Quan Thuật

Chương 234: Dám ở trong quân doanh đóng cửa đua xe

- Ngu ngốc, cục Thống kê muốn giở trò xấu với một thị trấn lớn như Lâm Tuyền, Tần Chí Minh sẽ là người đầu tiên không phê chuẩn.

Mà y chính là người của Lý Hồng Dương, không phải sẽ càng tuyệt hơn sao.

Để cho Lý thiên vương và Trương Tào Trung đấu một trận, ngốc ơi là ngốc.

Được rồi, nhưng bản tính háo sắc của Tôn Mãn Quân vẫn không thay đổi, lần này xem như thật sự mất mặt rồi.

Tôi đoán chừng gã sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, sau này nhất định sẽ tiếp tục sinh sự.

Sau này nếu đụng phải chuyện này, cậu hãy âm thầm chơi đùa gã một chút, kích động hứng thú của bọn họ.

Ha ha ha, thằng ranh Diệp Phàm đó gần đây đi gây thù chuốc oán khắp nơi, mấy hôm trước còn đắc tội với Chu Tiểu Đào và Phí Văn Viễn.

Còn có cháu trai của Phó cục trưởng Vương của cục Tài chính thành phố, nghe nói Vương Tiểu Ba sau khi lành vết thương sẽ vào trông coi nhà lao, Nếu xét xử đoán chừng phải ngồi nhà giam mấy năm rồi.

Phó cục trưởng Vương mấy ngày nay đang vận động khắp nơi, để nghĩ cách cứu cháu, tránh cho y phải ngồi nhà lao.

Nhưng lần này hai Đảng ủy viên của Đảng ủy đều nhìn theo dõi sát sao, Phó cục trưởng Vương sắp đến bước đường sơn cùng thủy tận rồi, người của Tư pháp và viện Kiểm sát thành phố đều không dám ra mặt xin cho gã.

Nếu Vương Tiểu Ba thật sự bị xử phạt, vậy thì y đã kết một mối hận lớn với Diệp Phàm, coi như tiểu tử đó có quả ngon để ăn rồi.

Nghe nói Phó cục trưởng Vương không lâu nữa sẽ lên chức, một khi y đã leo lên được vị trí Cục trưởng cục Tài chính, vậy thì một Bí thư nhỏ trong thị trấn như Diệp Phàm, còn không giống như một con sâu nhỏ bị người ta dẫm chết sao.

Chuyện này rất đơn giản, người ta chỉ cần chào hỏi Lý Hồng Dương, đoán chừng Lý thiên vương cũng sẽ nhịn đau quăng đi con cờ gây chuyện này.

Mậu Tài, cậu xem đi, thằng ranh đó hống hách không được mấy ngày đâu, cứ để hắn thoải mái đi, ha ha ha…

Chung Minh Nghĩa cười sảng khoái đến nỗi suýt rớt cả răng.

Bốn giờ sau mọi người mới đến thành phố Mặc Hương.

Vừa đến thành phố Mặc Hương, Vu Phi Phi liền trở nên sinh động, giống như một tinh linh khua chân múa tay vô cùng hào hứng.

- Chú em, nghe nói cậu đến Mặc Hương rồi à?

Vừa đến nơi đã thấy Vu Kiến Thần của cục Công an thành phố gọi điện tới.

- Mới đến, sao vậy? Đồ khốn Chu Chính Dương cuối cùng xử lý như thế nào?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi, đối với kẻ đầu sỏ hãm hại mình, hắn nhớ rất rõ, không nhìn thấy y phải vào đại lao thì trong lòng luôn cảm thấy không yên.

- Hắn à, sớm đã khai trừ ra khỏi Đảng rồi, đang bị tạm giam.

Gần đây lại điều tra được y hình như còn nhận một khoản tiền hối lộ 30 vạn của người khác.

Hơn nữa còn mắc nhiều tội cùng lúc là dùng quỷ kế hãm hại một dũng sĩ xuất thân từ Quốc thuật Hoa Hạ là cậu, âm mưu nhúng tay vào sự vụ an toàn quốc gia, phá hoại an toàn quốc gia…

Tổng hợp các tội lại chắc sẽ bóc lịch nhiều năm.

Ài! Ngày xưa là một phó Cục trưởng cục Công an thành phố uy phong biết bao nhiêu, chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng một nửa.

Râu ria xồm xàm giống như một người đang nhanh chóng già đi, đến tôi khi nhìn thấy cũng cảm thấy có chút chua xót trong lòng.

Tiểu tử cậu thật đúng là tàn ác, đoàn trưởng Thiết hạ lệnh một tiếng, thiếu chút nữa đã quàng cho y tội danh kẻ địch bán nước rồi.

Nhưng cũng phải nói là do đồng chí Chu tự chuốc lấy, tự gây nghiệp chướng cho chính mình! Lúc đó nếu không phải cậu em tôi cho người chuyển cưa cho cậu thì nói không chừng hài cốt sớm đã không còn rồi.

Ha ha ha, buổi trưa lão ca tôi mời khách, vẫn là ở đại tửu điếm thành phố Mặc Hương.

Mẹ nó, hôm đó thiếu chút nữa là xảy ra chuyện rồi, ông mày phải tới chỗ đó, bây giờ xem ai còn dám tới vuốt râu hùm nào.

Mẹ nó! Dám giở trò với ông mày

Vu Kiến Thần hùng hùng hổ hổ có chút giống như thổ phỉ Sơn Đông.

- Được rồi, buổi trưa em sẽ đến.

Hôm đó anh chàng tên là Trương Vĩnh Siêu, chính là người đã nhét cái cưa sắt cho em đúng không?

Diệp Phàm giật mình hỏi, ân nhân cứu mạng thiếu chút nữa là quên rồi, phải cám ơn người ta mới được.

- Hừ! Thằng nhãi cậu cuối cùng cũng nhớ ra.

Tôi còn tưởng cậu quên sạch rồi, thứ đó đúng là cậu ta kín đáo nhét cho cậu, nhưng chủ mưu lại là một cao thủ khác, đợi buổi trưa đến đây, tôi sẽ nói cho cậu biết.

Vu Kiến Thần còn úp úp mở mở.

- Được!

Diệp Phàm cúp điện thoại, quay sang hỏi Tề Thiên:

- Tới chỗ nào vậy?

- Một sư đoàn dã chiến đóng ở Mặc Hương, ở đó có một tổ kỹ xảo quang học, chắc sẽ có cách gì đó với miếng gỗ.

Máy móc của bọn họ công suất rất lớn, lực xuyên thấu xạ tuyến cực mạnh, thông qua máy định vị và xạ tuyến cùng dung hợp, có lẽ có thể phát hiện được bên trong rút cuộc có bí mật gì.

Tề Thiên tự đắc nói.

Nghe nói phải đi tới chỗ bộ đội, mọi người đều hào hứng nhưng quan trọng là chỗ đóng quân của bộ đội, người ngoài tiến vào cũng không tiện, vì vậy trong xe cũng chỉ còn lại Tề Thiên và Diệp Phàm.

Tề Thiên đánh xe chạy thẳng đến chỗ đóng quân của sư đoàn dã chiến.

Sau khi người vệ binh canh gác kiểm tra giấy tờ, vội vàng cúi chào, Tề Thiên giẫm chân ga lao thẳng vào trong.

- Lý Ba, thằng nhãi vừa rồi là ai vậy, ngang ngược như vậy, dám lao xe vào trong nơi đóng quân của chúng ta, nếu để Chính ủy nhìn thấy đoán chừng bị giam lại không chừng? Hình như, tôi còn thấy anh cúi chào hắn, lẽ nào là sĩ quan?

Một tên lính nhanh nhẹn hiếu kì hỏi.

- Giam cái rắm, Chính ủy Lý giam chúng ta còn được, muốn giam hắn, không có can đảm đâu.

Lý Ba ưỡn thẳng bộ ngực lên, giống như vừa rồi Tề Thiên bắt tay hắn, hắn cảm thấy rất vinh dự vậy.

- Này! Đứng nghiêm! Lý Ba, cậu nói cho ông mày xem, trong quân doanh này ai là chỉ huy, cậu xem xem tôi có thể giam hắn lại không.

Thằng nhãi con, ở sau lưng lại dám đặt điều nói bậy, muốn làm phản có phải không?

Lúc này ở bên cạnh Lý Ba bỗng nhiên vang lên tiếng quát của Chính ủy sư đoàn dã chiến Lý Đạt, làm gã giật bắn mình, vội vàng cười phụ họa nói:

- Chính ủy, tôi…tôi không phải nói ngài. Ở trong quân doanh này, có ai dám không nghe lời lão nhân ngài chứ, có phải không Trịnh Ngư.

Lý Ba vội vàng đưa mắt ra hiệu với Trịnh Ngư là người vừa mới lên tiếng hỏi.

- Tôi già như vậy sao?

Trong lòng Chính ủy Lý cảm thấy buồn cười, cố ý kéo dài giọng nói.

- Không…không già

Lý Ba vội vàng đứng nghiêm báo cáo.

- Chính uỷ, vừa rồi tôi rõ ràng nhìn thấy Lý Ba mở cửa cho một chiếc xe quân tiến vào, hình như không phải của bộ đội chúng ta.

Hơn nữa Lý Ba còn cung kính cúi chào, chiếc xe đó cứ thế tiến thẳng vào.

Trịnh Ngư có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, chuẩn bị xem Lý Ba bị phê bình.

- Nói thật đi Lý Ba, rút cuộc là ai? Còn dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, muốn tôi giam cậu lại không

Chính ủy Lý cũng có chút tò mò.

- Báo cáo thủ trưởng, là Thiếu tá Tề Thiên của binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu tới thăm.

Y nói với tôi, hình như người ngồi trong xe là thủ trưởng, tôi cũng không biết rõ, không dám hỏi.

Lý Ba dứt khoát trả lời rất nhanh nhẹn.

- Sao! Bà nội nó, Liệp Báo! Còn là một thiếu tá, tôi phải đi xem ngay mới được, xem xem Liệp Báo có phải thật sự có ba đầu sáu tay hay không-

Trịnh Ngư thất thanh kêu lên, ba chân bốn cẳng muốn chạy đi, nhưng vừa nhấc chân lên đã dừng lại, vì Chính ủy Lý vẫn còn chưa đi.

- Ha ha! Là thiếu tá Tề Thiên, vậy thì đúng rồi, có muốn giam thật sự cũng không giam được-

Chính ủy Lý cười lắc lắc đầu bước đi.

- Tôi nói không giam được không phải sao? Hừ! Phản đồ!

Lý Ba thở hổn hển mắng.

- Ai kêu cậu không chịu nói, tôi phải ép cậu nói chứ, ha ha ha…Lý Ba.

Cậu cứ từ từ canh gác nhé, tôi không làm đâu, phải đi xem xem hảo hán của Liệp Báo.

Trịnh Ngư vẻ mặt như bánh phở, như một làn khói chạy biến đi, làm hại Lý Ba cứ lắc đầu.

Binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo có thể nói là niềm kiêu ngạo đối với quân khu Lĩnh Nam, thậm chí là toàn bộ bộ đội Hoa Hạ, đối với những binh sĩ bình thường mà nói, bọn họ quả thực rất thần bí.

Có chút giống như cảm xúc của một bác cả nông dân đối với giảng đường đại học.

Tiến vào phòng kỹ xảo của trụ sở sư đoàn dã chiến, nhân viên làm việc đem miếng gỗ đặt lên một chiếc máy vô cùng đặc biệt.

Dưới sự xuyên thấu của sóng âm và tia cực tím cực mạnh, tình hình kết tinh bên trong cây gỗ phản hồi lên màn hình đặc chế.

Trải qua tổng hợp, hợp thành phân tích, cho ra kết luận là bên trong nhất định là một tường kép.

Chỉ có điều là tường kép này mỏng vô cùng, giống như đang kẹp một thứ gì bằng vải.

- Thiếu tá Tề, miếng gỗ này hình như lúc đầu là hai khối, trước tiên là đem vật bằng vải đó đặt ở chính giữa, sao đó lại dùng một số phương pháp đặc biệt đóng đinh hoặc dính lại với nhau.

Nhưng loại phương pháp này vô cùng kỳ quái và cổ xưa, có lẽ là vì duyên cớ lâu ngày, khiến hai miếng gỗ sản sinh ra biến dị, có chút hiện tượng dung hợp, cho nên mới làm thành một khối chỉnh thể như vậy.

- Cây gỗ này bao nhiêu năm rồi?

