Khuôn mặt Mã Hiểu Yến ửng đỏ, lưu luyến, thậm chí có thể nói là hơi thất vọng từ trong lòng Mã Hiểu Yến đứng dậy, không biết vô tình hay cố ý lại liếc nhìn cái chỗ đang nhô lên theo bản năng của hắn, màu đỏ trên mặt cô càng đậm, đã tới mức đó, không ngờ hắn còn kìm chế được…trong lòng Mã Hiểu Yến thầm kín thở dài.
-Khụ khụ!
An Tại Đào ho khan mấy tiếng, đi ra phia trước ngồi, vội che dấu sự lúng túng của mình. Hắn là thanh niên trẻ tuổi, mặc dù tính chung lại cả kiếp trước và kiếp này đã trải qua mấy chục năm đời người, nhưng thân thể này lại tràn đầy sinh lực của tuổi mới đôi mươi, một cô gái như hoa như ngọc nhào vào lòng mà nếu như hắn không có chút phản ứng nào thì đâu phải là đàn ông. Hơn nữa, hắn cũng không phải không có tình cảm với Mã Hiểu Yến.
-Dạ, y tìm em, nhưng em không muốn nhiều như vậy.
Mã Hiểu Yến lắc đầu, chủ động chuyển đề tài:
-Em sẽ không để anh phải khó xử, dù sao Trần Tân đã lớn tuổi, y muốn làm chủ tịch chỉ là vọng tưởng, trên thành phố sẽ không đồng ý. Em biết, sở dĩ y có tâm tư như vậy là bởi vì em.
An Tại Đào gật đầu:
-Hiểu Yến, tôi cũng nghĩ vậy. Cô tiến lên qua nhanh cũng không phải là chuyện tốt, tốt nhất là đi từng bước một. Cô đừng dính vào chuyện này với Trần Tân, cần nhớ là không được nói lung tung. Mặc kệ y ám chỉ này nọ, cô cứ giả bộ hồ đồ là được. Hiện giờ cô phải tập trung tinh thần và sức lực vào công tác, tranh thủ nhanh chóng tạo được một chút thành tích, sau này sẽ có lợi cho cô.
Mã Hiểu Yến thở dài:
-Anh cũng đừng quá để tâm đến chuyện của em. Thật ra, hiện giờ em thấy lòng mình nguội lạnh, có thể duy trì hiện trang như bây giờ là tốt rồi. Được thì được, không thì cũng chẳng sao, em chỉ mong được tiếp tục công tác bên cạnh anh, cũng không hy vọng gì xa vời. Anh đã vì em làm rất nhiều chuyện, em không thể…
Mã Hiểu Yến nghĩ tới chuyện hắn giúp anh trai và chị dâu chuyển đến Yên Kinh, cảm thấy lòng ấm áp, nhìn An Tại Đào bằng ánh mắt dịu dàng yêu thương, cặp mắt cô như nhoà đi vì xúc động.
Trong số những người thân tín do An Tại Đào bồi dưỡng, Lương Mậu Tài đã thất sủng, Bành Quân đến giờ vẫn chỉ là một phó phòng, lão Lộ vẫn đang giữ chức Phó bí thư ở khu kinh tế mới Tư Hà, chỉ có một mình Tôn Hiểu Linh giành được lợi ích thật sự to lớn. Bề ngoài nhìn vào, Tôn Hiểu Linh theo An Tại Đào được nhiều thứ hơn Mã Hiểu Yến nhiều, nhưng Mã Hiểu Yến lại biết rõ hơn ai hết, An Tại Đào quan tâm đến mình hơn Tôn Hiểu Linh rất nhiều.
Chưa nói gì khác, chỉ riêng việc hắn giúp gia đình ba người của Uyển Thanh Hà chuyển đến Yên Kinh, hắn đã tốn không ít tiền cho việc lo chỗ ở, chuyển hộ khẩu và sắp xếp công việc cho họ. Hơn nữa, hắn làm như vậy, còn có thể thay đổi số phận của gia đình anh chị cô, thậm chí cha mẹ cô, mà điều này thì không thể chỉ dùng tiền mà mua được.
An Tại Đào cười ha hả:
-Còn khách sáo đối với tôi như vậy? Được rồi, Hiểu Yến, cô đi về trước đi, lát nữa Cổ Trường Lăng muốn tới gặp tôi nói chuyện.
Mã Hiểu Yến cười hì hì:
-Lãnh đạo, Trương Hân vừa chật vật rời đi, vị trí chủ tịch bỏ trống, anh hẳn phải rất bận rộn đây! Cổ Trường Lăng tới tìm anh, chỉ sợ cũng là vì cái vị tria này.
An Tại Đào mỉm cười, gật đầu:
-Điều này cũng rất bình thường, đương nhiên, rốt cuộc ai giành được, còn phải chờ xem ý kiến của Thành uỷ, tôi chỉ có quyền đưa ra một lá phiếu thôi.
