Không có cách khác, y đang chuẩn bị đi mượn thêm tiền, cộng với thắp hương cầu khấn, giờ đưa nhiều hơn một chút, giai đoạn trước coi như cho trôi theo nước vậy.
Thật sự y không ngờ sắp xảy ra một việc làm thay đổi vận mệnh cả đời của y…
Có đôi khi Lí Liên Kiệt cũng than thở, vì sao cùng tên là Lí Liên Kiệt mà người ta chính là ngôi sao quốc tế, còn y chỉ là một cảnh sát giao thông nhỏ nhoi? Có thể thấy được người ta nói tên gọi quyết định cả vận mệnh đời người là lời nói vô căn cứ.
Đang lúc Lí Liên Kiệt nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên nghe được từng đợt còi xe ô tô rung trời vang lên, y sợ tới mức run cả tay, thiếu chút nữa làm rơi cả bộ đàm, không khỏi khiến y tức giận, nhàn rỗi không có việc gì nên loạn phải không, còi loạn lên cái gì, có phải muốn bị phạt hay không đây?
Y nhìn theo hương đường Hoa Trung thì kinh ngạc đến thiếu chút nữa rơi cả cằm, chỉ thấy trên đường Hoa Trung có một đoàn xe đang tiến lại, đi phía trước mở đường là mấy xe taxi, ở giữa là xe cứu thương, phía sau là hơn mười chiếc xe tải lớn, trên xe đứng đầy người. Mỗi một chiếc xe cũng phải tới mấy chục người, hơn mười xe là mấy trăm người!
Tiếp đó Lí Liên Kiệt đã nhìn thấy một cảnh tượng mà bình sinh khó quên nhất, thậm chí mười mấy năm sau y vẫn không ngừng nhắc tới với những người mới quen biết về cảnh thượng khiến y cảm động đến rơi nước mắt!
Lúc này phía đường Hoa Trung đang là đèn xanh, đường Bình Hòa là đèn đỏ, khi đoàn xe cổ quái đi vào chỗ giao lộ thì đèn liền chuyển sang đỏ. Còn đường Bình Hòa thì chuyển sang đèn xanh. Đứng chờ tại chỗ ở mặt trước tất cả đều là xe taxi, hơn nữa tất cả lái xe taxi đều mở cửa xe, đứng ở trước xe, nhìn về phía đoàn xe trên đường Hoa Trung nghiêm nghị đứng nhìn chăm chú.
Những ô tô đằng sau không kiên nhẫn nổi mà nhấn còi thúc giục, có hai gã lái xe taxi quay đầu lại sau xe giải thích vài câu, sau đó một cảnh tượng khiến người ta ngạc nhiên xuất hiện, những chiếc xe phía sau từng cái từng cái một mở cửa xe, lái xe xuống xe đứng ở đầu xe, đều nhìn về đoàn xe ở phía đường Hoa Trung, trên mặt mọi người đều tràn ngập vẻ kính nể và cảm động!
Một truyền mười, mười truyền trăm, cái lái xe đằng sau cũng đều xuống xe, đều nhìn chăm chú về phía đoàn xe cổ quái, không còn ai thúc giục nữa, không có một người nào không kiên nhẫn, tất cả mọi người đều tỏ ra kính nể, đều tự giác dừng lại, ưu tiên cho đoàn xe đi qua.
Cũng không biết người nào lái xe khởi đầu, nhấn còi để tỏ sự tôn kính, vì thế tất cả các xe cùng nhau nhấn còi. Âm thanh quanh quẩn trong không trung thành phố Yến thật lâu không tiêu tan, khiến tâm linh mỗi người đều kinh ngạc.
Lí Liên Kiệt vốn đang muốn ngăn cản lại thì bị làm cho kinh ngạc, y không biết đoàn xe này hộ tống ai. Cũng không rõ có phải nhân vật lớn không, y chỉ biết là người được tất cả mọi người kính trọng ngưỡng mộ thì chắc là người tốt. Y không nói hai lời, bước nhanh như bay ra giữa đường, ra hiệu tất cả xe dừng lại, nhường đường cho đoàn xe.
Chiếc xe cứ thế mà phi qua mặt Lí Liên Kiệt, không dừng lại một khắc, thậm chí không có một người liếc nhìn y, cũng không có ai nhìn y tỏ vẻ cảm ơn, nhưng y không có cảm giác đã bị lạnh nhạt bởi vì y nhìn những người trên xe tải, cho dù là nam hay nữ, trẻ hay già, đều có vẻ mặt bi tráng, phẫn hận, trang nghiêm, y cũng bị không khí nghiêm túc này cuốn hút, hướng về phía đoàn xe chào một cách kính cẩn nhất, tiêu chuẩn nhất mà y đã từng chào trong mấy năm gần đây.
Lí Liên Kiệt cũng không biết, quyết định vừa rồi của y đã được lãnh đạo thượng cấp khen ngợi, nhanh chóng thăng cấp cho y lên làm đội trưởng đại đội cảnh sát giao thông, tăng tiền lương lên ba cấp. Chỉ một cử chỉ chào không ngờ lại thay đổi vận mệnh cả đời y, thế sự chính là khó đoán trước như vậy đó.
Đương nhiên, sau đó y mới biết được người được đoàn xe hộ tống chính là Hạ Tưởng.
Đoàn xe chậm rãi đến bệnh viện số hai của tỉnh, thiếu chút nữa khiến viện trưởng ôm đầu bỏ chạy vì tưởng người bệnh đến tụ tập gây rối phá phách cướp bóc. Còn chưa kịp ra khỏi cửa, điện thoại liền vang lên, khi nhận điện thoại ông ta mới biết là Hạ Tưởng bị thương. Bởi vì lần trước ở huyện An, sau khi Hạ Tưởng bị thương cũng là vào bệnh viện số hai của tỉnh, lúc đó ông ta đã nhớ kỹ tên của Hạ Tưởng, không ngờ hơn hai năm sau, Hạ Tưởng được thăng quan nhưng tính tình cũng không thay đổi, lại một lần nữa bị thương thay người khác.
Thật là một cán bộ hiếm thấy, viện trưởng cũng vô cùng bùi ngùi, bây giờ vẫn còn một cán bộ thực lòng vì dân mà lại là đường đường một Chủ tịch quận sao? Nếu ông ta không tận mắt nhìn thấy trận thế trước mắt, nói thế nào ông ta cũng sẽ không tin là Hạ Tưởng vì cứu người mới bị thương! Không phải ông ta chưa gặp rất nhiều cán bộ vì các loại nguyên nhân mà bị thương, đều dõng dạc nói nguồn gốc bị thương là do làm việc công. Buồn cười nhất là có một gã cán bộ khi đang chơi đánh bạc thì bị bệnh tim phát tác, sau khi nằm viện còn nói với giới truyền thông là vì giữ vững ở tuyến đầu công tác do mệt quá nên bị bệnh, thiếu chút nữa khiến ông ta cười đến rụng răng.
Hạ Tưởng thật sự là một chàng trai trẻ khiến cho người ta cảm động.
Viện trưởng vội vã chạy xuống tầng, đang sắp xếp để chuẩn bị đưa vào phòng bệnh quan trọng thì bỗng nhiên nghe được trong không trung truyền đến tiếng động ầm ầm, ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc máy bay vừa từ trên không đáp xuống bãi đỗ xe của bệnh viện.
Máy bay trực thăng vừa tiếp đất, liền có một đám quân nhân vẻ mặt nghiêm túc cùng bác sĩ nhảy xuống, mấy người không nói một lời, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, tách mọi người ra nâng Hạ Tưởng lên muốn đưa lên máy bay trực thăng.
Hùng Hải Dương mặc kệ, công nhân cùng đến cũng mặc kệ, lão Lỗ và tất cả dân thôn cũng mặc kệ, hơn một trăm người vây quanh mấy người chặt như nêm cối.
Người quân nhân dẫn đầu giận dữ nói:
- Theo lệnh của thủ trưởng, đưa đồng chí Hạ Tưởng đến Bắc Kinh chữa trị, các người dám ngăn cản chúng tôi sao?
Một câu nói khơi dậy lửa giận trong lòng mọi người, Hạ Tưởng là người khả kính nhất trong cảm nhận của bọn họ, hiện tại không ai có thể động đến một ngón tay của Hạ Tưởng, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn người quân nhân, còn không ít công nhân đã chuẩn bị sẵn sàng để lao vào.
May là có một bác sĩ định thần lại vội nói:
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL- Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng là suy nghĩ cho đồng chí Hạ Tưởng, điều kiện chữa trị ở Bắc Kinh tốt hơn rất nhiều, bây giờ mọi người cản trở chúng tôi đưa anh ta lên máy bay, chẳng khác nào kéo dài thời gian làm tình trạng anh ta thêm nặng…
Còn chưa dứt lời, đám người lập tức tản ra, tạo thành một đường lớn.
Mấy người quân nhân liếc nhìn nhau, nhìn được trong mắt đối phương sự kính trọng. Một cán bộ có thể khiến dân chúng kính yêu như thế, hắn tuyệt đối là đáng để tất cả các quân nhân kính trọng!
Mấy người liền giống như nâng báu vật vậy, thật cẩn thận đưa Hạ Tưởng lên máy bay, một lát sau, trực thăng bay lên, thẳng hướng bắc bay đi.
Tất cả các công nhân và thôn dân ở bãi đỗ xe của bệnh viện đều ngẩng đầu lên nhìn trực thăng chậm rãi biến mất trên không trung, nhưng không có một người bước đi, mà ngóng nhìn thật lâu, trong lòng đều cầu chúc cho người cán bộ họ cảm nhận là một chàng trai tốt sớm ngày bình phục…
Cổ Ngọc ngồi trên máy bay trực thăng nhìn bộ dạng Hạ Tưởng nhắm chặt hai mắt hôn mê bất tỉnh lại không kìm được khóc như mưa:
- Sao anh ngốc như vậy? Có biết anh tàn nhẫn vô tình lắm không? Anh dọa người ta sợ đến chết mất!
Bác sĩ trên máy bay trực thăng đang khẩn trương kiểm tra thân thể Hạ Tưởng, sau một lát kiểm tra, mấy người bác sĩ kinh ngạc, nói nhỏ với nhau rồi mới nói với Cổ Ngọc:
- Tình huống này thật kỳ lạ…
Cổ Ngọc nghĩ Hạ Tưởng không xong rồi, lớn tiếng khóc oà lên:
- Không được, không được, các ông phải chữa khỏi cho hắn, nếu không tôi sẽ bảo ông nội cắt chức của các ông!
Cổ Ngọc vừa khóc ầm lên, mấy bác sĩ nhìn nhau, sau đó cười:
- Tình trạng của Hạ Tưởng không có gì nghiêm trọng, chúng tôi kiểm tra rồi, ngoài vết thương bên ngoài thì cậu ta không sao cả, thân thể cơ bản coi như khỏe mạnh, chỉ không biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh…
Cổ Ngọc mới bình tâm lại, cúi người xuống nhìn Hạ Tưởng, cô đang khóc, xoay người, nước mắt liền chảy xuống mặt Hạ Tưởng, đọng lại trên mặt, trong đó còn có mấy giọt rơi đúng vào mí mắt Hạ Tưởng, mí mắt liền động.
Cổ Ngọc đang xúc động nên không phát hiện Hạ Tưởng có động tĩnh, cô liền giơ tay động vào tai Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vẫn không nhúc nhích. Cô liền sờ mặt Hạ Tưởng, hắn vẫn không có phản ứng, cô lại nước mắt như mưa:
- Bác sĩ, anh ấy không làm sao mà tại sao vẫn không tỉnh lại?
Nước mắt Cổ Ngọc thật nhiều, khóc còn để hơn mười giọt nước mắt lạc trên mặt Hạ Tưởng, rốt cục Hạ Tưởng cũng có động tĩnh, "hừ" một tiếng rồi mở to mắt uể oải nói:
- Trời lại mưa sao?
Vừa nói thì có mấy giọt nước mắt chảy tới miệng hắn, hắn còn nhấm nháp một chút rồi noi:
- Sao lại là mưa mặn nhỉ?
Cổ Ngọc nín khóc phì cười:
- Anh nuốt nước mắt của em đương nhiên là mặn rồi!
Cô giơ tay lên đẩy Hạ Tưởng một cái:
- Anh thật đáng ghét, rõ ràng không việc gì còn giả bộ ngủ, làm em sợ muốn chết.
Cổ Ngọc đẩy, cơ thể Hạ Tưởng vừa động đậy, từ sau lưng truyền đến một cơn đau nhức buốt, không khỏi rên lên một tiếng, làm Cổ Ngọc sợ tới mức bịt miệng kêu:
- A, làm anh đau hả?
Bác sĩ ở bên cạnh nói:
- Phía sau lưng là chỗ bị đâm phải, bị tổn thương một chút, cần tĩnh dưỡng một thời gian.
- Sao không nói sớm?
Cổ Ngọc bất mãn lườm mấy bác sĩ.
Mấy bác sĩ cười gượng, không nói gì.
Cổ Ngọc trước tiên quan sát Hạ Tưởng một lát sau đó mới nói:
- May quá, không ảnh hưởng đến tướng mạo, chỉ bị bỏng tai, cũng sẽ không để lại dấu đâu, không ảnh hưởng đến vẻ mặt anh tuấn của anh đâu, cũng không ảnh hưởng đến phong cách tự nhiên của anh trước các cô gái sau này đâu…
Thực ra Hạ Tưởng bị thương cũng không nặng, chủ yếu là do hoảng sợ, phẫn nộ, đầu tiên là bị nhiễm lạnh trên nóc nhà, lại bị lửa đốt rồi ngâm nước, ngảy xuống sông Hạ Mã, cuối cùng bị ô tô đâm vào nên mới dẫn đến loạn trong giặc ngoài, hôn mê bất tỉnh, thực ra cũng là một loại phản ứng tự bảo vệ của thân thể. Nhưng cho dù thế nào hắn cũng đau rát phía sau lưng, hơn nữa đầu óc choáng váng, không dậy nổi.
Hạ Tưởng nghe được những tiếng động ầm ầm hỗn độn, cảm giác như đang ở bên trong một loại phương tiện giao thông nào đó, liền hỏi một câu:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Ở trên trời.
Cổ Ngọc tức giận nói.
- Trên trời? Chết rồi sao?
Hạ Tưởng hơi không tỉnh táo:
- Không đúng, anh chết rồi, vậy làm sao cô ở đây được, chẳng lẽ cô giúp anh nên chết cùng sao?
- Đúng vậy, là anh chết còn em tự tử.
Cổ Ngọc không nghĩ nhiều, há miệng nói ngay, sau khi nói xong mới cảm thấy hơi quá đà, vội vàng giải thích nói:
- Anh đừng nghĩ nhiều, em không có ý gì với anh đâu.
Hạ Tưởng hiện đang thế nào mà còn có tâm trạng so đo xem Cổ Ngọc có nói sai hay không, càng không có hơi sức mà đoán tâm tư, hắn định thần lại thì chỉ biết nhất định là đang ở trên máy bay trực thăng rồi, cười một cách miễn cưỡng:
- Đây là lần đầu tiên đi máy bay trực thăng, không ngờ nhờ phúc của em, phải cảm ơn em cho đúng mới được.
Cổ Ngọc cười, nước mắt lại rơi xuống:
- Sau này anh có thể quý trọng bản thân một chút hơn được không? Cho dù bạn bè không cần anh phải để tâm thì cũng phải suy nghĩ đến người nhà của anh chứ…
Hạ Tưởng không muốn nói chuyện, mở miệng là sau lưng lại đau như có lửa thiêu, nhưng lời nói của Cổ Ngọc lại làm hắn suy tư:
- Cô bé Lê biết chuyện xảy ra với anh không?
Không cần đoán hắn cũng biết, khẳng định là lão Cổ sử dụng lực lượng quân đội, đưa hắn đến Bắc Kinh chữa trị, có Cổ Ngọc cùng đi, liền chứng tỏ sự tình đã truyền ra rộng rãi, cũng không biết hiện tại cô bé Lê thế nào?
- Chắc là cô bé Lê còn chưa biết…
Cổ Ngọc không báo cho Tào Thù Lê, cô biết được tin là do Nghiêm Tiểu Thì nói, Nghiêm Tiểu Thì có báo cho Tào Thù Lê hay không thì không biết
- Điện thoại di động của anh bị ngâm trong nước nên hỏng rồi, cô bé Lê không gọi được cho anh, khẳng định sẽ sốt ruột.
Thường thì cô bé Lê rất ít khi chủ động gọi cho Hạ Tưởng, sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút rồi giải thích:
- Em giúp anh gọi điện thoại cho cô bé Lê, nói anh có việc gấp phải tới Bắc Kinh một chuyến, bảo cô ấy không phải lo, anh sẽ gọi điện cho cô ấy thường xuyên.
- Đàn ông trời sinh là hay lừa dối phải không?
Cổ Ngọc lấy điện thoại ra, chất vấn một câu, mắt hiện lên ánh nhìn tinh quái.
