Tống Triêu Độ cũng đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, nắm lấy tay hắn:
- Trưa nay ăn cơm với nhau, lại tâm sự tiếp. Nguồn truyện:
Truyện FULLĐến trưa, Hạ Tưởng liền cùng Tống Triêu Độ ra khách sạn bên ngoài ăn cơm. Hắn đã tới Tống gia vài lần, phát hiện Tống Triêu Độ rất ít khi ra ngoài ăn cơm, bình thường đều ở nhà đọc sách, hôm nay hẳn là tâm tình ông ta rất tốt. Ngay cả Tống Nhất Phàm cũng nói:
- Thật tốt quá, vẫn là Hạ ca ca đến đây thì tốt. Hạ ca ca vừa tới, ba liền cho em ra ngoài ăn cơm. Ba, ba cũng không tính xem đã bao lâu rồi không đưa con đi khách sạn ăn cơm?
Tống Triêu Độ cười hiền hậu, không nói gì.
Ăn cơm, Hạ Tưởng cũng không có mấy ấn tượng. Hắn chỉ nhớ Tống Triêu Độ uống không ít rượu, còn hơi ngà ngà say. Hắn đành phải đưa ông ta về nhà. Vừa về đến nhà, Tống Triêu Độ liền ngủ luôn, trong phòng khách chỉ còn lại hắn và Tống Nhất Phàm.
Có đôi khi con gái biến hóa cực kỳ nhanh chóng. Trước kia Hạ Tưởng bị Tống Nhất Phàm kéo tay thì còn không cảm thấy gì, hôm nay khi bị cô kéo tay bỗng nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô ấm áp mà mềm mại, nắm lấy cảm giác rất thoải mái, trong lòng hắn không khỏi có cảm giác khác thường. Hắn muốn buông tay ra nhưng lại bị Tống Nhất Phàm kéo quá chặt.
Cô hỏi hắn:
- Tay em đẹp hơn hay tay bạn gái anh đẹp hơn?
- Tay em đẹp.
Hạ Tưởng biết con gái không thể nói đạo lý được, chỉ có thể dỗ dành để cô vui.
- Em cao hơn hay bạn gái anh cao hơn?
- Em cao hơn một chút.
- Vậy anh có thích em không?
- Thích, em giống như em gái của anh, vừa lúc anh chỉ có một em trai mà không có em gái.
Cứ như thể thi vấn đáp vậy. Hạ Tưởng cũng không biết đã trả lời bao nhiêu điều, thấy sắc trời không còn sớm, liền nói:
- Anh còn phải quay về huyện An, không thể ở đây với em được nữa. Nếu sau này có thời gian thì anh lại đến thăm em, được không Nhất Phàm?
- Được!
Không ngờ Tống Nhất Phàm rất nghe lời. Cô đưa Hạ Tưởng tới cửa, thấy Hạ Tưởng sắp xuống lầu, cô đột nhiên cười hì hì nói:
- Em biết những lời anh vừa nói đều là nói dối.
Dọc theo đường đi, Hạ Tưởng luôn suy nghĩ: Tống Nhất Phàm biết rõ là hắn nói dối nhưng vẫn hỏi mãi không ngừng, hơn nữa còn như rất thích thú. Còn nhỏ tuổi đã có tâm tư như vậy, may là đi được rồi. Xem ra về sau phải tránh xa cô một chút. Với trình độ hiện tại của cô, sau này lớn lên chỉ sợ ngay cả Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cũng không phải đối thủ.
Thứ Hai không có việc gì, buổi tối Hạ Tưởng ăn cơm với Lý Đinh Sơn, nói lại việc Phó chủ tịch tỉnh Mã và Tống Triêu Độ cho ông ta nghe. Lý Đinh Sơn nghe xong hơi gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Hiện tại cậu cũng đã có đủ sức phán đoán, cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà đi làm việc. Ở việc lớn có người ứng phó là tốt rồi, nhưng cơ bản mỗi ngày phải tích lũy dần từng chút kinh nghiệm, chậm rãi mở rộng mạng lưới quan hệ. Nói cách khác, năng lực bản thân cũng cần phải được nâng cao.
Hạ Tưởng ngồi im lắng nghe đầy vẻ khiêm tốn ghi nhận, gật gật đầu. Phương Cách ở một bên cúi đầu không nói gì, có vẻ không vui, cũng không biết là không thoải mái với ai.
Hạ Tưởng cũng không hỏi y, có lẽ chính là vì Mai Hiểu Lâm. Suy nghĩ của thanh niên có chút luẩn quẩn cũng là dễ hiểu. Có lẽ y nghĩ tương tư đơn phương chính là thất tình.
Tháng tám, huyện An tạm thời tiến vào thời kỳ yên ả.
Chuyên gia khoáng sản Bắc Kinh tới khảo sát đã quay về Bắc Kinh, tạm thời còn chưa đưa ra kết luận. Cường Giang Hải liền thành thật rất nhiều, tuy bình thường vẫn châm chọc Hạ Tưởng mấy câu nhưng bởi vì Hạ Tưởng tổ chức kiểm tra sức khỏe miễn phí cho các học sinh tiểu học của thị trấn đã chiếm được sự nhất trí khen ngợi của tất cả các bậc cha mẹ, cho dù Khâu Tự Phong không thoải mái nhưng vẫn phải công khai khen ngợi Hạ Tưởng vài câu để thể hiện mình làm Chủ tịch huyện rất công bằng chính trực.
Mai Hiểu Lâm cũng kiên nhẫn hơn trước, không còn công khai làm khó dễ Lệ Triều Sinh nữa mà toàn tâm toàn ý tập trung nghiên cứu tài liệu về khoáng sản huyện An, trong lòng cũng đã có kết luận sơ bộ. Một hôm, vào giữa trưa sau khi hết giờ buổi sáng, cô gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, bảo Hạ Tưởng lái xe mang cô tới xã Đán Bảo một chuyến. Trong tài liệu có một chỗ thuyết minh không đủ chi tiết, cô muốn tới thực địa xem một chút.
Hạ Tưởng xem lịch công tác, thấy buổi chiều cũng không có việc gì liền nhận lời Mai Hiểu Lâm. Bởi vì hắn cảm thấy bản chất của Mai Hiểu Lâm coi như không xấu, nói chuyện giữ lời. Lần trước cô nói sẽ tìm một nhà máy gia công thực phẩm để thu mua táo, sau đó đúng là tìm được một công ty ở Bắc Kinh. Tuy rằng giá cả rất thấp nhưng các gia đình nông thôn đã rất hài lòng. Giá cả dù thấp vẫn bán được chút tiền, còn hơn là không bán được gì.
Âu Dương Thiết Y vui mừng nước mắt đầm đìa, liên tục nói "không ngờ, không ngờ..." Đương nhiên ông ta không ngờ chính là người giúp mình lại là đôi nam nữ mình đã gặp lần trước.
Ngồi trên xe Land Rover, Mai Hiểu Lâm vừa đeo đai an toàn vừa nói:
- Cũng may có xe của anh tốt, đi đường núi vẫn được. Các xe con ở huyện đều không đi được, nhiều nhất chỉ tới được xã, thị trấn, ngay cả thôn cũng không vào được. May mắn tôi không lái xe thể thao. Làm công sở mà lái xe thể thao chính là đốt hầu bao của chủ, hơn nữa còn cháy sạch không nhẹ.
Hạ Tưởng thấy tâm tình Mai Hiểu Lâm khá tốt, liền hỏi:
- Có chuyện tốt gì thế? Hình như Phó bí thư Mai rất vui vẻ thì phải.
- Không có chuyện tốt thì không được vui vẻ sao?
Mai Hiểu Lâm phản bác:
- Cứ như anh nói thì ngày nào tôi cũng phải mặt nhăn mày nhó à? Lý luận gì vậy? Anh đừng nói, đúng là tôi không có chuyện gì tốt. Tạm thời chuyện của Lệ Triều Sinh không có gì tiến triển. Sau khi đến đây, chuyên gia Bắc Kinh nói mỏ quặng của huyện An điều kiện hơi kém, cho dù khai thác thì triển vọng cũng không quá lạc quan. Tôi luôn cảm thấy thạch anh sa nham (Quartz sandstone) ở huyện An có hàm lượng không tồi, cũng rất có triển vọng. Nhưng ý kiến của chuyên gia lại nói hàm lượng thạch anh sa nham của huyện An thấp, phí tổn khai thác quá lớn, hơn nữa nhu cầu của thị trường trên cơ bản lại không thích đá thạch anh sa nham loại này.
Trong lòng Hạ Tưởng có đủ loại cảm giác, không biết nên nói gì mới tốt.
Ở kiếp sau, huyện An có khai thác thạch anh sa nham hay không thì hắn không nhớ rõ, nhưng thạch anh sa nham chủ yếu làm nguyên liệu cho thủy tinh công nghiệp và gốm sứ công nghiệp. Về sau lượng thủy tinh sử dụng sẽ càng lúc càng lớn, tương ứng thì nhu cầu về thạch anh sa nham cũng sẽ càng lúc càng lớn. Có thể nói, thạch anh sa nham không phải là triển vọng không ổn, mà là triển vọng tốt.
Nhưng nhớ tới lời của bác Tào, phải đợi đến khi hắn có thể thu được chiến tích mới nên nhắc tới việc khai thác thạch anh sa nham. Hạ Tưởng không biết hiện tại nên ủng hộ Mai Hiểu Lâm hay nên khuyên cô buông tha. Xét về góc độ ăn ngay nói thật thì nên ủng hộ cô, nhưng xét ở góc độ chính trị thì hắn chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Không phải hắn muốn đợi cho tới lúc mình cầm quyền mới đưa ra vấn đề khai thác thạch anh sa nham, mà là theo thế cục hiện tại của huyện An, đồng thời theo hoàn cảnh kinh tế toàn quốc, khai thác hiện giờ quả thật hơi sớm. Nhưng có một điều hắn không rõ, chuyên gia không nhìn được triển vọng thị trường không có gì là lạ, dù sao họ chỉ là chuyên gia về mỏ quặng mà không phải chuyên gia kinh tế, vậy mà bọn họ lại nói hàm lượng thạch anh sa nham thấp ngoài dự đoán của mọi người là sao? Tài liệu trong tay bác Tào sẽ không nói sai về hàm lượng quặng thạch anh sa nham, như vậy chuyên gia do Mai Hiểu Lâm mời tới là chuyên gia của Bắc Kinh, sẽ không thể không khảo sát nổi hàm lượng thạch anh sa nham ở đây. Bọn họ nói hàm lượng thấp, chỉ sợ trong này có ẩn ý gì đó.
Chuyên gia đôi khi nói chuyện cũng không phải toàn bộ theo góc độ học thuật và cầu thị. Lời của họ rất nhiều khi bị quyết định bởi chính trị hoặc ví tiền. Mặc dù Hạ Tưởng không muốn đoán tác dụng của Cường Giang Hải trong chuyện này nhưng hắn gần như có thể khẳng định, lời nói của chuyên gia khả năng đã bị Cường Giang Hải động tay động chân gì đó từ sau lưng.
Với hiểu biết của hắn đối với Cường Giang Hải, Cường Giang Hải không phải là hạng nhân vật như Lệ Triều Sinh. Y lòng dạ hẹp hòi, không đủ để đảm đương trọng trách. Y làm chuyện gì khẳng định đều được Khâu Tự Phong cho phép từ trước.
Nói cách khác, việc này là kiệt tác của Khâu Tự Phong.
Mặc dù Hạ Tưởng biết quan hệ giữa Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm nhưng hắn cũng chỉ có thể giả vờ không biết. Hắn do dự một lát rồi nói:
- Nếu các chuyên gia đều đưa ý kiến phủ định, mà Phó bí thư Mai cũng không phải chuyên môn về mỏ, đi khảo sát thực địa có thể có thu hoạch gì chứ?
Mai Hiểu Lâm hơi nhíu đôi mi thanh tú:
- Tôi cũng biết khả năng là không thu hoạch được gì, tuy nhiên không tận mắt thấy thì trong lòng đúng là không nỡ. Chuyên gia là do tôi mời đến, tôi tin tưởng phán đoán của họ, nhưng mẫu vật khoáng thạch mà trước kia tôi gửi cho bạn bè thì họ lại nói là rất có giá trị kinh doanh, tôi cũng hồ đồ không biết nên tin ai.
Mai Hiểu Lâm là một cô gái không tồi, nhưng cô không may gặp phải Khâu Tự Phong, mà càng ngày cô càng hiểu thêm về Khâu Tự Phong nên càng cảm thấy không vui. Kỳ thật lời đồn bên ngoài chỉ đúng một nửa, đúng là Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm là đồng minh, quan hệ cũng chặt chẽ, nhưng vì tính cách quá khác biệt, quan niệm chính trị khác nhau nên sự cách biệt giữa hai người là quá to lớn, thậm chí còn không bằng đồng minh bình thường.
- Vậy đi xem một chút cũng tốt, làm không thẹn với lương tâm là được.
Hạ Tưởng chỉ có thể an ủi Mai Hiểu Lâm, cũng là tự an ủi mình. Mặc kệ thế nào, Mai Hiểu Lâm muốn khai thác mỏ quặng thạch anh sa nham là hoàn toàn công tâm, còn hắn giấu diếm không nói, ít nhiều cũng có tư tâm.
Không có biện pháp. Giai đoạn hiện tại cho dù cưỡng ép khai thác cũng là mất nhiều hơn được, khả năng còn có hậu quả không tốt. Tuy nhiên Khâu Tự Phong giấu diếm như vậy khẳng định là có tính toán khác, vậy chờ xem y và Cường Giang Hải có tính toán gì.
Khi xe đến xã Đán Bảo thì xuất hiện một việc bất ngờ. Chiếc Land Rover bị một chiếc xe ba bánh cố tình vượt ẩu, làm xước một chút sơn.
Theo Hạ Tưởng nghĩ, kẻ gây họa chính là chiếc xe ba bánh, hắn không tìm kẻ kia gây phiền toái thì thôi, không ngờ đối phương ngược lại còn hùng hổ muốn tìm hắn lý luận, bắt hắn phải đền tiền.
Chủ xe ba bánh là một gã thân hình vạm vỡ, dáng người cao lớn, vừa nhìn biết là loại đầu to óc bằng quả nho. Y thấy xe Land Rover của Hạ Tưởng là biển số Bắc Kinh, nghĩ là người bên ngoài tới thì dễ bắt nạt liền nói đầy vẻ tức giận:
- Đường hẹp như vậy, xe của mày lại rộng như thế, lại còn cố tình tới thôn chúng tao, muốn tự gây chuyện phải không? Không nói hai lời, lấy 500 tệ ra thì xong việc, nếu không hôm nay mày cũng đừng mong chạy.
Chiếc xe ba bánh chở một đám phụ nữ nông thôn, có lẽ là muốn tới thị trấn. Đám phụ nữ ngồi trên xe ríu rít chỉ trỏ, chế giễu. Hạ Tưởng nghĩ thầm, đúng là ở đâu cũng có điêu dân, rõ ràng là tên kia vượt ẩu mình còn già mồm át lẽ phải bắt mình đền tiền. Rõ ràng là ỷ thế bắt nạt người bên ngoài tới.
Hạ Tưởng liền hỏi Mai Hiểu Lâm:
- Làm sao bây giờ?
Mai Hiểu Lâm cũng khá tức giận:
- Bọn họ xảo trá bắt nạt người ta, tôi gọi điện thoại bảo Trưởng phòng Công an huyện tới bắt người.
- Đừng tìm Trưởng phòng Công an huyện, tìm Bí thư Lệ là được. Dù sao đây cũng là địa bàn của ông ta, đúng không nào?
Trong lòng Hạ Tưởng đã có chủ ý.
- Như vậy sao được? Tôi và y còn đang đối phó nhau, sao còn tìm y chứ? Không phải là tự làm mất mặt à?
Mai Hiểu Lâm không đồng ý. Cô lại trừng mắt với gã đàn ông to lớn kia:
- Anh cứ chờ đã. Tôi gọi điện thoại cho người tới đưa tiền, được không?
Gã kia thấy Mai Hiểu Lâm hình thức xinh đẹp, thái độ lại không tồi, lập tức đồng ý:
- Nhanh lên, chúng tôi còn phải đi cho kịp.
- Ngài tìm ông ta chính là giả vờ biểu hiện hòa giải với ông ta. Ngài cứ ngẫm lại xem, ông ta vừa thấy ngài bỏ qua chuyện cũ, nghĩ lại trước kia ngài đối đầu với ông ta là đối đầu trong sự kiện cụ thể chứ không phải là nhằm thẳng vào cá nhân ông ta. Từ đó ông ta sẽ thả lỏng cảnh giác đối với ngài. Về sau nếu có xảy ra vấn đề thì ông ta cũng sẽ không thể nghĩ ngay tới ngài được, như vậy sẽ an toàn hơn.
Hạ Tưởng biết rằng chỉ cần có kết quả đưa lên Ủy ban kỷ luật huyện và thành phố, lập tức Lệ Triều Sinh sẽ nghe được phong thanh. Y sẽ cân nhắc tất cả mọi người một lần, sẽ điều tra rõ xem rốt cục là ai ở sau lưng muốn chỉnh y.
Có lẽ người đầu tiên mà y nghi ngờ sẽ là Mai Hiểu Lâm.
Đương nhiên cũng không thể chỉ vì một việc này đã đủ khiến Lệ Triều Sinh thay đổi cái nhìn, thả lỏng cảnh giác đối với Mai Hiểu Lâm, nhưng ít ra cũng sẽ tạo thành một biểu hiện giả dối rằng Mai Hiểu Lâm là người bộc tuệch, nói xong là quên. Hơn nữa với trí tuệ chính trị của Lệ Triều Sinh, thấy Mai Hiểu Lâm là Phó bí thư, lại mượn xe của Hạ Tưởng đi vào núi khảo sát thực địa, lại đi với nhau cô nam quả nữ, sẽ khắc sâu ân tượng rằng Mai Hiểu Lâm là người có tính cách tùy tiện, từ đó y sẽ giảm bớt tâm tư đề phòng đối với Mai Hiểu Lâm.
Nói thật, Hạ Tưởng rất lo lắng sau khi sự kiện bộc phát, dưới cơn thịnh nộ, Lệ Triều Sinh sẽ làm ra sự tình gì ngoài dự đoán của mọi người. Mà Mai Hiểu Lâm lại ít kinh nghiệm, tính cách có chút kích động, nếu chẳng may bị Lệ Triều Sinh thử, vô tình nói ra tình hình thực tế thì thảm rồi.
Hắn không sợ đối địch trước mặt với Lệ Triều Sinh, nhưng nếu có thể tránh ở sau màn xem đối phương run rẩy sẽ tốt hơn nhiều so với việc đối đầu chính diện.
- Đừng mở mồm ra lại gọi tôi là ngài, tôi còn chưa già, nghe không tự nhiên tí nào cả. Người Bắc Kinh thích gọi là ngài, ở bên ngoài thì như vậy là một cách gọi tôn trọng nhưng ở Bắc Kinh lại là một thói quen, tôi nghe chẳng có cảm giác gì cả. Về sau anh đừng có giả vờ với tôi nữa, biết không?
Mai Hiểu Lâm đúng là không hiểu nghệ thuật nói chuyện. Nếu đổi một cách nói khác thì sẽ uyển chuyển rất nhiều nhưng cũng một ý từ miệng cô nói ra lại luôn khiến người ta có cảm giác ức chế. Cũng may câu cuối cùng của cô cũng có chút uyển chuyển:
- Biết tôi bội phục nhất anh ở điểm gì không? Chính là bất cứ chỗ nào cũng có thể nghĩ ra chủ ý xấu. Tuy rằng âm hiểm nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác rất thoải mái, không hề cảm thấy anh là người phá hoại. Thật sự là đã xấu xa tới trình độ đỉnh cao rồi.
Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ:
- Đây là khen người hay chê người? Tôi đâu có hại người chứ, tôi toàn giúp cô cơ mà? Tôi vẫn luôn toàn tâm toàn ý giúp cô đó, Phó bí thư Mai kính yêu ạ!
Mai Hiểu Lâm bị hắn chọc cười:
- Được rồi, được rồi, tôi gọi điện thoại cho Bí thư Liệt. Đi theo anh, tôi rõ ràng cảm thấy mình cũng đang học cái xấu.
Khi nói chuyện, cô còn lơ đãng liếc Hạ Tưởng, cũng không biết là cô vô tình hay cố ý nhưng trông cực kỳ phong tình.
Mai Hiểu Lâm nối thông điện thoại thì chỉ nói hai câu liền dập máy. Hạ Tưởng hiếu kỳ hỏi:
- Sao lại nói ít thế?
Mai Hiểu Lâm hỏi ngược lại:
- Có lẽ tôi còn phải báo cáo với ông ta tình huống hiện trường sao? Nói cho ông ta địa điểm là được. Căn cứ theo tốc độ đến đây để phán đoán mức độ coi trọng của ông ta.
Hạ Tưởng liền cười:
- Phó bí thư Mai cao kiến.
Mai Hiểu Lâm không cười mà chỉ lườm hắn một chút, không để ý tới hắn nữa, lại quay sang nói chuyện với gã to con kia:
- Đừng có gấp, lát nữa có người đưa tiền tới.
Gã to con kia cười cười:
- Không vấn đề gì cô em, có thể kiếm mấy trăm tệ thì chờ cả ngày cũng đáng.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát. Gã to con kia tỉnh ngộ, kêu to:
- Cô em, cô báo cảnh sát à? Cô làm ăn kiểu gì vậy? Sao rượu mời không thích lại cứ muốn uống rượu phạt? Em trai tôi chính là cảnh sát, cô bảo nó tới đây còn không phải là để phạt các cô sao? Thật là...
Y còn liên tục lắc đầu, trông vẻ mặt rất buồn cười, nửa như rất đau đớn, nửa như rất đắc ý vênh váo, tóm lại là giống như diễn viên, muốn vẻ mặt nào là có vẻ mặt đó.
Xe cảnh sát mở đường dừng lại, một cảnh sát trẻ từ trên xe nhảy xuống, đi tới trước mặt gã to con:
- Anh, lại gây chuyện nữa à? Sao anh lại có mâu thuẫn với người khác?
Gã to con chỉ Hạ Tưởng:
- Chính là thằng kia lái xe đâm vào xe anh. Người Bắc Kinh tới huyện An chúng ta còn dám hoành hành ngang ngược, cũng không nhìn xem là địa bàn của ai còn ngu ngốc báo cảnh sát. Cũng may là gọi chú tới. Được rồi, cho chúng nó một tờ hóa đơn, phạt chúng nó đi.
Gã to con cực kỳ đắc ý nhìn Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm, ý tứ là dù thế nào, dù là từ Bắc Kinh tới cũng thế, ở huyện An này có một mẫu ruộng thì vẫn còn ba tấc đất do tao định đoạt.
Tên cảnh sát trẻ biến đổi sắc mặt, muốn kéo gã to con sang nói chuyện. Y không chịu, còn kêu to:
- Có chuyện gì cứ nói ở đây này. Anh không bắt nạt người bên ngoài, không cần nói chuyện riêng.
Viên cảnh sát trẻ kia nóng nảy:
- Anh, bọn họ là quan lớn trên huyện!
- Quan lớn cái gì?
Gã to con kia không tin:
- Bọn họ đi xe biển số Bắc Kinh, không phải người thành phố Yến, không quản được chúng ta.
Vừa dứt lời, chợt nghe một giọng nói uy nghiêm vang lên:
- Tiểu Mã, Tiểu Ngưu, trước hết bắt người lại rồi nói sau. Gây trở ngại Phó bí thư Mai công tác, đụng hư xe của Phó chủ tịch huyện Hạ, nhiễu loạn trị an xã hội.
Gã to con bị chụp mũ như vậy, hoảng hốt ngồi phịch xuống.
- Cái gì? Hai người bọn họ là Phó bí thư và Phó chủ tịch huyện? Trời ơi, sao không nói sớm?
Nói sớm sẽ không có trò hay để nhìn. Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng cùng đi tới chào hỏi Lệ Triều Sinh.
Lệ Triều Sinh, 35 tuổi, mày rậm mắt to, có thể nói là tướng mạo đường đường, làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên chính là sảng khoái, sáng sủa. Hơn nữa nụ cười của y còn rất có sức cuốn hút, khiến cho người ta chỉ vừa nhìn thấy y đã rất có thiện cảm.
Mai Hiểu Lâm bắt tay với Lệ Triều Sinh:
- Một chút việc nhỏ lại phải kinh động tới Bí thư Lệ, thật sự là không tốt.
Hạ Tưởng cảm giác tay Lệ Triều Sinh rất rộng và có lực, làm người ta có cảm giác y là một người rất khỏe mạnh, rộng rãi, liền nghĩ nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì ai có thể biết được y là một kẻ lòng dạ rất sâu chứ? Hạ Tưởng khách khí nói:
- Phiền toái Bí thư Lệ tự mình tới đây một chuyến khiến trong lòng tôi rất băn khoăn.
Đối với việc Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng đột nhiên xuất hiện tại xã Đán Bảo, trong lòng Lệ Triều Sinh cũng rất buồn bực. Cảm giác đầu tiên của y là cho rằng hai người bọn họ là âm thầm đến đây để điều tra về y, nhưng nghĩ kỹ lại, y cảm thấy không đúng. Nếu bọn họ là âm thầm điều tra mình, khẳng định sẽ không vì chút việc nhỏ va chạm xe mà làm kinh động tới mình. Mai Hiểu Lâm không thông báo cho công an huyện mà cố tình thông báo cho mình, chính là muốn mượn chuyện này cho mình thấy một thái độ.
Hạ Tưởng thấy Lệ Triều Sinh nhấp nháy mắt, biết y động tâm tư, liền nói:
- Tôi đưa Phó bí thư Mai lên núi khảo sát thực địa mỏ quặng, bởi vì xe của tôi có thể đi đường núi nên được Phó bí thư Mai bắt đưa đi.
Lệ Triều Sinh nửa như giận, nửa như thân thiết nói:
- Phó chủ tịch huyện Hạ đến xã Đán Bảo mà cũng không thông báo tôi một tiếng, như thế không tốt đâu nha. Có phải sợ tôi không mời nổi bữa cơm không?
- Bí thư Lệ cứ nói đùa. Tôi làm sao dám để lãnh đạo mời ăn cơm chứ? Nếu mời cũng là tôi mời. Chủ yếu là Phó bí thư Mai rất nhiệt tình công tác, tôi là nghe theo cô ấy, bởi vì nhiệm vụ chủ yếu của tôi hôm nay là làm lái xe cho cô ấy.
Lệ Triều Sinh là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Hạ Tưởng phải gọi tôn kính là lãnh đạo.
Hai người lại khách khí vài câu, Mai Hiểu Lâm liền sốt ruột nói:
- Bí thư Lệ, tôi và Phó chủ tịch huyện Hạ còn muốn lên núi xem, không làm phiền anh nữa. Tôi thấy chỉ cần phê bình giáo dục người kia một chút rồi thả ra là được, không đáng chấp nhặt với anh ta.
Cô thấy Hạ Tưởng nháy mắt với mình liền hiểu ý, lại nói với giọng thân thiết:
- Vất vả Bí thư Lệ, lần sau đến thị trấn, tôi mời anh ăn cơm.
- Làm sao dám để Phó bí thư Mai mời tôi ăn cơm chứ? Để tôi mời, nhất định tôi mời.
Lệ Triều Sinh tươi cười nói. Cùng là ủy viên thường vụ nhưng so sánh với Mai Hiểu Lâm là Phó bí thư Huyện ủy, y vẫn còn kém không ít, cho nên y rất thoải mái khi thấy Mai Hiểu Lâm nhờ vả mình, cho rằng Mai Hiểu Lâm chính là một người gặp chuyện không đủ bình tĩnh. Người như vậy cho dù có xung đột nhưng chuyện qua là quên, không có thói quen thù dai.
Phó bí thư Mai cũng khá đáng yêu, Lệ Triều Sinh nghĩ, lại thấy cô và Hạ Tưởng đều là nam nữ độc thân, cùng nhau muốn vào trong núi thẳm, y định nói thêm một câu nhưng lời vừa đến miệng đã nuốt trở lại. Y nghĩ thầm, tốt nhất là đừng lắm mồm, có lẽ người ta là có tư tưởng khác cũng nên, liền bắt tay với Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng, từ biệt:
- Vậy tôi sẽ không quấy rầy Phó bí thư Mai và Phó chủ tịch huyện Hạ công tác. Có gì cần thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào. Ở xã Đán Bảo này mà không thể đảm bảo an toàn cho hai người thì tôi làm Bí thư cũng không xứng chức.
Hai người lái xe đi tiếp, còn kết cục gã to con kia thế nào thì cũng mặc kệ. Người như vậy nên sửa trị. Xe ba bánh chạy trên đường quốc lộ đã là không an toàn, chẳng những chạy ẩu còn mượn cơ hội lừa bịp tống tiền, phải cho y chút giáo dục.
Đường càng ngày càng hẹp, người đi đường cũng càng ngày càng ít, rốt cục khi xe vào tới đường núi thì trên cơ bản gần như không có dấu chân người, nửa ngày cũng không thấy bóng một ai cả. Mai Hiểu Lâm nhìn ra ngoài cửa kính, thỉnh thoảng lại kinh ngạc hô lên một tiếng, bảo Hạ Tưởng nhìn một con chim nhỏ hoặc là hoa dại gì đó. Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười nói:
- Phó bí thư Mai, đường núi quanh co rất nguy hiểm, tôi không thể phân tán tư tưởng. Cô cũng đừng hô to gọi nhỏ dọa người, đừng bảo tôi nhìn đông nhìn tây, tôi phải nhìn đường.
- Tôi cảm thấy con người anh coi như khá được, có một mặt thành thật, lại có một mặt thông minh, hơn nữa có bản lĩnh tùy cơ ứng biến hạng nhất, lại rất dễ ở chung, quả là tốt hơn không ít so với Khâu Tự Phong.
Mai Hiểu Lâm chu môi, vui cười hớn hở nhìn Hạ Tưởng, nói.
- Tôi cũng không dám so sánh với Chủ tịch huyện Khâu.
Hạ Tưởng ngượng ngùng. Nếu so sánh tôi với vị hôn phu của cô quả là không ổn, rất dễ khiến người khác nghĩ này nọ. Cô cho rằng người khác không biết nhưng chính trong lòng cô cũng rất rõ ràng, vậy mà vẫn đem ra so sánh. Từ đó có thể thấy được có khi đúng là cô rất bộc tuệch.
- Chủ tịch huyện Khâu anh minh thần võ. Chờ sau khi Bí thư Lý điều đi, anh ấy sẽ là Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất thành phố Yến, tiền đồ không thể đo lường hết được.
- Anh ta muốn làm Bí thư huyện ủy còn phải qua một cửa của tôi.
Mai Hiểu Lâm nhanh mồm thốt ra nhưng lại ý thức được có chút không ổn, vội phân bua:
- Tôi nói là, nếu cấp trên muốn bổ nhiệm Khâu Tự Phong làm Bí thư, chắc chắn sẽ phải trưng cầu ý kiến của hội nghị thường vụ huyện An. Nếu đại bộ phận ủy viên thường vụ đều phản đối thì cấp trên cũng sẽ không cưỡng ép bổ nhiệm, nếu không sẽ không dễ triển khai công tác. Tôi là Phó bí thư nên ý kiến cũng rất quan trọng.
Mai Hiểu Lâm giải thích cũng tạm gọi là được. Nếu Chủ tịch huyện Khâu hoặc Thị trưởng thăng chức ngay tại chỗ lên làm Bí thư Huyện ủy hoặc Bí thư Thành ủy, ban Tổ chức cán bộ cấp trên quả thật rất coi trọng ý kiến của hội nghị thường vụ. Nếu đúng là phát sinh sự kiện tập thể chống lại, cấp trên cũng sẽ không cưỡng ép bổ nhiệm. Hạ Tưởng cũng từng nghe nói có một vị Thị trưởng bình thường đối nhân xử thế lòng dạ hẹp hòi, lại dùng người không khách quan, kết quả là khi y chuẩn bị được bổ nhiệm là Bí thư Thành ủy, lại bị toàn thể ủy viên thường vụ mãnh liệt phản đối, cho nên lấy đại cục làm trọng, y bị dời đi nơi khác.
Nhưng Hạ Tưởng biết Mai Hiểu Lâm sẽ không nghĩ sâu tới như vậy. Lời cô thuận miệng nói đã lộ ra một tin tức rất quan trọng, chính là chỗ dựa của Khâu Tự Phong chẳng những không cứng rắn bằng chỗ dựa của Mai Hiểu Lâm, hơn nữa Khâu gia hẳn là còn có điểm cần nhờ vả Mai gia.
Nói như vậy, khi sự tình giữa Mai Hiểu Lâm và Lệ Triều Sinh ngả bài, vì tiền đồ của bản thân, Khâu Tự Phong có thể bán đứng lợi ích của Lệ Triều Sinh hay không?
Đáp án có thể nghĩ.
Khi vào sâu thêm 10km trong núi, địa thế lên cao, Hạ Tưởng cảm giác áp suất trong xe có vẻ không đủ liền tắt điều hòa đi, mở cửa kính xe cho thoáng. Không ngờ hắn vừa mở cửa kính, Mai Hiểu Lâm liền đóng cửa lại, rất bất mãn nói:
- Anh lại muốn làm tôi cảm lạnh à?
Sao không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút nhỉ? Hạ Tưởng hỏi:
- Có một số việc đã qua thì cứ để nó vĩnh viễn qua đi, đừng ghi nhớ mãi trong lòng làm gì.
- Cái gì cơ? Anh lại suy nghĩ nhiều. Tôi đã sớm bỏ qua việc mở cửa sổ lần trước.
Mai Hiểu Lâm mỉm cười, lại mở cửa kính xe:
- Tôi là cố ý đùa anh một chút, không ngờ anh đúng là không có chút khiếu hài hước nào cả.
Hạ Tưởng không nói gì. Hài hước cũng phải tùy người chứ. Với giọng điệu và vẻ mặt vừa rồi của cô, ai dám bảo là cô nói đùa? Quên đi, không chấp nhặt với cô nữa.
Mai Hiểu Lâm đợi trong chốc lát, thấy Hạ Tưởng không nói gì liền khẽ hỏi:
- Sao vậy, giận à?
Cô lại nhìn bốn phía, nói tiếp:
- Đừng nóng giận được không? Anh xem ở đây rừng núi hoang vu, anh nổi giận lên, ném tôi lại giữa đường thì làm sao bây giờ? Cho dù không ném ra giữa đường, nếu chẳng may anh có mưu đồ gây rối đối với tôi thì sao? Tôi thì không đánh được anh rồi!
Hạ Tưởng lại bị cô chọc cười:
- May mắn rằng tôi là người tốt. Nếu tôi là một người xấu, cho dù không có mưu đồ gây rối đối với cô nhưng bị cô kích động thì cũng có thể. Tôi thấy chính là cô đang cố ý ám chỉ tôi, đúng không?
- Anh đúng là nghĩ vậy sao?
Mai Hiểu Lâm kinh ngạc kêu lên:
- Không ngờ đó, anh đúng là xấu xa. Anh thử động vào tôi xem. Có tin là tôi có thể đánh ngã anh không? Trước kia tôi đã từng học kỹ năng tự vệ của phụ nữ đó.
Hạ Tưởng quay đầu lại liếc Mai Hiểu Lâm rồi lắc đầu, không hề hứng thú nói:
- Đừng khẩn trương, tôi chỉ giúp cô đưa cô tới đây thôi, không hề có chút hứng thú nào đối với cô cả.
Mai Hiểu Lâm mất hứng, quay đầu sang một bên, dựa đầu vào cửa kính, không thèm để ý tới Hạ Tưởng nữa. Hạ Tưởng liền cười thầm: Phụ nữ đều là động vật đầy mâu thuẫn, vừa sợ đàn ông có hứng thú quá lớn đối với mình sẽ có ý đồ xấu, nhưng nếu đàn ông không hề có chút hứng thú nào đối với mình thì trong lòng các cô lại cảm thấy mất mát, tâm tình nặng nề. Thứ mà các cô muốn chính là toàn bộ đàn ông trên thế giới đều có hứng thú đối với mình, nhưng khi các cô không cần thì đàn ông không được phép có ý tưởng bất lương đối với họ.
Khi tới đích, Hạ Tưởng xuống xe trước, hít thở không khí, giãn gân giãn cốt một chút. Đợi trong chốc lát cũng không thấy Mai Hiểu Lâm xuống xe, hắn còn hơi ngạc nhiên, liếc trộm về phía xe, chỉ thấy Mai Hiểu Lâm đang soi vào gương xe, sửa sang lại đầu tóc, còn lén bôi chút son môi. Hạ Tưởng không kìm nổi lắc đầu, chỉ cần là phụ nữ, cho dù là một người phụ nữ bình thường hay là Phó bí thư, cho dù là trẻ tuổi hay lớn tuổi, đều có cùng tâm lý thích trang điểm, chưng diện.
Hắn không nhìn cô nữa mà nhìn khắp xung quanh, thấy phía trước núi đá nhấp nhô, dường n hư là một thung lũng. Giữa hai ngọn núi là một mảnh đất bằng, trên đó có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ nằm rải rác.
Hạ Tưởng không hiểu gì về mỏ, không nhìn ra được những tảng đất đá trước mặt có gì khác so với đất đá bình thường khác, nên cũng không giả vờ giả vịt cầm lên nghiên cứu. Hắn lái xe một thời gian dài liền cảm giác hơi buồn tiểu, quay lại thấy Mai Hiểu Lâm vẫn chưa xuống xe, hắn liền đi tới sau một tảng đá lớn để đi tiểu.
Hắn đang tiểu khoan khoái bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của Mai Hiểu Lâm:
- Hạ Tưởng, anh ở đâu? Anh mà ra đây. Tôi không giận anh nữa đã được chưa? Anh là đàn ông mà sao lại nhỏ mọn như thế? Anh mau ra đây, tôi một mình sợ lắm!