- Đúng, vừa rồi phó Chủ tịch tỉnh Tần cũng đã nói đến hình tượng công trình, quốc lộ Thiên Tường trước mắt là quốc lộ tốt nhất của Nam Phúc chúng ta, cũng đại diện cho hình tượng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân.
Thật ra, cũng đại diện cho hình tượng của Bộ Giao thông. Nếu vì đoạn đường giảm chất lượng của một đoạn đường, hình tượng bị phá hỏng, tôi nghĩ lãnh đạo tỉnh ủy, Bộ giao thông sẽ không tha cho chúng ta, còn tổng cục hậu cần bộ quốc phòng sẽ để quốc lộ Quốc phòng như thế sao?
Xây dựng quốc phòng là đặc biệt năgnj nề, chất lượng công trình quan trọng như núi Thái Sơn, nếu xe tăng đi trên đường đã hỏng thì khi xảy ra chiến tranh, đó sẽ phải rơi đầu.
Tiếu Duệ Phong như ăn đạn, mỗi câu nói đều như viên đạn bay ra.
- Ha ha, hai vị lãnh đạo nói cũng nghiêm trọng quá. Giống như vì dự toán tăng lên hai mươi triệu có thể hao tốn hết bốn trăm triệu xây dựng quốc lộ Thiên Tường? Chúng tôi hoàn toàn có thể cam đoan về chất lượng công trình này.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi muốn nghe cao kiến của sếp Diệp. Như thế làm sao bảo đảm chất lượng công trình, tiền không thay đổi so với dự toán mà hoàn thành quốc lộ Thiên Tường.
Nếu chuyện tốt như vậy thì Trương Minh Đường tôi không có gì để nói. Nếu có thể làm được như thế, về sau những công trình lớn của quốc gia đều mời Sếp Diệp ra mặt lập dự toán, ha ha …
Trương Minh Đường cáo già, giọng châm chọc, y tin là Diệp Phàm chỉ nói suông chứ không làm được. Y muốn Diệp Phàm phải cung cấp chứng cứ thật sự, lấy đó để gây khó dễ.
- Đúng vậy, tôi cũng muốn nghe cao kiến của sếp Diệp.
Tiếu Duệ Phong cũng thản nhiên cười nói.
- Hồ Nguyệt Nữ của Thôn Đại Vũ các vị lãnh đạo đều đã nghe nói qua, nhìn qua hiện tại thì chỉ là một hồ rác rưởi. Thực ra, có thể biến thành đồ quý.
Hồ này, chỉ cần làm sạch nước và tạo gợn sóng thì giống như thiên hà. Đức Bình không thiếu nước, có sông Thần Nữ chảy qua, nhưng theo khảo sát của các đồng chí ở Cục xây dựng chúng tôi, thật sự đáy hồ Nguyệt Nữ còn có một con suối lớn.
Trước kia, hồ Nguyệt Nữ do suối chảy ra, thêm nước suối từ trên cao chảy xuống hội tụ lại một chỗ thành hồ Nguyệt Nữ xinh đẹp.
Nếu cải tạo sửa chữa một chút, hồ Nguyệt Nữ lại thành truyền thuyết, thành một thắng cảnh.
Ngoài ra, diện tích hồ Nguyệt Nữ cũng lớn, có thể xây dựng nhiều khu giải trí như du thuyền, các khu giải trí dưới nước. Chúng ta hoàn toàn có thể khai thác hồ Nguyệt Nữ, cùng với giai đoạn xây dựng quốc lộ Thiên Tường đi qua thôn Đại vũ, nói là trọn gói cũng đúng.
Chuyên gia phong thủy nổi tiếng của nước ta Trương Đạo Lâm hôm qua đã chỉ vào Hồ Nguyệt Nữ nói là Thôn Đại Vũ là nơi Thái Cực Bát quái âm dương hội tụ.
Vừa cương vừa nhu thật sự là một nơi phong thủy rất tốt. Thật ra Đức Bình chúng ta không cần ban điều hành quốc lộ Thiên Tường ra nhiều tiền.
Trước mắt mà nói, chỉ là mượn thế của quốc lộ Thiên Tường, mượn tác dụng quán tính của công trình này để xây dựng đường cho thôn Đại Vũ.
Diệp Phàm lấy Trương Đạo Lâm để ngụy trang, lý luận một phen, cũng có lý.
- Tác dụng quán tính? Sếp Diệp, cậu lý luận cao siêu, tôi nghe không hiểu, ha ha…
Trương Minh Đường hắng giọng cười nói.
- Rất đơn giản, hiện tại Đức Bình chúng ta không có tiền, nói là mượn kê đẻ trứng cũng là thường. Quốc lộ Thiên Tường không phải là đang tiến hành sao?
Một công trình nợ một chút tiền cũng không có vấn đề gì, nếu muốn làm mặt đường qua thôn Đại Vũ chắc chắn không quá hai mươi triệu.
Tôi đã báo cáo Bí thư Trang và Chủ tịch Địa khu Lô. Đức Bình chúng tôi không mượn tiền của quốc lộ Thiên Tường, chỉ là mượn thế của quốc lộ Thiên Tường xây dựng đường trước mà thôi.
Không lâu sau, khai thác thôn Đại Vũ, phát triển lên, khoản tiền xây dựng đường chắc chắn sẽ thu hồi được. Cho nên, tôi mới đề xuất Bộ chỉ huy cho phép chúng ta làm tôi.
Số tiền này, chúng tôi khai thác, phát triển thôn Đại Vũ còn cần ủy ban đồng ý. Đương nhiên, nếu không có Bộ chỉ huy bảo đảm, có lẽ nhà thầu sẽ không tin tưởng chúng tôi.
Bọn họ sẽ không chịu đầu tư giai đoạn kia, sẽ đòi Đức Bình chúng tôi lập tức xuất ra hơn hai mươi triệu, hiện tại việc này thật sự có chút khó khăn.
Cũng không riêng gì việc này, khai thác, phát triển thôn Đại Vũ chỉ là xây dựng phương tiện cơ sở ban đầu, nếu tiếp theo thì tốn không dưới trăm triệu.
Trong đó, tôi đề nghị các vị lãnh đạo cân nhắc một chút, vì Đức Bình, vì 80 nghìn dân thôn Đại Vũ cho chúng tôi mượn thế một chút. Ha ha, đây là không có biện pháp nào hơn.
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Sếp Diệp, đề nghị của cậu có chút quá mức, chúng ta sao có thể…
Trương Minh Đường vừa định cãi lại, Tề Chấn Đào đã vung tay ngắt lời hắn hừ nói:
- Chỉ huy Trương, các đồng chí Đức Bình đã nói đến thế, chúng ta đều là cùng một tinht người Nam Phúc, không quan trọng hai mươi triệu.
Chẳng lẽ còn sợ các đồng chí Đức Bình không trả? Đều vì dân chúng, việc này không cần bàn nữa, quyết định như vậy đi, quốc lộ Thiên Tường xuyên qua thôn Đại Vũ.
Phương diện quy hoạch Diệp Phàm cung cấp tài liệu, chỉ huy Vi sửa chữa phương án quy hoạch một chút, việc này phải nhanh, tranh thủ quyết định phương án, lập tức tiến hành giải phóng mặt bằng, chúng ta cùng phối hợp, tranh thủ làm xong nhanh.
- Bí thư Tề, tôi đã xem qua tài liệu sếp Diệp cung cấp, hoàn hoàn có thể trong hai ngày hoàn thành công việc.
Vi Kiến Minh vì mũ quan trên đầu mình, tranh thủ được sự ủng hộ mạnh mẽ của công ty truyền thông Giang Nam, tự
"tạo thế" cho chính mình.
Việc này là thuận nước giong thuyền, đương nhiên là cố sức. Dù sao cũng không là tiền của mình, cho dù sau này Đức Bình không trả khoản tiền này, nợ cũng là nợ công ty công trình. Có thể lợi dụng quyền lực nhà nước, cớ sao không làm.
Trương Minh Đường và Tiếu Duệ Phong biết phản đối cũng vô dụng lại còn làm nhiều người tức giận, không bằng duy trì sự im lặng.
Nguồn: http://truyen360.comBuổi tối, Tổng giám đốc Ngô Hưng Quốc của công ty xây dựng số 1 Nam Hoa Thủy Châu đang ở quán rượu Đức Bình tự mình mở chiêu đãi Diệp Phàm và lãnh đạo tổ giải phóng mặt bằng.
- Sếp Diệp, nếu vấn đề núi Nguyệt Nga không giải quyết xong, đối với công ty chúng tôi thì mỗi ngày tổn thất mấy trăm nghìn. Đề nghị lãnh đạo Tổ giải phóng mặt bằng nghiên cứu đến thực tế công ty chúng tôi, nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Ngô Hưng Quốc giơ chén rượu, tự mình uống. Vấn đề xây dựng cầu ở núi Nguyệt Nga chưa xong nên y có chút nóng nảy.
- Tổng giám đốc Ngô, vấn đề núi Nguyệt Nga là nhiệm vụ của tổ chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng lấy lại khu đất này, tranh thủ sớm khởi công.
Diệp Phàm cười bật cười ha hả, chuyện này nói không ai tin. Ngô Hưng quốc cũng không biết trong đó có mưu kế.
- Cục trưởng Diệp, nghe nói các anh đang định khai thác phát triển hồ Nguyệt Nữ?
Lúc này Hạ Hải Vĩ ngồi bên cạnh cố ý hỏi.
- Đúng vậy, nhiệm vụ của cục xây dựng lần này khá gian nan, sức lực đều tập trung vào việc cải tạo hồ Nguyệt Nữ, các chỗ khác, ôi….
Diệp Phàm vẻ mặt chua xót, thở dài, cùng diễn với Hạ Hải Vĩ.
- Hồ Nguyệt Nữ thật sự là phiền, cục trưởng Diệp đối phó với việc này cũng đủ phiền, hiện giờ núi Nguyệt Nga xảy ra chuyện, anh đã đủ bận rồi.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Đúng vậy, núi Nguyệt Nga cũng làm tôi không có thời gian lo việc khác. Tuy nhiên nếu tổng giám đốc Ngô lên tiếng, sao lại không giải quyết vấn đề núi Nguyệt Nga trước, nếu không thì cầu lớn chậm một ngày, tổng giám đốc Ngô sẽ làm phiền tôi đến chết.
Diệp Phàm cười nói.
- Sếp Diệp, hồ Nguyệt Nữ tôi cũng biết, đó như cái hố rác. Như vậy, sếp Diệp, anh có thể bỏ qua chuyện hồ Nguyệt Nữ mà tập trung vào việc núi Nguyệt Nga không? Về phần hồ Nguyệt Nữ, công ty xây dựng Nam Hoa chúng tôi sẽ giúp các anh dọn dẹp sạch sẽ.
Ngô Hưng Quốc trong lòng hiển nhiên đang chửi
"mẹ nó".
Biết rõ Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ đang giả vờ, còn không phải là vì công ty xây dựng của mình đang nhiều công trình lớn, đơn giản là muốn mình làm không công.
- Việc này, ngại quá, không muốn phiền đến tổng giám đốc Ngô.
Diệp Phàm cố ý giả vờ từ chối một phen. Tổng giám đốc Ngô hận không thể đá cho hắn một cái.
Chỉ có thể cười nói:
- Nói gì vậy, lần này trọng dự án quốc lộ Thiên Tường công ty Nam Hoa chúng tôi trúng thầu nhiều nhất, hợp đồng cũng giá trị lớn nhất, làm một việc nhỏ vì nhân dân Đức Bình cũng nên làm.
Tổng giám đốc Ngô trên mặt mỉm cười, giả vẻ một người nhân nghĩa, đương nhiên là không phải trong lòng cũng nghĩ vậy.
- Nếu tôi từ chối thì bất kính, cảm ơn Tổng giám đốc Ngô, tôi kính anh ba chén.
Diệp Phàm cười giơ chén lên, chuyển sang chuyện khác:
- Ko biết tổng giám đốc Ngô máy móc ngày mai có rảnh không, nếu còn trống thì có thể dành ra mấy cái đi đào hồ Nguyệt Nữ một phen không.Đương nhiên, chi phí máy móc bên chúng tôi cũng sẽ trả tiền.
- Không cần đâu sếp Diệp, chỉ cần vấn đề núi Nguyệt Nga có thể quyết định nhanh, việc giúp cải tạo hồ Nguyệt Nữ coi như công ty Nam Hoa chúng tôi làm việc tốt cho nhân dân Đức Bình đi. Sáng mai, chúng tôi sẽ cho một số máy xúc và xe tải đến giúp. Dù sao máy nhàn rỗi cũng có.
Ngô Hưng Quốc nói, ra vẻ rất thoải mái.
Ra khỏi quán rượu, Hạ Hải Vĩ cười nói:
- Ông em, cậu càng ngày càng khá, có vẻ tham lam vô độ, đến máy móc của người ta cũng không buông tha, ha ha…
- Công ty xây dựng số 1 Nam Hoa là công ty lớn, có mấy khi đến Đức Bình, muốn lau dầu cũng không có cơ hội. Chuyện núi Nguyệt Nga lần này nói là chuyện xấu nhưng ngược lại cũng là chuyện tốt. Tôi nghĩ, cứ để đấy vài ngày rồi tình sau, tin là tổng giám đốc Ngô thành ý sẽ càng ngày càng cao.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Ha ha, ông em quả là lợi hại, chúng ta để đấy cũng tốt, tổng giám đốc Ngô không chịu nổi. Một cây cầu lớn chậm lại, các đoạn đường khác cũng phải dừng thi công, đó cũng đủ phiền rồi. Tuy nhiên việc này không phải lỗi của chúng ta, đó là do khu huấn luyện quân sự. Quốc phòng ngặng như Thái Sơn, lý do này cũng hoàn toàn hợp lý, có thể kéo dài đến đâu thì kéo, đến khi Hồ Nguyệt Nữ xong thì núi Nguyện Nga cũng xong.
- Khoảng mười ngày thì hồ Nguyệt Nữ cũng được dọn sạch rồi, Tuy nhiên nếu thành ý của Tổng giám đốc Ngô lớn, sắp xếp nhiều máy móc đến đấy, cùng với máy móc của công ty xây dựng của cục xây dựng chúng ta, xem ra 10 ngày có thể làm xong hồ Nguyệt Nữ.
Diệp Phàm cười nói.
- Kế mượn kê đẻ trứng ông em dùng rất thành thạo, No, không phải mượn kê đẻ trứng mà căn bản là cậu xảo trá, ha ha.Xảo trá thôi, hơn nữa có tấm biển quốc gia làm khiên, nói làm chuyện tốt cho dân để nói dối, làm tổng giám đốc Ngô cam tâm tình nguyện, tự động làm.
Hạ Hải Vĩ cười ha ha, chuyển sang chuyện khác:
- Thứ trưởng Thiết đi rồi có phải không?