Trong lòng người có tiền là cầu phúc cầu trường thọ, cũng chẳng phải tính trước sau khi chết, cho nên không bán được cũng là chuyện trong tình lý. Nghĩ lại đời sau cũng không biết ai là người đã khai phá Tây Thủy thành khu nghĩa địa, Hạ Tưởng cảm thấy người đó thật tinh mắt, không chừng đó là một thầy phong thủy.
- Nếu núi Tây Thủy giao cho tập đoàn Đạt Tài khai phá, gặp phải loại tình huống này tập đoàn Đạt Tài có phương pháp đối phó hay không?
Cao Kiến Viễn đột nhiên hỏi một câu.
Hạ Tưởng hiểu được Cao Kiến Viễn đã tuyệt vọng muốn thử bằng mọi cách, hắn muốn mượn lời mình dò hỏi ý kiến của nhân sĩ trong ngành của tập đoàn Đạt Tài, xem thử xem có kế sách khởi tử hồi sinh nào hay không. Hắn cũng thuận nước đẩy thuyền nói:
- Đợi hôm nào đó tôi hẹn Thẩm Lập Xuân gặp mặt, thỉnh giáo hắn một chút. Nếu là việc của Kiến Viễn, nên giúp thì giúp, mặc kệ có hiệu quả hay không chỉ hi vọng có thể tận lực giảm thiểu tổn thất.
- Cám ơn cậu, Hạ Tưởng.
Cao Kiến Viễn chân thành nói:
- Có chuyện gì cần tôi giúp cứ việc nói, không cần khách khí.
Nghiêm Tiểu Thì chen vào nói:
- Đúng vậy, Phó chủ tịch Hạ giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy, chúng tôi quả thật đã không giúp ngài được điều gì. Ở huyện An công tác có thuận lợi không?
Cô lại nhìn sang Cao Kiến Viễn:
- Kiến Viễn ở huyện An có người quen nào không?
Cao Kiến Viễn lắc đầu:
- Không có, tôi không cảm thấy hứng thú đối với chuyện trong quan trường. Bí thư của huyện An là Lý Đinh Sơn, có ông ta ở đó Hạ Tưởng sẽ không bị bắt nạt.
Chẳng lẽ Cao Kiến Viễn không biết Lệ Triều Sinh? Nói như vậy Lệ Triều Sinh là người của Phạm Duệ Hằng? Hạ Tưởng lại cười:
- Kiến Viễn chí hướng rộng lớn, chỉ bằng sức lực một người lăn lộn thương trường khiến cho người ta bội phục. Đúng rồi, lần trước gặp Văn Dương một lần ở Tụ Hiền sơn trang, lâu rồi không có tin tức của anh ta, anh ta bây giờ vẫn tốt chứ?
- Văn Dương à...
Cao Kiến Viễn cười đầy thâm ý, liếc nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái.
Nghiêm Tiểu Thì biết rõ ràng liền tiếp lời nói:
- Văn Dương bởi vì tham ô tiền công, bị kết án chung thân.
- Thật không ngờ Văn Dương lại là loại người như vậy!?
Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc, đương nhiên điều là hắn kinh ngạc thật sự không phải là mức án của Văn Dương mà là thủ đoạn tàn nhẫn của Cao Kiến Viễn. Hạng mục màn hình tinh thể lỏng thất bại, lấy Văn Dương làm dê thế tội! Văn Dương xem như là bị trừng phạt đúng tội, chẳng qua dù sao hắn cũng là người nắm giữ không ít bí mật không ai biết của Cao Kiến Viễn.
Nói ví dụ như, mười triệu tài chính của Cao Kiến Viễn là từ đâu mà có, với sự khôn khéo của Văn Dương hắn nhất định không cam lòng bị Cao Kiến Viễn đâm cho một đao. Chẳng qua hắn không có cơ hội để nói, nếu như có thể cho hắn một cơ hội công bố, hắn nhất định sẽ nắm lấy thật chặt không chịu buông ra. Hạ Tưởng âm thầm hạ quyết tâm.
Bữa ăn mãi đến chín giờ mới kết thúc, Hạ Tưởng không tìm được cơ hội hỏi xem Từ Đức Tuyền rốt cuộc là người của ai, hắn sợ khiến cho Cao Kiến Viễn đề phòng. Hơn nữa Cao Kiến Viễn không có hứng thú nói chuyện, cũng may có Nghiêm Tiểu Thì ở bên cạnh khơi chủ đề, cũng không xem là chán ngắt. Khi mọi người chuẩn bị rời đi, Hạ Tưởng mang theo chút tiếc nuối đứng dậy chào tạm biệt, Cao Kiến Viễn tiễn hắn ra cửa, Nghiêm Tiểu Thì đưa hắn lên xe.
Hạ Tưởng khởi động xe, chuẩn bị rời đi thì điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì vang lên. Bãi đậu xe cách của hàng một đoạn, thời tiết lại nóng, Nghiêm Tiểu Thì liền mở cửa xe ngồi lên, cười nói:
- Thời tiết nóng quá, tôi nhờ một lát, ngồi trong xe anh mát một chút, nghe cuộc điện thoại.
Hạ Tưởng khởi động điều hòa, thấy Nghiêm Tiểu Thì nghe điện thoại cũng không tránh hắn, hắn cũng không cần phải xuống xe chịu nóng, ngồi yên ở đó. Nghiêm Tiểu Thì sau khi nghe điện thoại, đầu tiên là nói vài câu, bỗng kinh ngạc cao giọng nói:
- Bằng hữu của Trưởng ban thư ký Từ? Một vị thường ủy huyện An?
Theo bản năng cô liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, chẳng qua vẫn không có ý tránh Hạ Tưởng, lại nói:
- Một vị bí thư đảng ủy của một xã thì có bao nhiêu tiền? Hắn sao có thể một lần mua hết năm cái biệt thự? Được, mặc kệ, nếu hắn đã muốn mua vậy để hắn chọn, coi như là một vị khách sộp đi? Cũng cho hắn một chút ưu đãi thích hợp...
Ngắt điện thoại, Nghiêm Tiểu Thì hứng thú hỏi một câu:
- Trưởng ban thư ký Từ... Phó chủ tịch Hạ chắc hẳn biết ông ta?
Trái tim của Hạ Tưởng đập bình bịch, không ngờ một cuộc điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì lại bất ngờ để cho hắn cho được thu hoạch lớn. Hắn mạnh mẽ áp chế niềm vui sướng trong lòng, gật đầu nói:
- Nghe nói qua, chỉ là không quen biết, cao quá với không tới.
Nghiêm Tiểu Thì không hề đề phòng với Hạ Tưởng, cô cười hì hì:
- Phó chủ tịch Hạ thật biết nói đùa, nói gì mà với cao, Trưởng ban thư ký Từ là người một nhà, ngài muốn làm quen rất đơn giản, khi nào có thời gian để Kiến Viễn an bài một chút là được.
Khối đá nặng trong lòng Hạ Tưởng rốt cuộc được thả xuống, xác định Từ Đức Tuyền đã dựa vào Cao Thanh Tùng, cũng chẳng khác nào động đến Lệ Triều Sinh thì có thể kinh động đến Cao Thanh Tùng, thật đúng là rút dây động rừng, khiến cho lòng người khó an. Chẳng qua nếu như thật có thể từ trên người Lệ Triều Sinh thăm dò được mối liên hệ với Cao Thanh Tùng, có thể đẩy nhanh ngày Cao gia rớt đài hay không?
- Không cần đâu, người ta đường đường là thưởng ủy thành ủy, tôi cấp bậc quá thấp, quen biết cũng không có tác dụng lớn, còn không tác dụng bằng nương nhờ vào một vị thường ủy ở huyện An.
Tin tức mới nghe được khiến cho Hạ Tưởng khiếp sợ tuyệt đối, hắn cố ý dẫn dắt hướng câu chuyện, muốn nghe chứng thật từ chính miệng của Nghiêm Tiểu Thì.
- Cũng dễ thôi, rất dễ, Lệ Triều Sinh ở huyện An là người của trưởng ban thư ký Từ, bớt chút thời gian tôi gọi cho trưởng ban thư ký Từ, Lệ Triều Sinh nhất định sẽ nhìn anh bằng con mắt khác.
Thất bại của biệt thự Tây Thủy trước mắt, so với Phạm Tranh nóng ruột vội vàng, Cao Kiến Viễn mất mát mà nói, Nghiêm Tiểu Thì hình như không lo lắng lắm, lúc nói chuyện cô rất thích cười, một câu nói chưa hết mà cười đến ba bốn lần:
- Chỉ có điều tôi cảm thấy kỳ lạ, huyện An không giầu có, Lệ Triều Sinh chẳng qua chỉ là một bí thư đảng ủy xã, hắn làm sao lại có nhiều tiền như vậy? Một lúc mua những năm khu biệt thự, muốn mua Kiến Viễn thì đúng hơn. Theo như tôi thấy, mục đích của hắn đã đạt được rồi, phỏng chừng ngày mai tên của hắn đã rơi vào tai Bí thư tỉnh ủy rồi, một vị Bí thư đảng ủy xã được Bí thư tỉnh ủy nhớ kỹ không muốn thăng quan cũng khó.
Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện giống như là đang tự nói cho bản thân nghe, lại giống như nói cho Hạ Tưởng nghe. Trong lòng Hạ Tưởng có chút áy náy, cái gọi là nghe nói vô tình người nghe có tâm chính là như vậy, Nghiêm Tiểu Thì không biết rằng mấy câu nói vừa rồi của cô có trợ giúp rất lớn đối với Hạ Tưởng. Mà trợ giúp Hạ Tưởng cũng tương đương với việc ngày Cao gia rơi đài lại sớm hơn một chút, chẳng khác nào cô ta đang tự đào hố chôn mình.
Hạ Tưởng âm thầm thở dài, đừng trách tôi, Nghiêm Tiểu Thì, trách chỉ trách cô là biểu muội (em họ) của Phạm Tranh, tham gia buôn bán với Cao Kiến Viễn, hơn nữa còn kiếm tiền phi pháp. Bất kể thế nào cô cũng không thoát khỏi hiềm nghi 'trợ Trụ vi ngược' (giúp vua Trụ làm điều ác).
Chào tạm biệt Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng lái xe chạy thẳng đến Tào gia, trên đường đi một mực nghĩ đến chuyện Lệ Triều Sinh vì thăng quan mà có thể hạ đủ khí lực, thật hạ đủ tiền vốn. Vấn đề là, hắn từ nơi nào mà kiếm được nhiều tiền như vậy? Cho dù hắn tham ô toàn bộ tiền cây giống của nhà vườn năm nay cũng không đủ mua năm căn biệt thự mà! Xem ra sự kiện này chỉ là một góc núi băng của hắn, không chừng còn ẩn giấu rất nhiều bí mật ở sau lưng không một ai hay biết. Trong lòng Hạ Tưởng có chút hưng phấn, nguyên bản cho rằng Lệ Triều Sinh chỉ là dạng tôm tép nhỏ, không ngờ được hôm nay ngoài ý muốn nghe được hắn ra tay hào phóng như vậy, dĩ nhiên là một con cá lớn!
Đến Tào gia, hiếm thấy khi nào mọi người đều có mặt ở nhà như vậy. Tào Thù Quân đã vài ngày không gặp Hạ Tưởng, vừa thấy Hạ Tưởng liền vui mừng nói:
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Bây giờ không thấy anh rể thật rất nhớ, xem ra, ngay cả em đều đã quen với sự tồn tại của anh rồi, trên cơ bản anh cưới chị em đã thành định cục, chạy không thoát.
Sau đó hắn đi tới bên người Hạ Tưởng ngửi tới ngửi lui:
- Tạm được, không có mùi nước hoa, hiện tại em thay chị em thường xuyên kiểm tra anh. Đàn ông bây giờ đều không đáng tin, nhất là đàn ông ưu tú như anh.
Hôm nay Hạ Tưởng có việc muốn nói với Tào Vĩnh Quốc, không để ý tới hắn liền nói:
- Cậu sang bên ngồi mát một lát, tôi có việc muốn nói với bác Tào.
- Nhất định là muốn tính kế người khác, người trong quan trường người nào cũng là lão cáo già thành tinh.
Tào Thù Quân tỏ ra vô cùng đau đớn:
- Sau này tôi lập chí làm một chuyên gia quân sự, nghiên cứu học vấn, không tham gia quan trường ô trọc.
Ngay lập tức ăn một cước của Tào Thù Lệ, cô bé chu mồm vô cùng bất mãn nói:
- Lảm nhảm vô nghĩa nữa chị nói mẹ bắt em đổ rác, rửa bát. Việc chính không làm, mỗi ngày bát nháo vậy sao vào đại học, học đến ngu ngốc rồi phải không??
Hạ Tưởng liền cười:
- Cậu ta thuộc vào thế hệ bị đại học hủy diệt rồi.
Tào Thù Quân nói không lại hai người hậm hực bỏ đi.
- Sau này tôi sinh con nhất định sinh con trai, con gái toàn là hướng ngoại.
Vương Vu Phân nghe vậy cười tủm tỉm không phản phản bác.
Trong thư phòng, Hạ Tưởng kể lại cho Tào Vĩnh Quốc nghe toàn bộ từ chứng cứ thu được về Lệ Triều Sinh khi liên thủ với Mai Hiểu Lâm cho đến tin tức nghe được từ chỗ Cao Kiến Viễn. Hắn biết, nhất định phải để cho bác Tào hiểu được tình hình thực tế, bởi vì bước tiếp theo của hắn nhất định phải vận dụng quan hệ của bác Tào, cần được bác Tào ủng hộ mạnh mẽ. Chỉ có điều, hắn chỉ nói muốn đẩy ngã Lệ Triều Sinh mà không nói tới khả năng liên quan đến Cao Thanh Tùng.
Tào Vĩnh Quốc nghe xong thật lâu không nói gì, ông liên tiếp hút hai hơi thuốc mới chậm rãi nói:
- Nói cách khác, hiện tại đã không thể thu tay lại nữa!?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Cho dù cháu muốn thu tay cũng khuyên không được Phó Bí thư Mai. Trên thực tế cháu cũng đang giúp đỡ cô ta, chậm rãi điều tra ra được một vài tin tức ngoài ý liệu. Không có sự tham gia của cháu, Phó Bí thư Mai cũng khẳng định điều tra, chỉ là tiến triển sẽ không được nhanh như vậy mà thôi. Chẳng qua nếu đã để cháu biết mà không điều tra một phen, vậy cũng không có gì để nói nữa.
- Ý của cháu là để cho Định Quốc ra mặt, âm thầm đến nhà giam tiếp xúc Văn Dương nhìn xem hắn có thể cung cấp một ít bằng chứng liên quan hay không?
Tào Vĩnh Quốc day day thái dương, thần sắc có chút lo lắng:
- Phiêu lưu quá lớn!? Cháu đã từng suy nghĩ qua nếu chẳng may chuyện có biến sẽ gánh chịu hậu quả gì chưa?
Để Cục trưởng cục Công an Tôn Định Quốc âm thầm tìm người đến trại giam tiếp xúc Văn Dương, đây không phải việc khó, cũng rất dễ dấu người khác. Dù sao cũng nằm trong khống chế của mình, ở trong cùng một hệ thống người một nhà có không ít.
Hạ Tưởng không phải là không lo lắng đến hậu quả, mà hắn biết, hiện tại Cao Kiến Viễn đang ở thời kỳ mấu chốt, Lệ Triều Sinh khẩn cấp nhảy ra, mượn cơ hội mua biệt thự tỏ thành ý với Cao gia, biến thành lễ vật, cũng là nhìn thấy có cơ hội có thể xen vào. Hơn nữa theo như dự đoán của hắn, Lệ Triều Sinh và Cao Kiến Viễn không chỉ có chút quan hệ đó, nhất định đã từng tiếp xúc trước đó, cũng đã hiểu biết nhau đến trình độ nào đó mới dám hạ bút tiền vốn lớn như vậy.
Phiêu lưu lớn đúng là lớn thật, chỉ riêng tên Từ Đức Tuyền đã khiến cho bác Tào cố kỵ ba phần rồi, dù sao hắn cũng là thường ủy thành ủy. Nhưng từ Lệ Triều Sinh đến Từ Đức Tuyền, rồi đến Cao Kiến Viễn cuối cùng liên lụy đến Cao Thanh Tùng, một loạt phản ứng dây chuyền liên tiếp, Hạ Tưởng tin rằng thao tác thỏa đáng có thể khiến cho càng nhiều vấn đề ẩn dấu trước kia của Cao Thanh Tùng nổi lên, có thể khiến cho Cao gia trước nửa năm thậm chí ba tháng rơi đài cũng là một việc tốt. Lại thêm chuyện của Văn Dương, Cao Kiến Viễn đóng vai diễn mờ ám, Văn Dương là tên bỉ ổi, phẩm hạnh bình thường nhưng hắn còn không có lá gan đi tham ô tiền của Cao Kiến Viễn, phán hắn chung thân quả thực là hơi nặng một chút. Cũng chính bởi hình phạt quá nặng mà Văn Dương mới không cam lòng, trong chuyện này báo chí có vai trò lớn. Cả sự kiện mặc dù rắc rối phức tạp nhưng Hạ Tưởng tin chỉ cần hắn nhìn chằm chằm vào Lệ Triều Sinh, triệt để điều tra vấn đề sau lưng Lệ Triều Sinh nhất định có thu hoạch lớn.
- Phiêu lưu quả thực không nhỏ, nhưng nếu Phó bí thư Mai cũng tham dự cô ta cũng có một phần lực lượng có thể mượn dùng, chúng ta chỉ cần thuận thế mà đẩy thêm là được. Cơ hội lần này vô cùng tốt không thể bỏ qua, hơn nữa Lệ Triều Sinh làm việc quả thực quá mức, toàn xã ngàn mẫu ruộng tốt biến thành hoang phế, người dân thật đáng thương.
Hạ Tưởng biết bác Tào luôn bảo thủ, hắn chỉ có thể từ hai phương diện là dân chúng mệnh khổ và không còn đường lui để đánh động ông ta.
- Một Bí thư đảng ủy xã từ nơi nào mà kiếm được nhiều tiền như vậy? Phải cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân mới được như vậy, quả thực là bại loại!
Thấy Tào Vĩnh Quốc đã có chút động tâm, Hạ Tưởng tiếp tục nói:
- Hơn nữa ngay từ đầu cháu cũng không biết việc này lại phức tạp đến vậy, một mực âm thầm giúp đỡ Phó bí thư Mai. Hiện tại đã không còn đường lui nữa rồi, mặc kệ cháu có rút lui hay không Lệ Triều Sinh cuối cùng vẫn sẽ hoài nghi cháu, lui ra chẳng bằng tiếp tục tiến tới điều tra đến cùng.
Những lời này rõ ràng đã đánh động Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng thật sự đã đi đến thời điểm không còn đường để lui, Tào Vĩnh Quốc nói gì cũng phải ra tay một phen. Ông liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, nghĩ thầm hắn quả thực tuổi trẻ không sợ trời không sợ đất, có lúc thành thục ổn trọng đến mức không hợp với tuổi, có lúc lại dũng cảm đi tới, quả thực là khiến cho người ta nhìn không thấu.
Tra thì tra đi, Lệ Triều Sinh thật sự có chuyện, chỉ cần chứng cớ chính xác tới thời điểm mấu chốt thì Từ Đức Tuyền cũng sẽ không bảo vệ hắn. Trên quan trường trước nay là vậy, khi mọi người đều tốt thì bình an vô sự, chỉ cần một phương phạm sai lầm, phương còn lại có thể giữ được thì giữ, không giữ nhất định sẽ ném khỏi xe.
- Chuyện của Văn Dương bác có thể nói Định Quốc đi thăm dò một chút, về phía Ủy ban kỷ luật thành phố bác không quen biết nhiều không thể nói được. Cháu tốt nhất là tránh ở mặt sau, xung đột chính diện để cho Phó bí thư Mai làm. Dù sao cháu không phải là thường ủy, dù cháu là thường ủy cũng không thể nói vào được. Đương nhiên, cũng có thể để Bí thư Lý ra mặt cùng bí thư Mai hưởng ứng.
Tào Vĩnh Quốc vô cùng để ý tính toán thay cho Hạ Tưởng, giảm nguy hiểm của hắn xuống thấp nhất. Ông biết ở trên quan trường không ít tranh đấu, Hạ Tưởng hiện tại lui ra chẳng khác nào đắc tội với Phó bí thư Mai. Mai Hiểu Lâm tuổi ấy có thể từ Bắc Kinh nhảy dù đến huyện An làm Phó bí thư, vậy phải có người ở tỉnh Yến và thành phố Yến mới được.
Huống hồ tất cả những việc Hạ Tưởng làm cũng là vì dân chúng mà suy nghĩ, đáng khen thưởng. Ông từ góc độ Hạ Tưởng suy nghĩ, để cho hắn làm việc này hoàn hảo hơn một chút.
Hạ Tưởng cũng hiểu được lòng bảo vệ của bác Tào, nói:
- Cháu sẽ bảo vệ tốt bản thân, mục đích của đấu tranh là đánh bại đối thủ mà không phải cùng đối thủ đồng quy vu tận.
Có câu này của Hạ Tưởng, Tào Vĩnh Quốc đã hoàn toàn yên tâm. Ông cũng biết Hạ Tưởng làm việc luôn cẩn thận, từ trước đến nay chưa từng làm loạn, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến ông đưa ra quyết định cho Hạ Tưởng buông tay thử một lần.
Khi làm việc ở tổ cải tạo thôn nội đô, đối mặt với sự phân tranh của các thế lực khắp nơi, Hạ Tưởng vẫn thành thạo chu toàn tất cả, có thể thấy được hắn ở mọi thời khắc đều duy trì được đầu óc tỉnh táo và mức phán đoán không tầm thường, thậm chí có hai lần ánh mắt của hắn còn chuẩn xác hơn. Tào Vĩnh Quốc muốn xem Hạ Tưởng rốt cuộc có thể nhấc lên bao nhiêu đợt sóng, nhiều ít cũng có chút chờ mong.
Nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc xong đã không còn sớm nữa, Hạ Tưởng cũng không nói chuyện với Tào Thù Lê nữa, trực tiếp lên giường đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau hắn chủ động gọi điện cho Tống Triêu Độ, hỏi ông ta có rỗi không, hắn có việc muốn đến thăm. Tống Triêu Độ ngừng lại một lát nói:
- Không có việc gì thì lúc nào cũng có thể đến đây ngồi, dù sao bây giờ tôi cũng rỗi rãi.
Hạ Tưởng biết, đây là thời điểm hắn tỏ lòng trung thành với Tống Triêu Độ.
Lần này Tống Triêu Độ đích thân mở cửa, ông cười chỉ vào căn phòng bên trong:
- Nhẹ một chút, Tiểu Phàm chưa tỉnh.
Hạ Tưởng cúi đầu tìm hài đầu tròn mà mỗi lần Tống Nhất Phàm đưa cho hắn, tìm nửa ngày vẫn không thấy đâu. Tống Triêu Độ nhìn ra vấn đề, khó hiểu hỏi:
- Làm sao vậy?
Hạ Tưởng nói ra yêu cầu nho nhỏ trước kia của Tống Nhất Phàm.
Tống Triêu Độ cười ha hả:
- Quên không nói, nó vừa mới mua riêng cho cậu một đôi dép lê, ở sâu trong cùng của tủ giầy, nói là người khác không được đi...
Hạ Tưởng cúi xuống nhìn, a, Tống Nhất Phàm mua cho hắn một đôi dép lê tốt nhất, hơn nữa rất vừa, thầm nghĩ nhìn không ra cô bé đó cũng rất tỉ mỉ.
Hạ Tưởng đến Tống gia nhiều lần cũng đã quen, cùng Tống Triêu Độ đến thư phòng, chủ động pha trà. Tống Triêu Độ cũng không ngăn cản, cũng không một câu khách khí, thoải mái ngồi xuống bàn đọc sách. Đợi Hạ Tưởng pha xong, đặt một chén trà lên bàn, ông ta mới bỏ sách xuống, nói:
- Ngồi, nói xem có chuyện gì.
Hạ Tưởng thoáng trầm ngâm, nói:
- Trưởng ban Tống, tại huyện An tôi và Phó Bí thư Mai liên hợp điều tra một vụ thâm hụt nông nghiệp, tra ra được thường ủy huyện ủy, bí thư đảng ủy xã Đán Bảo là Lệ Triều Sinh. Hơn nữa đã có chứng cứ sơ bộ cho thấy tác phong sinh hoạt của Lệ Triều Sinh có vấn đề. Chỉ có điều, tôi lại biết được, Lệ Triều Sinh là người của Từ Đức Tuyền, mà Từ Đức Tuyền đã dựa vào bí thư Cao, còn nữa, Lệ Triều Sinh một hơi mua năm căn biệt thự của Cao Kiến Viễn...
Hạ Tưởng nói hết tất cả ra cho Tống Triêu Độ, không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ cần điểm đến là được. Với sự mẫn cảm trong chính trị của ông ta nhất định sẽ biết được dụng ý của mình, một là quyết tâm dựa vào ông ta, hai là biểu thị mình muốn trưng cầu ý kiến của ông ta.
Tống Triêu Độ nghe xong trong mắt toát ra vẻ mừng rỡ, nhìn chằm chằm Hạ Tưởng nửa ngày, chậm rãi nói:
- Tôi một mực cho rằng trước đây đã hiểu rõ cậu, hiện tại mới phát hiện ra vẫn chưa nhìn thấu cậu. Tiểu Hạ, cậu có thể chủ động tới tìm tôi, báo cáo sự việc trọng đại này với tôi, tôi rất cao hứng, ha ha ha.
Hạ Tưởng thầm nghĩ, Cao gia rớt đài, ông sẽ lên đài, hiện tại thừa cơ kéo gần quan hệ, coi như là trải đường cho sau này.
Khiến cho hắn không ngờ được đó là, Tống Triêu Độ đưa tay từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, đứng dậy đưa cho Hạ Tưởng:
- Trước tiên cậu xem cái này một lượt đi, sau đó nói ra cái nhìn của cậu.
Hạ Tưởng nghi hoặc nhận lấy, thấy ánh mắt Tống Triêu Độ tràn ngập cổ vũ và tán thưởng thì gật đầu, sau đó cúi đầu chăm chú đọc.
Đại khái đọc khoảng mười phút đồng hồ, Hạ Tưởng một lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc và bội phục. Tống Triêu Độ rất vừa lòng với biểu hiện của Hạ Tưởng, vui vẻ cười nói:
- Đương nhiên mỗi ngày tôi đều không nhàn rỗi không làm gì, tóm lại cũng phải làm việc gì đó có phải không? Không cần kinh ngạc, muốn hỏi cứ hỏi đi.
Tài liệu của Tống Triêu Độ ghi lại vô cùng rõ ràng mỗi một lần buôn bán của Cao Kiến Viễn, từ màn hình tinh thể lỏng đến cổ phần siêu thị Giai Gia, rồi đến khai phá biệt thự Tây Sơn và Tây Thủy, trong đó có tên từng ngân hàng lớn cho Cao Kiến Viễn vay tiền, từng người phụ trách cho Cao Kiến Viễn vay tiền ở các xí nghiệp quốc doanh, thậm chí ngay cả việc bọn họ mượn thế hoạt động thế nào, làm thế nào để các ngân hàng địa phương xóa sạch tài khoản thâm hụt vân vân, tất cả mọi việc kể lại vô cùng tỉ mỉ, khiến cho Hạ Tưởng khiếp sợ tại chỗ!
Tống Triêu Độ quả nhiên lợi hại, hai năm qua nhìn như nhàn rỗi nhưng lại âm thầm điều tra được nhiều tài liệu như vậy, có thể nói, đây là một quả bom hẹn giờ uy lực cực lớn. Chỉ cần thời cơ chín mùi ném ra ngoài nhất định sẽ dẫn đến một đợt mưa to gió lớn!
Lúc này Hạ Tưởng mới hiểu được vì sao Cao Kiến Viễn lại nhìn chằm chằm vào hạng mục màn hình tinh thể lỏng, hóa ra là kết quả do một tay Tống Triêu Độ âm thầm bày ra mà Cao Kiến Viễn không hề hay biết gì, còn tự cho ánh mắt mình nhìn xa trông rộng, có thể phát hiện ra cơ hội buôn bán mà người khác không phát hiện ra. Nói đến cùng Cao Kiến Viễn mới là kẻ đáng thương bị người ta điều khiển. Trước là bị Tống Triêu Độ đùa giỡn một phen, sau lại bị chính mình lừa gạt, tự nhảy vào cái bẫy biệt thự Tây Sơn đã được thiết kế tỉ mỉ, hiện tại rơi vào hố sâu 'biệt thự Tây Thủy' không thể tự thoát ra, thật sự là đáng thương càng thêm đáng tiếc.
Chẳng qua đối với Cao Kiến Viễn và Cao gia, Hạ Tưởng không có lấy một chút thương hại. Nếu như không phải hắn sớm có đề phòng, bóp chết sự phát triển của công ty xây dựng Phương Nam từ trong trứng nước, thì không biết Cao Thành Tùng sẽ biến tỉnh Yến thành bộ dạng gì. Hiện tại cho dù đã không có công ty xây dựng Phương Nam, Cao Thành Tùng dùng người thân để cho Vũ Phái Dũng lên Giám đốc sở Xây dựng, trải đường trước cho Cao Kiến Viễn. Nếu không phải bản thân dẫn Cao Kiến Viễn đi khai phá biệt thự, nếu để Cao Kiến Viễn nhìn chằm chằm vào cải tạo thôn nội đô, sẽ liên lụy đến lợi ích các phương, cuối cùng loạn đến mức không thể cứu vãn nổi.
Đương nhiên, Cao Thành Tùng còn có rất nhiều tin tức mà hắn không có khả năng biết được, dù sao cấp bậc của hắn không đủ cũng không thể tham dự vào vòng tranh đấu cao hơn. Chẳng qua đấu tranh tầng cao có đôi khi cũng chỉ vì rất nhiều chuyện nhỏ không đáng để vào mắt gây nên, dẫn tới phản ứng dây chuyền. Ở kiếp trước, Hạ Tưởng còn nhớ rất rõ có một vị cán bộ địa phương từ đầu đến cuối không ngừng tranh đấu với Cao Thành Tùng, vào thời khắc quan trọng tài liệu do hắn cung cấp trở thành chứng cứ cực mạnh lật đổ Cao Thành Tùng.
Vậy ở kiếp này, để bản thân trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo Cao Thành Tùng đi!
- Chuyện này còn phải phá kích từng vòng bên ngoài, chúng ta đồng thời ra tay khiến cho Cao Thành Tùng ứng phó đến mệt mỏi, cuối cùng tự lòi đuôi ra.
Nụ cười nở trên mặt Tống Triêu Độ, từ lúc Hạ Tưởng biết ông ta tới nay chưa từng nhìn thấy ông ta vui vẻ như vậy, ông ta tiếp tục nói:
- Tiền vốn thứ nhất của Cao Kiến Viễn là mượn từ thành phố Chương Trình, bên trong mặc dù làm rất bí mật còn cố ý vòng xuống phía nam thông qua một công ty, nhưng chỉ cần ghi lại là có thể điều tra ra rõ ràng. Số tiền này là do Thẩm Phục Minh tự mình chỉ thị để ngân hàng xóa đi, vì vậy cậu tiếp tục âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh, tôi trước hết sửa sang lại một phần tài liệu khiến cho Thẩm Phục Minh ăn không ngon ngủ không yên, trước đẩy ngã Thẩm Phục Minh, chặt đi một cánh tay của Cao Thành Tùng.
- Sau Thẩm Phục Minh, chắc hẳn là đến Vũ Phái Dũng!?
Hạ Tưởng thấy niềm vui của Tống Triêu Độ là phát từ sự hưng phấn trong lòng, biết ông ta đợi thời khắc này đã rất lâu rồi. Nếu Tống Triêu Độ nói muốn chặt đi cánh tay đắc lực của Cao Thành Tùng trước, vậy thì bước tiếp theo nhất định là khai đao với Vũ Phái Dũng. Bởi vì Tống Triêu Độ đã nắm được tài liệu về Vũ Phái Dũng, không bắt Vũ Phái Dũng ông ta sao có thể cam tâm.
Quả nhiên Tống Triêu Độ khẽ gật đầu cười:
- Vũ Phái Dũng không biết thu liễm, căn cứ vào chứng cứ đang có trong tay tôi cũng đã đủ cho hắn cả đời không trở mình được, nhưng trước khi có một sự kiện trọng đại thu hút toàn bộ tinh lực của Cao Thành Tùng vẫn không thể động đến Vũ Phái Dũng; vừa động Vũ Phái Dũng, Cao Thành Tùng nhất định sinh lòng cảnh giác. Cao Thành Tùng là Bí thư tỉnh ủy, ở thủ đô mà không gật đầu thì lão sẽ không rơi đài. Cho nên trước khi động Vũ Phái Dũng phải thăm dò phản ứng của thủ đô trước. Nếu như thủ đô ngầm đồng ý cho chúng ta động Vũ Phái Dũng, vậy chẳng khác nào bên trên cũng muốn cảnh cáo Cao Thành Tùng một chút!
Hạ Tưởng biết Cao Thành Tùng chắc chắn sẽ ngã, Tống Triêu Độ lại không biết. Hạ Tưởng cũng biết vận may của Cao Thành Tùng sẽ không được quá lâu, chẳng qua hắn chỉ đi trước châm một mồi lửa mà thôi. Phỏng chừng bây giờ ở thủ đô cấp trên đã có ý kiến với Cao Thành Tùng rồi, nhưng bởi vì có người giúp đỡ, hơn nữa không có chứng cứ xác thực chứng minh hành vi phạm pháp của Cao Thành Tùng, cho nên dù cấp trên có người vô cùng bất mãn với Cao Thành Tùng cũng tìm không được lý do động đến lão. Hạ Tưởng đã nghĩ, vậy để hắn và Tống Triêu Độ chế tạo một cơ hội cho nhân vật cấp trên bắt Cao Thành Tùng.
- Được, tôi nghe Trưởng ban Tống, sau khi trở về tiếp tục giám sát Lệ Triều Sinh không bỏ. Còn có một việc hi vọng Trưởng ban Tống suy nghĩ kỹ một chút...
Hạ Tưởng cầm tài liệu của Tống Triêu Độ chỉ vào tên Phùng Húc Quang trên tài liệu, nói:
- Phùng Húc Quang là bạn tốt của tôi, hắn phân cổ phần cho Cao Kiến Viễn cũng là việc bất đắc dĩ, hi vọng có thể nghĩ biện pháp cho hắn ra ngoài. Còn một điểm nữa, mặc dù tôi đã đáp ứng Phó chủ tịch tỉnh Mã nhưng tôi vẫn muốn tiết lộ cho Trưởng ban Tống biết, Phùng Húc Quang là cháu ruột của Phó chủ tịch tỉnh Mã!
- Cái gì?
Tống Triêu Độ luôn vững chãi như núi cũng chấn động:
- Thật hay giả? Tiểu Hạ, việc này không thể nói giỡn được.
- Tôi không hay nói giỡn, hơn nữa ở trước mặt ngài từ trước đến nay tôi chưa bao giờ dám đùa giỡn!
Hạ Tưởng trịnh trọng nói:
- Ngài cho rằng Phó chủ tịch tỉnh Mã vì sao lại biết tôi, có thể tín nhiệm tôi, có thể để tôi truyền lời với ngài? Đó là bởi vì ông ta gặp lại được biết người nhà là tôi một tay thúc đẩy mà thành.
Hạ Tưởng đơn giản kể lại chuyện hắn an bài cho Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt nhau. Cho dù Tống Triêu Độ tự cho mình kiến thức rộng rãi, lăn lộn trong quan trường nhiều năm cũng có độ trầm ổn nhất định, nhưng nghe Hạ Tưởng nói xong vẫn rất chấn động.
Im lặng khoảng năm phút, Tống Triêu Độ mới phục hồi lại, thản nhiên cười:
- Việc này càng ít người biết càng tốt, nếu không Phó chủ tịch tỉnh Mã sẽ có cái nhìn với cậu. Nếu cậu tin tưởng tôi, nói thật với tôi, tôi cũng cho cậu một lời hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không truyền việc này ra ngoài.
Tống Triêu Độ bày tỏ tin tưởng đối với lòng trung thành của Hạ Tưởng, chẳng qua sự việc Phùng Húc Quang ông ta có cái nhìn khác:
- Ta đề nghị, để Phùng Húc Quang mau chóng phân rõ ranh giới với Cao Kiến Viễn, trả cho Cao Kiến Viễn một số tiền thu lại cổ phần đã chia lúc trước; sau này vạn nhất xảy ra chuyện gì ta cũng có thể nghĩ biện pháp che dấu đi. Hiện tại Cao Kiến Viễn chẳng phải đang cần tiền sao? Một khoản tiền lớn hắn chắc sẽ không từ chối đâu.
Đây là một biện pháp hay, Hạ Tưởng tán thành biện pháp này của Tống Triêu Độ, cho rằng trong tính bảo thủ của ông ta lại có sự bố trí chặt chẽ chu đáo, quả thực có cái nhìn toàn cục vượt xa người thường.
- Tốt, việc này nghe theo ngài, tôi sẽ đề nghị với Phùng Húc Quang. Mặc khác, nếu như tài liệu về Lệ Triều Sinh chuyển đến Ủy ban kỷ luật huyện và Ủy ban kỷ luật thành phố mà không trả lời thì phải làm sao?
Đây cũng là việc mà Hạ Tưởng lo lắng nhất.
- Chủ nhiệm Tần Thác Phu ở Ủy ban kỷ luật thành phố tính tình ngay thẳng, không kéo bè kết đảng, ông ta không quan hệ thân cận với bất kỳ ai. Chính vì vậy tôi nghĩ nếu tài liệu là đúng sự thật thì cứ để cho ông ta xem, ông ta nhất định sẽ điều tra đến cùng.
- Sợ là tài liệu gửi đi còn chưa tới được tay ông ta thì đã bị bọn cấp dưới ngăn lại rồi.
Lo lắng của Hạ Tưởng không phải là không có lý, trên quan trường có rất nhiều kẻ lừa trên gạt dưới, ai cũng không dám đảm bảo trong Ủy ban kỷ luật thành phố không có người của Lệ Triều Sinh hay Từ Đức Tuyền.