Quan Thuật

Chương 1252: Một đôi quỷ sắc già

Đâu có bị hắn làm cho sợ hãi, Diệp Dung nói:

- Thủ đô là của Kiều gia chúng ta rồi, ông làm vậy không phải đẩy người ta đi sao.

Tôi lại cảm thấy thằng nhóc này không tồi, có nguyên tắc và chủ kiến của riêng mình, mặc dù là nhìn thấy ngươi củaỦy viên bộ Chính trị cũng không sợ, cái này gọi là gan dạ sáng suốt.

Ông không nhìn thấy, đến cả quan to cấp tỉnh bộ này thấy ông, toàn thân cũng chẳng tự nhiên được chút nào.

Nói khó nghe chút, lần trước có ông Chủ tịch tỉnh đến nhà chúng ta, mông chỉ dám ngồi một nửa sô pha. Sau khi tôi pha trà, hắn vì không cẩn thận, thiếu chút nữa liền đánh rơi xuống dưới sô pha.

Người ta là Chủ tịch tỉnh, còn sợ ông như vậy. Thế mà Diệp Phàm, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, sự gan dạ sáng suốt kia lại càng không có gì để nói.

Người như thế, tôi cảm thấy hắn có một cái gốc kiêu hùng.

Diệp Dung nhìn người cũng nhìn tương đối chuẩn, dù sao cũng là phu nhân của Kiều Viễn Sơn.

- Nếu bà biết cậu ta có một cái gốc kiêu hùng, vậy bà cũng biết, kiêu hùng kết cục cuối cùng đều phải bước lên "đoạn đầu đài", năm đó mấy bá chủ ở Phổ Hải, người nào không phải kiêu hùng, nhưng cuối cùng thế nào? Không một ai có kết cục tốt.

Cho nên, tôi hiện tại đang tôi luyện cậu ta, chính là muốn cậu ta kiềm chế bạo khí, kiềm chế mới là tố chất tốt để lên cao thêm một cấp lãnh đạo.

Diệp Dung, không cần xem khả năng kiềm chế của thằng nhóc này, không phải người bình thường có thể làm được. Hắn khi nào hỏa hậu đến, thì có thể bước vào cửa Kiều gia.

Ở cương vị Phó giám đốc sở tính khí có chút bốc đồng còn được, đến khi là Giám đốc sở rồi, quản lý cả một thành phố, kiềm chế là tố chất bắt buộc phải có

Bằng không, một thành phố, mấy triệu nhân khẩu đều trong tay mình, mỗi tiếng nói mỗi cử động của mình, đều là khuôn mẫu, tấm gương cho toàn thành phố.

Toàn thành phố mấy triệu dân nhìn vào. Có lẽ chỉ một câu nói không đúng cũng có thể khiến đối thủ nắm được thóp, mà khiến cho bao nhiêu cố gắng của mình đổ xuống sông xuống biển.

Ngọc không mài không sáng. Thằng nhóc này, hiện tại góc cạnh còn nhiều lắm, chưa dùng được đâu, để đến lúc hắn vào nhà tù lại hại Viên Viên, không bằng đánh trước một phen, mài đến lúc thật không được thì bỏ, khỏi đến lúc hại người hại cả mình.

Kiều Viễn Sơn nói thế nhưng đúng là tình hình thực tế, Diệp Dung nghe xong cảm thấy cũng có chút có lý.

- Tuy nhiên, tấm lòng cậu ta vẫn không tồi, ông xem xem, chúng ta chưa làm gì cho cậu ấy, mà cậu ấy một lòng lại nghĩ cho Kiều gia chúng ta.

Năng lực của Trương Vệ Thanh tuy tôi không rõ ràng lắm, nhưng, người có thể ngồi vào cái vị trí kia như cậu ấy tuyệt đối là một người tài, giơ tay không đánh khuôn mặt tươi cười của người khác, lão Kiều, ông cũng nên kiềm chế một chút.

. Tôi cảm giác vừa rồi ông còn có điểm giống một lãnh đạo nhà nước thượng tọa, hống hách thật sự.

