Tùng Phong Nhi? Hạ Tưởng thấy Tùng Phong Nhi bất ngờ xuất hiện. Không khỏi ngây người sửng sốt, theo sau cười nói:
- Làm sao lại là cô?
Đôi mắt Tùng Phong Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Tưởng, trong mắt biểu lộ cảm xúc phức tạp, có cảm kích, có đau thương, có nuối tiếc có mất mát, cô mang chút mệt mỏi cười:
- Chủ tịch quận Hạ, anh cứ yên tâm, hôm nay tôi đến không phải hãm hại anh, mà là cảm ơn anh, cũng xin anh nhận lời xin lỗi của tôi, sự việc trước kia, rất rất xin lỗi.
Tùng Phong Nhi lùi lại sau một bước, cúi đầu thật thấp hướng về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đành phải giơ tay đỡ cô, vội nói:
- Sự việc đã trôi qua, không cần để trong lòng.
- Tôi sẽ vẫn ghi tạc trong lòng, anh là người tốt nhất mà tôi gặp, là người đàn ông tốt nhất, là cán bộ tốt nhất.
Tùng Phong Nhi cắn môi, ánh mắt sôi nổi có dũng khí
- Từ trước tôi vẫn nghĩ anh sẽ trả thù tôi, không ngờ anh căn bản không hề nhắc tới chuyện này. Lần trước sau khi gặp nhau ở tòa nhà Lộng Triều, tôi nghĩ anh sẽ để giám đốc đuổi việc tôi, không nghĩ tới, anh không nói cái gì cả, Giám đốc Lý sau lại còn thăng chức cho tôi. Tôi biết, làm một người đàn ông, anh là một người đàn ông đáng tin cậy trong mắt người phụ nữ. Làm một cán bộ, anh là một người lãnh đạo cáng đáng hết mọi việc cho mọi người. Tôi hiện tại mới biết được trước kia mình ngu xuẩn biết bao nhiêu, không ngờ muốn hãm hại anh….
Tùng Phong Nhi hai mắt tuôn lệ, nghẹn ngào nói không được nữa.
Tùng Phong Nhi lần trước ở tòa nhà Lộng Triều sau khi gặp được Hạ Tưởng, trong lòng hết sức bất an. Cô nhạy cảm mà ý thức được Lý Thấm đang ở văn phòng đợi người, người mà hắn đợi nhất định là Hạ Tưởng. Cô đã nghĩ, Hạ Tưởng là chủ tịch quận của quận Hạ Mã, có lẽ có quan hệ rất tốt với Lý Thấm, một câu nói của hắn có thể khiến Lý Thấm đuổi việc cô.
Tùng Phong Nhi cũng đã chuẩn bị tâm lý khi bị công ty đuổi việc.
Không nghĩ ngày hôm sau đi làm, cũng không có sự việc gì phát sinh, Lý Thấm cũng không hỏi cô một câu, cô chỉ biết, Hạ Tưởng không có ý định truy cứu cô sự việc trước kia.
Không lâu sau, bởi vì cô xuất sắc trong công tác, Lý Thấm còn thăng chức cho cô, để cô đảm nhiệm chức trợ lý Giám đốc, Tùng Phong Nhi trong lòng càng cảm tạ Hạ Tưởng rộng lượng và khoan dung, bởi vì cô hiện tại quả thật cần công việc này, công việc của cô hiện tại cũng thuận buồm xuôi gió, không muốn mất đi vì phải trả giá cho tất cả.
Tùng Phong Nhi liền cắn răng chịu đựng, kiên trì làm những công việc Lý Thấm chỉ đạo. Cô luôn hoàn thành vượt mức và xuất sắc. Lý Thấm không có chỉ đạo công việc, cô cũng chủ động làm tốt, không sợ khổ không sợ cực, vì trong lòng có một niềm tin bất khuất.
Sự nỗ lực của Tùng Phong Nhi cũng nằm trong tầm ngấm của Lý Thấm. Cô ta cũng là âm thầm tán thưởng, cũng thường xuyên quan tâm mà trấn an vài câu, bảo cô chú ý giữ gìn sức khỏe. Tùng Phong Nhi nhận được sự tán thành của Lý Thấm, trong lòng cô cũng mừng thầm, có một lần liền đánh bạo hỏi Lý Thấm một câu về Hạ Tưởng.
Lý Thấm không hề nói nhiều giữa công ty và Hạ Tưởng có quan hệ gì, chỉ có nói với Tùng Phong Nhi rằng Hạ Tưởng từng hỏi qua cô một câu, ngoài ra cũng không nói gì nữa. Tùng Phong Nhi biết, Hạ Tưởng vốn không một chút ghi hận đối với mình, bởi vì từ trong giọng điệu của Lý Thấm cô có thể tìm ra manh mối, Hạ Tưởng có ảnh hướng lớn đối với công ty mình vượt xa ảnh hưởng của một gã Chủ tịch quận đối với công ty.
Hạ Tưởng bỏ qua cho cô, thậm chí ngay cả một câu nói xấu về cô cũng không nói, không ngờ cô đã từng có ý định hãm hại Hạ Tưởng, Tùng Phong Nhi trong lòng áy náy và bất an càng ngày càng mãnh liệt, liền cảm thấy cần phải giáp mặt Hạ Tưởng bày tỏ sự cảm ơn chân thành.
Cô luôn luôn ở dưới lầu đợi gần một tiếng đồng hồ, trước khi Hạ Tưởng đến đây.
Tùng Phong Nhi cầm lấy di động trong tay nhét vào tay Hạ Tưởng, kiên định mà nói một câu:
- Tôi tặng cho con anh món quà. Anh nhất định nhận lấy. Anh yên tâm, tuyệt đối không phải có cạm bẫy như lần trước, nếu có, tôi chết không yên được.
Nghe cô vừa nói như vậy, Hạ Tưởng liền khẩn trương nhận lấy:
- Được, tôi nhận lấy. Tùng Phong Nhi, cô kỳ thật có năng lực khá tốt, cố gắng ở công ty làm, về sau sẽ có tiền đồ.
Tùng Phong Nhi "Ừ" một tiếng:
- Cảm ơn anh, Chủ tịch quận Hạ, anh là người mà đáng được tôi cảm ơn nhất trong cuộc đời này. Có cơ hội, tôi nhất định báo đáp ân đức của anh.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Đừng có khách sáo như vậy, tôi chỉ làm những gì tôi nên làm, lại không có yêu cầu cô cái gì, chỉ cần cô cố gắng đi tốt trên con đường của mình là được.
Tùng Phong Nhi lại cúi đầu với Hạ Tưởng, xoay người nhanh nhẹn đi ra. Hạ Tưởng thấy cô bóng dáng tiêu điều vắng lặng, bả vai cũng bởi vì giảm cân mà có vẻ gầy yếu rất nhiều, không khỏi âm thầm lắc lắc đầu. Tính cách của Tùng Phong Nhi bên trong một mặt quật cường, cô hạnh phúc hay bất hạnh, có đôi khi cũng không phải do cô tự chủ lựa chọn.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Hạ Tưởng sớm rời khỏi giường, chuẩn bị tiệc đầy tháng. Không bao lâu, ba, Hạ An và Hứa Ninh đều lại đây, bọn họ ngày hôm qua liền đi tới thành phố Yến, ở một phòng khác của Hạ Tưởng, chỉ có mẹ ở nhà với cô bé Lê.
Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân cũng là ngày hôm qua về tới thành phố Yến, tiệc đầy tháng của Hạ Đông trở thành chuyện lớn, cả ba nhà đều bắt đầu lên đường, vô cùng coi trọng. Kỳ thật chiếu theo chủ ý của Hạ Tưởng, hắn không muốn vì một đứa bé mà phát động nhiều người làm việc gì đó, nhưng cha mẹ hai bên nhà lại muốn làm đủ lễ nghi, làm lễ ăn mừng, Hạ Tưởng từ trước đến nay hiếu thuận, đành phải đồng ý.
Bản thân là vai chính và nhân vật chính, Hạ Đông đang ngậm ngón tay ngủ say sưa, mặc kệ người khác có phải vì nó bày ra tiệc rượu đầy tháng gì hay không, nó chỉ để ý ăn ngủ, ngủ ăn, có sữa mẹ, Dù sao hạnh phúc lớn nhất của nó chính là bất cứ lúc nào cũng có sữa mẹ bú, mở to mắt rúc vào ngực Tào Thù Lê, trừ lần đó ra, mọi việc đại sự nó cũng không để ở trong lòng.
Không bao lâu, Thẩm Lập Xuân, Lý Hồng Giang, Tôn Hiện Vĩ, Chu Hổ, Tiêu Ngũ và Phượng Mỹ Mỹ đều đến ở dưới lầu, vài người cũng không có lên lầu, đứng ở dưới lầu chờ Hạ Tưởng sắp xếp. Hạ Tưởng vừa xuống dưới lầu nhìn thấy mọi người, Phùng Húc Quang cũng đi tới.
Phùng Húc Quang không phải đi tay không tới, phía sau hắn còn có mấy xe của siêu thị Giai Gia, trên xe có rượu, hoa quả, đồ uống, các thực phẩm ngọt, tóm lại, đồ đạc của buổi yến tiệc cần gì đều có, nghĩ đến không thể tưởng được. Hắn đều kéo lại đây.
Phùng Húc Quang đầu tiên chào hỏi Hạ Tưởng, sau lại cùng mọi người bắt tay, không khí vô cùng sôi nổi. Hạ Tưởng liền oán trách nói:
- Anh rõ ràng đem cái siêu thị của anh lại đây, được rồi, hôm nay tôi đều chuẩn bị tốt, anh còn kéo mấy thứ này đến làm cái gì?
- Tôi biết tính tình của anh, anh quan hệ tốt không cần nhận quà, lễ vật nặng quá anh tuyệt đối không nhận, nhẹ tôi lại không dám, tôi đành phải kéo mấy xe đồ lại đây. Dù sao cũng là cháu trai đầy tháng, tôi làm đại bá (bác) không có một chút gì tỏ vẻ, hi lớn lên nó lại có ý kiến với tôi, tôi biết làm sao? Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Phùng Húc Quang cười ha hả nói.
Tất cả mọi người cười.
Hạ Tưởng không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người nói:
- Chúng ta cũng không phải người ngoài, quà tặng gì cũng không cần tặng, quà tặng của mọi người, tôi còn phải nghĩ cách hoàn trả, rất mệt người. Hôm nay tiếp đón khách, bố trí hiện trường còn có cái khác hỗn tạp, đều giao cho mọi người, mọi người ra lực giúp đỡ là được rồi.
Chu Hổ lớn giọng nói:
- Được, không thành vấn đề. Cần khiêng đồ vật này nọ tốn nhiều sức lực, tôi đến làm.
Mọi người cười vang.
Hạ Tưởng để cho Phùng Húc Quang dẫn mọi người đi đến khách sạn Yên kinh trước, hắn lên lầu cùng người nhà nói một tiếng, bởi vì Tào Vĩnh Quốc từ thành phố Bảo lại đây dẫn theo hai chiếc xe, thêm vào đó còn có xe của Hạ An, đủ dùng. Kỳ thật với năng lực của Hạ Tưởng, một cuộc điện thoại có thể điều động hơn mười chiếc xe cũng không nói chơi, một đám bạn vừa nãy, ai không có thể tìm đến hơn mười mấy chiếc xe? Chẳng qua không cần phải gióng trống khua chiêng làm gì.
Hạ Tưởng giải thích xong, lại xuống lầu, Phùng Húc Quang đã dẫn một đám người rời khỏi, Phương Cách, Lam Miệt còn có Vương Lâm Kiệt cùng nhau đi tới. Còn chưa có hàn huyên vài câu, Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc cũng tới rồi.
Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc hôm nay đều trang điểm lộng lẫy, thay đổi bộ dạng. Một cô thì hoa lệ khiến mọi người loá mắt, một cô thì tươi sáng chiếu nhân, hai người đứng trước mặt, lập tức hấp dẫn ánh mắt của Phương Cách và Vương Lâm Kiệt.
Phương Cách và Vương Lâm Kiệt cúi đầu tiến đến một bên, nhỏ giọng nói:
- Cổ Ngọc càng ngày càng đẹp, làm sao được như vậy?
Lời còn chưa dứt, cánh tay Phương Cách đã bị Lam Miệt nhéo một cái. Phương Cách liền lập tức câm miệng, lập tức phê bình mình:
- Vợ của bạn, không được bắt nạt. Thịt trong cổ tay của bạn, không nên nghĩ đến.
Vương Lâm Kiệt cười ha hả, nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, không nói lời nào. Lam Miệt thì vẻ mặt do dự, phân vân, lại nhéo Phương Cách một chút:
- Không được nói lung tung
Phương Cách vội cầu xin tha thứ:
- Tuân mệnh, bà cô. Đừng nhéo nữa?
Hạ Tưởng thấy Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đi vào, để cho các cô và Lam Miệt lên lầu trước, chút nữa cùng đi với Tào Thù Lê đến khách sạn. Hắn cùng Phương Cách, Vương Lâm Kiệt lái xe đi đến khách sạn trước.
Vừa đến khách sạn Yên kinh, liền phát hiện Tề Á Nam và Phùng Húc Quang đang tranh chấp, tiêu điểm tranh chấp tập trung vào mấy xe rượu, đồ uống của Phùng Húc Quang. Tề Á Nam ý là, buổi yến tiệc hôm nay do khách sạn Yên kinh toàn quyền phụ trách, tất cả những đồ đạc khách sạn đã chuẩn bị đầy đủ, không cần bất cứ đồ ăn bên ngoài. Phùng Húc Quang ý là, đây là tấm lòng thành ý, nói cái gì cũng muốn Tề Á Nam chấp nhận. Tề Á Nam cảm thấy dùng đồ của Phùng Húc Quang khá mất mặt, nói cái gì cũng không chịu thu, giằng co với nhau.
Chủ yếu là Tề Á Nam và Phùng Húc Quang đều quá nhiệt tình, đều cảm thấy không dùng đồ của bọn họ cũng giống như có lỗi với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cũng chỉ đứng ra giàn xếp.
- Dùng mỗi bên một nửa là tốt lắm rồi, Á Nam cũng đừng cãi cọ, đồ của Húc Quang đã kéo đến đây rồi, trước hết dỡ xuống, bày ra cùng một chỗ, tùy mọi người chọn lựa, khẩu vị của khách không giống nhau, tốt nhất để cho mọi người có sự linh động lựa chọn.
Hạ Tưởng lên tiếng, Tề Á Nam đành phải đồng ý, tuy nhiên vẫn bất mãn nói với Phùng Húc Quang:
- Tổng giám đốc Phùng, về sau chỉ cần Chủ tịch quận Hạ có việc đến Yên kinh, ông cũng đừng làm gì nữa, trong khách sạn cái gì cũng có, ông cũng đừng kéo xe tới này nọ làm mất thể diện của tôi, có đồng ý không?
Phùng Húc Quang cười nói:
- Trong siêu thị của tôi còn có tủ lạnh, TV, máy giặt quần áo, khách sạn các anh không hề có?
"..." Tề Á Nam ngây người sửng sốt:
- Ông thật sự muốn làm người ta tức giận phải không?
Hạ Tưởng liền cười mắng:
- Được rồi, không cãi, tranh cãi nữa, tôi bảo Hiện Vĩ sẽ trả tiền cho tiệc rượu và mấy đồ đạc trên xe của hôm nay…
Tôn Hiện Vĩ trong nháy mắt, lập tức lấy tiền trong ví ra sang sảng nói:
- Cần tiền mặt hay là muốn chi chi phiếu?
Phùng Húc Quang và Tề Á Nam mỉm cười, cùng nhau hướng về Tôn Hiện Vĩ nói:
- Đi chết đi, xéo sang một bên đi.
Ha ha... Tất cả mọi người mỉm cười.
Hạ Tưởng hôm nay cũng không có mời nhiều người lắm, trong tỉnh chỉ phát thiệp mời Tống Triêu Độ, những người khác hắn không muốn, cũng không cần phải kinh động họ. Ở thành phố chỉ mời Trần Phong, Phương Tiến Giang, Lý Đinh Sơn và Cao Hải. Phương Tiến Giang vừa lúc có việc phải đi công tác bên ngoài, sẽ không đến. Rốt cuộc tiệc đầy tháng là buổi tiệc mang tính chất cá nhân, Hạ Tưởng chỉ mời những lãnh đạo và bạn bè có quan hệ khá thân với hắn, quận Hạ Mã không có công khai mời người, tránh kinh động đến nhiều người, trái lại để cho một số người có dụng tâm kín đáo không mời mà tới tặng quà hoặc là đánh chủ ý khác, cũng là không tốt.
Tuy nhiên tình hình và suy nghĩ Hạ Tưởng giống nhau, người đến trước tiên chính là người của quận Hạ Mã.
Triều Vĩ Cương và Kim Hồng Tâm xuất hiện trước nhất, hai người vừa thấy Hạ Tưởng, còn có chút xấu hổ nói:
- Lãnh đạo, tôi, chúng tôi không được mời mà tới, anh cứ thoải mái phê bình chúng tôi, tuy nhiên chúng tôi đã đến đây rồi, thì không sợ lãnh đạo phê bình.
Hạ Tưởng làm sao có thể mở miệng phê bình bọn họ, đành phải làm bộ vui vẻ nói:
- Được rồi, đã đến đây rồi, vào trong ngồi một chút rồi khẩn trương đi về, đừng chậm trễ công tác, bị Quận ủy nói chúng ta thì không tốt đâu.
Hai người đều hiểu, cảm kích gật gật đầu với Hạ Tưởng, sau đó bước vào chỗ ngồi.
Theo sau Trần Thiên Vũ và Phó Hiểu Bân cũng không được mời mà tới, hai người đều đem theo một phong bì, khách sáo vài câu lại quay về Quận ủy. Hôm nay là Thứ Sáu, là Phó chủ tịch thường trực quận và Chánh văn phòng Quận ủy, không chừng có chuyện quan trọng cần bọn họ xử lý, mặc dù hai người muốn ở lại, bởi vì bọn họ biết, hôm nay nhất định có không ít quan lớn tỉnh thành lộ diện, đúng lúc có thể giao lưu tình cảm.
Thi Trường Nhạc và Đàm Trường Thiên cùng nhau xuất hiện ở buổi tiệc, kỳ thực Thi Trường Nhạc một chút cũng không có xem chính mình là người ngoài, sau khi đến đây nghiễm nhiên tự cho mình là một nửa chủ nhân, trong nháy mắt, khiến Hạ Tưởng nhìn lắc đầu cười thầm, nghĩ thầm rằng Thi Trường Nhạc cũng có ý tứ, biểu lộ sự trung thành, rất quan tâm đến mỗi cơ hội thể hiện.
Đàm Trường Thiên từ sau sự tình trấn an lần trước, tự giác có quan hệ gần gũi không ít với Hạ Tưởng, cũng thường xuyên báo cáo công tác cho Hạ Tưởng, bởi vì hắn và Kim Hồng Tâm quan hệ không tồi, liền càng muốn xâm nhập vào đội ngũ nòng cốt của Hạ Tưởng. Hôm nay lại đây cũng là muốn nhân cơ hội biểu hiện một chút. Tuy nhiên hắn gặp Thi Trường Nhạc bộ dáng xum xoe, trong lòng khinh miệt nhưng lại không có cách nào để cho hắn học, hắn thật đúng là học không được.
Đàm Trường Thiên mới phát hiện, hoá ra vuốt mông ngựa cũng là một môn học, mà còn là một môn học cao thâm, rất khó học được tinh túy.
Theo sau, Biện Tú Linh, Hoàng Kiến Quân đều đến đây, cũng không ở lại liền trở về Quận ủy, đúng như tâm ý của Hạ Tưởng. Hiện tại quận Hạ Mã tình hình ban đầu, hắn cũng không muốn bởi vì tiệc rượu đầy tháng, đem một nửa ủy viên thường vụ đến khách sạn Yên kinh, dễ nói không dễ nghe, tạo cho người khác có một cách nhìn khác.
Không nghĩ tới chính là, Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi cũng tạt ngang qua ghi tên, tiến đến Hạ Tưởng tỏ vẻ chúc mừng, đồng thời cũng khéo léo chuyển lời chúc phúc của Thị trưởng Hồ cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cười ngỏ ý cảm ơn, và nhận phong bì của hai người. Tiền không nhiều lắm, là tâm ý, hắn nhận lấy, cũng thay mặt tiếp nhận thiện ý của hai người.
Hạ Tưởng cũng không có gửi thiệp mời cho Hồ Tăng Chu, dù sao sự việc lần trước cũng để lại bóng mờ trong tận đáy lòng của hắn.
Hồ Tăng Chu hơi có chút tiếc nuối đối với việc Hạ Tưởng không có mời mình tham dự lễ đầy tháng. Nói một cách công bằng, ông ta vẫn hy vọng nhận được thiệp mời Hạ Tưởng. Ông ta thậm chí mong ngóng, chỉ cần thiệp mời Hạ Tưởng vừa đến, ông ta có lý do để qua đó một chuyến, không ngại với thân phận là Thị trưởng tham gia tiệc đầy tháng con của một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, xem như cũng thỏa mãn thể diện của Hạ Tưởng... Không nghĩ tới, Hạ Tưởng mời Trần Phong, mời Lý Đinh Sơn, mời Cao Hải, lại quên đi ông ta.
Cũng không phải quên đi, hay là Hạ Tưởng từ sâu trong nội tâm có bất hòa với ông ta, đối với ông ta có khoảng cách, không muốn tiến thêm một bước phát triển quan hệ riêng tư. Người mà có thể khiến Hạ Tưởng chủ động mời tham gia lễ đầy tháng, đều là những người thân cận nhất trong mắt của Hạ Tưởng, người đáng kết giao, cũng là người mà hắn cho rằng đáng tin cậy nhất.
Hồ Tăng Chu biết, cho dù công hay tư, ông ta đều không có quyền yêu cầu Hạ Tưởng. Ông ta cũng biết được, Hạ Tưởng vì con của hắn bày tiệc đầy tháng, không chỉ là tiệc rươu, còn thể hiện ra mối quan hệ xa gần của hắn ở thành phố Yến.
Mặc dù ông ta cũng biết kỳ thật hiện tại cục diện đều là bởi vì nguyên nhân của ông ta tạo thành, ông ta hơi có chút bất mãn âm ỷ với Hạ Tưởng. Nếu Hạ Tưởng hơi hạ thấp thái độ một chút, ông ta cũng nguyện ý bất chấp thể diện Thị trưởng tự mình đi tới cổ vũ, cũng coi như cho Hạ Tưởng đủ mặt mũi. Hạ Tưởng không cần, còn chần chừ đắn đo, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng ông ta đường đường Thị trưởng phía trên, là lãnh đạo trực tiếp của Hạ Tưởng, còn muốn cầu xin Hạ Tưởng thiết lập mối quan hệ riêng tư với ông ta sao?
Hồ Tăng Chu đoán đúng phân nửa, Hạ Tưởng không có mời ông ta cố nhiên là bởi vì vì lần trước sự tình cũng khiến Hạ Tưởng khó có thể quên đi, còn có một nhân tố mấu chốt là, Hạ Tưởng hiện tại không muốn tiến đến gần Hồ Tăng Chu, hắn muốn quan sát một chút thái độ Vu Phồn Nhiên, sau mới lựa chọn.
Thái độ Vu Phồn Nhiên rất quan trọng, y dù sao cũng là người nhà của Ngô gia. Mặc dù hiện tại hắn và Ngô gia thoạt nhìn vẫn chưa có dấu hiệu hòa giải —— ông cụ Ngô gia cũng tốt, Ngô Tài Dương cũng tốt, không có khả năng thỏa hiệp với hắn —— nhưng cũng không cho thấy Vu Phồn Nhiên sẽ không đến gần hắn. Vu Phồn Nhiên là người của Ngô gia là thật, nhưng từ lý lịch của y có thể thấy, y và Ngô Tài Giang có quan hệ khá tốt, mà không phải là Ngô Tài Dương.
Ý nghĩ của Hạ Tưởng là, Vu Phồn Nhiên là một nhịp cầu, là người trung gian giải tỏa mối quan hệ đóng băng của hắn và Ngô gia, theo kế lâu dài, hắn thà rằng đến gần Vu Phồn Nhiên, cũng không muốn lại chào hỏi Hồ Tăng Chu. Bỏ rơi hắn ở thời điểm quan trọng mà không thèm để ý, không bảo đảm không có lần sau. Từ căn bản mà nói, Hạ Tưởng còn chưa có lập lại sự tín nhiệm với Hồ Tăng Chu.
Chỉ chốc lát sau, Lý Đinh Sơn và Cao Hải tới
Lý Đinh Sơn và Cao Hải đều đi cùng phu nhân tới, hàm ý cũng rất rõ ràng, là ý tứ có quan hệ thông gia là thể hiện quan hệ cá nhân rất mật thiết. Hạ Tưởng rất vui mừng đối với việc hai người đến, nhiệt tình mời họ vào bên trong.
Hôm nay bởi vì không mời nhiều khách, lại cũng không phải là người ngoài, Hạ Tưởng để cho Tề Á Nam chuẩn bị gian phòng lớn lịch sự, có thể đặt ba bàn tròn chứa được khoảng 30 người. Bước đầu an bài là, Tôn Hiện Vĩ đám người ngồi một bàn, Tào Thù Lê và họ hàng thân hai bên và nhóm phụ nữ ngồi một bàn, lãnh đạo tỉnh thành phố ngồi một bàn.
Lý Đinh Sơn và Cao Hải hôm nay phá lệ cao hứng. Bọn họ gần như thấy quá trình dần chín chắn của Hạ Tưởng, từ khi mới vào chốn quan trường, đến Phó phòng đến Phó cục trưởng lại đến Phó giám đốc sở, còn chứng kiến toàn bộ quá trình Hạ Tưởng và Tào Thù Lê từ lúc mến nhau đến đính hôn rồi đến kết hôn, hiện tại lại tham gia tiệc đầy tháng con của hai người, từ trong lòng phát ra sự vui sướng chân thành, là một sự quý trọng của thế hệ trước với thế hệ sau.
Hơn nữa Cao Hải cũng bởi vì nguyên nhân Hạ Tưởng, mối quan hệ giữa ông ta và Tống Triêu Độ dần dần cải thiện, trong lòng đối với Hạ Tưởng lại càng yêu thích, còn có một chút cảm kích.
Bố trí ổn thỏa Lý Đinh Sơn và Cao Hải thì Trần Phong lại tới.
Lẽ ra Trần Phong thân là lãnh đạo lớn, tốt xấu cũng là Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, hẳn là muộn một chút mới xuất đầu lộ diện, nhưng ở vào sự việc Hạ Tưởng, ông ta gần đây không tự cao tự đại, cũng không chú ý tới việc ra vẻ, muốn đến sớm. Trần Phong vừa đến, liền náo nhiệt lên, mọi người đều đứng dậy đón chào, biểu thị sự tôn trọng với lãnh đạo số một của thành phố Yến.
Trần Phong vỗ vỗ Hạ Tưởng bả vai, cười nói:
- Chàng trai khá tài giỏi, từng bước một cho tới hôm nay, có bà xã có, có đứa con, có quan chức, còn thiếu cái gì?