Mã Hiểu Yến cười cười, cũng không hỏi lại, liền duyên dáng rời đi. Tâm trạng của cô rất tốt, tuy rằng không đạt được "tâm nguyện", nhưng cô biết trong lòng An Tại Đào, trước sau cô vẫn có một vị trí, cho dù vị trí này rất nhỏ, rất bí mật.
Mã Hiểu Yến mới đi được vài phút, Cổ Trường Lăng đã tới. Mới vào cửa, Cổ Trường Lăng liền thở ngắn than dài, có vẻ tâm trạng không được tốt.*
-Sao vậy? Lão Cổ?
An Tại Đào cười hỏi một câu, đưa cho y một điếu thuốc, hai người cùng hút.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL-Ài, Bí thư An, hai ngày nay, ngày nào tôi cũng chạy lên thành phố lo vận động chuyện nâng cấp huyện chúng ta lên thành phố, nhưng báo cáo đã chuyển lên cho Chủ tịch thành phố Đông Phương mà ở đó vẫn không đáp lại, Cục Dân chính căn bản là không dám phê duyệt. Mà tôi đến Uỷ ban nhân dân thành phố hỏi Trưởng ban Thư ký Lãnh, cô ấy cũng không nói gì, chỉ nói là lãnh đạo còn đang xem xét…Đã hơn một tháng, còn muốn xem xét đến bao giờ nữa?
Cổ Trường Lăng nói một hơi dài rồi thở ra một cái.
An Tại Đào cười cười:
-Đừng vội, cứ từ từ đi.
An Tại Đào biết hai ngày nay Cổ Trường Lăng lên thành phố bề ngoài là lo việc nâng cấp huyện lên thành phố, nhưng chủ yếu là lo "lót đường" cho chính mình. Tuy nhiên, theo những gì y vừa biểu lộ, dường như không có tiến triển gì mấy. Hai người nói chuyện phiếm một lúc, vòng tới vòng lui lại trở về đề tài ban đầu.
Cổ Trường Lăng đắn đo một hồi rồi nhỏ giọng nói:
-Bí thư An, ở đây không có người ngoài, tôi có lời muốn nói thẳng.
An Tại Đào khẽ mỉm cười, không chút do dự, liền trực tiếp tỏ thái độ:
-Lão Cổ, chúng ta làm việc với nhau đã lâu, thái độ của tôi, anh cũng hiểu rõ mà. Tôi luôn luôn đề cử anh với thành phố, để anh giữ chức chủ tịch huyện Quy Ninh. Hồi đó Trương Hân là do cấp trên bố trí đưa đến, chúng ta như trứng chọi đá, không có cách nào cưỡng lại, chỉ có thể chấp nhận, nhưng lần này thì tôi muốn cố gắng một phen, cố hết sức tranh thủ. Tôi kiên quyết ủng hộ anh.
Cổ Trường Lăng thở dài:
-Cảm ơn lãnh đạo cất nhắc. Đáng tiếc là tôi không có quan hệ gì ở thành phố, khó đây! Tôi nghe nói Khổng Lâm có quan hệ thân thích với Phó bí thư Thành uỷ Tống Tử Lâm, lại nghe nói Bí thư Trịnh bên Uỷ ban Kỷ luật cũng ủng hộ cô ta… Bí thư An, tôi nghĩ hay là tìm Trưởng ban Đan?
An Tại Đào nhíu mày:
-Lão Cổ, anh có quan hệ với Trưởng ban Đan?
Cổ Trường Lăng hơi xấu hổ:
-Cũng không có quan hệ gì., chỉ là trước kia tôi từng làm Trưởng phòng dưới quyền Trưởng ban Đan. Tôi nghĩ biết đâu lão lãnh đạo có thể nói giúp một lời…
An Tại Đào lắc đầu:
-Lão Cổ, nếu là như vậy, tôi khuyên anh không nên tìm gặp Trưởng ban Đan… Chuyện này tôi cũng không thể nói rõ lý do, tóm lại tốt nhất là anh không nên tìm đến ông ta!
Cổ Trường Lăng mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, khẽ nói:
-Bí thư An, anh chỉ cho tôi con đường sáng đi, tôi thật sự là…
An Tại Đào do dự một hồi, đột nhiên giơ ngón tay cái lên ra dấu, Cổ Trường Lăng cả kinh:
-Ý của anh là Bí thư Trương? Tôi gợi ý với ông ấy?
-Không, không, không!
An Tại Đào liên tục lắc đầu:
-Anh không biết con người của Bí thư Trương, theo hiểu biết của tôi, ông ấy không phải loại lãnh đạo như thế, anh mà tìm tới cửa, sẽ phản tác dụng đấy!
-Phu nhân của Bí thư Trương- Pham gia là giáo viên trường trung học thực nghiệm, con ông ấy là Trương Hạo…
An Tại Đào do dự một hồi, cảm thấy cần phải chỉ dẫn cho Cổ Trường Lăng một chút, kẻo y lại chạy mò mẫm lung tung. Nếu tiếp tục như vậy, e là Khổng Lâm sẽ được ngồi vào vị trí chủ tịch huyện, đây là điều mà An Tại Đào không hề muốn xảy ra.
Chuyện này hắn không thể trực tiếp ra mặt, chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhắc nhở y một chút. Trương Bằng Viễn là một lãnh đạo rất thờ ơ với vật chất, lại rất coi trọng tiền đồ chính trị của mình, nếu Cổ Trường Lăng đén tìm ông "vận động", chắc chắn sẽ bị sập cửa vào mặt, làm cho Trương Bằng Viễn phản cảm. Nhưng lãnh đạo cũng là người, cũng có gia đình, người thân, lãnh đạo cũng không thể từ chối hoàn toàn các mối quan hệ bình thường.
Nói thì cũng chỉ có thể nói tới đó, còn Cổ Trường Lăng có thể lĩnh hội được hay không, có thể thành công được hay không, là chuyện của y.
Chồng của Khổng Lâm-Âu Dương Minh Cường là cháu họ của Phó bí thư Thành uỷ Tống Tử Lâm, mặc dù chỉ là họ xa nhưng trong một xã hội chú trọng tình nghĩa như nước ta thì thân thích vẫn là thân thích, cũng dễ nói chuyện một chút. Chính vì như vậy, Tống Tử Lâm tìm Trương Bằng Viễn, nói giúp mấy câu cho Khổng Lâm. Tuy nhiên Trương Bằng Viễn cũng không tỏ rõ thái độ, không nói là được hay không được, chỉ nói phải khảo sát thêm một thời gian nữa, vả lại cũng muốn nghe ý kiến của Huyện uỷ Quy Ninh v.v…
Thấy thái độ Trương Bằng Viễn có phần mập mờ, Tống Tử Lâm liền ám chỉ Khổng Lâm đến gặp Phó bí thư Thành uỷ, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật Trịnh Phương. Một khi Thành uỷ mở hội nghị thường vụ thảo luận về vấn đề ứng cử viên chức chủ tịch huyện Quy Ninh, có Tống Tử Lâm và Trịnh Phương cùng đề cử Khổng Lâm, Trương Bằng Viễn là Bí thư Thành uỷ cũng phải suy xét ý kiến của hai Phó bí thư Thành uỷ.
…
Ở huyện với An Tại Đào nửa tháng, Mạnh Cúc phải về Nam Dương, mà Hạ Hiểu Tuyết cũng muốn quay lại Yên Kinh lo việc công ty. Dù sao, hai cô cũng không phải là phụ nữ bình thường, đều nắm trong tay một tập đoàn tài chính và công ty lớn, có thể dành thời gian nửa tháng đến với An Tại Đào, là đã cố gắng hết mức rồi.
An Tại Đào đích thân lái xe đưa hai cô đến thành phố, rồi mới lưu luyến xuống xe, giao xe lại cho Mạnh Cúc. Nhìn theo đén khi xe của hai cô mất hút, An Tại Đào mới lên xe Hoàng Thao, anh ta vẫn lái theo sau từ nãy giờ, quay lại Phòng Sơn.
Hắn chuẩn bị buổi chiều đi Uỷ ban nhân dân thử dò xét Đông Phương Du, xem rốt cuộc cô ta có ý kiến thế nào. Về chuyện huyện Quy Ninh nâng cấp lên thành phố, rốt cuộc là đồng ý hoặc là không đồng ý mà Đông Phương Du vẫn không biểu lộ thái độ, rõ ràng là chờ An Tại Đào chủ động tới cửa tìm cô ta.
An Tại Đào đến Thành uỷ, hắn không để Hoàng Thao lái thẳng vào, mà xuống xe trước cửa toà nhà Thành uỷ, sau đó đi vào. Đi chưa được hai bước thì chạm mặt Khổng Lâm. Khổng Lâm mặc một áo khoác ngoài dài màu vàng nhạt, cổ quấn một cái khăn quàng cổ hai màu đỏ và đen, tóc búi sau gáy đen nhánh, nhìn qua thuỳ mị thướt tha, thật sự cũng có mấy phần sắc đẹp.
Nhìn thấy An Tại Đào, Khổng Lâm rõ ràng giật mình kinh ngạc, cô hơi lưỡng lự một chút, rồi nở một nụ cười hơi gượng gạo, chủ động bắt chuyện với An Tại Đào:
-Bí thư An, ngài cũng đến thành phố? Tôi vừa lúc lên thành phố làm chút chuyện.*
-Ồ, Bí thư Lỗ.
An Tại Đào ung dung:
-Tôi tới tìm Đông Phương Du báo cáo công việc.
Nói xong, An Tại Đào vội vã đi tới, lướt ngang qua người Khổng Lâm. Khổng Lâm từ từ xoay người lại, nhìn theo bóng dáng cao lớn phóng khoáng của An Tại Đào đi vào cơ quan Thành uỷ, ánh mắt mơ màng, cũng không biết đang nghĩ gì.