Quan Thần

Chương 636: Nhắc Nhở

- … Nỗi đau nhớ đời, chuyện xảy ra lần này khiến cho tôi không chỉ cảm thấy sự sỉ nhục của chính mình, càng quan trọng hơn là tôi cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm của các vị lãnh đạo đối với tôi, xấu hổ với sự quan tâm của lãnh đạo. Sau khi xảy ra chuyện này, tôi biết bất luận là thế nào cũng không bù đắp được sai lầm của mình. Bởi vậy, tôi không thỉnh cầu sự khoan thứ của lãnh đạo đối với tôi, bất luận lãnh đạo xử phạt tôi nghiêm như thế nào, tôi đều không có ý kiến gì, hi vọng sai lầm của mình, là tiếng chuông cảnh tỉnh cho các cán bộ khác! Cuối cùng, tôi xin lãnh đạo cho tôi một cơ hội, trong công tác sau này tôi sẽ thông qua hành động để thể hiện sự thức tỉnh của bản thân, và cố gắng làm việc nhiều hơn để tích cực cống hiến, xin lãnh đạo tin tưởng tôi…

Bạch Chiến Mặc nước mắt nước mũi ròng ròng, ở trước mặt tất cả Ủy viên thường vụ, khóc không thành tiếng, trông đến vô cùng hỗn loạn.

Nhân vật chính trị cũng là người, cũng có thất tình lục dục, nhìn thấy một người đàn ông khóc đến thống khổ, cũng đều đụng đến tấm lòng trắc ẩn, nhất là mấy vị Ủy viên thường vụ có lập trường trung lập, rõ ràng không nỡ mà nhìn tiếp.

Phó Tiên Phong thầm khen Bạch Chiến Mặc, tốt, biết nhận ra thời đại trào lưu, là người thông minh giỏi giang, khóc thì khóc rồi, cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì, chỉ cần có thể giữ được chức quan, giữ được quyền lực, khóc nhiều hơn cũng không sợ, giang sơn của Lưu Bị cũng là khóc mà có, chỉ cần có thể thành công, không cần quan tâm áp dụng thủ đoạn vẻ vang hay không vẻ vang gì.

Trần Phong cũng không thể nhìn tiếp, phất phất tay:

- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, đồng chí hãy bình ổn lại tinh thần trước đi, ra bên ngoài đợi một chút.

Bạch Chiến Mặc "Vâng" một tiếng, cúi rạp người xuống.

Hồ Tăng Chu thở dài một tiếng:

- Thái độ nhận lỗi của đồng chí Bạch Chiến Mặc rất thành khẩn, tôi thấy phê kỉ luật là được rồi.

- Phê kỉ luật và trừ nửa năm tiền lương.

Phó Tiên Phong rất độ lượng mà tỏ thái độ.

Sự thông minh của Phó Tiên Phong là ở chỗ này, đã lên đến cấp độ Bí thư Quận ủy, ai còn quan trọng đến tiền lương? Nhưng ông ta chủ động nhắc đến chuyện trừ lương, chính là muốn chắn miệng người khác, cứ lấy thái độ khoan dung ra trước rồi nói tiếp, dù sao chính là muốn chiếm lấy quyền chủ động.

- Tiền lương trừ hay không trừ ý nghĩa không lớn, cứ phê kỉ luật là được rồi.

Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Tô Công Thần vẫn cái vẻ thong thả nói:

- Chủ yếu là trị bệnh cứu người là chính, để đồng chí Bạch Chiến Mặc nhớ kỹ một lần giáo huấn sâu sắc là được rồi.

Lý Đinh Sơn, Cao Hải đều không nói gì, chỉ đợi Trần Phong đưa ra quyết định cuối cùng.

Ý định ban đầu của Trần Phong cũng không muốn vì một chuyện ghi âm mà cách chức Bạch Chiến Mặc, lý do không đủ, sai lầm cũng không đủ để cách chức, ông ta thấy tình thế mà thu tay, phê kỉ luật trên cơ bản cũng đã đạt được hiệu quả mà ông ta muốn, liền gật đầu:

- Cũng được, đồng chí Bạch Chiến Mặc cũng là vi phạm lần đầu, không hiểu rõ uy lực sự truyền bá của truyen360.com hiện nay, mới phạm vào lỗi lớn, sự việc này cũng cho chúng ta một sự cảnh giác, sau này nói chuyện làm việc nhất định phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân, trước khi nói, cần phải uốn lưỡi, suy xét một chút bản thân có thân phận gì, đừng kích động mà quên mình là cán bộ Đảng viên, đại biểu cho hình tượng của đông đảo cán bộ và Đảng viên, hi vọng mọi người lấy việc giáo huấn những sai lầm để cảnh giác và tránh phạm sai lầm, đừng phạm thêm những lỗi tương tự.

Cuối cùng Hội nghị thường vụ nhất trí đưa ra nghị quyết, xử phạt phê kỉ luật trong Đảng với Bí thư Quận ủy quận Hạ mã Bạch Chiến Mặc, thời hạn một năm.

Giữa trưa, tin tức truyền tới quận Hạ Mã. Buổi chiều vừa vào giờ làm, Cục trưởng các cục đến tìm Hạ Tưởng báo cáo công việc cũng nhiều hơn bình thường, thậm chí Cục trưởng cục đào tạo Trịnh Quan Quần luôn có quan hệ rất mật thiết với Bạch Chiến Mặc, cũng mặt dày đến báo cáo công việc, vẻ tươi cười trên mặt dường như giống hoa cúc bị ăn sương, héo hon và khô vàng.

Hạ Tưởng cũng không nói gì, Trịnh Quan Quần báo cáo công việc xong, khi rời đi, ở cửa vừa lúc gặp Thi Trường Nhạc. Thi Trường Nhạc vừa thấy Trịnh Quan Quần liền niềm nở, cười rất vui vẻ:

- Lão Trịnh, ông cũng đã nghe tin Bí thư Bạch bị xử phạt, được lắm, phản ứng rất nhanh.

Trịnh Quan Quần sợ nhất Thi Trường Nhạc, vì Thi Trường Nhạc giỏi nhất việc trừng trị người khác. Ông ta lúng túng cười, không đáp lời, chỉ muốn nhanh chóng mà chuồn gấp.

Thi Trường Nhạc làm sao có thể buông tha một cơ hội tốt để chế giễu Trịnh Quan Quần? Ông ta tiếp tục cười:

- Lần sau đến tìm Chủ tịch Quận Hạ báo cáo công việc, tiện thể nhớ mua luôn hai chai xì đầu, vì tôi sớm biết khả năng quấy xì dầu của ông rất giỏi… Ài, sao lại xuống lầu rồi, văn phòng Bí thư Bạch ở trên lầu cơ mà. Ông thật là, đến Quận ủy cũng không đi thăm Bí thư Bạch, chẳng phải vô lý lắm sao?

Cổ họng của Thi Trường Nhạc đủ lớn, giọng đủ vang, khắp hành lang đều nghe tiếng vọng. Trịnh Quan Quần vốn đã xuống cầu thang được mấy bước nghĩ không thèm quan tâm, Thi Trường Nhạc vừa la lên, Bí thư Bạch ở trên lầu chắc chắn đã nghe thấy, nếu ông ta không lên, thì rõ ràng là không biết xử sự rồi, chỉ đành hậm hực quay lại, trừng mắt nhìn Thi Trường Nhạc, rồi đi lên lầu.

Thi Trường Nhạc cười:

- Cẩn thận chút, đừng để bị mắng.

Quả thật là Thi Trường Nhạc đã nói đúng, Bạch Chiến Mặc đang trăm sự không thuận, nghe thấy tiếng hét của Thi Trường Nhạc ở tầng dưới, sau đó Trịnh Quan Quần đã lên thật. Vừa nghĩ đến Trịnh Quan Quần đến lắc đầu quẫy đuôi với Hạ Tưởng, rồi tiện đường ghé thăm ông ta, ông ta vô cùng tức giận, vừa nhìn thấy Trịnh Quan Quần liền xối xả mà lên lớp ông ta một trận, mắng ông ta đến tối tăm mặt mũi, cuối cùng ỉu xìu xìu mà chạy mất.

Từ đó, Trịnh Quan Quần hận Thi Trường Nhạc đến tận xương tủy, một lòng nghĩ phải báo thù.

Buổi chiều hết giờ làm, Hạ Tưởng bất ngờ nhận được điện thoại của Vu Phồn Nhiên, Vu Phồn Nhiên đề xuất đến Sâm Lâm Cư gặp nhau, Hạ Tưởng do dự chút và đồng ý.

Vu Phồn Nhiên lúc này đề xuất lời mời, có lẽ có hàm ý sâu sắc, quả nhiên, khi Hạ Tưởng vội đến Sâm Lâm Cư, không ngờ, Vu Phồn Nhiên đã đến trước rồi.

Vu Phồn Nhiên là Phó chủ tịch Thường trực, cao hơn Hạ Tưởng một cấp. Trên quan trường, xưa nay cấp dưới đợi cấp trên, không có đạo lý cấp trên chờ cấp dưới, cách thức Vu Phồn Nhiên cung kính chờ đợi Hạ Tưởng, hiển nhiên không chỉ là giả bộ đơn giản như vậy.

Hạ Tưởng vội khách sáo vài câu, và đi lên lầu cùng Vu Phồn Nhiên.

Nói ra quả thực cũng đã một thời gian không gặp Sở Tử Cao rồi, Sở Tử Cao nghe nói Hạ Tưởng đại giá quang lâm, vội vàng từ huyện Giao trở về, đặc biệt đến Sâm Lâm Cư chờ Hạ Tưởng.

Sở Tử Cao gần đây việc làm ăn khá là thuận lợi, bây giờ đang mở rộng về huyện Giao, bận đến tối mày tối mặt. Chuyện Hạ Tưởng bị thương, ông ta cũng đã nghe nói, cũng muốn đến thủ đô thăm, cũng đã gọi điện cho Hạ tưởng, bị Hạ Tưởng khéo léo từ chối. Sở Tử Cao bây giờ đã có cảm giác càng ngày càng xa với Hạ Tưởng, ông ta biết trong bộ phận chủ chốt của Hạ Tưởng toàn là những nhân vật rất quan trọng, ông ta tuy cũng xem như là nhân vật số một, nhưng so sánh với những nhân vật động chút là hàng trăm triệu ở bên cạnh Hạ Tưởng, thì còn cách khá xa, tổng tài sản của ông ta bây giờ cũng không quá trăm triệu.

Sở Tử Cao biết thân mình năng lực có hạn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần Hạ Tưởng có phân phó, ông ta sẽ làm theo bất kể lúc nào, dù sao ông ta một lòng theo Hạ Tưởng là được rồi.

Bởi vậy một lần nữa Hạ Tưởng hạ cố đến Sâm Lâm Cư, Sở Tử Cao trong lòng mừng khôn xiết, vội vàng trên trăm cây số từ huyện Giao trở về, vì để gặp Hạ Tưởng, giáp mặt mà bày tỏ một chút tâm ý của ông ta.

Hạ Tưởng và Vu Phồn Nhiên vừa ngồi vào căn phòng sang trọng, liền giới thiệu với Vu Phồn Nhiên về Sở Tử Cao, Vu Phồn Nhiên rất khách khí mà bắt tay với Sở Tử Cao, nói:

- Tôi đã nghe nói về anh, anh Sở, nghe nói Sở Phong Lâu của anh đã mang lại vận may cho Hạ Tưởng? Ha ha.

Phó chủ tịch thường trực có thể hiểu rõ chuyện cũ giữa Hạ Tưởng và Sở Tử Cao, là niềm vinh hạnh của ông ta, Sở Tử Cao liền nhìn Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng mỉm cười, mới dám đánh bạo nói:

- Quảng trường thư giãn mà Chủ tịch quận Hạ thiết kế ở bên cạnh Sở Phong Lâu, năm đó vừa khéo Bí thư Trần đi thị sát, vô cùng yêu thích thiết kế của quảng trường thư giãn, đã nhớ tên của Chủ tịch quận Hạ. Nên nói, là Chủ tịch quận Hạ đã mang đến vận may cho Sở Phong Lâu và cho tôi.

Mấy câu vừa nói, Sở Tử Cao có một sự đánh giá đại khái với Vu Phồn Nhiên: biết nói chuyện, biết làm việc, rất thận trọng.

Hạ Tưởng vỗ vỗ vào vai Sở Tử Cao, cười:

- Lão Sở, lâu lắm rồi không gặp ông, béo ra chút phải không? Ha ha, tôi bây giờ ở quận Hạ Mã, đến khách sạn của ông không thuận tiện, hơi xa, ông không thể mở một nhà hàng gì đó ở quận Hạ Mã, tiện cho tôi có thể thường lui tới ăn cơm. Nguồn: http://truyen360.com

Sở Tử Cao được hành động vỗ vai thân mật của Hạ Tưởng, lại thêm những lời nói không xem là người ngoài của hắn, thiếu chút nữa mũi cay xè mà chảy nước mắt. Lãnh đạo bây giờ đã thăng chức rồi, bên cạnh đều là những ông chủ các tập đoàn lớn, lại vẫn không quên một nhân vật nhỏ như ông ta, đã khiến ông ta trong lòng vô cùng cảm động.

Nếu không có Vu Phồn Nhiên ở đây, nói không chừng ông ta chảy nước mắt thật.

Cố nén nước mắt, Sở Tử Cao vẻ mặt đầy niềm vui:

- Được, một câu nói của lãnh đạo, lão Sử lập tức thực hiện.

Vu Phồn Nhiên ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng cảm khái, Hạ Tưởng đúng là một người trẻ tuổi biết chèo kéo lòng người, đối với bên trên, rất được tín nhiệm và ủng hộ. Đối với bên dưới, rất được kính trọng và tôn kính, quả nhiên là giống với những gì Ngô Tài Giang nói, là một người trong giới quan trường trời sinh.

Sở Tử Cao ngây người một lúc, liền chủ động chào từ biệt.

Vu Phồn Nhiên không đi vào việc chính, mà bàn bạc về hoàn cảnh của công viên Sâm Lâm:

- Công viên Sâm Lâm quả thực có tài nghệ khéo léo, cho dù là lợi ích xã hội hay là lợi ích kinh tế, đều lấy được những thành tích không tồi, nghe nói lúc ấy cậu cũng tham gia công tác thiết kế? Công viên Sâm Lâm là thành công đầu tiên của tập đoàn Viễn Cảnh tiến quân vào thành phố Yến, trên nền tảng thành công của công viên Sâm Lâm, mới có được thành công của Trân Tàng Cư và Điển Tàng Uyển bây giờ…

Hiện phòng của Điển Tàng Uyển và Trân Tàng Cư đã bán ra hết, Hạ Tưởng cũng mua hai căn, đã hoàn thành bìa cứng, nhưng vẫn chưa vào ở, dự định mùa xuân sang năm sẽ vào ở. Đám người Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc và cả Tôn Hiện Vĩ, cũng có một hai căn ở Điển Tàng Uyển.

Tiêu Ngũ cũng mua một căn, cách căn hộ mới của Hạ Tưởng không xa, dự định kết hôn sẽ dùng.

Thành công rất lớn của hai tiểu khu, mang lại lợi nhuận hậu hĩnh cho tập đoàn Viễn Cảnh, sau đó khu chung cư kỳ thứ hai và kỳ thứ ba gần như khởi công cùng một lúc, bây giờ khu chung cư kỳ thứ hai cũng tiêu thụ hết, khu chung cư kỳ ba cũng đã tiêu thụ được 60%, tốc độ tài chính quay về nhanh chóng của hai tiểu khu, đã khiến cho các nhà đầu tư khai phá trong thành phố Yến phải chép miệng.

