Đi tới khách sạn Ngân Đô, đây cũng là một trong những sản nghiệp của Nga Ni Trần, cũng may là trong đợt truy quét tội phạm lần này không lan tới khách sạn này, xem như là một chốn thanh tịnh khó có thể có.
Hôm nay Hoa Nhài Vàng cố ý mặc váy ngắn, tuy rằng không phải ngắn lắm nhưng cũng lộ ra bắp chân trắng như phấn, vô cùng mê người. Hoa Nhài Bạc và cô ăn mặc giống nhau, hai cô mỗi cô một vẻ, một người màu vàng, tính tình nhiệt tình như ánh nắng ban ngày, một người màu bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng.
Nếu nói Hoa Nhài Vàng lả lướt như nước thì Hoa Nhài Bạc lại dịu dàng quyến rũ như cây liễu.
Sau khi Hạ Tưởng ngồi xuống, hắn cũng không nói chuyện phiếm mà hỏi thẳng mục đích của hai cô tìm hắn. Trong mắt Hoa Nhài Vàng như có gợn nước lưu chuyển, giọng nói dịu dàng:
- Phó thị trưởng Hạ, muốn chúng em phải làm như thế nào thì ngài mới bằng lòng buông tha cho ba của chúng em?
Vẻ mặt Hoa Nhài Bạc không cam lòng và tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui vẻ:
- Phó thị trưởng Hạ, nếu ngài tha cho ba em một lần thì em và chị gái em … sẽ nghe theo ngài.
Hạ Tưởng không kìm nổi phải bật cười. Hoa Nhài Bạc nói rất thẳng thắn nhưng vẻ mặt lại nghiến răng nghiến lợi, dường như đối với hắn thì hận thấu xương, mà hắn thì cũng không dám tiêu thụ cái ân huệ của hai mỹ nhân đang đứng trước mặt này.
Nhưng hai cô gái đẹp, lời người này nối tiếp người kia, thi triển sát khí hùng mạnh nhất của phụ nữ, dịu dàng và quyến rũ cộng thêm nước mắt, sự nũng nịu đầy hấp dẫn lôi kéo Hạ Tưởng xuống nước. Hạ Tưởng một không thể lạnh lung với hai người, hai không tiện để phẩy tay áo bỏ đi. Trời sinh đàn ông thì khó có thể có lòng quyết tâm và cứng rắn với phụ nữ, nhất là khi đối mặt với các cô gái đẹp thì cũng là lúc đại đa số đàn ông sẽ có những ý nghĩ kỳ quái trong đầu. Hạ Tưởng cũng không có ý tưởng không an phận gì, nhưng hắn bị Hoa Nhài Vàng, Bạc kéo qua kéo lại, cũng hơi bất đắc dĩ. Đang lúc buồn bực thì đột nhiên Hoa Nhài Bạc lại đứng lên.
- Nếu Phó thị trưởng Hạ thấy hai chị em chúng em chướng mắt, cho dù là như vậy thì cũng cho phép chúng em kính Phó thị trưởng Hạ một ly, từ nay chúc ngài đại lộ thênh thang mà tiến bước, còn chúng em đường nhỏ tự đi vậy.
Mấy câu nói đó nghe có chút hào khí, lại có chút đau xót trong cõi lòng. Hạ Tưởng liền bưng chén rượu lên cùng cụng chén với Hoa Nhài Bạc:
- Hy vọng chị em hai cô có một tương lai hạnh phúc.
Lời nói của Hạ Tưởng rất có ngụ ý, Hoa Nhài Vàng, Bạc nghe thấy đều cúi đầu, đôi mắt đỏ lên, thậm chí Hoa Nhài Vàng còn có chút nghẹn ngào.
Hạ Tưởng rất muốn thông cảm cho Hoa Nhài Vàng, Bạc, nhưng hắn lại không biết nên nói từ đâu. Khuyên các cô cái gì? Dường như hết thảy các lời nói đều dư thừa, bởi vì bây giờ các cô ra mặt thay cho Nga Ni Trần, còn đang suy nghĩ lợi dụng ưu thế thân thể của các cô để mưu cầu ích lợi. Cũng không biết là đáng thương hay thật đáng buồn, có lẽ chỉ có điều mỗi người đều khó thoát được vòng vận mệnh hùng mạnh trói buộc.
Chỉ có điều Hạ Tưởng vẫn đang xem nhẹ tâm kế của Hoa Nhài Vàng và Bạc. Một chén rượu xuống bụng thì hắn liền cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mới biết được rằng mưu mô của các cô, trong lòng hắn cười khổ, hắn luôn luôn cẩn thận nhưng không nghĩ được lại trúng chiêu của Hoa Nhài Vàng, Bạc, thật là buồn cười.
Trong thực tế thì đúng thực không buồn cười chút nào, Hạ Tưởng chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng thì đã bị Hoa Nhài Vàng, Bạc đưa lên tầng, lúc ý nghĩ trở lại thanh tỉnh thì cũng là lúc tứ chi bất lực, cũng không biết bị hạ thuốc gì. Sau đó hắn đã được người đỡ vào phòng, xúc cảm vẫn còn nguyên, rõ ràng cảm nhận được hơi thở tràn đầy thanh xuân của Hoa Nhài Vàng, Bạc, cơ thể tuyệt đẹp và co giãn của hai cô, rồi còn cả mùi thơm cơ thể của hai cô xông lên tận mũi.
Bị bắt phải hưởng thụ trái ôm phải ấp trong lúc Hạ Tưởng thì chân không thể nhấc, đầu không thể động, ánh mắt lại có thể chuyển động và có thể thấy rõ được mọi thứ. Căn phòng rất lớn, rất thoải mái, trong phòng một cái giường lớn có thể nằm được ba người, bên trên còn có rải các cánh hoa hồng, còn hắn bị thả lên trên giường, không thể không nói là cực kỳ hưởng thụ.
Ngay từ đầu thì Hoa Nhài Vàng, Bạc dường như nhỏ giọng tranh luận cái gì, vẻ mặt của Hoa Nhài Bạc kiên quyết, vẻ mặt Hoa Nhài Vàng đỏ bừng. Cuối cùng, Hoa Nhài Bạc dường như nóng nảy, đẩy hẳn Hoa Nhài Vàng ra rồi đi tới trước mặt Hạ Tưởng, ánh mắt lớn mật nhìn Hạ Tưởng, trong ánh mắt dường như có sự ủy khuất và không cam, cô đứng sững một hồi rồi bỗng nhiên nước mắt chảy xuống.
Sau đó, cô bắt đầu cởi váy áo - váy áo dễ cởi, lập tức tuột khỏi, một thân thể hoàn mỹ liền trình diện ra trước mặt Hạ Tưởng, một bầu ngực cao ngất, phập phồng và căng tròn. Cho dù dùng hết ánh mắt bắt bẻ của hắn mà bình phẩm thì dáng người của Hoa Nhài Vàng cũng có thể nói là hoàn mỹ hạng nhất, không có bất cứ một tì vết nào.
Tuyệt đối là lễ vật tốt nhất mà trời đất ban tặng cho người đàn ông.
Trong ấn tượng của Hạ Tưởng thì Hoa Nhài Bạc luôn luôn lạnh lùng và giữ khoảng cách nhất định với hắn, mà Hoa Nhài Vàng thì dường như có cảm tình tốt hơn đối với hắn. Không nghĩ tới, người đầu tiên chủ động ngày hôm nay không ngờ lại là Hoa Nhài Bạc. Hạ Tưởng không phải không nghĩ tới muốn ôm hai cô gái này vào ngực, nhưng hiện tại thì đã bị đẩy vào trạng thái đối nghịch, sắp đến thời khắc khai chiến cuối cùng với Nga Ni Trần. Chỉ có điều lúc này hắn không thể động đậy, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoa Nhài Bạc, xin cô không được làm điều xằng bậy.
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, sao mà thế thời thay đổi, một người đàn ông lại ra ám chỉ với một cô gái đẹp để cô không làm điều xằng bậy? Nếu điều này rơi vào tai người khác thì liệu mấy ai tin tưởng? Nhưng quả thật hắn không nghĩ tại đây nên phát sinh ra thêm cái gì, thời cơ không thích hợp, cũng không muốn vì một lần phóng túng mà bị Nga Ni Trần bắt được nhược điểm.
Hoa Nhài Vàng, Bạc có phải là được Nga Ni Trần phái tới hay không thì cũng không phải là điều trọng yếu, quan trọng là chỉ cần các cô đắc thủ thì hắn sẽ bị Nga Ni Trần bám sát gắt gao.
Hoa Nhài Bạc cũng không để cho Hạ Tưởng thêm cơ hội, cô trèo lên giường rồi xé tan áo hắn ra, rồi lại xoay người ngồi trên người Hạ Tưởng. May mắn thế nào mà vị trí cô ngồi lại nằm trên bộ vị mẫn cảm của Hạ Tưởng, dưới sự hấp dẫn cùng mùi hương mê người của một cô gái đẹp, nếu sinh lý của hắn mà không phản ứng thì sẽ không phải là một người đàn ông.
Hoa Nhài Bạc đã nhận ra phía dưới người của Hạ Tưởng biến hóa, vỗn cô đang cố gắng làm ra vẻ mặt lạnh lùng, dù sao cô cũng chưa từng trải qua việc này, nên lập tức mặt cô đỏ lên, càng hiện ra vẻ kiều diễm như hoa, quyến rũ mê người.
Xong rồi, Hạ Tưởng lại nhìn thấy một cảnh tượng Hoa Nhài Vàng đang ở một bên xấu hổ mà thoát y. Cả hai người đều giống nhau, dáng người hoàn mỹ và ma quỷ trên một gương mặt thiên sứ, lại là cặp chị em xinh đẹp như hoa giống nhau như đúc, thử hỏi trên đời này còn có người đàn ông nào có thể ở trước mặt Hoa Nhài Vàng, Bạc mà trong lòng không loạn?
Có khả năng là có đàn ông dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, nhưng không có người nào khi đối mặt với Hoa Nhài Vàng, Bạc đang trần truồng đầy hấp dẫn mà thờ ơ được cả. Hắn muốn động đậy mà không động đậy được, muốn hô lên mà không phát ra được tiếng, hắn chỉ cảm thấy cả người bị đè nén rất khó chịu, thầm nghĩ phải tìm một chỗ để trút ra hết. Nguồn truyện:
Truyện FULLLúc Hoa Nhài Vàng, Bạc gần như lộ ra toàn bộ cơ thể mà đứng ở trước mặt Hạ Tưởng thì là lúc gần như Hạ Tưởng phát cuồng lên. Phần đông đám đàn ông khi gặp một cặp chị em xinh tươi như hoa như ngọc lộ thân hình tuyệt mỹ đầy hấp dẫn đứng trình diễn ở trước mắt thì đều hồn bay phách lạc, nhất là khi hai người đều cởi bộ đồ lót xuống, cả hai thân hình lồ lộ ngay trước mắt Hạ Tưởng. Nếu hắn có thể cử động được thì có lẽ cũng không chút do dự nào mà vồ ngay hai người trước mắt để ăn tươi nuốt sống.
May mắn là hắn không thể cử động.
Sau khi Hoa Nhài Bạc cởi áo của Hạ Tưởng liền muốn cởi tiếp quần của hắn. Quần áo mùa hè mỏng manh, rất dễ cởi, dây nịt mà tháo ra thì cái quần sẽ được cởi xuống. Hạ Tưởng nhắm hai mắt lại, thật mất mặt, tuy rằng nói là diễm phúc đưa đến tận miệng nhưng chẳng khác nào đang bị Hoa Nhài Vàng, Bạc đùa giỡn, khí thế hùng hồn của đàn ông đang ở đâu?
… Đột nhiên, một loạt tiếng đập cửa dồn dập, còn có giọng nói của Tiêu Ngũ từ bên ngoài cửa truyền vào:
- Lãnh đạo, lãnh đạo…
Vốn mặt của Hoa Nhài Vàng, Bạc đã đỏ lựng như máu, cả hai người lúc này đang rất căng thẳng khẩn trương, nhất là Hoa Nhài Vàng, hai tay run rẩy, dường như xụi lơ ở trên người của Hạ Tưởng. Tiếng cửa vang lên thì hai người như con chim nhỏ bị sợ hãi, lập tức nhảy sang một bên, nhanh chóng mặc quần áo, liếc nhìn nhau rồi trong nháy mắt liền làm một hành động khiến Hạ Tưởng không thể tưởng tượng được - vội cánh cửa trong phòng ra, chạy chối chết không dám ngoái đầu nhìn lại.
Phòng này là kiểu căn hộ, bên trong còn có một căn phòng.
Dưới sự trợ giúp của nhân viên khách sạn thì Tiêu Ngũ cũng mở được cửa phòng bước vào, vừa vào tới cửa y nhìn thấy ngay Hạ Tưởng đang ngồi ở trên giường, vẻ mặt tươi cười vô tội, áo quần sạch sẽ, chỉnh chu, bình yên vô sự. Y không khỏi thở dài một tiếng:
- Lãnh đạo làm tôi sợ muốn chết, tôi nhận được điện thoại của Phó thị trưởng Thụy, nói rằng có khả năng ngài gặp chuyện không may, yêu cầu tôi tới khách sạn tìm ngài…
- Cái gì?
Hạ Tưởng kinh ngạc, không phải là do Tiêu Ngũ kịp thời phát hiện mà sự xuất hiện của Tiêu Ngũ không ngờ là được Thụy Căn mật báo, chuyện này rất có ẩn tình:
- Tình huống xảy ra như thế nào?
- Tôi cũng không rõ lắm, Phó thị trưởng Thụy nói rằng ông ta đang đợi ngài gọi điện thoại cho ông ấy.
Tiêu Ngũ cũng phát hiện ra hiện tượng lạ, trên giường thì cánh hoa hồng vẫn còn đó, hơn nữa trong lúc bối rối thì không biết là Hoa Nhài Vàng hay là Hoa Nhài Bạc để quên một chiếc nịt ngực ở trên giường.
- Lãnh đạo, có phải là tôi đến không đúng thời điểm?
- Đừng suy nghĩ bậy bạ, ít nói chuyện lung tung đi.
Hạ Tưởng cười ha hả, vụ bê bối này tuyệt đối không thể để cho người khác biết được.
- Sự tình hôm nay xem như là không phát sinh ra.
Tiêu Ngũ không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười rồi gật gật đầu, tuy nhiên vẻ tươi cười của y có chút hơi mờ ám.
Hạ Tưởng cũng không để ý tới Tiêu Ngũ, tác dụng của thuốc đã qua, hiện tại thì hắn đã hành động được bình thường, vội vàng cùng Tiêu Ngũ thoát ra khỏi hiện trường.
Khi ra tới bên ngoài, ngay tức khắc hắn gọi một cuộc điện thoại cho Thụy Căn.
- Phó thị trưởng Thụy, xin hỏi ngài có gì chỉ giáo?
Giọng điệu của Hạ Tưởng vô cùng khách khí.
- Tôi già rồi, làm sao còn dám chỉ giáo người trẻ tuổi.
Thụy Căn tỏ ra một bộ dạng tang thương rồi nói:
- Chẳng qua là ăn may một chút, mắt tinh một chút mà thôi. Nghe cậu hỏi như vậy chắc hắn không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi.
Tất nhiên Thụy Căn tuyệt không tự nhiên không có việc gì lại tìm hắn như vậy, Hạ Tưởng liền tiếp tục truy vấn:
- Thế cục của thành phố Lang gần đây thì Phó thị trưởng Thụy cũng đã nhìn thấy, ngài đã từng là Phó thị trưởng thường trực, xin ngài phát biểu một chút cái nhìn của ngài, chỉ điểm công tác cho tôi một chút.
- Khụ khụ…
Thụy Căn cũng không biết thực sự là bị ho hay là giả bộ, dù sao sau một loạt tiếng ho rồi nói ra một câu:
- Đã lui rồi thì thôi, cũng không cần nói lung tung
Nói là không nói lung tung nhưng thật ra đây chính là nói ra suy nghĩ của mình. Hạ Tưởng suy nghĩ rồi nói thêm một câu:
- Chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ là vấn đề về thời gian.
Thụy Căn không đầu không đuôi mà nói ra một câu:
- Làm việc cũng không được quá lạc quan, phải làm thật tốt để tránh tình trạng các tính toán bị phá vỡ.
Đây là ám chỉ Cổ Hướng Quốc hay là chỉ Nga Ni Trần? Hạ Tưởng thấy Thụy Căn nói chuyện cứ thích tung sương mù, thì biết rằng ông ta chắc chắn có lo ngại nào đó, vì thế liền cố ý chuyển hướng nói ra một câu:
- Cảm ơn Phó thị trưởng Thụy hôm nay ra tay đúng lúc.
- Tôi cũng đúng lúc ra khỏi nhà thì vừa lúc nhìn thấy cậu và người khác đi cùng nhau, rồi dựa trên lòng tốt của mình mà nhắc nhở Tiêu Ngũ một câu. Rốt cuộc có giúp được cậu hay không thì tôi cũng không dám chắc lắm.
Thụy Căn nói chuyện rất lấp lửng.
Hạ Tưởng xem như hiểu, hắn cười ha hả:
- Phó thị trưởng Thụy, Bắc Kinh không thích hợp làm nơi dưỡng lão, người quá nhiều lại ồn ào, không phải là thành phố thích hợp để ở. Thành phố Yến thì khác, nếu có một khu vườn bên cạnh sông Hạ Mã, có thể xuân ngắm hoa, thu ngắm trăng, hưởng thụ chuyện vui của cõi đời.
- Ý kiến hay.
Hiển nhiên lời nói của Hạ Tưởng rốt cuộc nói đúng tâm sự của Thụy Căn, ông ta liền mỉm cười:
- Trật tự trị an của thành phố Yến so với thành phố Lang thì cũng tốt hơn nhiều, người già cả như tôi thì sợ nhất là bị người nào đó va phải, chỉ cần va vào một cái là có thể ngã gãy xương ngay.
Hạ Tưởng nghe ra ngụ ý của Thụy Căn:
- Nhà ở hai bên bờ của sông Hạ Mã đều là do bạn bè của tôi đầu tư và xây dựng, Phó thị trưởng Thụy coi trọng tiểu khu nào thì ngài nói một tiếng, tôi đảm bảo rằng bọn họ sẽ cho ngài giá cả ưu đãi nhất.
- Nhà ở thì thật ra tôi cũng xem xong rồi, tuy nhiên việc chuyển nhà thì rất phiền toái. Chúng tôi hai vợ chồng già, không được mấy người, sợ là không tiện dọn nhà.
Thụy Căn nói rề rà gần nửa ngày rốt cuộc mới đi thẳng vào vấn đề chính của câu chuyện.
So với sự suy đoán của Hạ Tưởng thì không khác biệt lắm, Thụy Căn là thấy thời cơ chín muồi nên muốn rời khỏi thành phố Lang. Trước kia thì ông ta đang ở dưới bóng râm của Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần, muốn chạy cũng k đi hông được, hiện tại mắt thấy cả đế chế kia lung lay sắp đổ thì không đi lúc này còn đi lúc nào? Nhưng thực ra thì ông ta vẫn lo lắng việc bị Nga Ni Trần trả đũa.
- Để tôi bảo Tiêu Ngũ giúp ngài chuyển nhà, chỉ sợ anh ta tay chân vụng về, nếu chẳng may lỡ tay làm hỏng đồ vật gì của ngài thì ngài cũng không nên oán giận.
Hạ Tưởng đúng lúc đưa ra thiện ý của mình.
Thụy Căn lập tức tiếp nhận câu chuyện.
- Chàng trai Tiêu Ngũ không tồi, có anh ta giúp tôi chuyển nhà thì tôi hoàn toàn yên tâm.
Ông ta cười ha hả vài tiếng rồi nói thêm:
- Tôi già rồi nhưng cũng thích náo nhiệt, có thêm nhiều chàng trai trẻ nữa cũng tốt, khó mấy khi có lần náo nhiệt như vậy.
Nói một hồi lâu nhưng Hạ Tưởng cũng không truy ra thêm ý đồ gì của Thụy Căn, hắn biết rằng cái mà Thụy Căn muốn nói chắc chắn khi tới thời điểm sẽ tự mình nói ra, bởi vì hắn rất hiểu Thụy Căn, đây là người rất có tính nhẫn nại, hơn nữa còn là người chưa thấy thỏ thì chưa thả chim ưng.
Không ngờ trong chớp mắt thì Thụy Căn đã chấm dứt cuộc điện thoại, rốt cuộc chỉ nói thêm một câu:
- Phó thị trưởng Hạ, cảm ơn cậu, cậu là một chàng thanh niên khiến cho người ta phải tin cậy. Khi nào chuyển nhà xong thì tôi sẽ bảo Tiêu Ngũ mang đến cho cậu một lễ vật.
Hạ Tưởng hiểu ý cười, Thụy Căn sẽ không đưa cho hắn những loại lễ vật như trà, thuốc lá, rượu gì đó, mà lễ vật theo như lời ông ta nói có lẽ sẽ đưa cho hắn một niềm vui nào đó.
Khi về đến nhà, sau khi nằm xuống thì Hạ Tưởng thấy trằn trọc, khó có thể đi vào trong giấc ngủ. Lúc này Vệ Tân không ở đây, cô có chuyện nên quay về thành phố Yến. Nếu không, với trạng thái hiện tại của Hạ Tưởng thì hắn sẽ ăn tươi nuốt sống Vệ Tân ngay. Cảnh tượng như mơ lúc vừa rồi với Hoa Nhài Vàng, Bạc thì cho dù hắn không muốn cũng phải miên man bất định, hắn đã cố tình dìm xuống nhưng dáng người hoàn mỹ của hai mỹ nhân này lại luôn hiện lên trước mắt hắn.
Một cô gái hoàn mỹ đã là hiếm có, huống chi lại là hai người? Lại còn hai người giống nhau như đúc? Hạ Tưởng phải thừa nhận rằng mặc dù tự nhận là ý chí của hắn đủ kiên định, nhưng dưới thế công của Hoa Nhài Vàng, Bạc thì hắn bại trận một cách toàn diện, không có sức phản kháng.
Ngày hôm sau, rốt cuộc tiết trời mưa dầm liên miên chấm dứt, mưa tạnh trời quang, thành phố Lang đón một ngày đẹp nhất trong tháng vừa qua. Luồng không khí nhẹ nhàng khoan khoái, tiết trời mát mẻ, trời cao mây xanh, làm cho người ta thấy vui vẻ và thoải mái.
Đương nhiên, những người vui vẻ thoải mái là những người bên ngoài, còn người trong chốn thế tục thì làm sao có một phút giây nào để thả lỏng? Hạ Tưởng vừa lên trụ sở thì liên tiếp nghe được một vài tin tức truyền đến, hắn chỉ biết rằng cuối cùng thì tấm màn lớn của thành phố Lang đang chậm rãi hạ xuống.
Nhất là Dương Minh đã tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì câu đầu tiên mà y nói ra là:
- Tôi là hung thủ giết người, tôi muốn tự thú.
Tuy rằng tình huống hiện tại của y thì không thể xem là tự thú, nhưng ít nhất thì thái độ của y cũng phải biểu lộ ra sự chủ động phối hợp để đi tìm chính nghĩa.
Thứ hai là Thôi Kiến đã thoát khỏi việc nguy hiểm đến tính mạng, đã không còn trở ngại gì, trong vòng một tuần thì có thể xuất viện.
Dương Minh và Thôi Kiến là hai tấm lưới lớn, một tấm lưới bắt Cổ Hướng Quốc, một tấm bắt Nga Ni Trần. Việc cả hai người đồng thời tỉnh lại thì cho thấy có thể cùng lúc thu về cả hai tấm lưới.
Thời gian buổi sáng là các buổi họp theo lệ thường, các buổi họp này mở ra cũng không có tác dụng nhưng lại không thể không có. Vào lúc họp thì biểu hiện của Cổ Hướng Quốc đã gây ra sự chú ý cho mọi người, dường như y đã dỡ được một tảng đá lớn đang treo ở trên đầu, rất nhẹ nhàng, thần sắc điềm tĩnh, thư thái, hơn nữa khi lên tiếng cũng rất dõng dạc. Đừng nói là Ngả Thành Văn khó hiểu mà ngay cả Hạ Tưởng cũng âm thầm ngạc nhiên, không hiểu Cổ Hướng Quốc lại có tấm bùa hộ mệnh nào đây? Nếu không thì sao vào lúc Dương Minh sắp nhận tội, lại tỏ ra một thái độ như đã định liệu hết cả rồi vậy?
Hạ Tưởng tự nhận là cũng có hiểu biết về Cổ Hướng Quốc, biết rõ rằng nếu không phải có sự sắp xếp thì tuyệt nhiên y không thể có biểu hiện như thế được.
Chắc chắn là lại xuất hiện biến số gì.
Vào buổi chiều thì công chuyện cũng không nhiều lắm, trong văn phòng của mình Hạ Tưởng tiếp mấy Cục trưởng tới báo cáo công tác. Khi tới hơn 4 giờ chiều, khi xử lý gần xong các công việc, tạm thời có thể thư giãn đầu óc, lúc này hắn liền lấy điện thoại gọi cho Tống Triêu Độ. Thật không khoa trương mà nói rằng, mười mấy thành phố cấp 3 trong toàn tỉnh, tổng cộng có khoảng hơn 20 Bí thư Thành ủy và Thị trưởng, mười mấy Phó thị trưởng thường trực, nhưng không một người nào có thể bất cứ lúc nào cầm lấy điện thoại là gọi điện thẳng tới Chủ tịch tỉnh.
Chỉ có Hạ Tưởng chẳng những có thể vào bất cứ lúc nào cũng có thể trò chuyện với Chủ tịch tỉnh, mà còn có thể bất cứ lúc nào liên lạc được với số điện thoại cá nhân của một vài Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
- Chủ tịch Tống, gần đây có tin tức gì không ạ?
Hạ Tưởng vừa hỏi thăm dò đồng thời nói ra vẻ khác thường của Cổ Hướng Quốc.
Tống Triêu Độ cũng rất buồn bực:
- Không có, Bắc Kinh và Tỉnh ủy cũng rất bình tĩnh. Gần đây thì Bí thư Phạm rất khiêm tốn, cực kỳ khiêm tốn, đồng thời cũng rất theo sát bước chân của Trung ương, nghe nói có một số Thủ trưởng trong các buổi gặp không công khai thì cũng đã khen ngợi ông ta mấy câu.
Phạm Duệ Hằng đúng lúc lại thay đổi hình tượng, lấy vẻ khiêm tốn, nghe lời để chiếm được thiện cảm của Trung ương, điều này phù hợp với suy nghĩ nhất quán của y. Thật ra, Hạ Tưởng vẫn cho rằng ngay từ khi còn đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực tỉnh thì phong cách làm việc của Phạm Duệ Hằng vẫn đã tỏ ra rất khôn khéo.
Cho dù tỉnh Yến và Bắc Kinh thành lập vành đai kinh tế, cho dù địa vị chính trị và kinh tế dần dần được nâng cao nhưng đây vẫn là một quá trình rất lâu dài. Trước khi thật sự trở thành tỉnh lớn về kinh tế và chính trị, thì tốt nhất là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến không cần có ý tưởng gì cao xa trong chính trị vào lúc này thì mới tốt.
Vừa buông điện thoại của Tống Triêu Độ xuống thì điện thoại liền lại vang lên, bên trong truyền đến giọng nói dồn dập đầy bất an của Anh Thành:
- Phó thị trưởng Hạ, Trần Đại Đầu ở trong ngục sợ tội mà tự sát rồi ạ.