Thi Trường Nhạc ăn phải một cây đinh mềm. Trong lòng nghẹn khuất, được, hiện tại ở trước mặt bí thư và Chủ tịch quận cũng không tốt đẹp gì, làm sao bây giờ? Nhớ tới cuộc trò chuyện của Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng, y cũng biết không nên hỏi, tuy nhiên bởi vì thái độ vừa rồi của Hạ Tưởng vô cùng thân thiết, y cắn răng đánh bạo hỏi một câu:
- Lãnh đạo và Chủ tịch tỉnh Tống quan hệ không tồi?
Hạ Tưởng vẻ mặt vốn tươi cười, lập tức lạnh xuống, không vui nói:
- Vấn đề không liên quan tới công việc, không cần lãng phí thời gian.
Một câu nói này đủ nặng, khiến Thi Trường Nhạc cảm thấy trên mặt không chút ánh sáng, tuy nhiên y cũng biết là Hạ Tưởng đối với mình cảnh cáo, thật sự nếu lập trường không kiên định, về sau đừng nghĩ có vui vẻ.
Thi Trường Nhạc phẫn nộ mà đi, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo người ta là Chủ tịch quận? Ai bảo mình lập trường không rõ? Y trong lòng vẫn là không phục, cùng Chủ tịch tỉnh Tống quan hệ tốt thì sao? Cũng không phải cùng thị trưởng Hồ hoặc Phó thị trưởng Đàm quan hệ tốt. Vấn đề tài chính. Chủ tịch tỉnh Tống nói cũng không được, thị trưởng Hồ và Phó thị trưởng Đàm nói mới được, mới có tiền.
Thi Trường Nhạc không nghĩ tới chính là, lời của Hạ Tưởng đã đúng, vài ngày sau, thành phố Yến đã xảy ra một chuyện lớn khiến tất cả mọi người đều không ngờ được, chuyện lớn mang đến ảnh hưởng lâu dài, Thi Trường Nhạc không thấy được cũng không phát hiện được, trình tự của y không đủ. Nhưng ảnh hưởng trực tiếp chính là, tài chính về sau ở quận Hạ vô cùng thuận lợi, không còn phát sinh tình trạng kéo dài, cắt đứt, khấu trừ.
Từ đó, Thi Trường Nhạc đối với Hạ Tưởng tâm phục khẩu phục, một lòng đi theo. Nhưng kỳ thật sự kiện cũng hoàn toàn vượt ra ngoài chủ ý của Hạ Tưởng, cũng không phải Hạ Tưởng làm!
Vài ngày sau, thế cục quận Hạ Mã đặc biệt bình yên, sự hứng khởi khi Thương mại Trường Cơ mang đến 20 tỷ đầu tư cũng đã biến mất, làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên mọi người đều không có suy nghĩ sâu xa nguyên nhân trong đó, lực chú ý của mọi người đều bị thế cục trên tỉnh hấp dẫn, bởi vì tin đồn về Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mã Vạn Chính điều đi là chính xác, Mã Vạn Chính cũng sắp chuyển đi.
Cùng lúc đó, tin tức thủ đô sẽ điều người đến nhận chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng là càng truyền càng rộng, thậm chí xôn xao. Cái gọi là ba người thành hổ, mặc kệ là thật là giả. Tất cả mọi người nhận định nguyện vọng làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh của Tống Triêu Độ đã thất bại.
Ngay cả Tống Triêu Độ cũng không ôm hi vọng, tâm tình rất uể oải.
So với sự mất mát của Tống Triêu Độ thì Phó Tiên Phong rất đắc ý, đường làm quan rộng mở, gã có được tin tức từ thủ đô là Vi Chí Trung đã báo danh Ban Tổ chức Trung ương, hơn nữa nghe nói Ban Tổ chức Trung ương cũng bước đầu thông qua khảo sát, chỉ cần đạt được Ban Tổ chức Trung ương đề danh, Vi Chí Trung đến tỉnh Yến là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Hơn nữa gã cũng tin tưởng, sau khi hy sinh lợi ích lớn ở tỉnh Hoa Nam để đổi lấy sự ủng hộ của Ngô gia, cho dù Khâu gia và Mai gia liên hợp phản đối, cũng khó mà phá được kế hoạch tỉ mỉ của Ngô gia và Phó gia, Vi Chí Trung nhất định có thể nhậm chức.
Sau khi Vi Chí Trung tới tỉnh Yến, cơ bản đại cục ở tỉnh đã định, kế tiếp gã lại cân bằng một chút thế cục ở thành phố, Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã thì nửa bước cũng khó đi. Nhớ tới Hạ Tưởng ở Hồng Tụ Thiêm Hương mang đến nhục nhã cho gã, rồi còn cười châm biếm, Phó Tiên Phong trong lòng khó yên, hận không thể lập tức đem Hạ Tưởng dẫm nát dưới chân.
Có một chút khiến tâm tình gã buồn bực là, theo tin tức tin cậy, tòa nhà Hải Long đang bí mật trang hoàng đối diện nơi Thời Trang Hàng Hiệu, có thể sẽ mở một cửa hàng bách hóa lớn, sẽ gây áp lực cạnh tranh với Thời Trang Hàng Hiệu. Đến cùng là ai yên lặng không một tiếng động mua cả cả tòa nhà Hải Long, lại cố ý đối nghịch cùng Thời Trang Hàng Hiệu, Phó Tiên Phong tra xét nửa ngày cũng không có tra ra đối phương là ai. Đối phương ẩn núp thật sự quá sâu, tư liệu tra được rất có hạn, hơn nữa đại diện pháp lý cũng là vô danh tiểu tốt, hiển nhiên là nhân vật mấu chốt cố ý trốn ở sau lưng, không chịu lộ diện.
Khiến cho Phó Tiên Phong tức giận là ai đó cố ý nhằm vào Thời Trang Hàng Hiệu, rồi lại tránh ở phía sau màn. Hơn nữa gần như có thể khẳng định là, muốn nhằm vào gã.
Làm gã hoài nghi có phải là có bóng dáng Hạ Tưởng ở đây hay không.
Tuy nhiên may mắn Đàm Long an bài một việc, khiến tâm tình gã tốt lên —— Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó thị trưởng thường trực Đàm Long đi thị sát công tác quận Hạ Mã, lúc này Hạ Tưởng hẳn là đang đi cùng, nói không chừng còn có thể bị Đàm Long bắt bẻ vài câu.
Hạ Tưởng dù có bất mãn cũng phải nhịn, Thị trưởng chỉ thị công tác, chỉ là một Chủ tịch quận thì không nghe cũng phải nghe, có phải hay không?
Phó Tiên Phong đoán đúng rồi, Đàm Long lúc này đang cùng Bạch Chiến Mặc và Hạ Tưởng cùng đi xuống thị sát quận Hạ Mã, và nhằm vào công tác làm chưa tốt của quận ủy Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã, đưa ra ý kiến phê bình.
Đàm Long lựa chọn lúc này thị sát quận Hạ Mã, tuyệt đối có nhân tố cá nhân ở bên trong, lần trước sự kiện Hồng Tụ Thiêm Hương, khiến y buồn bực rất nhiều, muốn tìm Sở Đồng gây phiền toái, lại không dám mạo hiểm đắc tội Phạm Duệ Hằng, muốn tìm Hạ Tưởng gây sự, vẫn không nghĩ được đối sách tốt. Bỗng nhiên một hôm liền lóe lên một ý tưởng, có thể lấy thị sát công tác. Đến quận Hạ Mã ở ngay trước mặt mọi người cho Hạ Tưởng một chút khó khăn.
Vì thế mới có buổi thị sát hôm nay.
Cùng Đàm Long thị sát công tác còn có lãnh đạo chủ yếu của quận Hạ Mã, Bí thư Bạch Chiến Mặc, Chủ tịch quận Hạ Tưởng, Phó bí thư Khang Thiếu Diệp, Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ, Phó chủ tịch quận Tạ Nguyên Thanh.
Đàm Long đầu tiên thị sát điều kiện làm việc ở Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, nhìn phòng làm việc của Hạ Tưởng, uyển chuyển đưa ra ý kiến phê bình:
- Đồng chí Hạ Tưởng có văn phòng còn xa hoa hơn văn phòng của tôi, có phải quá mức xa xỉ hay không? Cán bộ Đảng viên, đầu tiên phải có tác phong giản dị mộc mạc, hơn nữa quận Hạ Mã là quận mới, nơi cần dùng tiền còn rất nhiều, một văn phòng chỉ cần đủ để làm việc là được rồi, làm sao phải trang hoàng cầu kỳ như vậy, có phải không?
Hạ Tưởng biết Đàm Long là đến đây gây sự, là trả thù sự việc lần trước, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, thực ra phòng làm việc chỉ cần bộ bàn ghế với một máy vi tính là đủ rồi, tôi cũng luôn cho rằng văn phòng vẫn là đơn giản thực tế mới đúng…
Bạch Chiến Mặc nghĩ thầm Hạ Tưởng nói theo lời Phó thị trưởng Đàm, là tự phê bình mình? Gã đành cố gắng không dính vào, cũng không nói gì cả.
Đàm Long thấy thái độ Hạ Tưởng thành khẩn, không khỏi âm thầm tự đắc, nghĩ thầm rằng quan lớn một bậc đè chết người, giờ là lúc chính mình ở trước mặt mọi người đè hắn, thì sao nào? Anh có bản lĩnh, có thể giáp mặt chống đối lãnh đạo cấp trên? Hừ, phỏng chừng anh cũng không dám để lại ấn tượng không tốt cho người khác.
Không ngờ theo sau Hạ Tưởng lại chuyển đề tài, còn nói:
- Nhưng lúc trang hoàng văn phòng, bí thư Trần và thị trưởng Hồ đều tự mình chỉ thị, nhất định phải trang hoàng được xa hoa một chút, về sau cũng có lợi cho triển khai công tác thu hút đầu tư. Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, gặp vấn đề là lo lắng mọi mặt, thân là cấp dưới cũng chỉ biết phục tùng.
Đàm Long bị nghẹn thiếu chút nữa mắng ra tiếng, nghĩ thầm Hạ Tưởng giỏi lắm, nói vòng vo một lúc lại đưa ra Trần Phong và Hồ Tăng Chu để đè gã, còn mượn cớ tâng bốc Trần Phong và Hồ Tăng Chu, đúng là không chịu thua kém ai!
Nhưng Hạ Tưởng là thứ gì hay không thì gã nhận xét cũng không tính, mà Hạ Tưởng có lý do quả thật đầy đủ, đồng thời ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là đưa Trần Phong và Hồ Tăng Chu ra đè ông, chẳng lẽ không được?
Đàm Long tức giận mà không nói được, ánh mắt đảo qua, phát hiện trên tường có một bức thư pháp, trên viết vài chữ:
- Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ (hết lòng tận tụy, đếnc hết mới thôi)!
Không có ghi tên ai cũng không có chữ ký, gã giống như là phát hiện ra vùng đất mới, nói:
- Chủ tịch quận Hạ có bức thư pháp không tồi, sao không có chữ ký? Có phải tác phẩm của danh gia nào đó hay không? Kí tên, là có thể vô giá.
Ngụ ý ám chỉ có phải đã biến tướng chuyện thu hối lộ hay không.
Hạ Tưởng còn chưa có trả lời, Tạ Nguyên Thanh khẽ cười một tiếng, nói:
- Nếu tôi không đoán sai, bức thư pháp này là bút tích của một vị lãnh đạo ở thành phố Yến, xin nhắc nhở, đó là người có chức vụ chính a...
Chức vụ chính ở thành phố Yến, nói nghĩa hẹp là Trần Phong và Hồ Tăng Chu. Còn nghĩa rộng thì trưởng ban các bộ phận miễn cưỡng cũng được tính là chức vụ chính, Tạ Nguyên Thanh từ trước đến nay nói chuyện chỉ nói một nửa, nhưng lời này vừa nói ra, sắc mặt Đàm Long lập tức biến đổi lớn.
Làm sao có đạo lý cấp trên tặng quà cho cấp dưới chứ? Lời Tạ Nguyên Thanh nói, tương đương với việc ở mặt trước mọi người đánh gã một bạt tai.
Bạch Chiến Mặc giọng điệu không tốt nói:
- Đồng chí Nguyên Thanh không được nói lung tung.
Tạ Nguyên Thanh âm điệu cười khẽ vẫn giống như cũ:
- Tôi không nói chuyện lung tung, khi ở trong nhà một vị thủ trưởng thủ đô thấy qua một bức thư pháp giống vậy, mặc kệ là nâng bút hay là đặt bút, vừa xem qua với bức thư pháp của Chủ tịch quận Hạ là cùng một người viết ra. Khác biệt chính là, bức thư pháp của Thủ trưởng, là có kí tên...
- Khụ khụ...
Đàm Long tự biết mất mặt, rất là không vui, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi đến tột cùng tác giả là ai, bởi vì sau khi hỏi ra, lại càng mất mặt.
Bạch Chiến Mặc cũng là mất mặt lớn, vội nói:
- Mời Phó thị trưởng Đàm đi thăm một chút cảnh đẹp sông Hạ Mã!
Đoàn người liền dời bước tới sông Hạ Mã, tiếp tục công tác thị sát.
Hai bờ sông Hạ Mã hiện tại đang ở quy mô ban đầu, phóng mắt nhìn ra, một cảnh tượng bận rộn, những công nhân không ngừng hoạt động, bận rộn. Ngoại trừ gieo trồng cây cảnh, ven bờ bắt đầu xây dựng đủ loại cơ sở buôn bán, tiệm bán báo, quầy hàng ăn vặt v.v... làm cho người ta một hình ảnh phồn thịnh hướng đến quang vinh
Nước sông xanh bích dập dờn gợn sóng, vì nguyên do vừa mới thông nước nên du khách không nhiều, nước sông vô cùng trong suốt, trên mặt nước có mấy chiếc du thuyền, du thuyền có kiểu dáng cổ điển, đang thử nước, cảnh sắc được chiếu rọi như thi thơ như bức họa.
Đàm Long dẫn đầu nhóm người đảng chính ở quận Hạ Mã, vây quanh xung quanh Đàm Long, bước chậm rãi theo dọc bờ sông. Đàm Long chỉ chỉ trỏ trỏ, đưa ra một loạt chỉ thị về các hạng mục công tác, chẳng hạn như phải tăng mạnh an toàn phòng hộ, phải chú ý phòng ngừa đất màu bị trôi, phải duy trì vệ sinh nước sông, có thể nói cái gì thì đều nói hết, Hạ Tưởng cũng liên tục kêu đúng.
Đi không xa, Đàm Long lấy tay chỉ ra đường sông trước mắt nói:
- Nếu ở đây xây một cây cầu cao, hẳn là sẽ vì phát triển kinh tế của quận Hạ Mã thổi vào một sức sống mới đấy.
Bạch Chiến Mặc vội vàng phụ họa nói:
- Phó thị trưởng Đàm nói đúng, xây một cây cầu, chẳng những phát triển kinh tế, cũng rút ngắn khoảng cách giữa nội thành và huyện Thường Sơn, về sau từ quận Hạ Mã đến huyện Thường Sơn, sẽ không phải đi vòng quốc lộ 107.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comKhang Thiếu Diệp cũng là liên tục gật đầu:
- Phó thị trưởng Đàm ánh mắt cao xa, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, quả nhiên ánh mắt độc đáo. Ủy ban nhân dân quận như thế nào không phát hiện ở đây có thể xây một cây cầu cao để có thể nâng cao kinh tế quận Hạ Mã? Bởi vậy chứng minh, các đồng chí chúng ta còn cần tăng mạnh học tập, cố gắng nâng cao năng lực bản thân, mới có khả năng theo kịp bước tiến xây dựng kinh tế.
Đàm Long trên mặt có vẻ vui mừng, liền khoát tay cười:
- Tôi nói cũng chỉ là một đề nghị, cũng không có trải qua luận chứng nghiêm khắc. Cụ thể công tác, vẫn là cần chuyên gia quy hoạch đi làm.
Hạ Tưởng không nói chuyện, chỉ có cười. Trần Thiên Vũ muốn nói lại thôi, Tạ Nguyên Thanh cũng là lắc đầu cười, không để ý đến Đàm Long ba hoa.
Khang Thiếu Diệp thấy ba người không nói tiếp, có chút không cao hứng nói:
- Chủ tịch quận Hạ, Phó thị trưởng Đàm chỉ thị tinh thần, vậy bên ủy ban có ý tưởng gì cụ thể không?
Hạ Tưởng không hiếm thấy việc mông thay não đưa ra quyết định, thậm chí có lãnh đạo sau khi uống rượu đi ra ngoài tiểu tiện, người bên cạnh hỏi xây bia kỷ niệm ở nơi nào tốt, lãnh đạo giơ tay chỉ ra chỗ tiểu tiện, nói:
- Nơi này là tốt nhất.
Kết quả cuối cùng thật đúng là xây ở nơi đó, may mắn sự tình không có truyền rộng rãi, nếu không thật đúng là trở thành trò cười.
Đàm Long lời nói khách sáo vừa rồi tuy nói coi như có cái nhìn, nhưng đề nghị vậy cũng là chỉ huy vớ vẩn, vẫn là mông quyết định đầu nói xằng nói bậy.
Hạ Tưởng cũng sớm có ý tưởng xây cầu, tuy nhiên không phải ở đây mà là xây dựng đường lớn của Bắc Đoan.
Xây dựng đường lớn làm một ngã tư đường chủ yếu trong nội thành, từ Nam Đoan thông đến Nam Nhị Hoàn, từ Bắc Đoan thông đến sông Hạ Mã. Hiện tại ở giữa thành phố và huyện Thường Sơn chỉ có một quốc lộ 107 kết nối, giao thông không thuận tiện. Bởi vì đường 107 là quốc lộ, xe lớn quá nhiều, kiểu gì cũng có tắc nghẽn giao thông. Mà phía trên quốc lộ 107 đoạn qua sông Hạ Mã, vốn có một cây cầu lớn.
Chỗ Đàm Long nói chỉ cách cây cầu gần quốc lộ 107 có 500m, không tạo được hiệu quả phân luồng, cũng không lợi cho giao thông phía Đông quận Hạ Mã, trên cơ bản là quyết định nhất thời, không đáng luận chứng. Hạ Tưởng không nói tiếp cũng là cho Đàm Long mặt mũi.
Khang Thiếu Diệp đã có ý làm khó dễ một chút, muốn ủy ban tỏ thái độ, Hạ Tưởng có chút bực mình, liền nói với Trần Thiên Vũ:
- Đồng chí Thiên Vũ hướng Phó thị trưởng Đàm báo cáo một chút ý tưởng về cầu Tử Long.
Cầu Tử Long là kết quả thảo luận của Hạ Tưởng và Trần Thiên Vũ, chính là ở đường lớn của Bắc Đoan xây một cây cầu ngang sông, để thông nội thành và thị trấn huyện Thường Sơn, về sau người dân đi huyện Thường Sơn, sẽ không phải đi vòng quốc lộ 107, có thể tiết kiệm nhiều thời gian. Mà cây cầu lại đặt tên theo vị anh hùng Triệu Vân trong Tam Quốc, tên là cầu Tử Long, cũng là có sự thật và có ý nghĩa lịch sử.
Trần Thiên Vũ cũng hơi bực, vừa nghe Hạ Tưởng chỉ bảo, liền nói:
- Căn cứ dòng người và công thức tính toán xe cộ lưu thông, lại kết hợp tình huống giao thông thực tế giữa nội thành và huyện Thường Sơn, qua một loạt nghiên cứu, lại tham khảo tiền lệ của các thành thị anh em khác, cuối cùng cho ra kết luận, nơi xây cầu thích hợp nhất là ở đường lớn của Bắc Đoan...
Trần Thiên Vũ lời nói còn chưa có nói xong, sắc mặt Đàm Long liền trở nên cực kém, không kiên nhẫn mà ngắt lời Trần Thiên Vũ, không hài lòng nói:
- Tôi chỉ là đưa một giả thiết, không cần phải hướng tôi mà báo cáo...
Trần Thiên Vũ xấu hổ mà ngậm miệng, liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng khoát tay, ý là không cần để ý, đang muốn nói vài câu, Đàm Long lại lấy tay chỉ ra xa xa, dùng giọng điệu chất vấn hỏi:
- Đồng chí Hạ Tưởng, cách bờ sông không đến mấy trăm thước mà xây dựng công viên, có tai họa ngầm về an toàn hay không? Nếu chẳng may du khách khi du ngoạn ở công viên rơi xuống sông, công viên liền mất đi ý nghĩa du ngoạn thư giãn!
Công viên Đàm Long chỉ đúng là công viên nước do Tập đoàn Viễn Cảnh khai phá, vấn đề gã nói nếu suy nghĩ sâu xa, cũng giống như cố tình gây sự. Công viên nào chả có tai hoạ ngầm về an toàn, cho dù bên cạnh công viên không có sông, bên trong công viên cũng có hồ nước và núi giả, hồ nước có thể làm diềm chết người, núi giả có thể rơi trúng người, chẳng lẽ công viên sẽ không thể mở cửa?
Đương nhiên, chỉ trích của Đàm Long cũng có chút đạo lý, thành phố Yến thiếu nước, hồ nước bình thường trong công viên đều là một bãi nước lặng, sâu không hơn hai ba thước, miễn cưỡng có thể đi thuyền nhỏ, không thể bằng nước sông Hạ Mã mênh mông cuồn cuộn.
Hạ Tưởng cũng chỉ cố giải thích:
- Công viên và sông Hạ Mã là một thể gắn bó, là điểm đặc sắc lớn nhất của công viên nước, cũng là công viên duy nhất có sông Hạ Mã ở thành phố Yến. Lúc thiết kế công viên, đã xem xét tới vấn đề an toàn, ở gần bờ sông Hạ Mã còn tạo một bãi cát nhân tạo, đồng thời còn xây khu nước cạn, ở giữa khu nước cạn và khu nước sâu, còn có lan can, mặt khác còn có các loại phương tiện cứu hộ thường dùng để hỗ trợ nữa.
- Lời nói ở mặt ngoài thì nói rất dễ nếu chẳng may xảy ra vấn đề ai phụ trách?
Đàm Long đầy một bụng tức, hôm nay đến đây vốn là tìm tật xấu, không nghĩ tới khắp nơi đều bị đánh trở về, gã liền vô cùng buồn bực, nhất định phải tìm lại mặt mũi mới được, vừa lúc phát hiện vấn đề của công viên nước, liền mượn đề tài để nói chuyện của mình.
- Tôi thấy hay là công viên tạm dừng thi công, chờ sau khi tôi trở về tổ chức chuyên gia ở thành phố tiến hành khảo sát luận chứng, cùng nghiên cứu ra một phương án an toàn, lại một lần nữa khởi công cũng được
Lời Đàm Long nói tuyệt đối chính là cố ý gây sự, tổ chức chuyên gia nghiên cứu... Khi nào thì tổ chức, khi nào thì luận chứng ở giữa cái nào cũng được, có lẽ gã vẫn sẽ kéo dài không tổ chức không luận chứng, công trình chẳng lẽ phải dừng lại à? Cho dù tổ chức chuyên gia tiến hành nghiên cứu, khi nào thì cho ra phương án an toàn, phương án có hợp lý hay không, lại là một vấn đề nghiên cứu khác.
Có thể nói, Đàm Long thể hiện rõ là nói cho Hạ Tưởng, tôi chính là muốn cố ý bắt bẻ cậu một phen, cậu làm gì được? Lời nói của Phó thị trưởng thường trực, cậu định không nghe? Không nghe chính là không hiểu chuyện, không hiểu quy củ quan trường, thì có đủ lý do cho cậu không thể xuống được đài!
Hạ Tưởng quả thật khó xử, nếu ngừng thi công, sẽ tổn thất kinh tế không nhỏ. Không ngừng, lời Phó thị trưởng thường trực lại không thể không nghe. Nếu dựa theo lời Đàm Long đi làm, công trình công viên nước nhất định chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng lại không thể trực tiếp ra mặt tìm Trần Phong, vấn đề ở trong phạm vi Đàm Long quản lý, Trần Phong chính là Bí thư Thành ủy, cũng không thể trực tiếp nhúng tay, nếu không sẽ bị người khác nói. Mà Hồ Tăng Chu chưa chắc đồng ý ra mặt hỗ trợ, bởi vì hiện tại Hồ Tăng Chu và hắn không cùng đường.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Đàm Long là cố ý trả thù lần trước ở Hồng Tụ Thiêm Hương, thân là lãnh đạo, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, cũng là làm cho người ta không nói được lời nào. Nhưng quan trường trong thực tế, loại cán bộ giống Đàm Long có thể nói, nhiều không đếm xuể.
Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Bạch Chiến Mặc một cái, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Chiến Mặc, dường như sự việc không liên quan đến mình, trong lòng thầm nghĩ một Bí thư Quận ủy, chiến tích ông hưởng, trách nhiệm tôi chịu, thật đúng là am hiểu sâu đường đi trong quan trường. Tuy nhiên nghĩ lại, hắn nảy ra một ý hay.