Nhưng chép miệng thì chép miệng, tất cả mọi người đều biết thành công của hai tiểu khu là trên nền tảng thành công của công viên Sâm Lâm, có đủ tính không thể phục chế, vì công viên Sâm Lâm lúc ấy khi khởi công xây dựng, có rất nhiều người đều không xem trọng, cho rằng khẳng định là một sự đầu tư thất bại, cho dù không thất bại, trong thời gian ngắn cũng khó có thể thu về tài chính, bất kể là phân tích từ góc độ nào, đều không phải là vụ làm ăn kinh tế có lợi.

Kết quả, công viên Sâm Lâm đã đạt được thành công ngoài dự đoán của mọi người.

Cho nên mặc dù Điển Tàng Uyển và Trân Tàng Cư vô cùng thành công, lợi nhuận kinh người, quan trọng là tốc độ hồi báo nhanh chóng, khiến người ta khen ngợi hết lời, nhưng các nhà đầu tư khai phá khác ngoài việc thèm muốn ra, không ai nghĩ đến việc phục chế lại thành công của tập đoàn Viễn Cảnh. Không có cách nào khác, có một số thành công không thể phục chế. Thành phố Yến có một công viên Sâm Lâm, bên cạnh công viên Sâm Lâm có một nhà máy thép và một xưởng dược, về sau muốn ở thành phố Yến tìm kiếm một thương cơ như thế, trừ phi mấy chục năm sau thành phố Yến lại quy hoạch toàn bộ thêm một lần nữa.

Cũng chính là sự nhìn xa trông rộng của tập đoàn Viễn Cảnh, đã dành được thành công rất lớn của công viên Sâm Lâm và hai tiểu khu, bây giờ tiền mặt chảy dư dật, tài chính là chuỗi hoàn hảo, cho dù là kiến tạo sông Hạ Mã, hay là xuất tiền của vào khu chung cư mới khai phá của quận Hạ Mã, đều chẳng đáng kể.

Vu Phồn Nhiên lấy công viên Sâm Lâm làm khúc dạo đầu, Hạ Tưởng liền hiểu rõ, ông ta đang đánh bài hữu tình.

Quả nhiên, đề tài sau vừa chuyển, Vu Phồn Nhiên liền nói:

- Tôi và Tấn Chu quan hệ cũng không tệ lắm, khi ông ta về thủ đô thường xuyên nhắc đến cậu, tuy nhiên dường như lão Cao càng tán thưởng cậu, lão Cao thường nói, Tiểu Hạ là một nhân tài, là một thiên tài của phương diện thiết kế…

Lại tranh cãi về cha con Cao gia, ý vị mon men làm thân lại càng rõ ràng, Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói:

- Đâu có, lão Cao quá khen rồi, lão Cao luôn thích khen người khác, nhất là một người trẻ tuổi có quan hệ không tồi với ông ấy, ông ấy luôn thích khen mãi không thôi, ha ha, ông cũng biết, ông ta đức cao vọng trọng, thích dìu dắt lớp sau, nếu lão Cao là giáo sư, nhất định là một giáo sư rất được học sinh kính yêu.

- Ha ha, nhất định rồi, tôi cũng vô cùng kính trọng cách đối nhân xử thế của lão Cao.

Vu Phồn Nhiên ha ha cười, rồi lập tức chuyển chủ đề,

- Chủ tịch tỉnh Ngô vừa gọi điện cho tôi, có chút trách móc cậu, nói cậu luôn không gọi điện cho ông ta, có phải không tốt lắm?

Hạ Tưởng gần đây quả thực ít liên hệ với Ngô Tài Giang, chủ yếu là vì quá bận, không nhớ đến, đồng thời cũng cảm thấy không có gì cần thiết phải làm phiền Ngô Tài Giang. Bây giờ Ngô Tài Giang thân là chủ tịch Tỉnh, một ngày phải giải quyết hàng trăm công việc, lẽ nào hắn gọi điện đến, chỉ để chào hỏi, hỏi thăm chút tình hình sức khỏe?

Hạ Tưởng liền lắc đầu cười:

- Chủ tịch tỉnh Ngô phê bình rất đúng, tôi xin nhận sự phê bình. Cũng là gần đây có nhiều chuyện, việc nọ nối việc kia, ông cũng biết, đầu tiên là Phó bí thư Khang Thiếu Diệp bị bệnh qua đời, bây giờ lại đến vụ ghi âm của Bí thư Bạch Chiến Mặc làm cho nhếch nhác khốn khổ, quận Hạ Mã bây giờ loạn đến không chịu nổi… Chờ thế cục bình ổn trở lại, tôi nhất định sẽ báo cáo một chút công việc với Chủ tịch tỉnh Ngô.

Hạ Tưởng có báo cáo công việc hay gọi điện cho Ngô Tài Giang hay không, Vu Phồn Nhiên không thật sự quan tâm, điều ông ta thực sự quan tâm là thế cục quận Hạ Mã:

- Bạch Chiến Mặc phải gánh một hình phạt, những ngày tháng sau này không dễ trôi rồi, tuy nhiên ông ta dù sao vẫn là một nhân vật số một, những sự việc trên trường giao tế, vẫn phải chu toàn mới được, không thể để người khác nói linh tinh.

Ý của Vu Phồn Nhiên Hạ Tưởng hiểu rõ, ông ta lo lắng hắn sẽ tự cao tự đại, làm ra những việc khiến người ta chửi rủa chỉ trích, không chỉ để lại cho người ta đề tài bàn tán, còn dễ bị người ta công kích, Hạ Tưởng liền gật đầu nói:

- Cảm ơn sự nhắc nhở của Chủ tịch thành phố Vu, tôi sẽ chú ý.

Vu Phồn Nhiên nhắc nhở Hạ Tưởng cũng không phải mục đích, mục đích thật sự của ông ta là muốn mượn cơ hội thăm dò Hạ Tưởng:

- Vụ việc ghi âm thời cơ nắm lấy vô cùng tốt, hơn nữa thủ đoạn rất cao siêu, có thể là ai ở phía sau bức màn thao tác mọi thứ?

Hạ Tưởng không tỏ rõ ý kiến với sự thăm dò của Vu Phồn Nhiên:

- Rất đơn giản, khẳng định là Trần Cẩm Minh rồi, cao ốc Hỏa Thụ của ông ta vô cớ bị Bạch Chiến Mặc yêu cầu dừng lại, phỏng chừng có lẽ vì không phục, nên ghi âm trộm, sau đó tung lên mạng… Cũng là cách làm của việc bị ép đến không biết làm thế nào, nếu không thực sự hết đường có thể đi rồi, ai mong muốn đối nghịch với chính quyền, phải không?

Vu Phồn Nhiên thấy Hạ Tưởng phớt lờ việc chính chỉ tán râu ria, không chịu thừa nhận một trong những tác dụng mà ông ta nhắc đến, cũng không miễn cưỡng, tiếp lời:

- Cậu nói cũng đúng, ngoài Trần Cẩm Minh ra có lẽ không còn ai khác, tuy nhiên sự việc này cũng không thể là đoán được, không có chứng cứ cũng không dễ chỉ trích Trần Cẩm Minh cái gì, nghe nói cao ốc Hỏa Thụ đã phục công rồi? Tốt, nên như thế.

Dừng lại một chút, ông ta lại đầy thâm ý mà nhìn Hạ Tưởng:

- Đại hội đại biểu hội đồng nhân dân quận Hạ Mã sắp tiến hành rồi, có ý tưởng gì không?

Trong lòng Hạ Tưởng có chút không hiểu, lời nói của Vu Phồn Nhiên có hàm ý khác, hình như là đang nhắc nhở điều gì, liền hỏi:

- Dựa theo trình tự bình thường mà đi, Bạch Chiến Mặc sẽ được bầu làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, tôi sẽ được bầu làm Chủ tịch Quận… lẽ nào sẽ còn xuất hiện bất ngờ gì sao?

- Phó Tiên Phong có một mặt âm mưu, cũng có thủ đoạn âm mưu.

Vu Phồn Nhiên nâng cốc ra hiệu với Hạ Tưởng, rồi nói:

- Chính trị trong nước tuy rất ít xuất hiện những ví dụ về người ứng cử Chủ tịch Quận duy nhất không trúng cử, nhưng cũng không phải là tuyệt đối, những tiền lệ Chủ tịch thành phố không trúng tuyển cũng có, tuy nhiên không có kênh thông tin nào dám đưa tin. Nếu cậu không trúng tuyển trong kỳ tuyển cử Chủ tịch Quận, dù cho lại qua sự đề danh của Thành ủy, khai tuyển lại từ đầu, nếu tuyển cử thêm lần nữa, cho dù là thông qua, cũng là một đả kích rất lớn với uy vọng của cậu, quyền uy Chủ tịch Quận của cậu cũng mất hết, hơn nữa nói không chừng sẽ còn xuất hiện tình trạng không trúng tuyển lần thứ hai…

Hạ Tưởng trong lòng giật mình, trong lòng nghĩ cũng là cảm thấy sự nhắc nhở của Vu Phồn Nhiên không phải là buồn lo vô cớ, trong nước không thiếu những tiền lệ Phó chủ tịch Thành phố không trúng cử, thậm chí còn từng xuất hiện sự kiện Phó chủ tịch Tỉnh không trúng cử. Đương nhiên, cũng không bài trừ người ứng cử không trúng cử quả thực bản thân có vấn đề nghiêm trọng, nhưng ai lại dám nói, không phải có người đã thao túng tuyển cử?

Trước tiên không nói đến những tệ nạn tuyển cử trong nước, cũng không nói ưu thế tuyển cử của nước ngoài, mọi hình thức tuyển cử, đều có khả năng bị con người thao túng, cho dù là toàn dân cùng nhau quyết định cũng như vậy. Dân ý không thể không tuân theo là không sai, nhưng dân ý cũng có thể thao túng, người dân bình thường, chịu ảnh hưởng của tin tức truyền thông, những gì nghe thấy nhìn thấy và tiếp xúc tất cả đều thông qua tin tức mà sàng lọc, lại có thể thực sự mà biết được bao nhiêu chân tướng? Khi chân tướng của sự việc bị dấu đi sau những dòng chữ, những chân lý mà quần chúng nhân dân từng cho rằng, chẳng qua chỉ là một cái bóng bị chiếu rọi dưới vầng sáng mà thôi.

Chân lý nếu xa xôi, chân tướng cũng không thể tiếp xúc, mà cái gọi là dân ý, kì thực vẫn bị lừa dối.

Tất cả mọi dân chủ đều là tương đối, cũng có tính bó hẹp vô cùng nghiêm trọng. Nước Mĩ giơ cao ngọn cờ dân chủ, ý đồ lấy khẩu hiệu dân chủ và tự chủ chinh phục một số quốc gia được gọi là không dân chủ, cũng quả thực là đã lật đổ Saddam, nhưng lại có thể như thế nào? Iraq ngày nay vẫn là một quốc gia đổ nát tan hoang, cuộc sống người dân dưới hai áp lực rất mạnh là quân đội Mĩ và quan liêu trong vùng, những dân chủ và tự chủ mà nước Mĩ từng hứa hẹn, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.

Nước Mĩ không quan tâm tự do của người dân Iraq, cái bọn họ cần là dầu mỏ và địa chính trị.

Ngắn gọn khái quát mà nói, phóng tầm mắt nhìn trong nước, sự cố bất ngờ trong tuyển cử của địa phương rất ít, nhưng cũng không tuyệt đối, thật nếu như mọi cử tri đều không ủng hộ người ứng cử duy nhất, người ứng cử cuối cùng cũng có thể không trúng cử, dù cho là di chuyển nơi để vào việc lại, chí ít ở địa phương đã không trúng cử sẽ hủy hoại mất tiền đồ chính trị.

Nếu Phó Tiên Phong thật có ý thao túng tuyển cử, cũng có khả năng làm cho hắn không thể dành được thân phận Chủ tịch Quận hợp pháp, và nếu lần thứ hai tuyển cử vẫn không trúng cử, thì hắn chỉ còn hai con đường để đi, một là đảm nhiệm một chức Phó bí thư hữu danh vô thực ở quận Hạ Mã, hai là sang một vùng khác làm lại từ đầu, cho dù là tình trạng nào, hắn đều sẽ mặt mày ủ dột, vô cùng mất mặt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất