Trước khi Diệp Thiên Nam đăng ký, đã gọi điện thoại tới Hạ Tưởng.
Lần đầu gọi tới, Hạ Tưởng không không nghe máy. Diệp Thiên Nam không nổi giận, lại tiếp tục gọi, kết quả là lần thứ hai, Hạ Tưởng vẫn không không nghe máy.
Nói chung, với cấp bậc như Hạ Tưởng, cho dù Khâu Nhân Lễ gọi điện thoại cho hắn, nếu hai lần gọi mà cũng không nghe, sẽ không gọi lại lần thứ ba, bởi vì như vậy rất thất lễ.
Diệp Thiên Nam cố tình gọi tiếp lần thứ ba, bởi vì có một số lời ông ta không nói ra thì thấy không vui, phải nói rõ ràng cùng với Hạ Tưởng.
Sau khi điện thoại vang lên lần thứ ba, đã được tiếp nhận.
Diệp Thiên Nam mới bắt đầu đã rất không khách khí nói:
- Phó Bí thư Hạ, ngay cả điện thoại cũng không nghe, rất không nể tình.
Giọng nói của Hạ Tưởng rất hờ hững, liền lành lạnh như gió thu:
- Diệp Thiên Nam, tôi không có nghĩa vụ phải nghe điện thoại của anh. Hơn nữa, tôi cũng không cho rằng tôi và anh cần thiết phải trò chuyện. Ngược lại, tôi còn cho rằng anh hết lần này đến lần khác gọi điện thoại tới, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng đều không hiểu, làm cho người ta rất thất vọng rồi.
Trong ấn tượng của ông ta, từ cho tới bây giờ, Hạ Tưởng cũng chỉ có một thái độ bình tĩnh thong dong. Cho dù là lúc ở tỉnh Tương cùng ông ta đối chọi gay gắt gần như nước với lửa, cũng vẫn nho nhã lễ độ, chưa từng nói ngoan độc như vậy. Hôm nay làm sao vậy, sao chưa gì đã đã vào thế tấn công?
Diệp Thiên Nam thật sự bị Hạ Tưởng nói một hồi làm ông ta sững sờ tại chỗ. Qua một lúc lâu mới thanh tỉnh lại, không khỏi thẹn quá thành giận, nói:
- Phó Bí thư Hạ, làm người khi làm việc cũng nên lưu lại một con đường, về sau gặp lại cũng tốt hơn. Tôi đến thành phố Lỗ là việc chung hay là việc tư, cũng không quan hệ tới cậu, cậu trốn ở sau lưng ngầm ra tay, sao tính là đàn ông?
Trong lúc quýnh lên, vốn định hàm súc hỏi về vấn đề, Diệp Thiên Nam lại trực tiếp nói ra, tương đương trực tiếp nói rõ sự việc ông ta hai lần bị đánh là do Hạ Tưởng ngầm sai khiến.
Hạ Tưởng ngạc nhiên hỏi:
- Diệp Thiên Nam, anh nói vậy là có ý gì? Anh ở thành phố Lỗ? Tôi cũng không biết anh ở đâu, sao có thể còn ngầm ra tay với anh, anh quả thực là ngậm máu phun người!
Lời nói Hạ Tưởng rất chắc chắn, giọng điệu rất kiên định, một chút nữa khiến Diệp Thiên Nam không dừng lại được, bị nghẹn nói không nói nên lời.
Chẳng lẽ thực sự không phải do Hạ Tưởng gây nên?
Ngày hôm qua, sau khi tụ họp xong, Diệp Thiên Nam với tâm sự nặng nề, trở về nhà khách, vừa mới xuống xe còn chưa kịp lên lầu, ngay tại bãi đỗ xe đã bị vài người ngăn chặn. Đối phương là ba, bốn gã thanh niên trai tráng, mỗi người đều vai u thịt bắp, hơn nữa nhìn qua đều uống vào không ít rượu.
Ngay từ đầu, đối phương cũng không phải cố ý cản đường Diệp Thiên Nam mà là mấy người này dường có mâu thuẫn, lôi lôi kéo kéo, ngươi đẩy tôi đẩy, nháo thành nhất đoàn, náo đến cuối cùng, lại đúng lúc vây quanh Diệp Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam cũng uống ít rượu, dù chưa say, cũng có vài phần chếnh choáng, bắt đầu không còn ý thức được điều gì liền căn cứ vào mong muốn tốt đẹp, nhiều chuyện không bằng ít chuyện, tự lui qua một bên.
Không ngờ đối phương ở ngay trước mặt anh ta, bắt đầu đánh nhau, còn đánh rất hung dữ. Diệp Thiên Nam tuy rất ít gặp qua cảnh đánh lộn thực sự như vậy, hơi sợ hãi, đã muốn trốn xa hơn một chút, nhưng mới bước sang bên cạnh một bước, lại giẫm lên chân một người.
Liền chọc đại họa.
Đối phương mới vậy liền phát hỏa, cũng không còn tự đánh giết lẫn nhau nữa mà liên kết với nhau tay đấm chân đá ông ta. Đáng thương cho một quan lớn từng làm tới cấp Phó tỉnh cấp như Diệp Thiên Nam, vì che dấu không để cho người khác biết, một mình tiến đến thành phố Lỗ, hiện tại kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, bên người ngay cả một cảnh vệ cũng không có, dùng lời của ông ta mà nói, là con hổ thực sự lạc vào thành phố Lỗ bị chó bắt nạt.
Sau khi bị đánh đấm no nê, cái mũi của Diệp Thiên Nam đã không còn là cái mũi, mắt không phải mắt, một phen nước mắt nước mũi trào ra, đau đớn trên người, hơn nữa trong lòng còn thấy uất nghẹn, thiếu chút nữa đau muốn chết.
Đúng vậy, con đường làm quan của Diệp Thiên Nam trước khi gặp được Hạ Tưởng, vẫn thuận lợi dường như ngồi hỏa tiễn vậy, đừng nói bị người đánh, ai cũng phải vô cùng cung kính nhường ông ta ba phần lễ. Hiện tại, ông ta bị chế giễu, chẳng những thành dân chúng tóc húi cua, không ngờ còn bị người đánh rắn giập đầu một trận tơi bời. Thật sự là ông trời phù hộ, ông ta đã đụng vào ai rồi...
Đối phương ước chừng quần ẩu đồng chí Diệp Thiên Nam lâu tới bốn, năm phút đồng hồ, nếu thật sự mạnh tay, hiện tại đồng chí Diệp Thiên Nam trên cơ bản có lẽ đã không thể tự gánh vác cuộc sống. Kỳ quái chính là, tuy rằng nhiều người dùng tay đấm, còn ngay cả chân cũng dùng tới, Diệp Thiên Nam bị đánh đến mặt mày nở hoa, kính mắt cũng bay sang một bên, nhìn như vô cùng thê thảm.
Kỳ thật trong lòng Diệp Thiên Nam cũng biết, đối phương rất có chừng mực, căn bản là không muốn làm mình bị trọng thương, ngoài mặt đánh khá mạnh, trên thực tế đều giữ sức, chỉ khiến mặt mũi ông ta bị bầm dập mà thôi. Trên người cũng không có mấy chỗ bị thương, xương sườn không gẫy, tay chân đều tốt, cũng không có nội thương, ngoại trừ... Ngoại trừ trên mặt bị đau đến mức bỏng rát.
Đến tận bây giờ, Diệp Thiên Nam đã hiểu được, đối phương không phải do đánh nhau mà tới đây, đây là lừa người, muốn khiến ông ta phải khó chịu, khiến mặt mũi ông ta bầm dập, khiến ông ta không có mặt mũi đi gặp người khác!
Như vậy, dụng ý đã rất sống động, liên tưởng đến lần trực tiếp cảnh cáo đầu tiên, Diệp Thiên Nam đã vô cùng rõ ràng, một đám người say kia cũng không phải say gì, mà là dụng tâm kín đáo muốn ra tay đấm đá.
Sau khi đối phương đánh xong, còn có một người do chưa hết ý hướng lên mặt Diệp Thiên Nam phun ra một ngụm nước miếng, hung tợn nói một câu:
- Thành phố Lỗ không chào đón ngươi! Về sau, gặp một lần đánh một lần, đánh tới khi nào ngươi sợ mới thôi!
Diệp Thiên Nam lúc này không rõ là có người nào ngại ông ta ở thành phố Lỗ nhiều chuyện. Ông ta sống đến từng tuổi này, càng nghĩ, sau khi đem từng người đã gặp hôm nay loại trừ ra, Hạ Tưởng liền trở thành đối tượng đáng nghi ngờ nhất của ông ta. Bởi vì trong nhận thức của ông ta, ngoại trừ Hạ Tưởng, sẽ không có người thứ hai có thể hạ độc thủ đối với ông ta.
Đúng, là bàn tay đen mà không phải độc thủ. Nếu đổi người khác, hôm nay ông ta chỉ sợ chẳng những mặt mũi bầm dập, xương sườn còn bị gẫy đứt.
Miễn bàn xem trong lòng Diệp Thiên Nam có bao nhiêu phẫn nộ và uất nghẹn, nghĩ tới hoàn cảnh của ông ta năm đó, hiện tại bị người ra sức đánh còn không tính hết, đã vậy còn bị người trực tiếp phun nước miếng lên mặt, bình sinh vô cùng nhục nhã! Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLNhưng ông ta đúng là vẫn còn sợ, không thể bảo đảm cho thân thể được an toàn, ông ta chỉ đành phải rời khỏi thành phố Lỗ. Nếu không, nói không chừng còn có thể có phát sinh sự kiện uy hiếp càng nghiêm trọng hơn. Rồng mạnh khó đè được rắn địa phương, huống chi hiện tại ông ta nay cả rồng khỏe cũng không phải, mà là phượng hoàng rụng lông không bằng một con gà.
Đi về thì đi về, sự tình vẫn phải hỏi cho rõ mới được. Diệp Thiên Nam liền gọi điện thoại chất vấn Hạ Tưởng, muốn thăm dò từ miệng Hạ Tưởng. Trong lòng ông ta vô cùng căm phẫn, bởi vì trong cảm nhận của ông ta, Hạ Tưởng vốn là một chính nhân quân tử, nếu sự kiện đánh người thật sự là do Hạ Tưởng ngầm sai khiến, như vậy khiến cho hình tượng quang minh chính đại của Hạ Tưởng trong lòng ông ta sẽ hoàn toàn tan biến.
Không nghĩ vừa điện thoại, lại bị Hạ Tưởng trực tiếp phản lại, lại khiến tâm tư Diệp Thiên Nam một phen thăng trầm.
- Việc tôi ở thành phố Lỗ, Phó Bí thư Hạ, cậu thật sự không biết?
Diệp Thiên Nam kiềm chế lửa giận trong lòng, giọng điệu bình tĩnh gần như cay nghiệt:
- Tôi đến thành phố Lỗ được vài ngày, đã bị người ta đánh hai lần. Trị an thành phố Lỗ, thật sự là rất tốt đi!
Giọng điệu Hạ Tưởng cũng bình tĩnh gần như lạnh lùng:
- Thành phố Lỗ quá lớn, mỗi ngày không biết phát sinh bao nhiêu sự kiện đánh nhau ẩu đả. Tôi đối với việc anh ở thành phố Lỗ gặp phải bất hạnh cũng rất thông cảm, đã báo cảnh sát chưa? Tin tưởng cảnh sát thành phố Lỗ có thể đem lại công chính công bình mà xử lý cho anh…
Diệp Thiên Nam bị Hạ Tưởng làm cho mơ hồ, muốn nói cái gì, lại không tiện hỏi nhiều, cuối cùng chỉ nói:
- Tôi rất thất vọng đối với trị an của thành phố Lỗ và với một người tỉnh Tề.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Nếu anh có ý tưởng gì đối với trị an thành phố Lỗ, có thể phản ánh vấn đề với đồng chí Lý Đồng và Lưu Nhất Lâm. Thất vọng với riêng người nào đó của tỉnh Tề, điều này tôi lại không giúp được anh. Anh có thể trực tiếp nói cho họ hiểu. Đương nhiên, đối phương có phải tiếp nhận ý kiến của anh hay không, thì còn chờ hai bên nói chuyện... Lão Diệp, còn có chuyện gì nữa không?
Sau khi Diệp Thiên Nam ngồi trên máy bay bay về Bắc Kinh, vẫn còn tức giận chưa nguôi, trong lòng lại vẫn không thể khẳng định phía sau sự kiện rốt cuộc là đôi tay độc ác của ai đã tác quái. Hồi tưởng lại từng chi tiết khi ông ta cùng Hạ Tưởng trò chuyện, trong lòng ông ta nghi hoặc nhưng lại càng vui mừng từng chuyện từng chuyện đó thật sự không phải là do Hạ Tưởng làm?
Hạ Tưởng sau khi nghe xong điện thoại của Diệp Thiên Nam, lắc đầu mỉm cười, một người có chút không tự giác, rõ ràng là một cây gậy quấy cứt, lại còn đúng lý hợp tình cho rằng mình rất có bản lĩnh, rất trọng yếu. Diệp Thiên Nam lại có vẻ rất cao ngạo, thật sự nâng cao chính mình, tự cho mình là rất giỏi, có thể giống như Tô Tần, tung hoành ngang dọc, chỉ điểm giang sơn. Kỳ thật ông ta bất quá chỉ là một sách lậu không có quyền chức mà thôi.
Một sách lậu còn muốn có được đãi ngộ như sách thật, không phải si tâm vọng tưởng thì là cái gì? Căn bản là là mộng tưởng hão huyền!
Con người hẳn phải tự biết mình, nếu không, khi không còn trên vị trí này, không nên mưu tính chính trị, không cần nhảy lên nhảy xuống như thằng hề nhảy nhót, cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Đánh hai lần vẫn là nhẹ. Nếu ông ta còn dám đến thành phố Lỗ gây rối, nhất định phải khiến ông ta nếm thử mùi vị đau khổ muốn chết. Hạ Tưởng bất chấp, có đôi khi không trừng trị một chút, có người sẽ không biết cái gì là liêm sỉ, không biết mình mấy cân mấy lượng.
Hy vọng Diệp Thiên Nam thấy được, chẳng những cảnh báo Diệp Thiên Nam, còn có thể khiến một số người tà tâm không chết, cũng tỉnh ngộ ra vài phần.
Nửa tháng sau, qua một trận mưa thu, mang đến bầu trời thu mát mẻ. Tỉnh Tề, chính thức bước vào mùa thu. Tuy rằng còn hơn hai tháng nữa chính quyền mới bắt đầu bước vào nhiệm kỳ mới, nhưng lúc này các loại công tác đã được lên nhật trình.
Vì phòng ngừa nhiệm kỳ mới xuất hiện sai lầm không thể đoán trước, Khâu Nhân Lễ nhiều lần bỏ thời gian, tự mình đến Hội đồng nhân dân tham gia các hội nghị, luôn nhấn mạnh phải nghiêm khắc làm đúng theo ý đồ của trung ương, phải đặt tinh thần chỉ thị của trung ương lên vị trí cao nhất, phải hoàn toàn kiên định chấp hành, không cho phép có bất luận sự việc lợi ích cá nhân và không hài hòa xuất hiện. Ai nảy sinh vấn đề, thì sẽ truy vấn trách nhiệm người đó, tuyệt không nhân nhượng.
Có lẽ Khâu Nhân Lễ nghiêm khắc đã tạo nên tác dụng. Công tác giai đoạn trước hoàn toàn thuận lợi. Tần Khản chẳng những khiêm tốn mà dường như còn giống như không tồn tại. Trình Tại Thuận cũng thành thật mà phối hợp công tác, tích cực chủ động hoàn thành các nhiệm vụ, không có xuất hiện một sai lầm nào.
Cuối cùng khiến trái tim của Khâu Nhân Lễ cũng rơi vào đúng chỗ.
Đảo mắt đã tới giữa tháng 1 rồi. Cuối cùng, Tào Thù Lê cũng từ Bắc Kinh trở lại thành phố Lỗ, lại an tâm ở bên cạnh Hạ Tưởng, gánh vác trọng trách chăm sóc Hạ Tưởng. Hạ Đông hoàn toàn mạnh khỏe, gần như thành một thành viên trong nhà Tổng bí thư, ăn ngủ đều ở trong nhà Tổng bí thư, tuy rằng lúc tạm chia tay Tiểu Linh có làm náo loạn một chút, nhưng tổng thể mà nói tình thế rất tốt.
Mà tình thế tỉnh Tề, dường như cũng rất tốt.
Cũng thật vậy, tỉnh Tề ở lễ Quốc Khánh, chính trị trong sáng, ngoại trừ Lý Đinh Sơn ở Phẩm Đô đánh thế lực đen, các nơi trong thành phố đều gió êm sóng lặng, bước vào mùa thu không khí sảng khoái mát mẻ, là cảnh thu hưng thịnh trong trời trong nắng ấm hiếm có.
Nhưng phía sau thời thế thái bình hưng thịnh, vẫn cất dấu rất nhiều âm phù đang nhảy lên mà không ai hay biết. Đối với Hạ Tưởng mà nói, Nha Nội rốt cục chính thức rút vốn đầu tư khỏi tập đoàn Đạt Tài. Đối với Tần Khản mà nói, ác mộng tới gần, trước đó không hề dấu hiệu nào.