- Ngài phân tích không có đạo lý, cùng đạo lý, Phó gia cũng không thể cưỡng chế bí thư Diệp, luôn muốn đả động Bí thư Diệp, cũng là muốn trao đổi điều kiện. Vấn đề lại trở về khởi điểm, Phó gia sẽ vì nâng đỡ Bạch Chiến Mặc lên chức, mà không tiếc vốn liếng? Tôi cứ cảm thấy kỳ thật lợi ích chính trị cùng lợi ích thương nghiệp chẳng khác biệt gì mấy, đều phải suy xét vấn đề cân bằng giữa đầu tư và lợi nhuận
Hạ Tưởng tiếp lời Dịch Hướng Sư, nói:
- Phó Tiên Phong muốn lật đổ vị trí Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, phải đồng thời kích động nhân vật mấu chốt của tỉnh Yến và thành phố Yến, vì vị trí một Phó giám đốc cấp sở, Phó gia hẳn là sẽ không làm chuyện mất nhiều hơn được, cho nên tôi mới suy xét không ra Phó Tiên Phong tiếp sau sẽ có hành động gì
Dịch Hướng Sư vốn có việc phải làm, vừa nghe Hạ Tưởng nói đến thế cục đột biến của thành phố Yến, liền gác công việc qua một bên, cũng nồng nhiệt phân tích theo:
- Chuyện trong quan trường, tuy rằng có lúc chắc như bàn đinh, cũng có lúc không thể đoán trước được, phàm chuyện gì cũng không thể lơ là. Mặc kệ Phó Tiên Phong tiếp sau có làm gì, cũng không loại trừ tạo áp lực và dụ dỗ Diệp Thạch Sinh, đưa ra điều kiện trao đổi với Trần Phong, sau khi cậu trở về, phải tiếp tục gặp gỡ Diệp Thạch Sinh, Trần Phong, dùng thêm lực lượng khác từ bên ngoài giữ vững sự ủng hộ của Diệp Thạch Sinh và Trần Phong đối với cậu không thay đổi, chỉ cần tập trung vào bí thư hai cấp tỉnh thành, trên cơ bản thủ đoạn của Phó Tiên Phong có cao tới đâu, cũng không ảnh hưởng đến hai người Diệp Thạch Sinh và Trần Phong mà tự mình hành động, Cho dù có thể, y cũng không thành được việc
Hạ Tưởng đối với sự kiên nhẫn thay hắn phân tích cẩn thận của Dịch Hướng Sư biểu lộ sự cảm tạ sâu sắc:
- Hơn ba tháng nay trong bộ Thương mại, tôi học tập được rất nhiều tri thức, cũng lãnh hội được nhiều cái vượt trội hơn người của bộ trưởng Dịch, là một gặt hái quan trọng trên con đường trưởng thành của tôi.
Một câu "vượt trội hơn người" hàm nghĩa phong phú, Dịch Hướng Sư mỉm cười tận đáy lòng:
- Khách khí quá thì như người ngoài, không đề cập tới quan hệ giữa Tài Giang và tôi, chỉ giữa chúng ta, cũng được xem là bạn bè cũ mà
Một câu "bạn bè cũ", cũng đủ làm người ta liên tưởng phong phú. Hạ Tưởng liền mỉm cười gật đầu tán thành
Trước khi đi, Dịch Hướng Sư lại tiết lộ ra một tin tức với Hạ Tưởng, thành phố Đan Thành đệ trình đơn xin tuyến đường sắt nối ra biển với bộ Đường sắt, sắp tới có hi vọng lấy được phê chuẩn, sáu tháng cuối năm là có thể khởi công xây dựng
Hạ Tưởng nghe xong vô cùng vui vẻ, lại khách sáo nói vài câu, liền cáo từ mà đi.
Dịch Hướng Sư cũng trịnh trọng mà đưa tiễn hắn tới cửa, còn phất tay chào tạm biệt
Thư ký nhìn thấy không ngừng kinh ngạc, chẳng những Hạ Tưởng đi vào cùng bộ trưởng Dịch gần một tiếng đồng hồ, mà cuối cùng bộ trưởng Dịch còn tự mình tiễn khách, thể diện thật không đơn giản. Phó trưởng ban báo cáo công việc, cũng hiếm khi tới một tiếng đồng hồ, càng chưa từng thấy qua bộ trưởng Dịch tiếp đãi long trọng tự mình đưa tới cửa. Hạ Tưởng rốt cuộc hắn là ai?
Hạ Tưởng là ai, thư ký hiện tại thì không rõ. Đến nhiều năm sau, khi Hạ Tưởng đứng trên đỉnh cao vô tận, thư ký nhận ra Hạ Tưởng trên TV, mới giật mình kinh ngạc mà nhớ lại chuyện năm xưa, mới hiểu được hoá ra bộ trưởng Dịch thực biết nhìn xa trông rộng, sớm đã có thể nhìn thấy tiền đồ rộng lớn của Hạ Tưởng, y liền hối hận không kịp, ngay từ đầu nên kết giao tình với Hạ Tưởng mới phải.
Mà kinh ngạc nhất chính là một số đồng sự của Hạ Tưởng ở bộ Thương mại, trong thời gian hơn ba tháng Hạ Tưởng được tạm thời điều đến bộ Thương mại công tác, bọn họ đối với Hạ Tưởng gần như không có ấn tượng gì, bởi vì Hạ Tưởng luôn là một người vùi đầu vào công việc, lại là một người độc lai độc vãng, vừa không xuất sắc lại không khiến người khác chú ý tới, càng không có cương vị gì quan trọng trong công tác, cho nên đến khi nhìn thấy Hạ Tưởng phát biểu trong trường hợp trọng yếu, bọn họ mới tỉnh ngộ, hoá ra nhân vật nổi tiếng mà người người hâm mộ từng là một nhân viên bên cạnh bọn họ, mà bọn họ lúc ấy không hề phát hiện, lỡ mất dịp kết giao với Hạ Tưởng
Bọn họ có hối tiếc cũng không kịp.
Hạ Tưởng đi xe rời khỏi cổng chính bộ Thương mại, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi từng công tác trong hơn ba tháng, trong lòng còn có chút lưu luyến. Hắn ở bộ Thương mại thu hoạch khá nhiều, chẳng những nâng cao kiến thức lý luận, cũng được mở mang tầm mắt, hiểu biết hình thức công tác của các bộ và uỷ ban trung ương, đối với sự phát triển sau này của hắn vô cùng có lợi. Quan trọng nhất chính là, hắn nhờ khoảng thời gian này được tạm điều qua bộ Thương mại, hoàn thành việc học, lấy được bằng tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Có thể nói, hơn ba tháng ở thủ đô, là thời gian an nhàn nhất trong đời Hạ Tưởng, thường xuyên gặp gỡ Tiếu Giai, bàn bạc kế hoạch trọng đại khi trở lại thành phố Yến. Cùng mẹ con Liên Nhược Hạm gặp mặt thường xuyên, hưởng thụ hạnh phúc gia đình, thắt chặt tình cảm với đứa con, khiến đứa bé hoàn toàn dựa dẫm vào hắn. Tuy rằng vẫn còn mơ hồ không rõ, nhưng đã không ngừng gọi "ba ba", thực khiến Hạ Tưởng vui mừng không hết
Hơn nữa hắn còn cùng Ngô Tài Giang, Dịch Hướng Sư tiến thêm một bước giao thiệp, quan hệ so với trước kia càng gần hơn. Tuy rằng Ngô Tài Giang sắp xếp thời gian quá dày đặc đối với Hạ Tưởng nên không có cách nào tham gia trường Đảng trung ương cũng có chút hối tiếc, tuy nhiên đối với Hạ Tưởng lấy được bằng nghiên cứu sinh là cảm thấy vui rồi
Tóm lại mà nói, thời gian ba tháng ở thủ đô, thu hoạch trong ý nghĩ của Hạ Tưởng toàn bộ không bỏ sót, còn có không ít niềm vui bất ngờ, như là mẹ con Mai Hiểu Lâm
Hạ Tưởng đi xe thẳng hướng tây, muốn từ biệt mẹ con Liên Nhược Hạm. Là một trong những người phụ nữ quan trọng nhất trong đời hắn, Liên Nhược Hạm đã thành một phần không thể thiếu cùa hắn, đương nhiên, đứa bé cũng vậy. Hắn cũng rõ, lần này đi thành phố Yến sẽ phải đối mặt với tranh đấu chính trị gay go. Nếu qua được, vậy sẽ thể hiện được một bức tranh triều dâng sóng dậy ở trước mặt. Còn không qua được, có lẽ khoảng thời gian này khá trầm luân bấp bênh. Dù là khả năng nào, cũng sẽ không có được khoảng thời gian hạnh phúc thường xuyên gặp gỡ mẹ con Liên Nhược Hạm như hiện tại
Mà Tiếu Giai sắp tới cũng trở về thành phố Yến, cho nên Hạ Tưởng chỉ có điện thoại tạm biệt cô, không có nhiều lưu luyến cho lắm. Còn đối với mẹ con Liên Nhược Hạm, thì lại lưu luyến không rời. Khoảng thời gian sống chung vừa qua, cảm tình của hắn và Liên Nhược Hạm không cần phải nói, càng thêm nồng thắm, mà cùng với đứa con tác động qua lại, càng làm cho hắn cảm nhận được hạnh phúc làm một người cha
Chỉ có điều trong lòng hơi tiếc nuối chính là, không thể chính mắt nhìn thấy mẹ con Mai Hiểu Lâm.
Xe đi được nửa đường, Hạ Tưởng không kìm nổi gọi cho Mai Hiểu Lâm
- Không có gì bất ngờ xảy ra, sáng mai sẽ trở về thành phố Yến. Sau này trong khoảng thời gian ngắn, e là không có cơ hội lại đến thủ đô, hy vọng mẹ con em mọi chuyện tốt đẹp
Hạ Tưởng cố gắng dùng tình cảm động lòng người.
- Làm việc cho tốt là được rồi, mẹ con tôi không cần anh quan tâm, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho con gái yêu. Nó là tặng phẩm trời đã ban cho tôi
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm vẫn như cũ không có chút mùi vị gì, nhưng Hạ Tưởng nghe được, cô rõ ràng là đang áp chế tình cảm của cô
Hạ Tưởng liền bất đắc dĩ mà cười, nửa đùa nửa thật nói:
- Rõ ràng là công lao của anh, em mới có con gái, sao lại cảm tạ ông trời chi vậy? Đàn ông thật đáng thương, sau khi bị phụ nữ các cô lừa, các cô mang thai sinh con, cảm thấy đàn ông vô dụng, một chân đá người đàn ông ra ngoài, anh chính là đại diện của người đàn ông tội nghiệp
- Đủ rồi, đừng tự oán, anh vui vẻ xong, sau đó thì nhẹ nhàng mà thu hoạch thành quả, phụ nữ còn phải mang thai mười tháng, vất vả cả đời. Đàn ông mới đúng là động vật vô tình nhất!
Mặt đả kích của câu này hơi nặng, Hạ Tưởng không khỏi kêu oan:
- Từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ là người bị hại không hề biết gì, được không? Đến khi con gái được sinh ra, anh vẫn chưa hay biết gì, đàn ông thì sao? Không có đàn ông có tình có ý, thì làm sao có được phụ nữ cùng nhau sống chết?
Mai Hiểu Lâm trầm mặc trong chốc lát, vẫn quật cường nói:
- Không cần biết anh nói gì, dù sao tôi cũng sẽ không cho anh gặp được mẹ con tôi, tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt!
Cô không nói thêm gì liền cúp máy
Hạ Tưởng mơ hồ đoán được tâm tư của Mai Hiểu Lâm, cô không phải không muốn gặp hắn, mà là sợ gặp hắn
Mai Hiểu Lâm biết rõ hắn đã có người yêu bên cạnh. Trong lòng hắn, cô cũng không có vị trí đặc biệt. Mà cô đối với hắn có lẽ có một chút lưu luyến không muốn xa rời, nhưng với tính cách của cô lại không thể dựa vào dịu dàng và mạnh mẽ mà bộc lộ với hắn, nên muốn trốn tránh. Không ngờ rằng sau một lần ý loạn tình mê, mà đã đâm hoa kết trái, sinh hạ một đứa bé gái, trong kiếp này giữa cô và hắn đã có dây dưa ảnh hưởng không rõ ràng. Không cần biết là có tình cảm không, không cần biết có kết quả không, đứa bé đã trở thành sự ràng buộc vĩnh viễn không thể cắt đứt giữa hai người
Mai Hiểu Lâm muốn có một đứa con, bất ngờ mang thai khiến cô vui mừng như điên, cho nên mới không hối tiếc cam lòng từ bỏ tiền đồ, cũng muốn sinh đứa bé ra, chỉ muốn thực hiện ước mơ làm một người mẹ. Hạ Tưởng có thể hoàn toàn hiểu được tâm tư của Mai Hiểu Lâm, cô vốn không có lòng dạ nào trong chốn quan trường, dưới tình huống được biết không thể sinh con, đột nhiên lại có cơ hội có thể làm thiên chức người mẹ, sao lại bỏ qua? Nghĩ lại những điểm kỳ lạ trước đây của Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng không khỏi thầm oán trách chính mình phát giác quá muộn, người đàn ông có đôi khi hơi sơ suất một tý, lại không hề suy xét sâu hơn
Khi xe tới chỗ ở mẹ con Liên Nhược Hạm, đã là giữa trưa
Liên Nhược Hạm biết được Hạ Tưởng phải vội trở về thành phố Yến, có chút không đành lòng. Thời gian gần đây, hai người thường xuyên gặp nhau, như là đôi vợ chồng bình thường, trải qua cuộc sống hai người gần gũi thì nhiều chia ly thì ít, không, còn cả đứa bé nữa, là thế giới ba người. Tuy rằng Vệ Tân cũng ở cùng, nhưng cô luôn thức thời mà tránh mặt, trên cơ bản không cảm thấy được sự tồn tại của cô.
Vệ Tân từ sau khi theo Liên Nhược Hạm về nước, vẫn luôn đóng vai trò chăm sóc mẹ con Liên Nhược Hạm. Sự cẩn thận chu đáo của cô khiến Liên Nhược Hạm vô cùng hài lòng, cũng thường khiến Hạ Tưởng cảm động. Không ai có thể hiểu rõ Vệ Tân bằng Hạ Tưởng, cô bẩm sinh như là người vợ người mẹ đảm đang, dù là chăm sóc công việc và cuộc sống của Liên Nhược Hạm, hay là chăm sóc Ngô Liên Hạ, cũng được lo liệu chu đáo tỉ mỉ, không một sai sót. Liên Nhược Hạm đã nhiều lần nói với Hạ Tưởng, năm đó bọn họ có lòng giúp đỡ Vệ Tân một lần, không nghĩ tới, ngược lại kỳ thật tự giúp bản thân, bởi vì việc thiện của bọn họ ngay lúc đó, đổi lại sự quan tâm chu đáo của Vệ Tân hiện giờ
Liên Nhược Hạm trong lòng biết là, cho dù cô có bao nhiêu tiền, có thể mời mười người bảo mẫu, nhưng không thể mua được thực tâm thực lòng của một người. Vệ Tân đối với cô ấy, đối với Ngô Liên Hạ, tuyệt đối là thực tâm thực lòng nỗ lực, không có nửa điểm giả dối, hơn nữa Vệ Tân cũng chưa bao giờ có yêu cầu gì, dù Liên Nhược Hạm chủ động tăng lương cho cô, cô cũng từ chối không nhận
Liên Nhược Hạm liền xem Vệ Tân như chị em ruột.
Khi Hạ Tưởng đến, Ngô Liên Hạ đang cùng Vệ Tân chơi đùa, vừa thấy Hạ Tưởng, liền giơ hai tay ra muốn nhào tới Hạ Tưởng, miệng còn bập bẹ không rõ mà kêu
- Ba ba
Hạ Tưởng liền ôm đứa con vào trong lòng, để mặc đôi mắt đen tròn mở to của đứa con, không ngừng lưu chuyển trên mặt hắn, như là không nhận ra hắn.
Hạ Tưởng mới nhớ tới hắn vừa cắt tóc, không khỏi mỉm cười:
- Ba ba mới cắt tóc thì con không nhận ra hả? Con đúng là trông mặt đặt tên
Thằng bé như nghe hiểu được lời nói của Hạ Tưởng, chìa bàn tay bụ bẫm nắm lấy tóc Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng để mặc nó, dù sao tóc của hắn cũng ngắn, đứa bé có nắm cũng không đau
- Ngày mai đi?
Liên Nhược Hạm hỏi một câu, trong mắt biểu lộ ý không nỡ
- Sáng sớm là đi, sự tình khẩn cấp.
Hạ Tưởng liền đem chuyện Phó Tiên Phong đột nhiên nhúng tay vào nói ra
- Phải theo sát một chút, nếu chẳng may mà thua, thì thật đáng tiếc
Liên Nhược Hạm cũng biết chừng mực:
- Cũng nên về rồi, thời gian cũng không ngắn, có lẽ cô bé Lê cũng sinh rồi, chăm sóc tốt cho cô ấy. Chuyện chính trị, em không hiểu rõ lắm, chỉ có thể dựa vào chính anh. Nếu cần tiền cứ nói một tiếng, đừng ngại
Liên Nhược Hạm hiện tại là một trong những người mà Hạ Tưởng quen biết, có nhiều tiền thế lớn nhất. Công ty của cô hiện tại đã vượt qua Google, vững vàng chiếm cứ vị trí hàng đầu trong thị trường tìm kiếm của Hoa Kỳ. Đánh giá sơ lược, tài sản của cô vượt trên mười tỷ đô la Mỹ. Trước mắt công ty đang chuẩn bị tiến quân vào quốc nội, so sánh cao thấp với baidu, cho dù không kiếm tiền, cũng muốn đả kích việc vi phạm bản quyền nhằm duy trì phương diện trật tự của thị trường bình thường, không cho baidu trắng trợn vô đạo đức rồi muốn làm gì thì làm
Hạ Tưởng khoát tay:
- Dùng tiền giải quyết thật thấp kém, chuyện chính trị, chủ yếu là phải dựa vào trí tuệ, trí tuệ vô địch
Hắn cười ha hả
- Tuy rằng em là cao thủ kiếm tiền, nhưng chủ ý vẫn xuất phát từ sáng kiến của anh, có thể thấy được trí tuệ
Liên Nhược Hạm cười ha ha:
- Đâu có ai phủ nhận nói không phải là sáng kiến của anh, anh cần gì phải nói toẹt ra thế? Rõ là cũng do anh chột dạ, cảm thấy tiêu tiền của em sẽ tổn hại đến sự tôn nghiêm của đàn ông như anh, có phải hay không? Điển hình của người theo chủ nghĩa đàn ông
Vệ Tân cười chen vào một câu:
- Đàn ông đều hơi có khuynh hướng chủ nghĩa đàn ông, nhất là đàn ông thành công trong sự nghiệp. Cho nên đối với đàn ông một mặt phải cho bọn họ tự thiết lập lòng tin, một mặt phải dụ dỗ bọn họ. Đừng thấy đàn ông kiên cường, có đôi lúc cũng giống như đứa trẻ phải dụ dỗ mới nghe lời
Hạ Tưởng không nói gì, đành phải mượn đứa con để trêu ghẹo:
- Con à, con có phải một người đàn ông kiên cường độc lập không tiêu tiền phụ nữ hay không?
Không ngờ đứa con lại vô cùng không phối hợp với hắn, lắc lắc cái đầu, lại giơ tay nắm lấy tóc Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền vui vẻ:
- Con quả là thành thật, hiện nay con vẫn đang xài tiền của mẹ, nói rằng con không tiêu tiền phụ nữ thì thật là không đúng, nếu không ba ba cho con tiền tiêu?
Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm, Liên Nhược Hạm đã nói về tình trạng ông cụ
Trước mắt bệnh tình ông cụ đã được ổn định, trên cơ bản đã khôi phục bảy tám phần. Bác sĩ nói, tâm trạng tốt thì hồi phục càng nhanh. Quả đúng thế, nguyên nhân bởi vì Ngô Liên Hạ, ông cụ vô cùng vui vẻ, mỗi ngày phải nhìn thấy Ngô Liên Hạ mới chịu ăn cơm. Vì thế, Liên Nhược Hạm cũng hiếm có mà luôn ở bên cạnh ông cụ, làm tròn đạo hiếu. Có thể nói Ngô Liên Hạ chẳng những khiến tinh thần ông cụ tốt hơn, cũng tu bổ mối quan hệ hơi chút xa lạ giữa Liên Nhược Hạm và ông cụ.
Chỉ có một điểm, quan hệ giữa cha Liên Nhược Hạm là Ngô Tài Dương và ông cụ vẫn còn căng thẳng. Mặc dù Ngô Tài Dương thỉnh thoảng cũng về nhà, nhưng vẫn không có gì để nói với ông cụ, hai người gặp mặt chỉ thản nhiên nói được vài câu liền im lặng.
Nhưng so với trước kia cũng tốt hơn nhiều, trước kia, ông cụ thậm chí còn không cho Ngô Tài Dương vào nhà. Hiện tại một là vì ông cụ bị bệnh, tính khí cũng bớt nóng, hai là vì Ngô Liên Hạ. Dù sao Ngô Liên Hạ là con Liên Nhược Hạm, cũng là cháu ngoại Ngô Tài Dương
Ngô Tài Dương lại không mấy yêu thích Ngô Liên Hạ, bởi vì ông mấy lần chất vấn Liên Nhược Hạm cha đứa bé là ai, đều bị Liên Nhược Hạm rất không khách khí mà trả treo ngược lại, ông tức giận cũng đành bó tay. Mà Ngô Tài Giang lại bênh vực nói đỡ cho Liên Nhược Hạ, không để ông hỏi quá nhiều, còn nói nào là con gái lớn rồi, có cuộc sống và tự do của nó, mà từ trước đến nay Ngô Tài Dương chưa từng bận tâm đến Liên Nhược Hạm, giờ đây cũng không để tâm cha đứa bé là ai nữa, then chốt là, đứa nhỏ đã thuộc về Ngô gia, mang họ Ngô, như vậy là đủ rồi.
Ngô Tài Dương không có chỗ đứng trong nhà, ông cụ đối với ông thì thờ ơ lãnh đạm, anh cả Ngô Tài Hà đối với ông thì quá khách khí, em tư Ngô Tài Giang đối với ông còn có chút nhiệt tình, tuy nhiên luôn luôn tồn tại một cảm giác xa cách. Cũng do ông rời nhà đã nhiều năm, không gần gũi tiếp xúc với người trong nhà. Ông cũng hết cách, nhưng vì đã về thủ đô, dù sao ông cụ lại bị bệnh, cũng phải thường xuyên quay về thăm nom
Chỉ có điều mỗi lần trở về nhìn thấy Ngô Liên Hạ, trong lòng ông lại nổi giận, liền khó tránh rất bất mãn với Liên Nhược Hạm không rõ đâu lại sinh con. Ông không nói thì thôi, một khi nhắc tới, Liên Nhược Hạm sẽ lại cãi nhau với ông. Một khi cãi nhau, ông cụ lại đuổi ông khỏi nhà, mỗi lần đều khiến Ngô Tài Dương rất không thoải mái, vậy nên, ông càng căm ghét cha của Ngô Liên Hạ
So lại thì, tuy rằng ông cụ không hài lòng với Liên Nhược Hạm về việc không chịu nói cha đứa bé là ai, nhưng vì Ngô Liên Hạ thật sự rất là dễ thương, trong lòng ông cũng nhạt dần, cũng không cố ý đi kiểm chứng cha ruột đứa nhỏ rốt cuộc là người ở nơi nào. Nếu Liên Nhược Hạm không nói, là có lý do của cô, con cái đã lớn, thì cứ mặc nó bay nhảy, quản được nhất thời, không quản được cả đời.
Còn anh cả Ngô gia Ngô Tài Hà vì tính cách ôn hòa nhất, đối với chuyện Liên Nhược Hạm không phản đối cũng không tán thành, là một thái độ thuận theo tự nhiên. Vừa không hiếu kỳ cha đứa bé là ai, cũng không quan tâm tại sao Liên Nhược Hạm không nói ra chân tướng. Ngô Tài Hà cũng đối với Ngô Liên Hạ vô cùng yêu thích. Là truyền nhân duy nhất đời thứ tư của Ngô gia, ông cũng hy vọng Ngô Liên Hạ có thể khỏe mạnh trưởng thành, mang lại niềm vui cho ông cụ, hơn nữa sau này trưởng thành có thể góp phần sức lực cho Ngô gia
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLSau khi Hạ Tưởng hiểu được tình hình hiện tại của Ngô gia, không khỏi bất đắc dĩ cười nói:
- Có khả năng muốn trừng trị anh nhất chính là cha em, tiếp theo là ông cụ. Em nói xem sau khi cha em biết chân tướng, ông sẽ đối phó với anh thế nào?
Liên Nhược Hạm khuôn mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng:
- Ông ta dám đụng tới anh, thì em dám gây rắc rối cho ông, hừ, năm đó chuyện làm mẹ tức giận bỏ đi em còn chưa tha thứ cho ông, ông còn dám không buông tha hạnh phúc của em, em sẽ không tha cho ông
Tuy nói vậy, cô vẫn do dự một chút, lại nói:
- Cha em rất cố chấp, bình thường những gì ông đã cho là đúng thì rất khó thay đổi, trừ phi gặp được nhân vật có quyền thế cao hơn ông, ông mới chịu thỏa hiệp. Nếu như ông biết được anh là ai, theo những gì em biết về ông, ông sẽ không trực tiếp hủy diệt tiền đồ của anh, mà sẽ vận dụng lực lượng trong tay điều anh đến bên ông, sau đó từ từ đả kích anh, làm nhục chí của anh, cuối cùng làm cho anh vĩnh viễn không thể trở mình
Có chút giống với phong cách của Thôi Hướng, Hạ Tưởng liền mỉm cười:
- Nếu ông cụ ra tay, thì có thủ đoạn gì?
- Ông cụ thì không lòng vòng như thế, mà là trực tiếp cách chức anh, trực tiếp khiến cho anh không còn tiền đồ và hy vọng!