Trần Thiên Vũ nhìn ra sự nghi vấn của Hạ Tưởng, vội giải thích:
- Lúc đó tôi liền gọi điện cho Nguyên Thanh, cũng không nghe ra anh ta có gì lạ cả, anh ta cũng không nói gì, chỉ nói là do tôi toàn quyền xử lý là được, anh ấy không có ý kiến. Tôi còn hỏi anh ta có phải là có ý kiến gì về công việc không? Anh ấy nói không có, nói là chuyện riêng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Hạ Tưởng khoát tay, nghĩa là sẽ không quan tâm đến thái độ của Tạ Nguyên Thanh nữa. Tính cách Tạ Nguyên Thanh luôn cao ngạo, không hợp với tập thể. Hắn cũng không có ý nghĩ coi ông ta là trợ thủ đắc lực, tùy ông ta vậy, chỉ cần ông ta không sinh sự là được.
Không ngờ Trần Thiên Vũ lại lắm lời nói thêm một câu:
- Tôi cảm thấy Phó chủ tịch quận Tạ có thể thật có ý gì đó, gần đây số lần anh ta báo cáo công việc với Chủ tịch quận Lý nhiều hẳn lên…
Trần Thiên Vũ nói được một nửa, để lại khoảng trống để Hạ Tưởng phán đoán.
Tạ Nguyên Thanh sẽ dựa dẫm vào Lý Hàm sao? Hạ Tưởng suy nghĩ, cảm thấy nói không chừng là có khả năng đấy. Vì Tạ Nguyên Thanh luôn không xuất chiêu theo bài, giữa y và hắn cũng không có giao tình để nói, có lẽ sự lão luyện thành thục của Lý Hàm khiến cho y cảm thấy đáng tin cậy, đáng dựa dẫm hơn, ông ta và Lý Hàm giữ được một thể thống nhất cũng là bình thường.
Tùy ông ta vậy, Hạ Tưởng cảm thấy không cần phải để tâm đến thái độ của Tạ Nguyên Thanh, nên hắn liền chuyển hướng đề tài:
- Mấy dự án vừa rồi, anh cố hết sức làm theo ý của Chủ tịch quận Lý, sau đó bày tỏ sự quan tâm, và nghiêng theo thích hợp. Nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì là nhà máy công nghiệp kỹ thuật cao đầu tiên của quận Hạ Mã, đáng phải được cho vay và có chính sách nâng đỡ. Anh tham khảo thái độ của Chủ tịch quận Lý một chút, tìm ra một phương án.
Trần Thiên Vũ ghi nhớ hết, cuối cùng thấy thời gian không còn sớm nữa nên cẩn thận nhắc một câu:
- Lãnh đạo, buổi tối có phải có thời gian ngồi với nhau một chút không?
Buổi tối Hạ Tưởng vốn định về nhà ăn cơm nên còn chần chừ, Trần Thiên Vũ lại nói tiếp:
- Vừa rồi tôi và Bí thư Biện, Chủ nhiệm Phó và Cục trưởng Hoàng gặp nhau, họ nhất trí quyết định để tôi thay mặt họ mời anh…
Coi như một buổi tụ họp nhỏ vào đầu năm ư? Hạ Tưởng nghĩ đến Phùng Húc Quang, Lý Hồng Giang và Tôn Hiện Vĩ cũng gọi điện muốn tụ tập, hắn chưa đồng ý, thật ra là không có thời gian. Có điều buổi tụ tập đồng nghiệp của quận Hạ Mã bắt buộc phải đi, hắn liền cười gật đầu:
- Được, anh sắp xếp là được rồi.
Trần Thiên Vũ vui mừng đi ra ngoài.
Buổi tối, Hạ Tưởng cùng mấy người đến khách sạn cao cấp, Tề Á Nam nghe tin liền lập tức đến thật sớm đợi nhóm người Hạ Tưởng tới. Trong thời gian mừng năm mới Tề Á Nam không có cơ hội gặp mặt Hạ Tưởng, nên giờ gặp được thì vô cùng mừng rỡ, ân cần chu đáo đích thân tự mình dẫn nhóm người đi lên tầng.
Hạ Tưởng đi đầu, Biện Tú Linh, Trần Thiên Vũ, Phó Hiểu Bân và Hoàng Kiến Quân một hàng năm người, có thể nói toàn là nhân vật then chốt của quận Hạ Mã, cũng là thành viên thân tín của Hạ Tưởng. Trong lòng Tề Á Nam rõ, nhìn vẻ mặt thoải mái của Hạ Tưởng là liền biết mấy người kia không phải người ngoài, nên trực tiếp dẫn mấy người lên tầng, vào phòng sang trọng nhất để ngồi.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng cũng không khách khí với Tề Á Nam:
- Á Nam, rượu ngon, mĩ vị cứ mang lên đây, tối rồi, mọi người uống một chút cũng không vấn đề gì. Và nếu cậu không có việc gì thì ở lại đây nói chuyện.
Đương nhiên Tề Á Nam cầu còn không được, vội trả lời rồi đi sắp xếp, không lâu sau, sắp xếp thỏa đáng rồi mới ngồi xuống chỗ thấp nhất, y ngồi cạnh Hoàng Kiến Quân.
Hoàng Kiến Quân và Tề Á Nam không quen biết, không rõ lắm dụng ý Hạ Tưởng cứ muốn Tề Á Nam ở lại. Y thấy bộ dạng Tề Á Nam hơi non trẻ, trong lòng không thoải mái lắm, nên hơi nhíu nhíu mày.
Tề Á Nam để ý sắc mặt, sớm đã nhận ra thái độ không thân mật lắm của Hoàng Kiến Quân, y cũng không để bụng. Hoàng Kiến Quân xuất thân là quân nhân, thẳng tính, thích những người ngay thẳng, thủ đoạn quyết liệt, mạnh mẽ, vừa vặn Tề Á Nam đều không hội tụ tố chất đó. Nhưng Tề Á Nam của hiện tại cũng là người tâm tư trong sáng, cười lại trước ánh mắt không thân thiện của Hoàng Kiến Quân:
- Xin chào Cục trưởng Hoàng, tôi là Tề Á Nam, là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Tề Thị. Khách sạn Hào Môn là sản nghiệp của Tập đoàn. Sau này nếu ngài có sự kiện gì, cần cái gì thì cứ đến Tề Thị tìm tôi, ngài là người Bí thư Hạ tin tưởng, tôi không nói hai lời ngài là bằng hữu mà tôi phải kính trọng.
Lời của Tề Á Nam nghe rất xuôi tai, thái độ thể hiện tôn trọng, nhất là Tập đoàn Tề Thị khiến lòng Hoàng Kiến Quân dao động. Hoàng Kiến Quân nhìn đánh giá Tề Á Nam thêm lần nữa, đột nhiên hỏi:
- Có phải Vương Cảnh Lược làm việc ở Tập đoàn của các người?
Tề Á Nam sửng sốt, cúi đầu nghĩ một chốc, có chút ấn tượng. Vương Cảnh Lược là quân nhân chuyển nghề, là đội trưởng đội bảo vệ khách sạn Yến Kinh. Ban đầu làm việc cũng được, chăm chỉ, chịu khó, sau đó không biết vì sao toàn để xảy ra sai xót, đến muộn, về sớm, đánh chửi bảo vệ, thậm chí là uống rượu say gây sự nên bị Tề Á Nam cho thôi việc.
Tề Á Nam nhỏ giọng nói:
- Vâng, ngày trước có làm việc ở Tập đoàn, sau đó xảy ra chuyện nên bị cho thôi việc…Cục trưởng Hoàng biết người ấy?
Hoàng Kiến Quan hơi hơi thở dài:
- Là một chiến hữu của tôi, vốn là một người cũng tốt, chỉ tiếc là số mệnh không tốt, tìm được một cô người yêu thì lại bị lừa mất. Gã tinh thần sa sút, uống rượu hàng ngày. Sau này sau khi bị đơn vị khai trừ, lại hối hận rồi. Bây giờ vẫn chưa tìm được việc, đáng tiếc…
Trong lòng Tề Á Nam khẽ động, mới biết dụng ý thật sự của Hoàng Kiến Quân khi nhắc đến Vương Cảnh Lược, liền cười gật đầu:
- Đội trưởng Vương khi còn làm việc chăm chỉ, điều chỉnh đội ngũ bảo vệ chỉnh tề, đâu ra đó, là một nhân tài hiếm có, chỉ là sau này cứ uống rượu là làm rối loạn trình tự quy tắc...
Hoàng Kiến Quân ha hả cười, chủ động đưa tay ra:
- Hôm nay vốn là tụ họp với mấy đồng nghiệp ở quận Hạ Mã, lãnh đạo đã để cậu ở lại thì có thể thấy được vị trí của cậu trong lòng lãnh đạo không nhẹ, người bằng hữu thế này tôi phải quen.
Tề Á Nam cũng biết tầm quan trọng của việc có người trong hệ thống công an, huống chi anh ta cũng nghe qua quan hệ giữa y và Hạ Tưởng rất chắc chắn, liền vui vẻ bắt tay Hoàng Kiến Quân:
- Có thể được Cục trưởng Hoàng coi là bằng hữu thật là vinh hạnh cho tôi.
Hoàng Kiến Quân cười ha ha:
- Đã là bằng hữu rồi, thì không nên khách sáo nữa phải không?
Sau đó, Hoàng Kiến Quân chủ động giới thiệu Tề Á Nam với Biện Tú Linh, Trần Thiên Vũ và Phó Hiểu Bân.
Biện Tú Linh bắt tay với Tề Á Nam, vừa vuốt tóc, cười nói:
- Á Nam đúng là trẻ tuổi nhiều tài, nghe nói vẫn còn độc thân? Tôi thì không có cơ hội rồi, nhưng tôi còn một em gái họ nữa, cùng lứa tuổi với cậu, có muốn giới thiệu nhau…
Trần Thiên Vũ không nói thêm gì, chỉ gật đầu cười.
Phó Hiểu Bân nhiều lời nhất, cũng thân mật nhất, y kéo tay Tề Á Nam không buông:
- Trong họ hàng của tôi, các cô gái trẻ, đẹp cực nhiều, cô nào phẩm hạnh tốt, cô nào khéo tay thông minh trong lòng tôi đều rõ. Á Nam, khi nào có thời gian tôi giới thiệu cho, phải áp dụng chiến lược tung lưới rộng, vớt nhiều cá rồi bồi dưỡng nhiều vào để tìm bạn gái.
Mọi người đều cười, Tề Á Nam cũng cười thoải mái theo, nhưng lại không tiếp lời giới thiệu bạn gái của mấy người.
Hạ Tưởng đè tay:
- Được rồi, tiếp theo vào vấn đề chính nào, ăn cơm.
Tề Á Nam cũng có lòng, gọi thêm mấy món thanh nhẹ tới, lễ mừng năm mới đều ăn thịt, cá ngấy rồi, lại thêm sơn hào hải vị cũng không còn cảm giác, mọi người tụ họp là vì thắt chặt tình cảm, để vui vẻ chứ không phải là để ăn uống.
Rượu qua ba lần, không khí càng náo nhiệt hẳn lên.
Hạ Tưởng cũng nhìn ra, vì hôm nay hắn vui nên mọi người đều thoải mái hơn. Hạ Tưởng cũng uống thêm vài ly, hơi hơi say.
- Á Nam, quan hệ giữa cậu và Lý Thấm có tiến triển gì không?
Hạ Tưởng vừa theo dõi mọi người tranh nhau giới thiệu bạn gái cho Tề Á Nam, nhưng Tề Á Nam không biểu lộ chút gì thì có thể thấy trong lòng cậu ấy có người khác rồi. Quả nhiên Hạ Tưởng vừa hỏi, Tề Á Nam liền ngại ngùng cười:
- Đang ở giai đoạn đầu, chỉ sợ là người có ý nhưng nước chảy vô tình, tính cách Lý Thấm độc lập quá, muốn chinh phục cô ấy không dễ tí nào.
- Phụ nữ càng độc lập, thực ra càng có mặt yếu đuối, đừng nản lòng. Lý Thấm là cô gái tốt, có phần cố chấp, nhưng cô ấy có tài có năng lực, rất thích hợp làm người vợ hiền của cậu.
Hạ Tưởng cổ vũ Tề Á Nam.
- Cảm ơn lãnh đạo, tôi sẽ cố gắng theo đuổi cô ấy.
Hôm nay Tề Á Nam cực vui, không những quen được mấy vị đang ngồi là nhân vật quan trọng của quận Hạ Mã, cũng có cơ sở ban đầu làm bạn với Hoàng Kiến Quân, đồng thời hôm nay Hạ Tưởng giữ gã ở lại, tương đương với việc tiến thêm một bước thừa nhận gã. Gã có tâm trạng rượu không say mà tự mình lại say.
Hôm sau Tề Á Nam phái người đặc biệt đến nhà Vương Cảnh Lược, phát hiện hoàn cảnh gia đình không được tốt, liền sắp xếp cho ông ta quay về Tập đoàn đảm nhiệm chức vụ phụ trách bộ phận bảo vệ, còn bố trí cho ông ta một căn phòng. Vương Cảnh Lược cảm kích vô cùng, làm việc tận tâm, sau này dần dần được thăng lên chức cao hơn, cuối cùng cũng có vị trí nhỏ nhoi ở Tập đoàn Tề Thị.
Lại nói thêm sau khi tàn tiệc mấy người tự về nhà mình, Biện Tú Linh cùng đường với Hạ Tưởng, nên để Hạ Tưởng đưa về.
Hôm nay Biện Tú Linh uống hơi nhiều, hai má ửng đỏ, thùy mị thướt tha. Cô ngồi ở ghế cạnh tay lái, nửa đùa nửa thật nói:
- Vẫn là đàn ông sướng, không thấy già đi, phụ nữ mà đến tuổi bốn mươi thì cảm thấy già không thể chịu được nữa.
Hạ Tưởng liền cười:
- Làm gì có, tôi thấy Bí thư Biện hiện giờ vẫn là thùy mị mê người.
- Thật không?
Biện Tú Linh liếc ngang sang Hạ Tưởng, biểu lộ ra phong tình thành thục:
- Thân là lãnh đạo, nhân vật số một, khi phải đứng ở nơi cao chính trị nhìn nhận vấn đề, thì không thể ăn nói lung tung lừa gạt cấp dưới.
Nhìn Biện Tú Linh vô ý toát ra vẻ phong tình, trong lòng Hạ Tưởng nghĩ phụ nữ bất kể là hai mươi, hay bốn mươi, đều hi vọng người khác khen họ xinh đẹp. Hắn liền cười ha ha, nói:
- Từ góc độ công việc mà nói, người phụ nữ đẹp càng làm việc càng xinh đẹp. Từ góc độ xinh đẹp, người phụ nữ đẹp khi đang chăm chú làm việc, mới có thể toát ra vẻ đẹp nhất của mình.
Biện Tú Linh nghe ra ý tứ của Hạ Tưởng, cười:
- Tôi xem như là nghe hiểu rồi, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, nói năng thật có nghệ thuật. Ý của anh là, muốn đẹp cũng dễ, chăm chỉ làm việc là được phải không?
Hạ Tưởng cười không nói, gật đầu ngầm thừa nhận.
Biện Tú Linh ở tại Đông Hoa Viên, vừa đúng cách công viên Rừng Rậm không xa, để Biện Tú Linh về xong, Hạ Tưởng lái xe về nhà, bỗng nhớ tới Cổ Ngọc. Vốn định gọi điện thoại cho cô nhưng thấy trời đã tối liền kìm lòng lại.
Không ngờ hôm sau vừa đi làm, Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì đã cùng nhau đến trụ sở Quận ủy, đến phòng làm việc của Bí thư Quận ủy.
Hạ Tưởng không kinh ngạc trước sự thăm viếng của hai người đẹp, tiếp đón họ ngay tại phòng làm việc, hắn biết hai người vì chuyện cho vay mà đến.
Vì vừa nghe Trần Thiên Vũ báo cáo công việc xong, thái độ Lý Hàm đối với việc đăng ký xin cho vay của nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì không được tích cực lắm, ứng đối lại có chút tiêu cực. Hạ Tưởng không rõ suy nghĩ thật sự của Lý Hàm, tuy rằng hắn cũng rõ vốn của nhà máy vật liệu Tiểu Thì đầy đủ, không cần xin vay, nhưng bất kể là ai chỉ cho Nghiêm Tiểu Thì đề xuất đăng ký xin vay cũng là chuyện bình thường, không có doanh nghiệp nào không xin vay tiền, với lại xin vay cũng có thể hạ thấp rủi ro cho vốn của chính mình.
Toàn bộ xung quanh đều như vậy, Hạ Tưởng cũng không phải người cổ hủ, cứ muốn tự Cổ Ngọc bỏ tiền xây dựng nhà máy, hơn nữa nếu Ủy ban nhân dân Quận ủy có chính sách giúp đỡ cho nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì, cũng là biểu hiện rõ với bên ngoài thái độ giúp đỡ tích cực của Ủy ban nhân dân Quận ủy quận Hạ Mã đối với công nghiệp kỹ thuật cao.
Thái độ tiêu cực của Lý Hàm cũng không nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng.
Tư tưởng của Lý Hàm bảo thủ, không quá có hứng thú với công nghiệp kỹ thuật cao, nhận thức về lợi ích, sự đổi mới do công nghiệp kỷ thuật cao mang lại không nhiều, quyết định của y chưa chắc là xuất phát từ suy nghĩ đấu tranh chính trị, có lẽ chỉ là ở quan điểm và bản năng của y mà thôi.
Hạ Tưởng suy xét cẩn thận một lúc, nói với Nghiêm Tiểu Thì đang ngồi đoàn trang trên sofa:
- Các cô trực tiếp tìm Chủ tịch quận Trần, để ông ấy cân đối vấn đề cho vay một chút. Chủ tịch quận Trần và Chủ tịch Ngân hàng Xây Dựng quận Mạnh Học Lộ có mối quan hệ khá, để ông ta ra mặt sẽ có mở đầu tốt đẹp.
Nghiêm Tiểu Thì mặc bộ trang phục công sở, còn đặc biệt đeo một cặp kính gọng đen, toát ra vẻ vừa tri thức vừa tao nhã lịch sự. Mặc dù Hạ Tưởng biết Nghiêm Tiểu Thì không bị cận thị, nhưng không thể không thừa nhận quả thực cô rất biết cách ăn mặc, đôi kính gọng đen đeo vào, giúp cô tăng thêm vài phần lộng lẫy.
Cổ Ngọc vẫn ăn mặc theo lối nhẹ nhàng, quần jean, áo lông vũ, tóc buộc đuôi ngựa tùy tiện, vẫn là bộ dạng con gái nhà hàng xóm. Có điều cũng không biết là cô cố ý hay không, cô ngồi ưỡn ngực, lưng thẳng, cũng ẩn hiện vẻ đẹp hình tượng dân công sở.
Nghiêm Tiểu Thì lấy ra một tờ đăng ký, đưa cho Hạ Tưởng:
- Mời Bí thư Hạ ký tên, tôi cũng dễ tìm Cục trưởng Trần nói chuyện.
Hạ Tưởng lấy bút ra, trịnh trọng ký tên, rồi viết bổ sung thêm:
- Căn cứ vào chính sách nghiêng về công nghiệp kỹ thuật cao, xin đồng chí Lý Hàm, Trần Thiên Vũ xét tình hình chiếu cố!
Nghiêm Tiểu Thì nhận lại tờ đăng ký, quay người đi tìm Lý Hàm ký tên. Lý Hàm thấy Hạ Tưởng gật đầu rồi, cũng không nói thêm gì, chỉ là sau khi ký tên xong lại viết một câu:
- Xin đồng chí Trần Thiên Vũ nghiên cứu giải quyết!
Sau khi Nghiêm Tiểu Thì tìm tới Trần Thiên Vũ, trong lòng y biết rõ là chuyện thế nào, không giở giọng quan lại, cũng không chậm trễ một phút, lập tức gọi điện hẹn Chủ tịch Ngân hàng Xây Dựng Mạnh Học Lộ, vừa đúng lúc ông ta có thời gian nên hẹn buổi trưa gặp mặt.
Nghiêm Tiểu Thì liền ở lại văn phòng của Trần Thiên Vũ chờ đợi, cô cũng biết, Cổ Ngọc có chuyện khác tìm Hạ Tưởng.
Cổ Ngọc đợi Nghiêm Tiểu Thì đi khỏi mới trầm tĩnh lại, tựa người trên ghế sofa, không ra dáng gì cả, cười:
- Đi theo Tiểu Thì mệt quá, cô ấy giả vờ trước anh thật tài tình, hại em cũng chịu mệt theo.
Hạ Tưởng cũng không quan trọng cười:
- Em không đi làm tử tế ở Tỉnh ủy, cứ muốn theo Tiểu Thì đến đây là có lời muốn nói hay là có chuyện cần làm?
- Sao anh tinh tường như quỷ thế, vừa đoán đã đúng?
Cổ Ngọc mở to mắt, rồi lại lắc đầu.
- Vốn định giấu anh, nhưng anh biết em không nhịn nói được, nên nói với anh vậy, ông nói…
Vừa nghe lão Cổ có lời, lòng Hạ Tưởng liền căng thẳng, mới mấy ngày, lão Cổ lại có tinh thần gì muốn truyền đạt?
Hắn bây giờ không phải không muốn lập tức đứng vào đội, mà là không cần nhất thiết phải phân ra khoảng cách gần xa. Thực ra Hạ Tưởng cho rằng lần gặp mặt Thủ tướng lần trước, hắn đã truyền đạt một tin trước Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội, chính là sẽ không đi lại gần với thế lực gia tộc, cũng sẽ không nghiêng về bất kỳ một trong bốn nhà nào, với tấm lòng rộng lượng của các vị lãnh đạo tầng trên và trí tuệ chính trị của Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội cũng sẽ không bắt ép hắn quá chặt, cũng không bắt hắn phải hứa hẹn ngoài miệng.
Thực sự hắn chọn thế nào là việc của hắn, hắn đi không đúng đường thì cuối cùng cũng là tiền đồ của hắn chịu cản trở, Thủ tướng có thiện ý nhắc nhở cũng được, là phóng ra tín hiệu nào đó cũng kệ, với cấp bậc và sức ảnh hưởng của hắn trước mắt, Thủ tướng sẽ không coi hắn là một điểm chốt quan trọng.
Mặc dù Hạ Tưởng rất muốn trở thành một điểm tựa quan trọng, nhưng hiện tại phân lượng của hắn chưa đủ. Sẽ có một ngày khi đợi hắn thăng lên cấp Phó tỉnh rồi, thì có sức ảnh hưởng thực sự tiến vào trong mắt tầng cao nhất.
Vậy thì lão Cổ vội vàng để Cổ Ngọc đến truyền lời là vì chuyện gì?
- Ông nội nói, ông có một cấp dưới tin tưởng muốn tham gia vào bất động sản, muốn đến quận Hạ Mã phát triển, chuẩn bị để người ấy đến đây tìm anh, hi vọng anh có thể chiếu cố.
Cổ Ngọc hồn nhiên không phát giác thâm ý gì trong cách làm của lão Cổ, chỉ phụ trách truyền lời, cười hi hi:
- Anh nói xem em có phải cũng nên lấy ra 100 triệu xây nhà chơi?
Chuyện của lão Cổ bỗng nhiên nhiều hẳn ra, ông ấy lại sắp đặt một người đến quận Hạ Mã nhúng tay vào thị trường bất động sản, rốt cuộc là có ý gì? Hạ Tưởng không để ý câu nói đùa của Cổ Ngọc, hắn biết tâm tư Cổ Ngọc đơn giản, bất kể là làm kinh doanh hay là chính trị, đều mang một tâm trí thản nhiên thích ứng theo số phận an bài, không bao giờ quá đề cao theo đuổi cái gì, cho nên cô ấy mới có thể vui vẻ một cách đơn thuần.
Nhưng lão Cổ lại không vậy, ông có lập trường chính trị, tiếp cận hắn cũng có mục đích chính trị rõ ràng. Ngược lại là Cổ Ngọc bị kẹt ở giữa, lại thản nhiên cực kỳ, cũng làm cho lòng Hạ Tưởng hoàn toàn bình yên. Nếu Cổ Ngọc là cô gái có tâm tư phức tạp, mối quan hệ giữa hắn và cô lại có đột phá, có lúc thật đúng là có khả năng bị Cổ Ngọc bức ép đến thế đứng giữa hai lựa chọn khó khăn.
Tuy rằng con người Cổ Ngọc tốt, lão Cổ chưa chắc đã xấu, nhưng gần đây lão Cổ hiện rõ là tăng nhanh nhịp bước, đột nhiên muốn cho người đến quận Hạ Mã tham gia vào thị trường bất động sản, là thật lòng đến làm kinh doanh hay là có ý đồ khác?
Đừng tính toán giống như Nguyên Minh Lượng mới được. Nếu cũng có ý định giống với Nguyên Minh Lượng, Hạ Tưởng cũng không thể tha thứ có thêm một kẻ đến quận Hạ Mã làm xằng làm bậy, dù cho ông ta là người của lão Cổ cũng không được.
- Đến thì đến, chỉ cần kinh doanh hợp pháp, đương nhiên quận Hạ Mã hoan nghênh tất cả nhà đầu tư có thực lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hạ Tưởng nói một tràng, rồi lại hỏi Cổ Ngọc:
- Khi nào đến? Lai lịch người ấy thế nào?
- Tên là Triệu Khang, là bộ đội chuyển ngành, sau đó từ chức, đầu tiên là làm kinh doanh đối ngoại, nghe nói kiếm được một khoản tiền, bây giờ thấy thị trường bất động sản bùng nổ, chuẩn bị đến quận Hạ Mã phát triển… Hình như đã đến rồi, đoán chừng hai ngày nầy sẽ đến tìm anh.
Cổ Ngọc vừa nói vừa ưỡn ưỡn thẳng lưng, bộ dạng hơi nghịch ngợm nhưng khiến người ta thích thú, cô ấy đến gần trước Hạ Tưởng:
- Ông nội cứ muốn đích thân em nói với anh một tiếng, em nói gọi điện thoại là được rồi. Ông không đồng ý, đúng là phiền phức. Có điều vừa hay có thể đến thăm anh, cũng là chuyện tốt.