"Bụp" một tiếng, không ngờ là Hoàng Kiến Quân giành trước việc ngắt điện thoại.
Làm gì có đạo lý nói chuyện với lãnh đạo mà dám ngắt máy trước như vậy? Bạch Chiến Mặc tuy đã kìm chế những cũng giận tím mặt, liền ném điện thoại qua một góc, chửi ầm lên:
- Phản rồi, con mẹ nó lên trời cả rồi, không để bí thư tôi vào mắt phải không? Chờ mà xem!
Sau khi Bạch Chiến Mặc quăng điện thoại, không kiên nhẫn nổi mà phất tay về phía Lục Tiểu Khu nói: Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cậu về trước đi, tôi còn phải suy nghĩ đã.
Lục Tiểu Khu hồn bay phách lạc mà đi khỏi, y biết Hoàng Kiến Quân cự lại Bạch Chiến Mặc một cách cứng rắn mạnh mẽ như vậy chính là biểu thị một sự khởi đầu không tốt, cục diện yên ổn đoàn kết của quận Hạ Mã, cũng theo chân chuyện không may của Hạ Tưởng mà đi, thành phản cả rồi!
So với Lục Tiểu Khu thì Bạch Chiến Mặc có nhiều chuyện để đau đầu hơn nhiều, bởi vì tổ công tác đã được thành lập ở thành phố, do Cao Hải đảm nhận nhiệm vụ tổ trưởng, Trần Thiên Vũ đảm nhiệm vị trí phó tổ trưởng, hiện tại đã tới thôn Tiểu Đấu tiến hành công tác kiểm toán. Rốt cuộc chi bộ thôn Tiểu Đấu có vấn đề hay không thì gã lại thiếu tự tin trong lòng. Tình hình hiện tại là ở quận, ở thành phố, thậm chí ở tỉnh, ai cũng đều cảm thấy bất an, lo sợ đã bị sự việc của Hạ Tưởng liên lụy đến bản thân. Dùng hình tượng thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc để hình dung cũng tuyệt đối không nói quá, cục diện đã vượt xa so với dự đoán trước đây của gã, cũng hoàn toàn không khớp với lời thề son sắt của Phó Tiên Phong lúc trước.
Nguyên văn Phó Tiên Phong nói là:
- Triển vọng rất cao là Hạ Tưởng vừa gãy chân, ngay từ đầu có lẽ sẽ có nhiều người tức giận, nhưng sau khi hiểu rõ sẽ buông tay mặc kệ. Ngẫm lại thì một người què chân cũng đồng nghĩa với việc bị phán tử hình đối với con đường chính trị. Nếu Hạ Tưởng đã không còn tiền đồ, thì đối với người trong quan trường mà nói chẳng khác nào không còn giá trị lợi dụng, rất nhanh sẽ chuyển từ tức giận thành thông cảm, sau đó liền biến thành tội nghiệp, rồi tiếp nữa thành không giải quyết được chuyện gì, tiếng sấm thì to nhưng mưa thì nhỏ!
Lời nói của Phó Tiên Phong còn ở bên tai nhưng thế cục đã không còn khống chế được, mà lại có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Quả thật, Hạ Tưởng chỉ bị thương chứ không tàn phế, mặt khác, những người bảo vệ cho Hạ Tưởng thì thái độ rất kiên định, Bạch Chiến Mặc chỉ biết Phó Tiên Phong đã tính sai, tính sai có nghĩa là tính sai, chẳng những không chặt đứt được hai chân và tiền đồ của Hạ Tưởng, còn khiến hắn giành được thanh danh!
Tình hình hiện tại không phải là đầu voi đuôi chuột nữa mà là từng trận sấm sét, mây đen cuồn cuộn, mắt thấy sẽ có mưa to như trút nước.
Khang Thiếu Diệp nằm viện, tạm thời không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, Hạ Tưởng cũng nằm viện cũng không biết lúc nào trở về công tác. Quận Hạ Mã liền không khác gì lâm vào tình trạng tạm dừng, Bạch Chiến Mặc còn có cảm giác như người bị thương nặng, thậm chí không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào mới tốt. Lực bất tòng tâm, rơi vào tình trạng kiệt sức, từ sâu trong nội tâm gã cảm thấy một cảm giác vô lực.
Đau đầu. Vô cùng đau đầu.
Hạ Tưởng, làm sao mày không tàn phế đi cho xong? Mày không tàn phế thì người khác làm sao mà ngẩng đầu được?
Vừa nghĩ tới chuyện sau khi Hạ Tưởng lành vết thương trở về quận Hạ Mã, không biết sẽ triển khai trả thù như thế nào, từ đáy lòng Bạch Chiến Mặc dâng lên cảm giác ớn lạnh. Gã đã từng chứng kiến thủ đoạn của Hạ Tưởng, không một tiếng động đã đem hơn phân nửa ủy viên thường vụ ở quận Hạ Mã đoàn kết lại quanh hắn, khiến gã lâm vào cảnh bị kinh bỉ chê cười!
Mấu chốt là, nếu chẳng may Vương Đại Pháo sa lưới thì làm sao bây giờ?
Bạch Chiến Mặc cầm lấy điện thoại gọi cho Phó Tiên Phong, muốn làm cho Phó Tiên Phong đưa ra chủ ý, không ngờ gọi đến thì thấy điện thoại tắt máy.
Gã không cam lòng, lại gọi tới văn phòng của Phó Tiên Phong. Thư ký nói, phó bí thư Phó đã quay về Bắc Kinh...
Trong lòng Bạch Chiến Mặc giật thốt, hôm nay thứ hai đầu tuần, đang là thời điểm nhiều việc, làm sao lại trở về Bắc Kinh được? Chẳng lẽ sự việc không ổn rồi? Dù sao có quay về Bắc Kinh cũng không nên tắt máy di động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gã còn cảm thấy nôn nóng bất an, gấp đến độ chạy quanh văn phòng, hoang mang lo sợ.
Bạch Chiến Mặc tuy là nôn nóng nhưng cũng chỉ đi đi lại lại, còn Phó Tiên Phong đang lái xe Mercedes-Benz trên đường cao tốc, cũng rất là đau đầu và tức giận đến chửi thề luôn miệng.
Không vì cái gì khác, chỉ vì Vương Đại Pháo ngu xuẩn và không có đầu óc!
Sự việc đã phát sinh rất ngẫu nhiên, hơn nữa sau khi phát sinh thì kéo theo một loạt sự kiện, khiến gã không thở nổi. Gã chỉ còn cách để vấn đề của Vương Đại Pháo qua một bên, bình tĩnh đối phó với tình huống trước mặt, nếu không vô ý mà lộ ra dấu vết thì thua cuộc hoàn toàn.
Mặc dù gã cũng biết mấy người Trần Phong nghi ngờ gã là người đứng sau ra độc thủ, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ, không có chứng cớ, không ai dám có ý định chụp mũ cho một cán bộ cấp sở, là nhân vật số hai ở Thành ủy thành phố Yến, nếu không sẽ chịu trách nhiệm chính trị nghiêm trọng. Đúng là vì có điểm này nên Phó Tiên Phong mới không sợ hãi, mới làm bộ cùng mọi người cố gắng làm tốt công tác giải quyết hậu quả, giống như là gã và sự việc không hề có chút quan hệ nào với nhau vậy.
Người ta nghi ngờ là chuyện của người ta, còn gã thì dường như vẫn không có chuyện gì, nhưng chỉ là tỏ ra ở bên ngoài, khi không có chứng cứ rõ ràng, ai có thể làm gì được gã đây? Chỉ cần là làm một cách quang minh chính đại thì gã đều kiên quyết ủng hộ. Chỉ cần có điểm nào cần bàn bạc, thì gã liền giống như người một nhà vậy không hề khách sáo, tỏ thái độ như bình thường, chính là để cho người khác không nhìn ra được sự khủng hoảng bên trong của gã.
Trên thực tế, trong lòng gã thật sự khủng hoảng.
Gã khủng hoảng không phải vì cục diện tại tỉnh Yến và thành phố Yến có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng, mà là bởi vì Vương Đại Pháo.
Tỉnh Yến cũng vậy, thành phố Yến cũng thế, nếu có muốn gây sức ép ầm ĩ, cũng chỉ đến một mức độ, luôn chỉ trong một phạm vi thấy được. Các sự việc chính trị, thường chú ý đến quy định và phạm vi, không phải chỉ có cơn thịnh nộ của một hai người mà có thể quét ngang hết thảy mọi chuyện, gã đều đã đoán trước được là cho dù là Phạm Duệ Hằng, Tống Triêu Độ hay là Trần Phong, Lý Đinh Sơn, đều là những người có trí tuệ chính trị, trước tiên sẽ xử lý mấy con tép giúp Hạ Tưởng hết giận.
Đối với Tần Thì Vũ và Lục Tiểu Khu, nếu có thể bảo vệ thì bảo vệ, còn không đảm bảo được thì coi như hy sinh, không ảnh hưởng đến đại cục, dù sao bọn họ cũng không biết được bí mật thực sự. Phó Tiên Phong chỉ suy nghĩ đến hai việc, một là thái độ của Diệp Thạch Sinh rất quan trọng, chỉ cần Diệp Thạch Sinh không liều lĩnh ra mặt vì Hạ Tưởng, gã liền có thể nắm chắc sẽ ổn định được cục diện toàn bộ tỉnh Yến.
Còn việc kia chính là Vương Đại Pháo.
Mà theo tình hình trước mắt thì Diệp Thạch Sinh cũng chỉ làm ra vẻ bề ngoài, cho Hạ Tưởng đãi ngộ thỏa đáng chứ không phải tức giận thực sự và truy cứu đến tận cùng. Hiện tại chỉ sợ là Diệp Thạch Sinh cũng không thật sự quan tâm đến quá trình và kết quả trong sự việc của Hạ Tưởng, mà điều ông ta quan tâm là sắp tiến thêm một bước gần hơn với Phó gia.
Chính là vì Thôi Hướng đồng ý với Diệp Thạch Sinh đã khiến Diệp Thạch Sinh động tâm, phải biểu diễn một chút thực lực của Phó gia cho Diệp Thạch Sinh xem để Diệp Thạch Sinh tin tưởng một cách kiên định.
Đồng thời cũng đang âm thầm chiêng trống rùm beng tiến hành việc điều Phương Tiến Giang đi. Thực ra chuyện điều Phương Tiến Giang đến một thành phố cấp dưới làm Bí thư Thành ủy là chuyện mang tính chất nước chảy thành sông, không cần Phó Tiên Phong phải âm thầm thao tác. Nhưng hiệu quả Phó Tiên Phong muốn là Phương Tiến Giang được điều đi để người nhà Phó gia ra nhập vào.
Gã rất muốn khống chế Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, bởi vì Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bị Mai Thái Bình khống chế, ở nơi đó bị bóp cổ rất khó chịu, khiến gã cảm nhận được sâu sắc rằng ban Tổ chức cán bộ bị đối thủ nắm giữ mà không biết làm cách nào. Bởi vậy chuyện thứ nhất là lôi kéo Diệp Thạch Sinh, sau đó là làm cho Diệp Thạch Sinh gật đầu đồng ý thả người của gã ra nhập vào chủ quản ở Ban tổ chức cán bộ Thành ủy!
Diệp Thạch Sinh cũng tỏ vẻ đồng ý một cách kín đáo, nhưng điều kiện trước nhất là sau khi ông ta đến Bắc Kinh gặp mặt Phó gia mới quyết định dứt khoát.
Nếu Diệp Thạch Sinh quyết tâm muốn xếp người vào chủ quản ở Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, lại có Thôi Hướng ở bên cạnh phụ họa, thì Mai Thái Bình có phản đối cũng không có hiệu quả, Bí thư Tỉnh ủy là nhân vật số một, có quyền đánh nhịp.
Lúc này nguyên nhân bởi vì Hạ Tưởng không có tại thành phố Yến, Phạm Duệ Hằng cũng thế mà Tống Triêu Độ cũng vậy, muốn kết nối với Diệp Thạch Sinh sẽ có chướng ngại nhất định, vừa lúc thừa dịp Hạ Tưởng không có mặt, đem gạo nấu thành cơm, lôi kéo hoàn toàn Diệp Thạch Sinh về phía gã. Tốt nhất còn có thể chọn người làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, sau khi được xác định rồi, Hạ Tưởng quay trở lại có muốn thay đổi cũng không có khả năng.
Đại cục đã định, cho dù Hạ Tưởng không phục, không cam lòng thì có thể làm được gì? Đến lúc đó ở Tỉnh ủy gã có chỗ dựa là Diệp Thạch Sinh, ở Thành ủy thì nắm giữ Ban tổ chức cán bộ, Trần Phong có thể làm gì được gã? Nếu đến lúc đó lại điều tra ra được Cao Hải tay chân không sạch sẽ, căn cứ chính xác theo đó mà lật ngã Cao Hải, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội đưa người của gã vào bộ máy chính phủ, thành phố Yến còn không phải tùy ý để gã gây sức ép nữa hay sao?
Chân tay Cao Hải cũng không phải sạch sẽ, là chủ quản quận Hạ Mã phụ trách chuyện tiền bồi thường giải phóng mặt bằng, có thể sạch sẽ chân tay mới là lạ! Tuy nhiên Phó Tiên Phong cũng chỉ là biết một phần, trong tay cũng không có căn cứ chính xác, vẫn không làm gì được Cao Hải. Tuy nhiên cũng không loại trừ về sau tìm hiểu nguồn gốc, tìm được căn cứ hữu dụng chính xác hơn, đến lúc đó cho dù là Cao Hải muốn chuyển hướng sang gã, có muốn tiếp nhận Cao Hải hay không thì để xem tâm trạng gã thế nào đã.
Đương nhiên, để có thể phản công mãnh liệt lại Trần Phong thì Phó Tiên Phong cũng sớm có tính toán, thậm chí gã chuẩn bị thỏa hiệp với Hồ Tăng Chu, dẫn dắt Hồ Tăng Chu kết bạn với cấp cao ở Bắc Kinh, tạm thời liên kết với Hồ Tăng Chu đối phó với Trần Phong, vì sự việc của Hạ Tưởng mà áp dụng hành động trả thù của gã. Nếu thủ đoạn của Trần Phong vượt qua điểm mấu chốt của gã, gã sẽ không ngại hy sinh một phần lợi ích để đổi lấy sự ủng hộ của Hồ Tăng Chu, để có thể đứng vững trước áp lực của Trần Phong.
Gã cũng có niềm tin rằng Hồ Tăng Chu cũng giống như Diệp Thạch Sinh, sẽ càng không thể từ chối điều kiện gã đưa ra. Tuy nhiên chưa đến thời khắc cuối cùng thì gã cũng sẽ không lựa chọn hợp tác cùng Hồ Tăng Chu, Hồ Tăng Chu từng có tiền lệ phản bội lại Trần Phong trong thời khắc mấu chốt, không thể quá tin cậy được trong việc đối nhân xử thế, Phó Tiên Phong không đủ tin tưởng hợp tác với y, lo lắng sẽ có lúc nào đó sẽ bị Hồ Tăng Chu phản bội.
Về phần quận Hạ Mã thì gã lại càng không cần quan tâm, Bạch Chiến Mặc có lý do không có mặt tại hiện trường, chẳng ai có thể có cớ chỉ trích y. Hiện tại y và sự việc của Hạ Tưởng không có một chút liên hệ, chẳng tìm ra được manh mối nào, cho dù Trần Phong bất mãn đối với y, cũng không thể làm gì được nhân vật số một của Đảng ủy. Chỉ cần Bạch Chiến Mặc không hoảng hốt, trong thời điểm Hạ Tưởng không có mặt mà dứt khoát hẳn hoi nắm lấy cục diện, chỉ cần y có thể ổn định cục diện, chỉ cần quận Hạ Mã cứ vận hành như thường lệ, thì vị trí của Bạch Chiến Mặc ai cũng không lay chuyển được.
Tạm thời cũng không lo cho Khang Thiếu Diệp, nhiều nhất cũng xem như là làm việc xui xẻo, cũng không thể nói không làm tròn bổn phận, tốt xấu gì cũng là lãnh đạo đầu tiên của quận Hạ Mã đến hiện trường, chỉ bằng điểm này, cuối cùng cũng có thể miễn xử phạt được.
Về phần những người khác, thật sự không có cách nào, đành phải thí xe giữ tướng, không thể trách gã nhẫn tâm, bởi vì trên thế giới có một số người trời sinh ra là để chịu tiếng xấu thay người khác.
Một lỗ hổng duy nhất khiến Phó Tiên Phong lo lắng và đau đầu chính là Vương Đại Pháo!
Đúng, Vương Đại Pháo, khiến gã hận thấu xương nhưng lại không có cách nào khác, chính là Vương Đại Pháo!
Sau khi Phó Tiên Phong biết được kết quả của sự việc, không biết đã mắng Vương Đại Pháo bao nhiêu lần, đem cả tổ tông mười tám đời của y ra mà chửi, thậm chí còn ác ý nói tổ tiên của Vương Đại Pháo xuất thân từ heo lợn, không thì tại sao lại sinh ra một Vương Đại Pháo đầu heo não người như vậy chứ?
Nếu có Phó Tiên Phong ở hiện trường chỉ huy thì ngay sau khi Hạ Tưởng thành công khuyên bảo lão Lỗ, và sau khi ra tay trong lần hỗn loạn đầu tiên không thành công thì nên thu tay lại đúng lúc, bởi vì theo tình thế lúc đó thì đã không thể bôi nhọ Hạ Tưởng được nữa rồi.
Về phần kế đốt lửa sau đó, rồi thừa dịp cháy để xuống tay lần nữa với Hạ Tưởng, khiến Phó Tiên Phong nghe xong cũng cảm thấy xấu hổ. Tuy rằng gã muốn đôi chân của Hạ Tưởng, nhưng không đến mức dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế, còn tệ hơn là suýt lấy mạng của lão Lỗ, quả thực là người đầu heo cộng thêm liều mạng mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Phó Tiên Phong còn thầm mắng Ngưu Kỳ, làm sao có thể tìm được một tên khốn khiếp như Vương Đại Pháo? Làm sao lại không có một chút đầu óc như vậy? Nhất là khi gã nghe được cuối cùng Vương Đại Pháo lái xe thiếu chút nữa đã đâm chết Hạ Tưởng, gã tức giận đến mức lúc ở nhà đã đập vỡ một bàn trà, sau đó còn chửi ầm lên.
Vương Đại Pháo đúng là chỉ biết nã pháo, mặc kệ là đánh tới như thế nào cứ vậy mà biểu diễn!
Lúc trước gã đã giải thích vô cùng rõ ràng vậy mà không biết Ngưu Kỳ truyền đạt lại cho Vương Đại Pháo như thế nào khiến cho sự việc thành ra thế này?
Ban đầu Phó Tiên Phong tưởng tượng là nếu Hạ Tưởng không thuận lợi giải quyết được vấn đề của lão Lỗ, liền nhân cơ hội gây rối, một khi xảy ra trường hợp không thể kiềm chế được, liền âm thầm xuống tay với Hạ Tưởng. Sau khi thành công là lập tức chạy trốn, là có thể dọn dẹp được sạch sẽ, dù sao có mấy trăm người tại hiện trường, ai biết có phải Hạ Tưởng bị ngộ thương hay không? Kết quả chế giếu thay, diệu kế gã tỉ mỉ bày ra không ngờ bị Vương Đại Pháo biến thành sự kiện hành hung đâm người mang tính chất ác liệt. Cuối cùng còn bị Bộ công an cả nước truy nã, lúc này ngay cả ý định giết Vương Đại Pháo, Phó Tiên Phong cũng đã nghĩ tới!
Một chút việc nhỏ cũng làm không tốt, còn khiến Hạ Tưởng giành được danh tiếng, mang lại cho gã phiền toái vô cùng, sao muốn bắn một phát cho Vương Đại Pháo bắn xa đi vạn dặm quá!
Phó Tiên Phong tức giận đến hận không thể buông tay mặc kệ, đơn giản cứ để cảnh sát bắt lấy Vương Đại Pháo cho xong việc.
Nhưng cuối cùng vẫn phải kìm chế lửa giận, điều may mắn duy nhất của gã là không ngờ Vương Đại Pháo có thể chạy trốn trước mắt bao nhiêu người, cũng khiến gã coi trọng hơn một chút bản lĩnh lẩn trốn của Vương Đại Pháo. May là gã đã dựa theo kế hoạch được vạch ra từ trước, vận dụng lực lượng của Phó gia, sắp xếp con đường chạy trốn, để Vương Đại Pháo thuận lợi một đường chạy trốn ra khỏi tỉnh Yến, đến một tỉnh xa xôi ở phía tây bắc.
Phó Tiên Phong tính toán, chỉ cần Vương Đại Pháo nghe theo sự sắp xếp, tạm thời gã có thể bảo đảm cái mạng nhỏ này của y, giúp Vương Đại Pháo sống không ưu phiền, bình an vượt qua nửa đời còn lại. Nếu Vương Đại Pháo không nghe lời, liền suy xét đến chuyện kết liễu y, tránh khỏi chuyện sau khi y bị bắt khai ra Ngưu Kỳ, Ngưu Kỳ ăn nói không giỏi lại khai ra Khang Thiếu Diệp, sau đó là Bạch Chiến Mặc, rồi tiếp theo là gã…
Cho nên Vương Đại Pháo chính là điểm tựa mấu chốt, chỉ cần Vương Đại Pháo không sa lưới, tất cả đều không thành vấn đề. Nếu chẳng may Vương Đại Pháo bị túm được, Phó Tiên Phong liền không thể không lòng lang dạ sói mà diệt trừ Vương Đại Pháo để tự cứu lấy mình.
Diệt trừ Vương Đại Pháo như thế nào gã tự có cách. Vương Đại Pháo chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, làm hắn biến mất so với làm Hạ Tưởng biến mất dễ dàng hơn nhiều. Hạ Tưởng dù sao cũng là cán bộ quốc gia, là Chủ tịch quận, nếu bị người ta sát hại tuyệt đối sẽ dẫn đến kết quả không chết thì chưa ngừng. Cho dù là những người bảo vệ Hạ Tưởng hay là cơ quan nhà nước đều không thể có thái độ dễ dàng tha thứ cho hành vi sát hại cán bộ nhà nước.
May là Vương Đại Pháo vẫn đang trên đường lẩn trốn, không sinh sự, vẫn coi như là thuận lợi, mới thời gian hai ngày đã chạy xa được khỏi tỉnh Yến hơn một ngàn km. Lại nói mới hai ngày mà y đã có thể bình an tới được địa chỉ đã chỉ định, Vương Đại Pháo sẽ được bố trí thích hợp, có thể biến mất không để lại dấu vết một thời gian.
Tuy nhiên Phó Tiên Phong cũng chưa phải là đặc biệt yên tâm về Vương Đại Pháo, đã sai bảo người tiếp ứng cho Vương Đại Pháo đồng thời cũng là giám sát Vương Đại Pháo, khống chế y hoàn toàn trong tay, không lơi lỏng một phút giây nào. Bởi vì gã biết rõ rằng, Hạ Tưởng cũng có đủ lực ảnh hưởng, nói không chừng sẽ đột nhiên trở nên phức tạp.
Nhưng trong lúc Phó Tiên Phong cho rằng trên cơ bản đã giải trừ được nguy cơ từ Vương Đại Pháo thì bỗng nhiên nghe được một tin tức khiến gã đứng ngồi không yên. Nguyên gốc là Vương Đại Pháo vẫn xuất phát từ tỉnh Cam phía tây bắc, đột nhiên trên đường lại chuyển hướng, đòi đi tới tỉnh Ninh, khiến Phó Tiên Phong kinh sợ toát mồ hôi lạnh!
Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Ninh là Mã Vạn Chính, Chủ tịch là Ngô Tài Giang, Vương Đại Pháo mà vào địa giới tỉnh Ninh, thì tuyệt đối là chui đầu vào lưới. Lúc đó khi gã thiết kế tuyến đường chạy trốn đã cố ý lờ tỉnh Ninh đi. Không ngờ Vương Đại Pháo là kẻ không gặp phải phiền toái thì không làm chủ nhân yên lòng, cố tình chuyển hướng sang tỉnh Ninh làm cái gì?
Thiếu chút nữa là Phó Tiên Phong hạ lệnh xuống trực tiếp xử lý Vương Đại Pháo, nhưng vẫn nhịn lại không mở miệng. Thật là muốn giết Vương Đại Pháo, y mang theo một bí mật chết người, một khi bị đối thủ điều tra ra được, khẳng định sẽ đưa gã vào chỗ chết.
Phó Tiên Phong nhớn nhác cả lên, đành phải ra lệnh cho người tiếp ứng Vương Đại Pháo đi tới tỉnh Ninh, tranh thủ trước khi Vương Đại Pháo tới được tỉnh Ninh thì ngăn y lại.