Ông cụ Phó gia và Phó Bá Cử liếc nhau, trong lòng đầy hoảng sợ. Ông lão Khâu này đúng thật là nổi điên lên rồi, vì một Hạ Tưởng mà ngay cả những nhân vật hàng đầu như Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng được Phó Bá Cử nâng ra mà cũng không đè được ông ta. Rốt cuộc Hạ Tưởng có điều gì tốt, đến tột cùng là có bao nhiêu tác dụng mà đáng để ông lão nhà Khâu gia phải làm như vậy?
Đúng thực rất khó hiểu, mà lời này của ông cụ Khâu gia đã nói ra như vậy, với thân phận của ông cụ thì cũng không dễ để mạnh miệng nói chơi, lại còn thể hiện sự quyết tâm gánh vác hết thảy các hậu quả. Đương nhiên, với năng lực của Khâu gia thì đúng là cũng có sức để gánh vác các hậu quả nghiêm trọng.
Trong lòng Mai Thái Bình hoảng hốt, Mai gia vừa chậm một bước, điều này có thể làm cho Hạ Tưởng cảm thấy Mai gia không có độ quyết tâm bằng Khâu gia? Ý niệm này vừa mới nảy sinh trong đầu của Mai Thái Bình thì lời của ông cụ Mai gia đã ra khỏi miệng:
- Lão Khâu đúng là tính xấu còn đó, thích cướp đoạt lời nói của người khác. Bất cứ lúc nào tôi ở cạnh ông thì đều bị ông cướp lời cả... Tốt! Tốt! Hai ngày trước tôi cũng đã gặp Tiểu Hạ rồi, có thời gian thì ông cũng nên nói chuyện với cậu ta một chút. Hạ Tưởng là một người trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết tinh thần, có kiến thức, và hơn nữa có điểm hiếm có chính là thực sự rất khiêm tốn, là hạt giống tốt để gieo trồng.
Lời nói của ông cụ Mai gia hàm nghĩa hai ý, thứ nhất là biểu lộ lập trường của Mai gia đối với Hạ Tưởng, chẳng qua là để Khâu gia giành trước. Thứ hai là ông ta nói ra việc đã gặp mặt Hạ Tưởng ở hai ngày trước, điều này chứng minh giao tình của Mai gia và Hạ Tưởng cũng không phải là ít.
Sau khi Phó Bá Cử tung ra hai tên tuổi hàng đầu là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng ra thì không khí cuộc nói chuyện cũng chỉ tẻ ngắt trong phút chốc rồi ông cụ Khâu gia và ông cụ Mai gia đều lần lượt tỏ thái độ, biểu lộ lập trường tiếp tục gìn giữ bảo vệ Hạ Tưởng.
Phó Bá Cử vò đầu bứt tai, không còn biện pháp nào nữa cả.
Y không dám mạo hiểm một cách nguy hiểm để chọc giận hai ông cụ này, đồng thời y lại vừa muốn tiếp tục đuổi Hạ Tưởng đi. Bởi y biết rằng trong trường hợp làm cho hai ông cụ thực sự tức giận thì hai ông cụ này cũng không nể nang gì, ngay trước mặt mọi người trong hội trường này sẽ lớn giọng mắng mỏ y, mà đến lúc đó thì ngay cả một cơ hội để cãi thì y cũng không có.
Không cần nói tới việc hai ông cụ thẳng thừng mắng y, mà đang ngồi ở nơi đây có không ít là các cán bộ lão thành, các cựu quân nhân, những người này ai cũng có thể giáp mặt chống đối y, thậm chí còn có một số ông lão có tính quật cường thì ngay cả Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng mà các cụ cũng có thể nói ra một vài câu khó nghe, huống chi y chỉ mới là một Phó Thủ tướng? Mà hai ông cụ này cũng không phải là các cán bộ lão thành bình thường lui về tuyến hai đâu?
Uy lực của hai ông cụ này vẫn còn rất lớn.
Làm sao bây giờ?
Có thể nói vị trí Phó Thủ tướng là một chức vụ có quyền lực rất lớn, đi đến đâu trong cả nước cũng đều được tiền hô hậu ủng, uy phong lừng lẫy. Nhưng Phó Thủ tướng cũng là người, cũng có những nhân vật quan trọng khác có cấp bậc tương đương. Vì thế, khi đối mặt với sự kiên định, không chút thoái nhượng của hai ông cụ nhà Khâu gia, Mai gia thì rốt cuộc Phó Bá Cử phải dao động, cảm thấy một nhân vật Phó Thủ tướng như y cũng trở nên bó tay bó chân, vô kế khả thi.
Có âm thanh tiếng bước chân truyền đến, đánh vỡ không khí ngưng trọng lúc này, Triệu Tuyền Tân đang sải bước đi vào nơi đây. Vẻ mặt y nghiêm túc, đầu tiên tiến hành chào hỏi theo thứ tự rồi sau đó lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, tỏ vẻ hơi sửng sốt, dường như lúc này mới nhận ra Hạ Tưởng:
- Cậu, cậu là... Hạ Tưởng? Sao cậu cũng ở trong hội trường này? Nơi này không phải là chỗ mà cậu có thể vào được, khẩn trương đi ra ngoài nhanh. Chỉ trong chốc lát nữa thôi là Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng sẽ tới, nếu chẳng may có sự nhiễu loạn nào xảy ra thì cậu không có cách nào gỡ được tội đâu.
Nhìn như là Triệu Tuyền Tân trong lúc vô ý mà đi ngang qua, y cũng không hỏi rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra mà trực tiếp đuổi Hạ Tưởng đi ra ngoài. Điều này khiến trong lòng Hạ Tưởng hiểu được rằng Triệu Tuyền Tân đây là đang giả bộ thúc giục, thật ra trong lòng y hiểu rõ ở đây đang xảy ra cái gì. Đây là Triệu Tuyền Tân đang sử dụng thân phận của người ngoài cuộc để đuổi hắn đi, chính là muốn lấy lại thể diện cho Phó gia.
Liên tưởng đến việc vừa rồi Triệu Tuyền Tân và Phó Tiên Phong chuyện trò vui vẻ, xem ra, chắc chắn y đã được người chỉ điểm.
Phó Tiên Phong cũng đủ thông minh, chắc chắn là đang trốn ở một nơi bí mật nào gần đây, đã nhìn rất rõ tình hình vừa rồi và biết rằng y không tiện ra mặt vào lúc này. Vì thế, Phó Tiên Phong liền tìm cách để Triệu Tuyền Tân tiến ra để khống chế cục diện. Cũng đúng, một Phó Bá Cử, một Triệu Tuyền Tân, lúc này hai vị Phó Thủ tướng đều ở đây, đúng thật là mặt mũi quá lớn!
Hạ Tưởng không muốn để Khâu gia và Mai gia vì một việc nhỏ như thế này mà cứng rắn gây sự với Phó gia. Ân tình không thể dùng hết trong một lần được, hắn biết mình phải tiến thoái một cách khéo léo, xử lý tình huống một cách tinh tế để tạo ra ấn tượng tốt cho người khác, làm sao để những người này về sau phải nhớ kỹ về hắn. Chứ hắn không nên vì một chút thể diện vào lúc này mà tiêu sạch các món nợ ân tình của hai nhà Khâu gia và Mai gia, đây không phải là một cách xử lý tốt.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLHạ Tưởng lại lần nữa tiến lên chào hỏi, cho đủ mặt mũi cho Triệu Tuyền Tân:
- Tôi là do tháp tùng người mà đi vào đây, bây giờ lập tức sẽ rời đi, cảm ơn Phó Thủ tướng Triệu nhắc nhở!
Đối mặt với sự ra mặt của hai vị Phó Thủ tướng thì ông cụ Khâu gia và ông cụ Mai gia cũng biết rằng Phó gia đã đưa ra hết cả vốn gốc. Hai người liền liếc nhìn nhau, lại thấy Hạ Tưởng biết tiến thoái như vậy nên không hẹn mà cả hai người đều nghĩ thầm trong bụng rằng dù sao xem như cũng đã bác bỏ được mặt mũi của Phó gia, mà Hạ Tưởng cũng rất thông minh tỏ vẻ là vì cấp thể diện cho Phó Thủ tướng Triệu, xem như đã giữ gìn thể diện thay hai nhà Khâu gia và Mai gia. Dù sao cũng không phải bởi vì nguyên nhân là Phó gia mà Hạ Tưởng mới đi ra ngoài, đây là Hạ Tưởng nghe theo lời của Triệu Tuyền Tân.
Thôi đi, xem Triệu Tuyền Tân này như là một bậc thang, mượn cơ hội này cũng nên hạ xuống một chút.
Ông cụ Khâu gia và ông cụ Mai gia đều không nói nói thêm điều gì, tỏ vẻ cam chịu.
Hạ Tưởng xoay người rời đi, lúc xoay người rời đi thì hắn không lưu ý, thiếu chút nữa đụng phải một người. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng hôm nay làm sao vậy, luôn xảy ra chuyện, hắn nhìn kỹ lại người mà hắn suýt đụng thì hóa ra là Ngô Tài Dương. Ông ta đang từ một lối đi nhỏ ở bên trong vội vàng đi ngang qua!
Hạ Tưởng không khỏi sửng sốt, Ngô Tài Dương vừa nhìn thấy đây là Hạ Tưởng thì cũng lập tức ngẩn người ra.
- Hạ Tưởng, sao lại là cậu?
Ngô Tài Dương cũng không thể tưởng được lúc này Hạ Tưởng lại ở trong hội trường. Hiện tại thì ông ta đang gấp rút vội đi ra ngoài để nghênh đón Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng.
- Tại sao cậu lại ở đây?
Lời vừa nói ra thì Ngô Tài Dương mới chú ý tới không khí đối chọi nhau gay gắt ở trước mắt. Kinh nghiệm của ông ta có thừa, chỉ thoáng cái đã đoán được đại khái đã có chuyện gì đang xảy ra ở đây, vì thế trong lòng lập tức có suy tính.
Không đợi Hạ Tưởng trả lời, sắc mặt của ông ta liền trầm xuống:
- Hạ Tưởng, hội nghị hôm nay cực kỳ trọng yếu, không phải là nơi mà cậu có thể tùy tiện đến được, còn không mau khẩn trương đi ra ngoài!
Lời của Ngô Tài Dương vừa ra khỏi miệng thì Triệu Tuyền Tân và Phó Bá Cử thở phào một hơi, nghĩ thầm rằng chắc trong tâm của Ngô Tài Dương còn có khúc mắc gì với Hạ Tưởng nên ông ta cũng có ý định tìm Hạ Tưởng để gây phiền toái, hôm nay Hạ Tưởng nhất định phải gặp xui xẻo.
Nói thật, tuy rằng cả Triệu Tuyền Tân và Phó Bá Cử đều là Phó Thủ tướng, nhưng đối với Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Ngô Tài Dương thì không hiểu sao đều có tâm lý kính sợ. Bởi vì Triệu Tuyền Tân và Phó Bá Cử hiểu rất rõ trong lòng rằng trong số các nhân vật thế hệ thứ hai của Ngô gia thì Ngô Tài Giang có thừa sự mềm dẻo nhưng lại không đủ sự kiên cường. Ngô Tài Hà thì không thể trọng dụng được bởi tính tình khá nhu nhược và cũng không có thủ đoạn. Chỉ có Ngô Tài Dương vừa kiên quyết lại có sự nhanh gọn, dứt khoát, thủ đoạn quyết đoán, hơn nữa tính cách cứng cỏi, đối nhân xử thế lại khá độc, một mình chém giết nhiều năm ở nơi tỉnh xa xôi, dám nói không trước mặt ông cụ Ngô gia, vậy mà thế cục đảo chiều một cái lập tức nằm trong danh sách những người có khả năng cao nhất trở thành Ủy viên thường trực Bộ Chính trị.
Hễ là người biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ đối với con đường lên chức của Ngô Tài Dương thì đều bị trí tuệ chính trị và lòng quả cảm của ông ta tạo ra sự kính nể, không những vậy mà rất kính nể, có thể nói là kính sợ.
Ngô Tài Dương là một nhân vật lợi hại và rất tâm cơ, chỉ cần ai đã từng cộng sự hoặc đã từng giao đấu với Ngô Tài Dương thì cũng phải xem trọng ông ta, hoặc là dùng ánh mắt đặc biệt để đối đãi với ông ta.
Nếu Ngô Tài Dương muốn Hạ Tưởng ở lại thì không cần nói ra mà Phó Bá Cử cũng sẽ lập tức thoái nhượng, ngay cả Triệu Tuyền Tân cũng sẽ vòng vo để tránh hướng gió. Ai cũng đều biết rằng Ngô Tài Dương cực kỳ có khả năng được chọn trở thành Ủy viên thường trực Bộ Chính trị. Cũng không cần nói về bước tiến sau này của ông ta mà với địa vị và lực ảnh hưởng hiện tại của Ngô Tài Dương, cộng thêm thủ đoạn làm cho người khác phải kinh hồn khiếp đảm thì cũng đã làm cho hai người không thể không thoái nhượng mấy phần.
Không nghĩ đến là Ngô Tài Dương cũng mở miệng đòi đuổi Hạ Tưởng đi, điều này khiến cho hai người rất yên tâm.
Hạ Tưởng vốn đang muốn rời đi, Ngô Tài Dương vừa mở miệng nói câu này thì hắn lập tức thuận thế trả lời luôn:
- Vâng, Trưởng Ban Ngô, tôi lập tức đi ra ngoài.
Mấy người thấy trước mặt Ngô Tài Dương thì thái độ của Hạ Tưởng vô cùng cung kính mà trong lòng ai đang đứng ở đây cũng rất rõ ràng gút mắc giữa hai người. Thường bên trong các gia tộc lớn như thế này thì nhà ai lại không có sự tình bí ẩn của mình, không có gì mới là lạ. Nhưng Hạ Tưởng khi ở trước mặt Ngô Tài Dương thì vẻ trấn tĩnh cũng vô cùng tự nhiên, điều này khiến cho tất cả mọi người ở đây không đoán ra rốt cuộc là Hạ Tưởng và Ngô Tài Dương đã giải hòa với nhau hay là còn có phiền toái chưa được giải quyết?
Ngô Tài Dương thấy thái độ của Hạ Tưởng rất cung kính, vốn trong lòng cũng muốn giữ gìn mặt mũi cho Hạ Tưởng trước mặt mọi người một chút. Nhưng liếc mắt một cái nhìn xung quanh thì ông ta biết là hai nhà Khâu gia và Mai gia đang liên kết giằng co cùng với Phó gia, xét cho cùng thì đây là do trong việc chọn người vào vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì Hạ Tưởng đã có một ơn lớn giúp cho hai nhà. Nhưng vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng là tâm bệnh của Ngô gia, vừa nghĩ tới điểm này thì trong lòng Ngô Tài Dương lại trở nên bực bội.
Theo tình cảm cá nhân mà nói thì ông ta cũng không hy vọng tạo tình thế khó khăn cho Hạ Tưởng, nhưng khi nhìn nhận trên việc công thì lập trường hiện tại của ông ta và Phó gia là giống nhau, chắc chắn sẽ phải liên kết với Phó gia để đối phó với Khâu gia và Mai gia. Mặc dù rằng với thế lực của Ngô gia thì không cần mượn dùng lực lượng của Phó gia, nhưng vốn trong chính trị thì chỉ có lợi ích là vĩnh hằng chứ không có bạn bè vĩnh cửu.
Trước khác, nay khác. Mà thôi, trong nháy mắt Ngô Tài Dương lại cải biến chủ ý, bởi vì nếu lúc này cấp thể diện cho Hạ Tưởng thì cũng giống như cấp thể diện cho hai nhà Khâu gia và Mai gia.
Hạ Tưởng, thôi chịu khó chịu chút oan khuất, ai bảo mày lại cổ động cho Khâu gia và Mai gia đứng chung cùng một chỗ, muốn đoạt vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy?
Sắc mặt của Ngô Tài Dương trở nên lạnh lẽo:
- Hạ Tưởng, ai cho cậu đi. Đầu tiên cậu phải giải thích vì sao mà cậu lại tới hội trường này?
Giọng điệu Ngô Tài Dương vô cùng nghiêm khắc, hiển nhiên là đang muốn chất vấn cộng với thái độ muốn truy cứu trách nhiệm.
Hạ Tưởng sửng sốt, nghĩ thầm rằng Ngô Tài Dương thực là biết tìm đúng thời điểm, ngoài sáng là muốn khởi binh hỏi tội hắn, nhưng trong tối thì lại tạo áp lực và gây khó khăn cho hai nhà Khâu gia và Mai gia.
Lúc này ông cụ Phó gia đã thu hồi vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi, thay đổi bằng một vẻ mặt thoải mái, nở nụ cười yếu ớt, bày ra thái độ tọa sơn quan hổ đấu.
Phó Bá Cử và Triệu Tuyền Tân liếc nhau, ánh mắt giao lưu một chút, cả hai cũng hiểu được mũi kiếm mà Ngô Tài Dương chỉ vào là nhằm vào đối tượng nào.
Ông cụ Khâu gia và ông cụ Mai gia liếc nhau, trong mắt đều chợt lóe lên sự tức giận. Tất nhiên, bọn họ rất rõ ràng việc Ngô Tài Dương đang muốn mượn việc chất vấn Hạ Tưởng để tìm cách hạ thể diện của bọn họ xuống.
Tình thế hết sức căng thẳng.
Hiện giờ, chỉ có thể nhìn vào năng lực xử lý chu toàn của Hạ Tưởng. Nếu không thực hiện tốt thì chưa kể bản thân Hạ Tưởng sẽ tự rước tai họa lên người, mà ngay cả hai gia tộc đang ủng hộ hắn là Mai gia và Khâu gia cũng sẽ rơi vào tình huống cực kỳ bất lợi. Bất kể là kết quả nào thì hắn cũng lâm vào tình trạng khó xử.
Ngô Tài Dương cũng là đang nhìn trúng cơ hội lúc này, vì thế mới gây áp lực để Hạ Tưởng phải phạm sai lầm. Tốt nhất là để Hạ Tưởng nói sai làm đắc tội hai nhà Khâu gia và Mai gia thì mới tốt. Nếu không vậy thì ông ta cũng không chọn đúng thời điểm Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng sắp đến để dồn ép Hạ Tưởng như thế này.
Dường như Hạ Tưởng thật sự bị làm khó, hắn cúi đầu, ước chừng mười giây đồng hồ không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú xuống mặt đất, dường như đang suy tư cái gì, không khí nhất thời ngưng trệ lại.
Khâu Nhân Lễ cũng biết trong sự tình chọn người vào vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì nhất định hai nhà Ngô gia và Phó gia sẽ muốn đánh một trận thật ác liệt. Lúc này, ở mặt ngoài đều đang lấy Hạ Tưởng để nói chuyện, nhưng trên thực tế thì căn nguyên của vấn đề là trong việc sở hữu ngai vàng của vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, mà trong việc này thì Hạ Tưởng giúp Khâu gia rất nhiều. Về lý thuyết mà nói thì Hạ Tưởng và Ngô gia có quan hệ chặt chẽ với nhau, về lý thì nên trợ giúp Ngô gia mới đúng. Vậy nhưng Hạ Tưởng lại cố tình giúp Khâu Tự Phong bắt được ngai vàng của vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy, hiện tại lại vì Khâu gia mà tỉ mỉ bày ra vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Bất kể Hạ Tưởng xuất phát từ mục đích gì nhưng từ sự tính toán lâu dài hay lợi ích trước mắt thì y đều phải cảm tạ sự hỗ trợ của Hạ Tưởng.
Các sự việc trong chính trị và mối kết giao giữa người với người thì đều giống nhau, vốn là anh giúp tôi rồi tôi lại giúp anh, anh tới thì tôi đi, quan hệ có tốt thì mới có sự hợp tác lâu dài. Vì vậy, Khâu Nhân Lễ liền hạ quyết tâm, phải thay Hạ Tưởng để xoay chuyển lại cục diện, cho dù có kinh động đến Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng thì cũng sẽ không tiếc. Bởi vì nếu Khâu gia không ra mặt, chẳng những sẽ làm cho trái tim của Hạ Tưởng trở nên băng giá, mà điều này cũng sẽ làm cho Mai gia sẽ trở nên khinh thường. Dù sao những gì mà Hạ Tưởng đã và sẽ làm thì Khâu gia là người được lợi lớn nhất.
Tâm tư của Mai Thái Bình thì có sự khác biệt lớn so với Khâu Nhân Lễ. Tuy rằng ông ta cũng là ôm ý tưởng rằng nhất định phải giúp cho Hạ Tưởng ngẩng đầu lên mới được, nhưng cũng không phải bởi vì từ lòng cảm tạ với Hạ Tưởng mà là bất mãn với Phó Bá Cử, đối với Ngô Tài Dương thì có sự khinh thường. Cũng được đấy, ba vị Ủy viên Bộ Chính trị ra mặt để áp bức một Bí thư Quận ủy nho nhỏ, đúng thật là cấp đủ mặt mũi cho Hạ Tưởng, cũng không tự suy ngẫm xem mình bị mất mặt đến thế nào.
Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng rất rõ ràng rằng thật ra đối tượng mà ba người này nhằm vào thì không hẳn chỉ có riêng Hạ Tưởng, mà là Mai gia và Khâu gia. Bởi vậy, Mai Thái Bình liền cắn răng quyết định tuyệt đối không được thoái nhượng. Hôm nay nhường một bước thì sẽ khiến cho Phó Bá Cử và Ngô Tài Dương cho rằng Mai gia dễ bắt nạt, về sau nói không chừng còn có thể từng bước bị ép sát.
Đúng, không thể khoan nhượng, nhất định phải cứng rắn.
Ông cụ Khâu gia và ông cụ Mai gia thì cũng có tâm tư giống như vậy. Sự ức hiếp của Ngô Tài Dương đè ép trên đầu hai ông cụ, cũng không cấp chút mặt mũi nào cho hai ông già này. Điều này làm cho trong lòng hai ông cụ như đang có đống lửa lớn được đốt lên. Hai người đều là không hẹn mà cùng nghĩ rằng Ngô Tài Dương mày định cứng rắn, dám trước mặt bọn tao mà lại gây ra khó khăn hay sao? Được, để cho bọn tao cho mày nhìn thấy chút nhan sắc, cho mày biết rằng bọn tao là hai ông lão tuy đã lui về nhưng còn chưa chết, nói chuyện thì vẫn còn có phân lượng.
Thật ra thì Hạ Tưởng vẫn chưa đưa lão Cổ ra, cái chính là không nghĩ tới việc phức tạp hóa vấn đề. Hạ Tưởng cũng không nghĩ các sự tình vô duyên vô cớ lại phát sinh ra liên tục như vậy. Vốn hôm nay hắn đến đây là ôm suy nghĩ muốn trải nghiệm thêm vốn sống, lại trong lúc vô ý gây sự cản trở ông cụ Phó gia mà sinh ra sự hiểu lầm. Đương nhiên, đây cũng không phải là sự hiểu lầm gì to tát. Từ những gì ông cụ Phó gia vừa rồi đã làm cùng biểu hiện lúc trước, khi thăm hỏi hắn ở trong bệnh viện, hoàn toàn là hai người khác nhau. Từ đó có thể rút ra được kết luận rằng lần trước chỉ là đi ngang qua, mà lần này mới chính là thể hiện hành động.
Rốt cuộc ông cụ Phó gia là một người như thế nào thì hắn không biết, cũng không khờ dại đến mức cho rằng biểu hiện của ông cụ Phó gia trong lần gặp mặt trước chính là tính cách của ông ta. Các nhân vật chính trị thì đều có tính hai mặt, tính cách rất phức tạp, đừng nói đến chuyện gặp mặt một lần mà ngay cả những người đã quen biết một vài năm cũng chưa chắc đã hiểu biết thấu triệt được.
Hôm nay, ông cụ Phó gia mượn cơ hội phát tác, một chút tình cảm cũng không lưu lại, chính là để biểu lộ sự trừng phạt những gì trước đây hắn đã làm sai với ông cụ. Tuy nhiên trong chuyện này thì nói sai thì là sai, nói đúng thì là đúng, miệng nhà quan có gang có thép, há miệng nói như thế nào thì được như thế đấy. Tuy nhiên xem như là bị ông cụ Phó gia nắm được tóc, hắn đã nghĩ tới việc có khi mình phải chịu mất mặt một lần.
Làm người có thể co cũng có thể duỗi, bị người khác đuổi đi ra thì cũng không phải chuyện gì quá mức cùng cực.