Trước mắt Tào Mộng Đức đang lúc tranh thủ, tuy nhiên, con trai lớn của Tào Mộng Đức là Bộ trưởng bộ tài chính Tào Quốc Khanh, đem Tào Quốc Khánh đến cơ sở rèn luyện, ví như đến tỉnh Việt Đông làm Bí thư tỉnh ủy cùng là chuyện mà Tào Mộng Đức muốn làm.
Còn có con thứ hai Tào Canh Phóng, Ủy viên thường vụ thành phố trực thuộc Trung ương Tân Môn kiêm Phó Chủ tịch thành phố, Tào Mộng Đức đương nhiên cũng muốn đẩy anh ta lên vị trí Chủ tịch tỉnh.
Một loạt thay đổi này, Tào Mộng Đức cũng khó có thể chọn lựa, ba người còn trai đều muốn đẩy lên.
Cho nên, thật ra bên trong nhà họ Tào ba anh em tranh giành vị trí khá kịch liệt. Ông cụ sẽ lui, ba anh em muốn thăng chức có vẻ khó khăn.
Đây là thời khắc mấu chốt, ba anh em không thể hỗ trợ lẫn nhau. Việc này trong dân chúng thường có, nhưng ở những gia tộc lớn, khi có chuyện, anh em thương tàn là chuyện thường có.
- Ha ha, Triệu Bảo Cương không mượn chút thế còn dùng ai? Dù sao ông ấy cũng sắp lui, ước gì tôi đi mượn thế. Quyền lực này không cần nhiều thời gian nữa đã thành phế thải, dùng một lần, ít nhất còn có thể được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Cậu giỏi lắm, nghĩ chu đáo. Triệu Bảo Cương ra mặt, Tào Chính Đức sao có thể phản kháng. Trước mắt nhà họ Tào đang vội sắp xếp nhân sự, sẽ không nghĩ đến việc cùng Triệu Bảo Cương tốn công sức, không tiện gây gổ với các phe phái khác. Người anh em, cậu đoán xem, Triệu Bảo Cương sẽ xử Tào Chính Đức như thế nào?
Thiết Chiêm Hùng hắng giọng cười nói.
- Nếu lấy mũ y, hẳn là không có khả năng, bởi vì hai nhà Tào - Cố như hổ rình mồi, dù sao cũng phải có lời. Trước mắt Triệu Bảo Cương cũng không còn giữ chức vụ vài ngày nữa, cũng không có khả năng đắc tội nặng quá với liên minh hai nhà Tào - Cố, bất lợi cho việc sắp xếp nhân sự của nhà họ Triệu. Cho nên, tổng hợp mọi phán đoán, cuối cùng là Tào Chính Đức bị điều đến một địa phương xa xôi chờ chết thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ông em, cậu đánh giá sai trái tim quyết đoán của Triệu Bảo Cương. Chứng minh, tính tình cậu vẫn thiên về sự mềm mỏng.
Thiết Chiêm Hùng nói:
- Tuy nhiên, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng.
- Đây là có ý gì?
Diệp Phàm không hiểu.
- Chắc lần này lão Triệu sẽ hạ nhẫn tâm, cậu khó có thể nhờ ông ấy một lần.
Giọng Thiết Chiêm Hùng nghiêm trọng nói.
- Độc đến như thế nào?
Diệp Phàm đến đây thật ra hứng thú.
- Lấy mũ, vào nhà giam cũng có thể, đây là chính trị.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Sao… sao có thể có khả năng đấy, Tào Chính Đức hoàn toàn không có sai gì lớn, cũng không phải thông đồng với địch bán nước, sao có thể có khả năng?
Diệp Phàm không tin.
- Không tin có phải không, chúng ta chờ mai kia xem kịch vui, đến lúc đó cậu thua sẽ mời tôi ăn cơm là được
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Tin, đánh cuộc.
Diệp Phàm tràn đầy tin tưởng.
- Tuy nhiên cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Lão Triệu nếu thực sự hạ sát Tào Chính Đức thì xem ra phiền toái của cậu cũng tới rồi.
Thiết Chiêm Hùng có vẻ vui khi người khác gặp nạn.
- Em thì có gì phiền toái, em chỉ làm một Cục trưởng nhỏ, Triệu Bảo Cương sắp xếp nhân sự cũng không cầu đến chúng ta.
Lão già này sắp xếp nhân sự chắc đều phải là cấp phó tỉnh trở lên. Em chỉ là một cục trưởng nhỏ, nói đến mất mặt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Nếu có ân tình này, cũng phải đến N năm sau, hơn nữa, khi đó em có quyền to mới trả được. Nếu không có cơ hội có quyền to, thì đều thành đồ bỏ đi, đến lúc đó sẽ tức chết lão Triệu, ha ha ha,ôi cái đó rất xa xôi, tạm thời không cần nghĩ đến.
Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên, ngược lại không yên tâm.
-Cậu coi thường chính mình, năng lực của cậu hiện chính cậu cũng không hiểu được, không biết đây là điều may hay không may với cậu, ôi….
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
- Em có năng lực gì, việc này quả thật em cũng không hiểu, anh Thiết có thể nói thêm được không, đừng để em đoán già đoán non.
Diệp Phàm hỏi.
- Mai kia tự biết.
Thiết Chiêm Hùng không nói làm Diệp Phàm càng thấy khó hiểu.
Bảy Ủy viên thường vụ của Ban điều hành quốc lộ Thiên Tường đang ngồi cùng nhau.
- Hôm nay do chỉ huy Trang và sếp Diệp yêu cầu, đặc biệt mở một cuộc họp nhỏ. Chúng ta nói ngắn gọn, việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường đến hiện tại, có chỗ đã tiến hành được hơn nửa.
Tuy nhiên gần đây sườn núi Nguyệt Nga xảy ra vấn đề lớn. Chủ tịch công ty xây dựng số 1 Nam Hoa của Thủy Châu nóng nảy, nói kỳ hạn công trình không thể chậm, nếu chậm bọn họ sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng.
Yêu cầu tổ giải phóng mặt bằng nhanh chóng quyết định vấn đề sườn núi Nguyệt Nga. Ngày hôm qua, đồng chí Diệp Phàm cùng phó tổ trưởng tổ giải phóng mặt bằng Hạ Hải Vĩ đến phân quân khu Đức Bình. Không thể tưởng tượng được, Tư lênh phân quân khu Tào Chính Đức là một phần tử của Đức Bình, chẳng những không hỗ trợ mà còn ngăn cản.
Điều làm người ta không thể chịu được đó là người này không ngờ kiêu ngạo đến nỗi cho người bao vây Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ. Cuối cùng còn muốn bắt người.
Thế này thì Đức Bình sẽ nhanh thành cái gì, một tư lệnh phân quân khu cũng kiêu ngạo như thế, là ai cấp cho y quyền lực.
May mà sau đó không xảy ra chuyện gì loạn hơn. Cầu qua sườn núi Nguyệt Nga là vấn đề lớn, việc này tôi định báo cáo lên Bí thư tỉnh ủy Quách để ông ấy phản ánh với quân ủy một chút về hành vi, lý trí của một số đồng chí.
Tuy nhiên Diệp Phàm nói đã có biện pháp giải quyết, việc này không bàn nữa. Tuy nhiên, ý kiến của tôi, nếu vấn đề Nguyệt Nga có thể giải quyết trong 10 ngày, tôi sẽ báo cáo lên Tỉnh ủy xin chỉ thị, khen thưởng mấy người Diệp Phàm. Các đồng chí có đồng ý không?
Tề Chấn Đào nói tới đây đưa mắt nhìn mọi người.
- Nên thế, tôi đồng ý, sườn Nguyệt Nga là việc khó giải quyết, Tào Chính Đức luôn kiêu ngạo, vả lại, người ta là người quân đội, chính quyền địa phương chúng ta không quản lý được. Điều đó cũng tạo nên một số đồng chí tự cao tự đại. Quốc lộ Thiên Tường là công trình lớn của tỉnh thậm chí là Bộ giao thông, việc này không ngờ lại xảy ra. Nếu đồng chí Diệp Phàm có thể loại bỏ chướng ngại vật này, Tỉnh ủy chắc sẽ đồng ý khen thưởng.
Tần Hoài Bắc Phó Chủ tịch tỉnh không ngờ là người đầu tiên lên tiếng đồng ý.
- Ừ, nên thế, tôi đồng ý.
Phó giám đốc thường vụ sở Giao thông Vi Kiến Minh nói. Sau đó các đồng chí khác đều phát biểu, chỉ có Trương Minh Đường không hé răng, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Tiếp theo đồng chí Diệp Phàm sẽ trình bày một chút về đề tài cuộc họp hôm nay.
Tần Hoài Bắc nói.
- Thưa các vị lãnh đạo, gần đây tôi phụ trách việc phát triển thôn Đại Vũ ở Đức Bình…
Diệp Phàm nói ra khó khăn trong việc phát triển xây dựng thôn Đại Vũ.
- Bí thư Tề, lại muốn thay đổi phương án quy hoạch chắc chắn không ổn. Không thể sửa chữa lại nữa, nếu sửa chữa thì quốc lộ Thiên Tường khi nào mới có thể làm xong?
Vừa rồi bí thư Tề cũng đã nói, quốc lộ Thiên Tường chẳng những là công trình lớn của tỉnh ta, nó còn liên quan đến con đường của ba tỉnh nữa.
Hơn nữa là công trình trọng điểm của Bộ giao thông, được tổng cục hậu cầu Bộ quốc phòng xếp vào những công trình quốc lộ lớn. Không thể coi thường, nếu vì thế cấp trên trách tội thì tất cả chúng ta đều không chịu được.
Đối với việc quốc lộ Thiên Tường đi xuyên qua thôn Đại Vũ, Trương Minh Đường là người phản đối đầu tiên.
- Đúng, Chủ nhiệm Trương nói rất có lý, Quốc lộ Thiên Tường xuyên qua Thôn Đại Vũ chẳng những phải xa thêm trên dưới hai km.
Hơn nữa, như đồng chí Diệp Phàm vừa nói, mặt cắt đường xuyên qua thôn Đại Vũ rộng đến 25 mét, cả vỉa hè lên đến 30m.
Ngoài ra, vì đi qua khu vực nội thành mới của thôn Đại Vũ, cho nên còn phải nghĩ đến an toàn tính mạng của người đi đường, chắc chắn còn phải tính đến việc xây cầu vượt. Như vậy, có thể dự toán phải lên mấy chục triệu. Khoản tiền này ai thanh toán?
Phó giám đốc Sở công an Tỉnh Tiếu Duệ Phong ngôn ngữ sắc bén nhắm ngay vào phương án của Diệp Phàm.
- Tôi biết, thay đổi tuyến đường có chút không hợp lý, nhưng mời các vị lãnh đạo và các đồng chí suy nghĩ đến thực tế kinh tế khó khăn của Đức Bình.
Nếu quốc lộ Thiên Tường đã đi qua thôn Đại Vũ thì ở đây không cần xây thêm đường lớn. Chỉ chếch đi 50m thôi thì tỉnh ta có thêm đến mấy km đường quốc lộ.
Nếu tính về mặt lợi cho dân mà nói, cũng là lợi thật lớn. Nếu nói Đức Bình chúng ta không có tiền, nếu dựa hòan toàn vào sức mình để cải tạo thôn Đại Vũ, còn không tìm được sự ủng hộ của tỉnh sao. Trên tỉnh chẳng lẽ cứ mặc kệ?
Cho nên, nếu có thể mượn quốc lộ Thiên Tường xuyên qua, ít nhất cũng có thể xin một ít kinh phí của Tỉnh.
Trang Thế Thành phản bác nói.
- Đúng, thay đổi một chút có thể không hợp lý, nhưng theo tình hình Đức Bình, thay đổi một chút là khả thi.
Tôi đã nghiên cứu tài liệu mà Diệp Phàm cung cấp, về phương diện quy hoạch đường mà nói, thay đổi tuyến đường là hoàn toàn khả thi, hơn nữa, không phải là việc khó.
Ngoài ra, Diệp Phàm cũng đã hứa, việc giải phóng mặt bằng Đức Bình bọn họ tự phụ trách. Chỉ có điều dự toán ước chừng phải tăng hơn hai mươi triệu đầu tư.
Về khoản tiền này, Diệp Phàm cũng đã nói, Đức Bình có thể góp mười triệu, còn lại hơn mười triệu, hi vọng Bộ chỉ huy có thể ủng hộ.
Tôi đồng ý với đề nghị này của Diệp Phàm, chúng ta đều là cán bộ Nam Phúc, Đức Bình cũng là một phần của tỉnh Nam Phúc chúng ta, nên vì nhân dân Đức Bình tạo phúc. Chúng ta mặc dù thắt lưng buộc bụng một chút, có thể làm cho nhân dân được hạnh phúc hơn, cớ sao không làm?
Vi Kiến Minh nói cũng rất có tình có lý.
- Chuyện thôn Đại Vũ tôi cũng đã nghe qua, bị người ta gọi là thôn rác rưởi. Quốc lộ Thiên Tường nếu như quy hoạch thì cách xa thôn Đại Vũ chừng 500m.
Nếu để một thôn rác rưởi tựa vào ven đường, cũng có tổn hại đến danh tiếng của quốc lộ Thiên Tường. Mọi người thử nghĩ xem, sau khi quốc lộ Thiên tường xây dựng xong, là quốc lộ lớn đi qua ba tỉnh.
Sau này, Giang Đô, An Đông, thậm chí Vân Nam muốn đến Nam Phúc khả năng đều đi qua quốc lộ Thiên Tường, hình tượng cũng rất quan trọng.
Hình tượng của Đức Bình bị hủy thì về lý thuyết cũng là hình tượng Nam Phúc chúng ta bị hủy. Người Trung Quốc chúng ta thích vẻ bề ngoài, tranh giành thì đến phật cũng tranh giành nén hương.
Tần Hoài Bắc dùng phương diện
"Hình tượng" để ủng hộ thay đổi tuyến đường.
- Phó Chủ tịch Tần, kinh phí xây dựng quốc lộ Thiên Tường rất eo hẹp, chúng tôi đều tính toán tỉ mỉ, giờ lấy đâu ra hai mươi triệu?
Chúng ta đều biết rằng, quốc lộ Thiên Tường là công trình bốn trăm triệu, khoản tiền này đã quyết định trước, nếu việc thay đổi tuyến đường cần thêm hai mươi triệu thì khoản tiền này phải tiết kiệm ở các đoạn đường khác.
Nếu vì khoản tiền hai mươi triệu này mà chậm tiến độ hoặc giảm chất lượng ở các đoạn đường khác, trách nhiệm này các vị lãnh đạo đều rõ, không ai chịu được.
Trương Minh Đường khá cay cú, đem chất lượng đường ra để ngăn cản. Chắc chắn các lãnh đạo đều lo lắng đến chất lượng công trình.