Diệp Phàm ngược lại không đi theo phong trào, hai vị Thứ trưởng ngồi cùng một bàn hắn Thôi Nhất Tân và Trương Oánh Nguyệt thấy Diệp Phàm chưa đi, hai người cũng không di chuyển.
- Hai vị, không qua đó cụng ly, đều là những nhân vật lớn danh tiếng, bình thường rất khó gặp mặt.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Ha hả, Lớp trưởng Diệp tại sao không đi?
Trương Oánh Nguyệt cong mi cười, tuy nói rằng mới trên dưới bốn mươi tuổi nhưng vì từ thầy thuốc chuyên nghiệp mà lên lãnh đạo, cho nên, hiểu được thuật dưỡng sinh, cũng giữ được nước da trắng nõn nà. Hơn nữa còn có kiến thức rèn luyện nữ tính hằng ngày, nên càng có phong thái thành thục.
- Ha hả, thổ dân như tôi mà ra chúc rượu, làm phiền mọi người thôi đi thì hơn.
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu.
- Ha ha ha, anh đường đường là lớp trưởng, sao người ta lại thấy phiền vì anh
Thôi Nhất Tân cũng nói câu đùa vui
Tuy nhiên,không may là do không khống chế được âm lượng giọng nói, hơi to, không ngờ để lớp trưởng Tần Bình Minh nghe được.
Anh ta quét mắt qua nửa phòng. Lúc này, một học viên cấp dưới ngồi một bên chợt ngầm hiểu, đứng lên cố ý cười to nói:
- Vừa rồi nào của chúng ta ca ngợi lớp trưởng Diệp vậy?
Diệp Phàm vừa nghe liền rõ, người này tên Vi Tiến, nghe nói làm Phó chủ tịch thành phố ở một thành phố hẻo lánh nào đó. Cũng là vùng giáp biên giới nghèo khó trúng cử vào lớp nâng cao. Đương nhiên, thằng nhãi này rất hiểu ánh mắt Tần Bình Minh, vẫn luôn luôn đi theo Tần Bình Minh, trở thành tay trái đắc lực, trên thực tế chỉ là một đầy tớ gan dạ mà thôi
- Ồ, lão Vi, đồng chí Diệp Phàm từ khi nào đã trở thành đại lớp trưởng của chúng ta, việc này thật sự kỳ quái? Lúc tổ chức chính thức tuyên bố sao không nghe nói qua nhỉ?
Người hầu thứ hai của Tần Bình Minh tự lên tiếng trả lời, người này gọi là Mã Tự Cường, một vị Phó cục trưởng Ban tổ chức cán bộ Trung ương
Thôi Nhất Tân nghe vậy, sắc mặt lập tức trở lên tối sầm, việc này, hai vị này rõ ràng là muốn khiêu khích. Thứ trưởng bộ Đường sắt Lâm, đương nhiên cũng có chút kiêu ngạo, đang muốn đứng ra đáp trả hai câu, tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn khoát tay áo, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, ý là không cần để ý.
- Việc này, đương nhiên phải hỏi chủ nhiệm Lý của chúng ta, mọi người thấy đúng không?
Tần Bình Minh thấy Diệp Phàm bên kia không lên tiếng trả lời, cảm thấy không vui, cũng không muốn buông tha
Vậy mà, Tần Bình Minh không khai hỏa, thủ hạ dưới tay Đường Lâm đồng chí Tống Kỳ, cũng từ ánh mắt của Đường Lâm cố ý khơi mào mọi chuyện Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu rõ, biết Đường Lâm muốn phá rối, cố ý khơi mào để mình mâu thuẫn với Tần Bình Minh. Anh ta, đơn giản là muốn làm một ngư ông đắc lợi mà thôi
Sau khi việc phân phối tổ điều tra nghiên cứu được định ra, tình thế trong lớp đột nhiên căng thẳng, mối quan hệ của các nhóm nhỏ cũng chẳng thể nào dung hợp. Tuy nhiên, Diệp Phàm nếu rõ ràng, sao có thể để Đường Lâm thực hiện được kế sách, cho nên, vẻ mặt bình tĩnh ngồi yên, vẫn không lên tiếng trả lời
- Các đồng chí, tôi kể một câu chuyện cười, ha ha
Lúc này một giọng nói vang lên, hoá ra là Hứa Minh một người hầu khác của Đường Lâm. Thằng nhãi này ngừng lại một chút, đợi lỗ tai mọi người tập trung lại hết, mới nói:
- Nghe nói trước kia có một anh học trò rất bình thường, tuy nhiên, thích khoác lác. Có khi, nổ phá trời. Tuy nhiên, có một lần nổ quá mức, không ngờ làm banh cả cổ họng của mình, cái này phải làm sao bây giờ? Đành đi tìm thần y, thần y nói với cậu ta không sao, thành người câm cũng tốt, đỡ phải xấu hổ.
Hứa Minh vừa nói xong, lập tức một trận cười phá lên, mọi người, đương nhiên đềucười đồng chí Diệp Phàm, biết Hứa Minh ám chỉ đồng chí Diệp Phàm giả vờ câm điếc.
- Triệu tướng quân, lại đây uống một chén được không? Tôi làDiệp Phàm!
Diệp Phàm tức giận, đôt nhiên lớn tiếng gọi Triệu Quát đứng cách đó không xa, việc này, quả thựclà hành vi tương đối không lễ phép.
Là người thế hệ sau, chính anh phải tới chạm cốc cùng ông ta. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm lại thử đùa giỡn một lần, tin tưởng Triệu Quát sẽ nể mặt mũi mình.
Bởi vì, đầu tiên làTriệu Quát biết thân phận Phó soái Tổ đặc nhiệm A của Diệp Phàm. Thứ hai, con trai Triệu Thông của Triệu Quát cũng là người giỏi trong quân, công lực mới đạt tam đẳng, muốn tiến vào tổ Đặc nhiệm A mà chưa được, đã bị kẹt ở thượng vị tứ đẳng Khai Nguyên
Triệu Quát chưa làm được việc này nên rất buồn phiền?
Thời gian trước cũng nói qua với Diệp Phàm, hy vọng hắn có thể sử dụng một số mánh khoé đặc biệt trợ lực giúp Triệu Thông. Tuy nhiên, bởi vì Diệp Phàm chưa phối được Lôi Cửu Long, cho nên, không dám đồng ý. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tuy nhiên, trước khác nay khác, hiện tại trong tay Diệp Phàm có Âm Dương Tham, đừng nói việc khác. Phỏng chừng Diệp Phàm muốn làm cho mấy viên Cửu Long hoàn cũng không thành vấn đề, chỉ có điều nhiều hay ít thôi
Triệu Quát vừa nghe, đúng là giọng Diệp Phàm nói. Hơn nữa, Diệp Phàm nói tự tin như vậy, Triệu Quát biết, tám phần là chuyện của con trai
Cho nên, anh ta không chút do dự, quay sang Tần Bình Minh gật đầu, sang sảng cười nói:
- Là Phó giám sát trưởng Diệp hả, đã lâu không gặp, đang muốn uống với cậu mấy chén đây? Vừa lúc, vưừa lúc
Triệu Quát cầm chén đi qua, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng cực kỳ dứt khoát, cụng ly ba tiếng cùng Diệp Phàm, uống liền ba chến, lập tức làm rớt nát kính mắt
Hơn nữa, Triệu Quát đặt mông ngồi xuống tư thế như vẻ uống trường kỳ. Bên này, dĩ nhiên có nhân viên phục vụ khẩn trương mang thêm một cái chén nữa.
- Ha ha, lão Triệu,đi qua cũng không gọi một tiếng
Kiều Hoành Sơn từ nhà vệ sinh đã trở lại cười ha hả, vừa thấy Triệu Quát đi về phía Diệp Phàm, mới phát hiện ra đồng chí Diệp Phàm. Không ngờ cũng cười lớn, cầm chén rượu tới bàn Diệp Phàm, cũng loảng xoảng loảng xoảng uống ba chén.
Đới với việc Kiều Hoành Sơn lại đây, Diệp Phàm có vẻ không hiểu ra sao cả. Trong lòng nghĩ lão Kiều có chút biểu hiện kỳ lạ
Về phần Đường Lâm, tuy nói là trong lòng chua chát, nhưng Kiều Hoành Sơn là ai, không phải là người để Đường Lâm chỉ dựa vào anh trai mới được làm Thứ trưởng bộ Giáo dục có thể hận ông ta được. Hơn nữa, ngay cả là Đường Hạo Đông anh trai của Đường Lâm, cũng sẽ tôn kính quân nhân như Kiều Hoành Sơn.
Còn đồng chí Tần Bình Minh, tự nhiên cũng đem sự ghen tỵ giấu thật sâu trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ cố gạt bỏ vẻ tươi cười.
- Lão Triệu, vị phó giám sát Diệp này sao tôi không nghe nói qua
Lúc này tư lệnh viên quân khu cảnh vệ Thang Tân Thành ở cách bàn cười hỏi. Kỳ thật, thấy hai vị quan to đi qua, anh ta tự nhiên cũng lung lay trong lòng, dĩ nhiên là muốn thăm dò. Nếu hai vị Triệu Quát và Kiều Hoành Sơn đều nể mặt mũi người trẻ tuổi này, người này chắc chắncó chỗ không tầm thường. Nhiều bằng hữu càng tốt thôi, người sao có thể ngại đường dài chứ?
- Ha ha, cậu không biết à, bây giờ tôi nói cho cậu nghe, đồng chí Diệp Phàm, đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy công an ở thành phố Ngư Đồng.
Còn kiêm chức Phó giám sát cảnh vụ cảnh sát bộ Công an. Tuổi trẻ lắm, người ta mới chỉ hai mươi tuổi, tuổi trẻ tài cao.
Vài năm trước được Phó thủ tướng Yến tự mình tiếp kiến, ngày hôm qua, sau khi tôi may mắn được gặp mặt thủ tướng.
Thủ tướng nói, anh nói với Xương Sơn nói, phá vụ án ở Ngư Đồng, có công phải có thưởng lớn, không thể quên anh hùng này đó, phá được án lớn như vậy, thật không dễ dàng
Hơn nữa, Thủ tướng còn nhắc nhở, nói lần này đại soái phá thảm án thành phố Ngư Đồng là Diệp Phàm, tuy tuổi trẻ, nhưng tuổi trẻ chính là vốn quý nhất.
Triệu Quát vừa nói ra lời này, mọi người ngồi đây đều kinh hãi.
Một đám đồng chí tự nhiên trong lòng thấy khó chịu, không thể tưởng tượng được việc phá án đặc biệt này lại được Thủ tướng nhớ kỹ trong lòng. Việc này quả thật cũng có phần không ngờ
Không đến ba phút sau, cácđồng chí đến kính rượu càng nhiều lên. Bàn của Diệp Phàm thành trung tâm của phòng. Ngay cả người cùng bàn Tần Bình Minh và Đường Lâm cũng lần lượt đến rồi trở về. Dĩ nhiên hai vị hận này tới mức ngứa răng
Đúng lúc này, điện thoại chủ nhiệm Lý Chí Ngư vang lên, sau khi nghe lập tức mặt tươi cười, đi đến bàn Diệp Phàm, để sát vào tai đồng chí Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu được về nhà sớm chuẩn bị một chút, vừa rồi nhận được điện thoại của lãnh đạo trường Đảng thông báo. Nói là buổi sáng ngày mai Thủ tướng ở Điệu Ngư Đài phải hội kiến khách nước ngoài, có khoảng nửa giờ rỗi, ông ấy muốn đích thân nghe cậu báo cáo về thảm án Ngư Đồng
Tự nhiên, lần này cảm thấy không ngờ và hâm mộ chính là chủ nhiệm Lý Chí Ngư, những chuyện như thế này, đương nhiên không dám nói lộ ra
Diệp Phàm, đành phải g cười cười xin lỗi mọi người, cáo từ đi về. Để lại bọn cán bộ học viên những ngờ vựcvô căn cứ. Ngay cả Kiều Hoành Sơn và Triệu Quát cũng có chút tò mò, liếc mắt nhìn chủ nhiệm Lý một cái. Tuy nhiên, hai nhân vật lớn, sẽ không ngốc mà đến hỏi thăm.
Một đêm khó ngủ
Về chuyện ngày mai đi gặp Thủ tướng, Diệp Phàm tâm sự cùng Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên, lão Lang và lão Thiết cũng truyền thụ một chút việc cần chú ý
Kỳ thật, Thiết Chiêm Hùng cũng chưa gặp qua Thủ tướng, chỉ nghe ngóng trong bộ được ít tin tức nói cho Diệp Phàm nghe. Lang Phá Thiên thật ra thường xuyên làm bạn bên người Thủ tướng, ít nhiều biết được một chút.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm tắm rửa sạch sẽ, cầm giấy thông hành nhằm thẳng hướng Điếu Ngư Đài Quốc Tân quán mà đi. Trong lòng tưởng tượng ra mảnh đất kia đủ loại cảnh tượng, sau khi đến mới phát hiện, kỳ thực cũng giống như lâm viên triều đình Trung Quốc cổ đại.
Muốn nói tới lịch sử Điếu Ngư Đài, Điếu Ngư Đài Bắc Kinh có thể ngược dòng về 800 năm trước, lúc ấy nơi này ở Tây bắc Bắc Kinh, tên là Ngư Tảo Trì, diện tích nước rất lớn, nhiều đầm ao và chưa gọi là Điếu Ngư Đài, là kim, nơi hàng năm Hoàng đế du ngoạn đến. Là nơi Kim đại Chương Tông Hoàng đế nghỉ ngơi câu cá, cho nên được gọi là Điếu Ngư Đài.
Trải qua việc kiểm tra chặt chẽ, Diệp Phàm cuối cùng được đi vào. Lang Phá Thiên lợi dụng một chút quyền lợi, phái Triệu Long đi ra dẫn Diệp Phàm vào
- Huynh đệ, thực ra anh hoàn toàn có thể nói rõ thân phận ở Tổ đặc nhiệm A, với thân phận này sẽ có giấy thông hành đặc biệt, có thể tự do hoạt động ở trong vườn. Phòng vệ vườn này là cục Cảnh vệ Trung ương chúng tôi phụ trách, mà lãnh đạo các nhóm vệ sĩ, đều là của tổ đặc nhiệm A chính thức như cậu. Nếu cho bọn họ biết thân phận thực sự của cậu, phỏng chừng tên kia sẽ rớt răng hàm, bằng không, thực sự nghĩ già rồi đệ nhất thiên hạ, trâu bò hò hét thôi, ha ha ha
Lang Phá Thiên cười nói
- Thôi vậy, dù sao cứ theo con đường cũ, còn muốn làm cái gì. Hơn nữa, tôi cũng không muốn đặc biệt hóa, một Phó giám đốc sở, ở đây có gì mà khoe khoang?
Diệp Phàm thản nhiên cười cười