Lý Đinh Sơn chưa từng làm quan từ cơ sở, nhưng y cũng là từ phóng viên nhỏ tiến lên cán bộ trung tầng tòa soạn cấp quốc gia, tiếp xúc đủ loại người nên mạnh hơn Lưu Hà, thậm chí Lưu Thế Hiên nhiều. Từ quần chúng, từ Bí thư tỉnh ủy, thậm chí lãnh đạo quốc gia thì y đều đã tiếp xúc. Mềm lòng chỉ là với người quen với y. Rộng lượng, không cứng rắn là do chưa chạm vào cực hạn của y. Bây giờ Hạ Tưởng chịu thiệt, uy thế của y không thể ngăn lại mà phát ra.
Ngưu Hồng Muội còn không rõ tình hình trước mặt. Theo ả thấy chỉ cần theo sát cây cột Lưu gia, ở Huyện Bá này ai dám động tới ả. Ả nghe Lưu Hà gọi Lý Đinh Sơn là Bí thư Lý liền nghĩ là Bí thư đảng ủy xã nào. Lại thấy Lý Đinh Sơn lớn tiếng nói, ả liền đầy khí thế chỉ vào Lý Đinh Sơn mà nói:
- Anh là Bí thư xã nào, sao nói chuyện với Lưu Hà như vậy? Anh biết cậu ta là ai không? Có biết tôi là ai không?
Dương Bối đúng là không muốn thấy mẹ mình ra vẻ như vậy. Nhưng cô lại rất sợ mẹ nên không dám nhiều lời. Đành phải kéo áo Ngưu Hồng Muội rồi nói:
- Mẹ, đừng nói nữa, mất mặt lắm.
- Mất mặt? Mày còn biết mất mặt? Người ta theo đến tận Huyện Bá, mày không phải nói đã cắt đứt quan hệ với hắn sao? Sao hắn còn có thể đến tìm mày?
Ngưu Hồng Muội không hề nói lý, gào lên với Dương Bối.
- Đủ rồi.
Lý Đinh Sơn rất chán xua tay, hỏi Ngưu Hồng Muội:
- Cô là trưởng phòng văn hóa?
- Đúng, tôi là trưởng phòng văn hóa. Cậu ta là con của Chủ tịch huyện Lưu, anh trêu vào được sao?
Ngưu Hồng Muội đầy tinh tướng nói với Lý Đinh Sơn, lại phát hiện mình thấp hơn Lý Đinh Sơn nhiều, hơn nữa từ đầu đến cuối đều bị uy thế của đối phương chèn ép nên trong lòng rất không vui.
- Cô, đừng nói nữa.
Lưu Hà sợ Ngưu Hồng Muội lại nói lời khó nghe nào nữa, hắn cũng không dám trực tiếp làm quá căng với Lý Đinh Sơn nên vội vàng đứng ra hòa giải.
- Bí thư Lý, tôi giới thiệu một chút. Đây là Ngưu Hồng Muội – phó trưởng phòng văn hóa. Phó Trưởng phòng Ngưu, vị này là Bí thư huyện ủy Lý.
Lưu Hà lấy chức danh mà gọi làm Ngưu Hồng Muội mới đầu không có phản ứng, chờ đến cuối cùng nghe nói là Bí thư huyện ủy Lý, ả không đầu óc cũng hiểu cả Huyện ủy chỉ có thể có một Bí thư Lý. Nói cách khác người trước mặt chính là Bí thư huyện ủy, cũng không là Bí thư đảng ủy xã nào cả. Ngay mặt mà mắng Bí thư huyện ủy? Trong lúc nhất thời đầu óc Ngưu Hồng Muội trở nên trống rỗng, sau đó suy nghĩ thật nhanh. Vừa rồi Lý Đinh Sơn nói Hạ Tưởng là thư ký của y, nói như vậy Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư huyện ủy, thành người tâm phúc của Bí thư huyện ủy?
Mặt Ngưu Hồng Muội cứng đờ lại, sau đó lập tức nở nụ cười;
- Bí thư Lý, hóa ra ngài là Bí thư Lý mới đến nhận chức? Ngài thấy đó, tôi đúng là có mắt không tròng, có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Ả đúng là có Lưu Thế Hiên ủng hộ, nhưng ai ở quan trường chẳng biết sự quan trọng của Bí thư, nắm quyền nhân sự nên nếu muốn động cái mũ phó trưởng phòng văn hóa nhỏ nhoi của ả, Lưu Thế Hiên muốn ngăn cũng không được.
Lý Đinh Sơn không thèm để ý đến Ngưu Hồng Muội, chỉ nói một câu:
- Cán bộ phòng Văn Hóa không phải đều có văn hóa sao?
Y đến bên cạnh Hạ Tưởng, giơ tay đỡ Hạ Tưởng lên:
- Tiểu Hạ, cậu yên tâm, lần trước tôi đã nói tương lai còn dài, hôm nay tôi cũng nói câu đó.
Bí thư huyện ủy tự mình đỡ một thư ký? Dù là ai cũng có thể thấy địa vị của Hạ Tưởng trong mắt Lý Đinh Sơn. Lưu Hà biết một chút tình hình nên không kinh ngạc mấy. Ngưu Hồng Muội lại há hốc mồm, mặt đỏ bừng như ăn cái gì không nuốt nổi, yết hầu run run không nói thành lời. Cũng không biết khiếp sợ vì Lý Đinh Sơn nói, hay là bởi vì Hạ Tưởng được Bí thư huyện ủy tự mình đỡ.
Lưu Hà nghe thấy rõ sự ám chỉ mãnh liệt và khó chịu của Lý Đinh Sơn, trong lòng không cho là đúng. Hắn nghĩ Lý Đinh Sơn mày là trời, là rồng thì đến cái đất Huyện Bá này cũng không làm gì được đâu, chỉ có thể uất ức ngoan ngoãn. Nếu không đến lúc đó không thu được cục diện thì đừng nói muốn lấy thành tích rời đi, có thể làm hết khóa hay không cũng khó nói.
Ngưu Hồng Muội biết mình nói sai. Làm cho Bí thư huyện ủy có ấn tượng không tốt nên rất lo lắng. Lại thấy Lưu Hà ở bên tuy cung kính nhưng ánh mắt lại nhìn đâu đâu, tất nhiên cũng tức giận Lý Đinh Sơn. Ả biết Lưu Hà ỷ vào Lưu Thế Hiên không coi Bí thư huyện ủy vào đâu. Nhưng ả chỉ là một phó trưởng phòng văn hóa nhỏ nhoi, rất dễ dàng thành quân cờ hy sinh. Thấy Lưu Hà không ra mặt nói giúp mình, lại nghĩ vừa rồi mình rất kiêu ngạo với Hạ Tưởng, ả giống như một con chuột bị con mèo bắt được, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư Lý, xem ra Bí thư Lý rất coi trọng hắn. Nếu hắn nói xấu mình trước mặt Bí thư Lý, mình là Phó Trưởng phòng đừng nói là lên làm Trưởng phòng, có lẽ không bao lâu nữa sẽ bị cách chức. Bí thư huyện ủy không động được Phó chủ tịch thường trực, nếu muốn động một cán bộ cấp phó phòng chính quyền chỉ là một câu nói.
Ngay ở trước mặt Lưu Hà nên ả không thể mất mặt đi xin Hạ Tưởng, vội vàng xoay người nói với Dương Bối:
- Bối Bối, Hạ Tưởng là bạn học cũ của con, bạn học đến sao không chào? Từ xa đến Huyện Bá thì dù như thế nào cũng là khách. Có thời gian thì mời Hạ Tưởng đến nhà chơi cho biết nhà.
- Cô, cô có ý gì? Có phải muốn một lần nữa tác thành cho bọn họ? Tôi đã thấy người hám lợi nhưng chưa thấy ai trở mặt không nhận người nhanh như cô?
Lưu Hà đầy kiêu căng nhìn Ngưu Hồng Muội, sau đó nói với Dương Bối:
- Bối Bối, đi với anh.
Nhà hàng nông thôn là một căn nhà một tầng đơn sơ, sân trước phòng không lớn, có mấy cây liễu cành lá dày đang kêu xào xạc trong gió. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất.
Hạ Tưởng đứng giữa Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp, mắt lạnh nhạt nhìn Dương Bối, nhìn cô gái trước kia mình rất yêu. Dương Bối do dự một chút nhìn Lưu Hà, lại nhìn Ngưu Hồng Muội, chỉ duy nhất không nhìn hắn. Tâm trạng hắn rất kém.
Dương Bối thật sự là một cô gái thích quyền quý sao? Nếu có nguyên nhân nào khác khiến cô chia tay, Hạ Tưởng sẽ không trách cô, cũng không ôm giận, có lẽ hoàn toàn tha thứ được cho cô, đồng thời cũng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Nhưng nếu vì cô tham quyền thế của Lưu Hà, hắn cũng sẽ không trách cô. Mỗi người đều có cách theo đuổi hạnh phúc của mình, chẳng qua hắn sẽ hoàn toàn xóa hình ảnh cô khỏi đáy lòng.
Cổ Hợp thấy Hạ Tưởng mặt mày rất bình tĩnh, nghĩ hắn sợ Lưu Hà nên tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
- Không được đi, nói rõ chuyện đi. Đừng nghĩ có thể thích đánh ai thì đánh.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comLưu Hà cười lạnh một tiếng, lớn tiếng gọi ra ngoài:
- Vào một chút cho anh Cổ đây xem.
Lưu Hà vừa dứt lời thì bên ngoài có bốn tên cao to đi đến đứng phía sau Lưu Hà.
Lý Đinh Sơn đã không thể thể giữ được vẻ nho nhã. Y tức giận đến mặt trầm như nước:
- Lưu Hà, anh còn muốn đánh chúng tôi? Tôi nói cho anh chỉ cần anh dám động tới chúng tôi thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Hạ Tưởng thấy tình hình như vậy thì vội vàng tiến lên một bước, cùng Cổ Hợp chắn Lý Đinh Sơn ở phía sau? Lưu Hà thực sự dám đánh Bí thư huyện ủy sao? Trừ phi là hắn điên hoặc không muốn sống.
Ngưu Hồng Muội sợ đến độ mặt trắng bệch, run run không nói thành lời. Lưu Hà muốn đánh Bí thư huyện ủy? Hắn điên rồi sao? Nếu thực sự đánh Bí thư huyện ủy, Huyện Bá này không động đất mới lạ. Chẳng những Lưu Thế Hiên bị liên lụy, Trưởng phòng công an cũng lập tức bị cách chức, còn có ả là Phó trưởng phòng văn hóa nhỏ nhoi nhất định cũng bị liên lụy.
Dương Bối mím môi, mắt rưng rưng như sắp khóc, nhưng lại không nói ra câu Hạ Tưởng muốn nghe.