Quan hệ giữa Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh trước kia thì lãnh đạm mà bây giờ không biết từ khi nào lại trở nên chặt chẽ. Phạm Duệ Hằng không biết nguyên nhân rõ ràng, nhưng cũng mơ hồ đoán được là bởi vì thi hành chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp được thuận lợi, cũng bởi vì Hạ Tưởng không ở Tỉnh ủy, không làm cầu nối và giảm xóc giữa ông ta và Diệp Thạch Sinh nên quan hệ giữa hai người càng lúc càng xa.
Nếu chẳng may giữa ông ta và Diệp Thạch Sinh xảy ra mâu thuẫn lớn thì đã có Hạ Tưởng ra mặt ở giữa dàn xếp. Nhưng lại chọn đúng lúc này khi quan hệ giữa Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh càng lúc càng gần thì Hạ Tưởng lại xảy ra chuyện, khiến Phạm Duệ Hằng không liên tưởng đến cục diện ở tỉnh cũng không được.
Phản ứng đầu tiên của Phạm Duệ Hằng là nghi ngờ Thôi Hướng là người đứng phía sau giật dây!
Ông ta còn chưa kịp gọi điện thoại cho Diệp Thạch Sinh thì Diệp Thạch Sinh đã gọi điện thoại tới:
- Duệ Hằng, mau đến Tỉnh ủy họp, trong vòng nửa tiếng phải có mặt!
Khác với sự tức giận của Phạm Duệ Hằng, Diệp Thạch Sinh sau khi biết tin Hạ Tưởng bị thương, phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là thương xót và đau lòng.
Mặc dù không được kể lại tỉ mỉ, nhưng Diệp Thạch Sinh cũng biết được đại khái rằng trong lúc Hạ Tưởng xử lý sự việc, anh dũng quên mình cứu người, cuối cùng bị kẻ có dụng tâm kín đáo đâm xe bị thương, hôn mê bất tỉnh. Ông ta cũng có cảm giác thương xót nói không nên lời, cảm thấy Hạ Tưởng thật liều lĩnh, đường đường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, làm sao có thể lấy thân mình ra mạo hiểm?
Chức vụ Chủ tịch quận là thế nào? Chủ tịch quận là nhân vật ở trên cao, là chỉ huy ở một độ cao nhất định nhìn xuống, không cần phải làm nhân vật anh hùng, dùng vai mình gánh vác mưa gió, dùng thân mình đi cứu người, làm sao Hạ Tưởng lại không hiểu chuyện như vậy mà muốn đứng lên phía trước?
Tuy nhiên sau đó khi Diệp Thạch Sinh hiểu rõ tình huống hơn một chút mới thấy vô cùng phẫn nộ, không có lực lượng cảnh sát, không có hệ thống chỉ huy, toàn bộ quận Hạ Mã chỉ có một mình Hạ Tưởng ở hiện trường để giải quyết tranh chấp, những người khác đều làm việc gì không biết?
Dù sao Hạ Tưởng cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, sự việc lại có ảnh hưởng lớn, nghe nói toàn bộ các công trường trong thành phố Yến đều đình công, nhóm công nhân tự phát ra đường đuổi theo hung thủ, được thôi, lực lượng quần chúng cũng được huy động, chẳng lẽ Tỉnh ủy không bảo vệ lợi ích của chính cán bộ Đảng viên của mình sao? Lúc này Diệp Thạch Sinh quyết định mời họp hội nghị khẩn cấp, thảo luận vấn đề Hạ Tưởng bị tập kích.
…
Trong phòng họp của Quận ủy quận Hạ Mã, khung cảnh lộn xộn, Khang Thiếu Diệp, Trần Thiên Vũ, Tạ Nguyên Thanh, Phó Hiểu Bân, Biện Tú Linh và mười người ủy viên thường vụ toàn bộ đến đông đủ, ngoại trừ Bạch Chiến Mặc đang chạy về từ Bắc Kinh, Hoàng Kiến Quân vẫn đang họp ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng nằm viện thì các ủy viên thường vụ khác đều không thiếu một người, toàn bộ đều đến Quận ủy.
Vẻ mặt Khang Thiếu Diệp u ám, sự việc phát triển quá xa, vượt quá dự liệu của gã, có thể nói chẳng những không đạt được hiệu quả mong muốn, không phá vỡ được thanh danh của Hạ Tưởng, không đánh gãy được hai chân Hạ Tưởng, ngược lại còn khiến hắn nổi danh, khiến hắn càng có tiếng tăm trong khối công nhân và dân thôn. Tuy rằng va chạm cuối cùng đã khiến hắn hôn mê bất tỉnh phải vào bệnh viện, nhưng căn cứ vào lúc đó nhìn thấy thì cú va chạm chắc chắn không nghiêm trọng, thậm chí có thể nói, sở dĩ Hạ Tưởng hôn mê là vì mệt mỏi quá độ, hơn nữa do nhiễm khí lạnh, sau đó mới bị huých một cú, nguyên nhân đó không phải là nhân tố chủ yếu.
Khang Thiếu Diệp liền cảm thấy sự việc hôm nay trên thực tế là thất bại lớn. Nếu Hạ Tưởng bị gãy hai chân một cách trọn vẹn, tiền đồ về sau bị hủy diệt, cho dù nhất thời có không ít người tức giận nhưng sau khi bình tĩnh lại nhận ra là Hạ Tưởng đã không còn con đường làm quan nữa, thì cũng sẽ không còn bao nhiêu người nói giúp hắn, không có bao nhiêu người khiến hắn ngẩng đầu. Hiện tại thì khác, Hạ Tưởng trở thành anh hùng, nói không chừng còn có thể gặp họa hóa phúc, Khang Thiếu Diệp có một cảm giác thất bại và mất mát thật sâu. Đồng thời gã cũng lo lắng nếu chẳng may Vương Đại Pháo bị tóm được, liên lụy đến gã thì phải làm thế nào cho phải đây?
Tuy nhiên nghĩ đến Phó Tiên Phong cùng với thế lực của Phó gia, gã liền thả lỏng tâm trạng một chút.
Trùng hợp làm sao hôm nay di động của Trần Thiên Vũ lại hết pin, máy tự động tắt lúc nào không biết. Sau đó về nhà nạp điện, vừa mới khởi động lại máy liền nghe được tin Hạ Tưởng bị thương, y khiếp sợ một lúc lâu không có phản ứng, đứng ngây người tại chỗ vài phút! Sau khi tỉnh táo lại, y vội vàng chạy tới Quận ủy, hiểu được một chút tình huống lúc đó y mới hối hận không kịp, liền quẳng cái di động vỡ nát – di động hết pin làm hỏng hết chuyện lớn, cái điện thoại Motorola chết tiệt, pin rất nhanh hết. Nếu y sớm đến hiện trường nói không chừng Chủ tịch quận Hạ đã không gặp chuyện.
Trần Thiên Vũ tự trách mình, lại càng thêm hối hận.
Trâm trạng Phó Hiểu Bân và Biện Tú Linh cũng là khiếp sợ và phẫn nộ, tuy rằng hai người không ai dám khẳng định là ai đã ra tay, nhưng bọn họ cũng có chút lo lắng cho Hạ Tưởng. Biện Tú Linh lạnh lùng liếc nhìn Khang Thiếu Diệp, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, ông ở hiện trường không làm được việc gì, Chủ tịch quận Hạ bị thương, ông còn mặt mũi ở trong phòng họp này sao? Thực đúng không phải đàn ông.
Trong lòng Phó Hiểu Bân thì càng thêm khinh thường Khang Thiếu Diệp, một Phó bí thư, lại là người đầu tiên tới hiện trường, kết quả thật nực cười, đánh rắm cũng không làm nổi, còn không biết xấu hổ ưỡn mặt nói gã là người đầu tiên biết được tin tức, mẹ nó, sao người bị xe đâm không phải mày chứ? Thật sự là ông trời không có mắt!
Tạ Nguyên Thanh thì giữ thái độ khoanh tay đứng nhìn với việc Hạ Tưởng gặp chuyện, y cũng không biết cách làm của Hạ Tưởng tốt đẹp đến đâu, nếu đổi lại là y, không chừng cũng có thái độ bo bo giữ mình như Khang Thiếu Diệp. Nhưng y cũng có chút khinh thường Khang Thiếu Diệp, tốt xấu gì Khang Thiếu Diệp cũng là Phó bí thư, không ngờ ngay cả tình huống ở hiện trường cũng không miêu tả rõ được, đến nỗi nói đi nói lại cũng không nói được ra trọng điểm, đúng là ngu dốt, cũng không biết làm sao gã bon chen lên được vị trí Phó bí thư này?
Những người còn lại cũng có tâm tư khác nhau, đều không còn lòng dạ nào nghe Khang Thiếu Diệp nói gì, bởi vì tất cả mọi người biết cho dù chờ sau khi Bạch Chiến Mặc trở về thì mọi công việc ở quận Hạ Mã cũng sẽ tạm thời ngừng lại. Ở bên ngoài Bạch Chiến Mặc là Bí thư, là nhân vật số một, nhưng trên thực tế quận Hạ Mã là do Chủ tịch quận Hạ chủ trì đại cục.
Cục diện quận Hạ Mã liền giống như phòng họp trước mắt, vô cùng lộn xộn.
…
Tại Ngô gia, ở thủ đô.
Liên Nhược Hạm đang ôm con trai Tiểu Liên Hạ vui đùa ầm ĩ, hiện giờ Tiểu Liên Hạ chẳng những đã nói sõi, mà cũng đã biết đi vững, đang chơi đùa với Liên Nhược Hạm ở trong sân nhà, chơi rất vui.
Khác với thời tiết gió thảm mưa sầu ở thành phố Yến, ở thủ đô thời tiết vô cùng nắng ráo, ánh mặt trời chiều rọi vào khuôn mặt Liên Nhược Hạm, khiến cô đẹp như hoa. Vì bị Tiểu Liên Hạ truy đuổi nên trên mặt cô cũng lấm tấm mồ hôi, tạo thành một khuôn mặt ửng hồng đẹp duyên dáng.
Một lát sau chạy mệt, cô ngồi lại trên xích đu trong sân, nghỉ ngơi một chút, nhìn Tiểu Liên Hạ một mình chạy tới chạy lui, cười khanh khách không ngừng, lòng cô tràn đầy hạnh phúc.
Lại nhớ đến Hạ Tưởng, không biết lúc này oan gia thế nào? Ba ngày rồi không gọi điện thoại, là hắn bận quá quên không gọi hay là cố ý lạnh nhạt với mẹ con cô? Hay là bây giờ đã có đứa con bên cạnh nên quên mất Tiểu Liên Hạ là đứa con đầu tiên của hắn? Thật đúng là không có lương tâm.
Liên Nhược Hạm có mắng cũng là mắng yêu. Mặc dù cô có oán giận nhưng cũng biết thực ra Hạ Tưởng không phải đồ bỏ đi, không phải người vô tâm, hắn không gọi điện thoại là có lý do của hắn. Cô cũng không yêu cầu hắn phải gọi điện thoại mỗi ngày, hơn nữa, cô cũng không phải bà nội trợ không có việc gì làm, cô cũng có rất nhiều việc phải xử lý.
Bệnh tình của ông nội cô cũng khá đỡ rồi, giờ tâm trạng cũng không tồi, mỗi ngày đều chơi với Tiểu Liên Hạ mất nửa ngày. Tiểu Liên Hạ tuy còn nhỏ nhưng cũng có bản lĩnh phán đoán, nó rất thân với ông nội, ngày nào cũng quấn quýt. Nhưng đối với cha cô thì nó chẳng thèm quan tâm đến, mặc dù trên thực tế cha cô cũng rất thương yêu Tiểu Liên Hạ, có những lúc không kìm nổi muốn thân thiết, đến ôm Tiểu Liên Hạ một cái, nhưng từ đầu đến cuối đều có kết quả là Tiểu Liên Hạ bướng bỉnh trốn sang một bên, còn trừng mắt với ông ta biến ông ta thành dở khóc dở cười, nhưng cũng không có cách nào.
Ngô Tài Dương cả cuộc đời không phục ai, tự cho mình là cao, dám không phục ông cụ, dám răn dạy Liên Nhược Hạm, lại bị đánh bại trước Tiểu Liên Hạ, vừa không dám nói nặng lời một câu còn phải tươi cười. Còn Tiểu Liên Hạ hình như cũng nhận thức là Ngô Tài Dương là người xấu, chưa bao giờ để cho ông ta ôm, cũng không cười với ông ta, người thì nhỏ nhưng tính thì lớn, giống y như tính cách của Liên Nhược Hạm.
Mỗi một lần Ngô Tài Dương đến thì đều phải thất vọng mà về.
