Một thường thức mà bất kỳ một người nào hơi có chút đầu óc chính trị cũng đều biết là, kiệu hoa mọi người cùng khiêng, anh kính tôi một phân, tôi mới có thể trả lại anh một thước. Trong tình huống bình thường, ai cũng sẽ không trực diện nói hết lời, bởi vì thực lực thật sự không ở trên miệng.
Huống hồ còn có một câu châm ngôn là, huyện quan không bằng hiện quản, cho dù là Bí thư thành ủy Lâm Song Bồng cũng không thể trực tiếp yêu cầu Hướng Dân Tân thả người, Ngô Công Tử không quan không chức, chẳng qua chỉ là một dân chúng bình thường, điều ỷ lại đơn giản chỉ là y có một người cha tốt.
Những gì Ngô Công Tử làm đã chứng minh đầy đủ một chân lý, một người cha tốt, là để con trai nhị thế tổ ỷ thế làm càn.
Ngô Công Tử không chừa cho Hướng Dân Tân chút lối thoát nào, trước mặt cấp dưới của Hướng Dân Tân trực tiếp gõ nhịp với Hướng Dân Tân, không nói hai lời thì đòi Hướng Dân Tân thả người, dùng con lừa ngu ngốc để miêu tả y là một sự sỉ nhục đối với con lừa.
Hướng Dân Tân tức giận vô cùng, trong lòng còn đang nghĩ, sao Ngô Công Tử lại ngu ngốc đến mức này?
Y trước đây điên thì điên, cũng không ngốc đến mức coi trời bằng vung, hôm nay sao lại thế này? Lẽ nào bị ai xúi giục?
Ngô Công Tử thật sự nổi điên rồi, hơn nữa trước khi tới, còn uống thuốc lú, bây giờ y không sợ trời không sợ đất, vừa nghe Hướng Dân Tân nói lời mạnh, càng nổi điên, giơ tay ra phía trước:
- Cục trưởng Hướng, có bản lĩnh thì đánh tôi đi? Có bản lĩnh thì bắt hết chúng tôi đi! Đừng chỉ nói mà không làm, từng này tuổi, nói khoác thì ai mà không biết, đem bản lĩnh thật sự ra mới được.
Khốn kiếp, trên đời thật sự có tên nhị thế tổ ngu ngốc như thế này sao? Lý Dật Phong trừng to mắt, không dám tin hành động Ngô Công Tử vừa làm. Cứ thế này, Hướng Dân Tân không đánh y cũng phải đánh, nếu không Hướng Dân Tân sẽ chẳng còn mặt mũi nào.
Nhưng làm Lý Dật Phong bất ngờ là, Hướng Dân Tân vẫn chưa dám ra tay, làm quan lâu rồi, lúc đối diện với một ngọn núi cao không thể với tới, trước sợ sói sau sợ hổ, nỗi sợ hãi trong lòng là sợ mất đi quyền lực, càng sợ sự báo thù mãnh liệt hơn, Hướng Dân Tân thật sự do dự, bởi vì y từng nghe qua nhiều câu chuyện về Ngô Hiểu Dương, biết được cách đối nhân xử thế và sự ngang ngược của Ngô Hiểu Dương.
Hướng Dân Tân còn do dự, một người trong đám cảnh sát đang chuẩn bị không nén được giận mà bùng phát bước một bước lên trước, cầm côn muốn đánh Ngô Công Tử, miệng còn nói:
- Cục trưởng Hướng, anh có xử phạt tôi, tôi cũng phải tiêu diệt cái oai của tên nhãi này!
Chính là Đội phó đội cảnh sát hình sự Kỷ Quý Dung.
Kỷ Quý Dung vừa động, còn chưa đến gần Ngô Công Tử, y cách Ngô Công Tử còn hơi xa, đột nhiên trong đám người đến cùng Ngô Công Tử, một thanh niên tóc húi cua bước ra, trong tay cầm côn quét thẳng sau lưng Kỷ Quý Dung.
Cơn tức giận đã đạt tới giới hạn của đội viên cảnh sát hình sự, rốt cuộc bùng ra như núi lửa phun trào!
Đối phương vừa trả đòn, lại trả đòn rất mạnh, dám đánh lén sau lưng đội phó, các đội viên còn khoanh tay đứng nhìn thêm nữa, thì không phải là đàn ông rồi, lập tức, có hai ba người cùng lúc ra tay, một người đấm, một người đá, cùng lúc đánh trúng tên thanh niên tóc húi cua đánh lén Kỷ Quý Dung.
Một tiếng kêu đau đớn, tên thanh niên tóc húi cua bị trúng hai lực tấn công lớn, bay ra ngoài ba mét, ngã bịch xuống đất không động đậy được.
Tình thế biến hóa nhanh, ngoài dự đoán của tất cả mọi người!
Ngô Công Tử thấy vậy, cũng giận tím mặt, lập tức nhảy lên ghế:
- Gọi điện, nhanh gọi một đại đội đến, hôm nay liều mạng, bố mày phải tắm máu Cục công an!
Có thể nói ra câu tắm máu cục công an, có thể thấy Ngô Công Tử thật sự đã điên tuyệt đối rồi.
- Bố mày anh hùng hảo hán, giỏi lắm, Ngô Công Tử, có bản lĩnh có khí khái, tôi khâm phục cậu!
Ngay lúc tình thế đang hết sức căng thẳng, đột nhiên có tiếng của một người vang lên, nghe có vẻ như là lời tâng bốc Ngô Công Tử, thật ra trong giọng điệu không phải không có ý trào phúng.
Hướng Dân Tân vừa nhìn, không khỏi nhíu mày lại, Lý Dật Phong bây giờ thêm phiền phức gì nữa, việc gì đến y?
Thật ra Hướng Dân Tân lúc này cũng đã máu dồn lên não rồi, chuẩn bị xắn tay áo làm lớn một trận, y cũng không chịu nổi bộ mặt lưu manh của Ngô Công Tử rồi.
Ngô Công Tử nheo mắt nhìn Lý Dật Phong một cái, không nghe ra Lý Dật Phong kỳ thật đang giễu cợt y, liền hỏi:
- Ông là ai? Ông đứng về phía ai?
Lý Dật Phong lại thầm mắng, đồ khốn kiếp bất tài bố mày, tuy Ngô Hiểu Dương không thể xem như là đồ bất tài, nhưng y thật sự có một đứa con khốn nạn không thể khốn nạn hơn.
- Tôi không là ai cả, Ngô Công Tử, cậu không cần biết tôi, tôi chỉ nói một câu.
Lý Dật Phong trong lòng sớm có chủ ý, y im lặng dùng tay ra hiệu với Hướng Dân Tân, ý bảo Hướng Dân Tân chuẩn bị ra tay.
Hướng Dân Tân trong lòng mê muội, Lý Dật Phong chỉ là một Chủ tịch quận, không gốc không rễ ở Dương Thành, gặp phải sự việc khó làm, không chạy xa sang một bên cứ muốn lao vào, là lẽ gì? Lại thấy Lý Dật Phong không chút sợ hãi như đã tính trước mọi việc, càng khiến y khó hiểu, Lý Dật Phong có phải là không biết Ngô Công Tử là con ai, y mà chọc vào Ngô Công Tử, khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
- Trước kia lúc tôi giữ chức Bí thư huyện ủy, có một nhóm dân đến tòa nhà huyện ủy gây sự, tôi vừa mệnh lệnh xuống, mấy mươi công an cảnh sát toàn bộ rút súng, nổ súng cảnh báo, nhóm dân đó sợ tới mức tè ra quần, lập tức đầu hàng!
Lý Dật Phong khóe miệng lộ ra nụ cười khinh miệt.
- Tôi nghĩ rằng tố chất dân thành phố sẽ cao hơn một chút, không ngờ dân thành phố còn khó đối phó hơn dân huyện, cục cảnh sát thành phố còn nhu nhược hơn cục cảnh sát huyện.
Lúc này vốn dĩ đã rất căng thẳng rồi, mấy lời của Lý Dật Phong càng giống như đổ dầu vào lửa, vừa mắng Ngô Công Tử, lại mỉa mai công an cảnh sát cục thành phố, đồng nghĩa với việc châm ngòi thổi gió hai bên.
Vừa mới dứt lời, Ngô Công Tử từ trên ghế nhảy xuống, giơ chân đá vào Lý Dật Phong:
- Ông cho là thứ gì, cút đi!
Lý Dật Phong sớm có phòng bị, lập tức nhảy sang một bên, Ngô Công Tử thu thế không vững, đá ngay một phát vào chân Hướng Dân Tân.
Hướng Dân Tân sớm đã giận no bụng, bị Ngô Công Tử đá trúng một phát, liền giống như núi lửa tìm được lỗ bộc phát, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, giơ tay lên đánh Ngô Công Tử một bạt tai, giận dữ nói:
- Đồ khốn kiếp!
Cái tát vang lên rõ ràng, trong âm thanh ồn ào huyên náo, lập tức làm kinh ngạc tất cả mọi người ở đó.
- Đánh hay lắm!
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNgười trong đội cảnh sát hình sự lớn tiếng khen ngợi.
- Đánh đẹp lắm!
Lý Dật Phong khiêu khích thành công quan hệ giữa Hướng Dân Tân và Ngô Công Tử cũng lớn tiếng khen ngợi.
- Con mẹ mày dám đánh tao?
Ngô Công Tử một tay bụm mặt, một tay chỉ Hướng Dân Tân.
- Tên họ Hướng, hôm nay tao không tiêu diệt mày, tao không phải họ Ngô.
Hướng Dân Tân trong nháy mắt ý thức được gì đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Dật Phong một cái, trong lòng thoáng qua suy nghĩ khó nói nên lời, Lý Dật Phong khiêu khích bên trong, khơi ra chiến tranh thành công, y rốt cuộc có mục đích gì? Hoặc nói, y là lính hầu của ai? Chỉ có điều Hướng Dân Tân không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì Ngô Công Tử đã điên cuồng xông tới.
Thật muốn ra tay? Vật lộn? Đừng thấy Hướng Dân Tân là Cục trưởng công an thành phố, y thật không có thân thủ hơn người khác, còn nữa, với thân phận của y mà vật lộn với Ngô Công Tử trước mặt mọi người cũng mất mặt quá, bèn nhảy ra sau một cái, tránh Ngô Công Tử nhe nanh múa vuốt.
Ngô Công Tử không đánh được Hướng Dân Tân, làm sao chịu bỏ qua, nhảy một phát cao ba thước, tiếp tục vồ tới.
Lúc này không cần đợi Hướng Dân Tân lên tiếng, người dưới quyền của Hướng Dân Tân sớm đã lửa giận ngút trời mà ra tay, tìm đến nơi còn chưa tính, còn dám ra tay thẳng với Cục trưởng, nhóm người dưới quyền đều là bất tài sao? Kỷ Quý Dung một bước xông tới trước Hướng Dân Tân, giơ chân, nâng tay, ra quyền, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, sức bật bất thình lình tác dụng vào cằm và ngực của Ngô Công Tử, sau một chuỗi tiếng đánh dày đặc vang lên, Ngô Công Tử kêu thảm một tiếng, ngửa mặt ngã xuống đất.
Trên mặt, trên miệng và mũi, máu tươi trào ra, Ngô Công Tử nằm trên đất không khác gì một con chó ghẻ nằm giãy chết.
Kỷ Quý Dung sớm đã giận dữ cực độ, xuống tay không nể nang, sau tấn công vừa rồi, Ngô Công Tử phỏng chừng mười phút không đứng dậy nổi!
Ngô Công Tử vừa ngã xuống đất, mấy tên lính và mười mấy tên đầu đường xó chợ y mang theo không cam, gào thét một tiếng, cùng ra tay.
Từ khi Cục công an thành phố Dương Thành thành lập đến nay, lần đầu tiên trình diễn một trận tập kích quy mô lớn oanh liệt như thế này!
