát từ lòng tốt —— đoán chừng cũng thấy Tống Nhất Phàm một cô gái xinh như tiên lấy vài trái bắp không đáng tiền, không thể coi là trộm —— liền nói cho Tống Nhất Phàm nghe loại bắp nào thì nướng ăn ngon.
Kết quả Tống Nhất Phàm hiểu lầm bác nông dân, tưởng rằng đối phương là người xấu giống như sói già xấu xa vậy, liền lớn tiếng kêu cứu.
Hạ Tưởng nhận lỗi với bác nông dân, lãnh Tống Nhất Phàm về, lại tốn mười đồng nhân dân tệ mua hết mấy trái bắp, trên đường trở về còn phê bình Tống Nhất Phàm không nên hung dữ với bác nông dân như vậy, càng không nên nghi ngờ đối phương không phải là người tốt.
Tống Nhất Phàm vẫn không phục:
- Ông ta chính là không phải người tốt.
- Sao lại không phải người tốt? Em thấy bộ dạng ông ấy trung hậu lương thiện biết bao.
- Bộ dạng cũng trung hậu thật, nhưng người có bộ dạng trung hậu thì nhất định là lương thiện sao? Cái Logic gì vậy? Anh không cảm thấy ông ta có bộ dạng rất giống Chương Nhất Ma sao?
E sợ Hạ Tưởng không tán đồng với cách nghĩ của cô vậy, Tống Nhất Phàm cường điệu nói:
- Có một số người vẻ mặt nhăn nheo, ẩn chứa bên trong không phải là sự từng trải và câu chuyện năm tháng, mà là một rồi thêm một tâm địa xấu xa.
- …
Chả ăn nhập vào đâu, Hạ Tưởng hết cách với Tống Nhất Phàm.
Trở về Tỉnh ủy, Hạ Tưởng liền nghe thấy chuyện Lý Đinh Sơn gây sự với Tần Khản, trong lòng tuy rằng buồn bực, cũng đa phần đoán được Lý Đinh Sơn là tại làm sao lại tranh cải với Tần Khản, để Lý Đinh Sơn kìm hãm một chút sự chú ý của Tần Khản, hắn vừa hay thừa dịp bố cục.
Nhất thiết phải ngồi xuống nói chuyện với Tôn Tập Dân, Chu Hồng Cơ rồi, bởi vì sự tình quan trọng, không bàn không được, còn không đợi Hạ Tưởng chủ động đi tìm Tôn Tập Dân, Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ đã chủ động bắt tay đến thăm, chủ động tới cửa.
Màn kịch cuối cùng của tỉnh Tề, mở màn từ đây.