Có đồng chí trong lòng đã không ngừng hối hận. Nếu sớm biết như vậy đã đi hoạt hoạt động một phen, không thể ngờ đợt huấn luyện lần này lại gắt gao đến thế, đúng là bất ngờ.
Đương nhiên, sát khí này chỉ lóe lên một khắc rồi biến mất. Sau đó, sát khí lại chuyển thành nụ cười. Vì rất nhiều đồng chí trong nháy mắt đã nghĩ đến chuyện tạo mối quan hệ tốt với các Cán bộ lớp, có lẽ sẽ mò được chút lợi ích thực tế gì đó.
Trưởng ban Triệu đi rồi, buổi sáng cũng không có hoạt động gì, vẫn còn cách giờ ăn trưa nửa tiếng, thầy Lý Chủ nhiệm lớp yêu cầu mọi người làm quen một chút, để giao lưu trước với nhau. Nguồn truyện:
Truyện FULLThầy Lý vừa mới nói xong, Diệp Phàm đã có nhiều đồng chí vây quanh. Dĩ nhiên, như lớp trưởng Tần Thiên Minh, hai lớp phó Đường Lâm cùng với Yên Phi xung quanh cũng có rất nhiều người vây quanh. Những người không chen chúc vào được thì bèn lựa chọn nhân vật thứ tư trong các cán bộ lớp Diệp Phàm này.
Đương nhiên, cũng có một số đồng chí thấy chiều qua Diệp Phàm có thể tùy tiện nói đùa vài câu với Chủ tích Trấn mà suy ngẫm ra một số giá trị. Nên, sau đó, có không ít đồng chí vây quanh Diệp Phàm.
Hơn nữa, hầu hết đều là cán bộ địa phương. Kể ra cán bộ địa phương cũng hơi ít, số người có thể tiến vào Ban cán bộ lớp không nhiều lắm. Khác với Tần Thiên Minh, Đường Lâm là những cán bộ công tác ở Ủy ban trung ương quốc gia.
Dù là đồng chí Yên Phi thì cũng giữ một chức Chủ tịch quận nhỏ nhoi ở Thủ đô. Còn về phần ủy viên học tập, ủy viên vui chơi giải trí và đời sống đều là đồng chí nữ. Đồng chí nữ có lực ngưng tụ ít hơn các đồng chí nam một chút.
Hơn nữa, mấy đồng chí này dáng vẻ cũng tàm tạm, không thể quy về cấp bậc khủng long, trước mặt mấy vị cán bộ nữ thùy mị thướt tha, ngoại trừ mấy đồng chí nữ vây quanh, cũng có thưa thớt mấy cán bộ khác, so với bốn vị lớp trưởng thì ít người hơn nhiều.
Bởi vậy, đã hiện rõ một vòng luẩn quẩn, bốn vị lớp trưởng với ba vị ủy viên giống như tâm vòng tròn, dường như đã lập tức hình thành những vòng tròn khác nhau trong lớp nâng cao.
Còn uỷ viên Ban Tổ chức Trung ương Kiều Không Thành nghe nói là xuất thân từ Ban Tổ chức Trung ương, hơn nữa lại mang họ Kiều. Cho nên, mọi người tự nhiên gán cho anh ta vào nhà họ Kiều ở Bắc Kinh. Thành ra, số người tụ tập chỗ anh ta cũng không ít.
Còn Ủy viên học tập Ứng Ngọc Ngọc dáng vẻ không tệ, người bên chỗ cô ấy cũng được.
Chỉ có ủy viên vui chơi giải trí cuộc sống Tiền Thanh Trúc ăn mặc khá mộc mạc, có ít người nhất. Hơn nữa, những người trong vòng trong dường như đang đánh giá người của vòng tròn khác.
Mà các chủ nhân, dường như lớp trưởng Tần Thiên Minh cùng với lớp phó thứ nhất Đường Lâm đã bắt đầu đọ mắt rồi. Hai người trông thì có vẻ lễ phép gật đầu với nhau. Kỳ thực, trong nháy mắt, đôi mắt ưng của Diệp Phàm đã phát hiện trong mắt của họ lóe lên một tia sát khí khó có thể phát hiện được.
"Nơi thị phi…" Diệp Phàm trong lòng thở dài, cố gắng tươi cười với các bạn học, trong đó có một số là quan lớn cấp Giám đốc sở Phó giám đốc.
Hơn nữa, vào vòng tròn của Diệp Phàm có hai quan lớn cấp thứ trưởng. Bọn họ là Thứ trưởng bộ đường sắt Thôi Nhất Tân, Thứ trưởng bộ vệ sinh Trương Oánh Nguyệt, hai vị này đều ngoài 45, tốc độ thăng quan thực sự cũng không chậm.
Chỉ có điều vận khí của hai vị đều không tốt, chỗ dựa sau lưng đều phát bệnh qua đời. Cho nên, lập tức mất đi chỗ dựa vững chắc, mà con cháu của hai chỗ dựa vững chắc cũng đang hăng hái tranh giành, cấp bậc chưa quá Thứ trưởng.
Cho nên, hai người lâọ tức trở thành đứa trẻ không cha. Cán bộ như họ, không có cánh tay cứng cáp nâng đỡ, muốn đi lên nữa cũng khó. Lên cấp Bộ trưởng rồi, cả nước Trung Quốc được bao nhiêu người nắm chức Bộ trưởng chứ, chuyện này quá khó khăn rồi.
Tuy nhiên, hai vị đồng chí này đầu óc rất tỉnh táo, thái độ của Chủ tịch Trấn đối với Diệp Phàm đã một lần nữa cổ vũ dũng khí của họ, cho họ nhìn thấy hy vọng. Đơn giản là họ muốn thông qua quen biết với Diệp Phàm để tiếp xúc với ngọn núi sau lưng hắn thôi.
Vốn các cán bộ cấp sở của Trường đảng trung ương phải tách ra huấn luyện, hơn nữa, ở tòa lầu chính, trang thiết bị cũng không giống nhau. Thông thường mà nói mọi người ai chiếu cố ai, sẽ không ở cùng một chỗ.
Cán bộ cấp sở cả ngày đến chỗ cán bộ cấp Bộ, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ vỗ ngựa. Còn quan lớn cấp bộ mà tiếp cận cán bộ cấp sở, chắc chắn sẽ cho là lung lạc cấp dưới, hiềm nghi làm mất đoàn kết trong Đảng, hai điểm này lãnh đạo cấp trên chắc chắn đều không thích.
Cho nên, vì tị hiềm, thông thường mà nói các cán bộ rất ít ở gần nhau. Đương nhiên, bạn học cùng lớp thì lại khác. Hơn nữa, ra khỏi trường đảng thì lại là chuyện khác. Con người sống theo bầy đàn, luôn tụ tập lại với nhau.
Nên biết, ở thập niên 80 của thế kỷ trước trường Đảng trung ương, là một nơi không được đánh dấu trên bản đồ, là đơn vị bí mật không đăng ký điện thoại. Cũng thần bí như các đơn vị an ninh quốc gia vậy.
Hiện nay, nó đã từ hình thức bế quan chuyển sang hình thức trường học quản lý mở. Cái này, cũng là yêu cầu tiến bộ thời đại. Xã hội phát triển, quan niệm con người thay đổi, hiện tại giới truyền thông trong và ngoài nước đều chú ý. Trường Đảng trung ương không thể giữ được sự thần bí trầm mặc nữa, nó đã lộ diện ra ngoài rồi, hơn nữa, hình thức mở cửa cũng có lợi cho giao lưu tư tưởng, giao lưu kinh tế cùng nhau tiến bộ.
Nhưng, mở cửa dĩ nhiên cũng chỉ có mức độ. Dù sao đây cũng là nơi đào tạo các rường cột của nước cộng hòa.
Nội dung dạy của trường Đảng trung ương, bao gồm những vấn đề chính
"Ba nền tảng",
"Ngũ đương đại, tức vấn đề Chủ nghĩa Mác-Lê Nin cơ bản, "Vấn đề tư tưởng Mao Trạch Đông cơ bản
", "hệ thống lý luận chủ nghĩa xã hội khoa học mang màu sắc Trung Quốc
"…
Diệp Phàm cùng vài người bạn cùng ở trong tòa kỳ túc xá bốn lầu theo kiểu truyền thống Trung Quốc, gạch tường xanh, ngói lưu ly trải qua nhiều năm gió táp mưa sa, đã xuống sắc, nhìn bề ngoài có vẻ cổ xưa. Nhìn qua có chút cổ kính.
Ký túc xá "có chút giống toa giường nằm tàu lửa, hướng Bắc dựa tường là một hành lang cổ xưa dài, trên tường hành lang cách từng ô cửa sổ, hướng nam là ký túc xá của học viên." Mỗi phòng ký túc xá đều có một gian thông nhau lớn.
Một bên cửa là nhà vệ sinh, một bên là tủ quần áo. Bên trong là một phòng khách đặt một sofa, tivi, và vài đồ dùng đơn giản. Chủ yếu là tiện cho các học viên giao lưu tư tưởng, đáp ứng nhu cầu xâu chuỗi lại với nhau.
Bên trong nữa là phòng ngủ, có đặt một cái giường đơn, có một chiếc ghế và một bàn viết, còn có cả một bộ máy tính. Nhìn có vẻ giống khách sạn ba sao, đệm chăn, bàn chải đánh răng, khăn và vật dụng hàng ngày đều có đủ, không cần học viên phải tự mang theo thứ gì.
Cả đêm, Diệp Phàm phấn chấn chìm vào giấc ngủ.
Học tập khá căng thẳng, cũng khá áp lực, nhưng vì thể diện, mỗi học viên đều cố căng thần kinh. Nhưng, khi thực hiện hình thức thảo luận mở, do mọi người đều còn trẻ, cho nên, thảo luận vấn đề gì cũng tương đối mãnh liệt.
Cuối cùng tuần khó khăn đầu tiên cũng trôi qua, Diệp Phàm gần thích ứng với cuộc sống ở trường Đảng. Vừa hay gặp chủ nhật, Diệp Phàm trở về Hồng Diệp Bảo.
Lý Long đã sớm chờ ở phòng khách.
- Sao rồi anh Diệp, tốt chứ?
Lý Long vẻ mặt thân thiết, cười nói.
- Tốt, chỉ có chút áp lực thôi.
Diệp Phàm cười cười.
- Áp lực là bình thường, trước kia tôi cũng từng có thời gian chuyên tu ngắn. Lúc đó còn căng thẳng hơn anh nhiều, anh Diệp đúng là người đã gặp nhân vật lớn, haha.
Lý Long khen tặng một câu.
- Lý Long, anh nghĩ tôi nên chọn đề tài gì để viết, viết tài liệu cũng khá hay.
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, các học viên đến huấn luyện trường Đảng đều là quan lớn ở địa phương. Mỗi đồng chí đều phải để lại thứ gì tốt cho trường Đảng.
Một là tăng cường học tập lý luận chính trị của mọi người, hai là để cố gắng tìm điểm chung trong giao lưu, cùng nhau phát triển kinh nghiệm.
Cho nên, chuyện lựa chọn đề tài tài liệu tương đối quan trọng. Chuyện này, nói thật, tôi công tác ở Ủy ban Kỷ luật, cho nên, lựa chọn của tôi không thích hợp với anh.
Kỳ thật, công tác anh làm phạm vi khá rộng, kinh nghiệm phát triển kinh tế phong phú, anh hoàn toàn có thể đánh vào phương diện này, bàn về chuyện phát triển kinh tế như thế nào.
Cá nhân tôi cảm thấy đề tài có thể không cần lớn quá. Làm mơ hồ quá cũng vô dụng. Mấu chốt là phải thực tế, có tác dụng thúc đẩy phát triển kinh tế địa phương thì càng tốt.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của tôi, anh Diệp có thể suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng quyết định. Dù sao, tuy nói chỉ là một đề tài, một tài liệu.
Nhưng cũng thể hiện năng lực và tố chất của anh, không thể qua loa được.
Nếu bài phát biểu của anh đặc biệt, có lẽ sẽ lọt vào mắt các cán bộ lãnh đạo trung ương, được ưu ái cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra.
Lý Long thận trọng đề nghị với Diệp Phàm.
- Ừ, chuyện này tính sau, tôi cũng không gấp, cứ từ từ cân nhắc cũng được. Anh nói tôi biết trước những thông tin liên quan đến Chung Hưng Điền và Lã Bột Toàn đi.
Diệp Phàm khoát tay, đã gặp Lý Long vài lần rồi, nên nói chuyện cũng không khách khí gì nữa.
- Tôi đã tìm được một chút tin tức.
Lý Long nói xong, nhấp ngụm trà, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Nghe nói Chung Hưng Điền là đứa con hiếu thảo, rất nghe lời cha mình là Chung Vệ Căn.
Kể ra cũng lạ, Chung Vệ Căn không có chức vụ gì trong chính phủ, chỉ là một nông dân không hõn không kém.
Tám ðời Chung gia không có ai làm quan trong triều ðình, chỉ có thế hệ Chung Hưng Điền là làm quan lớn cấp Thứ trưởng.
Người nhà họ Chung dĩ nhiên vô cùng mừng rỡ. Mà Chung Vệ Căn đặc biệt rất mê tín, cho rằng con mình có thể làm quan to là nhờ trạch ấm của ngôi nhà tổ.
Nghe nói vì thế còn mời vài thầy địa lý đến xem rồi, đều nói là nhờ có tòa nhà tổ của ông ta, cũng chính là tòa nhà nằm ở khu giải tỏa quảng trường Thế Hào quận Triều Dương, nằm ở địa ngọc phong thủy, nói theo kiểu phong thủy là tâm cổ thủy hối sậu, cho nên, tiền bạc chắc chắn sẽ không ít.
Mà trên tam cổ thủy còn có một sợi long khí, kỳ thực là sương mù, long khí để làm gì, chứng tỏ ở đây được vương khí thời cổ ban ơn.
Chung Hưng Điền dĩ nhiên không thể làm hoàng đế, vậy thì nói sao nhỉ, chỉ là Chung Hưng Điền dính long khí, cho nên, có số làm quan.
Đời này, rất có không gian bay cao. Cho nên, thông qua sự cỗ vũ của thầy phong thủy, ngay cả Phó Chủ tịch thành phố Chung cũng hơi tin vào điều này rồi.
Hơn nữa, thái độ của lão Chung Vệ Căn rất kiên quyết, Chung Hưng Điền tình nguyện đắc tội với vị Bí thư quận nắm quyền một phương Lã Bột Toàn, cũng chỉ để bảo vệ ngôi nhà cũ.