Tần Thác Phu dường như cũng dễ tính trong ăn uống, có món gì là ăn món đó, cứ vùi đầu vào ăn cơm, cũng không nói chuyện với ai cả. Ngược lại Quản Bình Triều thì lại nói không ngừng, hết nói chuyện các vấn đề về thiết kế với Hạ Tưởng lại chuyển sang nói chuyện các lạc thú đánh bài với Vương Bằng Phi, trong quá trình nói chuyện rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, mỗi người uống cốc trà rồi bắt đầu đánh bài. Bốn người cứ dựa theo vị trí ngồi trong bữa ăn mà xếp chỗ. Hạ Tưởng và Tần Thác Phu một phe với nhau, Quản Bình Triều và Vương Bằng Phi một phe, bắt đầu đánh bài.
Ván bài đầu tiên, Hạ Tưởng và Tần Thác Phu thua.
Thật ra bài của hai người cũng không tính là dở, thua là ở phối hợp kém. Không phải là Hạ Tưởng không phối hợp ăn ý với Tần Thác Phu, mà là Tần Thác Phu khi đánh bài cứ một mình một ngựa chạy, chỉ biết lấy bài y cầm trên tay, không biết tính bài thì không nói mà còn không nhìn nhìn ngó gì đến bài của Hạ Tưởng. Kết quả là phối hợp rối tinh rối mù, dẫn đến thua.
Kết quả là Tần Thác Phu còn tức giận bảo Hạ Tưởng không biết đánh bài, về căn bản là đánh bài loạn, không có chút tính toán gì cả. Hạ Tưởng cũng không biết vì sao hắn luôn luôn khắc khẩu với những người bất hòa với hắn. Chịu không nổi sự trào phúng của Tần Thác Phu, Hạ Tưởng phản bác nói:
- Chủ nhiệm Tần, không phải là tôi muốn nói ngài, nhưng chắc chắn là khi ngài đánh ngài không tính bài, cũng không nghĩ tới các tình huống như thế nào cho có lợi, làm sao để đánh thắng được đối thủ. Ngài đánh bài, trên cơ bản đều theo trình tự đánh từ lớn xuống nhỏ, đến khi không đánh được nữa thì mới thôi.
- Đánh bài thì tất cả đều phải dựa vào vận khí, không có bài đẹp, làm sao để thắng được đối thủ?
Tần Thác Phu đối với lý luận của Hạ Tưởng không cho là đúng.
- Đánh bài không theo trình tự từ lớn đến nhỏ, chẳng lẽ lại là đánh từ nhỏ tới lớn? Cậu chắc mới chơi, nên suy nghĩ mới không chính xác như vậy.
- Có bài đẹp nhưng không biết tính toán thì cũng có thể thua rất thảm. Nếu cầm trên tay bài xấu, nếu tính toán chuẩn thì cũng có thể đánh cho đối thủ trở tay không kịp, cũng có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Hạ Tưởng đọc lại ván bài vừa đánh, nói các lá bài đã đánh ra, nói mục đích lúc đó của hắn là cái gì, muốn Chủ nhiệm Tần phối hợp đánh cái gì, bất cứ lá bài nào cũng kể lại rất chi tiết, không sai lệch chút nào, làm cho Tần Thác Phu cả kinh phải trợn mắt, há hốc mồm.
- Mỗi một lá bài đánh ra cậu cũng có thể nhớ rõ ràng đến như vậy sao? Cậu cũng quá lợi hại đi? Nếu cách đánh bài theo như cậu nói lúc vừa rồi thì người khác làm sao mà thắng được?
Nếu như lúc đầu, Tần Thác Phu với ấn tượng Hạ Tưởng là con rể tương lai của Tào Vĩnh Quốc thì trong lòng y có ít nhiều sự khinh thị, sau đó Quản Bình Triều giải thích và Vương Bằng Phi bổ sung làm cho ánh mắt của y đã đổi khác. Bây giờ thì ánh mắt của y nhìn Hạ Tưởng hoàn toàn đã khác với lúc trước.
Là người thì ai cũng đều có tâm lý rất kỳ quái, vừa rồi Quản Bình Triều và Vương Bằng Phi lần lượt tán dương Hạ Tưởng thì Tần Thác Phu cũng không quá mức tin tưởng, tuy nhiên cũng không có tâm để phản bác. Ván bài vừa rồi, không ngờ Hạ Tưởng lại nhớ rành mạch các quân bài đến như vậy, lại còn phân tích rõ ràng các đạo lý, thay đổi các tiêu chuẩn đánh bài từ trước tới nay vẫn trong suy nghĩ của y. Lập tức y cải biến ngay cách nhìn nhận đối với Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng thằng nhãi này đúng là có đầu óc, từng quân bài phức tạp đến như vậy mà hắn còn nhớ rõ ràng, lại có thể tính kế trong lúc đánh, chứng tỏ cũng có tài năng đấy.
Tần Thác Phu là người có xuất thân từ lớp người nghèo khó, hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của chính mình mà đi tới chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật của thành phố Yến, cho nên ở sâu trong nội tâm đối với Thái tử Đảng và người có bối cảnh tự nhiên có tâm lý mâu thuẫn. Hơn nữa, đã nhiều năm qua làm công tác kỷ luật, biết được không ít người xấu nên cũng không tránh né được có một số thành kiến.
Đối với sự thăng chức của Hạ Tưởng quá nhanh thì y cũng không phải là ghen tị, mà từ các tin tức có được cảm thấy, nhận định Hạ Tưởng là người có bối cảnh nhưng không có năng lực.
Tần Thác Phu rất thích đánh bài nhưng trình độ rất kém, đối với các cao thủ chơi bài thì vô cùng bội phục. Trước kia y cảm thấy Vương Bằng Phi là cao thủ số một, không nghĩ tới trình độ của Hạ Tưởng so sánh với Vương Bằng Phi thì không yếu hơn chút nào, lại còn có phần nhỉnh hơn. Vì thế, y nhớ tới Quản Bình Triều và Vương Bằng Phi tán dương Hạ Tưởng lúc nãy thì trở nên rất tin tưởng, không còn nghi ngờ nữa.
Tần Thác Phu là bởi vì khuôn mặt luôn phải hình sự, khi phá án lại không nể tình ai cả, dần dà liền bị người khác gọi là mặt đen.
Ván thứ hai bắt đầu, Tần Thác Phu liền nhanh chóng nhìn chằm chằm lá bài đánh ra của Hạ Tưởng, còn có mấy lần không hiểu ý tứ của Hạ Tưởng, y sốt ruột hỏi một câu, bị Vương Bằng Phi phán cho tội vi phạm luật chơi bài, cảnh cáo miệng một lần.
Tần Thác Phu không phục nói:
- Tôi nói Phó Bí thư Vương, ngài có muốn tôi tiến bộ không? Nếu trình độ tôi vẫn kém như vậy, ngài thắng tôi cũng rất dễ dàng, nếu vậy cũng không có hứng thú gì, đúng không?
Vương Bằng Phi bị chọc cười:
- Lão Tần, anh thật sự là càng thêm tuổi càng lươn lẹo. Được, đồng ý như vậy, nếu không thì thắng bên anh cũng không có ý nghĩa.
Tuy nghiên trình độ đánh bài của Tần Thác Phu thật sự là quá kém, mặc dù Hạ Tưởng mạnh mẽ chống đỡ, kiên trì tới phút cuối cùng, nhưng mà vẫn còn kém một chút, ở hai quân cuối cùng thua mất một chiêu. Hạ Tưởng cảm thấy hơi tiếc nuối, Tần Thác Phu lại cực kỳ vừa lòng, cười to:
- Tốt, tốt, có thể làm Phó Bí thư Vương luống cuống chân tay đến mức độ này, một ván này dù bại vẫn quang vinh.
Hạ Tưởng cũng theo Tần Thác Phu nói:
- Chủ nhiệm Tần đúng là làm cho người ta phải bội phục, từ lúc bắt đầu ra bài đến lúc gần cuối đều rất tốt, chỉ là mấy lá bài cuối cùng có vẻ hơi nóng nảy, bị Phó Bí thư Vương nhìn ra ý đồ của ngài, kết quả là không thành công.
Được Hạ Tưởng khen, Tần Thác Phu cao hứng mỉm cười, liếc nhìn Vương Bằng Phi một cái bất mãn rồi nói:
- Tôi nói thật Phó Bí thư Vương, ngài dù sao cũng để tôi thắng một ván đi? Tôi thua cả, không thắng lấy một ván thì cũng không có hứng thú đánh tiếp, có phải không vậy?
Vương Bằng Phi cười ha hả nói:
- Đánh bài chính là đánh bằng bản lĩnh, bằng tính kế của mình, như thế nào để điều khiển các quân bài. Để anh thắng, vừa không công bình lại không có chút lạc thú nào cả, cậu nói xem thử Hạ Tưởng?
Hạ Tưởng liền cười:
- Phó Bí thư Vương nói đúng. Chủ nhiệm Tần, chúng ta bằng bản lĩnh thật sự đánh cho bọn họ thua một ván, để bọn họ được tâm phục khẩu phục.
Tần Thác Phu đoạt lấy bộ bài trong tay Quản Bình Triều rồi nói:
- Để tôi chia, tôi không tin đến chia bài cũng không phải là người biết chia.
Ván thứ ba ngay từ đầu đã rơi vào tranh đoạt kịch liệt, hai bên đều chém giết dữ dội. Tần Thác Phu rút ra được kinh nghiệm, không hề vội vã đánh ra những con bài tốt mà còn không chút hoang mang tính toán bài đánh, lại còn âm thầm liếc mắt cùng với Hạ Tưởng như đôi bạn tri kỷ. Hai người phối hợp ăn ý, lôi kéo đối phương, vẫn luôn chiếm thế chủ động. Dưới sự phối hợp của Hạ Tưởng, cuối cùng Tần Thác Phu với một ván bài được toàn quân đẹp đã chiếm được sự toàn thắng.
Tần Thác Phu cao hứng nhìn Vương Bằng Phi nói:
- Phó Bí thư Vương, tôi và ngài đánh bài trong khoảng thời gian cũng không ngắn. Tiểu Hạ là người chéo cánh thông minh nhất trong những người mà tôi từng gặp qua, bọn tôi phối hợp cũng rất tốt. Tôi dưới sự bồi dưỡng luyện tập của ngài lâu như vậy, lần đầu tiên cảm ơn ngài giới thiệu một người đánh cặp rất tốt cho tôi.
Vương Bằng Phi cười đầy thâm ý:
- Tiểu Hạ là đứa nhỏ rất thông minh, cậu ta hiểu được làm thế nào để vận dụng các ưu thế trong tay, do đó đạt tới hiệu quả tốt nhất. Trước kia tôi giới thiệu những người đánh cặp với anh, so với tiểu Hạ thì có đầy người có trình độ cao hơn, nhưng bọn họ khi đánh bài đều chỉ lo lấy chính mình, không hiểu phối hợp, kết quả là thua cả. Lỗi do bài xấu cũng không hoàn toàn như vậy, quan trọng nhất chính là con người, hiểu được chiến thuật phối hợp mới được.
Tần Thác Phu phất tay:
- Đạo lý lớn thì tôi lười suy nghĩ lắm. Tôi chỉ biết tiểu Hạ đánh bài có trình độ, có đôi khi lá bài trong tay cậu ta thật tốt mà cũng không đánh ra mà suy nghĩ chung cho toàn cục. Đúng là mầm mống tốt.
- Sao vậy, bây giờ lại khen cậu ta tốt? Vừa rồi ai vừa có ý kiến với tiểu Hạ ấy nhỉ?
Vương Bằng Phi trêu chọc nói.
- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, để hiểu biết con người cần phải có thời gian, Phó Bí thư Vương thấy có đúng không?
Tần Thác Phu không có chút nào xấu hổ, dường như vừa rồi y có thành kiến đối với Hạ Tưởng cũng là việc đương nhiên vậy.
Mọi người đều mỉm cười.
Tần Thác Phu mặt sắt là mặt sắt, tuy nhiên bộ mặt này cũng có có vẻ đáng yêu.
Mọi người lại tiếp tục đánh bài.
Mấy ván kế tiếp có thua có thắng. Kỹ thuật đánh bài của Tần Thác Phu được nâng cao không ít, sự phối hợp với Hạ Tưởng đã trở nên nhuần nhuyễn, thường thường là chỉ một ánh mắt, hoặc nhìn vào đối phương ra bài là không sai biệt lắm hiểu ra được ý đồ đối phương. Ở những ván cuối cùng, Hạ Tưởng và Tần Thác Phu liên tục thắng liền ba ván.
Vương Bằng Phi lắc đầu cười:
- Lợi hại, các anh càng lúc càng lợi hại. Tính đến lúc này vừa lúc đang hòa, hôm nay dừng ở đây thôi, còn để lưu lại kỷ niệm đẹp cho các cậu, đỡ phải ván tiếp theo thua, lại khiến lão Tần canh cánh trong lòng.
Tần Thác Phu cười to:
- Phó Bí thư Vương, tôi là thua quen rồi, cho nên thắng được ngài một ván là tốt lắm rồi. Ngài vốn hay thắng, nếu tiếp mà thua một ván thì sẽ không tốt. Vậy hôm nay đánh đến đây thôi, để về sau lại chiến đấu tiếp.
Mọi người lại cùng nhau uống trà, Vương Bằng Phi đề xuất là phải tới nhà vệ sinh, Quản Bình Triều cũng thức thời nói phải đi ra ngoài hút mấy điếu thuốc. Trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Tưởng và Tần Thác Phu.
Hạ Tưởng do dự một chút rồi hỏi:
Nguồn: http://truyen360.com- Chủ nhiệm Tần, ngài là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ngài có thái độ như thế nào đối với cán bộ lãnh đạo bao dưỡng tình nhân?
Tần Thác Phu chau mày:
- Tiểu Hạ, tác phong cuộc sống thì nói lớn trở nên lớn, nói nhỏ thì thành nhỏ, cũng không có ranh giới rõ ràng. Tôi là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thì đúng là cũng biết không ít cán bộ lãnh đạo đều có tình nhân, nếu đều đi thăm dò thì chẳng khác nào lấy đá vá trời. Tra xét hay không tra xét, là xem ở người ta cấp cho chứng cứ gì và hậu trường phía sau đối tượng.
Tần Thác Phu nhìn như người chất phác, thật ra cũng là người cẩn thận. Nếu không thì cũng không lên được chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Yến. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật có thể đóng giả làm thiết diện vô tư, những để chân chính như vậy thì chỉ có thể tồn tại trong các vở kịch ngày xưa mà thôi.
- Tuy nhiên tôi thấy rằng, nếu là cán bộ lãnh đạo bao dưỡng tình nhân, lại còn có con với tình nhân, chắc chắn trong này sẽ đề cập đến vấn đề kinh tế. Vấn đề kinh tế là việc lớn, nhất là tham ô tiền xương máu của dân chúng. Ngài nói xem như thế nào?
Hạ Tưởng liền nhấn mạnh thêm một chút.
- Tham ô tiền gì của dân chúng? Tiểu Hạ, cậu phải nói rõ ràng vấn đề một chút.
Khi nhắc tới vấn đề tham ô, ánh mắt của Tần Thác Phu liền sáng lên rất nhiều.
- Một số tiền trên giá của cây giống. Người này ở phía trên cướp đoạt như vậy khác gì lột da người ta ra, Chủ nhiệm Tần, ngài nói xem cán bộ như vậy có đáng giận hay không?
- Tình tiết này rất ác liệt, phẩm hạnh cũng quá đáng. Dân chúng khổ như vậy rồi, thường ngày cũng không khá giả gì, kiếm tiền cũng không dễ dàng. Cậu kể lại tỉ mỉ cho tôi.
- Là như thế này, tôi nhìn thấy người này lấy mấy xu trên một cây giống. Nếu mỗi một cây giống lấy chút tiền mà chân chính cấp cho dân chúng phúc lợi thì cũng chẳng ai nói người này làm gì. Nhưng vấn đề là, người này tìm đến công ty bán cây giống không biết là lực lượng kỹ thuật quá yếu, hay còn nguyên nhân khác, kết quả là vài năm sau dân chúng trồng ra cây táo ăn quả vừa ra quả ít lại chất lượng xấu, bán không được, chẳng khác gì vất vả mấy năm công cốc.
Hạ Tưởng lại nâng cao thêm quan điểm chút nữa.
Trên mặt Tần Thác Phu dần dần lộ ra vẻ giận dữ:
- Điều này rất là quá đáng, nếu có thể chứng minh người đó và công ty cây giống nọ có thông đồng với nhau thì việc người đó thu tiền lời cây giống từ công ty này là có thể tra xét hắn.
Tần Thác Phu lại có vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hạ Tưởng.
- Tiểu Hạ, có phải cậu đã có chứng cớ gì không?
Hạ Tưởng gật đầu, đem tập tài liệu chứng minh giao cho Tần Thác Phu, sau đó nói ra sự tình hắn và Mai Hiểu Lâm âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh, cuối cùng lại bổ sung thêm:
- Tôi và Phó Bí thư Mai thẩm tra thấy rõ quan hệ của Bí thư Lệ và Du Lệ, cũng thông qua y học để chứng minh y và Du Vĩnh có quan hệ cha con, có thể trăm phần trăm xác định y và Du Lệ có quan hệ tình nhân với nhau. Du Lệ chắc chắn biết rất rõ ràng đối với các sự tình của Lệ Triều Sinh, nhưng có lẽ rất khó để cô ta mở miệng. Phần tài liệu này chúng tôi cũng đã chuyển cho Ủy ban Kỷ luật huyện và Ủy ban Kỷ luật thành phố. Tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Tần Thác Phu nhìn Hạ Tưởng vài lần, trong mắt có vẻ khác thường.
Hạ Tưởng liền cười cười vẻ xấu hổ:
- Tôi biết tôi và Phó Bí thư Mai làm như vậy là không hợp pháp, đây là công việc của bên kiểm tra kỷ luật. Tuy nhiên Phó Bí thư Mai rất quyết tâm, hơn nữa cô ấy lại không có bao nhiêu kinh nghiệm đấu tranh chính trị, tôi sợ cô ấy dưới sự kích động sẽ đánh cỏ làm rắn chạy mất, cho nên lập tức thay chủ ý của cô ấy, nghĩ ra thêm biện pháp này.
Tần Thác Phu vẻ mặt rất nghiêm túc, không có chút cười cợt nào:
- Có một số việc đã xảy ra cũng đã trôi qua. Rất may mắn là cậu tìm gặp tôi, cái này xem như chưa phát sinh.
Ông ta lại có chút suy nghĩ rồi nói thêm:
- Các bộ môn Kỷ luật của huyện và thành phố đều không có phản ứng chứng tỏ năng lượng của Lệ Triều Sinh này không nhỏ, cậu có biết hắn là người của ai không?
- Từ Đức Tuyền.
Hạ Tưởng cũng không dấu giếm, nói ra chi tiết.
- Trưởng ban thư ký Từ?
Tần Thác Phu đơn giản nhìn tài liệu này mấy lần.
- Tài liệu này để lại đây đã. Sự tình tôi sẽ phái người đi thăm dò kiểm tra. Việc này hại đến bà con nông dân là việc lớn, không thể buông tha, chỉ có điều phải có được chứng cứ rõ ràng thì Trưởng ban Từ cũng không bảo lãnh được cho hắn. Tuy nhiên cho dù nhân viên của Ủy ban Kỷ luật thành phố có kinh nghiệm phong phú, nhưng phụ nữ thì thường cố chấp. Nếu Du Lệ vì Lệ Triều Sinh mà sinh ra cho hắn đứa con, chỉ sợ muốn từ miệng cô ta mở ra cửa đột phá là khó khăn rất lớn. Đương nhiên khó khăn cũng phải vượt qua, các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật có rất nhiều phương pháp.
Suy nghĩ một lát rồi Tần Thác Phu nói:
- Tuy nhiên, tiểu Hạ, sự tình này cũng rất nan giải. Cậu cũng đã âm thầm tra xét trong một thời gian mà cũng không điều tra ra Lệ Triều Sinh và công ty An Lợi có liên quan gì với nhau, đúng không? Điều này chứng tỏ tâm tư của Lệ Triều Sinh này rất sâu, làm việc cẩn thận, là người khó đối phó.
Sau đó ông ta lại tự mỉm cười giễu cợt.
- Tôi làm trong Ủy ban Kỷ luật đã nhiều năm, luôn luôn gặp rất nhiều trường hợp, có dạng người gì mà không gặp qua? Có dạng người nào mà không khó đối phó? Một người trừ khi không làm chuyện xấu, nếu làm chuyện xấu sẽ lưu lại dấu vết, một ngày nào đó sẽ bị phát hiện. Được rồi, chuyện này để tôi cân nhắc cho kỹ đã, không tin rằng không gặm được khúc xương cứng này.
Có một câu này của Tần Thác Phu, trong lòng Hạ Tưởng xem như được cởi mở hẳn, hắn nói thêm:
- Theo tin tức mà tôi được biết, hắn và một vài cổ đông của công ty An Lợi cũng có mối liên hệ bí mật, hình như là một người bà con thân thích họ hàng xa thì phải, nhưng người này là ai thì vẫn chưa tra ra được.
Tần Thác Phu hơi sửng sốt, suy nghĩ rồi bỗng nhiên mỉm cười đắc ý:
- Xa cuối chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt. Căn cứ vào kinh nghiệm phá án nhiều năm của tôi thì người này cậu đã tra xét rồi, chỉ có điều cậu không biết thôi.
- Du Lệ?
Hạ Tưởng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Chủ nhiệm Tần đúng là làm tôi như bừng tỉnh giấc mộng, như thế nào mà tôi không nghĩ tới việc liên hệ Du Lệ và công ty An Lợi cùng với nhau, đúng thật là sai lầm.
Tần Thác Phu cười ha hả:
- Đánh bài thì tôi không bằng cậu, thiết kế công trình thì cũng không bằng cậu, nhưng luận đến phá án và tra xét người thì cậu so với tôi không phải chỉ kém một nửa điểm. Mấy chục năm nay, ngày nào tôi cũng đều phải cân nhắc người này người nọ, nếu không thể mạnh hơn cậu thì rõ là tôi sống cũng uổng phí.
Nếu nói Du Lệ thật sự là có liên quan tới vấn đề cổ đông của công ty An Lợi, điều này càng có thể chứng minh Lệ Triều Sinh trong vấn đề cây giống càng có vấn đề tư tâm, càng dễ dàng tìm được chứng cớ tham ô của y.
Tần Thác Phu nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, liền đem tài liệu thu vào trong người, đứng lên rồi nói:
- Tiểu Hạ, cậu học đánh bài với ai mà trình độ khá vậy?
Hạ Tưởng biết ý tứ của ông ta muốn nói sang chuyện khác, đối với sự tình lén lút giao lưu lúc vừa rồi không cần phải nói ra cho bên ngoài, vì vậy hắn trả lời:
- Thời còn đang đi học, có một đoạn thời gian không lo chăm chỉ học tập mà mỗi ngày đều đánh bài, đánh cho trời đất u ám, đánh bài mà ba ngày không đứng lên rời khỏi chiếu. Do có đoạn thời gian này nên trình độ đánh bài cũng được nâng cao.
Vương Bằng Phi và Quản Bình Triều đồng thời đẩy cửa bước vào. Vương Bằng Phi cười nói:
- Xem ra hai người tán gẫu khá hợp, bởi vì đánh bài mà trở thành bạn bè của nhau, công lao của tôi to lắm đây.
Tần Thác Phu cười ha hả:
- Phó Bí thư Vương, ngài cần phải suy nghĩ cẩn thận một chuyện, là tiểu Hạ mời ngài ăn cơm, chúng tôi là cùng ngài đánh bài, ngài đúng là thu được lợi ích rất lớn.
Quản Bình Triều đưa ra lời mời với Hạ Tưởng:
- Mời Phó Chủ tịch huyện Hạ có thời gian tới Viện thiết kế của Tập đoàn Đạt Tài giảng bài, thế nào?
Hạ Tưởng liền nói không dám. Hắn cũng biết mình đang tuổi trẻ, không đủ cấp độ để người khác phục tùng, hơn nữa quả thật cũng tự cân đo đong đếm phân lượng của mình cũng không đủ, cũng chưa chắc nói ra được những suy nghĩ trong lòng cho những người thiết kế khác, vì thế sự chối từ của hắn cũng là thực lòng. Tuy nhiên, Quản Bình Triều mời cũng cực kỳ chân thành, luôn mãi đề xuất coi như có hôm nào ngồi với nhóm thiết kế của bên y, nói cho bọn họ một chút suy nghĩ, xem như đây là một loại giao lưu học thuật.