Tất cả đảng ủy viên đang ngồi đây đền là tổ viên, chủ yếu sẽ do tôi và chủ tịch Thái chịu trách nhiệm. Còn thường vụ phó tổ trưởng Diệp Phàm sẽ chịu trách nhiệm đặc biệt về công tác thu hút đầu tư. Nói trắng ra là bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ lại túi tiền của tập đoàn Nam Cung để cống hiến cho sự phát triển kinh tế của Ngư Dương chúng ta. Tất cả công tác cần thiết đều được bật đèn xanh, nếu như ai dám không làm thì bí thư Lý và chủ tịch Trương đã nói rõ là miễn chức tại chỗ, bất kể liên quan đến đến người nào, bao gồm cả tôi và chủ tịch Thái......
Thái Đại Giang sau đó lên tiếng nói tiếp:
- Trong tay các anh đều có một phần tài liệu nói về nhà máy giấy Ngư Dương. Lần này huyện chọn nhà máy này để làm đột phá khẩu phát triển kinh tế. Bên trên có ra lệnh, để đồng chí Diệp Phàm một mình xây dựng tổ công tác cải cách nhà máy giấy Ngư Dương.
Huyện đã đánh công văn xuống nhà máy giấy Ngư Dương, nói là từ giờ nhà máy sẽ không trực thuộc huyện nữa mà sẽ thuộc thị trấn. Đương nhiên có nhấn mạnh là không được làm xáo trộn cuộc sống công nhân, phải tiếp nhận toàn bộ, không được tùy tiện khai trừ một ai. Còn về vị trí giám đốc nhà máy giấy sẽ nghiên cứu sau.
- A! Như vậy sao được? Đây không phải là chất cho thị trấn Lâm Tuyền chúng ta thêm một gánh nặng nữa hay sao?
Thái Đại Giang vừa dứt lời thì mấy đảng ủy viên khác đều ồ cả lên, sắc mặt mọi người đều xám ngắt, đặc biệt là bí thư ủy ban kỷ luật Thiết Thác vốn nóng tính nên nói to nhất.
Mọi người ở cách xa phòng họp đến 10m cũng đều nghe thấy tiếng ồn ào, còn tưởng đảng ủy cãi nhau vì chuyện gì. Mọi người từ trong các ban bệ đều tập trung trên hành lang thì thào bàn tán. Một vài người có trí tưởng tượng phong phú đã nghĩ đến chuyện sáp nhập xã Khanh Hương vào thị trấn. Hội nghị đảng ủy của thị trấn Lâm Tuyền giống như trái tim của mọi người trong thị trấn, mỗi nhịp đập khác thường của nó đều ảnh hưởng đến thần kinh của mỗi nhân viên công tác trong thị trấn và cả xã Khanh Hương cách đó đến vài chục cây số.
- Chủ tịch Thái, nhà máy giấy Ngư Dương hàng năm đều lỗ, đầu năm đều đến vay ngân hàng để sống. Cho dù vay được thì tiền lương cũng chỉ phát được một nửa, nghe nói là giám đốc mấy ngân hàng trên huyện đã thống nhất là từ giờ sẽ không cho vay nữa vì nhà máy giấy Ngư Dương như con quái thú nuốt vào mà không nhả ra. Thị trấn chúng ta sáp nhập thêm xã Khanh Hương đã mang thêm một gánh nặng, giờ lại chất thêm một bao nữa thì còn để cho sống nữa hay không.
Phó Chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài không nhịn được bực tức, thêm một gánh nặng như vậy thì e là quyền lực của các đảng ủy viên đều ngâm nước mất một nửa. Tiền của thị trấn phần lớn cũng sẽ nện vào con cọp nhà máy giấy này, vậy thì trong tay các đảng ủy viên còn có tiền mà dùng nữa hay không đây.
Nguồn: http://truyen360.comDiệp Phàm chờ bọn họ phát hỏa xong rồi mới nói:
- Nhà máy giấy Ngư Dương cộng cả nhà xưởng và máy móc định giá chừng 300 vạn, thiếu nợ bao nhiêu? Cũng là 400 vạn. Nếu tính cả tiền lương thiếu nợ công nhân còn thêm khoảng trăm vạn nữa, vậy hai bên trừ đi thì khoảng 200 vạn tiên nợ a! Thị trấn chúng ta một năm thu thuế tất cả chừng được 500 vạn, sau khi đã nộp lên trên thì cũng chỉ còn 200 vạn. 200 vạn nhét vào cái lỗ thủng nhà máy giấy Ngư Dương chắc còn chưa đủ. Cán bộ thị trấn Lâm Tuyền chắc đều uống gió tây bắc mà sống rồi.
- Phó chủ tịch Diệp, anh có thể còn chưa rõ, chắc là ngay cả gió Tây Bắc cũng không được uống á!
Tống Ninh Giang cười khổ, chen vào một câu.
- Làm sao vậy? Còn có điều gì nữa sao?
Diệp Phàm kinh ngạc, lập tức đoán ra ngay định giá 300 vạn chắc là không phải.
- Đất ở trong này định giá là 130 vạn, nhà máy giấy Ngư Dương chiếm diện tích đến gần một vạn thước vuông, cũng chính là chừng 16 mẫu. Nhưng ban đầu cũng không phải là đất của nhà máy, làm thế nào để thu hồi cũng là chuyện đau đầu, ai! Anh tự hiểu một mình đi, chuyện này rất phức tạp không thể nói rõ ràng.
Tống Ninh Giang thở dài, vẻ mặt u ám.
- Bỏ đi, nói một ngàn đến một vạn cũng vô dụng. Bí thư Tần, chủ tịch Thái, tôi cho là điều quan trọng trước hết là phải thuyết phục tập đoàn Nam Cung đầu tư vào nhà máy, cải cách toàn diện nhà máy. Nếu không thì cái bao nặng này sẽ đè cho Lâm Tuyền chúng ta mê man rồi, đừng nói làm được những thứ gì khác để phát triển kinh tế.
Diệp Phàm tỉnh táo phân tích.
- Ừ! Văn kiện của huyện ủy thì mọi người đều biết. Lần này huyện cũng quyết tâm liều mạng rồi, ra sao thì ra, nếu như không giải quyết được vấn đề nhà máy giấy Ngư Dương thì người liên quan tự động từ chức đi. Phó chủ tịch Diệp, anh là tổ trưởng tổ cải cách nhà máy giấy Ngư Dương do huyện bổ nhiệm, nhân viên cũng là do anh chọn. Lần này tôi và bí thư Tần đã nhất trí, cậu sẽ chịu trách nhiệm toàn quyền về tổ công tác này, chúng tôi sẽ không can thiệp, cần người nào thì cứ điều động, cho dù là tôi và bí thư Tần cũng là lính của anh.
Thái Đại Giang vừa dứt lời thì mấy đảng ủy viên đều thở phào nhẹ nhõm, nguyên là bọn họ vẫn có chút đố kỵ vì cái chức tổ trưởng tổ cải cách nhà máy giấy Ngư Dương của Diệp Phàm, nay lại nghe nói nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì người đứng đầu sẽ phải tự động từ chức nên mới như vậy. Nhiệm vụ này tuyệt đối là không thể hoàn thành, còn khó hơn việc đưa người lên mặt trăng, mọi người đều hiểu rõ như vậy, dĩ nhiên cũng có chút tâm lý vui mừng thấy người gặp họa.
- Mẹ kiếp! Đen thật...Chỉ một bừa cào đã đem cái bao nặng này trút lên người mình rồi, nếu như không làm được còn phải tự động từ chức. Mình còn tưởng rằng bí thư Lý coi trọng mình chứ, nào ngờ lại đem mình làm con cờ tiên phong. Nhiệm vụ này quả thực là không thể hoàn thành, một nhà máy nợ đầm đìa bảo làm sao tập đoàn Nam Cung đổ tiền vào được chứ.
Làm không tốt coi chừng còn khiến mấy trăm công nhân viên cộng thêm gia đình của họ gây chuyện, cái mũ Phó Chủ tịch thị trấn của mình chịu không nổi nhiệt sẽ phải bay đi. Lý thiên vương đúng là Lý thiên vương, không hổ được xưng tụng là cao quan cấp thiên vương. Đây chẳng phải là ép mình vào đường chết sao, muốn mình lấy danh nghĩa là ân nhân của tập đoàn muối mặt đi cầu người, cầu không được thì tự sát luôn. Tần Chí Minh và Thái Đại Giang cũng âm hiểm a! Giao trắng mọi việc cho mình, còn nói là trao quyền cho cấp dưới, để mình tự mình điểm binh xây dựng tổ công tác. Còn nói ngay cả bọn hắn cũng là lính của mình, ông mày có can đảm đem các ngươi làm lính sao? Quan trường nào vốn có cái gì là chân tình, căn bản là......
Diệp Phàm tý nữa thì tức nổ phổi, Lý Hồng Dương đúng là ném hắn vào một thùng thuốc súng. Thật ra thì Lý Hồng Dương làm vậy cũng là bất đắc dĩ, đẩy một người trẻ tuổi như Diệp Phàm lên cao thì dĩ nhiên đám người Trương Tào Trung cũng phải đưa ra vài điều kiện. Điều kiện chính là chặn hết đường lùi của Diệp Phàm, có thể thành thiên nga thì bay lên, còn nếu là vịt bầu thì đem đi nấu.
Thật ra thì Lý Hồng Dương không có loại tâm tư này, y cũng là bị bức lên Lương Sơn làm giặc. Đã vậy thì Diệp Phàm là nhân tài xông lên cho ta, thu hút được đầu tư thì trọng dụng, nếu không được thì lưu lại làm gì. Vì thế hạ quyết tâm buộc Diệp Phàm đào được chút tài chính từ tập đoàn Nam Cung, đào không được thì cho đi luôn......
Diệp Phàm sau khi ra khỏi cuộc họp đảng ủy lần đầu tiên của hắn tại Lâm Tuyền thì cực kỳ kích động, cảm giác cả nhà máy giấy Ngư Dương như một ngọn núi đè nặng lên người hắn đến không thở được.
"Dẫn đao thành nhất khoái, bất phụ thiếu niên đầu", Diệp Phàm vừa đi ra nhà vệ sinh vừa hát to một câu mà tên đại hán gian Uông Tinh Vệ vẫn hay hát, sau khi trút xong bầu tâm sự thì mới cảm giác thoải mái hơn.
Toàn bộ thường vụ huyện ủy Ngư Dương, đại biểu là Lý Hồng Dương, Trương Tào Trung cũng đều ép mình, còn Tần Chí Minh và Thái Đại Giang đứng một bên ngắm nhìn mình dãy giụa, vậy thì mình phải chơi một cú thật đẹp để cho bọn chúng trắng mắt ra.
Diệp Phàm này không phải để làm cảnh! Mình là
"Dũng sĩ kiệt xuất Hoa Hạ" oai phong.
Đi Thủy Châu!
Sau khi vội vàng đến quán Xuân Hương ăn cơm rồi tận tình phát tiết lên cơ thể hấp dẫn của cô chủ quán, tắm rửa xong xuôi thì Diệp Phàm lên xe chạy thẳng lên Thủy Châu.
Xe chạy đến địa giới phân chia thị trấn Lâm Tuyền và thị trấn Vũ Khê, Diệp Phàm quay đầu lại nhìn tấm bảng rách nát trên đó viết mấy chữ
" Chúc mừng đến thị trấn Lâm Tuyền, tự dưng trong lòng sinh ra một cảm giác như Kinh Kha ngày xưa, khẽ lẩm bẩm đọc mấy câu "Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ bất phục phản".
Thị trấn Lâm Tuyền cách tỉnh thành Thủy Châu gần 60 km, lúc đó chưa có đường cao tốc, chỉ có đường quốc lộ cấp 7 nên Diệp Phàm mất khoảng 9 h mới tới, lúc đó đã là 6 h tối. Hắn vào một khách sạn rồi rút điện thoại di động ra gọi.
- Là giáo sư Lan sao? Chú khỏe chứ! Cháu là Diệp Phàm ở thôn đập Thiên Thủy.
- Hừ!
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh quen thuộc làm Diệp Phàm nhất thời dựng tóc gáy, thầm nghĩ, " Xui xẻo, sao vừa gọi điện thoại đã gặp phải khối băng này rồi."
- Hắc hắc! Là cô Lan a! Tôi có việc tìm giáo sư Lan, phiền cô gọi giúp.
Diệp Phàm vội vàng cười khan.
- Anh là ai? Để tôi nhớ lại xem...... A! Hình như tổ trưởng Diệp Phàm ở cái xó xỉnh thôn đập Thiên Thủy chui ra phải không?
Lan Điền Trúc thoáng cái đã nghĩ tới cảnh tượng ngày đó trước mặt mọi người phải vào phòng Diệp Phàm rửa chân cho hắn, lông mày tức thì dựng lên, nói giọng dấm dẳng:
- Cha tôi không rảnh, đang có khách, có việc gì ngày mai hãy nói.
Nói xong căn bản không nghe Diệp Phàm giải thích, dập điện thoại cái cạch.
- Báo ứng rồi! Thật đúng là mang họa! Phụ nữ......
Diệp Phàm cười khổ, chuyện gấp lắm rồi, không còn thời gian để kéo đến ngày mai. Giờ đến lúc tập đoàn Nam Cung đến Lâm Tuyền chỉ còn lại chừng bốn, năm ngày, thời gian chính là tiền, thời gian chính là mũ quan.
Suy nghĩ một chút rồi hắn dứt khoát lái xe trực tiếp chạy đến đại học Hải Giang, may mắn là vẫn còn thẻ sinh viên trước kia nên chạy qua hai trạm gác cũng dễ dàng.
Sau một lát thì đã đến nhà của giáo sư Lan, nhà của ông thuộc tòa nhà của lãnh đạo nhà trường, là một tòa nhà năm tầng mới xây. Sau khi xuống xe, Diệp Phàm cầm một chiếc lồng tre được bịt kín bên trong có một con sói chuột lông xanh đi vào.