Ông nội cô tuy rằng không nói đến chuyện của Hạ Tưởng, nhưng không có ý tha thứ cho hắn. Liên Nhược Hạm cũng biết với địa vị của ông nội, với tính ưa thể diện của ông, sẽ không có khả năng tha thứ cho Hạ Tưởng, cũng không chấp nhận chuyện cô là người phụ nữ đứng sau lưng Hạ Tưởng, sự việc đã đến nông nỗi này, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Cô muốn quay về Mỹ nhưng ông nội không chịu, cả cha cô cũng khuyên cô tạm thời nên ở lại trong nước. Cô chỉ biết Tiểu Liên Hạ đã giống y như một khối nam châm, thu hút cha và ông nội.
Hai người ngang ngạnh, một người cứng đầu, một người giữ thể diện, đều không trực tiếp đề cập đến Hạ Tưởng, chẳng lẽ bọn họ làm như không thấy Tiểu Liên Hạ có rất nhiều điểm giống Hạ Tưởng sao? Đàn ông, chết cũng phải giữ thể diện, chẳng lẽ tuyên bố với bên ngoài là cô đã kết hôn rồi ly hôn ở nước ngoài sau đó về nước, dễ nghe hơn rất nhiều so với chuyện cô là người phụ nữ phía sau của Hạ Tưởng sao?
Làm người cũng sẽ giống như Hạ Tưởng, muốn kết hôn với Tào Thù Lê vì cô bé Lê hiền dịu lại trí tuệ. Cô đáng được như vậy vì cô nhu mì. Thực ra ngẫm lại có khi làm tình nhân của hắn cũng tốt, cho dù là vợ chồng cũng không hợp, nguyên nhân chính là vì không thể ở cùng nhau, bị phản đối cũng có chỗ ngọt bùi cay đắng của nó, cuộc sống cũng có mùi có vị, như vậy mới muôn màu muôn vẻ.
Hơn nữa nghe nói đàn ông luôn săn sóc dịu dàng với tình nhân, dù sao vợ thì ngày nào cũng gặp, vật ở bên người thì càng không biết quý trọng, con người chính là như vậy, đàn ông lại càng như thế. Càng ở xa càng có lực hấp dẫn, hiện giờ Liên Nhược Hạm thậm chí lại còn có vẻ đẹp mê mẩn, vừa thấy liền có cảm giác muốn dính như keo.
Nghĩ đến, cô không tránh khỏi dao động, liền lại nghĩ tới thời gian cùng một chỗ triền miên với Hạ Tưởng, không khỏi ửng hồng đôi gò má…
- Mẹ à, mặt mẹ đỏ lên kìa, giống như quả táo chín vậy!
Tiểu Liên Hạ chạy tới, hôn một cái thật nhanh lên mặt Liên Nhược Hạm, vừa cười vừa chạy đi.
- Thằng quỷ nhỏ, khi lớn rồi cũng hư như cha con, khẳng định là sẽ lừa gái đây.
Liên Nhược Hạm cười mắng một câu, vừa định dặn dò thằng bé đừng chạy loạn thì di động liền vang lên.
Là điện thoại của Vệ Tân.
Vừa mới nghe điện thoại, thì đã thấy tiếng hoảng hốt của Vệ Tân:
- Chị, không hay rồi, Hạ Tưởng anh ấy…
- Anh ấy làm sao vậy?
Liên Nhược Hạm lập tức giật mình, cô biết Vệ Tân theo cô nhiều năm, sẽ không dễ dàng hoảng loạn như vậy
- Anh ấy lại bị Ủy ban Kỷ luật mời đi uống trà sao?
Cô còn tưởng rằng Hạ Tưởng lại bị người ta mời đi làm khách.
- Anh ấy…
Vệ Tân cố nén đau buồn trong lòng, khóc không thành tiếng mà cố nhịn đi nói:
- Anh ấy bị tai nạn xe cộ, được đưa vào bệnh viện số hai của tỉnh, thương thế không rõ.
Liên Nhược Hạm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nếu tay không vịn vào thành ghế khẳng định sẽ ngã ra đất. Người khiến cô bận tâm cả đời, gửi gắm cả đời, lẽ nào lại…?
…
Ông cụ Ngô đang ở trong thư phòng xem báo bỗng nhiên cảm thấy không khí có gì đó không ổn, vừa ngẩng đầu lên phát hiện Liên Nhược Hạm ôm Tiểu Liên Hạ vội vàng chạy ra bên ngoài, ông ta vội vàng đi ra khỏi thư phòng, ngăn Liên Nhược Hạm ở phòng khách:
- Đi đâu vậy?
- Đi thành phố Yến!
Liên Nhược Hạm tức giận trả lời, vừa nói xong nước mắt rơi như mưa.
- Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Ông cụ cũng hơi hoảng, trong ấn tượng của ông ta, Liên Nhược Hạm vừa tự do phóng khoáng lại vừa ngang ngược, từ nhỏ đến lớn rất ít khi khóc, vừa thấy bộ dạng thương tâm muốn chết của cô, ông ta giật mình:
- Có chuyện gì mà không thể giải quyết sao?
- Anh ấy sắp chết, ông có quyền thế, có thể giải quyết được sao?
Thực ra Liên Nhược Hạm cũng biết thương thế của Hạ Tưởng cũng không nghiêm trọng như vậy, tuy nhiên vừa thấy ông nội đã nghĩ ông không đối xử tốt với Hạ Tưởng, nên đơn giản là nói nghiêm trọng lên một chút.
- Mẹ đừng khóc, cha không chết đâu, Liên Hạ cũng không khóc!
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.mTiểu Liên Hạ khéo léo giơ tay lên lau nước mắt cho Liên Nhược Hạm, cái miệng nhỏ nhắn nhấm nháp cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn không ngăn được, nước mắt vẫn liên tục chảy ra, lan đầy mặt. Thằng bé cũng không lau đi mà sờ khắp mặt Liên Nhược Hạm.
Nghe con nói mà nước mắt của Liên Nhược Hạm lại càng nhiều hơn, chảy giống như sông vậy, cô giận dỗi đá bay gối dựa xuống đất, thét lên với ông cụ:
- Nếu anh ấy có bề gì, cả đời cháu cũng không quay lại đây!
- Cháu cũng không quay lại!
Trong thời khắc quan trọng, Tiểu Liên Hạ mãi mãi đồng tâm với mẹ.
Ông cụ nóng nảy:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu nói rõ ràng với ta nào, đừng có giận dỗi như thế...
Ông ta giật mình kinh hãi, tốt xấu gì Hạ Tưởng cũng là Chủ tịch của một quận, làm sao bảo chết là chết được? Hơn nữa bây giờ tuổi còn khá trẻ.
- Cháu không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là bây giờ cháu phải ở bên cạnh anh ấy, ông nội đừng cản cháu, đừng để cháu hận ông cả đời!
Ánh mắt Liên Nhược Hạm ánh lên vẻ kiên quyết trước giờ chưa từng thấy.
Ông cụ lùi lại phía sau một bước, ngồi xuống sô pha thở dài một tiếng:
- Cháu đừng vội, bây giờ mạo muội quay về đó cũng chưa chắc có tác dụng.
Bình tĩnh mà suy xét thì từ trong thâm tâm ông cụ vẫn chưa tha thứ cho Hạ Tưởng, tuy rằng không hy vọng hắn gặp chuyện không may nhưng chưa điều tra rõ chân tướng sự việc, thì vẫn không muốn Liên Nhược Hạm vội vàng về đó.
- Mấy người đều ước gì anh ấy sớm chết một chút, có quan tâm gì đến sống chết của anh ấy đâu!
Liên Nhược Hạm hét lên một tiếng, vẻ mặt không chịu khuất phục.
"Oa…" Tiểu Liên Hạ khóc lớn tiếng:
- Con muốn gặp cha, con muốn cha!
Tiếng khóc của Tiểu Liên Hạ thật hữu dụng, một chút liền đánh trúng ngay điểm yếu của ông cụ, ông ta bất đắc dĩ đứng lên cười khổ nói:
- Ông đi tìm hiểu tình hình một chút, cháu chờ mấy phút đi.
Mấy phút sau, ông cụ từ thư phòng đi ra, nói với Liên Nhược Hạm:
- Không cần đi thành phố Yến, ông phái người đến thành phố Yến đưa hắn đến thủ đô chữa trị, điều kiện chữa trị ở thành phố Yến hơi kém.
Liên Nhược Hạm sợ tới mức mặt trắng bệch, đứng không vững, ngã xuống sô pha:
- Hắn, hắn, có thực sự nghiêm trọng như vậy không?
Tiểu Liên Hạ ở bên cạnh nghẹn ngào nói:
- Mẹ đừng khóc, mẹ đừng sợ, mẹ còn có Liên Hạ…
Lời nói trẻ con không suy nghĩ của Tiểu Liên Hạ khiến ông cụ cũng đỏ mắt, cả đời ông ta làm quan cao, một đường mà tiến lên, khi đối đầu với địch thủ chưa từng có chút lòng trắc ẩn, có khi lòng lang dạ sói đến mức ông ta cũng phải kinh ngạc không biết có phải trời sinh ông ta là lòng gang dạ sắt hay không. Hiện tại lại bị bộ dạng kiên cường ông cụ non của Tiểu Liên Hạ làm cho cảm động, ông ta lôi Tiểu Liên Hạ trong lòng Liên Nhược Hạm ra mà ôm vào lòng:
- Cháu ngoan, bảo bối của ông, ông ngoại hiểu cháu nhất…
- Chắc là không có vấn đề gì đâu, Nhược Hạm, cháu đừng đau lòng, đón hắn đến thủ đô, cháu đến chăm sóc hắn là được.
Ông cụ đồng ý cho Liên Nhược Hạm chăm sóc Hạ Tưởng ở thủ đô đúng là nhượng bộ to lớn rồi. Ngô gia có tiếng tăm lớn ở thủ đô, gần như không ai không biết. Liên Nhược Hạm thân là con gái của Ngô gia, mặc dù không nhiều người biết chuyện này nhưng không ít người trong cuộc biết rõ, nếu cô ra mặt đến chăm sóc Hạ Tưởng, có nghĩa là Ngô gia đã cam chịu một sự thật.
Ngầm thừa nhận chuyện Hạ Tưởng là cha đẻ của Tiểu Liên Hạ là sự thật!
Nếu ở trong mắt người có tâm thì đây là tin tức khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Liên Nhược Hạm ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Hiện tại cô chỉ thấy kiệt sức, cho dù có đến thành phố Yến, khẳng định là cũng có vô số người quay xung quay hắn, làm sao cô ra mặt chăm sóc được? Đi tới thủ đô thì tốt hơn nhiều, ít nhất được chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, không ai quấy rầy cô và hắn ở cùng một chỗ.
…
Lí Liên Kiệt năm nay 32 tuổi, đã làm cảnh sát giao thông được 7 năm. 7 năm qua, y đã từng thấy rất nhiều các loại xe đặc quyền đủ loại màu sắc làm trò hề đấu đá lung tung, cũng gặp xe quân đội kiêu ngạo không kiêng nể ai, đã sớm từ một chàng trai phản ứng mãnh liệt tứ phía biến thành một kẻ lõi đời bốn bề yên tĩnh. Nguyên tắc của y là, xe có số nhỏ là không được tra hỏi, còn có cả xe sang trọng đắt tiền, biển số đẹp cũng không được tra hỏi, những xe đó mà kiểm tra, nói không chừng còn bị cấp trên giảng đạo.
Hôm nay là thứ bảy, ba giờ chiều, mưa đã nhỏ đi nhiều, xe trên đường cũng nhiều, y đang đóng chốt ở giao lộ giữa đường Bình Hòa và đường Hoa Trung. Đường Bình Hòa là một con đường chủ đạo ở thành phố Yến, đường Hoa Trung cũng vậy, hơn nữa ở chỗ hai con đường chủ đạo giao nhau còn có bệnh viện tốt nhất tỉnh là bệnh viện số hai của tỉnh, cho nên bất kể thời gian nào áp lực giao thông ở giao lộ này cũng rất lớn, ngày nào cũng mệt mỏi như nhau.
Lí Liên Kiệt cũng đã nghĩ muốn thăng chức lên làm phó đội trưởng ở đại đội cảnh sát giao thông, còn hơn so với hiện giờ dãi nắng dầm mưa cực khổ, chưa nói đến việc hàng ngày phải hít khói ô tô, có khi gặp phải lái xe không tốt, chỉ muốn chửi ầm lên, khiến cả ngày không có tâm trạng tốt.
May mắn hôm nay mọi việc hết thảy coi như thuận lợi, y nhuốt nước bọt, nhớ tới vừa mới tặng quà cho Phó cục trưởng. Khi Phó cục trưởng nhận quà thì khuôn mặt tươi cười, nhưng khi nhắc đến chuyện thăng chức thì biến thành vẻ mặt nghiêm túc, nói là phải suy xét đánh giá nhiều mặt sau đó mới có thể chọn ra người, khiến y âm thầm mắng Phó cục trưởng này đúng là cáo già, khẳng định là do y đưa quà còn thiếu.