Diệp Phàm hỏi.

Vị sĩ quan thiếu tá giống như chủ nhiệm đó liếc nhìn Diệp Phàm, trong lòng có chút buồn bực, không biết Diệp Phàm là thần thánh phương nào, nhưng thấy đi cùng với Tề Thiên thì có lẽ cũng là thành viên Liệp Báo, cho nên trả lời nói:

- Có lẽ phải 300 năm rồi.

- 300 năm, chính là thuộc về niên đại Khang Hi rồi, tương đối lâu đời.

Nhưng tôi có chút khó hiểu, miếng gỗ này đã 300 năm, tại sao vẫn chưa thối rữa, hơn nữa có thể thấy nó được bảo tồn trạng thái vô cùng hoàn thiện.

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

- Nguyên nhân của chuyện này tương đối nhiều, nhất thời giải thích không rõ nhưng tôi đoán chừng có liên quan đến chất gỗ bên trong.

Các anh đừng thấy miếng gỗ này hình như cũng giống các miếng gỗ khác, kỳ thực là không giống nhau.

Loại chất gỗ này có tên là gỗ Thiết Đàn, chất liệu vô cùng tinh mịn, mặc dù không dày bằng sắt cứng nhưng cũng gấp mấy lần so với loại gỗ bình thường.

Hơn nữa vô cùng rắn chắc, không dễ dàng bị thối hỏng.

Đoán chừng lúc đầu trong quá trình chế luyện còn áp dụng xử lý chống phân hủy.

Cho nên đến giờ đã 300 năm vẫn bảo tồn được hoàn thiện như vậy, quả thực có thể xem là một món đồ cổ có thể bán được kha khá tiền.

Tổ trưởng thiếu tá đó cũng rất hứng thú giải thích.

- Đồ cổ, miếng gỗ hỏng này còn có thể bán được tiền, nó trị giá bao nhiêu tiền chứ?

Trong lòng Diệp Phàm chợt cảm thấy vui mừng vội vàng hỏi.

Nếu miếng gỗ này có thể bán được mười mấy vạn thì đúng là một chuyện cực tốt, dùng tiền đó có thể đem đi tu sửa lại cung Chung Húc Thánh Quân của thị trấn Lâm Tuyền thành nơi hoàn toàn mới, để một lần nữa được nhìn thấy phong cách tao nhã ngày xưa của nó.

- Ha ha! Chuyện này tôi cũng không biết rõ lắm.

Trong lời nói của vị thiếu tá hơi có giọng điệu kì thị, đoán chừng đã xem Diệp Phàm như một kẻ tham tiền chính tông rồi, trên sắc mặt cũng lộ ra một chút không kiên nhẫn.

- Mã Lạp, đứng yên, chào!

Tề Thiên cũng nghe ra một chút ý tứ bên trong, cảm thấy rất không vui, không kìm được buột miệng quát.

- Vâng!

Mã Lạp đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc:

- Thiếu tá Tề, có chuyện gì giao phó?

- Hừ! Làm một sĩ quan phải chấp thuận mệnh lệnh của thượng cấp, bất kính đối với thượng cấp là không thể tha thứ được.

Tề Thiên kéo dài giọng.

- Vâng! Mã Lạp hiểu rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sắc mặt Mã Lạp có chút đỏ lên, thầm nghĩ, " Cậu Tề có phải uống nhầm thuốc rồi không, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy cậu ta nghiêm túc như vậy, thật là!"

- Được rồi Mã Lạp, anh đừng trách tôi.

Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, anh hơn tôi mấy tuổi, khi đó tôi thường gọi cậu là anh Lạp.

Anh có thể bất kính với tôi, vì chúng ta bạn bè, nhưng anh không thể bất kính với đại ca của tôi, vì anh ấy là cố vấn của binh đoàn đặc chủng Liệp Báo, cùng cấp bậc với tướng quân Triệu Côn sư tọa của căn cứ các cậu, đương nhiên là chỉ về chức vụ rồi.

Tề Thiên chỉ vào Diệp Phàm giải thích, vì gã biết trong lòng Mã Lạp nhất định không vui, đang âm thầm chửi mình mất mặt, ở với nhau từ nhỏ đến lớn còn lấy giọng điệu thượng cấp ra trấn áp người khác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất