Mỗi ngày hô hấp không khí trong lành tươi sáng, hơn nữa kiên trì bền bỉ tập luyện cơ thể trở thành thói quen của cuộc sống thì thân thể từ từ trở nên mạnh khỏe, dẻo dai. Mặc dù Hạ Tưởng có điểm tò mò vì sao Cổ Ngọc không có công việc, chẳng lẽ đi theo lão Cổ chính là công tác của cô? Nhưng hắn ngại ngùng để mở miệng ra hỏi, nên đành nói thêm:
- Phía Tây thành phố Yến có mấy ngọn núi, cô có thể tập luyện một chút môn thể thao leo núi. Môn thể thao này sẽ làm cho tâm tình của cô thêm bình tĩnh và sẽ cải thiện cơ thể của cô. Rất nhiều bệnh không cần chữa trị cũng tự khỏi.
- Nghe thấy anh nói một cách khoa học giống như một thầy thuốc vậy? Như thế nào mà anh lại biết nhiều như vậy? Dường như anh là một người toàn tài?
Cổ Ngọc mỉm cười vẻ dịu dàng, cái miệng của cô tạo nên một đường cong vô cùng đẹp.
- Tôi cũng không phải như cô nghĩ, chủ yếu bình thường hay đọc một số loại sách dưỡng sinh mà thôi. Mà dưỡng sinh nghĩa là gì? Là nghỉ ngơi lấy sức, lấy tĩnh dưỡng để tích tụ sức sống trong cơ thể lại mà thôi.
Hạ Tưởng cười liếc mắt nhìn lão Cổ một cái rồi nói:
- Gần đây khí sắc của lão Cổ cực kỳ tốt. Có thể thấy điều này có liên quan tới các điều kiện rất chuẩn mực trong trại an dưỡng và việc tạo thành một quy luật trong cuộc sống. Tĩnh dưỡng không chỉ có thân thể tĩnh dưỡng mà ngay cả tâm tình cũng cần phải tĩnh dưỡng.
- Đúng, đúng. Tiểu Hạ nói cực kỳ đúng.Thật ra lúc ở trong bệnh viện, khi nói chuyện với cậu mấy câu tôi bị hấp dẫn bởi những lời của cậu. Tôi rất thích thú với câu rằng bên trong năm cái phúc thì quan trọng nhất hay đứng thứ nhất là trường thọ. Sau đó, nói chuyện thêm một chút thì mới phát hiện ra đúng là sự hiểu biết của cậu về truyền thống cũng như văn hóa cũng rất sâu rộng, cũng có những phát kiến độc đáo. Càng nói chuyện tôi càng thấy hòa hợp.
Lão Cổ xúc động nói:
- Cậu cũng biết, người già khó tránh khỏi tính tình hơi cáu gắt, cũng có ít nhiều tật xấu, cũng ít khi chơi thân được với người trẻ tuổi. Tôi vốn cũng muốn giao tiếp với người trẻ nên mới chạy tới thành phố Yến này. Cứ nghĩ là già rồi, có thanh niên nào chịu kết bạn với mình nữa, không ngờ lại còn có cậu, cũng là việc lạ.
- Ngài muốn tới thì cứ tới. Tuy rằng tôi không phải là cháu của ngài, nhưng tôi cũng không có ông nội nên đối với ngài tôi xem như ông nội của mình, có lẽ ngài cũng không giận tôi đấy chứ?
Hạ Tưởng cũng không phải cố ý nịnh nọt lão Cổ, mà hắn cũng hiểu được tính nết của lão Cổ, thỉnh thoảng có khi hay tức giận, nhưng tổng quan lại thì giống như người ta hay nói là khi về già thì tính trẻ con lại càng tăng.
Hạ Tưởng bất hạnh ở chỗ là ngay từ khi còn nhỏ cũng chưa từng gặp qua ông nội, cho nên những lời nói vừa rồi của hắn cũng là lời thật tâm.
Lão Cổ còn chưa nói chuyện thì Cổ Ngọc cười hì hì mà nói:
- Miệng lưỡi của anh thật ngọt, so với anh thì tôi và ông nội cũng còn có lúc bất hòa. Ông nội tôi đúng thật là không có cháu trai, anh vừa nói như vậy làm ông tôi lại tưởng thật đấy.
- Thật chứ sao không thật, hiếu kính một ông già cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.
- Có lòng hiếu thảo là tốt rồi.
Lão Cổ cười ha hả.
Sau khi Hồ Tăng Chu tham gia các nghi thức xong xuôi, đang cùng nói chuyện với người phụ trách của Tập đoàn Viễn Cảnh thì chợt nghe thư ký báo rằng có Hạ Tưởng đến đây, ông ta liền vội bảo thư ký mời Hạ Tưởng lại nói chuyện.
Hạ Tưởng vốn nghĩ Hồ Tăng Chu muốn một mình hắn tới gặp mà thôi, không ngờ lão Cổ bỗng nhiên cũng nổi lên hứng thú, nói muốn trông thấy quan phụ mẫu của thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng không tiện chối từ ông ta.
Hồ Tăng Chu thấy Hạ Tưởng và một ông lão tóc bạc phơ cùng tiến đến, y không rõ ý tưởng lắm tuy nhiên cũng biết Hạ Tưởng không làm chuyện gì bất ổn cả nên đầu tiên là hàn huyên mấy câu với Hạ Tưởng, chờ Hạ Tưởng giới thiệu ông lão.
Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi đắn đo nói:
- Thị trưởng Hồ, vị này là lão Cổ, chính là nhân vật thần bí đưa viên ngọc Thọ Sơn cho tôi.
- Lão Cổ, vị này chính là quan phụ mẫu của nhân dân thành phố Yến, Thị trưởng Hồ Tăng Chu.
Hồ Tăng Chu cũng không phải là người không có ánh mắt, liếc một cái là biết ngay lão Cổ có lai lịch không tầm thường.
Lại nghe thấy ông ta chính là chủ nhân của viên ngọc Thọ Sơn đầy quý giá thì trong lòng Hồ Tăng Chu bắt đầu nảy sinh sự kính nể.
Trần Phong thích ngọc và cũng rất yêu ngọc, trong lúc nói chuyện có đề cập qua một nhân vật thần bí đưa cho Hạ Tưởng viên ngọc Thọ Sơn, theo sự đánh giá của Trần Phong thì giá trị của viên ngọc này không thể định lượng được.
Người có được viên ngọc này thì cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Bởi vậy, Hồ Tăng Chu nghe được Hạ Tưởng cố ý chỉ ra thân phận của lão Cổ thì lập tức trong lòng cả kinh.
Ông ta chủ động giơ tay nói:
- Xin chào Cổ lão! Rất hân hạnh được gặp ngài. Rất hân hạnh!
Bởi vì thường xuyên luyện tập thư pháp nên Hồ Tăng Chu cũng có vài phần khí chất của văn nhân.
Sắc mặt của lão Cổ bình tĩnh, nắm tay với Hạ Tưởng rồi nói:
- Thị trưởng Hồ, cứ gọi tôi là lão Cổ, giống như Hạ Tưởng gọi tôi là được.
Lão Cổ có vẻ rất gần gũi, thấy bộ dáng của Hồ Tăng Chu như vậy, ánh mắt ông không khỏi thân thiết thêm một chút, có vẻ khá hài lòng.
Ông ta hơi sửng sốt:
- Thị trưởng Hồ cũng yêu thích thư pháp?
Người thường xuyên cầm bút để rèn luyện thì trên một vài ngón tay sẽ có những vị trí có vết chai. Ánh mắt của lão Cổ khá sắc sảo nên liếc một cái liền phát hiện ra được manh mối.
Hồ Tăng Chu nao nao, lập tức cười nói:
- Chỉ yêu thích mà trở thành nghiệp dư thôi ạ, cũng không dám để nói với ai, ha ha. Chắc ngài đối với thư pháp cũng có sự nghiên cứu?
Lão Cổ nghe thấy vậy liền hứng thú:
- Chưa nói tới nghiên cứu, cũng chỉ yêu thích theo kiểu nghiệp dư thôi. Có lẽ bút pháp của tôi cũng chưa so sánh được với bút pháp trên các tác phẩm thư pháp không ký tên ở trại an dưỡng.
Các tác phẩm thư pháp trong trại an dưỡng đúng là bút tích của Hồ Tăng Chu và Trương Xán Dương, trong lúc vô ý lão Cổ đã khích lệ ông ta.
Trong lòng Hồ Tăng Chu mừng thầm, lại có cảm giác tri nhân tri kỷ, vội vàng nói:
- Có cơ hội nhất định nhờ cụ chỉ giáo.
- Thị trưởng Hồ, đúng thật là tôi muốn bẩm báo với cậu một chuyện, không biết là cậu có muốn nghe không?
- Xin cụ cứ nói.
Tư thế của Hồ Tăng Chu cực kỳ nhũn nhặn, hạ thấp mình xuống, thái độ cũng rất thành khẩn.
- Thành phố Yến là thành phố trung tâm của tỉnh, lại là thành phố cấp phó tỉnh, nhìn qua thì thành phố cũng có chỗ bị quy định hạn chế. Thật ra, một việc nào đó đều có hai phương diện, có mặt bất lợi, nhưng tất nhiên cũng có mặt có lợi. Về phương diện bất lợi thì cũng không cần phải nhắc lại nữa, bất lợi lớn nhất chính là việc mặc dù có đầy đủ tài nguyên và chính trị nhưng cũng không thể để cho ta sử dụng một cách toàn bộ, thích sử dụng thế nào cũng được.
Lão Cổ điểm đến đây rồi thôi, không chịu nói thêm nữa, khoát tay với Hạ Tưởng:
- Có rảnh thì tới thăm tôi, gặp lại sau vậy.
Cổ Ngọc cũng giơ cánh tay phải lên, bàn tay của cô như búp măng, làn da trắng trẻo, trông giống như một khối ngọc trắng vậy, giơ tay từ biệt Hạ Tưởng.
Lão Cổ vừa đi khỏi, Hồ Tăng Chu vừa nhìn vào phía sau lưng ông ta, vừa đăm chiêu nói:
- Tiểu Hạ, cậu nói lão Cổ rốt cuộc có lai lịch gì?
- Tôi chỉ biết trước kia ông ta là một vị tướng lĩnh cấp cao trong quân đội, nhưng cụ thể là cấp bậc gì, có bao nhiêu uy vọng thì lại không rõ, nhưng có lẽ cũng đủ các nguồn tài nguyên về chính trị.
Hồ Tăng Chu cười bất đắc dĩ:
- Tài nguyên chính trị càng nhiều, ngược lại các chế ước lại càng nhiều. Lời nói lão Cổ là ám chỉ điều gì?
Hạ Tưởng lắc đầu cười:
- Nói không chừng là ông ta đang ám chỉ việc nếu đã đủ về tài nguyên chính trị thì chỉ cần mình kiên trì thi hành biện pháp chính trị theo phương châm không đắc tội với các nơi, kiên định đứng ở vị trí trung gian thì cuối cùng cũng sẽ thong dong đi qua dòng chảy của các thế lực.
Mắt của Hồ Tăng Chu sáng ngời, Hạ Tưởng nói đúng.
Ông ta luôn lo lắng đụng chạm đến các thế lực này nọ, thật ra chỉ cần ông ta công bằng, làm chuyện gì cũng đứng ở giữa, công bình làm việc, không động tâm đến bất cứ điều gì lôi kéo của một thế lực nào cả thì cũng có thể hoạch định một con đường độc đáo cho chính mình.
Hồ Tăng Chu liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái với ý tứ rất sâu sắc.
Tiếp theo, ông ta gật đầu nói:
- Tiểu Hạ, gặp được cậu bao giờ cũng có những niềm vui bất ngờ không ngừng xuất hiện.
Ông ta tạm dừng một chút, hình như nhớ tới cái gì rồi nói.
- Thế cục tỉnh gần đây thay đổi rất bất ngờ. Đối với cậu mà nói thì chắc lại có một lần kỳ ngộ trọng đại.
- Không chỉ có những cơ hội mà còn có sự thách thức. Đương nhiên, việc tỉnh mở rộng làm thí điểm ở các thành thị thì có cảm giác như việc không có trâu bắt chó đi cày, cũng may mà có thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chủ động gánh đi sự lo âu cho tỉnh.
Hạ Tưởng cũng biết Hồ Tăng Chu quan tâm đến việc thí điểm của các thành thị, đương nhiên thành phố Yến không cần phải lo lắng việc bị lựa chọn, thành phố của tỉnh tất nhiên bao giờ yêu cầu ổn định cũng được đặt lên hàng đầu.
Hoặc nói cách khác là có quyền ưu tiên được miễn.
- Thật ra, nếu có cơ hội lựa chọn thì tôi cũng muốn thành phố Yến trở thành thành phố làm thí điểm. Chỉ có điều việc này có mỗi tôi đồng ý, Bí thư Trần cũng sẽ không đồng ý và tỉnh cũng vậy, đành phải để vuột mất cơ hội.
Hồ Tăng Chu cùng Hạ Tưởng vào văn phòng nói chuyện. Ông ta ngồi một bên Hạ Tưởng, vừa hút thuốc vừa khẽ lắc đầu.
- Tôi nghe nói thành phố Đan Thành và thành phố Bảo còn ẩn dấu một nhân vật chính trị nào đó.
Hạ Tưởng liền cười:
- Tôi cũng ra một chút sức lực, nói linh tinh một chút, miêu tả các triển vọng tươi đẹp, còn các chủ ý khác thì là do các lãnh đạo quyết định.
- Ha ha.
Hồ Tăng Chu lắc đầu cười cười.
- Tôi nghe Bí thư Trần nói thì cậu đâu phải chỉ ra một chút sức lực? Chính thật ra cậu là người đứng phía sau bức màn thúc đẩy việc này. Cậu nói cho tôi biết các suy nghĩ cụ thể của cậu là như thế nào đi?
- Thị trưởng Hồ, tôi thực ra cảm thấy việc cải cách kết cấu sản xuất là ở vào tình thế bắt buộc phải làm, không có cách nào thay đổi, nếu không chỉ có một con đường chết mà thôi. Mà thành phố Đan Thành là quê hương của tôi, thành phố Bảo thì lại có bố vợ của tôi làm ở đó. Hai thành phố này đều có quan hệ lớn với tôi, tôi cũng hy vọng mượn cơ hội này làm cho bọn họ đi trước một bước, chiếm được thời cơ trước. Cho dù dòng nước phía sau có thay đổi như thế nào thì cũng luôn đứng ở thế bất bại.
Hạ Tưởng đối với Hồ Tăng Chu thì cũng không giấu diếm, nói rõ các ý tưởng trong lòng của hắn ra.
Hồ Tăng Chu quan tâm đến việc này thì chắc hẳn y cũng có những con đường riêng của y để biết được một ít các nội tình.
- Tôi cũng vậy, rất đồng ý với việc này. Đáng tiếc thành phố Yến là thành phố trung tâm của tỉnh, không được phép trở thành thành phố được thực hiện thí điểm.
Hồ Tăng Chu bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp theo như đùa giỡn nói thêm.
- Chờ thành phố Đan Thành và thành phố Bảo thực hiện việc thí điểm thành công, lúc đó tôi và Bí thư Trần sẽ giao lưu ý kiến một chút, tiếp đó sẽ nói chuyện với tỉnh. Nếu thành phố Yến cũng bắt đầu ra thực hiện việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì tiểu Hạ à, cậu mà không tới xuất lực giúp tôi là không được đâu.
Hạ Tưởng cũng biết đây là Hồ Tăng Chu thuận miệng mà nói thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLHắn cũng thuận tiện đáp ứng:
- Đồng ý, nếu lúc đó mà có cơ hội thích hợp, có dịp ra sức vì sự phát triển của thành phố Yến thì cũng là một vinh hạnh của tôi.
Tiếp theo đó hắn liền chuyển sang đề tài khác:
- Sau khi có Phó Bí thư Phó tới nhậm chức thì chắc công việc của ngài cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều nhỉ?
Nhắc tới Phó Tiên Phong, vẻ mặt tươi cười trên mặt Hồ Tăng Chu biến mất, y cầm lấy tàn thuốc lá gạt mấy cái vào cái gạt tàn rồi nói có vẻ hơi bất mãn:
- Phó Bí thư Phó tuổi trẻ đầy hứa hẹn, làm việc đầy hăng hái, công tác cũng thực hiện rất tốt, chỉ có điều tính tình có hơi chút cố chấp, trong quá trình làm việc cũng không tiếp thu ý kiến của người khác.
Việc Hồ Tăng Chu bất mãn thì Hạ Tưởng cũng có thể lý giải được.
Hắn có thể đoán được việc Phó Tiên Phong có thủ đoạn, có trí tuệ chính trị và cũng có ý tưởng về kinh tế. Y lại còn có bối cảnh gia tộc đầy cứng rắn làm hậu trường.
Việc y đến thành phố Yến chính là muốn làm việc một cách thực sự, hơn nữa y còn là Phó Bí thư thành phố, mới 36 tuổi mà đã cấp Giám đốc Sở thì khó tránh khỏi có chút ngạo nghễ và tự đắc. Cho dù y giấu diếm điều này thì trong quá trình nói chuyện trao đổi và làm việc cũng vô tình toát ra.
Đối với người xuất thân bình thường như Hồ Tăng Chu thì điều này vô cùng mẫn cảm, tâm lý thấy có chút bất mãn thì tất nhiên cũng là việc bình thường.
Hạ Tưởng cũng nảy sinh sự lo lắng mơ hồ, Hồ Tăng Chu không cần có sự xung đột với Phó Tiên Phong thì mới tốt. Với thủ đoạn của Hồ Tăng Chu thì chưa chắc chơi lại được Phó Tiên Phong, hơn nữa Phó Tiên Phong lại có thế lực gia tộc để dựa vào, trên tỉnh lại còn có Thôi Hướng, lại còn có Trưởng ban Tuyên giáo Mã Tiêu sắp tới nhậm chức.
Nhưng Hạ Tưởng cũng không tốt để có ý kiến việc đối nhân xử thế của Phó Tiên Phong, chỉ có thể nói một cách hàm súc.
- Công tác trọng điểm của Phó Bí thư Phó là ở trong lĩnh vực Đảng, không có nhiều việc xung đột với ngài. Chỉ cần trên mặt mọi người hòa hoãn là không có trở ngại gì, tất cả mọi người đều trở nên vô sự.
Một tuần sau, trên tỉnh chính thức truyền ra một tin tức.
Việc Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chủ động xin trở thành thành phố thí điểm đã được toàn thể ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nhất trí thông qua.
Tiếp theo đó, Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh tổ chức thêm một cuộc họp Bí thư, mời mọi người tới tham dự. Thành phần tham dự gồm có Chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng, Phó Chủ tịch tỉnh Mã Vạn Chính, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mai Thái Bình và Phó Chủ tịch tỉnh Tống Triêu Độ. Trong cuộc họp này chủ yếu thảo luận nghiên cứu việc thành lập một Tổ lãnh đạo điều hành việc điều chỉnh kết cấu sản xuất của tỉnh Yến.
Diệp Thạch Sinh phát biểu, ông ta ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, đầu tiên là nhìn thoáng qua Tống Triêu Độ ngồi ở một bên rồi nói:
- Triêu Độ dũng cảm gánh vác trọng trách, chịu gian khổ thay Tỉnh ủy, đúng là cán bộ tốt. Đầu tiên, tôi phải biểu dương khen ngợi đồng chí Tống Triêu Độ.
Sau đó ông ta bất chợt dừng lại, nhìn quanh một lượt, biểu hiện ra đủ quyền lực của nhân vật số một rồi nói thêm:
- Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định thành lập tổ lãnh đạo việc điều chỉnh kết cấu sản xuất do một đồng chí ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tự mình nắm giữ ấn soái, đảm nhiệm vị trí Tổ trưởng. Tiếp theo đó, các Sở Tài chính, Sở Khoa học công nghệ, Sở Đối ngoại, Sở Kinh tế, Văn phòng Tỉnh ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân điều động các nhân viên đóng tại hai thành phố Đan Thành và thành phố Yến để trực tiếp điều hành phụ trách các Ban ngành phù hợp, chỉ đạo dẫn dắt hai thành phố làm thí điểm cải cách, phát hiện và xử lý các vấn đề phát sinh, đúc rút ra các kinh nghiệm quý giá, từ ít đến nhiều, từng bước tiến dần tới việc mở rộng việc điều chỉnh kết cấu sản xuất ra toàn tỉnh. Việc thành lập ra tổ để thực hiện việc điều chỉnh kết cấu sản xuất xuất phát từ sự cần thiết này.
Không ngoài dự đoán của mọi người, ý đồ thành lập ra tổ điều hành cũng là không có gì quan trọng, cái chính là việc Diệp Thạch Sinh phát biểu rất dõng dạc.
Dường như ông ta đã cải biến hẳn suy nghĩ, giống như rất hăng hái phải triển khai việc này.
Tống Triêu Độ rất quen thuộc tính tình của Diệp Thạch Sinh, trong lòng ông ta rất rõ ràng. Thật ra Diệp Thạch Sinh không nhìn tới hiệu quả của việc điều chỉnh kết cấu sản xuất của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, mà đối với vấn đề thí điểm các thay đổi các chế độ chính trị, xã hội giống như một vấn đề chính trị, đã được thỏa hiệp trên chính đàn, bất đắc dĩ mà phải thực hiện. Diệp Thạch Sinh cũng không phải thực sự có ý thức rằng việc thí điểm thay đổi chế độ xã hội là một hướng đi tất yếu trong chính trị.
Phó Thủ tướng Hà thị sát tỉnh Yến cũng không phải là có sự bất mãn đối với tỉnh Yến, mà là chứa đựng nhiều sự bất mãn với rất nhiều tỉnh đang đầy sự bảo thủ trong cả nước.
Tất nhiên tỉnh Yến gần Bắc Kinh nhất, lại vì Dịch Hướng Sư cố tình đưa đẩy thêm vào nên tỉnh Yến mới lọt vào trong tầm mắt của Phó Thủ tướng Hà.
Dưới sự thúc đẩy của Dịch Hướng Sư nên Phó Thủ tướng Hà mới lấy tỉnh Yến làm tỉnh đầu tiên khai đao.
Mà một loạt sự kiện dẫn phát tiếp theo lại là một nhân tố ngẫu nhiên, không ngờ bởi vì việc Bộ Ngoại thương muốn điều động công tác của Hạ Tưởng đến Bộ để công tác, đây vốn là một việc vô cùng nhỏ trong chính trị, một sự kiện nhìn như bình thường không có quan hệ tới sự tình khẩn thiết của tỉnh Yến, không ngờ dẫn thành một loạt phản ứng dây chuyền, tạo thành sự chú ý chặt chẽ của Phó Thủ tướng Hà như ngày hôm nay.
Hạ Tưởng chính là người đứng đằng sau bức màn để dẫn phát các sự kiện này.
Thực sự đương đầu với thí điểm cải cách cũng mang đến cho sự nghiệp chính trị của Diệp Thạch Sinh một thử thách hoàn toàn mới, đứng trên một khía cạnh khác mà nói, thì cũng là một cơ hội không dễ gì mà có được.
Chỉ có điều là có thể ngay bản thân Diệp Thạch Sinh cũng không ý thức được rằng, biết đâu sự thành công của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo sẽ thêm điểm danh dự và chính trị cho ông ta như thế nào.
Sau khi so sánh, hiển nhiên Phạm Duệ Hằng nhanh chóng phát hiện ra thời cơ trước mắt, vì thế thái độ của Phạm Duệ Hằng tích cực hơn nhiều so với Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh lớn tuổi hơn Phạm Duệ Hằng, điều này càng thúc đẩy ý nghĩ muốn tiến thêm một bước.
Diệp Thạch Sinh đã nhiều tuổi, đoán chừng tự nhận cũng không bước được vào Bộ Chính trị, nên yên ổn ở lại thành phố Yến đến khi về hưu, thế cũng xem như để lại tiếng tốt.
Hắn lo lắng chính là nếu chẳng may cải cách chế độ thất bại, cho dù không ảnh hưởng đến việc đãi ngộ sau khi hắn lui về phía sau cũng dễ làm không đến nơi đến chốn, trở thành đối tượng bị công kích.
Bài học thất bại của Cao Thanh Tùng, sau khi mất chức còn bị người đời chửi mắng, cũng khiến cho y lo lắng do dự, không dám tuỳ tiện thay đổi chế độ xã hội.
Với các cán bộ đã lên tới chức cao cấp tỉnh, trong tình thế không còn khả năng tiến xa hơn, thì danh dự chính là mục đích lớn nhất.