- Đây mới là sự lựa chọn chính xác nhất của cậu.
Tần Thác Phu thoải mái mà mỉm cười.
- Vụ án này muốn làm rõ ra được thì phải đưa ra các chứng cứ mà y không thể trở mình, nếu không thì sẽ không xử lý được. Đây là nguyên tắc của tôi. Bí thư Cao có mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu thì ông ta cũng phải tạo ra được tấm gương cho các tầng lớp cán bộ lớn nhỏ của tỉnh Yến. Cho nên, trong chuyện này chỉ có chứng cớ vô cùng xác thực, làm cho Lệ Triều Sinh không có khả năng lật được bản án thì mới có thể động thủ bắt y.
Đúng là một cán bộ lão thành trong Ủy ban Kỷ luật, trong lúc nói chuyện cũng khí thế mười phần, khiến Hạ Tưởng nhìn cũng cảm nhận được ý sát phạt. Hắn cung kính nói:
- Vâng, Chủ nhiệm Tần. Tôi biết nên làm thế nào rồi ạ.
- Ha ha, cậu thì biết cái gì? Án của Lệ Triều Sinh là án tử hình hay chung thân thì không cần cậu quan tâm làm gì. Cậu chỉ cần biết đánh bài với tôi thế là được.
Tần Thác Phu cười sờ sờ vào cái đầu:
- Chờ khi nào có thời gian thì lại ước hẹn Phó Bí thư Vương để đánh mấy ván bài với nhau, thế nào?
- Vâng ạ!
Hạ Tưởng không có lý do gì cự tuyệt, lập tức đáp ứng. Hắn cũng biết Chủ nhiệm Tần cũng đứng trên góc độ của hắn mà suy xét, vì thế mới nhắc nhở hắn, để hắn tránh các khiếm khuyết.
Lúc này còn rất sớm, còn một khoảng thời gian nữa mới tới buổi tối, cáo biệt Tần Thác Phu, vốn Hạ Tưởng định đi xuống dưới tầng vào văn phòng tổ cải tạo để thăm hỏi. Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, là Giang Thiên gọi tới.
- Phó Chủ tịch huyện Hạ, khi nào có thời gian thì lại đây một chút. Thị trưởng Trần cũng muốn trông thấy cậu.
Giọng nói của Giang Thiên nghe rất thân thiện, còn có một vẻ hưng phấn.
- Cũng vừa khéo, tôi cũng đang ở bên trong tòa nhà của Ủy ban nhân dân thành phố. Hiện tại, Thị trưởng Trần có rảnh không vậy?
Hạ Tưởng cũng không khách khí với Giang Thiên, lập tức nói thẳng ra.
Trong điện thoại im ắng một lát, sau đó giọng nói của Giang Thiên lại truyền đến.
- Vậy thì đến đây đi, hiện tại Thị trưởng Trần đang rảnh.
Hạ Tưởng không nghĩ ra được Trần Phong tìm hắn có việc gì. Sau khi hắn rời khỏi Ủy ban nhân dân thành phố cũng đã từng gọi cho Trần Phong một cuộc điện thoại, lúc ấy Thị trưởng Trần cũng đang vội, cũng chỉ nói mấy câu với nhau, sau đó rất ít khi liên hệ lại, ít đến nỗi bản thân hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng. Cho nên, dọc theo đường đi, Hạ Tưởng chuẩn bị tâm lý thật tốt để đợi Trần Phong phê bình, đồng thời cũng tìm kiếm một lý do chính đáng nào đó để giảm sự bất mãn của Trần Phong.
Không ngờ, sau khi đi vào văn phòng của Trần Phong, Trần Phong không quát mắng gì cả, ngược lại tủm tỉm cười nói:
- Phó Chủ tịch huyện tiểu Hạ, đã lâu không gặp.
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
- Thị trưởng Trần, những việc nên phê bình xin ngài cứ phê bình, những việc nên nghiêm khắc xin ngài cứ nghiêm khắc. Ngài cười như vậy, ngược lại trong lòng tôi càng trở nên thiếu tự tin.
Đúng là phong cách điển hình của Hạ Tưởng, ý cười của Trần Phong càng tăng lên:
- Không phải chỉ là việc không gọi điện thoại cho tôi, cũng không tới đây để báo cáo công tác với tôi sao? Không có gì. Thực sự cậu nghĩ rằng tôi nhỏ mọn như vậy sao? Tôi cũng biết cậu đã chuẩn bị một lý do thật tốt, không ngoài là việc công tác đang rất bận, cậu cũng chưa làm ra thành tích gì, vì thế xấu hổ không dám quấy rầy tôi, cũng không có mặt mũi gì để gặp tôi, có phải hay không vậy?
Hạ Tưởng há to miệng ra:
- Thật là thần kỳ, Thị trưởng Trần. Ngài quả thực là thần cơ diệu toán, là Gia Cát tái thế.
Một câu này hoàn toàn đã chọc cười được Trần Phong, ông ta cầm lấy một điếu thuốc, đưa cho Hạ Tưởng một điếu rồi nói:
- Một khoảng thời gian không gặp, công phu nịnh bợ của cậu đã tăng trưởng rất mạnh.
Hạ Tưởng vội tiếp nhận điếu thuốc, cười ha hả, chủ động bật lửa lên giúp Trần Phong châm thuốc.
- Ngài tìm tôi là có việc gì? Chắc không phải là gọi tôi đến để mắng tôi một hồi chứ?
Trần Phong lúc này mới ngồi xuống, rít một hơi thuốc thật dài rồi mới nói:
- Không thể không thừa nhận, tiểu Hạ, quả thật cậu rất có năng lực, cũng rất có tâm kế. Tuy rằng chỉ là một Phó Chủ tịch huyện xếp hạng gần cuối, thế mà mượn lực lượng của Lý Đinh Sơn làm cho huyện An trở nên sinh động lên. Tôi đã nghĩ, nếu để cho cậu làm Chủ tịch huyện, đưa cả bàn cờ của toàn huyện để cậu chơi, không hiểu rốt cuộc cậu có thể triển khai ra được thế cờ tốt nào đây?
Mệnh đề này hơi quá lớn, Hạ Tưởng không tốt để trả lời. Tuy nhiên, hắn cũng biết, Trần Phong đây là đang khảo nghiệm hắn. Với vị trí hiện tại của hắn, muốn thăng lên làm Chủ tịch huyện thì ít nhất cũng phải là hai năm nữa.
Nhưng Trần Phong đã hỏi vấn đề này, hiển nhiên là trong lòng cũng có ý tưởng này. Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới Giang Thiên bên ngoài liền mỉm cười nói:
- Thị trưởng Trần, vấn đề này có lẽ nên hỏi Giang Thiên. Bây giờ đặt câu hỏi với tôi thì hiện tại tôi không trả lời được, tạm thời không có ánh mắt cao như vậy.
Trần Phong mỉm cười vừa lòng:
- Cũng được, phản ứng còn rất nhanh nhạy. Giang Thiên muốn đi tới huyện Cảnh, nghe nói khu du lịch Tam Thủy của huyện Cảnh và khu du lịch Tam Thạch của huyện An các cậu là các đối thủ cạnh tranh của nhau?
- Có cạnh tranh mới có phát triển, tất cả mọi người đều phải cạnh tranh để cùng tiến bộ, chờ lúc nào mở rộng thị trường hơn, không chừng còn có cơ hội hợp tác.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Về sau phải gọi anh ta là Chủ tịch huyện Giang rồi.
Trần Phong gật gật đầu, không tiếp tục nói về đề tài Giang Thiên nữa, mà là ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi xuống. Hạ Tưởng vừa mới ngồi xuống, ông ta lại đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Tưởng, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Tiểu Hạ, cậu vừa gây ra đại họa, có biết không?
Hạ Tưởng lập tức đứng lên, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Có chuyện gì vậy thưa Thị trưởng Trần.
Trần Phong bỗng nhiên mỉm cười với vẻ như mở tấm lòng.
- Có chuyện gì thì trong lòng cậu rất rõ mà.
Ông ta lại vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng, nói lời rất thành khẩn, có tình ý sâu xa:
- Người trẻ tuổi thì ai chẳng có lúc phạm chút sai lầm? Tôi nghĩ rằng cậu cũng đã đủ độ điềm đạm, chín chắn, có thể làm những việc rất cẩn thận. Nhưng hiện tại mà xem ra thì cậu vẫn là một người tuổi trẻ, nếu là tuổi trẻ thì cửa ải sắc đẹp đúng là muốn vượt qua rất khó.
Hạ Tưởng lập tức suy nghĩ xem có chuyện gì xảy ra trong đầu, tuy nhiên vẫn cung kính nói:
- Xin ngài phê bình và chỉ cho tôi biết chỗ sai.
Trần Phong thấy thái độ và bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh và cung kính của Hạ Tưởng thì trên vẻ mặt lại hiện lên nụ cười:
- Tôi không có ý tứ phê bình cậu. Tôi chỉ nhắc nhở một điều, cậu còn trẻ, lại còn chưa kết hôn, trong vấn đề cá nhân nên cần phải cân nhắc để chọn lấy một. Tôi thấy cậu và Tào Thù Lê rất xứng đôi, đã là như vậy thì không nên trêu chọc Liên Nhược Hạm làm gì nữa.
- Chẳng lẽ Thị trưởng Trần nghe được phong thanh gì?
Hạ Tưởng cũng có thể đoán được việc này. Chỉ cần nói đến vấn đề cá nhân của hắn, ngoại trừ nói tới việc hắn và Liên Nhược Hạm hay lui tới thân thiết thì hắn rất tự tin là không có nhược điểm để có thể bị người khác nắm lấy.
- Không phải nghe được phong thanh, mà là nhận được điện thoại từ Bắc Kinh gọi tới. Một nhân vật rất trọng yếu của Ngô gia đã gọi điện thoại tới cho tôi, với giao tình của ông ta với tôi, ông ta muốn tôi làm chút việc với cậu.
Trần Phong cố ý liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy mặc dù Hạ Tưởng có chút khẩn trương nhưng trong ánh mắt thì trước sau như một, vẫn cái vẻ trấn tĩnh và bình thản. Ông ta liền nghĩ thầm rằng đến lúc này rồi mà vẫn có thể trầm tĩnh được, người này đúng là có thể làm được việc lớn. Trần Phong tiếp tục nói:
- Muốn tôi chiếu cố một cách thích hợp với cậu. Nếu có khả năng, tốt nhất là đem cậu rời khỏi thành phố Yến.
Hạ Tưởng sửng sốt một lát, vẻ mặt có chút suy nghĩ, sau đó lắc đầu mỉm cười:
- Quả nhiên Ngô gia lợi hại, cánh tay đã vươn tới thành phố Yến. Tôi tuy rằng chỉ là một Phó Chủ tịch huyện nhỏ nhoi mà cũng đáng giá để bọn họ gây chiến? Còn tự mình gọi điện thoại cho ngài, muốn một quan lớn đường đường là cấp phó Tỉnh để chiếu cố tôi. Tôi chỉ là một cán bộ cấp Cục phó, phải bỏ một khoản kinh phí lớn đó nha.
Mặt mày Trần Phong trở nên rất nghiêm túc nói:
- Thế lực của Ngô gia rất to lớn, cậu không tưởng tượng được đâu, mà có nói cũng vô dụng. Rất may là gọi điện thoại cho tôi, nếu gọi cho người khác thì sự tình chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.
- Cảm ơn Thị trưởng Trần.
Hạ Tưởng trịnh trọng nói, ý tứ của Trần Phong rất rõ ràng, nếu ông ta đã nói ra sự thật cho Hạ Tưởng thì cũng đã biểu lộ thiên hướng của ông ta sẽ không nghiêng về phía lập trường của Ngô gia, có thể nói đã bán cho Hạ Tưởng một nhân tình rất lớn.
Nếu Hạ Tưởng không mang ơn thì sẽ không có tư cách làm người nữa.
Trần Phong làm việc này cũng không phải để Hạ Tưởng cảm kích, mà là đề tỉnh hắn, để cho hắn có một thái độ thật cẩn thận. Mặc kệ như thế nào, với người bên ngoài thì xem ra trên trán Hạ Tưởng đã dán cái nhãn của Trần Phong, là dòng thân cận của Trần Phong. Nếu ông ta chỉ vì chút áp lực mà làm một điều tổn hại tới Hạ Tưởng thì sẽ làm người bên ngoài xem thường, về sau ai còn có thể khăng khăng một dạ đi theo ông ta nữa?
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLĐương nhiên, suy xét sâu thêm một tầng thì Trần Phong cũng không phải là không lo lắng đến thế lực của Ngô gia, mà là cảm thấy cho dù vòi bạch tuộc của Ngô gia có thể vươn tới thành phố Yến, với thế lực của bọn họ để chỉnh một cán bộ cấp Cục phó thì dễ dàng như trở bàn tay, nhưng nếu sử dụng trên người của Hạ Tưởng thì lại không thích hợp mấy. Không cần nói gì khác, chỉ riêng mạng lưới quan hệ ngầm của Hạ Tưởng, đừng nói là Ngô gia ở xa cũng không quá rõ ràng, đến ngay cả ông ta cũng không rõ ràng các chi tiết của Hạ Tưởng.
Đầu tiên không nói tới việc Hạ Tưởng là con rể của Phó Thị trưởng Tào, kể cả là quan hệ giữa hắn và Phương Tiến Giang thì Trần Phong cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhưng Hạ Tưởng và Vương Bằng Phi có quan hệ chặt chẽ với nhau, cùng đánh bài ăn cơm một chỗ cũng khiến Trần Phong giật mình không nhỏ. Càng làm cho ông ta giật mình chính là nghe đồn trong lần tụ họp nhân sĩ giới doanh nhân thì Hạ Tưởng và ba Phó Chủ tịch tỉnh cùng qua lại với nhau. Điều này càng làm cho ông ta nhìn Hạ Tưởng với cặp mắt khác xưa.
Nếu nói Cao Tấn Chu là người của Tập đoàn Viễn Cảnh, y và Hạ Tưởng trong lúc này hàn huyên với nhau thì bên trong có ẩn tình ý. Sau đó lại thêm Thẩm Phục Minh và Phạm Duệ Hằng, điều này mới khiến trong lòng Trần Phong cảm thán. Hạ Tưởng đúng thật là người rất giỏi từ trong cục diện phức tạp rắc rối lấy ra được các lợi ích cho mình. Chỉ vì quan hệ với Bất động sản Lĩnh Tiên, khiến cho hai Phó Chủ tịch tỉnh lớn như vậy mượn cơ hội nhấc hắn lên, còn dựa thế để tạo ảnh hưởng, ngay cả Trần Phong cũng cảm thấy không bằng.
Hơn nữa, phía sau Hạ Tưởng, trên thực tế còn có một Tống Triêu Độ.
Người khác có lẽ không biết Tống Triêu Độ, cho rằng từ nay về sau ông ta chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi, sẽ không còn có cơ hội giương cao ngọn cờ. Nhưng Trần Phong thì lại biết rất rõ ràng, trước mắt hậu trường Tống Triêu Độ nhìn qua có vẻ không cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng ở nhiệm kỳ mới sau này, gần như trong lòng mọi người đều biết rõ là người này chắc chắn sẽ có vị trí rất cao, mà hậu trường của Cao Thành Tùng, bởi vì vấn đề tuổi tác, sang đến nhiệm kỳ mới sẽ lui xuống. Do đó, Tống Triêu Độ một lần nữa sẽ quật khởi, tuy nhiên thời gian bây giờ là vấn đề đang nan giải.
Ông ta ẩn nhẫn hai năm, có lẽ là được sự bày mưu tính kế của hậu trường, trước mắt vững vàng ở bước quá độ, không nên đẩy mâu thuẫn với Cao Thành Tùng trở nên gay gắt. Dù sao, thời gian cũng đang đứng về phía bọn họ.
Vô tình, Hạ Tưởng trở thành đầu mối của rất nhiều các thế lực, do đó cũng không sợ lắm sự đàn áp của Ngô gia, hơn nữa còn có một Liên Nhược Hạm.
Tuy rằng Liên Nhược Hạm là người của Ngô gia, Ngô gia cũng lấy lợi ích của gia tộc để đè ép cô đi vào khuôn khỏ. Nhưng Trần Phong cũng biết rằng, ba của Liên Nhược Hạm là quản lý một tỉnh, tuy rằng là nhân vật hết sức quan trọng của Ngô gia nhưng ông ta và gia tộc có quan hệ cũng không quá chặt chẽ. Mà Liên Nhược Hạm lại chẳng những quan hệ hờ hững với gia tộc mà quan hệ của cô với ba của mình cũng cực kỳ bình thường. Cá tính của cô rất mạnh, tính độc lập cao, là người mà đối diện với các lợi ích của gia tộc từ trước đến nay không có chút hứng thú nào. Chỉ với sự hiểu biết một phần nhỏ của mình, Trần Phong có thể kết luận, Liên Nhược Hạm quyết không có khả năng vì gia tộc mà quyết liệt với Hạ Tưởng.
Sự bảo vệ của Trần Phong với Hạ Tưởng thì cũng rất mãnh liệt. Hạ Tưởng âm thầm trợ giúp ông ta thì có thể nói là không ít, hơn nữa ông ta cũng cố ý muốn nhìn xem rốt cuộc Hạ Tưởng có thể đi được bao xa. Hiện tại, bình tĩnh phân tích thì lại kinh ngạc mà phát hiện ra Hạ Tưởng đã là một người mà các thế lực khắp nơi đang tranh đoạt, cũng là người có năng lực tác động đến các thế lực khắp nơi. Thế lực của Ngô gia cho dù mạnh đến mấy, nhưng tại tỉnh Yến này còn chưa đạt tới mức muốn làm gì thì làm, nên bọn họ muốn chèn ép Hạ Tưởng, nghĩ rằng chặt đứt tiền đồ của Hạ Tưởng thì phải nói là không phải là không có khả năng, mà là khả năng này cũng không phải là lớn.
Hơn nữa, Trần Phong cũng có thể đoán được, người muốn đè nén Hạ Tưởng chính là người trong thế hệ thứ hai của Ngô gia. Nhân vật cầm lái của Ngô gia, ánh mắt của ông cụ không nhìn tới trên người Hạ Tưởng, trong mắt ông ta, tất cả đều là việc đại sự của quốc gia.
Hơn nữa, còn có Liên Nhược Hạm không tiếc tất cả để giữ gìn, vào phút cuối cùng, chắc chắn ba của Liên Nhược Hạm sẽ đứng về phía của cô con gái mình.
Nếu Trần Phong biết được rằng một lòng giữ gìn và bảo vệ Hạ Tưởng còn có thế lực của Sử lão phía sau lưng Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng còn có quan hệ rất gần với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh Mã thì đúng là ông ta trở nên cực kỳ khiếp sợ, nói không ra lời.
Đương nhiên, tất cả những gì mà Trần Phong phân tích thì cũng không bằng sự cực kỳ trân trọng của Trần Phong dành cho Hạ Tưởng. Mặc kệ là Hạ Tưởng có thừa nhận hay không, toàn bộ thành phố Yến, thậm chí là cả tỉnh Yến thì đều đã đem Hạ Tưởng thành người của Trần Phong. Ai chẳng biết từ trước đến nay Trần Phong rất hay bao che khuyết điểm? Hạ Tưởng không chịu ức hiếp thì thôi, chỉ cần bị ức hiếp, ông ta mà biết được, chắc chắn sẽ làm cho hắn hết giận.
Trần Phong rất rõ ràng, Hạ Tưởng ở tổ cải tạo thôn nội đô đã khổ sở vì ông ta mà làm tất cả, thay ông ta tính toán âm thầm vượt qua không ít các cửa ải khó khăn, đáng quý nhất là hắn không kể công, không kiêu ngạo. Cho nên khi ông ta nhận được điện thoại của Ngô gia, phản ứng đầu tiên là muốn phản ứng với đối phương mấy câu, nhưng sau tỉnh táo lại, mới mập mờ nói rằng mình sẽ lưu tâm đến nhất cử nhất động của Hạ Tưởng, nhưng cũng không cấp hứa hẹn gì với đối phương cả.
Hiển nhiên là đối phương cũng nghe ra sự có lệ của Trần Phong, tuy rằng cũng không nói thêm gì, nhưng Trần Phong biết, đối phương chắc chắn sẽ ủy thác với người khác để xuống tay với Hạ Tưởng. Vì thế, ông ta trịnh trọng nhắc nhở Hạ Tưởng:
- Tôi nghĩ rằng Ngô gia sẽ không chịu để yên. Hơn nữa, thế lực của bọn họ đúng là rất khổng lồ, tại thành phố Yến hoặc tỉnh Yến chắc chắn còn có người quen biết của bọn họ. Tiểu Hạ, đường đi phía sau của cậu còn dài, cũng chỉ là một cô gái, nếu không được thì buông tha cũng tốt.
Trần Phong xuất phát từ ý tốt, Hạ Tưởng chỉ có thể lĩnh ý:
- Đa tạ ý tốt của Thị trưởng Trần, tôi cũng có chừng mực, cũng biết cái gì nên nắm chắc, cái gì nên buông tha. Có một số người và việc, cũng không phải vì lợi ích mà buông ra được. Tôi tin tưởng trước kia ngài cũng có những thời điểm phải lựa chọn trong đau đớn.
Trần Phong biết Hạ Tưởng đã hạ quyết tâm, cũng hơi bất đắc dĩ, tuy nhiên cũng cười ha hả mà nói:
- Tôi tin tưởng mỗi bước cậu đều đi thật tốt. Lúc này lại có một cái đề tỉnh cậu, Đàm Long có khả năng trở thành ủy viên thường vụ, chức vụ bên phía Ủy ban là Phó Thị trưởng thường trực, y đối với Tập đoàn Viễn Cảnh không có mấy ý tốt. Đất đai của Nhà máy thép và Nhà máy Dược thì y chắc chắn sẽ đề xuất ý kiến phản đối.
- Thị trưởng là ai vậy?
Hạ Tưởng đối với khoảng trống vị trí do Tào bá rời khỏi sẽ do Đàm Long tiếp nhận thì cũng đã có sự chuẩn bị về tâm lý. Nhưng đối với việc ai nhậm chức Thị trưởng thành phố Yến thì vẫn tràn đầy sự tò mò.
- Cạnh tranh rất kịch liệt. Ban đầu là muốn đề bạt từ nguồn cán bộ của thành phố nhưng phía Tỉnh không đồng ý, hiển nhiên là không nghĩ để thành phố Yến ôm thành một khối. Tuy nhiên, hiện tại cũng đã có một số gương mặt, không có gì bất ngờ xảy ra thì người đó chính là Hồ Tăng Chu.
- Bí thư Thành ủy Chương Trình Hồ Tăng Chu?
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi.
- Tốc độ lên chức của ông ta rất nhanh, không hiểu có bí quyết gì không nữa?
Trần Phong bị Hạ Tưởng chọc cười:
- Bí quyết? Cậu cho là thăng quan là công phu kỹ thuật, tìm đúng được bí quyết là sẽ thành công? Tuy nhiên, nếu nói sự thăng quan của Bí thư Hồ thì cũng xem như là có chút bí quyết, một người đã nhìn trúng và tán thưởng thư pháp của y. Quả thực khó tin.
Cuối cùng cũng tu thành chính quả, Hạ Tưởng đối với việc lấy thư pháp nhập tâm làm đường đi trong chốn quan trường cũng phải âm thầm tán thưởng. Hắn đối với Hồ Tăng Chu thì phải nói rằng cũng chưa đạt tới mức có ý tốt, nhưng cũng không đến mức phải chán ghét, tổng quan mà nói thì cảm thấy y là một người cũng rất phi thường.
Quả thật Trần Phong rất bận, vốn muốn cùng nói chuyện thêm với Hạ Tưởng nhưng chỉ trong chốc lát một số người đã lên để báo cáo công tác, vì thế Hạ Tưởng đành phải cáo từ ra về. Trước lúc đi khỏi, hắn dùng sức nắm tay Giang Thiên, hai người không nói thêm lời nào.
Ra khỏi tòa nhà trụ sở của Ủy ban, Hạ Tưởng đánh xe rời đi. Dọc theo đường đi, chỉ trong chốc lát Hạ Tưởng phát hiện ra một cái đuôi lại đi phía sau.
Mấy ngày gần đây, hắn vẫn phát hiện ra phía sau luôn có cái đuôi theo dõi, vốn vẫn ôm tâm lý chơi đùa với bọn họ một chút, khi đến điểm mấu chốt sẽ tìm cách đánh lạc hướng bọn họ là được. Tuy nhiên, hôm nay nghe được điện thoại của Ngô gia gọi đến cho Trần Phong, đưa ra đề nghị lộ liễu phải hủy tiền đồ của hắn, giọng điệu này đúng là làm cho Hạ Tưởng tức giận. Lại nhìn về cái đuôi phía sau, Hạ Tưởng cảm thấy cũng cần phải động thủ thu thập bọn họ một chút.
Những người theo dõi phía sau Hạ Tưởng chính là đám người Hứa Đại Căn mà Cường Giang Hải an bài.