Thực ra, trong lòng ông lúc nào chẳng tồn tại ý nghĩ về sự ưu việt của nhà họ Kiều. Chỉ có điều người trong cuộc không bằng người tỉnh táo ngoài cuộc.

Diệp Dung thản nhiên nói.

- Thôi vậy, việc này về sau nói sau, Trương Vệ Thanh thật sự là một nhân tài, chuyện này cậu ta xử lý không tồi, tôi cho cậu ta thêm năm điểm.

Kiều Viễn Sơn khoát tay áo, khép hờ mắt thưởng thức trà, Diệp Dung cũng không hé răng, biết chồng phiền lòng rất nhiều chuyện, vị trí càng cao, càng khó vững chắc chỗ ngồi. Đây là cái gọi là chỗ cao không thắng hàn sở trí. Cho nên, yên lặng hãm trà cho chồng

Cha của Tống Thiến Thiến, Tống Bạch An là một tiểu thương nhân, mở một quán rượu nhỏ, đương nhiên không bằng các nhà hàng loại sao, nhưng gia sản cũng có chừng vài triệu.

Ở thủ đô cũng chỉ có thể xem như nhà có chút tài sản. Cho nên, Tống gia cũng sống trong tứ hợp viện, hai tầng, gạch hồng ngói hồng có vẻ vừa tao nhã lại xa hoa, hơn nữa tường vây, diện tích khoảng chừng có tam bốn trăm mét vuông.

Diệp Phàm lái xe đến Land Rover rồi dừng xe trước cửa.

Tống Thiến Thiến và em trai Diệp Tử đệ đến cửa nghênh đón, Tống gia cũng phái người con cả cùng đến, cũng chính cán bộ đương đảm nhiệm khu ban Tổ chức Trưởng phòng Tống Ninh Kiệt.

- Anh hai, anh ấy là đại ca của em Tống Ninh Kiệt.

Tống Thiến Thiến nhiệt tình giới thiệu nói, tuy rằng Tống Thiến Thiến chỉ biết Diệp Phàm ở thành phố Ngư Đồng đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật, nhưng, luôn cảm giác anh có năng lượng lớn. Cho nên, sau khi về nhà cũng thận trọng yêu cầu người trong nhà phải nhiệt tình với Diệp Phàm một chút.

Tuy nhiên, lời nói Tống Thiến Thiến hiển nhiên không làm cho người của Tống gia coi trọng. Người của Tống gia luôn cảm thấy chính mình là người thủ đô, nhà lại có chút tiền, hơn nữa Tống Ninh Kiệt cũng là một ông quan.

Hơn nữa nhậm chức ở ban Tổ chức cán bộ, so với Diệp gia đến từ Cổ Xuyên kia thì cao quý nhiều lắm. Diệp gia muốn cùng Tống gia dạm hỏi, đũa mốc đòi chọc mâm son, cho nên, còn phải xem Tống gia thái độ thế nào, quyền chủ động là của Tống gia...

- Xin chào Trưởng phòng Tống.

Diệp Phàm nhiệt tình đưa tay ra bắt.

- Ừ, xin chào.

Tống Ninh Kiệt sau vài giây ngạc nhiên đã lấy lại bình tĩnh, lịch sự bắt tay Diệp Phàm, không mặn không nhạt.

- Đây là bạn gái tôi, Kiều Viên Viên.

Diệp Phàm giới thiệu nói, Kiều Viên Viên cũng cùng Tống Ninh Kiệt chào hỏi nhau, rồi mấy người đi vào trong viện.

Phát hiện sân đại sảnh của Tống gia tương đối lớn, bên trong bày bốn chiếc bàn tròn lớn, đến cả chỗ đất trống trong khuôn viên có trồng đại thụ cũng bày 5 chiếc bàn như thế. Đã có một nửa khách đến, đang ngồi ở bàn trên nói chuyện phiếm nịnh hót nhiệt liệt, đúng là phồn hoa.

Gặp Diệp Phàm đang cùng đi với Tống Ninh Kiệt, các vị khách đều bắt đầu chú ý Diệp Phàm.

Tuy nhiên, hiển nhiên, điểm sáng của Diệp Phàm đều bị Kiều Viên Viên lấy đi rồi, nhóm đàn ông kia ánh mắt đều tập trung vào đại mỹ nữ Kiều Viên Viên, nên Diệp Phàm bị bỏ qua.

Kiều Viên Viên vừa thấy, liền bước gần Diệp Phàm hơn, làm ra bộ dạng yểu điệu vô cùng hạnh phúc đi nép vào Diệp Phàm bước vào đại sảnh.

Đi vào đến đại sảnh, Tống Ninh Kiệt hướng đến chiếc bàn tròn ở giữa mà bước trước. Diệp Phàm cùng Kiều Viên Viên theo ở phía sau, Diệp Tử Kỳ và Tống Thiến Thiến theo sát sau đó. Toàn bộ khách khứa đều nhìn chằm chằm vào đám người đang đi đến này, đôi tiếng xì xào không biết họ đến từ đâu.

Đúng lúc này, bên ngoài có một chàng trai bước vào, có chút bộ dạng tương tự Tống Ninh kiệt, đoán nếu không phải huynh đệ thì cũng là anh em họ. Chàng trai này từ xa đã liền hô:

- Anh, Chủ tịch quận Mai tới rồi, Chủ tịch quận Mai tới rồi.

- Chủ tịch quận Mai tới rồi...

Nhóm khách khứa lập tức sôi bàn tán, trong mắt nhiều người đều là hâm mộ, cũng có người là đố kị.

Mà những người lớn tuổi ban đầu ngồi ở trên bàn cùng với Tống gia đều đứng lên, mà tốc độ của Tống Ninh Kiệt lại càng không chậm, vài bước đã bước ra đến cửa, theo phía sau là tốp người ngồi ở bàn chính.

Diệp Phàm và Kiều Viên Viên dừng bước, quay đầu nhìn lại, cũng muốn nhìn một chút Chủ tịch quận Mai là ai.

Không lâu sau, một người có cái mặt tròn, bụng bia ưỡn ra, tuổi tầm trung niên phúc hậu chậm rãi bước vào đại sảnh như một ngôi sao.

Lúc này, Tống Thiến Thiến vừa nhìn thấy mặt người đàn ông bên cạnh đi theo một người thanh niên trên mặt đầy những nốt tàn nhang, thì thân mình có chút run rẩy và lại càng hướng về phía Diệp Tử Kỳ, giống như có chút sợ hãi.

- Sao thế Thiến Thiến, có phải không thoải mái không.

Diệp Tử Kỳ cũng cảm giác được bạn gái mình đang run, nhẹ nên hỏi nhỏ.

- Không... Không có gì?

Tống Thiến Thiến nói, tuy nhiên, Diệp Phàm đã chú ý tới ánh mắt Tống Thiến Thiến có chút khinh ghét, theo ánh mắt nhìn lại, phát hiện người thanh niên có tàn nhang kia cũng đang nhìn Tống Thiến Thiến, ban đầu là vẻ mặt tươi cười, vừa thấy Diệp Tử Kỳ, thì nụ cười kia tắt lại..

- Chủ tịch của quận nào?

Diệp Phàm nhẹ giọng hỏi Tống Thiến Thiến.

- Phó chủ tịch quận Triều Dương, thực ra nên gọi là Phó bí thư Mai mới đúng, bởi vì hắn là Phó bí thư quản lý Đảng Quần chúng quận Triều Dương, là lãnh đạo của đại ca em. Vừa rồi anh họ em không hiểu này, cho nên, kêu loạn lênThiến Thiến nói.

- Phó bí thư Mai, mời ngồi.

Tống Ninh Kiệt mặt tươi cười, nhiệt tình địa tiếp đón Phó bí thư Mai mời lên trên an tọa, đi theo Phó bí thư Mai còn có hai người đàn ông trung niên cùng với một cậu thanh niên mặt lắm tàn nhang, tổng cộng bốn người, đều được Tống Ninh Kiệt tiếp đón trong đại sảnh và mời lên thượng tọa.

Mà Diệp Phàm, tự nhiên bị Tống Ninh Kiệt tạm thời lãng quên. Chính xác là đã quên, bởi vì Tống Ninh Kiệt còn đang để mắt đến cái vị trí cục phó trưởng phòng, mà vị Phó bí thư Mai này là phân công quản lý tổ chức công tác Phó bí thư chuyên trách, hiển nhiên ý kiến của ông ta lớn lắm.

Không thể tưởng được vị đại thần này bình thường khinh thường mình lắm mà hôm nay không ngờ lại đến Tống gia, thực sự chút vẻ vang cho kẻ hèn này, cảm giác vui mừng lắm. Tống Ninh Kiệt đương nhiên là được sủng ái mà đâm ra lo sợ, cúi gập người xuống, tận tâm thể hiện sự cung kính, phục vụ ông ta.

Sắp xếp xong đoàn của Phó bí thư Mai, người kia thanh niên mặt lắm tàn nhang kia đột nhiên quay sang Tống Thiến Thiến cười nói:

- Thiến Thiến, đã lâu không gặp, đến bên này ngồi đi.

Người thanh niên vỗ vào một bên còn trống.

Thấy Tống Thiến Thiến không nhúc nhích, Tống Ninh Kiệt sắc mặt có vẻ khó coi, liền nói với em gái:

- Thiến Thiến, Bỉ Văn bảo em ngồi thì em cứ ngồi, cũng vừa hay còn trống một chỗ.

- Không cần đâu, em ngồi cùng với các bạn của anh hai được rồi.

Tống Thiến Thiến lắc lắc đầu.

Lúc này, cha của Tống Thiến Thiến Bạch An quay sang phía Diệp Phàm nói:

- Bàn bên cạnh còn có chỗ trống, các ngươi đi sang bên cạnh ngồi đi. Thiến Thiến ngồi ở lại, ba người bọn họ tự mình ăn là được.

- Để tôi sang ngồi cùng họ.

Tống Thiến Thiến kiên quyết đi cùng Diệp Phàm tới bàn bên cạnh. Kiều Viên Viên mặt trầm xuống đã muốn phát hỏa, tuy nhiên, cánh tay bị Diệp Phàm nhẹ nhàng nắm lấy, nên cũng liền nhịn xuống.

- Lợi thế quỷ!

Kiều Viên Viên không kìm nổi càu nhàu nhỏ một câu.

- Thôi nào, mọi người đều như thế.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng không để ý. Dù nói Tống gia không tiếp Diệp gia chúng ta, Diệp gia chỉ có cưới Tống Thiến Thiến, về sau Tống gia, Diệp gia tôi không quen cũng tốt, đỡ cho lúc ấy chuyện phiền toái càng nhiều hơn...

Phó chủ tịch quận Mai kia ánh mắt dõi theo Diệp Phàm, đến Kiều Viên Viên thì dừng lại hồi lâu mới thu trở về. Về phần cậu thanh niên mặt đầy tàn nhang kia, ánh mắt dừng ở người Kiều Viên Viên hồi lâu mà vẫn không kiềm chế để thu trở về, y như mắt của con sói ác vậy, nhíu mày thẳng với Kiều Viên Viên rồi mới thu ánh mắt về.

Bày đồ ăn lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Một con dê già và một con dê trẻ…

Kiều Viên Viên không kìm nổi lại càu nhàu một câu.

- Ha ha, cho thấy Viên Viên nhà ta có chút sắc đẹp, làm mê muội lũ đàn ông trong thiên hạ.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, cảm giác chân bị kẹp đau nhức, nhíu nhíu mày, nhưng đành phải nhịn.

Cái này, đương nhiên là tác phẩm của Kiều Viên Viên. Cô nàng này biết Diệp Phàm có nội kình trong người, cho nên, ra tay tuyệt không chút lưu tình, ra sức cắn răng nhéo một cái. Phỏng chừng đến cả một khối thịt lớn cũng phải xanh tím.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất