Trương Kiến Quốc hiểu ý, thong thả nói:
- Tôi và Nhân Kiệt là bằng hữu lâu năm, cũng coi như là hiểu rõ về ông ấy. Nhân Kiệt tính tình điềm đạm, nhưng chính là quá nặng tình cảm, trọng bằng hữu. Trước kia Chu Kỷ Nguyên từng một lần giúp ông ấy giải quyết việc, ông ấy liền ghi tạc trong lòng. Khi Chu Kỷ Nguyên được chuyển công tác đảm nhiệm chức Giám đốc sở Cơ điện tỉnh, rất tận tụy, Nhân Kiệt đối với ông ta ấn tượng rất tốt. Sau đó Chu Kỷ Nguyên lại nói bởi vì ở sở Cơ điện xử lý vấn đề phân phối nhà ở, đắc tội với một vài lão công nhân viên chức, lão công nhân viên chức liền cho rằng ông ta tham ô nhận hối lộ, liền đến Ủy ban Kỷ luật phản ánh tình hình. Nhân Kiệt tiếp đãi bọn họ, sau khi hiểu rõ tình hình biết được là nhóm lão công nhân viên chức hiểu lầm Chu Kỷ Nguyên, sau Ủy ban Kỷ luật lại liên tục nhận được thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên. Nhân Kiệt vốn cũng không để bụng, cho rằng có người bàn lộng thị phi, để không ảnh hưởng tới nhiệt tình công tác của Chu Kỷ Nguyên, không muốn gây ảnh hưởng bất lợi đến một cán bộ cấp sở, cũng là suy xét xuất phát từ việc bảo vệ danh dự của một cán bộ, đã giữ lại hết thư tố cáo. Về phần Chu Kỷ Nguyên về sau đã làm gì, đồng chí Nhân Kiệt quả thật không biết sự tình.
- Đúng vậy, đồng chí Kiến Quốc nói rất đúng. Đồng chí Nhân Kiệt về bản chất có thể nói là một đồng chí tốt, một cán bộ tốt. Không thể bởi vì vô tình phạm một sai lầm nhỏ mà ngay lập tức phủ định hoàn toàn thành tích trước kia của người ta, không thể đem việc Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ quy tội cho đồng chí Nhân Kiệt.
Thôi Hướng nhân thể nói tiếp, tiếp tục biện bạch cho Cổ Nhân Kiệt:
- Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không thể đem toàn bộ tham quan của tỉnh ra công lý, nếu xuất hiện một tham quan, thì chỉ trích Ủy ban Kỷ luật tỉnh không phát hiện ra quan tham và hành vi phạm tội tham ô nhận hối lộ từ trước, cũng là chỉ trích sự thiếu trách nhiệm của Ủy ban. Hy vọng đồng chí Đoan Đài thận trọng suy xét vấn đề của đồng chí Cổ Nhân Kiệt, không nên tùy tiện quyết định, nên có suy nghĩ khoan dung độ lượng trị bệnh cứu người.
Tống Triêu Độ sau một hồi lâu trầm mặc, rốt cục lên tiếng:
- Mọi người nói đều rất có lý, đề nghị của tôi là đồng chí Cổ Nhân Kiệt đã không còn thích hợp ở lại Ủy ban Kỷ luật.
Tống Triêu Độ chỉ nói một câu rồi im bặt, vẻ mặt lấy lại trạng thái bình tĩnh. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Thôi Hướng nghi hoặc liếc mắt nhìn Tống Triêu Độ một cái, nghĩ thầm Tống Triêu Độ thời gian qua luôn quan hệ mật thiết với Hình Đoan Đài, hôm nay sao lại không cùng Hình Đoan Đài đứng chung một chỗ, cùng truy hỏi và đập lại vấn đề Cổ Nhân Kiệt, trái lại muốn thay mặt Cổ Nhân Kiệt nói chuyện? Nghĩ lại thì thấy, không chừng lời nói Mã Tiêu đã làm Tống Triêu Độ cảm động, cũng không phải loại người với ai cũng hạ độc thủ, Tống Triêu Độ trước đây cũng từng qua lại với Cổ Nhân Kiệt, đều là đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng không phải người không xem một chút tình cảm liền giậu đổ bình leo. Hình Đoan Đài là bởi vì Cổ Nhân Kiệt vốn là Phó chủ nhiệm thứ nhất cũng không phải người của y, tự nhiên muốn mượn cơ hội này đánh cho Cổ Nhân Kiệt không đứng lên nổi, những người khác vẫn còn kịp nhớ lại tình bạn cũ.
Mã Vạn Chính cũng lên tiếng:
- Triêu Độ nói đúng, tôi cũng nghĩ hay là không cần lập hồ sơ điều tra đồng chí Cổ Nhân Kiệt thì hơn. Đưa ông ấy ra khỏi hệ thống Ủy ban Kỷ luật, trước hết là để tránh nghi ngờ, sau đó cũng là để giác ngộ những người khác trong Ủy ban Kỷ luật.
- Đồng chí Cổ Nhân Kiệt thời gian gần đây thể trạng cũng không tốt lắm. Sau khi xảy ra sự việc Chu Kỷ Nguyên, cũng vô cùng đau lòng nhức óc, vô cùng hối hận, từng bộc lộ ý muốn chủ động rút lui. Tôi cho rằng, không bằng trực tiếp để cho đồng chí Cổ Nhân Kiệt lui ra, như vậy, tương đương với việc Ủy ban Kỷ luật và đồng chí ấy đều có giải thích, đồng thời cho đồng chí Nhân Kiệt một lần tự kiểm điểm sâu sắc.
Thôi Hướng lại đột nhiên đưa ra một đề xuất khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
- Bất kể là suy xét từ góc độ của ông ấy, hay là từ ảnh hưởng nghiêm trọng của sự kiện Chu Kỷ Nguyên, đồng chí Nhân Kiệt không chỉ không phù hợp tiếp tục ở lại Ủy ban Kỷ luật làm việc, cũng không thích hợp tái đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo gì.
Hình Đoan Đài lập tức lên tiếng phản đối:
- Tôi không tán thành để Cổ Nhân Kiệt rút lui, ông ấy cần phải ở nguyên vị trí để nhận điều tra mới có thể làm gương cho tất cả các cán bộ của Ủy ban Kỷ luật.
- Đồng chí Đoan Đài!
Thôi Hướng nói chân thành:
- Đồng chí Nhân Kiệt tự kiểm điểm sâu sắc, lại chủ động lui ra, coi như là một thái độ vô cùng tích cực, nên cho đồng chí Nhân Kiệt một cơ hội hối lỗi sửa sai. Không nên chỉ bởi vì một chuyện nhỏ đã bắt ép không tha, dù sao sai lầm của đồng chí Nhân Kiệt cũng không quá nghiêm trọng.
Ý Thôi Hướng rất rõ ràng, là biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, để Cổ Nhân Kiệt hoàn toàn rút lui. Đổi lại, Ủy ban Kỷ luật khoan hồng đối với y, không hề truy cứu gì trách nhiệm lãnh đạo của y. Sở dĩ không để Cổ Nhân Kiệt đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo gì, động cơ của y cũng là để tranh thủ được sự đồng tình của các ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây, lấy lui vì tiến, lấy việc hoàn toàn rút lui để bảo toàn thanh danh. Việc này chỉ đến vậy thôi. Nói cách khác, vụ án Chu Kỷ Nguyên chỉ đến Chu Kỷ Nguyên thôi, không truy cứu xa hơn nữa.
Sau khi Cổ Nhân Kiệt rút lui, chỉ cần không hề điều tra gì vấn đề Cổ Nhân Kiệt, thì vĩnh viễn cũng không điều tra ra y. Thôi Hướng cũng là vì vì lo lắng cho chính y. Y cũng hiểu rõ, nếu Cổ Nhân Kiệt không hoàn toàn rút lui mà vẫn còn tại vị, cho dù là một chức quan nhàn tản, cũng không khác nào một cái bia ngắm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta công kích, bị người ta khơi lại chuyện cũ. Một khi đã rút lui, câu chuyện cũng sẽ nguội lạnh, ai còn rảnh rỗi mà truy đuổi một người đã rút lui?
Lựa chọn tốt nhất cho Cổ Nhân Kiệt chính là mờ dần đi khỏi tầm mắt của mọi người, bị người quên đi.
Cho nên Thôi Hướng mới có quyết tâm tráng sĩ tự chặt cổ tay, cũng là dưới sức ép của Hình Đoan Đài, bất đắc dĩ lựa chọn.
Hình Đoan Đài vẫn đang kiên quyết mà tỏ vẻ phản đối:
- Tôi vẫn giữ vững quan điểm của tôi, để Cổ Nhân Kiệt lấy thân phận Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật chấp nhận điều tra, và tiến hành lập án đối với ông ta.
Thôi Hướng có chút bất mãn liếc mắt nhìn Hình Đoan Đài một cái, hết sức không vui nói:
- Đồng chí Đoan Đài không nên hành động theo cảm tính.
Tiền Cẩm Tùng rút ra kết luận từ lời phát biểu không nhất trí của Tống Triêu Độ và Hình Đoan Đài, trong lòng càng thêm kiên định với phán đoán vừa rồi, liền ở giữa cười hòa giải:
- Phó Bí thư Thôi và Chủ nhiệm Hình đều đã bày tỏ quan điểm, quan điểm của tôi là suy nghĩ cấp thiết của Chủ nhiệm Hình có thể lý giải được, nhưng cũng tán thành suy nghĩ trân trọng lão đồng chí của Phó Bí thư Thôi. Cũng suy xét trên góc độ không để các đồng chí lão thành phải thất vọng đau khổ, tôi cho rằng nên giải quyết thỏa đáng cho đồng chí Nhân Kiệt, đồng chí Nhân Kiệt rút lui, sự việc rồi sẽ qua đi.
- Đồng chí Nhân Kiệt là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, cả đời vì đảng công tác, luôn luôn cư xử rất tốt. Với tư cách là một đồng chí kỳ cựu, đảng viên kỳ cựu, cũng quả thật nên chiếu cố một cách phù hợp.
Phạm Duệ Hằng xem xét bày tỏ thái độ. Ông ta liếc mắt nhìn Tống Triêu Độ một cái, lại không thể không đảo mắt qua người Hình Đoan Đài, cuối cùng trao đổi ánh mắt với Diệp Thạch Sinh một chút, nói:
- Ý kiến của tôi cũng là nên cho phép đồng chí Nhân Kiệt rút lui, xóa hết sự việc trước kia.
Phạm Duệ Hằng cũng tán thành để Cổ Nhân Kiệt rút lui để đổi lấy yên ổn. Xem ra, thật đúng là pháp luật không vượt qua tình người. Thôi Hướng liếc mắt nhìn Mã Tiêu một cái, trong ánh mắt thâm ý sâu sắc, thể hiện sự tán thưởng bài phát biểu đầy cảm xúc vừa rồi của Mã Tiêu.
Tiền Cẩm Tùng gặp thời cơ thích hợp, cũng gật đầu nói:
- Tôi cũng nhất trí với ý kiến của Chủ tịch tỉnh Phạm
Diệp Thạch Sinh sau khi nghe Mã Tiêu diễn thuyết một bài liền mềm lòng, ông ta cũng biết Cổ Nhân Kiệt nhiều năm, nếu phải trị tội Cổ Nhân Kiệt cũng không đành lòng, lại thấy ngay cả Phạm Duệ Hằng cũng tán thành để Cổ Nhân Kiệt chủ động rút lui, liền thuận nước đẩy thuyền, nói:
- Quyết định như vậy, đồng chí Đoan Đài cũng không cần có ý kiến. Lão đồng chí Nhân Kiệt công tác ở Tỉnh ủy nhiều năm, phải cho ông ấy một cơ hội rút lui. Hơn nữa hiện giờ cũng không có chứng cớ cho thấy ông ấy cố ý bao che Chu Kỷ Nguyên, đúng không?
Lại chuyển hướng Thôi Hướng nói:
- Mời Phó Bí thư Thôi thay mặt Tỉnh ủy truyền đạt quyết định của hội nghị thường vụ đối với đồng chí Nhân Kiệt, mặt khác mời đồng chí Đoan Đài tiếp tục điều tra thấu đáo vụ việc Chu Kỷ Nguyên, sau khi tập hợp tài liệu báo cáo cho tôi. Tan họp.
Sau khi tan họp, không như mong muốn nhưng vẻ mặt Hình Đoan Đài không hề có một chút thất vọng, nhỏ giọng nói nói mấy câu với Diệp Thạch Sinh, sau đó sóng vai cùng Tống Triêu Độ đi ra khỏi phòng họp. Nhìn theo bóng dáng hai người biến mất ở cầu thang, trong lòng Thôi Hướng bỗng nhiên hiện lên một tia nghi vấn, có phải Hình Đoan Đài giấu diếm điều gì hay không?
Thôi Hướng thật đúng là đoán không sai, hắn quả thật bị Hình Đoan Đài đùa giỡn.
Trải qua quá trình thẩm vấn Chu Kỷ Nguyên, Hình Đoan Đài phát hiện Cổ Nhân Kiệt giấu thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên quả thật chỉ là hành động vô tình, chỉ xuất phát từ mục đích bảo vệ Chu Kỷ Nguyên. Cổ Nhân Kiệt cũng không rõ ràng lắm Chu Kỷ Nguyên tham lam thế nào, rốt cuộc đã tham ô bao nhiêu tiền.
Tuy rằng Chu Kỷ Nguyên cũng thừa nhận là y đã sai người âm thầm hãm hại Hạ Tưởng, trong đó cũng có bút tích của Cổ Nhân Kiệt, nhưng cái này là việc nhỏ chẳng đáng là bao, không thể đánh giá Cổ Nhân Kiệt như thế nào được. Dựa vào một việc tự mình ém nhẹm thư tố cáo, nhiều lắm là xử phạt cảnh cáo Cổ Nhân Kiệt. Nhưng Hình Đoan Đài thật sự chán ghét cái mặt Cổ Nhân Kiệt, muốn đá lão một cước văng ra, làm sao bây giờ? Ông ta đã nghĩ ra một kế sách lừa dối.
Bởi vì hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc làm việc quả thật rất tốt, kiểm soát vô cùng nghiêm khắc việc thẩm vấn Chu Kỷ Nguyên, nên một chút tin tức bên ngoài cũng tìm không ra. Hình Đoan Đài liền dốc sức lợi dụng thông tin không cân xứng, trong hội nghị thường vụ đưa ra đề nghị lập hồ sơ điều tra Cổ Nhân Kiệt. Kỳ thật ý định ban đầu của ông ta chính là muốn ép Thôi Hướng chủ động đề xuất ý kiến lấy lui đổi lấy bình an, kết quả được thúc đẩy bởi thế lực các bên, mấu chốt là gợi ý của Tống Triêu Độ, khiến kế hoạch của ông ta có thể thực thi thành công. Trong lòng Hình Đoan Đài vô cùng phấn chấn.
Dẹp được Cổ Nhân Kiệt, về sau công tác ở Ủy ban Kỷ luật cũng sẽ triển khai rất tốt, không những là Hạ Tưởng có thể thở phào nhẹ nhõm, mà cũng chặt đứt cơ sở ngầm của Thôi Hướng ở Ủy ban Kỷ luật. Cuộc chiến này vừa mới lấy đi của Thôi Hướng hai người trợ giúp đắc lực, công lao của Hạ Tưởng không thể không nói tới.
Mặc dù Hạ Tưởng không chủ động nói sự kiện tai nạn xe cộ và hắn có liên quan gì, Tống Triêu Độ cũng không nói bóng gió, Hình Đoan Đài vẫn đinh ninh cho rằng Hạ Tưởng chính là người đứng phía sau đẩy tay, nếu không thì không có khả năng sự việc lại vừa khéo đến như vậy. Hình Đoan Đài cũng là người thông minh, Tống Triêu Độ không nói, ông ta cũng sẽ không chủ động đến hỏi, chỉ cần có kết quả là được, cần gì biết quá trình? Hơn nữa ông ta cũng biết có một số việc người khác không muốn lộ ra, ông ta cần gì phải hỏi cho rõ ràng?
Miễn là sự việc diễn biến theo hướng có lợi cho mục tiêu khuếch trương của ông ta là tốt rồi.
Hình Đoan Đài vừa đi vừa nói chuyện với Tống Triêu Độ, nói vài câu không quan trọng, ông ta liền cười hỏi một câu:
- Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban Kỷ luật tỉnh, lại là một vị trí vỡ đầu.
Tống Triêu Độ lại nói:
- Sau khi phá xong đại án Chu Kỷ Nguyên, Đoan Đài, ông cũng nên thay đổi vị trí.
Hình Đoan Đài gật đầu kín đáo mà cười:
- Mong là vậy!
Hai người chia tay, Tống Triêu Độ bần thần một lát, mỉm cười lắc đầu, độc thoại một câu:
- Đoan Đài quả thật nên di chuyển, đại án Chu Kỷ Nguyên phá xong, xem như công lớn nhất. Trong lúc vô tình, Hạ Tưởng đã tặng Đoan Đài một phần đại lễ.
Nhưng Hạ Tưởng không ý thức được hắn đã làm một người tốt, tặng cho Hình Đoan Đài một phần đại lễ. Hắn hiện tại đang rất bận rộn chuẩn bị bứt về đích cuối cùng.
Mai Hiểu Lâm đi đàm phán giá cả cho quảng cáo rượu của nhà máy rượu Tương Đài, giảm giá tới ba lần, hơn nữa Mai Hiểu Lâm vốn không định chen vào giờ vàng. Giờ vàng vốn đã sớm sắp xếp đầy quảng cáo, nhưng bởi vì có một hãng đã gặp vài vấn đề, dựa theo lẽ thường sẽ không được phát. Mai Hiểu Lâm lại nghĩ có lẽ nên đưa quảng cáo lên vào giờ vàng là hiệu quả tốt nhất. Ngay khi mới mở lời, Thang Hinh Mẫn liền đồng ý luôn, lấy suất chiếu của nhà máy không đáp ứng được trực tiếp đổi cho nhà máy rượu Tương Đài.
Với mức giá cực thấp thì không có khả năng được quay vào giờ vàng, bởi vì quảng cáo vào giờ vàng bình thường được quyết định từ cuối năm trước, xen vào giữa về cơ bản là không thể, nhưng nhờ Mai Hiểu Lâm ra mặt, dễ dàng nắm được trong tay, Hạ Tưởng cũng vô cùng phấn chấn, khi báo tin cho Tề Á Nam, Tề Á Nam mừng rỡ như điên.
Tề Á Nam vốn không ngờ là cũng có lúc có thể được quảng cáo vào giờ vàng như thế này, tính toán tốt nhất của y chắc chắn là quảng cáo trên đài CCTV ngoài giờ vàng. Thế mới nói, có thể quảng cáo ở đài CCTV vào giờ vàng cùng với mấy hãng khác thì quá tốt rồi, hơn nữa dựa theo kế hoạch tuyên truyền của Hạ Tưởng, tin tức thời sự này cũng sẽ loan ra khắp tỉnh Yến... Để quảng cáo được phong phú theo cách của nông thôn, y dự định đầu tư 6 triệu tệ gồm 5 triệu tệ giải quyết vấn đề quảng cáo ở đài CCTVvà 1 triệu tệ làm nguồn vốn linh động, bất cứ lúc nào cũng có thể đầu tư vào hệ thống truyền thông của tỉnh Yến.
Nhưng bởi vì đột nhiên được đăng vào giờ vàng ở kênh có tỷ lệ truy cập cao nhất CCTV, Tề Á Nam vui mừng khôn xiết, ngay lập tức quyết định tăng thêm 2 triệu tệ chi phí đầu tư quảng cáo, tất cả góp vào quảng cáo trong giờ vàng ở CCTV. Tề Á Nam được mở mang kiến thức từ khả năng kinh doanh xuất sắc và năng lực phi thường của Hạ Tưởng, cũng đột nhiên nảy sinh năng lực, nếu muốn khiến rượu Tương Đài ngạo mạn trở nên mạnh mẽ, trở thành thương hiệu rượu nổi tiếng cả nước, thì phải có dũng khí và quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Hạ Tưởng nghe xong quyết định của Tề Á Nam, tỏ vẻ tán thành. Đầu tư vốn vào quảng cáo là chi tiêu cần thiết không thể thiếu trong quá trình tuyên truyền cho xí nghiệp, chỉ cần có đủ tài chính và thực lực, chỉ cần chất lượng sản phẩm vượt qua thử thách, cộng với quảng cáo tốt, thì cổng thị trường sẽ rộng mở.
Vài ngày sau, Tề Á Nam lên thủ đô và chính thức ký kết hợp đồng quảng cáo với kênh quảng cáo CCTV, quyết định ngày 15 tháng 9 sẽ chính thức quảng cáo sản phẩm rượu Tương Đài.
Việc cải tổ xi nghiệp năng lượng mặt trời thành phố Bảo đã hoàn thành, một thời gian ngắn trước đó Hạ Tưởng đã cử Vệ Tân bay về Mỹ chuyển lời cho Mike, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thành phố Bảo ký kết hiệp nghị chính thức. Rất nhanh tin tức từ bên đó truyền đến, nói là ngày mồng 10 tháng 9 sẽ có giao ước.
Hạ Tưởng mừng rỡ, đúng là hiệu quả hắn mong muốn, hai việc gộp vào một, có thể tạo ra hiệu ứng chấn động lớn hơn nữa.
So với làn sóng điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp thứ hai sắp tới, Hạ Tưởng cũng không chú ý nhiều lắm đối với tiến triển của vụ án Chu Kỷ Nguyên.
Không lâu sau khi vụ án Chu Kỷ Nguyên bắt đầu thủ tục tư pháp, Cổ Nhân Kiệt Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến lấy lý do sức khỏe không tốt, đệ trình đơn xin từ chức vì bệnh nặng. Tỉnh ủy đồng ý rất nhanh, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phê chuẩn đơn từ chức vì bệnh nặng của đồng chí Cổ Nhân Kiệt, và trong quá trình thông báo theo thể lệ cũng có trực tiếp đánh giá các mặt tốt của Cổ Nhân Kiệt, tuy rằng từ ngữ cũng không hề tâng bốc quá lời, nhưng cũng khiến Cổ Nhân Kiệt ít nhiều cảm thấy một chút vui mừng. Mặc dù sau đó ông ta cùng Thôi Hướng bàn luận, suy đoán ra ý tưởng của Hình Đoan Đài, nhưng sự việc đã định đoạt, hối hận thì cũng đã muộn, cuối cùng cũng không đề xuất yêu cầu gì, trực tiếp rút lui.
Thôi Hướng từ đó hận Hình Đoan Đài thấu xương, cho rằng Hình Đoan Đài vờ tha để bắt thật, là người nham hiểm. Dù sao cũng là y chủ động đưa ra ý kiến để Cổ Nhân Kiệt rút lui đổi lấy bình an trong cuộc họp ủy viên thường vụ. Trên thực tế nếu Cổ Nhân Kiệt không rút lui, Hình Đoan Đài cũng không chắc có thể làm gì y. Đáng tiếc là bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
Đương nhiên, Thôi Hướng cũng căm hận Hạ Tưởng tương tự, bởi vì y cũng nghe ngóng được tin tức từ bên cạnh, biết được quả thật là Hạ Tưởng ở sau lưng điều tra được sự việc Chu Kỷ Nguyên tham ô, còn thuyết phục Hoàng Lâm và Lưu Húc cùng điều tra truy mãnh Chu Kỷ Nguyên. Về phần vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc cũng là thủ đoạn của Hoàng Lâm và Lưu Húc, còn Hạ Tưởng ở phía sau giật dây thì không quan trọng, quan trọng là..., việc này do một tay Hạ Tưởng thao túng nên mới mới đưa tới cục diện ngày hôm nay.
Đương nhiên, Thôi Hướng cũng sẽ không tự trách mình vốn là y ra tay trước, vì muốn hãm hại Hạ Tưởng nên mới khiến cho Hạ Tưởng ứng chiến, đầu sỏ gây nên là y mới đúng.
Thôi Hướng ở trước mặt Hạ Tưởng lại một lần nữa chiến bại, Chu Kỷ Nguyên bỏ mạng, Cổ Nhân Kiệt từ quan, trong khoảng thời gian ngắn cũng có phần mệt mỏi, cũng không còn tâm trạng nào mà nghĩ biện pháp khác đối phó với Hạ Tưởng, chờ diệu kế của Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng cũng không biết rằng có người để nhằm vào hắn, đã sớm trù tính diệu kế, đợi thời cơ thích hợp, mà hắn cũng đang chờ đợi một thời cơ tốt nhất để tiến tới.
Đối với Hạ Tưởng mà nói, thời gian vừa qua quả thật có phần sứt đầu mẻ trán. Vừa mới xử lý xong hoàn toàn vụ việc Cổ Nhân Kiệt và Chu Kỷ Nguyên, tận mắt thấy đòn phản kích quan trọng thứ ba cùng với việc Mike đến Trung Quốc và quảng cáo của rượu Tương Đài trên kênh CCTV, đều sắp xảy đến, Trình Hi Học lại không cam chịu im lặng, đã đăng bài báo phản bác trên Quốc gia nhật báo.
Trình Hi Học đem đích danh việc điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến ra phê bình, chỉ trích cái gọi là điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, sự thật không đúng với cái tên. Thành phố Đan Thành chỉ có một dự án du lịch văn hóa mới, mặt khác lại như là một doanh nghiệp nhà nước già cỗi thay đổi chế độ xã hội, không có thành tích gì. Thành phố Bảo cũng y như thế, chỉ khác là Đạt Phú và Kodak đàm phán trong thời gian hơn một năm, cuối cùng để Kodak tiến hành đầu tư thêm mà thôi.
Có thể nói, việc chuyển dịch cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến phát động thực hiện đã được nửa năm, nhưng về cơ bản chưa thật sự làm ra điều gì, càng không có thành tích gì đáng khen!
Bài báo Trình Hi Học vừa đăng tải, Diệp Thạch Sinh giận tím mặt.
Diệp Thạch Sinh ngay lập tức gọi Cát Sơn và Hạ Tưởng vào văn phòng, yêu cầu hai người lập tức phối hợp lực lượng tiến hành phản bác bài báo của Trình Hi Học. Cát Sơn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng cũng vô cùng tức giận, bởi vì tranh cãi tới hiện tại, trên cơ bản phương diện mọi người nên chỉ trích đã chỉ trích xong, những luận điểm nên chọn dùng cũng đều đã dùng hết, sẽ không còn có thêm ý tưởng gì mới.
Đoán chừng Trình Hi Học cũng đã trải qua một giai đoạn bàn cãi, cảm thấy ở trong giai đoạn giằng co căng thẳng trước mắt trái lại không có lợi đối với y, cho nên liền trực tiếp lấy chuyện điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp của tỉnh Yến để nói chuyện, ý đồ làm Diệp Thạch Sinh tự loạn đầu trận tuyến, cũng nhân tiện thay đổi cục diện giằng co trước mắt.
Mặc dù phải nói thực ra Trình Hi Học vẫn chiếm thế thượng phong. Dù sao tên tuổi của Trình Hi Học vẫn là lớn nhất, hơn nữa ở xung quanh y cũng có một đám người trí thức tay sai đoàn kết, quả thật là một lực lượng hùng mạnh không thể bỏ qua. Cốc Nho tuy rằng tên tuổi không thể so bì nhiều ít với Trình Hi Học, nhưng có điều lấy Cốc Nho cầm đầu phái ủng hộ suy cho cùng, so sánh tương quan, cảm giác hơi có phần mạnh ai nấy làm, bài báo đăng tải sẽ không như bài báo công phu có tổ chức của Trình Hi Học vừa có sự đanh thép, vừa có phần châm chích.