Diệp Thạch Sinh không khỏi hơi xấu hổ, giọng điệu của Phạm Duệ Hằng cứng rắn nhất từ trước đến nay đã làm cho ông ta cảm thấy mặt mũi bị đánh mất. Ông ta nói giọng bất mãn.
- Đồng chí Duệ Hằng không cần phải hành động theo cảm tính như vậy, phải xuất phát từ đại cục chứ? Việc đồng chí Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường là đã tổng hợp rất nhiều yếu tố và cảm thấy thích hợp nhất để sắp xếp vào vị trí này. Nếu để đồng chí Phương Tiến Giang đến thành phố Đan Thành thì có nghĩa là lại cản trở con đường thăng tiến của đồng chí Vương Tiếu Mẫn, hơn nữa, đối với đồng chí Tiến Giang mà nói thì cũng có điểm bất công.
Đây là Diệp Thạch Sinh ám chỉ với Phạm Duệ Hằng rằng Vương Tiếu Mẫn và Phương Tiến Giang đều là những người có quan hệ rất tốt với Hạ Tưởng, ông để Phương Tiến Giang đến thành phố Đan Thành tương đương với việc làm cho tiền đồ hai người này đều trắc trở. Cho dù là ông không thèm để ý đến cảm nhận của Hạ Tưởng thì cũng nên đứng trên quan điểm hai người này mà suy nghĩ một chút chứ.
Phạm Duệ Hằng vẫn lại như cũ, không chịu nhượng bộ:
- Chuyện này còn phải châm chước lại, không thể quyết định vội vã
Diệp Thạch Sinh có chút căm tức, đến một bước mà Phạm Duệ Hằng cũng không chịu nhường, ông ta cho rằng Phạm Duệ Hằng đã hơi quá đáng
- Ý kiến của tôi là mau chóng quyết định việc này đi, dù sao việc kiến thiết kinh tế cũng không thể đợi người, không thể bởi vì do dự trong việc quyết định nhân sự mà làm cho kinh tế địa phương chậm lại sự phát triển.
- Nếu Bí thư Diệp vẫn một mực làm theo ý mình đề cử như vậy thì trên hội nghị thường vụ tôi sẽ đề xuất ý kiến phản đối.
Phạm Duệ Hằng đứng dậy.
- Tôi cũng đề nghị Bí thư Diệp xuất phát từ đại cục, không nên nông nổi hành sự. Còn có một việc nữa, trong việc chọn người mới đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố Yến thì tôi sẽ tuyển lựa một cách rất thận trọng.
Nói xong, Phạm Duệ Hằng mặc kệ vẻ mặt ngạc nhiên của ba người, không ngờ phẩy tay áo bỏ đi.
Diệp Thạch Sinh giận dữ không kìm chế nổi, đập bàn một cái.
- Tôi cũng không tin rằng khi đề cử ở hội nghị thường vụ thì sẽ không đạt được sự nhất trí để thông qua.
Thôi Hướng thì lại không lạc quan được như Diệp Thạch Sinh, vẻ mặt sầu lo nói:
- Bí thư Diệp không cần tức giận, có mâu thuẫn thì cũng bình thường, các tỉnh trong cả nước cũng không làm sao để hòa hợp êm thấm được. Vấn đề chọn người này chúng ta tiếp tục thảo luận thêm chút nữa, sau này sẽ tranh thủ cơ hội để thuyết phục Chủ tịch tỉnh Phạm.
Mai Thái Bình thấy chuyện này không liên quan gì đến ông ta nên đã đề xuất là phải đi.
Mai Thái Bình vừa đi thì Thôi Hướng mới nói lời thật lòng:
- Lúc này có lẽ chúng ta nên lùi một bước, đáp ứng đề nghị của Chủ tịch tỉnh Phạm để đổi lấy sự thông qua việc chọn người đề cử vào vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Vừa rồi thì Diệp Thạch Sinh cũng chỉ là quá nóng giận mà thất thố, hiện tại đã tỉnh táo lại nên cũng hiểu được vừa rồi mình làm quá liều lĩnh. Quyền uy của Chủ tịch tỉnh không thể để xâm phạm, nếu Phạm Duệ Hằng không đồng ý thì ông ta cũng không có khả năng cưỡng ép để đệ trình ra thảo luận tại hội nghị thường vụ. Cho dù có đệ trình ra thì cũng sẽ không chắc được thông qua, bởi vì Chủ tịch tỉnh kiên quyết phản đối sự đề cử này, lại còn có các ủy viên thường vụ khác phản đối hoặc bỏ quyền nữa, người mà kiên quyết nhất trí với ông ta thì cũng không nhiều.
Hơn nữa ông ta cũng không thể không để ý tới sự phản đối mãnh liệt của Phạm Duệ Hằng để đưa ra thảo luận tại hội nghị thường vụ, một khi đã đưa ra để thảo luận thì sẽ biểu hiện ra rằng ông ta không có trí tuệ chính trị, việc này mà rơi vào tai của cấp trên thì sẽ có cái nhìn không tốt với ông ta. Bí thư và Chủ tịch tỉnh có thể có mâu thuẫn, nhưng mâu thuẩn chỉ có thể khống chế trong một phạm vi nhỏ, ví dụ như tại thảo luận của hội nghị Bí thư, không được thể hiện ra ngoài. Nếu ở hội nghị thường vụ mà công khai đối kháng nhau thì sẽ rơi vào tình thế chỉ tiến mà không thể lùi, điều này sẽ khiến cho thế cục cân bằng của tỉnh Yến bị đánh vỡ, cấp trên của ông ta cũng sẽ không cho phép việc tỉnh Yến xuất hiện tình huống Bí thư và Chủ tịch tỉnh xung đột, đối kháng kịch liệt với nhau, đến lúc đó bậc bề trên mà ra tay thì sẽ xuất hiện cục diện một trong hai người sẽ bị điều động.
Diệp Thạch Sinh nghĩ thông các quan hệ lợi hại trong vấn đề này xong nên liền gật đầu:
- Anh nói đúng, vừa rồi tôi cũng hơi kích động, cũng bởi khí thế của Phạm Duệ Hằng hơi quá, lời nói không để cho người ta một lối thoát nào. Bây giờ sự tình đã lộn xộn như vậy, ông ta không nhượng bộ, chẳng lẽ lại còn muốn tôi chủ động cúi đầu với ông ta nữa?
- Đương nhiên là không thể, làm sao có chuyện nhân vật số một lại cúi đầu với trợ lý giúp việc cho mình được?
Thôi Hướng không để lỡ cơ hội cấp thêm niềm tin cho Diệp Thạch Sinh.
- Dù sao ngài mới là người số một để chủ trì công tác tỉnh Yến. Ngài mới là người sai khiến và ra lệnh cho người khác làm việc, còn Chủ tịch tỉnh Phạm chỉ là một người chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
- Nói cụ thể đi.
Tâm tư của Diệp Thạch cũng hơi phiền loạn, ông ta cũng không rảnh để nghe Thôi Hướng nói những lời nịnh nọt vô dụng. Ông ta cũng biết mặc dù mình là Bí thư Tỉnh ủy nhưng trong tay lại không nắm được đại cục tỉnh Yến, chỉ có thể thỏa hiệp hòa bình để cùng tiến bước. Chủ yếu là trong việc hợp tác với Phó gia thì ông ta còn có chút ít nhiều hơi do dự, không hoàn toàn toàn tâm toàn ý, vừa lúc đó liền nghĩ đến cơ hội tạm điều động Phương Tiến Giang để thử phản ứng của Phạm Duệ Hằng một chút. Không nghĩ tới, phản ứng của Phạm Duệ Hằng lại kịch liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta, điều này khiến ông ta do dự không biết nên theo ai, đối với sự hợp tác với Phó gia lại bắt đầu có sự lay động.
Đương nhiên, nếu ông ta kiên trì quan điểm của mình, cưỡng ép để thông qua sự đề cử này thì cũng có thể đạt được mục đích. Nhưng để làm việc này phải có điều kiện tiên quyết rằng ông ta sẽ phải gánh vác các hậu quả có khả năng xảy ra, điều kiện nữa là Mai Thái Bình phải kiên định đứng về phía ông ta, không được lay động. Nếu không, hậu quả của việc cưỡng ép để thông qua là Phạm Duệ Hằng sẽ tới Bắc Kinh để tố cáo, lúc đó cảm nhận của bề trên về ông ta sẽ sụt giảm rất nhiều điểm.
Chủ tịch tỉnh là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật số hai có ảnh hưởng lớn trong việc chế ước quyền lực của Bí thư Tỉnh ủy. Diệp Thạch Sinh cũng rất bất đắc dĩ.
Thôi Hướng nhìn ra sự bất đắc dĩ của Diệp Thạch Sinh, tuy rằng y không thích nhưng không thể không nói ra ý nghĩ trong lòng, bởi vì trước mắt chỉ còn mỗi một con đường để đi.
- Người có thể giải quyết được cục diện bế tắc trước mắt thì đang còn nằm viện ở Bắc Kinh. Chờ cậu ta trở về, có cơ hội thích hợp ngài lên giọng khen ngợi cậu ta một hồi, rồi lôi kéo cậu ta một chút. Nếu cậu ta mà ra mặt thì có thể lay động được suy nghĩ của Phạm Duệ Hằng.
Thôi Hướng cũng biết Hạ Tưởng chưa chắc đồng ý vì Diệp Thạch Sinh mà ra mặt, nhưng sự việc lần này có liên quan tới lợi ích của hai người có quan hệ tốt với hắn, do vậy Hạ Tưởng cũng không thể bàng quang. Quan hệ giữa Vương Tiếu Mẫn và Hạ Tưởng có lẽ không quá chặt chẽ nhưng giữa Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng thì còn có sự tồn tại của Phương Cách, có thể nói là quan hệ vô cùng tốt. Mà như vậy thì Hạ Tưởng cũng muốn Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường mà không phải là đi đến thành phố Đan Thành để ngăn cản bước chân bay cao của Vương Tiếu Mẫn.
Về phần sắp xếp của Đồ Giang Hoa như thế nào thì Thôi Hướng cũng không nghĩ tới. Lợi ích từ trước đến nay là cần phải thỏa hiệp, chắc chắn sẽ để cho Đồ Giang Hoa một vị trí, cho dù hiện tại chưa sắp xếp được thì cũng phải có một sự hứa hẹn mới được, nếu không thì quyết liệt của Phạm Duệ Hằng chỉ là trò cười hay sao? Dù sao Phạm Duệ Hằng kiên trì như vậy thì chắc chắn là Đồ Giang Hoa rất hợp tâm ý của ông ta, mấu chốt ở chỗ nữa là lý lịch kinh nghiệm của Đồ Giang Hoa quả thật đẹp hơn nhiều so với Phương Tiến Giang.
Vốn cố ý đề cử Phương Tiến Giang đảm nhiệm vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường là để đưa cho Phương Tiến Giang một miếng bánh lớn, miếng bánh này sẽ làm cho Phương Tiến Giang, Hạ Tưởng, kể cả người phía sau lưng Hạ Tưởng như Mai Thái Bình, Tống Triêu Độ, Trần Phong, thậm chí còn là Phạm Duệ Hằng thấy đều tốt. Tất cả những người này đều cảm thấy việc bổ nhiệm Phương Tiến Giang là một việc không tồi, mất đi tâm tư đề phòng, đối với ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy cũng sẽ tỏ ra các nhượng bộ thích hợp. Chính trị vốn là trò chơi trong đó có người lui kẻ tiến, Thôi Hướng cho rằng Diệp Thạch Sinh làm ra vẻ khoan dung thì đối phương chắc hẳn phải thể hiện sự cảm kích thì mới đúng.
Không nghĩ tới, Phạm Duệ Hằng không cảm kích mà ngược lại còn đưa ra ứng cử viên mới, điều này đã đánh cho y một cú trở tay không kịp, cũng quấy rối hoàn toàn các bố trí trước đó của y và Diệp Thạch Sinh. Điều này làm cho Thôi Hướng không khỏi cảm thán, quả nhiên là kế hoạch định sẵn như vậy mà không cản nổi các biến hóa, trong cuộc tranh đấu chính trị thì chưa bao giờ khuyết thiếu các sự tình vượt ra ngoài tính toán của con người.
Chỉ có điều khiến y buồn bực chính là việc mặc dù đã trăm mưu ngàn kế thế mà còn phải làm sao để Hạ Tưởng cùng tham gia vào. Vì sao Hạ Tưởng luôn như âm hồn không tiêu tán, tại các thời khắc mấu chốt thì mới biểu hiện ra tầm quan trọng của mình? Hạ Tưởng không thể nào yên tĩnh một chút sao, để cho người ta không nhìn thấy sự tồn tại của hắn?
Thôi Hướng không khỏi phải nhụt chí, trong lòng ứ đọng, vốn ban đầu định sắp xếp cho Phương Tiến Giang một vị trí thật tốt để mê hoặc ánh mắt của mọi người, cũng là thừa cơ hội lúc này Hạ Tưởng đang không ở thành phố Yến, đúng lúc đưa sự tình này ra để quyết định. Y không nghĩ tới việc bởi vì sự phản đối của Phạm Duệ Hằng mà lại phải nghĩ thêm biện pháp để Hạ Tưởng thuyết phục Phạm Duệ Hằng. Với sự giảo hoạt của Hạ Tưởng thì chắc chắn có thể đoán được dụng ý của Diệp Thạch Sinh, không hiểu Hạ Tưởng có giơ một tay từ giữa chặn ngang, cản trở kế hoạch của Phó gia không vậy?
Mặc kệ, việc Hạ Tưởng cứ để cho Diệp Thạch Sinh và Phó Tiên Phong đối phó là được rồi, y chỉ cần phụ trách việc nghĩ ra các chủ ý, tạm thời không cần so chiêu với Hạ Tưởng. Hiện tại thì Thôi Hướng cũng xem như đã lãnh hội đủ thủ đoạn của Hạ Tưởng nên cũng không muốn tiếp tục đau đầu làm gì.
- Anh nói là Hạ Tưởng?
Lông mi của Diệp Thạch Sinh giương lên, vẻ mặt không hài lòng nói:
- Bí thư và Chủ tịch tỉnh có mâu thuẫn với nhau mà phải mời ra một Chủ tịch Quận ra mặt giảng hòa à?
Thôi Hướng cười ha hả:
- Bí thư Diệp đừng quá nhiều suy nghĩ. Tôi nói đây là dù sao Hạ Tưởng cũng là người đáng giá nên coi trọng. Trước kia cậu ta cũng thường xuyên báo cáo công tác với ngài. Mà ngài là lãnh đạo của cậu ta, đối với cậu ấy tỏ vẻ quan tâm một chút là cũng được rồi. Chắc chắn là cậu ấy sẽ được quá sủng ái mà lo sợ, nghe tiếng đàn hiểu ra nhã ý bên trong, không chừng lại sẽ chủ động ra mặt tìm Phạm Duệ Hằng để thảo luận. Dù sao thì việc điều động Phương Tiến Giang cũng tác động đến tâm tư cậu ta, mà lại còn có Vương Tiếu Mẫn cũng có quen biết với cậu ấy.
Sắc mặt của Diệp Thạch Sinh hơi hòa hoãn lại, ông ta hỏi:
- Khi nào thì Hạ Tưởng quay về thành phố Yến?
Thôi Hướng suy nghĩ:
- Tôi đoán có lẽ rất nhanh, hôm nay là thứ Sáu, có lẽ chậm nhất là vào thứ hai tuần sau.
Thôi Hướng và Hạ Tưởng đã mấy lần so chiêu với nhau nhưng chưa lần nào đoán đúng ý định của Hạ Tưởng, thế mà vào lúc này, xem ra đã đoán đúng một cách ngoài ý muốn rồi.
Vào sáng sớm thứ Hai thì Hạ Tưởng đã làm xong thủ tục xuất viện, chuẩn bị quay về thành phố Yến. Hắn cũng không thông báo cho ai bởi vì không muốn kinh động đến nhiều người làm gì.
Ngày hôm qua, tranh thủ trong khoảng thời gian không có ai ở bên cạnh thì hắn đã gọi một cuộc điện thoại cho Tiếu Giai. Tiếu Giai cũng biết sự tình hắn bị thương, bởi vì có Lý Thấm tại thành phố Yến nên Hạ Tưởng cũng biết không thể lừa gạt cô được nên hắn liền nói toàn bộ chi tiết tình hình diễn ra. Sau khi nghe xong, đầu tiên là Tiếu Giai khóc lớn, tiếp theo là nói rằng bất kể hắn có nói gì đi nữa thì cô cũng sẽ đến thăm hắn.
Liên Nhược Hạm bây giờ đang ở bệnh viện, Tiếu Giai đến thăm thì khác gì tự chui đầu vào lưới. Hạ Tưởng cũng không dám, hắn khuyên can mãi cuối cùng mới làm cho ý niệm đi thăm trong đầu của Tiếu Giai biến mất. Hắn lại yêu cầu Tiếu Giai chuẩn bị nguồn tài chính thật tốt, tiến hành đăng ký thành lập một công ty đầu tư Bất động sản, quy mô tương đối to một chút, tổ chức khai trương thật rầm rộ, làm sao để cho người ta cảm giác được có thực lực hùng hậu là được. Tiếu Giai không một chút do dự liền lập tức đáp ứng.
Tên của doanh nghiệp này thì hắn đã nghĩ trước rồi, đặt tên làbất động sản Quảng Hạ, tên này lấy trong ý của câu thơ: "An đắc quảng hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan, phong vũ bất động an như sơn" (Làm thế nào để có ngàn vạn căn nhà rộng lớn, để cho tất cả người nghèo trên thế giới không còn phải chịu lạnh, trời mưa trời gió cũng không sợ nữa), Tiếu Giai biết giấc mộng của Hạ Tưởng chính là dưới sự quản lý của hắn, người cư trú có nhà để ở, người bệnh có bác sĩ trị, người siêng năng có sự nghiệp, người lao động có thu hoạch – cho dù cẩn thận mà suy nghĩ có lẽ đó là một giấc mộng không thực tế, nhưng con người sở dĩ không ngừng đòi hỏi, chính là vì trong lòng đã tồn tại nguyện vọng tốt đẹp
Sắp đặt Tiếu Giai xong thực hiện bước tiếp theo, lại có Tập đoàn Viễn Cảnh làm lực lượng dự bị, trong lòng Hạ Tưởng rất chắc chắn, đối với bước tiếp theo áp dụng thủ đoạn đối kháng cụ thể với Thương mại Trường Cơ, tin tưởng mười phần, bởi vì hắn có một đòn sát thủ, không, xác thực mà nói là hai đòn!
Tiêu Ngũ đi lên Bắc Kinh để đón Hạ Tưởng trở về. Lúc Hạ Tưởng chuẩn bị xong xuôi thì là vừa lúc Tiêu Ngũ tới đón. Liên Nhược Hạm cũng không yên tâm, muốn cùng trở về với Hạ Tưởng. Cô cũng đã thuyết phục làm cho ông cụ Ngô gia phải cam chịu, nhưng cũng có một điều kiện là không được mang Liên Hạ đi. Liên Nhược Hạm vì Hạ Tưởng nên đành phải đồng ý, thời tiết lúc này cũng gần đến mùa lạnh, cô cũng không muốn làm ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của Liên Hạ.
Tuy nhiên, điều khiến Liên Nhược Hạm buồn bực chính là trong hai ngày gần đây thì Cổ Ngọc không thấy lộ diện thăm hỏi Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cũng không nói rõ ra nguyên cớ, chỉ hàm hồ nói ra một câu:
- Có khả năng Cổ Ngọc có bạn trai.
Hạ Tưởng nói ra lời này, sự bất ổn trong lòng hắn không ngừng nhảy lên nhảy xuống. Cổ Ngọc không đến không phải là vì sợ hắn, mà là không dám gặp Liên Nhược Hạm. Hắn nghĩ ngay tới việc Cổ Ngọc vừa được người ta giới thiệu cho một gã bạn trai thì lập tức hắn đã cướp đi thứ quý giá nhất của Cổ Ngọc, chẳng lẽ đúng là trong lòng hắn vẫn còn có tâm lý muốn độc chiếm đối với Cổ Ngọc? Không nên, dường như hắn vẫn chưa từng suy nghĩ một cách thật sự và tường tận tới việc phát sinh mối quan hệ với Cổ Ngọc.
Cuộc đời con người có vô số sự ngẫu nhiên và trùng hợp tạo thành các trò khôi hài, bất kể là hài kịch hay bi kịch, tóm lại khi sự trùng hợp đến thì cũng là lúc bất kể ai cũng không có lực để kháng cự lại. Cổ Ngọc là một cô gái rất tốt, đơn thuần và đơn giản, việc cô dấu diếm không ra mặt là sự lựa chọn chính xác, bởi vì cô cũng không thể có khả năng thể hiện ra sự bình thản, nếu chẳng may ở trước mặt Liên Nhược Hạm mà làm lộ ra dấu vết thì chẳng phải là gây ra phiền toái hay sao?
Sự tình này về sau sẽ không hiểu như thế nào, thậm chí Hạ Tưởng còn nghĩ tới Trịnh Nghị. Hắn nghĩ thầm rằng nếu thực sự Trịnh Nghị đến đầu tư tại quận Hạ Mã thì cũng là một chuyện tốt. Tuy nhiên, ở mặt ngoài xem ra một người đầy lý trí xuất thân từ trường luật như Trịnh Nghị mà cư xử cứ như con nhà giàu mới nổi, chẳng lẽ vì theo đuổi Cổ Ngọc mà y thực sự tiến hành đầu tư, làm một việc không thực tế? Đầu tư xây dựng lên một nơi sản xuất đồ điện gia dụng để kinh doanh thì ít nhất số vốn bỏ ra cũng không kém hơn 500 triệu tệ.
Hạ Tưởng lắc đầu, tạm thời dẹp đi các suy nghĩ lung tung, lúc này điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn, là do Cổ Ngọc gửi tới, trong đó chỉ có năm chữ: "Gặp tại thành phố Yến"!
Thật ra thì thủ tục xuất viện đã được cảnh vệ của lão Cổ thu xếp chu đáo, đã xử lý tốt hết cả rồi, cơ bản là Hạ Tưởng không cần phải quan tâm thêm gì. Hắn đi xuống dưới tầng thì đã thấy có hai chiếc ô tô sắp thành hàng, một chiếc xe thương vụ rộng thùng thình và một chiếc Audi. Xe thương vụ là xe của Liên Nhược Hạm, xe Audi là xe riêng của Tôn Hiện Vĩ.
Vốn Tôn Hiện Vĩ định tới đây nhưng Hạ Tưởng không đồng ý, nhiều người đến lại làm cho sự việc trở nên ầm ĩ. Hắn bảo Tôn Hiện Vĩ an tâm chờ đón hắn ở quận Hạ Mã là được, Tôn Hiện Vĩ đành phải nghe lời.
Hạ Tưởng ngồi lên chiếc xe thương vụ, hai xe một trước một sau đi ra phía cổng chính bệnh viện. Hạ Tưởng ngồi ở ghế sau, nhìn lưu luyến không rời mắt về phía sau, hắn cảm thán nói:
- Nói chung là bệnh viện này đúng thực rất tốt.
- Đúng vậy, gái đẹp nhiều như mây, đúng là nơi mà loại đàn ông xấu xa như anh thích đến. Không phải là đến để nằm việc mà là hưởng thụ cảm giác rất nhiều người đẹp vờn quanh.
Liên Nhược Hạm ngồi ở bên cạnh Hạ Tưởng bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại khoác vào cánh tay của Hạ Tưởng.
- Đối với anh là chuyện tốt, dù sao cũng là tuổi trẻ, nghĩ được làm được. Đối với một ít các cụ tuổi khoảng bảy mươi, tám mươi mà nói thì trong lòng có dư mà lực thì không đủ, với mấy cụ này thì đây mới thật sự là thảm cảnh. Bọn họ nằm viện thì không phải là tĩnh dưỡng, chữa bệnh mà là tra tấn.
Hạ Tưởng gặp một ít ông lão khi đứng bên cạnh các cô y tá xinh đẹp mỹ miều thì có vẻ không chịu được, do đó hắn cảm nhận rất sâu cái gì gọi là lực bất tòng tâm.
Đương nhiên, điều làm cho hắn hoài niệm nhất thì không phải là các cô y tá xinh đẹp mà là Cổ Ngọc.
Nguồn: http://truyen360.comHạ Tưởng cũng không thông báo cho Quận ủy quận Hạ Mã, cũng không muốn để quận Hạ Mã cử xe tới đón. Hắn muốn lén lút thị sát tình hình thực tế của Quận, cũng là nghĩ tới việc quay về Quận ủy xem thử tại thời điểm hắn không có mặt thì tiến triển các hạng mục công tác diễn ra như thế nào.
Xe đi được nửa đường thì Liên Nhược Hạm nhận được điện thoại của Vệ Tân.
Dường như Vệ Tân đã đoán chắc được hôm nay Hạ Tưởng xuất viện, thật ra thì không ai nói cho cô biết là hôm nay Hạ Tưởng quay về thành phố Yến, nhưng may mắn thế nào mà lại gọi điện thoại tới đúng lúc, hoặc là do sự thông minh của cô suy đoán không ngờ mà trúng.
Vệ Tân chỉ đơn giản hỏi về tình hình khôi phục vết thương của Hạ Tưởng, biết được Hạ Tưởng hoàn toàn không đáng ngại thì cô mới yên tâm. Sau đó, cô nói vẻ cực kỳ thoải mái:
- Xem như tặng anh ta một lễ vật, hôm nay Thời Trang Hàng Hiệu chính thức đóng cửa!
Hóa ra trải qua một loạt các đợt tiến công do Vệ Tân tỉ mỉ bày ra thì rốt cuộc Thời Trang Hàng Hiệu đã không chống đỡ được. Trải qua hai ngày thứ Bảy và Chủ nhật đóng cửa để hội nghị thì ngay sáng thứ Hai đã chính thức tuyên bố ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại, đồng thời tuyên cáo một kết cục thất bại.
Nếu như vậy thì chắc chắn trên mặt Phó Tiên Phong sẽ không có chút ánh sáng nào. Tuy nhiên, vẻ mặt của y thì lúc này Hạ Tưởng không thể nhìn thấy được.
Thật ra thì Hạ Tưởng cũng không phải quá tán thành việc tiến hành các cuộc tấn công để Thời Trang Hàng Hiệu phải đóng cửa. Cạnh tranh trong buôn bán thì phải luôn thủ đoạn, cũng phải tính toán sự được mất. Đợt vừa rồi theo suy nghĩ của hắn thì Liên Nhược Hạm hơi quá liều lĩnh để tấn công Thời Trang Hàng Hiệu, đây là hành vi giết một ngàn quân địch nhưng quân ta tổn thất tám trăm, hắn cũng không ủng hộ việc đánh bừa như thế này. Nhưng vì thông cảm với sự nhiệt tình của Liên Nhược Hạm và Vệ Tân, có lẽ trong con mắt của các cô thì việc đả bại Thời Trang Hàng Hiệu là một thắng lợi rất trọng đại.
Đối với phương thức thực hiện thì đàn ông và đàn bà có quan điểm khác biệt, Hạ Tưởng thích nhất là bày mưu đặt kế, nghĩ các sách lược, là dùng trí lực để đánh chứ không được đánh bừa. Nhưng trong con mắt của Liên Nhược Hạm thì tiền không phải là quan trọng, mà trọng yếu là đánh bại được Phó Tiên Phong để làm cho Hạ Tưởng hết giận. Vì thế, hắn cũng đành cam chịu những gì mà Liên Nhược Hạm và Vệ Tân đã làm. Với hai cô gái này, đây đang là lúc thắng lợi sôi trào, không cần phải dội vào một gáo nước lạnh.
Hạ Tưởng liền ở bên cạnh nói:
- Làm rất khá, Vệ Tân, rốt cuộc cô cũng có thể đảm đương được một phương rồi đó, đúng thực là mừng cho cô.
Giọng của Vệ Tân mang chút hưng phấn truyền đến:
- Đó là việc tôi phải làm, không cần phải khách khí, cũng không đáng để ở trong lòng.
Dường như cô có chuyện gì không muốn nói cho Hạ Tưởng nghe nên chần chừ một chút rồi nói với Liên Nhược Hạm:
- Chị Liên, có thể tâm sự một chút được không?
Liên Nhược Hạm làm mặt quỷ với Hạ Tưởng rồi nhỏ giọng nói với hắn:
- Chuyện chị em, cấm nghe lén.
Đại khái là mất khoảng mười phút điện thoại thì lúc này Liên Nhược Hạm với vẻ mặt có ý cười, buông điện thoại ra rồi nói với Hạ Tưởng:
- Vệ Tân quen một người, tên là Quản Tân Vọng, là một công trình sư. Tính anh ta hoạt bát, mặt mày sáng sủa, có trách nhiệm, lại hay nói đùa, khá thích Vệ Tân. Mà dường như Vệ Tân cũng có chút động tâm, vì thế cô ấy mới cố ý hỏi xin ý kiến của em một chút.
Thật ra sự hiểu biết của Liên Nhược Hạm với Vệ Tân thì còn xa mới bằng Hạ Tưởng. Hạ Tưởng vừa nghe là biết rằng thật ra không phải Vệ Tân động tâm mà là mượn miệng của Liên Nhược Hạm để thử phản ứng của hắn. Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu cười:
- Tuổi của Vệ Tân bây giờ cũng nhiều rồi, quả thật cũng nên giải quyết các vấn đề của cá nhân. Nếu cô ta cảm thấy tìm được một người hoạt bát, sáng sủa thích hợp làm bạn thì cũng là một lựa chọn không tồi.
Liên Nhược Hạm gật đầu:
- Tuy nói như vậy nhưng dường như cô ấy cũng có chút u buồn. Em cũng vẫn hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng dường như cô ấy lúc nào cũng gặp các khúc mắc không thể giải quyết được. Nếu có thể thành công trong tình yêu, đối với cô ấy mà nói là một việc cực kỳ tốt.
Đang nói chuyện thì xe đã đi tới thành phố Yến.
Lưu Đắc Hoa là một thu phí viên tại trạm thu phí trên đường cao tốc đoạn đi qua thành phố Yến, là một người thu phí đảm trách trên đường cao tốc như y mà nói thì luôn khắc sâu một tinh thần tham lam vô độ đã được quán triệt trên toàn xí nghiệp. Đây cũng là tình trạng điển hình của toàn bộ các trạm thu phí đường cao tốc trong cả nước. Bởi vì khi xây dựng đường cao tốc thì phải dùng một nguồn tài chính lớn để đầu tư xây dựng, nói trắng ra là việc lấy danh nghĩa pháp luật thu tiền thuế của nhân dân rồi dùng tiền này để xây dựng đường cao tốc, sau đó lại đi thu phí bọn họ, với mỹ danh là thu phí để hoàn trả lại vốn và bảo trì bảo dưỡng đường.