Lý Dật Phong vốn dĩ làm Chủ tịch huyện bên dưới thành phố Thiên Trạch, hai năm sau, tiếp nhận chức vụ Bí thư huyện ủy, y kiên định cần cù, sửa đổi những phù phiếm trước kia, dưới sự ảnh hưởng và tấn công của Hạ Tưởng, kiên trì quan niệm tạo phúc một phương, lại một năm sau, vì thành tích nổi bật, được Tỉnh ủy chọn trúng, đến Lĩnh Nam với danh nghĩa trao đổi cán bộ giữa các địa phương.
Lý Dật Phong vận số không tồi, sau khi đến Lĩnh Nam ở lại Dương Thành, ở quận Trì Giang Dương Thành đảm nhiệm chức Chủ tịch quận, vượt qua bước quan trọng từ Cục trưởng đến sở tỉnh.
Sau khi nghe Hạ Tưởng điều nhiệm đến Lĩnh Nam, đảm nhiệm chức Phó Bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, Lý Dật Phong trong lòng vừa kích động vừa sợ hãi. Điều kích động là, Hạ Tưởng là lãnh đạo cũ của y, y bây giờ ở Lĩnh Nam một thân một mình, sau khi Phó bí thư Hạ đến, y sẽ giống như gặp được người thân vậy, trong lòng vô cùng thân thiết. Nhưng đồng thời điều sợ hãi là, năm đó lúc y đang đảm nhiệm chức thư kí cho Trần Khiết Văn, từng có xích mích với Phó bí thư Hạ, cũng không biết Phó bí thư Hạ có để trong lòng, ra tay chèn ép đối với y hay không.
Mang trong lòng tâm trạng suy hơn tính thiệt, điều quan trọng nhất là, Lý Dật Phong tin tưởng nhân phẩm Phó bí thư Hạ, y vẫn có đủ dũng khí gọi một cuộc điện thoại, kết quả khiến y vui mừng như điên, Phó bí thư chẳng những không hề ghi hận y, không thờ ơ với y, thậm chí còn đề xuất nếu có việc có thể đến Tỉnh ủy tìm hắn, Lý Dật Phong liền giống như đang trong rừng rậm xa lạ mênh mông bất tận, đột nhiên phát hiện ánh sáng ban mai, sự kích động trong lòng không thể diễn đạt bằng lời.
Hôm nay mới sáng sớm y đã có việc phải đến cụccông an thành phố, đến thật sớm, nhưng đợi nửa buổi cũng không gặp được Hướng Dân Tân, trong lòng cảm thấy ấm ức, dù thế nào y cũng là Chủ tịch quận, bị Hướng Dân Tân đối xử lạnh nhạt như thế này, thật sự rất không thoải mái. Tuy nhiên cũng đành chịu, ai bảo Hướng Dân Tân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Ủy viên thường vụ Thành ủy là lãnh đạo Thành ủy, là cấp trên của y.
Đang lúc không kiên nhẫn đợi, đột nhiên nghe truyền tới một âm thanh ồn ào, Lý Dật Phong đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài lập tức nhảy lên một cái, hai chiếc xe quân sự dẫn đầu, sáu bảy chiếc xe hơi đi sau, tổng cộng gần mười chiếc xe hơi khí thế mạnh mẽ lái vào trụ sở cục công an thành phố, cảnh tượng oai hùng, khí thế mạnh mẽ, chưa thấy bao giờ.
Lý Dật Phong thật sự giật cả mình, Cục công an thành phố của lực lượng chuyên chính nhân dân, cũng có người dám tìm đến gây sự? Ban ngày ban mặt nếu không phải chính mắt y nhìn thấy, nói thế nào y cũng sẽ không tin cảnh tượng trước mắt!
Đang lúc khó hiểu, cửa vừa vang lên, lại thấy Hướng Dân Tân bước vào.
Lý Dật Phong đang ở văn phòng đợi Hướng Dân Tân, theo thư ký của Hướng Dân Tân nói, Cục trưởng Hướng đi xử lý một vụ án quan trọng rồi, Lý Dật Phong cho rằng là lời thoái thác, thật ra y thật sự đã hiểu lầm Hướng Dân Tân, Hướng Dân Tân thật sự là đi đích thân xử lý vụ án Nhâm Hải Bảo.