Mười mấy người đội cảnh sát hình sự đối phó gần 20 người, không chiếm thế thượng phong. Nhưng suy cho cùng là đánh nhau ở sân nhà, sau một lát, lại có vô số cảnh sát tham gia vào trận, mấy phút sau, toàn bộ đám người Ngô Công Tử mang đến đều bị đánh ngã trên đất, không một ai còn may mắn sót lại.
Ngô Công Tử đã lúc nào chịu thiệt lớn như thế này chưa? Đau đớn nằm trên đất lăn lộn, còn không quên nói lời cay độc:
- Hướng Dân Tân, ông có giỏi, có bản lĩnh thì bắn chết tôi, mới coi như ông ác! Hôm nay ông không đánh chết tôi, thì tôi sẽ không đi.
Hướng Dân Tân làm gì còn có thời gian để ý Ngô Công Tử, sự việc làm lớn rồi, đang muốn gọi điện thoại báo cáo xin chỉ thị Thành ủy, vừa cầm điện thoại lên, lại thấy bên ngoài mấy chiếc xe hơi lái như bay tới, xông thẳng vào trụ sở cục công an thành phố.
Đều là xe quân đội!
Xe vừa dừng lại, mười mấy quân nhân vận quân trang nhanh chóng quyết đoán nhảy xuống, tuy không trang bị vũ khí toàn thân, nhưng ai cũng vẻ mặt lạnh lùng, và ánh mắt mang sát khí, vừa nhìn đã biết không giống với những binh lính lưu manh bình thường vẫn thấy, bèn khiến Hướng Dân Tân trong lòng rùng mình, bộ đội đặc chủng!
Thật sự chọc phải tổ ong vò vẽ sao? Hướng Dân Tân vừa thấy người dẫn đầu là Thi Khải Thuận, lòng liền lo lắng, trong lòng bất ổn, không khéo lại gây ra một vụ xung đột giữa quân đội và cảnh sát, không cần Ngô Hiểu Dương ra tay, sinh mạng chính trị của y có khả năng dừng lại đột ngột.
Vừa nghĩ vậy, lại sợ hãi kinh ngạc, ai nói Ngô Công Tử không có trí tuệ chính trị, đằng sau việc y quậy phá gây rối không chừa chỗ nào, chính là vì chắc chắn ông ta e dè không dám làm to chuyện, Hướng Dân Tân thầm nghĩ, việc Ngô Công Tử hôm nay gây sự, có lẽ không phải là một vụ chó điên cắn người mang tính độc lập, đằng sau có lẽ còn có mục đích chính trị không để người khác biết.
Hiện tại đã không có đường lui, Hướng Dân Tân trở nên ngang bướng, đang muốn bước mạnh về phía trước, mặt đối mặt giao chiến với Thi Khải Thuận, lại thấy một bóng người lướt qua trước mắt, Lý Dật Phong đi tới chắn đường.
Sao lại là Lý Dật Phong? Hướng Dân Tân bây giờ không có chút thiện cảm với Lý Dật Phong, còn mở miệng quát lớn Lý Dật Phong mấy câu, Lý Dật Phong lại cười bí ẩn, cầm điện thoại trong tay đưa tới:
- Cục trưởng Hướng, Phó bí thư Hạ gọi đến.
Hướng Dân Tân bán tin bán nghi cầm lấy điện thoại, chỉ alô một tiếng, liền nghe thấy giọng của Hạ Tưởng lạnh nhạt mà uy nghiêm truyền đến:
- Đồng chí Hướng Dân Tân, Tỉnh ủy nhận được tố cáo, Nhâm Hải Bảo có liên quan đến vụ án hỗn loạn thành phố Hồng Hoa, mời cục công an thành phố lập tức giao Nhâm Hải Bảo cho Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Sao lại thế? Trong nháy mắt Hướng Dân Tân có cảm giác chóng mặt, đề nghị của Hạ Tưởng quả thật là giải cứu kịp thời, vào lúc y đối mặt với tình thế không lối thoát, đã đưa ra một sự trợ giúp mạnh mẽ, khiến y vui mừng khôn xiết!