Hạ Tưởng liền phát hiện từ sau khi Nghiêm Tiểu Thì phát hiện hắn và Cổ Ngọc đã cái gì đó, cô đã to gan mà nhiệt liệt hơn trước rất nhiều, luôn có ám chỉ gì đó, hắn đành phải giả vờ không hiểu, nói:
- Chủ tịch tỉnh Phạm nói, nếu cô và Mai Hiểu Mộc có thể yêu nhau, cũng là một chuyện tốt hiếm có
- Tôi biết ý của dượng, là muốn mượn hôn nhân của tôi và Mai gia
Nghiêm Tiểu Thì nhấp một ngụm rượu nho, không cho là đúng mà cười
- Tôi ở tỉnh Yến đã nhiều năm, ông ấy vẫn không giúp đỡ gì nhiều cho tôi, tôi hiểu, vì danh tiến vì thuận lợi đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, tôi tôn trọng nỗi khổ của ông. Hiện đã đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh, tôi cũng không cần ông cho tôi quá nhiều giúp đỡ, nói thật, những năm gần đây, quan tâm của ông đối với tôi còn không bằng anh, trên thực tế số tiền những năm nay tôi kiếm được, đều nhờ sự chỉ điểm của anh, mới có được gặt hái không nhỏ. Cho nên dù từ góc độ nào mà suy xét, tôi cũng không hi sinh bản thân vì ông tranh thủ lợi ích trên chính trị
Trong đôi mắt của Nghiêm Tiểu Thì, biểu lộ quyến rũ, ngưng thần nhìn Hạ Tưởng một lát, bỗng nhiên lại thở dài một hơi:
- Thôi đi, nói những lời này với anh có tác dụng gì? Tôi biết anh là một người vô tâm, chỉ quan tâm đến đại sự chính trị và đại sự kinh tế của anh, đối với cảm nhận của tôi, xưa nay anh đều không để trong lòng
Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì quen biết thời gian cũng không ngắn, vẫn là lần đầu tiên nghe cô vô cùng u oán kể ra tâm sự, mà chủ đề tâm sự của cô hiển nhiên là hắn, cho nên hắn không biết nên ứng đáp thế nào, đành phải trầm mặc, trầm mặc không phải là trốn tránh, mà là một cách biểu đạt đúng lúc
Nghiêm Tiểu Thì đem máy ghi âm bỏ lại vào trong túi của mình, chỉ uống một ngụm nhỏ rượu nho, trên mặt đã hơi ửng đỏ, liền hỏi Hạ Tưởng:
- Một người dân nhiệt tình tố cáo với thành ủy thành phố, hay là tố cáo với Ủy ban Kỷ luật thành phố?
Nói đến tố cáo, Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ tới Tùng Phong Nhi nhắc nhở, trong lòng cả kinh, nếu hắn đoán không sai, Tùng Phong Nhi có lẽ cũng đã gửi tài liệu tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật thành phố và Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nhưng hai cấp Ủy ban Kỷ luật đều không có một chút tin tức, là nguyên nhân gì?
Con người của Tô Công Thần Hạ Tưởng không biết rõ cho lắm, chỉ từ cách hành sự của y mà có được một kết luận, chính là sở trường người này con dao hai lưỡi, bề ngoài quan hệ mật thiết với Hồ Tăng Chu, trên thực tế y thừa hành chính là lập trường trung lập. Ai cũng không đắc tội, nhưng nếu ai có chuyện, cũng sẽ kịp thời mà ném đá xuống giếng. Từ góc độ người ngoài cuộc mà đối đãi sự lựa chọn của Tô Công Thần, có lẽ cũng cho là quyết định khá sáng suốt
Mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng theo đồn đại là người của Ngô gia, nhưng Hạ Tưởng không qua chính miệng Ngô Tài Giang chứng thật, cũng chính là có thái độ tạm thời tin tưởng. Nhưng bất kể ai là người của ai, ở vị trí nào, nhất định phải mưu cầu chính trị gì, chuyện trên chính trị, chuyện nhỏ có thể xóa đi, nhưng liên quan đến đại sự liên quan đến mạng người, cũng không ai dám nén xuống không thả ra
Cho nên hắn tin tài liệu tố cáo của Nghiêm Tiểu Thì chắc chắn sẽ dẫn đến sóng to gió lớn, mặc kệ là Ủy ban Kỷ luật thành phố hay là Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cũng không có người dám tự ý giữ lại. Nhưng tài liệu tố cáo của Tùng Phong Nhi, bởi vì liên quan đến vấn đề sinh hoạt và kinh tế của nhân vật số một quận ủy, có thể sẽ có người cố ý ngăn chặn giữ lại hoặc là áp chế không buông, mặc kệ là nguyên nhân riêng tư, hay là đang đợi thời cơ, chắc chắn có người đứng giữa làm khó dễ
Nhưng nghĩ lại, tài liệu tố cáo của Nghiêm Tiểu Thì vẫn là không nên giao cho ủy ban kỷ luật, nếu không dễ bị kéo dài. Giao cho Trần Phong, cũng không phù hợp trình tự cho lắm, sẽ khiến người ta hoài nghi Trần Phong cố ý chèn ép Phó Tiên Phong… Có rồi, Hạ Tưởng thông minh linh động, nói:
- Giao cho cục công an được rồi, tốt nhất trực tiếp gửi đến tay của cục trưởng Tôn Định Quốc
- Anh quyết định là được, tôi nghe anh
Nghiêm Tiểu Thì vô cùng ngoan ngoãn mà cười
- Tôi gì cũng nghe theo anh mà làm, anh cũng nên giúp tôi một chuyện, có phải không?
Hạ Tưởng gật đầu.
- Đưa tôi về nhà. Đường quá trơn, tôi không lái xe
Nghiêm Tiểu Thì ở tại Thấm Hương Viên, là một tiểu khu của nhân viên công sở, nghe nói ở trong đó đều là phụ nữ độc thân học lực cao, thu nhập cao và thân hình cao của thành phố Yến, còn việc có phải đều là mỹ nữ hay không, thì khó nói, dù sao Hạ Tưởng lái xe đến dưới lầu, khi trên đường đưa Nghiêm Tiểu Thì lên lầu, ít nhất gặp qua 7-8 người phụ nữ, tuy rằng không thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung, nói tóm lại sau khi nhìn rồi, làm cho người ta lập tức có tâm trạng bi quan của thế giới bi thảm
So ra thì càng thấy Nghiêm Tiểu Thì đẹp như tiên
Hạ Tưởng đã hiểu, thì ra Thấm Hương Viên chính là tiểu khu của phụ nữ độc thân thành đạt nổi tiếng. Nghiêm Tiểu Thì cố tình ở đây, rất rõ ràng là có dụng tâm khác
Nghiêm Tiểu Thì hôm nay đã uống không ít rượu, cũng say khoảng 7 phần, vừa vào cửa liền dùng tay ôm lấy cổ của Hạ Tưởng:
- Có dám ở lại với tôi không?
Hạ Tưởng lập tức thành thật mà lắc đầu:
- Không dám! Nhà có vợ hiền, không dám ngủ lại ở ngoài
Nghiêm Tiểu Thì vui vẻ mà mỉm cười:
- Thật là một người đàn ông thành thực, thành thực đến khiến người ta khó chịu
Căn nhà nhỏ của Nghiêm Tiểu Thì bố trí tương đối ấm cúng, phối hợp sắc điệu vàng nhạt và hồng phấn, trong phòng có một mùi hương phụ nữ thoang thoảng. Mùi hương của mỗi một phụ nữ đều không giống nhau, mùi hương của Nghiêm Tiểu Thì rất quyến rũ, cũng dễ khiến người ta động lòng
Cho nên nói có những phụ nữ trời sinh khúm núm, quả thật không giả. Ví dụ Cổ Ngọc, cho dù thân hình cô yểu điệu, trên người tỏa hương ngất người, nhưng ở cùng với cô, trên căn bản sẽ không có cảm giác động lòng rõ ràng, là cái đẹp gợi cảm mà không mê người. Mà Nghiêm Tiểu Thì lại khác, toàn thân trên dưới của cô lúc nào cũng tỏa ra mùi hương phụ nữ quyến rũ khác lạ, rất dễ khiến đàn ông mê mẫn, sau đó ý loạn tình mê
Giữa phụ nữ và phụ nữ, sai lệch quá nhiều, với cách nhìn của Hạ Tưởng mà xem, Nghiêm Tiểu Thì tuyệt đối không phải mẫu người vợ hiền mẹ tốt trong lòng hắn, nhưng không thể phủ nhận chính là, Nghiêm Tiểu Thì lại là hình tượng người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông
Nghiêm Tiểu Thì đá đôi giày qua một bên, nghiêng ngã mà đi đến phòng ngủ, Hạ Tưởng đỡ lấy cô. Chưa đỡ được, cô liền ngã lên giường, trong miệng còn không ngừng nói:
- Tôi là cô gái tốt, giữ mình trong sạch, xưa nay chưa từng có một người đàn ông khiến tôi động lòng, khiến tôi tức giận, khiến tôi… tôi hận anh, Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng gượng cười, uống say rồi còn hận hắn, giống như hắn đã làm gì cô, ngược lại, hắn chẳng làm gì cô, bây giờ cũng không có thừa cơ làm bậy, một người đàn ông tốt hiếm thấy như vậy, còn bị phụ nữ hận, thật không có đạo lý
Nghiêm Tiểu Thì lại lằm bằm vài câu, nghiêng đầu một cái, không ngờ ngủ say
Hạ Tưởng đành phải giúp cô đắp chăn, lại ngồi một bên đợi khoảng 10 phút, thấy cô ngủ thật ngon thật sâu, liền yên tâm, lại đứng dậy khẽ vỗ lưng Nghiêm Tiểu Thì, như dụ dỗ đứa bé nói:
- Ngoan, ngủ ngoan, buổi tối đừng đá chăn, trời lạnh dễ bị cảm
Hạ Tưởng xuống lầu, khởi động xe, khi đèn xe sau của hắn biến mất ở xa, Nghiêm Tiểu Thì không biết từ lúc nào đứng trước cửa sổ, trên mặt lộ vẻ cười, cười trong nước mắt, nhìn về nơi Hạ Tưởng đi xa, tự nói:
- Anh quả thật rất thú vị…
Cũng không biết Nghiêm Tiểu Thì chỉ cái gì.
Cách đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân không tới 9 ngày, quận Hạ Mã lần nữa bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, bởi vì cục trưởng cục công an thành phố Tôn Định Quốc nhận được một phần tài liệu tố cáo, là một hộp băng ghi âm, rõ ràng chỉ ra bí thư quận Hạ Mã Bạch Chiến Mặc chịu trách nhiệm không thể trốn tránh đối với cái chết của Khang Thiếu Diệp
Một hòn đá làm nổi dậy ngàn tầng sóng!
Tôn Định Quốc trước tiên báo cáo với Trần Phong, qua kỹ thuật giám định, băng ghi âm không có kỹ thuật xử lý, loại trừ khả năng do con người làm giả. Sau khi Trần Phong nghe xong băng ghi âm, sắc mặt biến đổi lớn, giận tím mặt, chỉ lệnh Tôn Định Quốc nhất định phải đem sự tình điều tra rõ ngọn ngành
Tôn Định Quốc nhận lệnh mà đi, Trần Phong một mình ngồi trong văn phòng, suy nghĩ sâu xa một hồi, đột nhiên cười đầy thâm ý, quận Hạ Mã, xem ra quả thật phải thay đổi thời tiết. Bạch Chiến Mặc ơi Bạch Chiến Mặc, nhập gánh với Hạ Tưởng, không dùng tâm công tác, còn muốn tính toán với Hạ Tưởng, tính toán với Hạ Tưởng cũng là bình thường, trên quan trường vốn là tính toán lẫn nhau. Nhưng anh đừng có nhược điểm trọng đại mới tốt. Có nhược điểm cũng được, nhưng anh cũng đừng khiến Hạ Tưởng phát hiện mới được.
Bây giờ thì hay rồi, đào hố chôn mình, hà tất phải làm khổ mình?
Sau đó Trần Phong cao hứng không kéo dài được bao lâu, sau một tiếng Tôn Định Quốc truyền đến tin tức, Phan Án mấy hôm trước ra nước ngoài khảo sát, đột nhiên rời khỏi đơn vị, bây giờ không rõ tung tích!
Sợ tội bỏ trốn? Trần Phong giật mình, Phan Án không ra mặt làm chứng, chỉ dựa vào hộp băng ghi âm, muốn lật đổ Bạch Chiến Mặc cũng thật có chút miễn cưỡng.
Suy nghĩ lại, cho dù thế nào, trước tiên ném trái bom trong tay ra trước rồi nói, nhìn xem Phó Tiên Phong có phản ứng thế nào
Trần Phong lúc này quyết định mở cuộc họp hội ý
Trần Phong chủ trì hội nghị, người tham gia có thị trưởng Hồ Tăng Chu, phó bí thư Phó Tiên Phong, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tô Công Thần cùng với Cục trưởng Công an Tôn Định Quốc.
Trần Phong đầu tiên lên tiếng:
- Các đồng chí, đồng chí Định Quốc nhận được hộp băng ghi âm, băng ghi âm đề cập đến một vị cán bộ quan trọng, hôm nay gọi mọi người tới, chính là muốn cùng mọi người thương lượng một chút, chuyện này nên xử lý như thế nào!
Trần Phong giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, dọa Phó Tiên Phong nhảy dựng, lại có chuyện gì đã xảy ra? Gần đây sự tình ùn ùn, Phó Tiên Phong đều có chút sợ bóng sợ gió, e sợ khi nào sẽ xuất hiện một tin tức kinh người, đánh cho y đầu óc choáng váng. Hay là tốt nhất đừng gây thêm chuyện nữa, sự tình y hiện đang cổ động đại biểu được tiến triển coi như thuận lợi, đang chuẩn bị bắt tay vào làm kế hoạch tiếp theo càng chu đáo chặt chẽ hơn, bảo đảm đả kích Hạ Tưởng thất bại thảm hại.
Chẳng lẽ cố tình trong lúc mấu chốt này, lại có cái gì đó nhảy ra dọa người? Phó Tiên Phong tuy rằng không có bệnh tim, cũng cảm thấy sắp bị Hạ Tưởng dọa thành bệnh tim! Y cũng không nghĩ lại thật ra là do y không chịu dừng, trong lòng lại mắng Hạ Tưởng – tên khốn Hạ Tưởng, mày không thể dừng một chút sao?
Mi mắt của Phó Tiên Phong không ngừng giật, chỉ liếc mắt nhìn Trần Phong một cái, trong lòng đột nhiên hiện ra dự cảm không tốt, hỏng rồi, chẳng lẽ là cái chết của Khang Thiếu Diệp bị phát hiện?
Thật đúng là y đã đoán đúng rồi, Tôn Định Quốc vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Căn cứ vào tình báo tin cậy, có chứng cớ cho thấy rõ, cái chết của Khang Thiếu Diệp có nguyên nhân do con người làm…
Gã dừng một chút, lơ đãng liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, lại nói:
- Chứng cớ chỉ bí thư quận Hạ Mã Bạch Chiến Mặc!
Phó Tiên Phong chỉ cảm thấy máu dồn lên trên, suýt chút trước mắt tối sầm, không thể cầm cự, sao chuyện gì cũng đều bị Hạ Tưởng đào ra? Hạ Tưởng cũng quá lợi hại, giống như quỷ thần, khó lòng phòng bị!
Hạ Tưởng, thật đúng là một tên khốn âm hồn không tan!
Phó Tiên Phong vô cùng khiếp sợ, đã ra khỏi phẫn nộ, đồng thời lại thầm mắng Bạch Chiến Mặc thật là một con lừa, sao chuyện gì cũng bị người ta nắm dấu vết? Ngu ơi là ngu!
Tuy nhiên sau khi khiếp sợ, y lại cố gắng trấn tĩnh, làm bộ kinh ngạc hỏi han:
- Bạch Chiến Mặc là bí thư quận ủy, là người phụ trách Đảng ủy cấp một, nếu như không có chứng cớ xác thật, chỉ trích lung tung, là phải chịu trách nhiệm chính trị
Ý của Phó Tiên Phong thì Tôn Định Quốc đương nhiên hiểu được, là muốn gã lấy ra chứng cớ xác thật, nói bằng miệng không có căn cứ.
Tôn Định Quốc vẻ mặt nghiêm túc:
- Chứng cớ đã mời bí thư Trần xem qua rồi
Ý là, chẳng lẽ bí thư Trần cũng không tin?
Phó Tiên Phong không chịu thoái nhượng, liếc mắt nhìn Trần Phong một cái:
- Bí thư Trần, có thể đem chứng cớ cho mọi người cùng xem một chút hay không, vậy mới có sức thuyết phục?
Trần Phong cũng biết chỉ nói bằng miệng mà chỉ trích Bạch Chiến Mặc, cũng không công bằng, không thể khiến người ta tin phục, liền gật đầu với Tôn Định Quốc:
- Mở ra cho mọi người nghe một chút
Dù sao cuối cùng cho dù động đến Bạch Chiến Mặc, cũng phải thông qua hội nghị thường vụ.
Tôn Định Quốc lấy máy ghi âm ra, bấm phím chạy máy
- …bí thư Bạch nói rồi, sau khi chuyện thành công, ông sẽ giúp tôi lên tới bác sĩ chủ nhiệm, còn giúp người nhà tôi giải quyết biên chế sự nghiệp, còn có thù lao 200 ngàn, tôi còn chưa đồng ý, bí thư Bạch liền đích thân tìm đến, ông ta đã nói với tôi về quan hệ lợi và hại, tôi vẫn là không động lòng. Cô nghĩ đi, liên quan mạng người, tôi là bác sĩ, cứu người là trách nhiệm của tôi, sao có thể cố ý làm chậm trễ thời cơ cấp cứu? Tôi chẳng dám hại người
- …Khang Thiếu Diệp về sau vẫn là chết, nhưng mà không phải không kịp thời cứu chữa, là cơ năng trên người của ông ấy đã hỏng, không có chút quan hệ gì với tôi, lúc đó đúng lúc tôi không có mặt, cũng không phải cuộc phẫu thuật cấp cứu do tôi thực hiện… Ha ha, nhưng vì lợi ích mà bí thư Bạch đã hứa hẹn, tôi liền nói với ông ấy là chính tôi đã làm, ông ấy cũng thật ngốc, không ngờ lại tin, cũng không điều tra xem bản ghi chép phẫu thuật trong bệnh viện, liền trực tiếp cho tôi thù lao
- Bí thư Bạch là ai? Bạch Chiến Mặc đó, bí thư quận ủy quận Hạ Mã, đúng, chính là bí thư phong thủy gần đây khá nổi danh, chính là ông ta, không sai… Tôi không biết ông ấy vì sao phải làm cho Khang Thiếu Diệp chết, không phải kẻ thù ai muốn lấy mạng người khác, có phải không? Chỉ có một điểm tôi không hiểu, Bạch Chiến Mặc từ đâu lấy được 200 ngàn? Bây giờ làm quan thật có tiền, 200 ngàn cũng không chớp mắt, chắc chắn là tham ô chăng?
Phó Tiên Phong sắc mặt u tối đến nổi có thể nhỏ ra nước, y biết, chỉ cần Phan Án bị bắt, Bạch Chiến Mặc chắc chắn hết đời! Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vần đề bây giờ ở chỗ, Phan Án có bị bắt hay không?
Hồ Tăng Chu cũng là vẻ mặt tức giận, ông tuy rằng thân cận với Phó Tiên Phong, nhưng không có nghĩa là ông không có nguyên tắc của bản thân, không kìm nổi giận dữ hỏi:
- Nguồn gốc của ghi âm có đáng tin hay không? Người nói chuyện là ai?
- Qua kỹ thuật giám định, băng ghi âm có dấu vết cắt nối biên tập, nhưng theo giọng của người nói chuyện mà phán đoán, không có hiềm nghi là bị ép buộc, khả năng ngụy tạo cũng không lớn. Tên của đương sự là Phan Án, là một bác sĩ của bệnh viện số 2 của tỉnh
Tôn Định Quốc trả lời theo sự thật
Tô Công Thần cũng là vẻ mặt kinh ngạc, nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp mà nhìn Trần Phong, Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong vài lần, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ, một ngón tay còn nhẹ nhàng gõ trên bàn, hiển nhiên đang suy nghĩ vấn đề trọng đại gì đó
- Có điều tra kỹ con người và bối cảnh của Phan Án hay không, có tiến hành điều tra thu thập chứng cớ bước tiếp theo hay không?
Hồ Tăng Chu kiềm nén lửa giận, bất kỳ một người có nguyên tắc nào cũng không thể dễ dàng tha thứ một bí thư âm thầm sai khiến bác sĩ mưu đồ sát hại Phó bí thư, quả thực là khiêu khích đối với toàn bộ quy tắc quan trường
Trái tim của Phó Tiên Phong chạy lên cổ họng, chuyện đột nhiên xảy ra, y cũng không nghe được tin tức gì trước đó, cũng là năng lực nắm giữ tin tức trong nội bộ cục công an của Tôn Định Quốc quá mạnh, nếu như trước đó y có thể nghe thấy thì sợ gì một chút động tĩnh, cũng có thể chuẩn bị từ trước, ít nhất có thể âm thầm triển khai thủ đoạn, cũng tiện đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất
Nhưng hiện tại hết thảy quá muộn, chắc chắn là Hạ Tưởng cố ý làm vậy, chính là muốn đánh cho y không kịp trở tay, dụng ý, chính là muốn đưa Bạch Chiến Mặc đến chỗ chết
Nhưng vấn đề là, Bạch Chiến Mặc mà ngã, công lao bố cục của y ở quận Hạ Mã sẽ bị đổ song đổ biển, tất cả nỗ lực trước đó đều phó mặc như nước chảy. Bạch Chiến Mặc chết không đáng tiếc, đầu tư của y do ai quản?
Đương nhiên, càng lo lắng sâu hơn chính là một khi Bạch Chiến Mặc sa vào lưới, có khi nào nhất thời ấm đầu, khai y ra thì chơi lớn rồi, đến lúc đó cho dù vì đại cục mà suy xét mà không công bố ra ngoài, suy đoán cũng sẽ xử lý y ở trong nội bộ, thậm chí dưới sự tác động thúc đẩy khắp các nơi, có khả năng sẽ điều y ra khỏi thành phố Yến
Một khi rời khỏi thành phố Yến, muốn trở về thì khó hơn lên trời. Dưới thời tiết chính trị trong nước, ít là trong 4-5 năm, y cũng không có khả năng trở về. Như vậy, bố cục của Phó gia ở tỉnh Yến và thành phố Yến sẽ hoàn toàn hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Phó Tiên Phong biết, tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh, nếu không, y tại thành phố Yến thất bại thảm hại mà chật vật quay về thủ đô, tuyệt đối không có kết cục gì tốt, nói không chừng thật có thể bị bác hai để đó không dùng tới, đợi ông cụ vừa chết, y phỏng chừng thật sự bị người ta đánh vào lãnh cung
Không được, tuyệt đối trong lúc ông cụ vẫn còn sống, đứng vững gót chân, lấy lại giang sơn, nếu không, y sẽ có khả năng trở thành nhân vật bi kịch đầu tiên trong đời thứ ba của bốn đại gia tộc
Phan Án là mấu chốt, Bạch Chiến Mặc có thể bảo vệ thì cố gắng bảo vệ, nếu bảo vệ không được để nói sau. Ai bảo gã ngu đến mức độ này? Phó Tiên Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Suy nghĩ lại, cũng không thể trách Bạch Chiến Mặc quá ngu xuẩn, chỉ trách Hạ Tưởng quá xảo quyệt
Tôn Định Quốc hơi trầm ngâm, không lập tức trả lời câu hỏi của Hồ Tăng Chu.
Gã cũng biết nguyên nhân căn bản bí thư Trần mở cuộc họp hội nghị là bởi vì Phan Án đang lẩn trốn, nếu Phan Án không trốn, trực tiếp đem Phan Án thẩm vấn, nắm trong tay mọi chứng cớ, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đều có, Bạch Chiến Mặc muốn chống chế cũng chống chế không được. Nhưng vấn đề hiện tại là Phan Án chạy trốn tới nước ngoài, hơn nữa còn là ở quốc gia dung túng đối với tội phạm Trung Quốc đang lẩn trốn nhất, liền khiến y rất là đau đầu.
Cho dù ghi âm là thật, nhưng không có nhân chứng, cũng không thể định tội Bạch Chiến Mặc. Định không được tội, Bạch Chiến Mặc thậm chí còn có khả năng tránh được một khó khăn. Bí thư Trần tuy rằng không nói rõ, Tôn Định Quốc cũng biết rõ thật sự, Trần Phong hiện tại vô cùng phản cảm với Bạch Chiến Mặc, đã có ý nhất định phải khiến cho Bạch Chiến Mặc rời khỏi.
Phỏng chừng dụng ý của bí thư Trần chính là gõ vào Phó Tiên Phong, định không được tội Bạch Chiến Mặc, nhưng có thể coi đây là lấy cớ, điều Bạch Chiến Mặc ra khỏi quận Hạ Mã, làm một xử lý nội bộ. Tin rằng đây là điều kiện trao đổi giữa bí thư Trần và Phó Tiên Phong, cũng chính là dụng ý thật sự mở cuộc họp hội ý hôm nay
Tôn Định Quốc tằng hắng cổ họng, nói:
- Phan Án chạy ra nước ngoài, chúng tôi đã trễ một bước, không bắt được anh ta. Nhưng mà bây giờ vật chứng xác thật, cá nhân tôi cho rằng, bí thư Bạch có hình phạt trên người, lại có hiềm nghi hãm hại Khang Thiếu Diệp, đã không còn thích hợp đảm nhiệm chức bí thư quận ủy…Đối với Phan Án, chúng ta sẽ duy trì tiếp xúc mật thiết với cảnh sát hình sự quốc tế, tranh thủ dẫn độ anh ta trở về nước trong thời gian nhanh nhất…