Sau khi nói xong, hắn giống như lão tăng ngồi thiền xếp chân bắt đầu điều tức, những người khác ngoại trừ Lô Vỹ thì giáo sư Lan và giám đốc Cố đều cho rằng Diệp Phàm đang làm trò. Lan Điền Trúc chờ mấy phút không thấy gì lạ đang định mở miệng thì bị giáo sư Lan lấy tay ra dấu ngăn lại.
Nửa giờ sau.
Diệp Phàm mở bừng hai mắt làm mọi người đều sợ hết hồn, bởi vì trong cặp mắt của hắn giờ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo làm người ta phát run. Trong nháy mắt, Diệp Phàm như biến thành một người khác, trên người có một khí thế vô hình quanh quẩn, tựa hồ hắn là một đế vương trên thế gian làm người ta bất giác sinh ra ý niệm hoang đường muốn quỳ xuống lễ bái.
Giáo sư Lan, giám đốc Cố và Điền Trúc đều cho là mình hoa mắt. Lan Điền Trúc còn liều chết dụi dụi mắt, cho là mắt mình nhìn đêm giờ quáng gà rồi, trong lòng hô lớn:
- Đây không phải là thật, cảnh vừa rồi là giả, ánh mắt người sao có thể phát sáng được chứ, thậm chí sáng như đèn, nói là sói phương Bắc cũng không quá đáng.
Chỉ có Lô Vỹ là rõ ràng nhất, trong lòng hoảng hốt:
- Thật là thần quang lợi hại, trưởng lão Lô Tiên Dật đã từng nói, nội kình của võ giả đạt tới cảnh giới bão nguyên quy nhất thì có thể thu liễm thần quang bắn ra mắt. Chẳng lẽ nội kình của anh Diệp đã có thể phóng ra ngoài, đạt tới cảnh giới siêu cao thủ.
Không thể nào!
Đây chính là bản lĩnh của cao thủ siêu cấp cửu đoạn trở lên mới có, gọi là Tiên Thiên tôn giả. Đám trâu bò đó đã vượt qua cực hạn của bản thân, dung hợp thân thể, tiến hành tẩy tủy phạt kinh, dần dần hòa vào thiên nhiên. Trưởng lão nhà họ Lô có nói trăm năm trước đã gặp qua cao thủ như vậy, hiện giờ thì tuyệt không thấy. Nghe nói trưởng lão Võ Đang Trương Hữu Trần là một vị
"Tiên Thiên tôn giả", là một siêu cao thủ thập đoạn nhưng lão đã 120 tuổi rồi, còn sống hay không cũng khó biết, là một tượng đài của võ thuật Trung Quốc.
Ngay cả trưởng lão Lô Tiên Dật đến 100 tuổi mới luyện thành cảnh giới có thể phóng nội kình, có thể cách không ba mét hút được đồ vật, là đại Vũ Sư thất đoạn ở cảnh giới Thuần Hóa a! Anh Diệp mới bao nhiêu tuổi, nghe nói mới tròn 18 tuổi, cho dù là tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nào, trừ khi đem nội kình tu luyện đời trước dung hợp vào.
Vừa rồi chắc là mình hoa mắt, tuy nhiên khí thế trên người hắn đúng là vô cùng uy phong, phảng phất khí phách bá vương. Chỉ trong nháy mắt đã biến đổi bản thân, so với Khai bi thủ tâm thuật của nhà họ Lô còn khí phách hơn......
Trong lúc Lô Vỹ đang âm thầm hoảng sợ suy nghĩ miên man, Diệp Phàm đã đưa tay để lên thạch quan dùng ý thức thi triển ra mắt thần
"Ưng Nhãn thuật" để thấy được các mối ghép. Từ hai tay của hắn, nội kình từ từ thoát ra tiếp xúc với loại vật chất đặc thù dùng để nối ghép. Dĩ nhiên khí nội kình này chỉ có thể nói là một loại cảm giác, không thể nhìn thấy. Mặc dù Diệp Phàm Ưng Nhãn thuật nhạy bén cũng vậy, nếu như có thể nhìn thấy được thì lúc đó chính là nội kình
"Tiên Thiên".
Chỉ mình Lô Vỹ mới cảm nhận được một chút nội kình dao động của Diệp Phàm, giáo sư Lan, giám đốc Cố và Lan Điền Trúc còn tưởng rằng hắn phát điên sờ soạng vào thạch quan chẳng biết làm gì. Thậm chí Lan Điền Trúc còn hoài nghi động tác của Diệp Phàm giống cương thi sống lại.
Sau mười mấy phút đồng hồ tiếp xúc lên hết một mối ghép, bàn tay của Diệp Phàm nắm được vật dùng để niêm cất quan tài, đó là một viên ngọc giống như một viên thuốc tễ. Hắn giả bộ rụt tay vào ngực rồi thuận tiện nhét viên ngọc vào túi áo, đây là bí mật của Diệp Phàm không muốn cho người khác biết được, chắc là sau này có thể là một món tài lộc.
Cứ với tốc độ khoảng mười lăm phút là đi hết một mối ghép, qua chừng mấy giờ Diệp Phàm đã mệt rã rời, cuối cùng cũng đến mối ghép kết thúc. Hắn đang định đứng dậy thì đột nhiên trong quan tài truyền ra một khối không khí quái dị khổng lồ trào thẳng vào huyệt Tổ Khiếu của lòng bàn tay. Diệp Phàm hoảng hốt, còn tưởng đâu rằng gặp phải khí âm của thi thể trong quan tài.
Hắn vội vàng dồn một chút nội kình cuối cùng trong cơ thể đễ chống đỡ luồng khí quái dị mạnh mẽ này. Hơn nữa Diệp Phàm cũng cảm thấy luồng khí tức này thuộc loại thuần âm, lại càng khẳng định mình gặp phải khí âm sát trong truyền thuyết.
Trong lúc hắn đang liều mạng chống đỡ thì đám người giáo sư Lan chỉ thấy bàn tay của Diệp Phàm đang đặt dính lên mối ghép cuối cùng, trên mặt đầm đìa mồ hôi, hai bên má phập phồng thì đều ngơ ngác không biết hắn giở trò quỷ gì.
Giằng co đến một canh giờ.
Đúng lúc Diệp Phàm cảm giác thân thể mềm nhũn, định hô một tiếng
"Xong đời" rồi thì trong đầu vang lên một tiếng
"Ầm", rồi chợt có một vòng tròn cực kỳ chói mắt thêm vào năm vòng tròn cũ trong đầu. Nguồn truyện:
Truyện FULL- Thằng cụ nó, làm giật cả mình, không ngờ lại có thể ngoài ý muốn đột phá đến giai đoạn Luyện Kính của thuật dưỡng sinh tầng thứ sáu. Ha ha...... Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị âm khí trong quan tài cắn nuốt. Chắc là dương khí trong người của thiếu gia đây quá thuần khiết nên cuối cùng đã chế trụ, hay nói đúng hơn là hoàn toàn dung hợp mới khiến cho công lực đột phá.
Diệp Phàm mắng thầm một câu, trong lòng dĩ nhiên vui mừng như điên. Vốn thuật dưỡng sinh đột phá lên một tầng khó như lên trời, sư phụ Phí chính là một nhân chứng sống, còn có thêm Lý Viêm Đình. Người ta vất vả tu luyện mấy chục năm cũng mới chỉ đạt tới giai đoạn Khai Nguyên tầng thứ tư, bản thân mình chó ngáp phải ruồi nên mới thần tốc như vậy, xem ra chiếc quan tài này đúng là phúc tinh của mình, đúng là thăng quan phát tài mà.
Hắn đang mơ màng nghĩ vậy, có biết đâu là thực sự bản thân mình đã được thăng quan trong cuộc họp thường vụ vừa rồi.
Diệp Phàm tiếp tục ngồi xếp bằng điều tức thêm chừng nửa giờ nữa rồi mới mở mắt kêu lớn:
- Hoành Sơn, đưa cho tôi một bình Nhị Oa Đầu. Lô Vỹ, bày hương án tế tổ, chuẩn bị mở quan tài.
Lão quản gia Lô Thế Trừng đã sớm chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Lô Vỹ, lão quản gia và vệ sĩ Lô Đinh cùng cung kính quỳ xuống dập đầu chín lần, Diệp Phàm cũng thắp mấy cây hương chuẩn bị lễ bái thì Lô Vỹ đột nhiên hô lớn:
- Anh Diệp, hôm nay hai chúng ta học theo Lưu, Quan, Trương thời tam quốc kết nghĩa đào nguyên thành anh em nhé?
- Công tử!
Quản gia Lô Thế Trừng buột miệng nói khẽ, chắc là muốn ngăn cản. Lão cho là Diệp Phàm còn chưa đủ phân lượng để kết nghĩa anh em với Lô Vỹ. Nhà họ Lô là vương tộc thời xưa, cho dù hiện giờ cũng là một thế gia hùng mạnh, tuy nói không nổi danh như thời xưa nhưng ở trong giới kinh doanh và chính trị đều có người.
- Chú Lô, không cần phải nói, cháu đã quyết định rồi. Anh Diệp, đồng ý nhé?
Lô Vỹ nhắc lại, gã vẫn hơi lo lắng là Diệp Phàm không chịu. Nội kình thâm hậu của Diệp Phàm làm gã vô cùng bội phục, do đó đoán sư phụ sau lưng của hắn còn mạnh hơn nữa, cao nhân ẩn sĩ như vậy chắc gì đã đoái hoài đến thế gia ngoài đời như mình.
- Tốt! Em Lô nói vậy mà anh từ chối thì thất lễ rồi, ha ha......Vậy thì anh cũng nên lễ bái lão tổ tông nhà họ Lô đã.
Diệp Phàm nghĩ một lát rồi quyết định rất nhanh, kết nghĩa anh em cùng Lô Vỹ cũng không thiệt thòi gì. Tuy nói Lô Vỹ hơi kiêu ngạo nhưng đối với bản thân mình hết sức chân thành.
Hơn nữa căn cơ của nhà họ Lô sâu dày, sau này nói không chừng còn cần mượn lực. Trong xã hội hiện đại không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không còn vô duyên vô cớ hận, nói trắng ra là hai bên cùng có lợi, tuy nhiên có thể giữ được một phần chân thành cũng đã là không tồi. Diệp Phàm không phải là tham lam muốn dựa vào gia thế của Lô Vỹ, chẳng qua chỉ thấy người thanh niên này hợp với hắn, còn về Lô Vỹ chắc là nhìn trúng thân thủ của mình.
Hai người thận trọng lấy thạch quan của lão tổ tông nhà họ Lô làm chứng, quỳ xuống ba lần lạy chín lần, dập đầu kết bái thành anh em khác họ. Cả hai cũng không thề thốt hoa hòe gì, chỉ đơn giản quỳ xuống dập đầu uống liền ba chén rượu lớn.
- Mở quan tài!
Lô Vỹ hét lớn một tiếng, khung cảnh đột nhiên trở nên hết sức nghiêm trang.
- Giáo sư Lan, chú có thể dùng xẻng sắt cạy vào chỗ mỗi ghép của quan tài.
Diệp Phàm chỉ dẫn.