Khang Chí đã thông suốt những khúc mắc trong đó, là bởi vì một tay y bày ra cái chết của Sa Đại Bao, nhưng Diệp Thiên Nam không biết rõ chân tướng, cũng không biết đến sự xuất hiện của Vương Phúc, cũng có nghĩa là bước đầu tiên trong kế hoạch lớn của Hạ Tưởng đã thành công một nửa.
Khang Chí thấy Vương Phúc mang theo súng lục, thì biến sắc:
- Vương Phúc, anh là đồ ngu đần! Đến Hà Thiên… mang súng theo làm cái gì?
Vương Phúc tức giận nghiến răng nói:
- Liều mạng với Hướng Dân Tân, đánh chết một người thì huề, đánh chết hai người thì lãi một.
Khang Chí đấm Vương Phúc một cái ngã xuống đất:
- Mẹ nó, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, muốn hại chết người.
Diệp Thiên Nam sửng sốt vô cùng? Đang nghi ngờ thì bên ngoài lại có tiếng bước chân ầm ĩ, thoáng cái có bốn năm người cầm vũ khí tiến vào, thật là dọa Diệp Thiên Nam nhảy dựng.
Khi Diệp Thiên Nam nhìn thấy súng trên mặt đất, bảo không sợ thì không phải, tuy y là quan lớn, nhưng chưa từng đối mặt với nòng súng tối om. Hiện tại thấy Khang Chí hoảng sợ lúng túng, Vương Phúc vô cùng hung dữ, rốt cuộc trong lòng y mất hết sự tự tin, vạn nhất xảy ra sự cố bất ngờ, nếu xảy ra đấu súng... Y không dám suy nghĩ nhiều nữa.
Bỗng chốc lại thấy bốn năm người hùng dũng tiến vào, Diệp Thiên Nam vô thức lùi về phía sau một bước, từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy mong chờ Hạ Tưởng như vậy… Hạ Tưởng, Phó Bí thư tốt của nhân dân, anh ở nơi nào, anh ở nơi nào?
Nếu Diệp Thiên Nam biết lúc này Hạ Tưởng đã sắp đặt xong, đang chuẩn bị thu lưới, phỏng chừng y sẽ không sợ hãi, sẽ thoải mái ngồi trên sô pha mà thưởng thức trà thơm. Nhưng hiện giờ thì đừng nói đến việc uống trà, lưng y đang toát đầy mồ hôi.
Ngô Công Tử vừa thấy bốn năm người mới vào, sắc mặt liền thay đổi:
- Hồng Phi, chúng mày ồn ào cái gì hả? Sao chúng mày đến đây được?
Người đang được nói đến là một thanh niên văn minh đeo kính, không giống kẻ lưu manh côn đồ, nhưng Hồng Phi thật sự đã từng lăn lộn trên đường phố, chính y là kẻ cầm đầu đập phá chiếc Volvo của Hạ Tưởng. Ngô Công Tử vừa nhìn thấy y đã rất hoảng sợ bởi vì đám người Hồng Phi đã bị bắt vào đồn công an, sao bây giờ lại tới đây, hơn nữa còn xuất hiện ở Hà Thiên?
- Công tử, Hướng Tân Dân thả chúng tôi…
Hồng Phi đổ mồ hôi đầy đầu, không biết là đang căng thẳng hay vì chạy trốn quá gấp.
- Thả các anh?
Ngô Công Tử không hiểu rốt cuộc có chỗ nào không đúng, Hướng Tân Dân bỗng dưng thả người là có dụng ý gì,
- Vậy các anh tới Hà Thiên làm gì?
- Chúng tôi muốn chạy nhưng lại không chạy được, các con đường đều bị chặn hết rồi, chỉ có thể đến Hà Thiên mời Công tử giúp chúng tôi, nhanh chóng rời khỏi Dương Thành.
Hồng Phi quay đầu nhìn thoáng về mấy người phía sau
- Tính mạng của mấy anh em xin nhờ Công tử cứu giúp.
Khang Chí cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, lại hỏi Vương Phúc:
- Có phải mày giống Hồng Phi không, các con đường khác đều bị chặn, chỉ có một con đường tới Hà Thiên?
Vương Phúc gật đầu:
- Đúng vậy, nơi nào cũng có cảnh sát.
- Mẹ nó, đám ăn hại chúng mày đều bị mắc bẫy rồi!
Khang Chí quát ầm lên,
- Hạ Tưởng lên kế hoạch hại chúng tao, chúng mày chính là con mồi! Cút đi, khẩn trương chia nhau chạy từ cửa sau, không thể chậm trễ, chậm một bước nữa thì chỉ có con đường chết.
Khang Chí phản ứng không chậm, nhưng thời gian y tiếp xúc với Hạ Tưởng vẫn không đủ, không biết Hạ Tưởng chẳng những rất nhiều thủ đoạn mà còn kín như bưng không có kẽ hở. Nếu mở cửa đưa người vào Hà Thiên thì sao có thể để lại cửa sau.
Khang Chí đang nói, thì có người hốt hoảng chạy vào:
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Không hay, cửa trước và sau đều bị cảnh sát bao vây.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói qua loa lớn:
- Người ở bên trong nghe đây, các anh đã bị bao vây bốn phía rồi, buông vũ khí xuống đầu hàng là con đường duy nhất! Tính từ bây giờ, cho các anh nửa tiếng đồng hồ.
Chiêu bắt ba ba trong rọ thật tuyệt! Lúc này Diệp Thiên Nam mới hiểu Hạ Tưởng suy tính chu toàn và thủ đoạn kín kẽ, trong lòng ông ta rất bình tĩnh, ngồi xuống ghế sô pha, tự rót một chén trà rồi từ từ thưởng thức.
Lúc này Khang Chí và Ngô Công Tử đã không để ý tới Diệp Thiên Nam nữa, Khang Chí cứ tưởng rằng Hạ Tưởng chưa xuất hiện là muốn bỏ rơi Diệp Thiên Nam, Hạ Tưởng đúng là Hạ Tưởng, không ngờ có thể phản kích, chẳng những cứu Diệp Thiên Nam, còn muốn xử lý luôn vụ đập xe và cái chết của Sa Đại Bao!
Khang Chí nghiến răng:
- Công Tử, cậu gọi điện thoại thông báo cho Tư lệnh Ngô, chỉ có ông ta mang binh đến đây mới có khả năng giải vây, hôm nay bị Hạ Tưởng đưa vào tròng, không chạy thoát được đâu. Tôi cũng lập tức gọi điện thoại cho chú tôi, bảo ông ấy cũng nghĩ cách, không thể để Hạ Tưởng ngang ngược càn rỡ như vậy được.
Ngô Công Tử hiện tại cũng hiểu rõ ràng, hung dữ nói:
- Mẹ nó, Hạ Tưởng giỏi lắm, nhưng hắn đừng nghĩ là sẽ thực hiện được, chỉ chờ quân đội đến, thì cảnh sát chính là rác rưởi, hôm nay hắn chẳng những không thành công, không cứu được Diệp Thiên Nam, mà còn có thể ngã đau. Đúng rồi, phải trông chừng Diệp Thiên Nam, muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!
Màn đêm buông xuống, cửa trung tâm Hà Thiên có rất nhiều quần chúng không rõ chân tướng đang chỉ trỏ, cảm thấy rất tò mò với việc cảnh sát vây kín cửa trước và cửa sau trung tâm Hà Thiên. Trong cuộc sống, thường những gì không biết thì luôn thấy tò mò, hơn nữa mọi người biết trung tâm Hà Thiên có thể thành lập trên đường Hoàng Kim, cách Sở công an tỉnh mấy bước chân, mà vài năm không có ai điều tra, khẳng định người bảo lãnh sau lưng rất mạnh.
Hôm nay bị cảnh sát bao vây nghiêm mật, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Vừa lúc tan tầm, mọi người đi qua đều dừng xem, bàn tán xôn xao.
- Cảnh sát Dương Thành không còn yếu đuối sao? Cũng dám nổ súng à? Có thể sống đến ngày cảnh sát Dương Thành lập uy cũng không dễ.
- Đánh rắm! Anh biết cái rắm gì, cảnh sát Dương Thành rất lợi hại, chỉ có điều không khoe khoang mà thôi. Không giống một số địa phương, chống phá những thế lực đen tối là bổn phận của cảnh sát mà lại muốn bắc loa khoe với nhân dân cả nước. Anh có biết thông báo toàn quốc mất mấy tỷ tiền tuyên truyền không? Tiền từ nơi nào ra? Khẳng định không phải lấy trong túi mấy vị quan đó. Trừ phi thân chó mọc lông dê.
- Đừng ầm ĩ, đến nơi là xem diễn.
- Xem cái gì, với trí tuệ chính trị như anh, xem cũng không hiểu, đến chết vẫn là một tên bép xép
Ý dân tiếng dân thế nào, Hạ Tưởng không nghe được, bởi vì Hạ Tưởng không hề ở hiện trường, hắn còn đang ở Tỉnh ủy trấn giữ.
Tin tức không ngừng tập hợp lại đây, Đường Thiên Vân bận tối mặt, Lâm Khang Tân cũng qua hỗ trợ, hai người không ngừng bắt điện thoại, không ngừng ra mệnh lệnh, truyền đạt tin tức, so ra thì, Hạ Tưởng lại là khí định thần nhàn đang chơi cờ
Người cùng Hạ Tưởng đánh cờ không ai khác, chính là Trần Hạo Thiên.
Hôm nay hiếm thấy Trần Hạo Thiên rãnh rỗi, thân là Ủy viên bộ chính trị, ngày thường cho dù hết giờ làm cũng chưa bao giờ có thời gian rãnh rỗi, tuy nhiên nếu muốn ăn ngay nói thật, cũng chỉ Hạ Tưởng mới có thể mời Trần Hạo Thiên tiếp hắn chơi cờ, toàn bộ Tỉnh ủy, bao gồm Mễ Kỳ Hỏa ở bên trong, cũng sẽ không có ai đề xuất quá đáng như vậy với Trần Hạo Thiên.
Hai người đúng là đang chơi cờ, nhưng thực ra đầu óc lại ở chỗ khác.
- Hạ Tưởng, cậu đi chính là một nước cờ hiểm, ngộ nhỡ đối phương nhìn ra thiếu sót của cậu ở nơi nào, đói ăn vụng túng làm càn, cậu không phải thua sao?
Trần Hạo Thiên đi con ngựa.
Hạ Tưởng di động con pháo:
- Chỗ diệu kỳ nhất của cờ tướng Trung Quốc không ở chỗ binh nhiều tướng mạnh thì nhất định có thể thành công, mà ở chế ước và cân bằng, ở thiết kế cục diện. Thực ra quá trình chơi cờ tướng, chính là quá trình suy ngẫm tâm lý đối thủ.
Trần Hạo Thiên gật đầu, ra xe, sau đó tiến quân thần tốc:
- Nhưng nói đí phải nói lại, nếu tôi ra xe, gặp ngực giết ngựa, gặp pháo ăn pháo, thế không thể đỡ, cậu đề phòng như thế nào?
Xe đúng là lợi hại, nhưng có đôi khi thiết kế được cạm bẫy tốt, một con tốt cũng có thể một ngụm ăn luôn, Hạ Tưởng cười ha ha,
- Cũng có thể nói, đối phương có lẽ không nên ra xe, bởi vì con tướng đang ở Dương Thành.
Con tướng hiển nhiên là chỉ lãnh đạo quân ủy, xe… Dĩ nhiên chính là Ngô Hiểu Dương.
Trần Hạo Thiên như thoáng chút suy nghĩ mà giơ lên con cờ, cả một hồi lâu vẫn chưa đánh xuống:
- Nếu con tướng đồng ý cùng xe đích thân mặc giáp trụ xuất trận, cậu lấy gì mà ngăn cản được?
- Trung tâm Hà Thiên là sản nghiệp địa phương, thuộc Dương Thành quản hạt, hơn nữa bên trung tâm Hà Thiên nếu chẳng may có nhân vật quan trọng, năm tháng hòa bình, đại binh dám ở ngay dưới mắt Ủy viên bộ chính trị làm càn làm ẩu? Nếu chẳng may làm lớn chuyện, thì ý nghĩa việc lãnh đạo quân ủy tới khu vực quân sự Dương Thành thị sát liền suy giảm rất lớn.
Hạ Tưởng tung tướng ra, ngăn lại sát chiêu của Trần Hạo Thiên.
Trần Hạo Thiên chỉ suy tư đến thiếu sót bên trong kế hoạch của Hạ Tưởng, lại không để ý Hạ Tưởng mới ám chỉ rằng trong trung tâm Hà Thiên có nhân vật quan trọng… Ngô Hiểu Dương đang cùng lãnh đạo Quân ủy tản bộ ở Nam Quốc Chi Xuân
Lãnh đạo quân ủy khen ngợi cái hay của Ngô Hiểu Dương:
- Hiểu Dương, Nam Quốc Chi Xuân không tồi, rõ ràng là non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình. Tôi thấy anh ở Dương Thành vui đến quên cả trời đất
Ngô Hiểu Dương cười theo:
- Tôi vẫn nguyện ý vào Bắc Kinh làm tùy tùng ở bên thủ trưởng, để thường xuyên nghe được chỉ thị của thủ trưởng.
Thủ trưởngcười ha hả:
- Anh bỏ được Nam Quốc Chi Xuân?
- Thủ trưởng thích, thì cứ lấy đi
Ngô Hiểu Dương nói phóng khoáng.
Thủ trưởng khoát tay
- Quân tử không cướp vật yêu của người khác
Điện thoại Ngô Hiểu Dương bỗng nhiên vang lên, nếu như là người khác, y sẽ không nghe, nhưng vừa thấy là Ngô Công Tử gọi đến, liền gấp rút đi xin phép lãnh, qua một bên nghe điện thoại
Vùa nghe điện thoại, sắc thái Ngô Hiểu Dương lập tức thay đổi hẳn.
Thủ trưởng đã nhận ra Ngô Hiểu Dương có gì khác lạ, hỏi thăm một cách quan tâm:
- Hiểu Dương, xảy ra chuyện gì?
Ngô Hiểu Dương suy nghĩ một cách nhanh chóng, liền nói lên sự thật:
- Báo cáo thủ trưởng, một sản nghiệp do Công Tử đúng tên, bị cảnh sát bao vây bốn phía.
Thủ trưởng nhíu mày:
- Sự việc có lớn lắm không?
- Có thể nói lớn, cũng có thể nói nhỏ, chính là xem Hạ Tưởng muốn chiếm được mục đích chính trị thế nào
Ngô Hiểu Dương cũng là không quên bôi nhọ hình tượng Hạ Tưởng
- Lại là Hạ Tưởng?
Thủ trưởng nổi lên vẻ mặt không hài lòng,
- Hạ Tưởng này ở tỉnh Tương cùng quân đội xảy ra nhiều mâu thuẫn, tới Lĩnh Nam rồi, sao vẫn như vậy?
- Phó Bí thư Hạ ỷ thế ở quân đội có người đỡ đầu, vì vậy không xem quân khu Dương Thành ra gì. Sự việc lại vừa đúng lúc Thủ trưởng thị sát, dựa vào sự hiểu biết của tôi về hắn, khẳng định sự việc sẽ càng làm cáng lớn.
Ngô Hiểu Dương thêm mắm thêm muối vào.
Thủ trưởng tức giận nói:
- Hiểu Dương, anh phái người ra mặt, để Hạ Tưởng biết được thái độ của quân đội.
Trong ánh mắt của Ngô Hiểu Dương ẩn chứa một chút đắc chí:
- Xin nghe theo chỉ thị mà làm.
…
Ngô Hiểu Dương tự cho là mưu thành, lại không biết rằng, những gì y đã làm, đúng ngay ý nguyện của Hạ Tưởng!