Thành phố Hoa Mai nằm ở phía Đông tỉnh Lĩnh Nam, là thành phố có văn hóa lịch sử nổi tiếng, cũng là thành phố du lịch tiếng tăm vang lừng từ lâu, sơn thanh thủy tú, là một nơi làm người ta lưu luyến quên về, có tiếng khen " quê hương của dân ca miền núi, quê hương của bưởi vàng, quê hương của món ăn người Hẹ (còn gọi là người Khách Gia), quê hương của trà đan tùng".
Dưới chân núi vùng ngoại ô phía Nam của Thành phố Mai Hoa, có một trang viên, trang viên chiếm diện tích không lớn, có dăm ba tòa biệt thự. Biệt thự mặc dù không xa hoa nhưng phong cách tao nhã, tươi mát hợp với người, cùng với sự phồn vinh, xa hoa xung quanh dường như không hợp nhau, có hương vị di thế mà độc lập.
Nơi này, chính là nhà Quý gia ở thành phố Hoa Mai.
Ánh mặt trời đẹp nhưng nhiệt độ không cao lắm, trong trang viên, có một hồ nước, hồ nước mặc dù không lớn, nhưng lại bố trí hết mức độc đáo, lộ ra linh khí không giống bình thường.
Đặt mình vào trong trang viên, chỉ phóng mắt nhìn đi, thấy sơn thủy và lâm viên, và mỗi kiến trúc trước mặt đều được cấu trúc rất tỉ mỉ, không thể không cảm thán bề dày của lịch sử và chiều sâu của văn hóa tuyệt đối không phải là thứ tiền tài có thể mua được.
Bên cạnh hồ nước, có một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi. Đầu đầy tóc bạc, dáng người không cao, mặt vuông, vừa không uy nghiêm lại không hòa nhã lương thiện, khuôn mặt trải qua tang thương không vui không buồn, bình thản như nước.
Ông già tay cầm cần câu cá, đang ngồi câu. Bên cạnh một trái một phải có hai người đang ngồi, bên trái là Lâm Song Bồng, bên phải là Quý Như Lan.
Không tồi, Quý Như Lan cũng vội vàng từ Dương Thành đến Mai Hoa, chính là vì ngắm bắn sự khuyên bảo của Lâm Song Bồng đối với ông nội. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ông già là cha của Quý Trường Hạnh, ông nội của Quý Như Lan – Quý Văn Nguyên.
Đúng là thời gian buổi chiều, mặt trời ngả về tây, ánh trời chiều tà tà chiếu lên mái tóc bạc trắng của ông cụ, một mảnh vàng óng ánh. Quý Như Lan người ngồi ở phía bên phải, mặc áo dài quần dài, ngồi trên ghế trúc, ánh mắt dừng lại trên mặt hồ nước nhưng lại không có tiêu điểm.
Mà Lâm Song Bồng cũng không nói tiếng nào, trầm tĩnh như không khí yên lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, ông già mới nhẹ nhàng buông cần câu:
- Không câu nữa, nửa ngày cũng không có một con cá mắc câu.
- Ông nội, cá trong hồ mỗi ngày đều được ăn rất no, làm sao mà ăn mồi? Ông ba ngày không cho cá ăn rồi lại đến câu thử xem, bảo đảm một ngày mấy chục con cắn câu không là vấn đề.
Quý Như Lan kiên trì chịu đựng tính tình, cùng cẩn thận, ông nội không dung túng cô bằng bố, cô không dám có chút hỗn xược.
- Như Lan, hôm nay cháu đến đây có việc gì thì nói trực tiếp là được rồi, đừng có dông dài.
Ông già đứng lên, chậm rãi tản bộ xung quanh hồ.
Quý Như Lan vội khôn khéo đi ra đỡ ông già, trừng mắt nhìn Lâm Song Bồng ở phía sau một cái. Lâm Song Bồng bất đắc dĩ, chỉ có thể thu lại ý nghĩ muốn đỡ ông già, cố ý rớt lại phía sau.
- Cháu kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là nhớ ông.
Quý Như Lan nỗ lực biểu hiện.
- Những việc cháu làm gần đây, ông đều biết rồi, đừng có giấu nữa.
Ông già đi không nhanh nhưng bước kiên định:
- Giữa cháu và Song Bồng quan niệm bất hòa, thấy có xung đột, ông cũng biết rồi.
Qúy Như Lan lại quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Song Bồng một cái, Lâm Song Bồng không để ý tới cô, chỉ cúi đầu bước.
- Ông già rồi, không hỏi thế sự, không phát biểu ý kiến về những gì cháu làm.
Ông già tự lẩm bẩm, không cho Quý Như Lan cơ hội giải thích và nói xen vào:
- Chỉ nói một câu, cháu không phải đối thủ của Hạ Tưởng!
Quý Như Lan rõ ràng ngẩn ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ không phục.
- Không phải ông nói cháu, cháu có chút cố tình gây sự.
Ông già lại tăng thêm ngữ khí nói một câu.
Quý Như Lan tủi thân đến mức nước mắt cứ đảo quanh ở trong hốc mắt.
- Được rồi, ông nói xong rồi, cháu có việc thì đi làm trước đi, không cần theo giúp ông, ông muốn yên tĩnh một mình.
Ông già khoát tay, một mình đi đến rừng trúc cách đó không xa.
Quý Như Lan sửng sốt, đứng bất động ở chỗ cũ, cân nhắc lời nói của ông nội rốt cuộc là ý gì, mặc dù có ý trách mắng, lại…không hề có biểu hiện rõ muốn cô thu tay lại.
Xoay người vừa thấy Lâm Song Bồng cũng chết đứng tại chỗ, có chút thất thần, cô liền càng tức giận.
- Lâm Song Bồng, em từ xa xôi chạy đến đây làm gì? Sao chị làm chuyện gì em cũng muốn chặn trước mặt chị? Còn nữa, việc chính trị, đừng có liên lụy đến chị!
Lâm Song Bồng như mộng mới tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn Quý Như Lan một cái, nói:
- Như Lan, chị có biết không chuyện Mộc Phong làm em rất bị động, từ bắt đến thả người, Bí thư Thành ủy như em hoàn toàn không hay biết gì.
- Đó là tại em không có khả năng nắm giữ trong tay toàn cục, liên quan gì đến chị?
Quý Như Lan trả lời một cách mỉa mai.
- Nhà họ Quý gia huấn, không qua lại cùng quân đội, chị quên rồi?
- Chị không quên, chị không tiếp xúc với Ngô Hiểu Dương.
- Chị nếu đã biết Ngô Hiểu Dương bất hòa với Hạ Tưởng, gây qua không ít mâu thuẫn, chị còn liên thủ với Ngô Hiểu Dương, chị nhất định phải đắc tội chết với Hạ Tưởng? Làm cứng với Hạ Tưởng, có ích lợi gì đối với nhà họ Quý?
- Hành động đặc biệt của Hạ Tưởng chính là đối đầu với nhà họ Quý, em còn là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ngay cả điểm này cũng nhìn không ra? Nghĩ xem Hạ Tưởng ở tỉnh Tề là làm thế nào để chèn ép thế lực địa phương của tỉnh Tề, em tưởng rằng anh ta đến Lĩnh Nam sẽ kết bạn với nhà họ Quý? Lâm Song Bồng, mau tỉnh lại đi, đừng bị Hạ Tưởng mê hoặc nữa. Trên chính trị không phải chú trọng việc phòng ngừa chu đáo, chú ý ra tay trước thì chiếm được lợi thế? Chẳng lẽ nhất định phải đợi đến khi Hạ Tưởng ức hiếp nhà họ Quý, nhà họ Quý mới trả đòn? Đã muộn rồi, nhà họ Quý sẽ thành trò cười!
Quý Như Lan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đổ ập xuống phê bình Lâm Song Bồng một trận.
Lâm Song Bồng cuối cùng không thể nhịn được, lạnh lùng cười:
- Hạ Tưởng làm việc có chừng mực, sẽ không xằng bậy, ngược lại là chị nhiều lần khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh ta, kết quả thì sao, bây giờ Hạ Tưởng thật sự nhằm vào nhà họ Quý, Lăng Trấn Hà bị bắt, phỏng chừng chuyện Mộc Phong sẽ còn tiếp tục, chị cứ đợi mà xem là được.
- Chị sẽ chờ hắn, xem hắn có thể hoành hành đến lúc nào? Chỉ là bắt Lăng Trấn Hà thôi, có gì giỏi đâu, có bản lĩnh thì động vào cả Bí thư Thành ủy và Thị trưởng Mai Hoa! Sự việc còn chưa xong, ai thắng ai thua vẫn còn sớm, chị sẽ làm Hạ Tưởng hối hận.
Quý Như Lan mặt đỏ bừng, sự u tĩnh thường ngày biến mất không thấy.
- Chị…thật không thể nói lý.
Lâm Song Bồng lắc đầu:
- Chị đừng có hại Trương Lực!
Nghe đến Trương Lực, Quý Như Lan thân mình chấn động, sau một lúc lâu lại phản đối:
- Anh ta nguyện ý nhân sinh chính là một canh bạc, mỗi người đều có thể đánh bạc của riêng mình.
Vừa mới nói xong, điện thoại của Quý Như Lan liền kêu lên.
Quý Như Lan nhìn Lâm Song Bồng một cái, nghe điện thoại, sau khi nghe xong, cười lạnh một tiếng:
- Hạ Tưởng về Tỉnh ủy rồi, đợi mà xem, hắn sẽ được nếm quả đắng lớn hơn nữa.
Lâm Song Bồng còn chưa kịp nói Quý Như Lan vài câu gì, điện thoại của y cũng vang lên. Sau khi nghe điện thoại, lập tức sắc mặt đại khắc:
- Quý Như Lan, nói với chị một tin… tốt… lành…
Y dường như là gằn từng tiếng:
- Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân Thành phố Minh Giang toàn bộ phiếu đều thông qua việc đề danh Cục trưởng công thương Triển Vân Đạo!
- Thông qua thì sao?
Trong lòng Quý Như Lan đại chấn động, không ngờ thủ đoạn của Hạ Tưởng kín không kẽ hở, sóng này nối tiếp sóng khác, cùng lúc chủ động tiến công ở Thành phố Hồng Hoa, lại còn bắn ngược phát đạn ở Minh Giang, quả thực làm cô trong lòng phát lạnh, nhưng vẫn không chịu cúi đầu, hãy còn mạnh miệng:
- Chỉ là nơi từng ngã xuống lại đứng lên, người đã mất rồi, thể diện cũng không còn, có thông qua cũng là thua thôi…
-Thua rồi?
Lâm Song Bồng đã liên tục cười lạnh:
- Lời của em vẫn chưa nói hết----không chỉ thông qua bổ nhiệm, Phó chủ tịch thường trực hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân Thành phố Hà Kế Thiên bởi vì bệnh xin nghỉ dài hạn, không có gì bất ngờ thì nửa năm sau sẽ bàn giao công việc về hưu.
- Sao?
Quý Như Lan chấn kinh, bởi vì việc đề danh Cục trưởng Cục Công thương gặp phải phủ quyết, chính là vì Phó chủ tịch thường trực hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân Hà Kế Thiên bí mật một tay giúp mà thành, thân thể ông ta rất tốt, sao lại xin nghỉ bệnh dài hạn?
Nghĩ kĩ một chút, tương đương với việc lực lượng của nhà họ Quý ở Minh Giang bị trực tiếp đẩy tận gốc, nếu tính cả Phó thị trưởng ủy viên thường vụ Lăng Trấn Hà, nói đúng là mỗi lần ra tay cô đều làm lộ ra lực lượng của nhà họ Quý, mà Hạ Tưởng không chút lưu tình một kích phản lại liền trúng mục tiêu.
Nói cách khác, nếu không phải cô chủ động khiêu khích Hạ Tưởng, có lẽ lực lượng của nhà họ Quý sẽ không bại lộ, không bại lộ sẽ không tổn thất!
Quý Như Lan nghĩ thong suốt vấn đề này, nhất thời ngạc nhiên, điện thoại lỡ tay rơi xuống, rơi vào trong nước.
Lúc bọn Hạ Tưởng quay về Tỉnh ủy đã là buổi chiều, gần đến thời gian tan tầm. Bình thường vào lúc này, Tỉnh ủy người qua người lại, gần như khoảng một nửa số người đã dọn dẹp đồ đạc rời khỏi văn phòng, nhưng hôm nay, Tỉnh ủy truyền tin tức đến nói Phó bí thư Hạ sẽ đến Tỉnh ủy vào thời gian tan tầm, lại không một ai rời khỏi.
Đương nhiên, không phải vì uy danh của Hạ Tưởng cao hơn Trần Hạo Thiên, mà là đều muốn đợi xem, muốn sớm một chút nhìn thấy Phó bí thư Hạ, người đã thống trị cục thế Thành phố Hồng Hoa, là thái độ thắng lợi chiến thắng trở về như thế nào.
Hạ Tưởng lại làm tất cả mọi người thất vọng, sau khi xuống xe, hắn vẻ mặt bình tĩnh, bước thoải mái lên lầu, gật đầu tỏ ý với vài người hắn gặp, vừa không đường hoàng cũng không thấp thế, lại càng không ngạo mạn, hoàn toàn giống với bình thường, ai cũng không thể nhìn từ vẻ mặt của hắn mà thấy được sự đắc ý và vui sướng của hắn sau khi toàn thắng.
Đối với viêc Hạ Tưởng hoành đao nhanh gọn, hành động sai Lý Dật Phong đao trảm Lăng Trấn Hà ở Thành phố Hoa Hồng, Tỉnh ủy mọi người đều xôn xao, có người âm thầm tán đồng, có người liên tục lắc đầu, có người vui sướng khi người khác gặp họa, có người bàng quan, nhưng cho dù là tâm trạng gì đi nữa, cũng đều có một nhận thức không hẹn mà chung, đó là Hạ Tưởng thắng ngay từ trận đầu, cũng không có nghĩa là Hạ Tưởng sẽ cười đến cuối cùng.
Đặc biệt là người hiểu rõ tình hình----ví dụ như Trương Lực---càng rõ ràng, thực ra nhà họ Quý từ đầu đến cuối chưa từng thật sự ra tay, hiện tại đọ sức với Hạ Tưởng chỉ có mình Quý Như Lan mà thôi, thực lực khổng lồ thật sự của nhà họ Quý còn chưa lộ ra một góc.
Tuy nhiên Trương Lực cũng tin rằng, theo Quý Như Lan trước thua một ván, thế cục của Lĩnh Nam nhất thời sẽ ổn định rất nhiều, bởi vì sau khi Quý Như Lan mới nếm thử mùi vị thất bại, phỏng chừng sẽ kiềm chế vài phần. Y hiểu rõ Quý Như Lan, sau khi Quý Như Lan đại bại, sẽ tổng kết kinh nghiệm, phân tích lại thủ đoạn của Hạ Tưởng, sau đó mới phát động một cuộc phản công mới.
Trương Lực đoán đúng được một phần ba, liên quan đến kết luận của Quý Như Lan y nói chính xác, nhưng thế cục của Lĩnh Nam không vì Quý Như Lan tạm thời thu tay mà ổn định, bởi vì Hạ Tượng không thu tay lại, hắn còn muốn trả lại một ván, không phải nhằm vào Quý Như Lan, mà là Ngô Hiểu Dương!
Còn có một điểm nữa là với cấp bậc của Trương Lực không thể biết một cục diện thay đổi, Diệp Thiên Nam sắp nhậm chức ở Lĩnh Nam. Mà Diệp Thiên Nam đến, vì thế cục của Lĩnh Nam tăng thêm một biến số khó mà đoán trước.
Càng làm cho Trương Lực không ý thức đến đó là, Hạ Tưởng rất nhanh cũng đem mũi giáo quay vào y…