Sau đó, Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ ôn chuyện, nói chuyện trời đất, không hề đề cập đến đề tài chính trị.
Tuy rằng Tống Triêu Độ và Trần Phong đều cảm thấy tò mò với cách nói của Hạ Tưởng, hiện tại đều muốn biết đáp án, nhưng Hạ Tưởng lại không nói, cũng khiến hai người không có cách nào.
Đàn tranh đánh ra róc rách như nhạc khúc nước chảy, Hạ Tưởng hiếm khi có được nửa ngày nhàn nhã sống kiếp phù du hầu chuyện Tống Triêu Độ và Trần Phong, bình phẩm trà thưởng thức nhạc khúc, tâm tình cũng chậm chậm giãn ra rất nhiều, cũng không còn buồn bực đối với tình huống phát sinh trên đường.
Không buồn bực không có nghĩa là hắn sẽ không đánh trả.
Nha Nội cũng thế, Ngô Công Tử cũng vậy, không thể so sánh với người trong quan trường, nhưng lại có bối cảnh quan trường, là khó đối phó nhất. Nếu là người trong quan trường, như Tần Khản lại cố chấp không chết không ngừng, cũng sẽ không làm xằng bậy, đều là trong quy tắc.
Làm cho người ta đau đầu chính là nhóm con nhà quan coi trời bằng vung, coi trọng khuê nữ nhà ai, nếu người ta không đáp ứng, sẽ trực tiếp tưới xăng. Hoặc là muốn thâu tóm sản nghiệp của ai, đối phương không đáp ứng, đoạt lấy quang minh chính đại cũng được, thủ đoạn cũng được, trăm phương nghìn kế cũng muốn giành được.
Hạ Tưởng không phải sợ Nha Nội và Ngô Công Tử, mà là đối phương giống như thuốc cao bôi trên da chó, một khi dính vào, sống chết xé ra cũng không được. Dù sao đối phương cũng có người cha quyền thế, hơn nữa quyền thế còn lớn kinh người. Xé rách mặt, Hạ Tưởng không phải không thể trêu vào, là thật sự không có nghị lực cùng đối phương chiến đấu mãi không dứt, hơn nữa hiện tại có một số quan lớn ở bề ngoài là hình tượng chí công vô tư rất là quang minh chính đại, kỳ thật sau lưng có chí công vô tư hay không, chỉ nhìn cách dung túng con cái không có nguyên tắc thì sẽ rõ.
Cho nên đối phó với Nha Nội và Ngô Công Tử, nếu muốn đánh cho đối phương khổ sở một cách hợp tình hợp lý, phải có chút trắc trở mới thành.
Nhất là hiện tại Hạ Tưởng đã rõ ràng, phỏng chừng Nha Nội và Ngô Công Tử, Phạm Tranh, Cao Kiến Viễn đã liên kết, hơn nữa Nha Nội ra tay với hắn, khẳng định là biết được hắn chính là mấu chốt hiệu quả bên trong giúp Tiếu Giai phản kích khi bị Nha Nội thâu tóm.
Có Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn tương trợ, Nha Nội như hổ thêm cánh, bởi vì trong tất cả các đối thủ, Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn hiểu rõ nền tảng của hắn nhất.
Cao Kiến Viễn vừa ra tù liền gây chuyện sinh sự, Hạ Tưởng lần đầu tiên nhẫn tâm với một người, là nên khiến cho Cao Kiến Viễn yên lặng. Ngoại trừ Cao Kiến Viễn ra, tốt nhất khiến Phạm Tranh cũng thành thật một thời gian, nếu không, Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn thật đúng là như ruồi bọ, tuy rằng sứa không giết chết người, nhưng ong mà bay tới bay lui, mang đến vi khuẩn và mùi hôi, làm cho người ta tâm phiền ý loạn.
Về phần Nha Nội và Ngô Công Tử, so với Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn thì khó đối phó hơn, cần bàn bạc kỹ hơn và bày mưu kế... Tuy nhiên, Hạ Tưởng bước đầu đã nghĩ ra phương pháp đối phó hai người đó.
Điều khiến Hạ Tưởng thật sự không ngờ chính là, hôm nay Tống Triêu Độ mời Trần Phong gặp mặt, Tống Nhất Phàm cũng đồng thời xuất hiện, là có nguyên nhân, hơn nữa nguyên nhân còn làm cho người ta hơi buồn cười — Trần Phong vừa ý Tống Nhất Phàm, muốn làm mối Tống Nhất Phàm và con hắn Trần Công.
Trần Công tốt nghiệp đại học xong cũng ở lại Bắc Kinh, làm giảng viên trường đại học. Trời sinh tính ngại ngùng Trần Công không bằng Trần Phong ngay thẳng, tính cách nặng nề mà hướng nội, mấy năm đại học, không ngờ chưa từng yêu đương lần nào. Nghe nói ở trong trường học cũng trung thực, đừng nói ngang ngược, còn thường xuyên bị người khác ức hiếp, con trai Bí thư Tỉnh ủy, Trần Công xem như con nhà quan hàng cao cấp.
Vừa rồi Tống Nhất Phàm ở bên ngoài, hóa ra là để thân thiết với Trần Công, Hạ Tưởng ngu muội, Tống Nhất Phàm cũng có ý tứ, còn không nói với hắn, cũng không biết có chủ ý gì.
Và khi từ biệt Tống Triêu Độ, Trần Phong, Trần Phong mới nắm tay Hạ Tưởng, nói một câu mà có lực ảnh hưởng nhất buổi gặp hôm nay:
- Hạ Tưởng, tôi hỏi cậu một câu, cậu nói với tình huống hiện tại của tôi, nên cố gắng tranh thủ tiến về phía trước một bước, hay là giẫm chận tại chỗ thôi? Nếu chẳng may bận việc một hồi, có khi lại không thể làm được tốt.
Trần Phong không hỏi Tống Triêu Độ, mà hỏi hắn, là tín nhiệm hắn, cũng là thật tâm thực lòng trưng cầu ý kiến của hắn, bởi vì với trình độ của hắn, hắn có thể quyết định lập trường của thế lực gia tộc.
Thế lực gia tộc không gật đầu, Trần Phong đừng mơ được thăng tiến!
Hạ Tưởng chần chừ.
Từ lập trường biện hộ cho cải cách doanh nghiệp nhà nước của Trần Phong mà xem xét, khuynh hướng chính trị của Trần Phong đã vô cùng rõ ràng, không thể bởi vậy mà tính là Trần Phong đã ở phe của đối phương, ít nhất cũng khiến trong lòng Hạ Tưởng không mừng. Tuy rằng có thể lý giải Trần Phong khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, nhưng hành động này của Trần Phong, thật sự không phải một chiêu diệu kỳ.
Chẳng những sẽ làm thế lực gia tộc phản cảm đối với ông ta, cũng sẽ khiến Đoàn hệ đối với ông ta mà sinh cảnh giác, mà phe phản đối cũng không chắc sẽ xem trọng ông ta. Lại liên tưởng đến Trần Phong ở kiếp trước, có khi quán tính hùng mạnh của lịch sử, sẽ một giai đoạn nào đó thình lình xảy ra. Trần Phong tránh được vận mệnh bị Cao Thành Tùng lợi dụng và vứt bỏ, và một bước lên mây, vẫn ở địa vị Bí thư Tỉnh ủy. Phải nói, lúc này ông ta tu chỉnh lại quá trình mình đã trải qua, lại thấy một điểm cong quan trọng.
Lãnh đạo chưa chắc đã u mê, chỉ có điều đầu óc sáng tỏ, trong lòng lại không cam tâm thôi.
- Bí thư Trần...
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm,
- Việc thăng tiến của Bí thư Tống về cơ bản đã được quyết định, tỉnh Yến không phải tỉnh mạnh về chính trị...
Một câu đánh thức người trong mộng, tỉnh Yến không có khả năng xuất hiện hai gã Ủy viên bộ Chính trị, sắc mặt Trần Phong lập tức lại sáng sủa:
- Cùng một kế sách, người trong quan trường, không tự chủ được, có khi mạnh hơn mà ngược lại lại không tốt.
Sau khi cười xong, ông ta chuyển hướng sang Tống Triêu Độ,
- Triêu Độ, nếu khuê nữ nhà anh bằng lòng, con trai nhà tôi cũng bằng lòng, anh không thể phản đối.
Tống Triêu Độ cũng vui vẻ thuận nước giong thuyền:
- Có thể trở thành thông gia với anh, tôi tuyệt không phản đối, chỉ là sợ mỗi lần gặp mặt đều phải cãi nhau, gây phiền toái.
Ánh mắt Trần Phong trừng lên:
- Đây không phải cãi nhau, là tranh luận. Triêu Độ, Trần Công nhà tôi tuy rằng có chút thành thật, nhưng nhân tài thành thật đáng tin cậy, xứng với Nhất Phàm nhà anh, tuyệt đối bảo đảm.
Buổi tối Tống Triêu Độ và Trần Phong đều có việc, không ăn cơm cùng nhau, sau khi xuống lầu, không ai đề cập đến chuyện Tống Nhất Phàm và Trần Công gặp mặt, lên xe đi.
Khi Tống Triêu Độ và Trần Phong đi rồi, Tống Nhất Phàm và Trần Công mới một trước một sau từ trên lầu xuống dưới.
- Em Trần, chị đề nghị chú trực tiếp xuống tay với một nữ sinh, với trình độ hiện tại của chú, hai nữ sinh đối với chú mà nói còn phải cố hết sức. Nếu dùng quyền thế mà ứng phó không được, có thể gọi điện thoại cho chị, chị bày mưu giúp chú. Ngoan, về nhà nhớ lái xe cẩn thận, đi gần vào ven đường ấy.
Tống Nhất Phàm còn xoa đầu Trần Công dạy bảo anh ta.
Trần Công bộ dạng nhã nhặn, đeo một cặp kính mắt, nhìn thấy Hạ Tưởng chỉ gật đầu, cũng không nói, xoay người vội vàng đi, Hạ Tưởng chú ý tới, phía dưới cánh tay anh ta còn cầm theo một quyển sách.
Tội nghiệp chàng trai, bị trở thành em trai Tống Nhất Phàm, nhìn anh ta vội vàng rời đi có một chút bối rối và bất an, ngay cả Hạ Tưởng cũng lo lắng cho Trần Công, nói không chừng thật sự chỉ có thể chọn lựa một nữ sinh làm bạn gái.
- Anh Hạ, buổi tối anh phải theo em đi ăn cơm, theo em đi dạo phố, dỗ em đi ngủ...
Tống Nhất Phàm vừa chỉ chỉ vào tay vừa đếm vừa nói.
Hạ Tưởng vội ngắt lời cô, e sợ cho cô càng nói càng không dừng được, ngay cả cô ngủ cũng nói ra, đã nói:
- Ăn cơm có thể, đi dạo phố cũng được, ngủ... em tự mình ngủ.
Tống Nhất Phàm liền chơi xấu, ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng:
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Không được, càng không được. Nếu anh không đồng ý, em sẽ nói cho chị Vệ Tân biết, anh có rất nhiều tình nhân...
A? Hạ Tưởng chấn động:
- Đừng nói lung tung, em là một đứa trẻ, tình nhân gì, hồ đồ.
Tống Nhất Phàm giảo hoạt mỉm cười:
- Tình nhân, chính là em. Đừng cho là em không biết, anh và chị Vệ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì...
Hôm nay tuy rằng mặt trời rực sáng, trời quang, nhưng dù sao vẫn là mùa đông, gió lạnh từng trận, Hạ Tưởng không cảm thấy rét lạnh chút nào, thậm chí còn đầu đầy mồ hôi, vội vàng đồng ý với Tống Nhất Phàm:
- Được, đều theo ý em, đừng nói lung tung.
…
Theo Tống Nhất Phàm đi dạo phố, cô mua mấy bộ quần áo, lại mua cho Vệ Tân mấy bộ — Vệ Tân về thành phố Yến mừng năm mới, thân hình của cô cũng không kém Tống Nhất Phàm là mấy, Tống Nhất Phàm mặc được, Vệ Tân liền không thành vấn đề — tuy nhiên Hạ Tưởng không trả tiền, đều là Tống Nhất Phàm tự trả tiền, khiến mấy cô gái nhìn hắn với ánh mắt khác thường.
Nguyên nhân Tống Nhất Phàm tranh trả tiền không cần nghĩ Hạ Tưởng cũng hiểu được, cô bé là muốn cho thấy cô đã trưởng thành, có thể kiếm tiền, lôi hắn theo cô, không phải muốn bắt hắn tiêu tiền.
Tâm tư nho nhỏ cũng có chỗ tinh tế, Hạ Tưởng không nói gì, tuy nói hắn không thích nịnh bợ phụ nữ, nhưng tiêu tiền vì Tống Nhất Phàm, hắn cam tâm tình nguyện. Tuy nhiên nói thật, hôm nay Tống Nhất Phàm mua quần áo, thật đúng là đắt đỏ, nếu để hắn trả tiền, nói không chừng thật đúng là không đủ tiền.
Hạ Tưởng bình thường đã không có thói quen mang tiền trên người, đổi là lãnh đạo khác, mọi chuyện đều có thư ký. Hắn không thích mang tiền, lại không có thư ký bên người, khó tránh khỏi sẽ có thời điểm xấu hổ...
Lúc ăn cơm, Tống Nhất Phàm chọn một nhà hàng rất cao cấp, rất tình cảm, cũng rất ấm áp, chính yếu chính là... rất lãng mạn. Đương nhiên, lãng mạn hàm nghĩa chính là lãng phí, đồ ăn của nhà hàng đắt đến dọa người.
Nhưng điều khó có được là tâm trạng Tống Nhất Phàm rất tốt, Hạ Tưởng lại lâu không gặp cô, lãng phí thì lãng phí một lần cũng được.
Một chầu cơm một vài món ăn, hương vị cũng không được tốt lắm, lại tốn mấy ngàn tệ, khiến giá trị con người xa xỉ, với Hạ Tưởng quả thực là hô to hại người.
Cuối cùng đến lúc trả tiền, lại xuất hiện vấn đề, Tống Nhất Phàm tiêu hết tiền trên người, Hạ Tưởng nhân đức không nhường ai mà rút ví tiền ra trả, kết quả lại phát hiện tiền hắn không đủ.
Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, người ra quyết sách cho đế quốc thương mại của Liên Nhược Hạm, đế quốc thương mại của Tiếu Giai, người đứng sau Bất động sản Giang Sơn, ở trong nước có vị trí hết sức quan trọng - Hạ Tưởng, vẻ mặt xấu hổ lấy không ra đủ mấy ngàn tệ trả tiền cơm, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào mà khó có thể tin.
Nhân viên phục vụ vẻ mặt khinh miệt nhìn Hạ Tưởng, trên mặt cười vẻ miệt thị và châm chọc, cười nhạo Hạ Tưởng giả bộ phung phí..., không có tiền cũng muốn làm đại gia, ai sẽ hầu hắn?
Hạ Tưởng không để ý tới sắc mặt nhân viên phục vụ, khoát tay, để nhân viên phục vụ đứng một bên chờ, hắn phải gọi một cuộc điện thoại nhờ giang hồ tới cứu.
Nhân viên phục vụ cũng không đi, dường như sợ Hạ Tưởng lén trốn đi, liền đứng ở bên cạnh.
Hạ Tưởng vừa mới cầm lấy điện thoại, còn chưa quay số điện thoại, liền nghe thấy có người kêu một tiếng:
- Phó Bí thư Hạ, thật sự là ngài sao? Thật may mắn.
Hạ Tưởng ngẩng đầu vừa thấy, không khỏi sửng sốt, sao lại là Trương Lực?
- Thư ký Trương, sao lại không đi cùng với Chủ tịch tỉnh Mễ?
Hạ Tưởng đứng dậy và bắt tay Trương Lực:
- Quả thật may mắn, Bắc Kinh rộng lớn, ăn một bữa cơm mà có thể gặp được cố nhân.
- Không chỉ tôi, còn có một vị lão bằng hữu, cũng là cố nhân của Phó bí thư Hạ...
Trương Lực cười tủm tỉm hơi tránh ra, phía sau hiện ra một người, Hạ Tưởng vừa thấy, lập tức sửng sốt.
Không ngờ là... Chương Quốc Vĩ!
Chương Quốc Vĩ xuất hiện ở Bắc Kinh chẳng có gì lạ, kỳ quái chính là, Trương Lực sao lại ở cùng một chỗ với ông ta?