- Nói dối với ý tốt, là để cuộc sống tốt đẹp hơn.
Hạ Tưởng không muốn nói chuyện, khoát tay, nhắm hai mắt lại.
Cổ Ngọc lại thu di động lại
- Chút nữa hạ cánh em còn muốn hỏi anh, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Mau nói cho em biết, em bảo ông nội trút giận thay anh.
Hạ Tưởng lại mệt mỏi cố gắng nằm sấp lại, nhưng cuối cùng không được, đành ngủ một cách nặng nề.
Cổ Ngọc cũng là lo lắng và quan tâm Hạ Tưởng, hiện tại Hạ Tưởng đã không có vấn đề gì, tinh thần cũng thả lỏng, cũng buồn ngủ không cưỡng được. Cố gắng chống đỡ một lát nhưng cũng không đỡ nổi, đầu gục xuống nằm úp mặt lên người Hạ Tưởng đang ngủ. Cô không hề để ý là khi Hạ Tưởng ngủ thì hai tay để trước ngực, cô nằm úp xuống, bộ ngực đầy đặn liền đặt ngay trên hai tay Hạ Tưởng…
Dù sao cả hai người đều không phát hiện, đều ngủ say sưa, không coi ai ra gì. Những người khác trên máy bay càng giả bộ không thấy, bận rộn chuyện nọ chuyện kia, không dám lắm miệng.
…
Ngô gia tại Bắc Kinh.
Trong phòng khách, ông cụ Ngô đang thong thả bước qua bước lại, vẻ mặt lo lắng. Mấy lần cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, không muốn thúc giục cấp dưới, sợ mất mặt, nhưng lại nghĩ Liên Nhược Hạm đang thương tâm quá mức, nhân vật từng nắm quyền làm mưa làm gió, nay cũng cảm nhận được cảm giác bất an.
Rốt cục điện thoại cũng vang lên, ông ta nghe điện thoại, mới nghe vài câu, vẻ mặt đã trở nên thoải mái mà gác máy, nói với Liên Nhược Hạm vẫn đang chờ ở bên cạnh:
- Hắn đã được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện Tổng Chính rồi… hừ, mặt mũi không nhỏ, lão Cổ đã sử dụng máy bay trực thăng của quân đội hộ tống đến, khí thế lớn thật!
Liên Nhược Hạm trả lời lại một cách mỉa mai:
- Ông không thích anh ấy thôi, người thích anh ấy nhiều lắm. Ông tin hay không cháu chỉ cần gọi một cú điện thoại, Khâu Tự Phong cũng có thể trực tiếp điều động máy bay trực thăng đưa anh ấy đến Bắc Kinh, còn có Mai Thái Bình, đều sẽ cấp tốc toàn lực mà giúp anh ấy.
- Làm sao như vậy được? Hắn chỉ là một tên tiểu bối vô danh, đừng nghĩ có thể bước vào hệ thống Ngô gia!
Ông cụ vẫn là không tiếp nhận chuyện giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, vẫn cho rằng hắn là một mối nhục lớn.
- Hừ, ông đừng tưởng rằng anh ấy thèm muốn thế lực của Ngô gia sao? Anh ấy có được ngày hôm nay tất cả là nhờ vào sự cố gắng của bản thân anh ấy. Danh tiếng của anh ấy năm đó tại huyện An, ông không tận mắt nhìn thấy, căn bản là không biết được!
Liên Nhược Hạm vẫn rất bất mãn với chuyện ông nội có thành kiến với Hạ Tưởng, hết lòng phản bác lại thay cho Hạ Tưởng
- Năm đó cháu có nói với anh ấy, nếu anh ấy cưới cháu, liền có thể vào hệ thống Ngô gia, có thể một bước lên mây, nhưng anh ấy không, vẫn cưới cô bé Lê, cháu rất tán thưởng khí khái nam nhi của anh ấy, một lời nói một gói vàng! Cho nên mới một mực theo anh ấy, hơn nữa cả đời này sẽ không hối hận!
- Con cũng không hối hận, mẹ à.
Tiểu Liên Hạ tuy không hiểu mẹ và ông ngoại đang nói chuyện gì, nhưng tâm tư nó luôn đứng về phía mẹ nó mà nói chuyện, luôn luôn giữ vững sự nhất trí cao độ với mẹ.
- Cháu…
Ông cụ tức giận đến hai mắt trợn lên, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu, thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn Tiểu Liên Hạ một cái, ánh mắt lại trở nên dịu dàng
- Hắn đã bị lão Cổ đưa đi trước rồi, cháu đi thăm hắn không tiện, tránh để bị lão Cổ nhìn thấy rồi lại cười chê.
- Cháu cứ đi, chẳng ai quản được.
Liên Nhược Hạm một bước cũng không nhường.
Ông cụ tức giận đến mức ngồi xuống sô pha, lấy tay chỉ vào Liên Nhược Hạm nói không ra lời.
Vừa lúc này thư ký của ông cụ liền bước vào thông báo:
- Thủ trưởng, Vu Phồn Nhiên đến đây.
- Cho anh ta vào đi.
Ông cụ phất tay, ông ta cả đời làm mưa làm gió, đến già lại không làm gì được một cô cháu gái, khiến trong lòng ông ta vừa tức lại vừa không có cách nào khác.
Sau khi Vu Phồn Nhiên họp xong hội nghị khẩn cấp tại thành phố Yến, cảm thấy cần phải gặp mặt ông cụ báo cáo cụ thể lại tình hình, liền vội vàng chạy tới Bắc Kinh. Cũng hay là khoảng cách giữa thành phố Yến và Bắc Kinh không xa, hai tiếng là đến nơi.
Trong lòng Vu Phồn Nhiên cảm giác có thứ gì đó tắc nghẽn lại, có một cảm giác khó chịu không vui. Sau khi anh ta nghe Ngô Cảng Đắc khóc lóc kể lể sự việc đã trải qua, liền đập bàn, yêu cầu mạnh mẽ phải nghiêm trị hung thủ, giá nào cũng không tiếc, phải đem hung thủ ra quy án bằng được.
Lúc ấy Hồ Tăng Chu cũng tức giận không kìm được, thậm chí còn mắng ra những lời thô tục.
Phó Tiên Phong cũng biểu lộ thái độ, tỏ vẻ phải sử dụng tất cả các lực lượng, không ngại ngàn dặm truy đuổi, cũng muốn lấy lại công lý cho đồng chí Hạ Tưởng. Nhưng có một điều kiện trước nhất là việc này không nên làm công khai ra bên ngoài, nếu không sẽ dẫn đến những đồn đoán không tốt.
Trần Phong vẫn xanh mặt, không nói được một lời, gần như sắp bùng nổ, nhưng ông ta là Bí thư Thành ủy, là nhân vật số một, phải thể hiện một thái độ giữ vững đại cục. Mặc dù ông ta cũng biết đề nghị của Phó Tiên Phong mang dụng tâm kín đáo, nhưng chuyện Hạ Tưởng bị thương quả thật là cần áp chế xuống, là quy tắc bình thường trong chính trị, cũng không thể công khai ra bên ngoài, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trong cuộc họp hội ý, có bốn người thì ba người nghi ngờ có bóng dáng của Phó Tiên Phong ở bên trong chuyện, nhưng không có chứng cứ rõ ràng, gã lại là Phó bí thư Thành ủy, chẳng ai có thể chỉ trích thẳng mặt, đành phải kìm nén lửa giận, bắt tay vào làm tốt công tác giải quyết hậu quả.
Thứ nhất, lập tức ra lệnh phát động toàn bộ lực lượng cảnh sát thành phố, bố trí kiểm tra nghiêm ngặt tất cả các xe qua lại ở tất cả các giao lộ, không để cho một chiếc xe khả nghi nào chạy mất. Đồng thời, trước tiên thẩm vấn mấy tên đã bị bắt, từ miệng bọn chúng tra ra tin tức có ích.
Thứ hai, phải truy cứu trách nhiệm với các nhân viên cảnh sát không làm hết sức mình ngày hôm nay, nếu đặc biệt nghiêm trọng có thể bị mất chức.
Thứ ba, xử lý thích đáng công việc giải quyết hậu quả, chữa trị cho đồng chí Hạ Tưởng.
Thứ tư, đồng chí Ngô Cảng Đắc ra mặt trấn an dân thôn Tiểu Đấu, trấn an công nhân, đồng thời hứa hẹn với Tập đoàn Kim Thụ rằng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khẳng định sẽ ghi nhớ sự cống hiến của Tập đoàn Kim Thụ cho kinh tế thành phố.