Quan Thanh

Chương 602: Tống Nghênh Xuân Thôi Chức

Báo Đảng của Tỉnh ủy quả thật không phải là nơi dễ chơi. Nhật báo Đông Sơn cũng tương đương với đơn vị cấp Giám đốc sở, trực tiếp chịu sự lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, làm sao mà sợ sự áp chế của Thành ủy của một thành phố cấp địa chứ.

Sau khi Nhật báo Đông Sơn hướng tỉnh báo cáo sự việc, một Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Đông Sơn đã gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân để hỏi về vấn đề này. Tống Nghênh Xuân tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cho là không còn cách nào khác.

Ngay khi sự kiện sắp được bình ổn thì đột nhiên sóng lại gợn lên. Phóng viên Ngưu Khải, đồng thời cũng là người chấp bút cho bài bình luận, trong ngày hội tụ bạn bè đã nhắc lại vấn đề này, khiến cho một số người bạn làm trong nghề truyền thông cảm thấy tổn thương vì bất công.

Ngày hôm sau, một người bạn của Ngưu Khải, là phóng viên Trương Lôi của Nhật báo Tài chính và Kinh tế Đông Sơn đã đến Phòng Sơn để phỏng vấn về vấn đề lệnh cấm rượu. Nhưng tất cả bộ môn của Thành ủy và Ủy ban nhân dân Phòng Sơn đều cự tuyệt phỏng vấn. Mặc dù Trương Lôi đã thông qua nhiều con đường khác nhau để gặp trợ lý Chủ tịch thành phố Trang Ninh, nhưng Trang Ninh trong thời điểm này làm sao dám nhận phỏng vấn nên đành từ chối.

Sau đó, Trương Lôi thông qua nhân vật số một của báo nghiệp Phòng Sơn là Lý Tương để gặp Chủ tịch thành phố An Tại Đào, ý đồ phỏng vấn hắn. Nhưng An Tại Đào tuy rằng không từ chối phỏng vấn, nhưng lúc ấy hắn đang ở khu kinh tế mới Tư Hà để giám sát công trình nông nghiệp sinh thái, trong lúc nhất thời không kịp quay lại, nên việc phỏng vấn An Tại Đào cũng thất bại.

Đương nhiên, cho dù là ở thành phố, An Tại Đào cũng chưa chắc tiếp nhận phỏng vấn của Trương Lôi. Hắn cảm thấy chuyện này không đáng. Dù sao, nếu hắn tiếp nhận phỏng vấn, chẳng khác nào công khai thái độ của hắn và Bí thư Thành ủy không hợp nhau, đối với cá nhân hắn cũng ảnh hưởng không tốt.

Rơi vào đường cùng, Trương Lôi chỉ có thể phỏng vấn một số người dân bình thường ở thành phố. Sau đó căn cứ vào những tin tức đã đưa của các tờ báo khác, kết hợp với thực tế phỏng vấn của y tại Phòng Sơn để viết ra một bài báo với tựa đề "Lệnh cấm rượu ở Phòng Sơn được thực hiện trong nửa năm, vậy con số thống kê là từ đâu có?"

Trương Lôi trong bài báo của mình, không chỉ truy vấn về nguồn gốc thật sự của con số thống kê kia, mà còn dùng lời nói sắc bén của mình để phê bình việc các bộ môn ở thành phố Phòng Sơn cự tuyệt phỏng vấn, nghi ngờ cái gọi là "lệnh cấm rượu" chỉ là bệnh hình thức, cái gọi là "thành quả" cũng chỉ là sự hư cấu nào đó. Trương Lôi hô hào rằng, những bộ môn liên quan của thành phố Phòng Sơn hẳn là phải lập tức công khai chi phí chiêu đãi trong một năm, còn công chúng thì có quyền giám sát nó.

Trong đoạn cuối bài báo, Trương Lôi còn nhắc đến việc phóng viên Nhật báo Đông Sơn bởi vì bài văn phê bình của mình mà bị Thành ủy Phòng Sơn chất vất và làm áp lực khiến phải nghỉ ở nhà một thời gian. Bài báo đăng trên Nhật báo Tài chính và Kinh tế Đông Sơn đã được giới truyền thông trong nước hưởng ứng mãnh liệt, mà được các trang web khác đăng lại.

Tống Nghênh Xuân buổi sáng ngày hôm sau đã đọc được bài báo này. Lúc ấy, ông ta không kìm nổi sự giận dữ, từ phòng làm việc đi xuống lầu, bước vào phòng làm việc của Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Chánh văn phòng Thành ủy Hoàng Phủ Cương, ném tờ báo lên trên bàn, rít lên:

- Thế này là thế nào? Là ai đã cung cấp tài liệu cho phóng viên? Điều tra ngay cho tôi.

Nhật báo Tài chính và Kinh tế Đông Sơn là thể loại báo đô thị. Tống Nghênh Xuân không thể trêu vào báo Đảng, nhưng đối với loại báo chí cố ý khiêu khích này, ông ta không thể chịu đựng được. Thành ủy Phòng Sơn liền phát thông báo, yêu cầu phóng viên Trương Lôi của Nhật báo Tài chính và Kinh tế đến tiếp nhận chất vấn.

Thấy Nhật báo Tài chính và Kinh tế Đông Sơn không thèm để ý đến, Tống Nghênh Xuân thẹn quá hóa giận, lợi dụng uy quyền của Bí thư Thành ủy nhờ pháp luật can thiệp. Sau một tuần, cục công an thành phố Phòng Sơn không ngừng liên hệ với Nhật báo Tài chính và Kinh tế Đông Sơn. Phó chủ nhiệm phòng Điều tra Phan Xuân Sinh, và Trương Vĩ đã hai lần đến gặp người của phòng biên tập tòa soạn, giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ, yêu cầu tòa soạn đưa phóng viên Trương Lôi đến cục Công an Phòng Sơn để tiếp nhận thẩm tra.

Tòa soạn báo thấy tình hình không ổn, liền âm thầm cho phóng viên Trương Lôi nghỉ phép một thời gian.

Trương Lôi không dự đoán được sự nhất thời kích động của mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Xuất phát từ việc bảo vệ an toàn cho bản thân, hành tung của y bắt đầu mơ hồ. Ban ngày thì lang thang bên ngoài, trước 12h đêm y tuyệt đối không dám về nhà. Y chỉ có thể lén lút về nhà. Mỗi lần về nhà thì trước trốn ở một nơi bí mật nào đó, nhờ người nhà xem xét an toàn rồi mới dám chạy lên phòng.

Nhưng những ngày kế tiếp, cảnh sát nhân dân phòng Phá án của cục công an thành phố Phòng Sơn đã không ngừng gọi điện hoặc nhắn tin cho Trương Lôi: "Anh không nên nghĩ sự việc đơn giản như vậy. Mời anh đến Cục công an thành phố Phòng Sơn để chấp nhận điều tra". "Anh trốn không thoát đâu, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra anh". "Tin tức anh đưa rất nghiêm trọng. Chúng tôi cũng không muốn tìm anh, nhưng đây là nhiệm vụ mà cấp trên giao xuống, không thể không hoàn thành". Trương Lôi gọi điện thoại, thỉnh cầu có thể dùng văn bản để trả lời câu hỏi của cảnh sát, nhưng bị từ chối.

Ngày 11 tháng 01, Phó chủ nhiệm phòng Điều tra của Cục Công an Phòng Sơn Phan Xuân Sinh lại mang người đến Nhật báo Tài chính và Kinh tế Đông Sơn, tìm Phó tổng biên tập Vương Hi Luân, yêu cầu tòa soạn khẩn trương thông báo Trương Lôi đến tiếp nhận chất vấn của cảnh sát. Mà lúc này đây, Cục Công an Phòng Sơn còn mang đến thư yêu cầu công dân tiếp nhận điều tra. Còn có chữ ký và con dấu của Cục trưởng Cục công an Hoàng Thu Sinh.

- Phóng viên đưa tin là hành vi theo chức vụ, tòa soạn hẳn là phải bảo vệ an toàn của phóng viên, không thể tùy tiện đưa người đến để tiếp nhận điều tra. Có việc gì thì sẽ có tổ chức ra mặt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Vương Hi Luân nhìn lướt qua cảnh sát mang thư tiếp nhận hỗ trợ điều tra đến, không kìm nổi hít một hơi thật sâu.

Ông làm nghề mười mấy năm nay, chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Không ngờ chính quyền địa phương lại áp dụng lực lượng công an để thực hiện áp lực với một tòa soạn, ý đồ trừng phạt một phóng viên.

- Nếu bởi vì tin tức đã đưa, những bộ môn liên quan không có quyền vô lý gọi phóng viên đến tiếp nhận điều tra. Một khi đã giống trống khua chiêng, kiên trì gọi phóng viên đến phỏng vấn, nên đưa ra lý do và chứng cứ cụ thể chứng minh phóng viên đó đã vi phạm quy định pháp luật.

Vương Hi Luân lại nói.

Phan Xuân Sinh bĩu môi:

- Phó tổng biên tập Vương, chúng tôi chỉ là người chấp pháp, theo trình tự mà làm. Việc này mọi người cứ yên tâm. Chúng tôi nói trắng ra, Trương Lôi đã đưa tin nói xấu hình tượng bộ máy chính đảng, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Tránh né là vô ích, sớm một ngày bảo Trương Lôi tiếp nhận điều tra của cảnh sát. Chúng tôi là nhân viên cảnh vụ, hết thảy đều theo nếp làm việc, còn có thể ăn thịt anh ta sao? Thái độ này của các người chứng minh rằng các người có vấn đề.

- Đã là lãnh đạo thì phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho phóng viên của mình.

Vương Hi Luân thấy thái độ của đối phương cứng rắn, mạnh mẽ thì trong lòng cũng nổi nóng.

Phan Xuân Sinh lạnh lùng, không tranh luận với Vương Hi Luân nữa, phẩy tay bỏ đi. Tuy nhiên, người của Cục công an thành phố Phòng Sơn sau khi rời khỏi tòa soạn báo, thì lại tìm tới tòa soạn chủ quản, là cơ quan Tài chính và Kinh tế Đông Sơn, chỉ trích tòa soạn bao che nhân viên, không phù hộp với trình tự điều tra tư pháp. Lãnh đạo tập đoàn giao trách nhiệm cho lãnh đạo tòa soạn xử lý thích đáng sự kiện, yêu cầu tòa soạn nhanh chóng phối hợp với Thành ủy và Cục Công an thành phố Phòng Sơn.

Trưa ngày 22 tháng Lưu Ngạn, Tổng biên tập Nhật báo Tài chính và Kinh tế Đông Sơn đã nói chuyện điện thoại với Cục trưởng Cục công an thành phố Phòng Sơn Hoàng Thu Sinh. Hoàng Thu Sinh trong điện thoại có vẻ nóng giận, không muốn nói nhiều. Buổi chiều cùng ngày, ba vị lãnh đạo tòa soạn đã đến gặp Hoàng Thu Sinh để trình bày nguyên nhân.

Hoàng Thu Sinh không nói chuyện nguyên nhân, chỉ vào ba vị lãnh đạo:

- Một phóng viên nho nhỏ, vì sao lại trốn tránh sự chất vấn của cảnh sát? Ai cho anh ta lớn gan như vậy? Nếu các người không đem phóng viên đó ra đây, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp tiếp theo.

Hoàng Thu Sinh kiêu ngạo, hống hách khiến cho lãnh đạo tòa soạn không thể nói điều gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất