Quan Thần

Chương 289: Cô bé Lê khiến người thương cảm

- Cô ấy là con gái của Phó thị trưởng Tào.

Hạ Tưởng cũng không định giấu diếm Tiếu Giai. Hắn tin rằng Tiếu Giai sẽ tuyệt đối trung thành đối với mình.

- Một thời gian nữa anh và cô ấy sẽ đính hôn, có lẽ sang năm, sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học thì kết hôn.

Tiếu Giai khẽ mỉm cười:

- Chúc mừng anh nha. Không ngờ anh cũng có một ngày kết hôn. Hiện tại ngẫm lại, ngày mưa gió hôm đó chỉ như mới hôm qua. Lúc đó anh còn nói "chị, chị"!

Trong nháy mắt, Hạ Tưởng cũng như trở về thời gian trước, trở về ngày mưa gió tầm tã đó. Nhớ tới khi đó Tiếu Giai cho hắn một cái tát, hắn không khỏi mỉm cười:

- Em cũng rất lợi hại, vừa ra tay đã cho anh một cái tát.

- Cho anh một cái tát thì sao chứ? Xem như em ứng trước, hai năm vừa rồi đi theo anh cũng coi như trả hết nợ rồi chứ?

Tiếu Giai nhắc lại chuyện trước kia, lại khôi phục vẻ quyến rũ, ánh mắt như ngập nước nhìn chằm chằm Hạ Tưởng.

Tuy rằng Hạ Tưởng đã rong ruổi nhiều lần trên người Tiếu Giai nhưng vẫn không cưỡng nổi khiêu khích của cô. Sự khiêu khích của Liên Nhược Hạm có một ý tứ hàm súc. Còn sự khiêu khích của Tiếu Giai thì toàn bộ đều là sự hấp dẫn phong tình vạn chủng, là một sự hấp dẫn cực độ mờ ám, sắc không mê người mà người tự mê, chỉ thoáng liếc nhìn đã mê mẩn.

Hạ Tưởng đành phải giơ tay đầu hàng:

- Được, được, sợ em rồi. Tối nay không đi vội, ở lại với em đã. Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo, xem nhà cửa chứ?

Vừa nghe Hạ Tưởng nói muốn đưa cô đi xem nhà cửa, Tiếu Giai cao hứng nhảy phắt lên ôm chầm lấy Hạ Tưởng, hôn hắn:

- Thật tốt quá, em thích nhất đi xem nhà. Hiện tại vừa nhìn thấy nhà chính là nhìn thấy hàng đống tiền của.

Lại nói tiếp, hiện tại Tiếu Giai có 6% cổ phần danh nghĩa của siêu thị Giai Gia. Cô lại có mảng kinh doanh rau quả của mình, còn có khoản đầu tư khu du lịch Tam Thạch, bản thân nắm trong tay hơn mười triệu tệ, vậy mà vẫn nói chuyện như một kẻ tham tiền, vừa nghe nói có thể kiếm hơn trăm ngàn đã cao hứng quên hết mọi thứ. Hạ Tưởng vỗ vào mông cô:

- Chú ý hình tượng của em một chút, em đang nắm trong tay cả mấy triệu, đừng như vậy nữa.

Tiếu Giai đỏ mặt, bất mãn nói:

- Em không biết tiêu tiền, chỉ biết kiếm tiền. Chỉ cần có thể kiếm tiền mới khiến cuộc sống có ý nghĩa. Tiền nằm trong tay không phải là tiền. Tiền chưa kiếm được vào tay mới là tiền.

Nếu theo lý luận của Tiếu Giai thì con người không nên làm gì khác cả, chỉ cần luôn luôn nghĩ tới việc kiếm tiền, bởi vì tiền là thứ vĩnh viễn kiếm không đủ.

Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn giữ thái độ ủng hộ trong chừng mực đối với lý luận tham tiền của cô. Có mục tiêu theo đuổi là chuyện tốt. Muốn kiếm tiền cũng không phải chuyện xấu. Chỉ cần kiếm tiền một cách chính đáng thì dù kiếm bao nhiêu tiền cũng không hề có vấn đề gì, chỉ cần có năng lực là được.

Hạ Tưởng lái xe, đưa Tiếu Giai đi lòng vòng qua ba, bốn khu chung cư, phát hiện ánh mắt Tiếu Giai quả thật rất độc đáo. Bất cứ khu chung cư nào cô nhìn trúng, hoặc là có vị trí địa lý tốt, hoặc là có điểm đặc biệt khác thường, tóm lại là không lo không bán được. Hạ Tưởng liền khen ngợi Tiếu Giai:

- Tiếu Giai nhà ta quả thật rất thông minh, thật tinh mắt, hơn nữa khả năng so sánh các sự vật rất nhanh nhẹn. Có lẽ chỉ không tới mấy tháng nữa là có thể chuẩn bị xây dựng công ty bất động sản.

- Đúng thế. Em càng thông minh thì càng chứng minh ánh mắt của anh rất tốt. Ngẫm lại xem, nếu em rất ngốc thì chẳng phải là anh không có trình độ, tìm được một bà chị ngu ngốc sao?

Tiếu Giai trêu Hạ Tưởng.

- Chị á?

Hạ Tưởng thấy Tiếu Giai lại xưng là chị liền cười nói:

- Chỉ lớn hơn anh có một chút như vậy mà đã muốn làm chị à? Nói xem, làm chị của anh thì có chỗ tốt gì nào?

- Đương nhiên là có. Anh và Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm đều phải gọi em là chị. Em sẽ hào phóng một chút, chờ khi Liên Nhược Hạm sinh con cho anh, chờ khi anh và Tào Thù Lê kết hôn, em đều đưa thật nhiều tiền lì xì, biểu hiện ra một bà chị rộng lượng.

- Đừng, em đừng có gây phiền thêm. Cứ quản lý tốt việc của em là được.

Hạ Tưởng hoảng sợ, nhớ tới Liên Nhược Hạm đã từng dặn, ngoại trừ Tào Thù Lê, không cho phép hắn có bất cứ người con gái nào khác. Nếu để Liên Nhược Hạm phát hiện sự tồn tại của Tiếu Giai, khẳng định sẽ có một hồi động đất không nhỏ.

- Em cứ tập trung kiếm tiền cho tốt, kiếm được càng nhiều càng tốt. Khi nào em thành lập một tập đoàn, đến lúc đó anh làm Thị trưởng, em cũng tới đầu tư, trợ giúp anh một tay.

- Thật sao? Vậy thì được. Em sẽ cố gắng hơn nữa, đến lúc đó ít nhất cũng phải tới đầu tư với thân phận Chủ tịch hội đồng quản trị công ty cấp thành phố, cũng đủ danh tiếng, đúng không?

Hai mắt Tiếu Giai tỏa sáng. Cô vừa mới kích động là hai gò má liền ửng hồng, giống như trời sinh má hồng, trông cực kỳ quyến rũ.

Hạ Tưởng thích nhất chính là khi Tiếu Giai tỏ vẻ phong tình, liền cười nói:

- Nếu em không có hàng trăm triệu trong tay thì không chịu ra tay phải không? Một dự án lớn ít nhất cũng phải hàng trăm triệu tệ. Đến lúc đó nếu em mới chỉ có chưa đến trăm triệu nhưng mở miệng nói chuyện là trên trăm triệu đầu tư, vậy sẽ không ai tin em đâu. Cho nên hiện tại em lập chí hướng, dùng thời gian sáu, bảy năm để kiếm vào tay hàng tỷ, có đúng không?

- Đúng!

Cho dù Tiếu Giai không tin rằng Hạ Tưởng có thể lên làm Thị trưởng nhưng lại rất tự tin về khả năng kiếm tiền của mình:

- Chỉ cần anh có thể lên làm Thị trưởng, chắc chắn em có thể là tỷ phú. Có khi anh còn chưa được lên làm Thị trưởng, em đã là tỷ phú rồi ấy chứ.

- Trí tưởng tượng của em phong phú ghê.

Hạ Tưởng thấy Tiếu Giai vênh mặt liền không kìm nổi đả kích cô một chút:

- Bắc Kinh là nơi ngọa hổ tàng long, người muốn kiếm tiền rất nhiều. Hơn nữa Bắc Kinh cũng là nơi tập trung rất nhiều quan lớn, người ta vẫn nói ở đây cấp Giám đốc sở còn nhiều hơn cả gái trinh. Cho nên tốt nhất là em nên duy trì sự khiêm tốn, đừng để đến lúc đó thất bại lại khóc nhè thì chẳng hay ho gì đâu.

Tiếu Giai không chịu thua:

- Anh biết em tin tưởng gì ở bản thân nhất không? Chính là bản lĩnh kiếm tiền. Em cảm thấy, có lẽ em không đủ xinh đẹp, không đủ sức hấp dẫn đối với anh, nhưng em tin rằng, chỉ cần em muốn, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền, cực kỳ giàu có.

Hạ Tưởng day day mũi:

- Đừng lấy anh ra so sánh có được không? Anh cảm thấy xét về bản chất thì anh là người tốt nhất, còn tốt hơn cả Đoàn Chính Thuần (các bác chắc chẳng lạ gì lão này nhỉ? Nếu ai trót quên thì mời đọc lại Thiên Long Bát Bộ nhé). Kỳ thật Đoàn Chính Thuần cũng là một người đàn ông si tình, có bảy người phụ nữ cũng si tình ông ta. Khi ông ấy ở cùng với bất cứ ai trong số bảy người phụ nữ đó, ông đều trọn tình trọn nghĩa với người đó, thậm chí có thể không tiếc hy sinh tính mạng vì người đó. Người đàn ông đạt tới trình độ như vậy chỉ có một mình ông ta mà thôi.

Tiếu Giai nhăn mũi, bất mãn nói:

- Anh là mượn Đoàn Chính Thuần để tự khoe mình có phải không? Hay là muốn lấy Đoàn Chính Thuần làm tấm gương? Này nhé, đừng có tưởng em không biết tâm tư của anh. Hiện tại anh mới chỉ có ba người con gái, mục tiêu của anh là bảy cô phải không?

Sau đó cô lại ra vẻ bừng tỉnh ngộ:

- Hay là hiện tại đã có bảy rồi nên giờ mới giả vờ rào đón trước với em?

Hạ Tưởng cốc đầu Tiếu Giai:

- Anh đã kể hết tất cả bí mật của anh cho em rồi, em còn dám nghi ngờ anh à? Thật là không có lương tâm.

Tiếu Giai mặc kệ Hạ Tưởng đang lái xe, ôm lấy cánh tay hắn, nói đầy vẻ khí thế:

- Em cũng muốn yêu cầu anh một điều giống như em Liên. Ngoại trừ ba bọn em ra, không cho anh đi tìm người phụ nữ nào khác nữa. Nếu không, anh chờ xem.

- Em định hại anh như thế nào?

Hạ Tưởng cảm thấy giọng điệu của Tiếu Giai và Liên Nhược Hạm đều giống nhau, tính cách hai cô có vẻ có chút tương đồng:

- Anh vốn hình thức không đẹp, chẳng lẽ em còn muốn xem cái gì nữa à?

Tiếu Giai vui vẻ:

- Không ngờ bản lĩnh của anh tiến bộ nhỉ, nói năng ngọt xớt. Em có thể làm gì anh à? Cùng lắm thì ba ngày không thèm để ý tới anh, cũng chẳng có thể bắt anh làm gì được nữa cả. Anh thì thường xuyên cả tháng không thèm để ý tới em còn gì? So sánh với sự nhẫn tâm của anh thì em còn kém nhiều lắm. Quên đi, không thèm so đo với anh nữa. Phụ nữ và đàn ông đấu nhau, cuối cùng chịu thiệt vẫn chỉ là phụ nữ.

Tiếu Giai rất thông minh chuyển sang đề tài khác:

- Ba em luôn giục em kết hôn, cũng phiền toái quá. Anh nghĩ biện pháp giúp em đi được không?

- Việc này....

Hạ Tưởng không khỏi đau đầu. Hắn làm gì có biện pháp nào chứ? Hắn không thể làm được giống như Lệ Triều Sinh, cho Tiếu Giai lập gia đình làm lá chắn. Hắn không có được ý chí như Lệ Triều Sinh, có thể chấp nhận được việc Tiếu Giai nằm trong lòng thằng đàn ông khác. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thì em cứ nói lấy sự nghiệp làm trọng. Trước khi trở thành tỷ phú sẽ không lấy chồng. Hoặc là nói vẫn chưa gặp được người thích hợp.

- Em có một biện pháp rất tốt!

Tiếu Giai cắn đầu lưỡi, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Hạ Tưởng:

- Em có thể giả vờ tìm một người đàn ông lừa ba em, sau đó giả vờ kết hôn, tiếp nữa lại giả vờ sinh một đứa con. Chờ sau khi có con thì nói tình cảm bất hòa, sau đó giả vờ ly hôn, tóm lại là một loạt âm mưu. Ngoại trừ đứa con là thật thì tất cả đều là giả, được không?

- Ý tưởng, ý tưởng này cũng quá kỳ lạ nhỉ!

Hạ Tưởng kinh ngạc há hốc mồm.

- Vậy em tìm được đâu một gã đàn ông chấp nhận phối hợp diễn trò với em?

- Việc này em mặc kệ. Gã đàn ông đó thì anh tìm. Đứa con thì em sẽ sinh.

Tiếu Giai cười hì hì, đỏ mặt lên, lại vội vàng giải thích:

- Đương nhiên là sinh con với anh rồi. Anh sẽ không định ngăn em sinh con đấy chứ?

Liên Nhược Hạm có con đã đủ khiến hắn nhức đầu, nếu Tiếu Giai cũng có một đứa con thì đúng là hắn tạm thời chưa thể tiêu hóa nổi, bèn nói:

- Anh còn trẻ, còn chưa chuẩn bị tốt để làm bố. Em cho anh thời gian suy xét nhé.

- Em sẽ không ép bức anh, chỉ nói trước vậy thôi. Khi nào anh nghĩ thông suốt thì cứ nói với em là được. Em cũng không phải muốn dùng đứa con để trói anh mà là nghĩ, nếu chúng ta có một đứa con, về sau cho dù anh không cần em nữa thì em vẫn có thể sống với con. Cuộc sống sau này cũng không đến mức chết trong cô đơn.

Tiếu Giai nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hiển nhiên là cô đã suy xét chu toàn.

- Hơn nữa về sau nếu em xây dựng được một đế quốc kinh doanh thì cũng phải có người kế thừa mới được. Để con của chúng ta kế thừa là tốt nhất.

Cô thấy vẻ mặt Hạ Tưởng bình tĩnh, biết hắn tạm thời không có tâm tư này nên cũng không cưỡng ép cầu xin mà nói tiếp:

- Anh chưa muốn thì thôi, dù sao đường sau này còn dài, chờ nói sau vậy.

Kỳ thật Hạ Tưởng cũng rất cảm động vì sự tính toán lâu dài này của Tiếu Giai. Cũng đúng thôi, chưa nói tới việc sau này cô có xây dựng nổi một đế quốc kinh doanh hay không, chỉ riêng tài sản hiện tại cũng đã là một khoản lớn, quả thật cần một người kế thừa mới được. Tuy nhiên việc này thực sự cần phải bàn bạc kỹ hơn. Hiện tại hắn còn trẻ, chờ sau này đứng ổn định vị trí, tuổi lớn hơn một chút, có lẽ sẽ có ý tưởng về phương diện này.

Tiếu Giai hiểu lầm Hạ Tưởng, nghĩ hắn đang suy xét trước sau của vấn đề, liền nói thêm:

- Em không hề có ý tranh đoạt tình cảm với các cô ấy, anh không cần phải lo. Em là chị, sẽ phải sống phong cách một chút. Chuyện này em sẽ không nhắc lại, chờ sau khi em Tào có con, nếu anh thay đổi chủ ý, em sẽ tìm một cơ hội thích hợp để đề xuất với anh. Được không?

Hạ Tưởng gật đầu cười:

- Được. Hiện tại mục tiêu của chúng ta là đế quốc kinh doanh!

Hạ Tưởng ở Bắc Kinh một đêm, sáng sớm hôm sau liền lái xe trở lại thành phố Yến.

Biết được Liên Nhược Hạm đã bình yên tới nước Mỹ, hắn cũng yên lòng, nói chuyện và dặn dò cô một hồi, nói cô nghỉ ngơi cho tốt. Liên Nhược Hạm lại nói, cô phát hiện rất nhiều cơ hội làm ăn ở Mỹ. Cô quyết định mở một hướng kinh doanh mới ở Mỹ. Hạ Tưởng tán thưởng cái nhìn lạc quan của cô, nói là khi có thời gian, hắn sẽ suy nghĩ một chút, cho cô một vài ý tưởng.

Ở những năm 2000, mạng truyen360.com vẫn còn rất mới ở Mỹ. Nếu hiện tại tham gia, hẳn là rất có triển vọng, nhất là đối với một kẻ có ưu thế tái sinh mà không ai có được như Hạ Tưởng.

Hôm nay vừa lúc cuối tuần, Tào Thù Lê hẳn là ở nhà. Hạ Tưởng cũng không gọi điện thoại cho cô mà lái xe thẳng tới Tào gia.

Không ngờ là Tào Thù Quân ra mở cửa.

Đã một thời gian Hạ Tưởng không gặp Tào Thù Quân. Sau khi vào đại học, y thường ở lại trọ trong trường, rất ít khi về nhà, cho nên cơ hội gặp mặt của hai người giảm hẳn đi. Tào Thù Quân vừa thấy Hạ Tưởng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng nhiên ôm cổ Hạ Tưởng, khóc rống thất thanh:

- Anh rể, cuối cùng anh cũng xuất hiện. Anh mà không xuất hiện thì em cũng không còn cách nào sống nữa.

Không phải Hạ Tưởng không muốn về sớm để gặp Tào Thù Lê mà thứ nhất là việc của Liên Nhược Hạm gấp rút, thứ hai là sau khi tới Bắc Kinh lại hiếm có cơ hội gặp được Tiếu Giai, hơn nữa cũng mệt mỏi, không muốn lái xe trở về ngay, bởi vậy mới chậm hẳn một ngày đêm.

Tuy nhiên mới chỉ chậm một ngày, Tào Thù Quân cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ?

Đây là lần đầu tiên

thấy y nước mắt nước mũi đầm đìa, thê thảm như vậy.

- Là đàn ông mà khóc cái gì? Nói đi, làm sao?

Hạ Tưởng cũng không nghĩ Tào Thù Quân lo lắng vì mình bị bắt nên mới khóc. Theo hiểu biết của hắn về y, y thuộc loại người vô tâm vô tính, nếu muốn y lo lắng cho người khác thì đừng có mơ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

Tào Thù Quân lập tức ngừng khóc, nghiêm túc nói:

- Kỳ thật chủ yếu là em đau lòng cho chị. Chị ấy gầy đi nhiều, trà không uống, cơm không ăn. Em nhìn mà khó chịu quá.

Y nhìn thoáng lên lầu, khẽ nói tiếp:

- Mặt khác em cũng có một chút vấn đề cá nhân, nghĩ đến là trong lòng khó chịu cho nên khóc. Em thất tình.

Hạ Tưởng hung hăng trừng mắt nhìn y:

- Không có tiền đồ!

Sau đó lại hỏi:

- Chị chú ở trên lầu à? Ba mẹ chú đâu?

- Chị ấy ở trên lầu, khả năng là đang ngủ. Ba mẹ em đi ra ngoài, không biết đi đâu.

Tào Thù Quân còn muốn giữ chặt Hạ Tưởng lại, kể lể việc mình thất tình. Hạ Tưởng mặc kệ y, hất tay y ra, quay người đi lên lầu.

Đi lên lầu, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tào Thù Lê, phát hiện cô đang thu mình nằm nghiêng trên giường, hai tay co lại đặt trước ngực. Trên mặt cô có nước mắt còn chưa khô, môi thỉnh thoảng lại mấp máy, mơ hồ không nghe rõ nói gì, khuôn mặt thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ khủng hoảng.

Tim Hạ Tưởng bị đả động trong nháy mắt.

Hắn nhẹ nhàng đi tới giường, ngồi xổm xuống trước mặt cô, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng mịn hoàn mỹ của cô. Hàng mi, cặp lông mày, hai má, hai vành tai, tất cả đều cực kỳ tinh xảo, đều lộ ra vẻ đẹp hồn nhiên như một viên ngọc quý, làm người ta say lòng, đồng thời cũng khiến người ta thương cảm cô tới tan nát cõi lòng.

Hạ Tưởng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, cúi xuống khẽ hôn lên mặt cô. Hắn không đành lòng đánh thức cô dậy. Tuy rằng chưa chắc cô đã được ngủ yên nhưng chỉ cần nhìn cái cằm của cô hơi nhọn ra một chút là biết cô đang phải chịu đựng sự lo lắng và sợ hãi.

Không ngờ vừa hôn, Tào Thù Lê đột nhiên tỉnh lại, mở to mắt hô lên:

- Hạ Tưởng, anh đừng đi. Đừng bỏ em lại. Em yêu anh. Em thật sự không thể rời khỏi anh.

Hạ Tưởng vội vàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:

- Anh đây, anh đây. Bé Lê, anh sẽ không rời khỏi em đâu, vĩnh viễn không rời khỏi.

Tào Thù Lê rõ ràng mở to mắt nhưng lại như thể không nhìn thấy Hạ Tưởng, ngơ ngác nhìn hắn vài lần, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.

Hóa ra là một cơn ác mộng.

Hạ Tưởng cứ duy trì tư thế ngồi xổm như vậy, hai tay nắm chặt tay cô, không dám nhúc nhích, sợ đánh thức cô dậy. Có lẽ là nắm tay Hạ Tưởng khiến Tào Thù Lê cảm thấy bình an nên cô ngủ rất ngon lành, thanh thản.

Hạ Tưởng lái xe mấy trăm km, cũng rất mệt mỏi, đành chậm rãi ngồi dựa lưng vào giường với tư thế nửa nằm nửa ngồi, cứ thế ngủ luôn.

Cũng không biết bao lâu sau, Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân nhẹ nhàng bước tới, thấy hai người đang nắm tay nhau ngủ ngon lành, hai ông bà nhìn nhau, mỉm cười vui vẻ rồi cùng lặng lẽ đi xuống lầu.

Khi Hạ Tưởng tỉnh lại thì đã là buổi chiều.

Vừa mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy lưng mỏi, cánh tay tê dại không động đậy nổi. Hắn tự co duỗi, xoa bóp hồi lâu mới gần như ổn định trở lại, lúc này mới phát hiện Tào Thù Lê vẫn còn ngủ say chưa tỉnh, liền mỉm cười vui vẻ. Cô ngủ nhiều như vậy sẽ tốt lên rất nhiều.

Hắn vừa mới khẽ cử động lại phát hiện mí mắt cô bé hơi nhấp nháy, còn ti hí nhìn lén hắn. Hạ Tưởng vui vẻ, hóa ra cô đã tỉnh rồi nhưng cố ý trêu đùa mình. Hắn liền quyết tâm trêu lại. Hắn đi tới vặt một chiếc lông trên chiếc phất trần lông gà, sau đó nhẹ nhàng ngoáy vào mũi cô. Hắn biết, Tào Thù Lê sợ nhất ngứa mũi.

Quả nhiên vừa động vào, cô liền không kìm nổi mở mắt, chưa kịp nói gì đã hắt xì một cái, nhân thể lại đấm hắn một cú, oán trách nói:

- Anh đáng ghét, đến đây mà không đánh thức em dậy, để em ngủ lâu như vậy.

- Cho em ngủ ngon cũng tốt mà. Nhìn em gầy thế này, anh đau lòng lắm.

Hạ Tưởng ôm lấy cô, nói.

Tào Thù Lê cười hì hì:

- Em giảm béo mà. Hiện tại đang có mốt mỹ nữ người dây. Chỉ có điều anh thì ngược lại, béo trắng ra. Anh đâu phải là bị người ta bắt chứ? Đây quả thật là đi nghỉ mát, đúng không?

- Đúng đúng, bọn họ chiêu đãi anh rất thịnh soạn. Mấy ngày đó, anh chỉ có ăn rồi ngủ, cảm giác bọn họ cũng không hề tệ, đều là những nhân viên chăm sóc rất đủ tư cách.

Hạ Tưởng cười ha hả, cố ý trêu đùa.

- Sao bọn họ không cho anh đi?

Tào Thù Lê cố gắng ra vẻ không có việc gì, cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đôi mắt đỏ lên, nước mắt trào ra:

- Anh dọa chết em. Em hận anh. Anh dọa chết em. Em ghét anh lắm!

Cô nhào vào trong ngực Hạ Tưởng đập đập mấy cái, lại ra sức ôm hắn thật chặt, khóc hu hu trong ngực hắn.

Hạ Tưởng cũng ôm cô, không nói lời nào, cứ để mặc cô khóc. Có đôi khi khó chịu lâu ngày nên cần một quá trình giải phóng, khóc được sẽ tốt hơn rất nhiều. Hạ Tưởng cảm xúc quay cuồng, nói không nên lời.

Sự quan tâm của Liên Nhược Hạm đối với hắn chính là lui bước, tạm thời rời đi. Sự quan tâm của Tào Thù Lê là tiều tụy vì hắn, là khóc như hoa lê gặp mưa vì hắn. Điều hắn có thể làm là cố gắng hết sức an ủi các cô, đối xử tốt với các cô, dùng hai bàn tay mình, tạo nên một mảnh trời trong xanh, yên ả cho các cô.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất