Quan Thần

Chương 722: Trong tình lý, ngoài ý muốn

Bởi vậy, Triệu Tiểu Phong ngồi trên xe do dự một lát. Khi đang nghĩ ngợi làm thế nào giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt, có nên phái người xuống bắt lấy người đàn ông, giáo huấn một trận cho xong việc hay không? Y không xuống xe, Phó Tiên Tiên cũng sẽ không biết y ở trong xe, chỉ có điều khi y tập trung nhìn, lúc nhìn thấy rõ người bên cạnh Phó Tiên Tiên là Hạ Tưởng, lập tức chấn động!

Sao là Hạ Tưởng? Sao lại có thể là Hạ Tưởng?!

Nếu nói Phó Tiên Tiên khiến Triệu Tiểu Phong có điều lo ngại, Hạ Tưởng lại khiến cho trong lòng y có chút e dè! Bởi vì Hạ Tưởng và ba nhà Khâu, Mai, Ngô đều có quan hệ rắc rối phức tạp, hơn nữa nghe cha nói, Hạ Tưởng dường như còn được Thủ tướng rất yêu thích, nếu y vì sự tình của Hoa Tiểu Đóa dẫn tới trực tiếp tranh cãi cùng Hạ Tưởng, sự tình một khi làm lớn chuyện, sẽ tạo thành chuyện cười cho thiên hạ

Triệu Tiểu Phong không phải sợ Hạ Tưởng, mà là không muốn có bất cứ nhược điểm gì bị Hạ Tưởng phát hiện. Bởi vì y nghiên cứu qua trận giao thủ giữa Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc, biết Hạ Tưởng giỏi bắt tay từ chỗ nhỏ, bắt lấy một lỗ hổng nhỏ nhất của đối thủ, sau đó tìm hiểu nguồn gốc rồi tiêu diệt đối thủ

Tuy rằng giữa y và Hạ Tưởng còn chưa cùng xuất hiện, có lẽ không có khả năng trở thành đối thủ, nhưng bởi vì y có đầu tư ở trong tay Nguyên Minh Lượng, hơn nữa theo như lời Phó Tiên Phong đã nói có thể bởi vì vấn đề đầu tư sẽ có chút xung đột cùng Hạ Tưởng. Bởi vậy, y cũng xem Hạ Tưởng như đối thủ tiềm ẩn

Còn chưa giao thủ, nếu có nhược điểm ở trong tay đối thủ trước, mới là đồ ngu. Lại thêm y cũng nghe phong phanh tin đồn giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên dường như có quan hệ mờ ám mà, hôm nay vừa thấy, quả nhiên, Phó Tiên Tiên còn thân thiết đúc singum cho Hạ Tưởng, càng khiến cho y chắc chắn suy đoán giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên quả nhiên có quan hệ nam nữ, nghĩ đến Phó Tiên Phong còn luôn miệng nói là giữa Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng là trong sạch, y không khỏi buồn cười. Phó Tiên Phong và Hạ Tưởng như nước với lửa, không ngờ em gái ông ta trở thành người tình của Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong khẳng định trong lòng đang rất khó chịu, như đã ăn phải thứ gì đó không tiêu

Sau khi cười nhạo Phó Tiên Phong, Triệu Tiểu Phong quyết định thật nhanh, quyết định làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cả, xoay đi chạy lấy người là xong việc. So với việc lớn, thì dù Hoa Tiểu Đóa có được yêu thích thêm đi nữa, cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi. Đàn bà, luôn sẽ có ngày chơi chán

Không ngờ Hoa Tiểu Đóa không đồng ý như vậy là xong chuyện, một mực đòi đánh gãy hai chân của Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên, báo thù cho chú chó yêu của cô ta. Triệu Tiểu Phong nổi giận lên, dương tay đánh Hoa Tiểu Đóa một bạt tai:

- Đánh gãy chân hai người bọn họ? Đánh gãy thì dễ, việc tiếp sau thì khó! Đừng nói em không cáng đáng nổi, ngay đến anh cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!

Triệu Tiểu Phong hiểu rõ, muốn đấu cùng Hạ Tưởng, phải đấu ở chỗ sáng, thủ đoạn sau lưng hạ độc thủ đánh gãy chân như vậy, không phải người có thân phận như y nên làm. Còn chân Phó Tiên Tiên không phải ai cũng có thể đụng vào. Y và Phó Tiên Phong hợp tác thì hợp tác, y khinh thường Phó Tiên Phong là một chuyện, nhưng phải tôn trọng thế lực phía sau của Phó Tiên Phong lại là một chuyện khác. Cha y sau một nhiệm kỳ nữa sẽ phải hoàn toàn rút lui, Phó gia chẳng những còn có người trong triều, trên địa phương cũng có quan hệ rắc rối khó gỡ

Đừng nói đánh gãy chân Phó Tiên Tiên, chỉ cần làm tróc mảnh da ở chân Phó Tiên Tiên, không chừng về sau Phó gia sẽ từ từ tính sổ trả thù

Sau khi đánh Hoa Tiểu Đóa, Triệu Tiểu Phong mệnh lệnh thu đội chạy lấy người, đi đến bên ngoài, lại có chút hối hận vừa rồi ra tay quá nặng, lại phải tốn thêm mấy trăm ngàn mua một đống lễ vật đem tặng, mới dụ được mỹ nhân nín khóc mỉm cười

Tâm tư của Triệu Tiểu Phong và cách giải quyết hậu quả của y như thế nào, Hạ Tưởng không rõ lắm cũng không quan tâm, bởi vì hắn hiện tại cùng Phó Tiên Tiên vừa nhấm nháp mùi vị vịt nướng, vừa nghe Phó Tiên Tiên nói điều kiện với hắn

- Hôm nay sự tình mỹ nhân cứu anh hùng của tôi thì cho qua, xem như tôi miễn phí kính dâng, không tính ân tình, anh cũng đừng ghi tạc trong lòng, coi như là bồi thường con vịt lần trước tôi tặng anh rồi lại bị tôi ăn sạch, chuyện chúng ta cần bàn, thì có điều kiện trao đổi khác...

Phó Tiên Tiên cũng không có tướng ăn. Đừng nói thục nữ, ngay cả Hạ Tưởng cũng không bằng, day dầu mỡ đầy tay, đầy miệng, y như đứa con nít, trên người còn dính không ít dầu mỡ văng tùm lum

Hạ Tưởng vẻ mặt mỉm cười:

- Cô nói, tôi nghe

Biểu hiện hôm nay của Phó Tiên Tiên, thay đổi cách nhìn phóng khoáng tân thời hồi trước của hắn đối với cô, hoá ra cô cũng có một mặt ghét cái ác như thù, tuy rằng ít nhiều có chút hứng thú tà ác thích trò đùa quái đản, nhưng mặc kệ như thế nào, vừa rồi quả thật là giúp được việc lớn dùm hắn, nếu không mặc kệ mời ai ra mặt, biết hắn là bởi vì một người phụ nữ và một con chó mà dẫn tới xảy ra thảm án, cũng không phải vô cùng vẻ vang.

Có Phó Tiên Tiên ra mặt thì sẽ khác, sau khi thuận lợi giải quyết thảm án, còn không lưu lại di chứng gì, khiến cho tâm tình Hạ Tưởng vô cùng thoải mái, lại rất có hứng thú nhìn ngắm tướng ăn không hề có hình tượng của Phó Tiên Tiên, cười đợi cô mở miệng.

- Tôi muốn đi làm ở nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì

Phó Tiên Tiên lau cái miệng, lại uống một ngụm nước, mới nói:

- Thế nào, giật mình hả?

Hạ Tưởng quả thật hơi giật mình, nhìn bộ dáng Phó Tiên Tiên không giống đang nói giỡn, cười hỏi:

- Vẫn là vì Mai Hiểu Mộc?

Hắn tất nhiên biết rõ Phó Tiên Tiên đến làm ở nhà máy Tiểu Thì, không phải là vì kiếm tiền, cô không thiếu tiền, cũng sẽ không đi để ý mấy đồng mấy xu mà đi làm kiếm về. Ngoại trừ Mai Hiểu Mộc, hắn đoán không ra nhà máy Nghiêm Tiểu Thì có chỗ nào khiến Phó Tiên Tiên cảm thấy hứng thú

- Đoán đúng phân nửa

Phó Tiên Tiên giơ tay lấy khăn giấy lau dầu mỡ ngoài miệng, bởi vì dùng quá sức, khiến đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô càng thêm thu hút ánh mắt người khác

Bờ môi của Phó Tiên Tiên vô cùng gợi cảm, có một độ cong hoàn mỹ mê người. Theo Hạ Tưởng thấy, chỗ quyến rũ mê người nhất trên cả người cô, chính là bờ môi của cô

Hạ Tưởng còn tưởng rằng còn có câu dưới, không ngờ Phó Tiên Tiên một câu nói xong, liền ngậm miệng, sau đó chờ hắn trả lời.

- Để tôi thử xem, không dám bảo đảm

Hạ Tưởng trong lòng thiếu tự tin, từ sau khi quan hệ của hắn và Cổ Ngọc có đột phá, từ trận tuyết lớn năm ngoái thị sát nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì về sau, giữa hắn và Nghiêm Tiểu Thì dường như càng lúc càng xa, bởi vì Nghiêm Tiểu Thì trong một thời gian rất dài rất ít liên hệ với hắn, xác thực mà nói, là cực ít, mấy tháng qua, dường như không hề gọi qua một cuộc điện thoại

Phó Tiên Tiên rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đòi đi làm ở nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, Hạ Tưởng cũng không quan tâm lắm, hắn cũng rõ Phó Tiên Tiên không thể có âm mưu gì. Với tính cách của cô ta, đừng nói cô không có âm mưu, cho dù có, cũng không thoát được ánh mắt của Nghiêm Tiểu Thì. Nếu cô đề xuất, hắn sẽ nể mặt cô ta, giúp cô một lần, coi như là hồi báo sự hỗ trợ hôm nay của cô ta, cũng đáng để hắn gọi một cuộc điện thoại

Cổ Ngọc có cổ phần nhiều nhất trong nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, nếu Nghiêm Tiểu Thì không đáp ứng, thông qua Cổ Ngọc ra mặt, khẳng định cũng có thể được, nhưng Hạ Tưởng không muốn làm căng mối quan hệ với Nghiêm Tiểu Thì. Khi hắn và Cao Kiến Viễn tranh đấu, Nghiêm Tiểu Thì bị hắn lợi dụng, coi như âm thầm giúp được hắn không ít, sau đó cô lại không ghi hận hắn, nên hắn ghi tạc trong lòng sự rộng lượng của cô

Hạ Tưởng lấy điện thoại ra, lại hỏi một câu:

- Cô học chuyên ngành gì?

- Tôi không hiểu kỹ thuật, tôi có thể phụ trách tiêu thụ. Bằng năng lực và quan hệ của tôi, một năm mang đến mấy chục triệu doanh số tiêu thụ cho nhà máy là chuyện nhỏ. Phó Tiên Tiên phỏng chừng khoảng 23 tuổi, nhưng dáng vẻ lại còn rất trẻ con, khác với tướng mạo cô bé con chưa trưởng thành của Tào Thù Lê ở chỗ, tướng mạo của cô giống như cô nữ sinh 16 tuổi, hơn nữa trong lúc vô ý hay để lộ tính hiếu kỳ của một cô bé, nhưng bộ ngực của cô lại vô cùng mãnh liệt, khiến cho Hạ Tưởng chợt nhớ tới đời sau phát minh ra một từ ngữ: đồng nhan cự nhũ (vẻ mặt trẻ con nhưng bộ ngực to tướng)

Lời Phó Tiên Tiên có ăn nói lung tung hay không, Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến, hắn cần chính là trả ân tình, không phải là Phó Tiên Tiên rốt cuộc có thể vì nhà máy mang đến ích lợi gì hay không. Đương nhiên hắn cũng tin tưởng, nếu Phó Tiên Tiên thật sự dụng tâm làm nghiệp vụ, khẳng định sẽ có nguồn tiêu thụ.

Điện thoại Nghiêm Tiểu Thì vừa gọi thì được nhận máy, thanh âm của cô ôn hoà, trực tiếp hỏi:

- Bí thư Hạ, muộn thế này, gọi điện thoại tới, là việc công hay là việc tư? Cótinh thần chỉ thị gì?

Hạ Tưởng nghe ra sự kỳ quái trong lời nói của Nghiêm Tiểu Thì, cũng không để ý tới:

- Có một người muốn làm việc ở nhà máy vật liệu xây dựng, cô xem có thể sắp xếp được hay không?

- Được, không thành vấn đề, cho người đó trực tiếp tới tìm tôi là được…

Sự sảng khoái của Nghiêm Tiểu Thì vượt ra ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, cô đột nhiên dừng lại, lại hỏi:

- Là nam hay là nữ? Là quan hệ gì với Bí thư Hạ, cần tôi chiếu cố tới mức nào? Xin ngài nói rõ, nếu không tôi lĩnh hội sai ý của lãnh đạo, đến lúc đó chọc lãnh đạo mất hứng, là lỗi của tôi.

Hạ Tưởng khẽ cười một tiếng:

- Sao khách khí thế? Cô ta là Phó Tiên Tiên, không cần cô chiếu cố đặc biệt, an bài cô ta phụ trách tiêu thụ là được

- …

Điện thoại hơi trầm mặc trong chốc lát, hơi thở dồn dập vài lần, lại khôi phục bình tĩnh

- Được. Xin anh nói lại với cô ta, hoan nghênh cô ta gia nhập liên minh nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì!... Xin hỏi Bí thư Hạ, còn có chuyện gì không?

- Hết rồi.

Hạ Tưởng cũng lười suy đoán thái độ ôn hoà của Nghiêm Tiểu Thì là vì cái gì, lập tức cắt đứt điện thoại.

- Mặt mũi không nhỏ, cảm ơn lãnh đạo Text được lấy tại http://truyen360.com

Phó Tiên Tiên hì hì cười, giả bộ chắp tay hướng về Hạ Tưởng, đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên điện thoại vang, cô vừa nhìn thấy dãy số gọi đến, liền lấy tay làm một tư thế với Hạ Tưởng, ý là kêu hắn giữ im lặng

Hạ Tưởng vẫn chưa ăn được mấy miếng thịt vịt, tuy rằng lúc nãy đã cùng Mai Hiểu Lâm ăn cơm rồi, nhưng một vòng gây sức ép cũng đã mệt mỏi, vừa lúc liền nhân cơ hội vùi đầu ăn thêm mấy miếng

Vừa mới ăn được hai miếng, lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nghe ra, điện thoại là do Phó Tiên Phong gọi tới —— hắn không phải cố ý muốn nghe lén điện thoại của Phó Tiên Tiên, nhưng Phó Tiên Tiên lại rất lộ liễu không có khách khí, khi nói chuyện cũng không hề có ý tứ kiêng dè hắn...

- Anh quản em ở cùng ai hả?

- Em đang ăn cơm, làm sao nào? Yên tâm, không có lên giường với người khác, cho dù lên giường cùng người khác, cũng không nhất định phải là Hạ Tưởng, thiên hạ cũng không phải chỉ có hắn mới là đàn ông, đàn ông trên đường thiếu gì

Hạ Tưởng thiếu chút nữa phun ra một ngụm cơm

- Anh có thấy phiền không? Ai nói với anh là em đang ở cùng Hạ Tưởng? Được, cho dù em ở cùng hắn đi nữa, liên quan gì đến anh nào? Được, anh nói ở cùng thì ở cùng đó, phải, chúng em đang ăn cơm, sau khi ăn cơm còn đi mướn phòng, ở phòng 1218 khách sạn Bắc Kinh, hoan nghênh đến đây thăm quan học tập!

Phó Tiên Tiên cắt đứt điện thoại, thở hổn hển nói:

- Phó Tiên Phong thật sự là đáng ghét, giống y chang con ruồi bọ. Anh nói xem tôi là người ưu tú như vậy, sao lại có một người anh có gien không thuần khiết như vậy? Tôi luôn hoài nghi anh ta và tôi có phải là cùng một mẹ sinh ra hay không

Hạ Tưởng cười cười, không tiếp lời, trong lòng lại hiện lên một tia nhận biết rõ ràng. Phó Tiên Tiên và hắn ở cùng một chỗ, Phó Tiên Phong lập tức biết được tin tức, từ mặt bên xác định được suy đoán của hắn, người đàn bà ôm chó thật đúng là Tiểu Tam của Triệu Tiểu Phong, người lúc ấy ở trong xe không có đi xuống, thật sự đúng là Triệu Tiểu Phong

Trùng hợp cộng lại với nhau thì không phải là trùng hợp, từ khi người đàn bà ôm chó gọi điện thoại hô lên "Tiểu Phong", sau đó thì chiếc ô tô đến, lại không hề có động tĩnh gì rồi trở lại đường cũ, đến nay thì Phó Tiên Phong gọi điện thoại tới chất vấn Phó Tiên Tiên đang ở cùng ai, tất cả đều thể hiện rõ, không thể có khả năng trùng hợp là có một người "Tiểu Phong" vừa quen biết Phó Tiên Tiên lại quen biết Phó Tiên Phong, và biết hắn là ai!

Cho dù Hạ Tưởng vẫn chưa biết rõ giữa Triệu Tiểu Phong và Nguyên Minh Lượng có giao dịch gì, nhưng hắn biết, cuộc gặp gỡ giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong, chỉ cần là đề cập đến Thương mại nghiệp vụ Trường Cơ, chỉ cần đề cập đến quận Hạ Mã, Triệu Tiểu Phong sẽ không thể không nghe đến tên của hắn.

Một câu của Phó Tiên Tiên hoàn toàn giải tỏa được hết nghi hoặc của Hạ Tưởng:

- Tôi muốn nói với anh một bí mật, anh không được nói với Phó Tiên Phong là tôi nói, Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong gặp gỡ là Phó Tiên Phong kéo mối, Triệu Tiểu Phong cho Nguyên Minh Lượng 3 tỉ coi như đầu tư, cụ thể làm gì tôi không rõ lắm, dù sao Triệu Tiểu Phong yêu cầu tỉ lệ lợi nhuận là 28%...

Hạ Tưởng đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ý mà mỉm cười, 3 tỉ đầu tư lớn, Triệu Tiểu Phong cũng vùi lấp ở quận Hạ Mã, khẳng định là Phó Tiên Phong kéo y xuống nước. Triệu Tiểu Phong cũng thực sự là có tiền, vừa ra tay là 3 tỉ. Tuy nhiên Nguyên Minh Lượng cũng đủ keo kiệt, mới cho y 28% tỉ lệ lợi nhuận, nói rõ thái độ lạc quan cẩn thận của Nguyên Minh Lượng đối với thế cục quận Hạ Mã, không còn là lạc quan mù quáng

Chẳng lẽ nói, Nguyên Minh Lượng nghe được gió thổi cỏ lay gì đó?

Từ trong tin tức của Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng càng thêm kết luận người đàn bà ôm chó vừa rồi là Tiểu Tam của Triệu Tiểu Phong là chuyện thật, đợi trở về gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm, mượn tay cô điều tra rõ tên tuổi người phụ nữ ôm chó ở cùng một tiểu khu với cô ta, hẳn không phải là việc khó gì

Sắc trời dần tối, Hạ Tưởng thấy chuyện với Phó Tiên Tiên cũng đã nói xong, liền nói:

- Không còn sớm, chúng ta cũng nên nói lời tạm biệt

Phó Tiên Tiên giơ tay lấy túi xách nhỏ của cô, từ bên trong lấy ra một xâu chìa khóa:

- Đi, đi theo tôi, dù gì anh cũng phải ngủ khách sạn, còn phải tốn tiền. Tôi có nhà, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi ngủ với tôi đi

Lời này cực kỳ có ý nghĩa lệch lạc, sau khi Phó Tiên Tiên nói xong lại cười khoát tay:

- Anh muốn nghĩ sao thì tôi đành chịu, nhưng hôm nay tôi không có hứng, sẽ không chủ động khiêu khích anh, anh rất an toàn. Đương nhiên nếu chẳng may anh muốn quyến rũ tôi, nếu có thể thành công, tôi cũng không phản đối

Hạ Tưởng vội nói:

- Tôi còn phải gặp một người bạn, không làm phiền cô nữa. Cảm ơn cô đã ra tay giúp tôi một lần, còn cung cấp cho tôi một tin quan trọng

Phó Tiên Tiên là xuất phát từ suy xét gì mà đưa tin cho hắn, hắn chưa từng suy đoán gì nhiều, với tính cách làm theo ý mình của Phó Tiên Tiên, không thể theo lẽ thường mà suy xét

Phó Tiên Tiên cười đắc ý:

- Anh là một người đàn ông, sợ cái gì chứ? Chẳng lẽ lên giường với tôi, anh sẽ chịu thiệt? Thực là nhát gan. Đến Trịnh Nghị còn to gan hơn anh nhiều, vì để dụ tôi, đã đem toàn bộ tin tức giao dịch của Triệu Tiểu Phong và Nguyên Minh Lượng tiết lộ ra ngoài. Tuy nhiên tôi không thích gã ta…

Hoá ra sự tình vẫn là nằm trên người Trịnh Nghị, Hạ Tưởng cười thầm, nếu để Phó Tiên Phong biết là Trịnh Nghị để lộ tin tức, phỏng chừng cũng sẽ thẹn quá thành giận, sau đó lại biết thêm Trịnh Nghị ham muốn sắc đẹp của Phó Tiên Tiên, có ý đồ với Phó Tiên Tiên mới chủ động lộ ra, hẳn là sẽ càng nổi trận lôi đình, cuối cùng ông biết được rốt cuộc là Phó Tiên Tiên nói cho hắn biết nội tình, cũng không biết ông sẽ có cảm tưởng thế nào?

Mặc kệ Phó Tiên Phong sẽ có thái độ gì, trước mắt vẫn là chia tay hòa bình với Phó Tiên Tiên sao cho thỏa đáng, tuy rằng cô ngôn ngữ khiêu khích, Hạ Tưởng lại không có hứng thú đối với tình một đêm gì đó, phất tay nói:

- Không phải vấn đề thiệt hay không thiệt, là vấn đề nguyên tắc, được rồi, một lần nữa cảm ơn tiểu thư Phó Tiên Tiên hôm nay trợ giúp, về sau tới thành phố Yến tìm tôi, tôi lại mời cô ăn cơm

Phó Tiên Tiên hì hì cười, cũng là vẫy vẫy tay:

- Được rồi, đừng tìm lý do, anh sợ tôi thì sợ tôi, đừng lấy vấn đề nguyên tắc ra nói. Đàn ông trước mặt phụ nữ, không có mấy người có nguyên tắc cả, đều là đức tính như nhau. Anh hôm nay là không uống rượu nhiều, rượu vào gan to háo sắc, nói không chừng còn chủ động theo đuôi tôi không rời. Thôi vậy, anh không ngủ với tôi, tôi cũng không miễn cưỡng, tạm biệt

Nói tạm biệt, hai người sóng vai ra cửa chính khách sạn, Phó Tiên Tiên đang muốn đi lấy xe, bỗng nhiên lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, gục ở trên vai Hạ Tưởng, vẻ mặt đỏ bừng nói:

- Không ổn rồi, có lẽ tôi đã phát sốt... Anh sờ đầu của tôi xem?

Vừa rồi còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại phát sốt? Hạ Tưởng giơ tay sờ, thật đúng là, cái trán nóng hừng hực. Hắn vội đỡ lấy Phó Tiên Tiên:

- Tôi đưa cô đi bệnh viện

- Không cần, bệnh cũ, có khi vừa kích động, cộng thêm vừa uống rượu, sẽ tạm thời bị phát sốt trong chốc lát, qua một lát là hạ sốt liền, không sao đâu. Anh đưa tôi về nhà là được, bây giờ tôi không thể lái xe được

Phó Tiên Tiên bộ dáng không giống giả bộ, bước chân cũng có chút phù phiếm, hai mắt còn có chút mê ly

Hạ Tưởng đưa lên xe, đỡ Phó Tiên Tiên ngồi xuống, sau đó khởi động ô tô, dựa theo địa điểm như lời cô nói, một mạch phóng nhanh mà đi

Ban đầu tưởng rằng Phó Tiên Tiên trong chốc lát sẽ đỡ hơn một chút, không ngờ cô tựa vào ghế, hô hấp đều đều từ từ chìm vào giấc ngủ

Hạ Tưởng lắc đầu, thật đúng là một người vô tâm vô lo, vừa rồi hi hi ha ha, đảo mắt thì đã đi sâu vào mộng đẹp, thật sự là đơn giản đến nổi làm cho người ta không nói được lời nào

Khi tới nơi ở của Phó Tiên Tiên, đã hơn 10h đêm rồi, Hạ Tưởng vừa muốn đánh thức cô, bỗng nhiên điện thoại dồn dập mà vang lên, vừa thấy điện thoại gọi đến, là Tiếu Giai gọi đến

Hạ Tưởng trong lòng bỗng nhiên hiện lên một tia dự cảm không hay, Tiếu Giai hiếm khi đêm khuya gọi điện thoại, hơn nữa hôm nay hắn vừa mới nói chuyện điện thoại với cô, theo tình hình chung, cô lại không thể gọi điện thoại tới tìm hắn, trừ phi có sự tình khẩn cấp!

- Xảy ra chuyện gì?

Hạ Tưởng nhận điện thoại liền vội vàng hỏi.

- Không ổn rồi, Tùng Phong Nhi mất tích rồi

Tiếu Giai có chút bối rối nói:

- Cô ta buổi tối đi ra ngoài dạo phố, đã nói là về trước 10h, đến bây giờ còn chưa trở về, Phong nhi nói gì luôn luôn giữ lời, chưa từng thất hứa một lần. Em hơi lo, gọi điện thoại cho cô ta, không ngờ là đã tắt máy rồi. Cô ta một mình ở Bắc Kinh, lạ nước lạ cái, người không về điện thoại lại không gọi được, khẳng định là đã xảy ra chuyện

Hạ Tưởng hơi suy nghĩ:

- Em đừng vội, đưa số điện thoại của Tùng Phong Nhi cho anh, để anh liên lạc với cô ta. Vừa hay anh đang ở Bắc Kinh, em đừng lo lắng quá, nghỉ ngơi cho tốt vào

Hạ Tưởng ngoài miệng nói rất thoải mái, trong lòng lại vô cùng nặng nề, với sự hiểu biết của hắn đối với Tùng Phong Nhi, cũng biết rõ tính cách con người Tùng Phong Nhi không phải không đáng tin cậy, cô rất có tâm cơ, làm việc cũng cực có chừng mực, khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ không quay về, lại càng không tắt máy điện thoại!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất