Tuy nhiên từ Phó gia nhúng tay vào ngành sản xuất sữa liên tưởng đến Ngô gia, Mai gia và Khâu gia. Hạ Tưởng cũng thầm kinh hãi, cũng không biết ba nhà đặt chân lũng đoạn ngành sản xuất nào, nhúng tay vào ngành sản xuất nào, chắc mấy ngành sản xuất như dầu mỏ, hóa chất, ngân hàng, năng lượng, muối ăn, điện lực..v..v.. những ngành nghề lũng đoạn mà quốc gia nhất định phải khống chế, đều có bóng dáng bốn đại gia tộc, như vậy một vài ngành sản xuất được ưa chuộng của xã hội, như là kỹ thuật biến đổi gien, chế dược sinh vật, đường cao tốc, y dược trị liệu thậm chí là giáo dục, chỉ sợ bốn nhà cũng đều dính đến.
Thực ra toàn bộ xã hội vẫn là bị thao túng dưới rất nhiều bàn tay khổng lồ, thấy hay không thấy, chỉ cần có nơi lợi nhuận, sẽ có thế lực khổng lồ nhúng tay ở trong, nếu đem tất cả nội tình vạch trần ra, chỉ sợ là máu chảy đầm đìa nhìn thấy ghê người.
Hạ Tưởng cũng biết rõ, hắn không có khả năng làm Đường Cát Khả Đức đả kích lợi ích toàn bộ ngành sản xuất, nếu không dù hắn có mười cái mạng, cũng không chết đủ. Lợi ích của toàn bộ ngành sản xuất liên quan đến lợi ích đoàn thể, vững chắc và kiên định, rút dây động rừng, nếu hắn đánh động lợi ích toàn bộ ngành sản xuất, đầu tiên sẽ có áp lực từ trên xuống, hoặc là mất chức, hoặc là để đó không dùng. Tiếp theo còn có thể có uy hiếp từ dưới lên trên, an toàn bản thân, gia đình..v..v.. sẽ có kẻ liều mạng tìm tới cửa.
Hạ Tưởng không phải Chúa cứu thế, nhưng cũng không phải người có chút khó khăn liền lùi bước. Lý tưởng của hắn cũng không cao xa gì, hiện thực và thiết thực là được. Nếu hắn là một người bình thường, hắn gặp người bị người xấu ức hiếp, sẽ ra tay, đem người xấu đánh đuổi đi. Nếu hắn là một phú ông, hắn sẽ cứu trợ một đám người nghèo không nhà để về. Nếu hắn là cán bộ một vùng, hắn sẽ ở trong phạm vi và năng lực có thể, tận sức mà vì dân chúng giành phúc lợi, trừng trị tham quan ô lại, nghiêm trị ác bá, trừ cái đó ra, hắn còn muốn cố gắng tiến lên vị trí cao, chỉ có chức vị càng cao, mới có sức nặng, quyền lực càng lớn, mới có thể thay đổi được nhiều.
Suy nghĩ của Hạ Tưởng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, hắn lấy lại tâm tư, lắc đầu cười. Nhìn thoáng qua dãy số, không có giả bộ để điện thoại kêu vài tiếng mới nghe, mà là lập tức cầm lấy điện thoại, cung kính nói:
- Chào Chủ tịch tỉnh Tống.
Là điện thoại của Tống Triêu Độ.
Năm trước năm sau Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ đều đã gặp mặt, tuy nhiên không ngồi cùng nói chuyện với nhau, đều rất bận, nhất là Tống Triêu Độ lại không có lúc nào rảnh rỗi. Hạ Tưởng gần đây mới vừa thoải mái được một chút, xử lý xong việc quận Hạ Mã, đang khi muốn chuẩn bị lên tỉnh xem xét, đúng lúc xuất hiện điện thoại của Tống Triêu Độ, hắn liền biết, Tống Triêu Độ khẳng định có chuyện quan trọng.
Bình thường không có việc trọng yếu, Tống Triêu Độ rất ít chủ động gọi điện thoại. Nếu có việc tư, bình thường sẽ vào lúc tan tầm để Tống Nhất Phàm gọi tới đây. Làm một Hạ Tưởng coi như hiểu biết phương thức làm việc của Tống Triêu Độ, lập tức ý thức được có thể là vấn đề nhân sự của tỉnh thành xuất hiện biến động.
Tống Triêu Độ ha hả cười:
- Tiểu Hạ, Vĩnh Quốc ở vị trí cấp sở cũng đủ lâu rồi...
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Tống Triêu Độ có tin tức đến chuyện chọn người làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không ngờ câu nói đầu tiên là nhắc tới Tào Vĩnh Quốc, trong lòng hắn liền khuấy động, cũng đúng, nhạc phụ ở vị trí cấp sở cũng đã nhiều năm rồi, dựa theo lý lịch kinh nghiệm, cũng nên vận động tiến về phía trước.
Nhưng vận động để tiến lên, khẳng định sẽ không phải vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, phải được trung ương phê chuẩn, không ở trong quyền hạn của Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ tính tình cẩn thận, chuyện vượt qua phạm vi năng lực của ông ta, ông ta chưa bao giờ nói nhiều hơn một câu.
Như vậy nói cách khác, Tống Triêu Độ ám chỉ nhạc phụ có thể vận động để lên vị trí Chủ tịch thành phố Yến?
Làm Chủ tịch thành phố Yến là cán bộ cấp phó tỉnh, vị trí không cao không thấp, vừa tiến vào hàng ngũ cán bộ cấp phó tỉnh, lại có thực quyền, đồng thời cũng không phải quá chói mắt, xem như một vị trí quá độ vô cùng tốt.
Hạ Tưởng kỳ thật không phải không nghĩ tới tiền đồ của nhạc phụ, nhạc phụ kinh nghiệm lý lịch đủ, chiến tích cũng có, nhưng là có một chỗ thiếu hụt chính là thời gian ở vị trí nhân vật số một quá ngắn, chẳng những không có đảm nhiệm qua Chủ tịch của một thành phố, đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy cũng mới hơn hai năm, tuy rằng đề bạt lên cũng phù hợp điều kiện, nhưng vẫn còn có chút miễn cưỡng, hơn nữa hiện tại vị trí của tỉnh Yến và thành phố Yến đều rất mấu chốt, khiến cho trung ương chú ý, khả năng vận động rất khó khăn.
Ở tỉnh một cửa của Phạm Duệ Hằng dễ qua, Mai Thái Bình cũng sẽ nể mặt ông mà không làm khó, còn Diệp Thạch Sinh, nếu ông ta ra mặt cầu tình, cũng có thể nắm chắc bảy tám phần sẽ gật đầu, nhưng mấu chốt của vấn đề ở chỗ, từ đó nhạc phụ sẽ thành cái đinh trong mắt Phó gia.
Cho tới nay tranh đấu giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, chỉ là chuyện giữa hai người, không có liên quan đến bạn bè người thân. Hạ Tưởng cũng không muốn kéo nhạc phụ xuông nước, để nhạc phụ trở thành đối tượng cho Phó gia ra tay sửa trị. Hắn có thể ứng phó được âm mưu quỷ kế của Phó Tiên Phong, nhạc phụ chưa chắc sẽ bị Phó gia hãm hại thành công. Cho dù hắn sau khi sự việc xảy ra sẽ trả lại, chẳng may tiền đồ nhạc phụ bởi vậy mà bị hủy, cũng là tiếc nuối cả đời.
Hiện tại vị trí Chủ Tịch thành phố Yến, khẳng định là Phó Tiên Phong đang tranh thủ mạnh mẽ, lúc này Tào Vĩnh Quốc bất ngờ nhảy ra, tất nhiên sẽ dẫn tới sự ghen ghét của Phó gia... Nhưng nghĩ lại, đề nghị của Tống Triêu Độ cũng không phải không có lý, không thể hoàn toàn vì thái độ Phó gia mà vứt bỏ một khối lợi ích có thể giành lấy, Hạ Tưởng không khỏi rơi vào cảnh khó xử, không biết phải làm sao.
Hơi trầm ngâm, mới nói:
- Nhạc phụ khả năng còn muốn giữ nền móng tốt, cháu nhớ lần trước cùng ông ấy nói chuyện, trong lúc vô ý ông ấy nhắc tới, khả năng muốn sau khi mãn khoá, đến thủ đô ở bộ hoặc ủy ban nào đó làm, tuy nhiên suy nghĩ của chú cũng rất có triển vọng, để cháu hỏi ý kiến ông ấy xem sao... Tuy nhiên Phó chủ tịch tỉnh Tống, vị trí Chủ tịch thành phố Yến, bây giờ quả thật là hơ tay vào đã thấy bỏng rát, sợ là không dễ để giành lấy.
Tống Triêu Độ thấy Hạ Tưởng hiểu ngay, trong lòng cũng vui mừng, liền cười một tiếng:
T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m- Khó khăn là khá lớn, nhưng cũng không phải không có chút hy vọng. Tuy nhiên hiện tại cũng không phải chỉ có một vị trí Chủ tịch thành phố Yến có thể tranh thủ, chú còn có một ý kiến để cháu tham khảo —— Đoan Đài ở tỉnh Tây làm Chủ tịch tỉnh, ông ta muốn bồi dưỡng một Phó chủ tịch tỉnh thân tín, vừa mới gọi cho chú để thảo luận vấn đề này, Đoan Đài cũng chủ động nhắc tới Vĩnh Quốc.
Đến tỉnh Tây làm Phó chủ tịch tỉnh cũng là một ý nghĩ không tồi, cho dù nói ra sự cố an toàn của tỉnh Tây xảy ra liên tiếp, hơn nữa đời sau còn từng vì sự cố an toàn rất lớn, liên tiếp có hai vị Chủ tịch tỉnh phải tự nhận lỗi từ chức, nhưng nếu có thể phòng tai nạn từ khi chưa xảy ra, tỉnh Tây cũng là một nơi vô cùng tốt để rèn luyện con người, tuy nhiên Hình Đoan Đài đột nhiên nhớ tới để nhạc phụ tiến đến đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, chẳng lẽ chỉ là vì tăng mạnh khả năng khống chế của ông với bộ máy chính quyền?
Chỉ sợ không hoàn toàn như vậy, Hạ Tưởng trong đầu chợt lóe lên, lập tức ý thức được vấn đề. Chính trị và buôn bán giống nhau, từ trước đến nay là không lợi không làm, việc tốt chủ động đến tận cửa, nhất thiết phải có ẩn tình gì đó. Từ sớm khi Hình Đoan Đài đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh Tây, nguyên Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh Yến Lô Uyên Nguyên đã được điều đến tỉnh Tây đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà quan hệ giữa Lô Uyên Nguyên và Tào Vĩnh Quốc rất tâm đầu ý hợp!
Lô Uyên Nguyên lúc tại tỉnh Yến đảm nhiệm Trưởng ban Tuyên giáo, quan hệ với Hình Đoan Đài rất bình thường, chắc là sau khi Hình Đoan Đài tới tỉnh Tây, quan hệ của hai người vẫn như cũ không có tiến triển gì.
Hình Đoan Đài khẳng định là bị kiềm chế ở vấn đề nhân sự, mà lập trường của Lô Uyên Nguyên không cùng ông nhất trí, hoặc là đồng thời ở bên trong bộ máy chính quyền, quá nhiều Phó chủ tịch tỉnh không nghe theo ông, hiện tại vừa lúc có ghế trống, Hình Đoan Đài liền vô cùng kịp thời mà nghĩ tới Tào Vĩnh Quốc, nếu có thể điều Tào Vĩnh Quốc đến bên cạnh, một là sẽ có một trợ thủ đắc lực, hai là Tào Vĩnh Quốc có thể trở thành cầu nối giữa ông ta và Lô Uyên Nguyên.
- Đến tỉnh Tây cũng không tồi, ngoại trừ Chủ tịch tỉnh Hình ra, Trưởng ban Lô cũng ở tỉnh Tây, nhạc phụ đến đó, có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Hạ Tưởng biết Tống Triêu Độ khẳng định nhiều ít cũng biết một chút nội tình, hắn liền cố ý nói một chút,
- Quan hệ của nhạc phụ và Trưởng ban Lô từ trước đến giờ khá tốt...
- Biết không thể gạt được cậu, cậu cái gì cũng có thể đoán được, ha ha.
Tống Triêu Độ cười ha ha, lúc Hình Đoan Đài gọi điện thoại cho ông còn luôn nhấn mạnh là không muốn nói cho Hạ Tưởng biết tình hình thực tế, tuy nhiên ông lại nói Hạ Tưởng nhất định sẽ đoán được nguyên nhân, kết quả đúng là ông nói đúng.
- Tôi nói rõ với Đoan Đài rồi, tốt nhất là phải nói rõ ràng cho Tiểu Hạ, Đoan Đài lại nói phải khảo nghiệm trí tuệ chính trị của cậu, tôi đã biết điều đó chẳng làm khó được cậu.
Tống Triêu Độ kế tiếp là tóm tắt lại mà nói, thật đúng như Hạ Tưởng đoán, quả thật cùng với suy nghĩ của Hạ Tưởng giống nhau như đúc, Hình Đoan Đài muốn điều Tào Vĩnh Quốc đến bên cạnh, chính là vì tăng mạnh sự khống chế với bộ máy chính quyền, làm hài hòa quan hệ không mấy mật thiết của ông và Lô Uyên Nguyên.