Quan Thần

Chương 409: Một bước tiến lớn về phía trước

Phó Thủ tướng Hà thấy tình cảnh tỉnh Yến như vậy, ngược lại hứng thú lại càng lớn hơn, liên tục mở các cuộc họp thảo luận, buổi sáng mở, buổi chiều lại tiếp tục. Vì thế, ông ta không rút ra được thời gian để gặp Hạ Tưởng, đành phải để Ngô Tài Giang chuyển đạt một số ý kiến của mình.

Ngô Tài Giang thì cũng muốn gặp mặt Hạ Tưởng một lần, bởi vì ông ta nhìn thấy thủ đoạn Hạ Tưởng đứng ở giữa từ đó thu xếp một cách chu toàn thì phát hiện thấy quả thật Hạ Tưởng có chỗ hơn người, chẳng những có ý nghĩ kinh doanh mà ánh mắt chính trị cũng cực kỳ chuẩn xác, cực kỳ giỏi về việc lợi dụng thế cục đang đánh cờ khắp nơi mà kiếm được điểm tựa, từ đó chuẩn xác thiết lập điểm đột phá trở thành cánh tay đòn để bẩy các lực lượng, lấy nhỏ thắng lớn, thông minh, cực kỳ thông minh.

Ngô Tài Giang tạm thời bỏ qua suy nghĩ hứng thú của mình, ông ta nói:

- Tiểu Hạ, tôi phải hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải nói thật cho tôi biết. Lần trước, tôi mượn tay Cao Thành Tùng để đối phó với cậu, hiện tại cậu có còn thành kiến gì với tôi không?

- Sự việc đã xảy ra lâu rồi, kể cả có thành kiến gì thì cũng không thay đổi được việc này. Hơn nữa, ngài là lãnh đạo, cũng là bậc bề trên, gần đây đối với tôi cực kỳ chiếu cố, nếu ngài không nói đến sự tình trước kia thì tôi cũng đã quên rồi.

Hạ Tưởng ăn ngay nói thật, cũng không giấu diếm điều gì.

Muốn nói rằng mình không có một khúc mắc gì với Ngô Tài Giang thì không thể, nhưng sau Ngô Tài Giang đối với hắn rất tốt thì cũng nên bỏ qua. Cái quan trọng nhất chính là việc Ngô Tài Giang là chú của Liên Nhược Hạm, đối với sự tình giữa mình và Liên Nhược Hạm thì vẫn tỏ vẻ thái độ cam chịu, điều này làm cho tâm của Hạ Tưởng sinh ra sự cảm kích. Hắn cũng không phải tỏ ra rộng lượng, nên nói ra một vài lời có hàm súc sự bất mãn.

Ngô Tài Giang cười ha hả:

- Được, lời nói vừa rồi tôi đã nghe ra, nếu cậu giả vờ nói rằng không có chút tức giận hoặc là còn sự bất bình tức giận thì cũng không phải là tính cách của cậu. Biểu hiện lúc này của cậu mới đúng là bình thường, tôi cũng yên tâm. Rồi từ nay về sau, từ từ rồi một ngày nào đó cậu sẽ không hề có chút nào oán hận tôi nữa.

Ông ta nói rất bình dị, sau đó liền bật cười ha hả:

- Về sau đừng đem tôi trở thành lãnh đạo gì, là bề trên là được rồi. Cậu nói xem, tôi có phải là bậc bề trên danh chính ngôn thuận của cậu?

Nghe nói vậy, Hạ Tưởng không dám nói thêm câu gì, chỉ có thể gật đầu cam chịu.

- Vậy là tốt rồi, thừa nhận là tốt rồi, cà phê hôm nay cậu mời.

Ngô Tài Giang rất nhanh chóng dồn việc khó cho Hạ Tưởng, ông ta còn nói thêm:

- Hướng Sư nhờ tôi nói với cậu mấy câu, ông ta không thu xếp được thời gian để gặp cậu, vốn ông ta cũng muốn hỏi cậu mấy điều.

- Xin ngài cứ nói ạ!

Hạ Tưởng chăm chú lắng nghe.

- Thứ nhất, cậu cho rằng thành phố Đan Thành và thành phố Bảo xin trở thành thành phố làm thí điểm, nếu tiến hành điều chỉnh kết cấu sản xuất thì nắm chắc được mấy phần thành công? Thứ hai, nếu cậu trở thành Thị trưởng của hai thành phố nói trên thì phương châm để cậu thi hành các biện pháp chính trị là như thế nào? Thứ ba, nếu điều đến Bộ Ngoại thương thì cậu có nguyện ý hay không?

- Điểm thứ nhất, theo tôi nghĩ thì cũng phải nắm chắc được tám phần. Sở dĩ tôi khuyên bảo thành phố Đan Thành và thành phố Bảo tiến hành làm thí điểm việc cải cách này là bởi vì hai thành phố này đều có điểm đặc sắc rất rõ ràng. Đầu tiên là thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đều là thành phố có truyền thống lịch sử, tuy rằng thành phố Bảo không lâu đời bằng thành phố Đan Thành, nhưng thành phố Bảo lại ở giữa tỉnh Yến nên vị trí địa lý có sự ưu việt rõ rệt, năm đó còn thiếu chút nữa trở thành thủ phủ của tỉnh, nếu không phải quá gần với Bắc Kinh thì cũng đã thành công. Còn điểm đặc sắc của thành phố Đan Thành thì tôi cũng đã nói qua với Bí thư Đan và Thị trưởng Vương, có lẽ ngài cũng đã nghe rồi, tôi sẽ không lặp lại.

Hạ Tưởng cười cười. Lúc nói chuyện với Ngô Tài Giang thì hắn không có cảm giác áp lực quá lớn, chủ yếu là do tính cách của Ngô Tài Giang hoặc cũng không biết là do ông ta cố ý hạ thấp áp lực. Hoặc là khi đối thoại, Ngô Tài Giang cho rằng nên bình đẳng đối thoại, dù sao từ người ông ta cũng không toát ra cái uy của người cấp cao hơn.

- Ưu điểm của thành phố Bảo cũng rất rõ ràng, có cơ sở công nghiệp nhất định, cũng có quy mô tạm đủ để đổi mới sản xuất, chỉ cần nhận rõ phương hướng, lớn mật thay đổi chế độ xã hội là có thể thu được hiệu quả rất lớn. Tôi cũng không phải trong lúc nhất thời mà cổ động hai thành phố tiến hành thử nghiệm, đùa giỡn với tiền đồ chính trị của người khác. Còn câu hỏi thứ hai thì tôi không có câu trả lời bởi vì tôi không phải là Thị trưởng nên cũng không thể nào tưởng tượng biện pháp chính trị nào để thi hành. Câu hỏi thứ ba thì tôi cảm thấy trước mắt tôi ở lại Tỉnh ủy thì có lẽ thích hợp hơn.

Hạ Tưởng nói xong, nhìn Ngô Tài Giang không chuyển mắt.

- Xin ngài chuyển cáo tới Bộ trưởng Dịch, nói rằng tôi rất cảm tạ sự thưởng thức của ông ấy. Tuy nhiên bây giờ tôi còn tài sơ học thiển, lý lịch kinh nghiệm không đủ nên nguyện ý ở lại địa phương để rèn luyện thêm vài năm.

Ngô Tài Giang khẽ gật đầu nói:

- Tôi cũng dự đoán rằng cậu không muốn tới Bắc Kinh, mà Bắc Kinh cũng không phải là nơi mà tất cả mọi người đều nguyện ý tới. Nhất là cấp bậc hiện tại của cậu đang rất thấp, kinh nghiệm lại rất nhỏ bé, sau khi đi đến Bắc Kinh thì cũng chưa chắc được thuận buồm xuôi gió như ở tại tỉnh Yến. Mặc dù ở tại tỉnh Yến cũng có những lực cản nhất định, nhưng người nào mà không có lực cản, nhất là trong chốn quan trường, lúc nào cũng có đối thủ, vì thế cũng không nên quá để ý.

Hạ Tưởng tỏ vẻ đồng ý đối với lời nói của Ngô Tài Giang. Ngô Tài Giang lại hỏi:

- Nghe nói cậu và Mai Thái Bình có quan hệ cũng rất hòa hợp?

Hạ Tưởng thấy ánh mắt của Ngô Tài Giang chớp động, hắn nghĩ thầm rằng mặc kệ như thế nào thì đúng là Ngô Tài Giang đối với Mai Thái Bình cũng có một chút bất mãn. Ngô gia và Mai gia có hợp tác, nhưng tổng thể mà nói thì trong một số lĩnh vực cũng có sự cạnh tranh. Vì thế hắn nói:

- Đúng vậy, Trưởng ban Mai là lãnh đạo cấp trên, tôi lại công tác trong Tỉnh ủy, ai cũng đều phải kính trọng nhường nhịn Trưởng ban tổ chức cán bộ mấy phần.

Vốn Ngô Tài Giang cũng không muốn thảo luận nhiều về việc Mai Thái Bình nên chuyển đề tài, nói đến Thôi Hướng:

- Thôi Hướng và Phó gia quan hệ càng ngày càng gần. Tiểu Hạ, cậu phải cẩn thận một chút. Quan hệ giữa Phó gia cùng với Ngô gia, Mai gia, cũng như Khâu gia thì cũng bình thường, tuy nhiên, gần đây cũng có xu hướng gần gũi hơn với Khâu gia. Nhưng tổng thể mà nói thì dã tâm của Phó gia là lớn nhất, hơn nữa bọn họ cũng nhìn trúng ưu thế lớn của tỉnh Yến là gần với Bắc Kinh nên có ý tiến quân vào tỉnh Yến. Ở tỉnh thì đã có Thôi Hướng là người phát ngôn, ở thành phố thì có Phó Tiền Phong, hơn nữa Trưởng ban Tuyên giao Mã Tiêu mới tới cũng là người của Phó gia.

Hạ Tưởng nghe thấy tin tức Thôi Hướng gần gũi với Phó gia thì cũng hơi kinh hãi.

Nếu Phó gia thật sự muốn đỡ cho Thôi Hướng quật khởi ở tỉnh Yến, hơn nữa lại có thêm một người làm Trưởng ban Tuyên giao của Tỉnh ủy, ở thành phố lại còn có Phó Tiên Phong, mà nghe nói Phó Tiên Phong đang đến gần với Đàm Long. Nếu vậy ở tỉnh cũng đã hình thành một lực lượng không thể coi thường. Ở thành phố thì cũng may chưa có vấn đề gì cả vì Trần Phong và Hồ Tăng Chu coi như chung sống hòa bình, không có mâu thuẫn gì rõ ràng. Nhưng ở tỉnh thì khác biệt, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng thì bằng mặt mà không bằng lòng, hơn nữa các ủy viên thường vụ khác thì cũng làm việc theo ý mình. Mặc dù mình và Mã Vạn Chính, Tống Triêu Độ, Trần Phong quan hệ không tồi, với Mai Thái Bình, Tiền Cẩm Tùng cũng có những quan hệ gần gũi, nhưng giữa bọn họ không đoàn kết, trừ phi đề cập đến lợi ích chung của bọn họ thì mới có khả năng tất cả đều nhất trí, nếu vào việc khác thì cũng chưa chắc.

Mấu chốt là thái độ của Diệp Thạch Sinh nếu rõ ràng, ý chí kiên quyết thì cũng có tác dụng tạo sự kinh sợ với người khác. Nếu Phạm Duệ Hằng cứng rắn mạnh mẽ hơn một chút, có thể thêm sự kiên trì trong các vấn đề lớn thì cũng có thể suy yếu lực ảnh hưởng của Thôi Hướng. Nhưng hiện tại thì Diệp Thạch Sinh hơi có chút yếu đuối, Phạm Duệ Hằng lại có thừa sự bảo thủ, ý chí tiến thủ lại không có đủ, Mã Vạn Chính lại quá mức lão luyện, quyền lên tiếng của Tống Triêu Độ thì không đủ, suy nghĩ của Mai Thái Bình thì không đặt tại tỉnh Yến, đối với việc tranh đoạt quyền lực không có chút hứng thú. Do đó, quyền của Thôi Hướng lại càng mạnh mẽ.

Lại có Phó gia đỡ đầu, chẳng phải là y như hổ được chắp cánh hay sao?

Trách không được Thôi Hướng muốn mình chết. Y cực kỳ thông minh phát hiện ra rằng bình thường thì cũng không có nhiều ủy viên thường vụ nhất trí ủng hộ, chỉ có khi đề cập đến lợi ích trọng đại của chính mình thì lúc đó mới có thể tạo ra ảnh hưởng để mọi người nhất trí thống nhất. Thôi Hướng chính là muốn kéo mình đến bên người, đến thời điểm nào đó thì cũng đề cao mình một chút, nếu có thưởng thì cũng thưởng, nhưng đây chính là thủ đoạn mềm dẻo để giết người, không cho mình xuất hiện ra vấn đề lớn quan trọng gì, cũng không khiến mình phải khơi mào các sự tình, từ từ làm các việc vặt ở trong Tỉnh ủy, tiêu tán đi ý chí chiến đấu, cuối cùng trở thành một người quan liêu không có việc gì để gây phiền phức.

Giữa người và người sở dĩ có tình cảm và liên kết lại là phải dựa vào nhau, gắn bó với nhau để chống đỡ các khó khăn. Nếu chính mình vẫn vô sự, mỗi ngày cũng chỉ xử lý một số sự tình tiết vụn vặt, không làm ra việc gì thật sự và lớn nào thì quan hệ ban đầu sẽ trở chậm rãi trở nên nhạt nhòa, bởi vì không có ích lợi cộng đồng nên vì thế dần dần tiêu vong. Ngoại trừ khi các quan hệ thân thuộc ra thì quan hệ còn lại không đủ lợi ích để hấp dẫn người khác. Cũng có những người sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà càng lúc càng cách xa mình, thậm chí đi tới việc chẳng khác gì người lạ.

Ai nói Thôi Hướng không có trí tuệ chính trị? Y cũng là người tuyệt đỉnh thông minh, phòng ngừa chu đáo và tầm nhìn cực kỳ dài.

Đáng tiếc chính là việc người tính không bằng trời tính. Hạ Tưởng vào trong Tỉnh ủy công tác một khoảng thời gian đến nay, quả thật cũng phải trải qua một đoạn thời gian cực kỳ bình tĩnh, cả ngày không có chuyện gì để làm, muốn cùng Mã Vạn Chính giao lưu cũng không tìm ra được lý do. May mắn lại đột nhiên xuất hiện sự kiện Phó Thủ tướng Hà tới thị sát tỉnh Yến, lại còn gặp kỳ ngộ trọng đại là tỉnh Yến phải điều chỉnh kết cấu sản xuất, hơn nữa Hạ Tưởng lại nhạy bén nắm bắt được thời cơ, thong dong ứng đối, bố cục một cách chu đáo, chặt chẽ, nên lại một lần nữa trở thành tiêu điểm và điểm tựa cho các thế lực.

Tuy nhiên, bởi vì có Phó gia tham gia, chỉ sợ trong một đoạn thời gian tương đối dài tiếp tới thì thế cục tỉnh Yến sẽ càng thêm phức tạp. Hạ Tưởng cũng hơi đau đầu, lập tức nghĩ đến việc do có lợi ích cộng đồng trong việc điều chỉnh kết cấu sản xuất nên quan hệ giữa hắn và Tiền Cẩm Tùng có tiến triển, ít nhất cũng sẽ tiếp tục trong một đoạn thời gian dài nữa. Bởi vì có sự hợp tác nên vẫn duy trì sự tiếp xúc chặt chẽ, cũng tương đương với việc trong giai đoạn hiện tại có thêm một minh hữu.

Cho nên, nếu phân tích một cách cẩn thận thì Phó gia muốn ở tỉnh hay thành phố trước mắt muốn bố trí lực lượng tốt dành cho hắn thì cũng không phải là một sự kiện dễ dàng gì, ít nhất cũng phải trong thời gian hai, ba năm tới. Nhưng nếu trong bố cục của bọn họ có điều kiện tiên quyết là hy sinh lợi ích của Hạ Tưởng thì tin rằng cuối cùng hắn và Phó gia sẽ có một cuộc chiến tranh không thấy khói thuốc súng.

Mặc dù hắn không phải là người phát ngôn gì của Ngô gia, Mai gia hay Khâu gia, nhưng hắn cũng có lý tưởng và khát vọng của chính mình, cũng có những lợi ích của bản thân hắn mong muốn đạt được. Thôi Hướng dùng thủ đoạn mềm dẻo để giết người, chèn ép hắn trở nên vô sự thì hắn sẽ tương kế tựu kế, ở trong tỉnh ủy thong dong ứng đối. Nhưng nếu Phó gia muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hoàn toàn xem mình giống như chút bụi bặm cần phải lau dọn qua thì cũng không còn gì nữa, trực tiếp phản kháng. Hạ Tưởng cũng không tin là tại tỉnh Yến thì Phó gia lại có thể trong một thời gian ngắn có thể giơ tay che được trời. Đồng thời, hắn cũng có lý do để tin tưởng, cuộc cải cách kết cấu sản xuất này tuyệt đối là một cơ hội cầu được ước thấy, hoàn toàn có thể quấy rầy sự bố trí của Phó gia và kế hoạch của Thôi Hướng. Cũng là một cơ hội hắn khó có thể có được để có thể nhảy ra khỏi sự khống chế của Thôi Hướng.

- Phó gia tiến quân vào tỉnh Yến không phải chỉ có tài nguyên và chính trị, mà còn tính toán tới đầu tư kinh tế lâu dài tại thành phố Yến, có thể nói đây là tính toán chu toàn.

Ngô Tài Giang là người của Ngô gia, tự nhiên nhất cử nhất động của Phó gia cũng rất chú ý, cũng hiểu biết hướng đi của Phó gia.

- Bọn họ muốn đầu tư một siêu thị bách hóa chuyên kinh doanh các đồ cao cấp xa xỉ, đề xướng sự chi tiêu vào các đồ cao cấp, muốn tạo ra một cự ly cách biệt với các các mặt hàng bình thường khác của tỉnh Yến.

Hạ Tưởng nghe xong ý đồ của Phó gia thì không khỏi mỉm cười.

Tại thành phố Yến đầu tư một siêu thị bách hóa đồ xa xỉ thì không thể nói là ánh mắt không thật tinh, mà chỉ có thể nói ánh mắt đã vượt khỏi mức quy định. Lấy năng lực chi tiêu trong thành phố Yến, ngoại trừ Phó gia không thèm để ý tới việc đẩu tư lời hay lỗ, nếu không thì đây đúng là hạng mục kinh doanh mà mất nhiều hơn được.

Người thành phố Yến có tiền thì đều thích mua nhà ở, nếu không thì cũng gửi vào ngân hàng, lưu giữ tại ngân hàng. Bọn họ đối với các thương hiệu thì độ nhận thức cũng hữu hạn, cũng không theo đuổi theo trường phái hưởng thụ nên chi tiêu cho đồ xa hoa mà nói thì không có lực hấp dẫn gì với bọn họ cả. Mà đây cũng không phải là khu vực có nhiều người nước ngoài. Những người có tiền thì đều ở Bắc Kinh, với sự cách biệt về địa lý thì chưa chắc tới thành phố Yến để mua đồ. Với tình trạng như vậy thì không gian phát triển buôn bán của bách hóa đồ xa xỉ sẽ không có không gian phát triển. Kiếp trước có một nhà đầu tư có sừng có mỏ, nổi tiếng ở thương trường phương Nam mở ra một siêu thị bách hóa kinh doanh các đồ thương hiệu của phương Tây, muốn dựa vào ưu thế về lượng người của phương Bắc để phát triển công việc này.

Kết quả là trước cửa siêu thị chỉ có thể giăng lưới bắt chim, cũng chỉ có thể kiên trì được hai năm, sau đó cũng phải đóng cửa bởi vì lưu lượng khách quá ít, không thu được lợi nhuận.

Tuy nhiên, nếu Phó gia muốn tới thì tốt nhất là để bọn họ tới, có lẽ dưới sự đề xướng mạnh mẽ của bọn họ thì có thể khiến những kẻ có tiền trong thành phố Yến bắt đầu có xu hướng thưởng thức, cũng uống cà phê và hút xì gà, tuy nhiên cũng phải một khoảng thời gian sau nữa.

Tuy nhiên, tại thành phố Yến này mà sử dụng đồ xa xỉ thì chắc chắn sẽ có nhiều cặp mắt dòm ngó.

Đang còn thảo luận thì Ngô Tài Giang nhận được điện thoại, Phó Thủ tướng Hà có việc quan trọng cần phải quay về Bắc Kinh. Ông ta vội vàng cáo biệt Hạ Tưởng để đi về với Phó Thủ tướng Hà.

Sự kiện Phó Thủ tướng Hà thị sát đã chấm dứt, mọi việc trong Tỉnh ủy đều được trả lại trạng thái bình thường. Hạ Tưởng đang định trở về nhà thì lại bị Tống Triêu Độ giữ lại, nói là buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Hạ Tưởng liền đưa Tống Triêu Độ đến Sở Phong Lâu ăn cơm, nơi này cũng thuận tiện là cách nhà không quá xa.

Hạ Tưởng chỉ biết Tống Triêu Độ tìm hắn là nói lại các sự tình trong cuộc họp với Phó Thủ tướng Hà. Quả nhiên, đồ ăn còn chưa đưa lên mà Tống Triêu Độ đã kích động nói:

- Vốn Phó Thủ tướng Hà định buổi chiều quay về Bắc Kinh, nhưng bởi vì ông ta thấy Tỉnh vẫn quá mơ hồ nên quyết định buổi chiều vẫn tiếp tục họp, cái chính là muốn chờ tỉnh Yến đưa ra một đáp án rõ ràng. Ban đầu Diệp Thạch Sinh vẫn đang tồn tại tư tưởng nếu bỏ được thì nên bỏ, y cố gắng kéo dài được chừng nào hay chừng ấy. Nhưng Phạm Duệ Hằng lại đề xuất rằng nếu Phó Thủ tướng Hà đã để ý đến tỉnh Yến thì nên đưa ra câu trả lời một cách thuyết phục, ý kiến của ông ta là phải từng bước thực hiện, tiến dần nhận thức trong việc cải cách kết cấu sản xuất.

- Phó Chủ tịch tỉnh Mã có thái độ gì ạ?

Hạ Tưởng đối với thái độ của Mã Vạn Chính thì cực kỳ để ý.

- Phó Chủ tịch tỉnh Mã thì ngay từ đầu cũng không đưa ra quan điểm là phải mở rộng một cách toàn diện, cũng không phải là mở rộng thí điểm ở một số thành thị, mà là thực hiện trước ở một số doanh nghiệp nhà nước đang lâm vào tình trạng đóng cửa để tiến hành thay đổi chế độ. Thái độ của ông ta và cái nhìn của Phó Bí thư Thôi nhất trí với nhau. Ý tứ của Phó Bí thư Thôi là toàn bộ tỉnh phải đồng thời bắt đầu thay đổi chế độ xã hội, nhưng chỉ bắt tay vào các doanh nghiệp lớn của nhà nước hay các các doanh nghiệp đang chuẩn bị phải đóng cửa. Sau khi tôi và Trưởng ban thư ký Tiền đưa ra ý kiến để thí điểm trên một số thành phố thì Chủ tịch tỉnh Phạm cũng rất tán thành, Phó Chủ tịch tỉnh Mã sau khi nghe xong cũng cải biến chủ ý và tán thành ý kiến của tôi. Sau khi Bí thư Diệp nghe thêm lý luận của tôi thì cũng tỏ ra thái độ sẽ thông qua để thực hiện cải cách ở một số thành phố làm thí điểm. Đến cuối buổi chiều thì thống nhất báo cáo cho Phó Thủ tướng Hà. Phó Thủ tướng Hà sau khi nghe xong báo cáo thì rất vừa lòng, lúc đó liền quyết định quay về Bắc Kinh.

Tống Triêu Độ có vẻ rất hưng phấn, xem ra đã chiếm được sự tán thưởng của Phó Thủ tướng Hà. Hơn nữa, việc ông ta đề xuất việc một vài thành phố thực hiện thí điểm cũng đã chiếm được sự đồng ý của đại bộ phận các ủy viên thường vụ.

- Bí thư Diệp có phải có hỏi thêm ngài việc tìm ra thành phố nào để làm thí điểm?

Hạ Tưởng đối với việc Diệp Thạch Sinh bảo thủ một cách quá mức thì cũng hơi thất vọng. Quả nhiên, một người khi ở địa vị cao, nếu không có khả năng tiến thêm một bước nữa thì lập tức mất đi tinh thần tiến thủ, hoàn toàn có xu hướng bảo thủ, chỉ mong cầu sự vững vàng, ổn định.

- Đúng vậy!

Tống Triêu Độ lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.

- Tôi trả lời với ông ta rằng đang cố gắng và đã có tám phần nắm chắc. Bí thư Diệp lúc này mới vỗ vỗ bả vai tôi nói rằng Triêu Độ nha, cậu thay Tỉnh ủy giải quyết một vấn đề rất phức tạp, cá nhân tôi phải cảm tạ cậu.

- Ha ha.

Hạ Tưởng cũng bật cười. Diệp Thạch Sinh biểu biện như vậy là cũng đúng lôgíc, nói như vậy thì giống như một khối đá lớn đang chèn ép trên đầu y đột nhiên được buông ra, hết thảy không còn chướng ngại vật nào nữa, tất nhiên là sẽ thở phào nhẹ nhõm, đối với Tống Triêu Độ thì đúng là phải cảm khái mà nói ra lời cảm ơn.

- Không chỉ là Bí thư Diệp, ngay cả Chủ tịch tỉnh Phạm cũng sẽ vì việc chủ động của ngài chịu lo lắng cho tỉnh mà rất yên tâm, nói không chừng ông ta cũng sẽ lấy danh nghĩa cá nhân của mình để tỏ vẻ lòng biết ơn với ngài. Còn có một số ủy viên thường vụ khác nữa, cũng sẽ gia tăng không ít ấn tượng với ngài.

Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, đối với mười mấy ủy viên thường vụ mà nói thì đều không có lợi ích xung đột, cho nên hai thành phố xin làm thí điểm, làm chuột bạch thí nghiệm cũng hợp với tâm ý của mọi người. Cho dù bọn họ sẽ có những ngờ vực vô căn cứ với hành động của Tống Triêu Độ thì việc đầu tiên cũng sẽ là cảm tạ, bởi vì Tống Triêu Độ đã thay bọn họ giải quyết vấn đề nan giải lớn nhất. Nếu không khi chọn thành phố để làm thí điểm thì chắc chắn sẽ lại một phen tranh luận, tránh không khỏi những lời khắc khẩu rồi cuối cùng phải thoái nhượng với nhau, mà khi đó thì cũng chưa biết là thành phố nào.

Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy việc thí điểm ở các thành phố chính là một cái hố, ai nhảy vào thì cứ việc nhảy. Nếu Phó Chủ tịch tỉnh Tống đã rộng lượng tự mình nhảy vào cái hố đó thì mọi người chắc chắn phải khoan dung, đều phải biểu hiện ra một phen tỏ vẻ để cảm kích sự hy sinh của Phó Chủ tịch tỉnh Tống thì mới thích hợp. Trong chốn quan trường, việc anh nâng tôi thì tôi nâng anh, thời điểm mà người khác chủ động nhượng bộ thì mọi người cũng phải tỏ phong độ ra vẻ muốn nâng anh lên để tránh tình trạng trong thời điểm tiếp theo khi chính mình gặp nạn sẽ không bị người ta ném đá xuống giếng.

- Chủ tịch tỉnh Phạm cũng đã tìm tôi nói chuyện qua, cũng tỏ vẻ rất cảm kích. Về phần các ủy viên thường vụ khác có tỏ vẻ hay không thì cũng là chuyện nhỏ, quan trọng là có nhân vật số một và số hai tán thành thì sự việc khởi động sẽ dễ dàng hơn.

Tống Triêu Độ cao hứng với các sự ghi nhận và khẳng định của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng. Bởi vì Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng từ khi nhậm chức tới nay rất hiếm khi khẳng định người khác, càng chưa có trường hợp cả hai người cùng khẳng định một người thuộc Ủy ban nhân dân. Chính bởi vì trong sự kiện thành thị thí điểm thì hai vị số một, số hai trong Tỉnh ủy không hẹn mà cùng tỏ ra vẻ hứng thú nồng hậu với ông ta, cũng là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được cảm giác được coi trọng mãnh liệt, quả thật là rất không tồi.

Nói đến tất cả những điều này đều có công lao của Hạ Tưởng. Nếu không phải Hạ Tưởng đầu tiên chuẩn bị sẵn sàng các công tác thuyết phục thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, nếu không phải Hạ Tưởng khuyên ông ta chủ động xuất kích mà để lúc cuối cùng ở hội nghị thường vụ sau một phen tranh luận để hai vị Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh liên kết với nhau quyết định đem nhiệm vụ đè trên người ông ta thì hiệu quả không giống như bây giờ. Chủ động chịu lo lắng cho lãnh đạo, chẳng những lãnh đạo sẽ phải coi trọng một chút mà đối với một số đề xuất phá lệ cũng sẽ có sự coi trọng nhất định. Nhưng nếu là để lãnh đạo tổng hợp các nhân tố lại, sau đó cưỡng ép áp chế cho mình nhiệm vụ, chính là tương đương với việc thể hiện thái độ rằng các công tác được phân công mày phải làm cho tốt, phải nhận và tự chịu lấy trách nhiệm của mình, làm tốt thì là việc của mày phải làm, cũng không được sự khen ngợi của lãnh đạo.

Tống Triêu Độ thật tâm nói:

- Tiểu Hạ, tôi phải cảm tạ cậu cho tôi lời khuyên, để tôi chủ động tiến về phía trước, giành lấy quyền chủ động. Không thể không nói rằng, một bước này nhìn như là một bước nhỏ, thật ra sẽ thúc đẩy là sinh mạng chính trị của tôi tiến lên một bước lớn. Phó Thủ tướng Hà, ngay cả Bộ trưởng Dịch cũng bớt thời giờ nói chuyện với tôi về một số công việc chung, đối với tinh thần dũng cảm tiến thủ của tôi cũng tỏ vẻ tán thưởng, khuyên tôi cố gắng dụng tâm làm cho tốt việc thí điểm các thành thị. Về phần các chính sách tương quan và tài chính, Bộ Ngoại thương sẽ có những chính sách tương ứng để ủng hộ, có lẽ Phó Thủ tướng Hà cũng sẽ chiếu cố một chút các hạng mục của quốc gia cho việc thí điểm thành thị này. Bọn họ lại còn nói tôi không cần phải xem việc thí điểm thành thị trở thành gánh nặng, cái quan trọng là động lực tiến về phía trước. Bộ trưởng Dịch thì cũng không nói nhiều lắm, nhưng có thể thấy được đối với việc thí điểm thành thị này rất quan tâm. Phó Thủ tướng Hà ở mặt ngoài nhìn qua thì rất nghiêm túc, thật ra khi nói chuyện thì rất hòa nhã và từ ái.

Trong bữa cơm, Tống Triêu Độ có vẻ cực kỳ khoái trá, kể cả lúc Sở Tử Cao đề nghị được ngồi để tiếp rượu thì Tống Triêu Độ cũng không có ý kiến phản đối, qua đó có thể thấy được tâm tình của ông ta ngày hôm nay rất tốt.

Nếu bình thường, Tống Triêu Độ rất không thích ngồi cùng bàn với người xa lạ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Đối với người xa lạ thì ông ta có thái độ chậm rãi, từ từ tiếp xúc. Ngay cả Hạ Tưởng, cũng phải trải qua một thời gian dài thử thách rồi từ từ mới được ông ta tín nhiệm.

Hai ngày sau, Hạ Tưởng chịu sự ủy thác của Tống Triêu Độ tiến hành cuộc gặp gỡ với Đan Sỹ Kỳ, Vương Tiếu Mẫn, Tào Vĩnh Quốc, và Khâu Tự Phong tại thành phố Yến, chính thức thảo luận việc đề xuất với tỉnh xin làm thành phố thí điểm.

Sau khi biết được Bí thư Diệp gật đầu, Chủ tịch tỉnh Phạm ủng hộ, Phó Chủ tịch tỉnh Tống đang hi vọng tự mình sẽ chỉ đạo các việc cụ thể thí điểm của các thành phố thì Đan Sỹ Kỳ cũng thêm phần kiên định và tin tưởng.

Trải qua quá trình hiệp thương, trên cơ bản các bên đạt thành ý kiến nhất trí.

Tiếp theo đó, Tống Triêu Độ tự mình ra mặt cùng ngồi tụ họp với mấy người này, bàn bạc cách làm cụ thể.

Cuối cùng, tất cả đều rất vui mừng thỏa mãn. Sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Tào Vĩnh Quốc cũng thuận đường trở về nhà một chuyến, gặp mặt Tào Thù Lê.

Sau khi ở một đêm, sáng sớm hôm sau ông liền quay trở về thành phố Bảo.

Vấn đề thành thị được chọn làm thí điểm của tỉnh cũng là chủ đề xôn xao của cả tỉnh.

Trung tuần tháng tư, thành phố Yến trời bắt đầu nóng dần lên, vào lúc nắng nóng thì chỉ cần mặc một áo sơ mi là đủ.

Những lúc thay đổi thời tiết thì phải khoác thêm cả áo khoác.

Tuy nhiên, thời gian này cũng chính là thời gian tốt nhất để tiến hành các nghi thức động thổ, khởi công công trình. Dự án Trân Tàng Điền và Điển Tàng Cư cũng được khởi công xây dựng.

Phó Bí thư Thành ủy, Thị trưởng thành phố Yến Hồ Tăng Chu lên phát biểu, nói chuyện một cách dào dạt.

Hạ Tưởng cũng tìm được một cơ hội để tới nơi này.

Hắn đi vào bên trong khu vực để góp vui với mọi người.

Tất cả các nghi thức được tiến hành một cách suôn sẻ.

Đảo mắt một lượt phát hiện ra bên trong đám người tụ tập ở đây cũng có lão Cổ, hắn không khỏi phải kìm nụ cười, tiến lên phía trước đang muốn nói chuyện với lão Cổ.

Lúc này bỗng nhiên phát hiện bên cạnh lão Cổ còn có một người.

Cô gái mặc một cái áo màu xanh bó sát người và được chít một cái dây lưng ở phía sau, làm tôn lên dáng vẻ mượt mà đầy đặn.

Phía dưới mặc một cái quần bò bằng chất vải có thể co dãn làm lộ cặp chân thẳng tắp, khi khép lại không có chút kẽ hở.

Phía dưới là một đôi bốt cao cổ bằng da làm toát lên vẻ đáng yêu, tinh nghịch.

Bắt mắt nhất tự nhiên là trước ngực cô có một khối ngọc nhỏ nằm giữa khe của hai ngọn núi.

Ngọn núi cao ngất, khối ngọc mỹ miều, tổ hợp lại tạo ra một vẻ đẹp mê người.

Không cần phải nói, chỉ cần dựa vào trước ngực cô có một khối ngọc thì Hạ Tưởng liền nhận ra cô gái này là Cổ Ngọc.

Cổ Ngọc cũng phát hiện ra Hạ Tưởng, cô khẽ mỉm cười.

Cô nói:

- Sao anh không đi làm việc mà cũng chạy tới đây góp vui làm gì?

Hạ Tưởng nói:

- Dự án Trân Tàng Điền và Điển Tàng Cư này đều là do tôi thiết kế, nếu không đến xem thì đúng là bỏ mặc với tâm huyết của mình quá.

Cổ Ngọc nghe xong, hơi kinh ngạc nói:

- Anh cũng biết thiết kế?

Lão Cổ chen vào nói:

- Tôi nghe nói công viên Rừng Rậm cũng là bút tích của Hạ Tưởng, còn có trại an dưỡng và trung tâm hội nghị cũng là ý tưởng thiết kế của Hạ Tưởng. Mà còn nghe nói quảng trường Nhân dân và quảng trường Thư giãn cũng đều của cậu? Tôi cũng rất giật mình, không nghĩ tới cậu là một cán bộ đa tài đa nghệ như vậy?

- Cán bộ đa tài thì có rất nhiều chỉ có điều không may mắn nên lắm nên ngài biết có mỗi mình tôi mà thôi.

Hạ Tưởng khoát tay cười rồi liếc mắt nhìn Cổ Ngọc một cái, phát hiện ra sắc mặt của cô so với lần gặp trước thì tốt hơn một chút, hắn liền quan tâm hỏi:

- Lần trước gặp cô thấy sắc mặt không tốt lắm, có phải trên người cô có chỗ nào không khỏe?

So với lần trước thì lần này thái độ của Cổ Ngọc bình thản hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng "Ử!" một tiếng bằng giọng mũi, trong âm điệu của tiếng cô còn có hương vị như làm nũng:

- Tôi cứ đến mùa đông là thường xuyên bị cảm cúm, từ nhỏ đã thế rồi, cũng chưa chữa trị dứt điểm được. Nhưng đây cũng không phải là bệnh tình gì nặng vì sang mùa xuân là mọi việc lại ổn. Phong cảnh của Sâm Lâm Cư cũng rất đẹp, dù sao cũng không có việc gì nên tôi đến ở với ông nội tôi mấy ngày.

- Cơ thể yếu đuối như vậy thì hàng ngày cô phải thường xuyên tập thể dục. Cô có thể sáng sớm đi tản bộ cùng với lão Cổ khoảng một nửa khu an dưỡng này thì chỉ khoảng mấy tuần sau sẽ hết mọi bệnh tật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất