- Cũng không phải. Anh không có việc gì, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.
Hạ Tưởng quả thật cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không biết vì sao chỉ muốn nằm xuống căn phòng quen thuộc này, ngủ một giấc thật ngon lành.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLLiên Nhược Hạm cũng có một mặt rất dịu dàng. Cô trải giường cho Hạ Tưởng, dịu dàng nói:
- Anh mệt thì đi nghỉ một chút, em cho người nấu cơm. Nấu cơm xong sẽ gọi anh, được không?
Hạ Tưởng liền gật đầu:
- Được, anh nghỉ luôn ở đây, em cứ làm việc của mình đi, không cần để ý tới anh.
Hạ Tưởng không biết là hắn vừa mới ngủ một lát, Liên Nhược Hạm đã lặng lẽ quay lại, lặng im không một tiếng động đứng trước giường hắn, lẳng lặng nhìn hắn một lút lâu, sau đó mới khẽ thở dài một tiếng, quay người rời đi.
Hạ Tưởng tỉnh lại thì trời đã chạng vạng, nghe thấy dưới lầu truyền đến những tiếng làm việc bận rộn. Hắn vừa đi xuống thì thấy Vệ Tân đang đeo tạp dề, bận rộn bày biện mâm cơm. Cô đi dép lê, buộc tóc đuôi ngựa, đi qua đi lại trông không rất đáng yêu. Bởi vì tạp dề hơi nhỏ, không vừa với người, nhưng chính vì thế lại càng tôn lên vòng eo thon và cặp mông căng đầy của cô. Hơn nữa khi làm việc, cô còn cao hứng khẽ ngâm nga mấy câu hát, nếu không để ý tới tuổi còn rất trẻ của cô, trông chẳng khác gì một bà chủ gia đình hiền lành.
Liên Nhược Hạm cũng đeo tạp dề, đang xào rau trong phòng bếp. Bộ dạng cô rất tập trung khiến Hạ Tưởng cảm giác buồn cười. Nhớ tới lần đầu tiên quen biết Liên Nhược Hạm ở huyện Bá, cô rất hống hách và ngang ngược, nhưng cô cũng không phải là hoàn toàn cố tình gây sự mà cô có nguyên tắc của chính mình. Vậy mà hiện tại không ngờ cô cũng có thể vào làm bếp, khiến hắn cũng hơi cảm thán. Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã quen biết Liên Nhược Hạm được một năm rồi.
Khi ăn cơm, Hạ Tưởng ngồi vị trí ông chủ, Liên Nhược Hạm và Vệ Tân mỗi người một bên tiếp hắn. Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Liên Nhược Hạm sẽ tìm một lý do để Vệ Tân rời đi, không ngờ Liên Nhược Hạm vẫn để Vệ Tân lại cùng ăn cơm.
Vệ Tân cũng không hề có tâm lý sợ hãi Hạ Tưởng mà ngược lại còn cảm thấy tò mò về hắn. Cô nói nhìn hắn mãi mà không hề thấy có một chút hình tượng Phó chủ tịch huyện nào. Thỉnh thoảng cô còn hỏi đông hỏi tây, hỏi hắn làm sao mà còn trẻ như vậy đã lên làm Phó chủ tịch huyện.
- Trong ấn tượng của em, các cán bộ đều là người già, cho dù không già cũng ít nhất là 40, 50 tuổi. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy Phó chủ tịch huyện trẻ như anh. Anh nói anh là Phó chủ tịch huyện không phải là lừa người đấy chứ?
Giọng Vệ Tân vẫn rất êm tai như trước kia, khi đến âm tiết cuối đều hơi khàn khàn giọng mũi một chút, khiến người ta nghe cảm giác rất dễ chịu.
- Lừa người á? Lừa ai cơ?
Hạ Tưởng liếc Liên Nhược Hạm rồi cười nói:
- Em bảo Tổng giám đốc Liên còn thiếu cơ hội mời một Phó chủ tịch huyện ăn cơm sao? Trong mắt cô ấy, chưa chắc Thị trưởng thành phố Yến đã đủ thể diện khiến cô ấy tự mình xuống bếp. Anh chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé, cô ấy chịu để mắt tới anh sao? Nếu anh lừa người thì ít nhất cũng phải tự cấp cho mình danh hiệu Phó thị trưởng mới được.
- Anh nói là Phó chủ tịch huyện thì em không tin nhưng nếu anh nói là Phó thị trưởng thì không những em không tin mà còn trực tiếp báo cảnh sát.
Vệ Tân cười rộ lên. Hàng mi của cô cong vút, khi cười lên lại nhấp nháy trông rất xinh. Cô lại quay sang nhìn Liên Nhược Hạm, nói:
- Tổng giám đốc Liên, em cảm thấy chị và Phó chủ tịch huyện Hạ rất xứng đôi, vừa nhìn là thấy có duyên vợ chồng.
Liên Nhược Hạm hơi đỏ mặt:
- Cái gì mà duyên vợ chồng? Nói cứ như thầy bói vậy. Vệ Tân, chẳng lẽ em biết xem bói?
- Em không biết xem. Bình thường em chỉ thích xem một ít sách vớ vẩn linh tinh. Trong sách nói, nam nữ hấp dẫn nhau chẳng những tính cách gần giống nhau mà ngay cả tướng mạo cũng có điểm giống nhau. Nếu là vợ chồng sống với nhau lâu năm thì mức độ tương tự của tướng mạo là rất cao. Cho nên người ta vẫn thường nói, nam nữ yêu nhau mà có tướng mạo gần giống nhau thì trên cơ bản rất có khả năng sẽ trở thành vợ chồng.
Vệ Tân vừa nói vừa hết nhìn Hạ Tưởng lại nhìn Liên Nhược Hạm, càng nhìn càng cười vui vẻ:
- Giống, giống thật, càng nhìn càng giống.
Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, Liên Nhược Hạm làm Tổng giám đốc này không hề đủ tư cách chút nào, sao lại để Vệ Tân không sợ cô chứ, còn dám nói lung tung? Hắn vênh mặt lên, cười nói:
- Anh đẹp trai như vậy, Nhược Hạm có thể theo kịp anh sao?
Liên Nhược Hạm đang uống nước, suýt nữa thì bị sặc:
- Sao anh không nói là anh đen như thế này, có ai so được với anh chứ?
- Đàn ông đen một chút mới dễ nhìn, công tử bột thì ai thích? Nhất là mấy nam sinh trong trường của em, nói chuyện thì cứ thì thào nhỏ nhẹ, có khi còn chỉ trỏ nhẹ nhàng như con gái vậy, khiến người ta nhìn mà phát buồn nôn. Nam không ra nam, nữ không ra nữ, ghê người. Con gái trắng, con trai đen là chuyện rất bình thường.
Vệ Tân quả nhiên đúng là Vệ Tân, thẩm mỹ quan của cô không hề thay đổi vì tuổi tác.
Mà cô nói cũng là sự thật, ở học viên Âm nhạc, có mấy nam sinh không bình thường cũng là chuyện rất bình thường.
Hạ Tưởng nghĩ đến sau này sẽ còn xuất hiện rất nhiều mỹ nữ trung tính. Hắn đúng là không hề có chút hứng thú nào đối với loại nam không ra nam, nữ không ra nữ đó, cũng hiện tại cũng không phải thẩm mỹ quan của thời đại đó.
Sau khi ăn xong, Vệ Tân rất thức thời chủ động thu dọn bát đĩa. Hạ Tưởng liền đưa Liên Nhược Hạm ra ngoài tản bộ. Ánh nắng chiều chiếu xiên xiên, thời tiết dần bớt nóng, công viên Rừng Rậm chậm rãi khôi phục lại vẻ yên ắng, chỉ còn nghe tiếng nước chảy rì rào, còn cả tiếng chim bay về tổ kêu ríu rít. Hạ Tưởng liền cảm giác thoải mái nhất từ trước tới giờ.
Hắn tạm thời vứt hết những việc vặt vãnh ra khỏi đầu, đơn giản là không hề suy nghĩ gì cả, chỉ đi dạo với Liên Nhược Hạm.
Dần dần đi đến chỗ không người, cánh tay Liên Nhược Hạm vô tình khoác lên tay hắn. Giọng cô cũng dịu dàng trước giờ chưa từng có:
- Hôm nay em rất vui. Anh ngủ trong căn phòng em chuẩn bị, ngủ rất ngon khiến em lần đầu tiên cảm giác anh gần gũi với em như vậy. Hơn nữa anh còn cùng ăn tối với em, ăn xong thì cùng nhau đi tản bộ, cũng khiến em lần đầu tiên có cảm giác chân thật: Anh là của em!
Cô dựa sát vào bên người Hạ Tưởng, dính chặt vào hắn, như thể lo sợ hắn sẽ đột nhiên bay đi vậy:
- Loại cảm giác này rất chân thật, cũng rất hạnh phúc. Hóa ra, không phải càng nhiều tiền càng tốt, cũng không phải xe càng đẹp càng tốt mà là ở cùng một chỗ với người mình yêu, đi dạo với người mình yêu, cùng nhau gắn bó, mới là tốt nhất.
Hạ Tưởng véo mũi cô:
- Tuổi còn trẻ như vậy mà đã cảm thán nhiều vậy sao? Quen biết em lâu như vậy, chẳng những em lừa gạt anh về thân thế của em, ngay cả tuổi tác cũng lừa gạt anh. Hiện tại anh cũng không biết rốt cục năm nay em bao nhiêu tuổi, sinh nhật là ngày nào. Em nói đi, có phải em rất không công bằng với anh hay không?
- Cố tình không nói cho anh, tạm thời giữ bí mật.
Liên Nhược Hạm nghênh mặt lên, quật cường nói, sau đó lại cười:
- Nói đến sinh nhật, hình như sắp tới sinh nhật anh. Mà anh và cô bé Lê mới gọi là có duyên vợ chồng, hơn nữa sinh nhật cũng rất gần nhau. Đúng là duyên phận rất sâu.
Một câu cuối cùng rõ ràng là có vị ghen tuông.
Sinh nhật lịch âm của Hạ Tưởng là ngày 27 tháng 5, của Tào Thù Lê là 13/6, không cách xa nhau mấy.
- Anh đoán, sinh nhật em là mùa thu, đúng không?
Hạ Tưởng không để ý tới Liên Nhược Hạm đang ghen. Hắn nghĩ có một số việc càng nói càng không rõ ràng, thà không nói còn hơn, liền dời đề tài đi:
- Anh còn đoán, em lớn hơn cô bé Lê khoảng hai tuổi. Anh cũng đoán là em không phải tốt nghiệp đại học chính quy mà là một học viện đặc thù nào đó. Rốt cục là cái gì thì khi nào em đồng ý, sẽ cho anh đáp án sau.
Liên Nhược Hạm trầm mặc. Ánh nắng chiều xiên từ phía tây chiếu lên người cô, tôn lên vẻ đẹp trầm tĩnh như hoa sen nổi trên mặt nước, thanh cao, trang nhã. Hạ Tưởng cũng không nói gì, si ngốc nhìn Liên Nhược Hạm, nghĩ thầm rằng người con gái trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng này cũng có ngày rơi xuống thế gian. Chỉ có điều trong lòng cô rốt cục cất giấu bí mật gì thì vẫn không hề nói với ai.
Hạ Tưởng liền cảm thấy lúc thì mình rất gần Liên Nhược Hạm, cảm giác chỉ giơ tay ra là với tới, nhưng có lúc lại xa như tận cuối chân trời.
Hai người đi dạo hơn một giờ trong công viên Rừng Rậm. Hạ Tưởng nghe Liên Nhược Hạm kể về quy hoạch phát triển lâu dài của Tập đoàn Viễn Cảnh. Căn cứ đề xuất quy hoạch ba năm của Ủy ban nhân dân thành phố, năm nay sẽ chính thức đề xuất di dời toàn thể nhà máy thép và nhà máy dược, trước năm 2003 sẽ hoàn thành công tác di dời, sang năm sẽ di dời nhà máy thép trước. Nói cách khác, muộn nhất là nửa cuối năm sau, Tập đoàn Viễn Cảnh có thể đề xuất phương an sơ bộ về việc sau khi di dời nhà máy thép và nhà máy dược thì sẽ xây dựng khu đô thị kiểu gì.
Liên Nhược Hạm nói, Hạ Tưởng nghe, không phát biểu ý kiến, chỉ làm một người nghe đủ tư cách.
Công viên Rừng Rậm đã hình thành quy mô, sau khi màn đêm buông xuống, đèn đường tự thắp sáng, dù không thể nói đảm bảo mỗi ngóc ngách đều được chiếu sáng nhưng cũng cố gắng không để có góc chết. Hơn nữa Liên Nhược Hạm suy xét cũng rất chu toàn, buổi tối có bảo vệ đi tuần tra, phòng ngừa những việc ngoài ý muốn.
Sau khi trở lại biệt thự, Vệ Tân đang ngồi đọc sách trong phòng khách để chờ. Gần đây bởi vì không có nhiều bài vở nên chỉ cần có thời gian rảnh là Vệ Tân lại tới ở đây cùng Liên Nhược Hạm. Trong biệt thự bình thường chỉ có Liên Nhược Hạm, Vệ Tân và người giúp việc, còn có một bác gái phụ trách vệ sinh. Đương nhiên bên ngoài còn có bảo vệ. Toàn bộ công viên Rừng Rậm đều là sản nghiệp của Tập đoàn Viễn Cảnh cho nên vấn đề an toàn là không cần lo lắng.
Hạ Tưởng đã nghĩ, có lẽ Liên Nhược Hạm cũng có khi khó tránh khỏi cảm thấy một mình nhàm chán nên mới bảo Vệ Tân ở lại với cô. Hôm nay là lần đầu tiên hắn và Liên Nhược Hạm ở cùng với nhau trong cảm giác gia đình, cũng là lần đầu tiên cảm thấy kỳ thật cô sống cũng không dễ dàng, một mình ở bên ngoài nhiều năm như vậy, quả thật là rất kiên cường.
Hạ Tưởng ở lầu ba, Vệ Tân ở lầu một, Liên Nhược Hạm ở lầu hai.
Hạ Tưởng vừa nằm xuống chợt nghe có tiếng gõ cửa. Liên Nhược Hạm mặc áo ngủ len lén tiến vào. Hạ Tưởng vớ cái chăn che nhanh thân mình, khẩn trương hỏi:
- Em muốn làm gì?
Liên Nhược Hạm vẻ mặt tức giận:
- Thật là không có tiền đồ. Em cũng không phải hổ dữ, không ăn thịt anh đâu.
Sau đó cô lại đỏ mặt:
- Anh đừng hiểu lầm, em không có tâm tư chủ động hiến thân mà chỉ nghĩ hôm nay ở cùng với anh rất thoải mái nên tối nay muốn nói chuyện với anh thêm chốc lát mà thôi.
Ngược lại với vẻ buồn ngủ rất đáng yêu của Tào Thù Lê thì Liên Nhược Hạm lại rất biết thức đêm. Cô cuộn mình trong lòng Hạ Tưởng, lúc thì không hề để yên một phút nào mà luôn mồm kể những kinh nghiệm thám hiểm cô đã trải qua, có khi lại hồi lâu cũng không nói một câu, Hạ Tưởng đã nghĩ rằng cô ngủ rồi, bỗng nhiên cô lại nói rất sinh động khiến Hạ Tưởng rất muốn vò đầu. Hắn muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ, đành phải cố gắng thức để nghe cô nói chuyện không ngừng.
Rốt cục hắn vẫn không kiên trì được, không biết là ngủ mất từ lúc nào.
Khi tỉnh lại, Hạ Tưởng vừa mở mắt ra liền mỉm cười hiền lành khi thấy Liên Nhược Hạm vốn luôn mạnh mẽ, cứng rắn, cao quý giờ trông như một con mèo nhỏ đáng yêu. Cô co mình lại, một bàn tay kẹp giữa hai chân, tay kia đặt dưới đầu, lông mày còn hơi rung rung, thần thái an tường như một đứa trẻ.
Liên Nhược Hạm quay lưng về phía hắn, hơi cong mình. Mặc kệ là ai nhìn thấy cảnh này cũng không thể tin nổi, cô chính là người phát ngôn của một gia tộc lớn tại tỉnh Yến, chỉ nghĩ cô là một cô bé vẫn còn chưa lớn hẳn.
Ít nhất trong mắt Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm hiện tại khiến hắn sinh ra cảm giác yêu quý mà không hề có ý tưởng dung tục nào. Hắn chỉ muốn ôm cô vào lòng, khiến cô ngủ càng ngon hơn.
Hôm nay Hạ Tưởng muốn đi gặp Tào Thù Lê, không ngờ Phùng Húc Quang gọi điện thoại tới, muốn hắn tới tụ tập. Hạ Tưởng đành phải từ biệt Liên Nhược Hạm, lái xe đi tới văn phòng của Phùng Húc Quang. Trước khi đi, hắn mới nhận thấy Liên Nhược Hạm lại mua một chiếc xe mới. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, cô không đi Land Rover, thậm chí cũng không phải xe việt dã mà là một chiếc Volvo. Điều này khiến Hạ Tưởng rất kinh ngạc, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ Liên Nhược Hạm thật sự đổi tính sao, sao lại thích đổi sang Volvo vậy?
Phùng Húc Quang tìm Hạ Tưởng kỳ thật cũng không có đại sự gì, chẳng qua là muốn cảm tạ hắn đã trợ giúp nên muốn kéo hắn tới nhà chơi. Hạ Tưởng lại tới nhà Phùng Húc Quang, gặp vợ và con hắn.
Vợ Phùng Húc Quang là Vương Phượng Minh, nhìn qua là một người nội trợ hiền lành. Cô rất nhiệt tình với Hạ Tưởng, mở miệng ra là nói chú em, cậu em nghe rất thân thiết. Có thể thấy được, Phùng Húc Quang đã tuyên truyền không ít về những sự tích anh dũng của Hạ Tưởng trước mặt vợ. Cho nên trong mắt Vương Phượng Minh, chẳng những Hạ Tưởng thành thật tin cậy mà còn không làm Phùng Húc Quang hư hỏng như đám bạn bè làm ăn kinh doanh của y.
Ở Phùng gia nửa ngày, coi như tiến thêm một bước làm sâu sắc quan hệ. Hạ Tưởng thành khẩn và khiêm tốn khiến Vương Phượng Minh càng có ấn tượng tốt về hắn, liên tục khen Phùng Húc Quang lăn lộn bao nhiêu năm, rốt cục cũng kết giao được với một bằng hữu chân chính. Phùng Húc Quang vui vẻ ra mặt, nói với Hạ Tưởng:
- Chị dâu chú hay bắt bẻ, nói anh chẳng có bạn bè nào khiến cô ấy vừa lòng. Chú em xem như người đầu tiên được cô ấy ưng ý đấy.
Vương Phượng Minh trách Phùng Húc Quang:
- Anh còn không biết xấu hổ mà nói vậy à? Trước kia đám bạn bè của anh toàn là người như thế nào? Ngoại trừ sống phóng túng thì có thể làm gì chứ? Một đám đàn ông xấu xa tụ tập với nhau một chỗ, chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp cả. Tiểu Hạ thì khác. Tiểu Hạ còn trẻ như vậy đã lên làm Phó chủ tịch huyện, về sau sẽ là người làm đại sự, sẽ không sa đọa như đám người kia.
Không ngờ Vương Phượng Minh này cũng rất biết cách ăn nói. Hạ Tưởng cũng đành phải cười theo, thấy Phùng Húc Quang vẻ mặt xấu hổ đứng xoa tay thì nghĩ thầm rằng, hóa ra ông anh này bị vợ quản lý nghiêm ngặt thật.
Buổi tối, Hạ Tưởng không ở lại thành phố Yến mà quay thẳng về huyện An.
Từ thứ Hai đến thứ Tư vẫn không hề có sự tình gì, hết thảy gió êm sóng lặng. Cường Giang Hải cùng đi với chuyên gia Bắc Kinh tới xã Đán Bảo để khảo sát, tạm thời vẫn chưa truyền ra tin tức quan trọng nào. Có lẽ sau khi chuyên chuyên gia khảo sát xong, thí nghiệm cụ thể xong mới có thêm luận chứng, lúc đó mới có thể đưa ra kết luận được. Tới thứ Sáu, đột nhiên truyền ra một đại sự: Trên hội nghị thường vụ, Mai Hiểu Lâm và Lệ Triều Sinh ầm ĩ với nhau!
Việc Mai Hiểu Lâm và Lệ Triều Sinh cãi nhau là do Phương Cách thông báo đầu tiên cho Hạ Tưởng. Có Phương Cách, bất cứ gió thổi cỏ lay gì ở hội nghị thường vụ, không cần Lý Đinh Sơn thông báo, Hạ Tưởng cũng sẽ biết được ngay lập tức, bởi vì Phương Cách luôn khẩn cấp chủ động nói cho hắn.
Huống chi lần này lại là sự tình liên quan tới Mai Hiểu Lâm. Phương Cách lòng nóng như lửa đốt đi vào phòng làm việc của Hạ Tưởng, kể lại rõ ràng đầu đuôi chân tướng sự việc.
Hóa ra ở hội nghị thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghê Chính Phương đột nhiên đề xuất, gần đây không ít dân chúng đều phản ánh vấn đề cây ăn quả ở xã Đán Bảo, thậm chí có người còn tố cáo Lệ Triều Sinh có hành vi tham ô, hy vọng Bí thư Lệ có lời giải thích, thuyết minh trên hội nghị thường vụ.
Hiển nhiên Lệ Triều Sinh đã có chuẩn bị, thao thao bất tiệt kể lại đầu đuôi sự kiện cây ăn quả.
Theo y nói, ăn đó là công ty An Lợi chủ động tìm y, muốn cung cấp giống cây có chất lượng tốt cho xã Đán Bảo, hơn nữa giá cả cũng vô cùng ưu đãi. Y cũng là căn cứ trên ý tưởng muốn dân chúng có được lợi ích thực tế, sau khi tìm hiểu kỹ về tài chính và kỹ thuật của công ty An Lợi mới ký kết hiệp nghị với công ty An Lợi, cuối cùng mở rộng gieo trồng cây ăn quả trên toàn bộ xã.
Nhưng bởi vì nông dân địa phương không có kinh nghiệm trồng cây ăn quả, nhân viên kỹ thuật phái tới hướng dân thì không ai chịu nghe, kết quả là cây táo đều sinh trưởng kém hoặc biến dị. Vốn là loại táo đỏ Phú Sĩ rất ngon lại bị nông dân địa phương tự trồng loạn theo phương pháp của mình, cuối cùng khiến cây táo biến chất biến dị, tuy rằng vẫn có quả nhưng cực kỳ khó ăn.
Lệ Triều Sinh cũng thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình:
- Tôi thừa nhận cũng có sai lầm trong công tác. Thứ nhất là không suy xét đến trình độ chỉnh thể của nông dân địa phương, khả năng tiếp thu sự vật mới của họ khá chậm, cũng không nghiêm túc thực hiện quy trình gieo trồng và chiết cây. Thứ hai là bọn họ bằng lòng với tình trạng hiện tại, cho rằng chỉ cần trồng lên là có thu hoạch. Cây ăn quả khác với hoa màu, cần phải cắt, chiết cây, phun thuốc phù hợp. Đối với nông dân vẫn quen với các phương pháp trồng hoa màu trước đây thì hiển nhiên là họ không thể tiếp thu được. Thứ ba là nhân viên kỹ thuật phái đi còn rất trẻ, không đủ sức thuyết phục. Dân chúng không tin tưởng được rằng những người trẻ tuổi như vậy cũng có kinh nghiệm trồng trọt. Tóm lại, đủ các loại nguyên nhân gây ra cục diện hiện tại. Tôi xin khắc sâu kiểm điểm đối với hội nghị thường vụ, là tôi công tác bất lực mới gây ra cục diện hiện tại.
Mai Hiểu Lâm nghe Lệ Triều Sinh đưa ra những lý do trốn tránh, thoái thác trách nhiệm, còn tránh nặng tìm nhẹ với cái gọi là khắc sâu kiểm điểm, cô không kìm nổi, đập bàn đứng lên:
- Bí thư Lệ, nói năng nhẹ nhàng khéo léo nhỉ. Trong quá trình mở rộng gieo trông cây ăn quả, anh thật sự một lòng vì dân, không có chút tư tâm nào sao?
Đối mặt với chỉ trích của Mai Hiểu Lâm, Lệ Triều Sinh không hề e ngại:
- Phó bí thư Mai nói chuyện cần có chứng cớ, đừng mở mồm ra là nói với giọng điệu chỉ trích. Tôi làm công tác cơ sở nhiều năm, vẫn luôn công tâm vì phúc lợi của dân chúng, chưa từng thay đổi. Từ khi tôi đảm nhiệm Chủ tịch xã, tôi đã luôn vắt óc vì sự phát triển kinh tế xã Đán Bảo. Hiện tại làm Bí thư Đảng ủy xã, tuy rằng cũng là ủy viên thường vụ Huyện ủy nhưng tôi vẫn một lòng, toàn tâm toàn ý vì xã Đán Bảo, để dân chúng xã Đán Bảo có thể kiếm thêm mấy ngàn tệ, thậm chí mấy trăm tệ, ngay cả ngày lễ, ngày nghỉ cũng chưa bao giờ nghỉ ngơi. Điểm này Phó chủ tịch huyện Cường có thể làm chứng. Khi ông ấy đưa chuyên gia tới khảo sát xã Đán Bảo, công tác chiêu đãi của tôi có cẩn thận, chu đáo hay không thì ánh mắt của Phó chủ tịch huyện Cường cũng là sáng như đuốc. Tôi có thể nhận mọi người phê bình tôi công tác sai lầm, nhưng tôi tuyệt đối không chịu nhận phê bình là tôi công tác không nhiệt tình.