Vụ án quan trọng Nhâm Hải Bảo, Hướng Dân Tân biết rõ không cẩn thận một chút là có khả năng lún sâu vào vòng xoáy chính trị, y bắt buộc phải đích thân giải quyết, đồng thời phải bóp chết khả năng tai họa ngầm đang trong trạng thái mới phát sinh.
Không ngờ, vừa xử lý xong vụ án Nhâm Hải Bảo, đã xảy ra việc.
Vừa vào văn phòng, ngẩng đầu thấy Lý Dật Phong, Hướng Dân Tân cũng không khách sáo chút nào:
- Chủ tịch quận Lý, hôm nay thật sự không có thời gian, anh lần sau hãy tới.
Lý Dật Phong chờ đợi hơn nửa tiếng, không ngờ điều chờ được chỉ là một câu xua đuổi lấy lệ, trong lòng rất không vui nhưng không vui cũng đành chịu, suy cho cùng Hướng Dân Tân là lãnh đạo thành phố, y chỉ có địa vị phục tùng.
Lý Dật Phong ra khỏi văn phòng Hướng Dân Tân, xuống lầu, lại thấy muốn đi nhưng không đi được, bởi vì trụ sở cục công an thành phố đã bị kẹt đến mức con kiến cũng chui không lọt.
Lý Dật Phong hết cách, đi không được thì không đi nữa, lại nghĩ ác ý, Hướng Dân Tân đối với y không chút khách khí, được, y sẽ cố ý xem thử sự việc hôm nay, Hướng Dân Tân rốt cuộc phải xử lý như thế nào.
Lý Dật Phong không hề biết, hành động của y hôm nay, đã chôn phục bút lâu dài cho tiền đồ sau này của y.
Ngô Công Tử mang theo bốn năm binh sĩ, mười mấy tên đầu đường xó chợ, không theo mang mấy mươi binh sĩ đến, không phải y không dám, mà là chưa điều động, là một người không có chức vụ quân đội trong xã hội, đem binh lính theo cùng là không hợp với quy định, hùng dũng dàn thế trận trong trụ sở cục công an thành phố, không những chặn cổng trụ sở cục công an thành phố, cũng vừa vặn vây quanh cổng tòa nhà văn phòng cục công an thành phố.
Cũng không biết ở đâu đem tới một chiếc ghế, Ngô Công Tử áo gió vểnh lên, ngang tàn ngồi xuống ghế, dùng cái khí thế lưu manh vô lại trước nay chưa từng có, hô lớn lên lầu:
- Hướng Dân Tân, ông xuống đây cho tôi, tôi có việc muốn nói với ông.
Lúc này đã vây kín người, Lý Dật Phong đứng trong đám người, nghe lời của Ngô Công Tử, suýt chút nữa cười ra thành tiếng, Ngô Công Tử quả thật là một thằng cậy thế cha làm càn, cha của y dù có là trung tướng, dù có là Tư lệnh viên quân khu Dương Thành đi nữa, cũng không dám hô to gọi nhỏ với một vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư chính pháp ủy. Ngô Công Tử cho là loại gì, chẳng những gọi thẳng tên Hướng Dân Tân, mà còn bảo Hướng Dân Tân xuống gặp y, ngông nghênh tận trời rồi.
Nhất thời, Lý Dật Phong lại hơi thông cảm với Hướng Dân Tân. Gặp phải tên chó ghẻ Ngô Công Tử này, đánh không được chửi không được, lại không nói được lý lẽ, phiền toái… to rồi.
Đúng như lời Lý Dật Phong đã nói, Hướng Dân Tân đầu to như cái đấu, có ý không xuống lầu, cũng biết nếu y không lộ diện, Ngô Công Tử sẽ kêu la không dứt. Nhưng xuống lầu rồi có thể thế nào? Y rất rõ Ngô Công Tử vì sao lại đến, đã không thể đáp ứng yêu cầu vô lý của y, lại không thể giải quyết bạo lực, nghĩ đến người cha ruột bao che khuyết điểm lại mạnh mẽ sau lưng Ngô Công Tử, Hướng Dân Tân liền không bước nổi.
Nguồn: http://truyen360.comNhưng bước không nổi cũng phải bước, bởi vì Ngô Công Tử dưới lầu đã ra tay rồi!
Phòng bảo vệ phụ trách công việc bảo vệ cục công an thành phố cũng ra tay, mười mấy người nhảy ra, muốn bao vây đám người của Ngô Công Tử ở giữa, từ đó tạo thành sự uy hiếp về mặt tâm lý cho đối phương. Không ngờ vừa mới động đậy, đối phương đã ra tay rồi.
Hơn nữa còn đánh thẳng tay!
Dám ra tay đánh bị thương người trong trụ sở Cục công an thành phố, đủ ghê, đủ hung hăng, đủ ngạo mạn không chịu nổi.
Không phục thì thế nào? Ngô Công Tử đã ra tay, hơn nữa người mà y mang đến thân thủ đều rất cừ, rất nhanh gọn đã đánh cho phòng bảo vệ tan tành, không thể nói răng rơi đầy đất, nhưng chắc chắn cũng là giày rơi khắp nơi.
Phản rồi, coi trời bằng vung rồi, mấy người đội cảnh sát hình sự cũng không phải ngồi không, vừa thấy người mình ở ngay trong trụ sở của mình còn bị người khác đánh, thờ ơ thêm nữa thì chính là đồ vô dụng rồi, đều ào ào xách vũ khí xông ra, vừa ầm ầm đã có mười mấy cảnh sát hình sự nhảy tới, ai cũng cầm côn cảnh sát trong tay, thậm chí có người còn mang theo súng.
Mà đám người Ngô Công Tử cũng không chịu yếu thế, cũng xách vũ khí từ trên xe xuống, trợn mắt nhìn người bên đội cảnh sát hình sự, không hề nhượng bộ, nhìn thấy một trận đại chiến sắp sửa nổ ra.
- Các cậu tránh ra đã!
Thời khắc nguy cơ, Hướng Dân Tân cuối cùng cũng xuất hiện, y cũng biết nếu y không xuất hiện nữa, tên khốn nạn Ngô Công Tử thật sự dám tiếp tục ở cục công an thành phố quậy đến gà bay chó sủa.
Nhóm người đội cảnh sát hình sự trong cơn giận dữ, chỉ thiếu một bước là xông lên liều mạng sống chết với đám người Ngô Công Tử, nhưng dưới mệnh lệnh của Hướng Dân Tân, đành phải thu vũ khí, ném ánh mắt tức giận về phía Ngô Công Tử.
Ngô Công Tử tuy là vô lại, nhưng tố chất tâm lý rất tốt, dưới ánh mắt tức giận của vô số người, vẫn có thể ngồi vững vàng, thậm chí đối với sự xuất hiện của Hướng Dân Tân, đến nhấc cái mông lên cũng không có, thái độ cao ngạo, còn vênh váo ngút trời hơn cha y.
Thật sự là một tên ngu ngốc, ngay đến Lý Dật Phong còn kiềm không nổi chửi thầm mấy câu.
Ngô Công Tử ngu ngốc, bất luận ngu cũng vậy, tự kiêu cũng được, dù sao thì tiếng tăm lưu manh vô lại của y, sớm đã lan truyền cả Dương Thành, y chỉ quan tâm bản thân vui vẻ, bất luận người khác chửi thế nào mỉa mai thế nào, y cũng không để trong lòng, bởi vì da mặt y dày, đã không ai có thể đụng được.
- Ngô Công Tử, tôi xuống rồi, có chuyện gì thì nói, bày thế trận lớn thế này, nếu để Tư lệnh Ngô biết được, mặt mũi cũng không dễ coi, có đúng không?
Hướng Dân Tân đầu tiên lấy Ngô Hiểu Dương áp chế Ngô Công Tử một chút, cũng là muốn Ngô Công Tử Kiềm chế chút
Ngô Công Tử ngu xuẩn, quả đúng như lời đồn, y cười ha hả:
- Cục trưởng Hướng, lão Ngô là lão Ngô, tiểu Ngô là tiểu Ngô, không liên quan nhau. Chuyện của tôi không liên quan gì đến ông ấy, đừng nhắc tới ông ấy, nhắc tới ông lại đau lòng.
Hướng Dân Tân thầm chửi ngu xuẩn trong lòng, nếu không có lão Ngô bênh vực, tiểu Ngô mày có dám tự xưng công tử, có dám làm ầm cục công an thành phố không? Sớm đã bị đánh cho cha mẹ mày cũng không nhận ra rồi. Mày nghĩ mày là ai? Rác rưởi mà thôi.
- Cục trưởng Hướng, Nhâm Hải Bảo là anh tôi, anh ấy không phạm tội, có người hãm hại anh ấy. Tôi hôm nay đến là vì kêu oan cho dân, xin ông giơ cao đánh khẽ, thả anh ấy ra. Ông thả người, thì tôi đi, mọi người đều yên ổn.
Ngô Công Tử lỗ mũi hướng lên trời, muốn ngạo mạn bao nhiêu thì ngạo mạn bấy nhiêu, hất đầu lên cao, nhìn Hướng Dân Tân qua kẽ mắt.
Thật sự quá ngu ngốc! Lý Dật Phong lại không kìm nổi thầm chửi, từng thấy qua nhị thế tổ ngạo mạn không chịu nổi,
Vẫn thật sự chưa từng thấy tên nhị thế tổ ngạo mạn ngu xuẩn đến bước này. Đòi người thì đòi người là được rồi, đầu tiên đánh người cục công an thành phố, lại trực diện uy hiếp Cục trưởng cục thành phố không thả người thì quậy không thôi, thật xem Cục trưởng công an thành phố là miếng đậu hủ, ai cũng có thể đạp lên mấy phát phải không?
Đừng nói cha mày là Tư lệnh đại quân khu, là lãnh đạo Trung ương cũng không thể ức hiếp người khác như vậy, cho là Hướng Dân Tân có muốn thả người, mày quậy thế này, ông không thể xuống đài được, chịu thả người mới lạ. Nếu thả, uy danh của ông ta ở cục công an thành phố sẽ mất sạch ngay!
Lý Dật Phong vốn dĩ có thái độ khoanh tay đứng nhìn, bây giờ vô cùng đồng cảm với Hướng Dân Tân, gặp phải loại người vô lại lại khốn nạn như thế này, vẫn thật khó xử? Đánh một trận? Ném chuột sợ vỡ đồ, Tư lệnh Ngô nghe nói có thù phải báo, chắc chắn sẽ đáp trả lại. Ra sức khuyên nhủ? Ngô Công Tử là người biết lý lẽ sao?
Bỗng nhiên lại lóe lên một ý tưởng, nếu là Phó bí thư Hạ đối mặt với sự ngang ngược ngông cuồng của Ngô Công Tử, thì có thể nghĩ ra cách gì? Phó bí thư Hạ vừa có khí thế của người trên cao, lại có thủ đoạn khiến người khác khó lòng phòng bị, nếu hắn ra tay, có thể khiến Ngô Công Tử há miệng mắc quai không?
Vừa mới nghĩ vậy, điện thoại của Lý Dật Phong liền đột nhiên vang lên.
Lý Dật Phong vốn không muốn nghe, sợ có việc gì quấy rầy nhã hứng xem chuyện ồn ào của y, không biết vì sao, mí mắt nháy một cái, ma xui quỷ khiến lấy điện thoai ra vừa nhìn, suýt chút nữa căng thẳng ném xuống đất - Phó bí thư Hạ điện tới!
Lý Dật Phong tay chân luống cuống líu lưỡi nghe điện thoại:
- Phó bí thư Hạ, chào anh, tôi là Lý Dật Phong.
Cùng lúc Lý Dật Phong nghe điện thoại, cuộc đối đầu giữa Ngô Công Tử và Hướng Dân Tân, đã thay đổi tình thế!
Cũng không biết Hướng Dân Tân đáp lại Ngô Công Tử câu gì, Ngô Công Tử sắc mặt thay đổi, bỗng chốc nhảy lên, đến trước mặt Hướng Dân Tân, hừ một tiếng từ lỗ mũi:
- Cục trưởng Hướng, thật sự không nể mặt chút nào sao?
Hướng Dân Tân trong lòng lửa giận nổi lên, là Ngô Hiểu Dương cũng sẽ không đứng trên cao nhìn xuống mà nói chuyện với y, Ngô Công Tử là thứ gì, còn dám trước mặt nhiều người như thế này ức hiếp y, y cuối cùng nhịn đến mức không thể nhịn được nữa rồi:
- Nếu cậu cứ không đi, tất cả bị bắt vì tội tụ tập gây mất trật tự!