Liên tiếp hai ngày trôi qua, đừng nói Nhâm Xương không có sự đáp trả, cho dù là Ngô Công Tử hay Thi Khải Thuận cũng không có chút động tĩnh. Nhưng không có động tĩnh không có nghĩa là đối phương sẽ không hành động, chỉ có thể nói rõ một điều, Hạ Tưởng liên tiếp ra tay đã làm rối sự bố trí của đối phương, khiến đối phương nhất thời luống cuống tay chân, tạm thời còn không có tinh lực ra tay đáp trả.
Với tính tình của Ngô Công Tử, đồng ý dừng tay mới là lạ, hiện tại gã khẳng định là gấp đến độ giậm chân.
Thật ra đâu chỉ giậm chân, thiếu điều đập đầu vào tường ấy chứ.
Ngô Công Tử chỉ muốn đập đầu vào tường, Nhâm Xương lại muốn tố cáo.
Nhâm Xương phải tố cáo Hạ Tưởng lên Trung ương.
...
Phía sau quân khu thành Dương là một rừng cây. Bên trong khu rừng có hồ, cạnh hồ có một dãy biệt thự xa hoa. Sáu mươi mẫu xung quanh biệt thự đều là nơi ở tư nhân, lấy biệt thự làm trung tâm, rừng cây, hồ nước và biệt thự kết hợp cùng một chỗ tạo thành một tòa trang viên.
Tên của trang viên cũng được đặt rất khí phái —— Nam Quốc Chi Xuân.
Chủ nhân của trang viên chính là Ngô Hiểu Dương.
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mNgô Hiểu Dương đang đi tới đi lui trên sàn nhà lót đá cẩm thạch quý giá, trong tay cầm một ly rượu, bên trong là Louie XIII. Khác với những người say mê rượu trắng sản xuất trong nước chính là ông thiên vị rượu tây, hơn nữa loại rượu tây dưới mười ngàn nhân dân tệ ( ~ 27 – 30 triệu) tuyệt đối không uống.
Một bên nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, một bên vờ chuyên chú quan sát hình dáng rượu vang sóng sánh trên thành ly, ông ngẩng đầu nói với Ngô Công Tử hiện đang cáu kỉnh bất an:
- Gần đây Hạ Tưởng đang phô trương thanh thế, con đừng đụng đến hắn nữa, qua một thời gian nói sau.
- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!
Ngô Công Tử cũng lắc lư ly rượu trong tay:
- Hạ Tưởng đã trèo lên đầu con ngồi rồi, thế nào đây, con còn phải tươi cười với hắn, bảo hắn thỏa thích mà tè, đừng khách khí, cổ con rất sâu, là cái bô à? Mẹ nó, con không thể nuốt nổi cục tức này.
Nói đến chỗ tức, Ngô Công Tử giơ tay ném thẳng ly rượu vang xuống đất.
Ngô Hiểu Dương cũng không chớp mắt:
- Đừng lãng phí như thế … Con vừa ném đi mấy ngàn đó.
- Tốn mấy triệu mà có thể mua được thứ khiến con hài lòng, con cũng đồng ý.
Ngô Công Tử quát.
Đường đường là Tư lệnh ở quân khu lớn, Trung tướng Ngô Hiểu Dương, bình thường trước mặt người khác oai phong lẫm liệt, bao nhiêu người phải nhìn sắc mặt ông làm việc, hiện giờ trước mặt đứa con của mình, đừng nói là khí thế quyết đoán oai nghiêm, ngay cả một câu quát mắng cũng không có. Sự dung túng và cưng chiều đối với Ngô Công Tử đã đến tình trạng không còn nguyên tắc.
- Cha bảo con nghe lời thì con cứ làm theo. Hai ngày này, lão Cổ có thể sẽ đến thành Dương, nghe nói còn có Tổng lãnh đạo đến cùng lão, hơn nữa là bí mật mà đến. Lão Cổ đã có vài năm không ra khỏi Bắc Kinh, nếu ông ta đã đến, khẳng định có chuyện, tuyệt đối không phải đến thành Dương du lịch. Còn có người phía sau hiện tại cũng không rõ ràng là ai đến cùng lão Cổ. Việc này nhìn thế nào đều rất kỳ quái, cha nghi ngờ, có thể là âm thầm đến điều tra cha...
Ngô Hiểu Dương uống một ngụm nhỏ Louie XIII, thoáng thưởng thức dư vị, lại nói:
- Cẩn tắc vô ưu, con cũng kiềm chế lại chút, đừng nhảy vào họng súng của người ta.
- Một lão già sắp xuống lỗ, sợ lão làm gì? Cha, cha cũng thật là, lão Cổ bây giờ còn tính là gì? Không quan không chức, chỉ là một ông già, lão còn lực ảnh hưởng gì chứ?
- Lời cũng không phải nói như vậy, lực ảnh hưởng của lão Cổ trong quân đội, đến tận bây giờ vẫn lớn đến kinh người. Lão một ngày chưa chết, cha còn một ngày không thể an tâm. Mặc kệ dù thế nào, đều phải cho lão vài phần thể diện.
Ngô Hiểu Dương sắc mặt nặng nề, cùng áng nắng chói chang ngoài cửa sổ vừa lúc tương phản.
- Đã thế chúng ta giải quyết luôn cả lão già này đi.
Ngô Công Tử đúng là người không sợ trời không sợ đất:
- Dù sao Hạ Tưởng chẳng những ra tay với khách sạn Hoàng Gia, còn dám động đến công ty thương mại quốc tế Viễn Kiến của con, con không tiêu diệt hắn, con không mang họ Ngô! Nếu lão già ăn no rững mỡ này muốn tới thành Dương ra oai, con liền già trẻ một nồi tận diệt, đỡ phải giải quyết từng người một, rất phí sức.
- Cha cảnh cáo con, đừng gây chuyện nữa!
Ngô Hiểu Dương nghiêm mặt nói:
- Nợ của Hạ Tưởng, nhất định sẽ một lần đòi sạch. Bây giờ cứ cho hắn đắc ý vài ngày, đợi lão Cổ vừa đi, cha sẽ tự mình ra tay. Con đi nghỉ vài ngày, tùy tiện tìm một chỗ giải sầu cho khuây khỏa, tránh đi phiền phức.
Ngô Hiểu Dương tuy rằng chững chạc đường hoàng, hơn nữa còn rất nghiêm túc, nhưng sự nghiêm khắc của ông trước mặt Ngô Công Tử không tạo được tác dụng gì. Ngô Công Tử cũng không cùng Ngô Hiểu Dương tranh chấp, xua tay bước đi:
- Được rồi, nghe lời cha vậy, con ra ngoài chơi vài ngày, đỡ cho cái đám chó điên bên Cục thành phố chẳng may nổi điên cắn loạn, lấy lý do nghi ngờ buôn lậu gọi con đi tiếp nhận điều tra, không phải sẽ khiến cha mất sạch thể diện sao? Con đi đây, cha không cần lo lắng, con quyết định chịu đựng vài ngày. Không phải có câu nói rằng, quân tử báo thù, mười năm không muộn sao?
Kỳ thật trong lòng Ngô Công Tử nghĩ rằng, quân tử báo thù, mười ngày cũng muộn.
Ngô Hiểu Dương quá hiểu rõ Ngô Công Tử, biết Ngô Công Tử nói sẽ không làm loạn nữa, kỳ thật chỉ là nói cho có mà thôi, khẳng định sẽ gây chuyện sau lưng mình. Đợi Ngô Công Tử vừa đi, ông ta đã cầm điện thoại lên:
- Khải Thuận, vài ngày gần đây tâm tình Công Tử không tốt, cậu theo sát nó một chút, đừng cho nó làm bừa. Lão Cổ có lẽ sắp đến, nhưng rốt cuộc khi nào đến cũng không chắc, cẩn thận trên hết.
- Vâng, thưa tư lệnh, tôi hiểu.
Thi Khải Thuận đang ở văn phòng phê duyệt một vụ mua bán, vừa lúc Ngô Hiểu Dương gọi điện, gã hơi chần chừ, vẫn là nói ra:
- Tư lệnh, mỗi lần Công Tử muốn mua đồ quân dụng đều chạy thủ tục thông qua khách sạn Hoàng Gia...
Thi Khải Thuận biết Ngô Công Tử chuyện tốt thì ít mà chuyện xấu thì nhiều, nếu không để tâm lời y nói, y khẳng định sẽ ở trước mặt Ngô Hiểu Dương nói bậy. Ngô Hiểu Dương lại luôn bao che cho y, cho nên, Thi Khải Thuận vẫn là nhắc tới.
- Công tử đã nói với tôi chuyện này.
Ngô Hiểu Dương hơi trầm ngâm:
- Khách sạn Hoàng gia đang bị cảnh sát thành Dương điều tra, đợi tin đồn qua rồi nói sau.
Thi Khải Thuận biết Ngô Hiểu Dương đã ngầm thừa nhận, không khỏi âm thầm lắc đầu. Ngô tư lệnh quá dung túng Ngô Công Tử, việc gì cũng cho y làm loạn, chuyện lớn như mua đồ quân dụng cũng cho Ngô Công Tử lung tung nhúng tay, thật sự khiến người ta không còn lời nào để nói.
Tuy rằng có chút bất mãn với Ngô Công Tử, nhưng trong việc đối đãi với đối thủ chung là Hạ Tưởng, Thi Khải Thuận vẫn là có tiếng nói chung với Ngô Công Tử, cùng chung mối thù.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Thi Khải Thuận cả kinh:
- Tư lệnh, lão Cổ đến thành Dương, có phải muốn xúc tiến chuyện Hứa Quan Hoa đảm nhiệm Chính ủy quân khu Lĩnh Nam. Hứa Quan Hoa một khi đảm nhiệm Chính ủy quân khu Lĩnh Nam, khẳng định sẽ tiến vào hội nghị thường vụ Tỉnh ủy Lĩnh Nam. Đến lúc đó sẽ rất khó cấu kết với Tỉnh ủy Lĩnh Nam...
Ngô Hiểu Dương cũng cả kinh:
- Quả thật có vài phần khả năng. Tôi lại gọi điện cho quân ủy hỏi thăm một chút. Nếu như quả thật là vậy, vấn đề liền phức tạp rồi.
... Vấn đề quả nhiên phức tạp, phức tạp không chỉ do lão Cổ đã đến, còn bởi vì Ngô Công Tử mạo muội đánh trả!
...
Nhâm Xương vài lần muốn giáp mặt Hạ Tưởng lý luận, lại vài lần áp chế ý niệm trong đầu, kết quả sau những ngày nghẹn uất tức tối chính là, ông ta muốn vào Bắc Kinh tố cáo!
Nếu là ở tỉnh Tề, Hạ Tưởng ra tay sỉ nhục như thế, đã sớm có người trực tiếp tới cửa tìm Hạ Tưởng ầm ĩ một trận. Nhâm Xương trong lòng muốn gây sự, nhưng cuối cùng phải tắt đài, tất cả chỉ vì một cuộc đàm phán giữa ông ta và Lâm Song Bồng.
Sau khi Nhâm Hải Bảo bị Cục Công an thành phố mang đi, Nhâm Xương không thể ngồi yên, đã sớm đi đến Thành ủy, trực tiếp xông vào văn phòng của Lâm Song Bồng.
Nhâm Xương so với Lâm Song Bồng tiếng tăm cao, tuy là Bộ trưởng, cũng là Tỉnh ủy lãnh đạo, Lâm Song Bồng đứng dậy nghênh đón.
- Bộ trưởng Nhâm... hoan nghênh, hoan nghênh.
Lâm Song Bồng nhiệt tình nghênh tiếp tận cửa.
- Song Bồng, sao lại thế này?
Nhâm Xương tự nhận quan hệ với Lâm Song Bồng không tồi, nhận thức nhiều năm, lại cùng là người Lĩnh Nam, nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều:
- Hải Bảo vẫn luôn an phận thủ thường. Khách sạn Hoàng Gia trong ba năm liền vẫn là khách sạn được Tỉnh ủy công nhận, vừa mất đi tư cách liền xảy ra chuyện, vu oan hãm hại cũng quá rõ ràng rồi.
Lâm Song Bồng vốn vẻ mặt nhiệt tình, Nhâm Xương lời vừa nói xong, gã liền nhanh chóng thu lại vẻ tươi cười, thay vào đó là thần sắc nghiêm túc:
- Thật sự có tình trạng vu oan hãm hại? Tôi gọi điện thoại hỏi chút, tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống oan uổng.
Lâm Song Bồng càng nghiêm túc càng chăm chú, Nhâm Xương lại càng trong lòng nguội lạnh và thất vọng. Bởi vì Lâm Song Bồng thái độ công tư phân minh đã nói lên một vấn đề mấu chốt, anh ta đối với chuyện tình ở khách sạn Hoàng Gia giữ lập trường trung lập.
Chính xác mà nói, chỉ cần sự thật rõ ràng, Thành ủy sẽ không can thiệp Cục Công an thành phố phá án. Nhưng vấn đề là, khách sạn Hoàng Gia có vấn đề hay không, Nhâm Xương trong lòng sáng tỏ như gương. Ông ta tìm Lâm Song Bồng chính là muốn thông đồng một chút, muốn Lâm Song Bồng giơ cao đánh khẽ.
Lâm Song Bồng còn thật sự có trách nhiệm gọi một cuộc điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong, từng câu từng chữ nói rõ với Nhâm Xương:
- Bộ trưởng Nhâm, tôi vừa hỏi đồng chí Dân Tân, đồng chí Dân Tân nói, vụ án trọng đại, anh ta sẽ đích thân xử lý vụ này, nhất định sẽ công bằng nghiêm minh thẩm tra xử lí vụ án. Anh ta dùng tư cách Đảng cam đoan với tôi, sẽ không xuất hiện tình huống hãm hại oan uổng, xin Bộ trưởng Nhâm yên tâm!
Hướng Dân Tân là ủy viên thường vụ Thành ủy thành Dương, Ủy viên chính trị và trưởng Cục.
Yên tâm, yên tâm cái rắm! Nhâm Xương chưa từng cảm thấy chán ghét khuôn mặt tươi cười đầy sức sống tuổi trẻ của Lâm Song Bồng như hôm nay. Bởi vì Lâm Song Bồng ở trước mặt ông ta ra vẻ bận rộn, một bên nhiệt tình hoan nghênh, một bên lại nghiêm túc gọi điện, mặt ngoài rất coi trọng ông, trên thực tế rõ ràng là thái độ qua quýt cho xong chuyện, khiến ông vô cùng chán nản và thất vọng.
Từ khi nào mà Lâm Song Bồng cùng Hạ Tưởng chung một giuộc rồi? Không thể nào, Lâm Song Bồng và Hạ Tưởng không thể thân cận nhanh như vậy, cũng chưa từng nghe gã và Hạ Tưởng quen biết từ trước. Nhâm Xương cho dù thắc mắc, có một số việc cho dù quen biết đến đâu cũng không thể hỏi ra miệng.
Nhưng vẫn là đưa ra một yêu cầu cuối cùng:
- Song Bồng, anh xem, chúng ta nhận thức thời gian cũng không ngắn, tôi cũng chưa từng xin anh giúp cái gì, hôm nay tôi cũng hạ mặt xin giúp đỡ... Chuyện của Hải Bảo, có thể nào...
- Bộ trưởng Nhâm, tôi có thể hiểu được tâm tình của ông, nhưng vụ này do Dân Tân một tay làm chủ. Là một Thành ủy, tôi không thể can thiệp vào việc của Cục Công an thành phố. Phải tin tưởng tư cách Đảng của đồng chí Dân Tân, phải tin tưởng tính nguyên tắc của Cục Công an thành phố...
Lâm Song Bồng giở giọng nghiêm trang với Nhâm Xương.
Nhâm Xương rốt cuộc không thể nhịn được nữa:
- Bí Thư Lâm, cảm ơn.
Tiễn bước Nhâm Xương, thư ký của Lâm Song Bồng là Thôi Ngọc Tín khó hiểu hỏi han:
- Lãnh đạo, ngài thường nói, chừa một đường để tốt ngày sau gặp lại, vì sao một đường cũng không chừa cho Bộ trưởng Nhâm?
Lâm Song Bồng nheo mắt, một bên đánh số một bên nói:
- Vừa rồi Tỉnh ủy có tin đồn, Lâm Khang Tân, Tần Vinh Hữu và Kiều Tân Phong, ba người này dự tính sẽ là người ứng tuyển cho chức vụ Phó Bí thư thành ủy Hồng Hoa, cũng chứng tỏ được một điều, thứ mà Hạ Tưởng muốn không phải Nhâm Hải Bảo và một cái khách sạn Hoàng Gia, mà là …
- Là cái gì?
- Là đầu của một số người!