- Thật xin lỗi thủ trưởng, Mã Lạp biết sai rồi.
Mã Lạp lại đứng nghiêm chào Diệp Phàm theo kiểu quân đội, có vẻ hơi lo lắng.
Mới vừa rồi gã nghe nói một tiểu tử chưa ráo máu đầu lại là cố vấn của binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo.
Mã Lạp cảm thấy như sét đánh bên tai, thầm nghĩ,
" Xong đời rồi, mới vừa rồi giọng của mình có chút kỳ thị, chính là bất kính với thủ trưởng."Chức vụ cố vấn của Liệp Báo vốn có thực quyền rất lớn, ngang cấp với một sư trưởng sư đoàn dã chiến nên cũng khó trách Mã Lạp có vẻ bất an như thế.
Bởi vì khi cần Diệp Phàm có thể trực tiếp đề nghị một sư trưởng sư đoàn dã chiến như thiếu tướng Triệu Côn Thiếu triệt hồi chức vụ Mã Lạp.
Dĩ nhiên chức vụ này của Diệp Phàm chỉ là hư danh tuy nhiên cũng rất dọa người.
- Ha ha! thiếu tá Mã Lạp, không sao.
Ở đây không phải là trụ sở vịnh Lam Nguyệt mà là địa bàn của các anh
Tôi chỉ là khách, các anh không cần thiết khách khí như vậy.
Thật ra thì, nếu bán đống gỗ này có thể được chút ít tiền, sửa lại cung Chung Húc Thánh Quân đã cũ nát thì cũng không thể bỏ qua công lao thiếu tá Mã, hơn nữa còn là việc thiện tích đức.
Tuy nhiên tạm thời tôi không muốn ai biết thân phận của mình, vì thế anh cứ gọi tôi là Diệp tiên sinh đi.
Diệp Phàm cười xòa trấn an Mã Lạp.
- Tuân lệnh thủ trưởng, chắc chắn sẽ giữ bí mật.
Mã Lạp nói xong lại chào theo nghi thức quân đội.
Mã Lạp ngồi xuống gọi điện thoại hỏi về tài liệu của loại gỗ Thiết đàn để lập công chuộc tội.
Không lâu sau thì có được tin tức.
- Diệp tiên sinh, ta mới vừa gọi cho một người chơi các sản phẩm nghệ thuật cổ, ông ấy tên là Lôi Thản, mở một phòng triển lãm đồ cổ tên là Cổ lưu các, ý là muốn lưu giữ những phong vị cổ xưa.
Sau khi nghe tôi giới thiệu về loại gỗ Thiết đàn cổ thì rất yêu thích, về phần giá tiền thì phải xem vật thật rồi sẽ thương lượng.
Tuy nhiên tôi đoán cũng phải bán được khoảng chừng mười vạn, bởi vì gần đây nghe nói Lôi Thản đang muốn tạc một pho tượng Chung Húc hàng quỷ, sẽ phải dùng loại gỗ như loại gỗ Thiết đàn này.
Mã Lạp báo cáo.
- Ừ! Tôi cũng có nghe nói tới Lôi Thản, hình như là có tiếng trong giới chơi đồ cổ của Thủy Châu.
Ông ta là một người say mê đồ cổ, nghe nói có lần đã trả một cái Mã đôn thời Minh đến mấy chục vạn
Thật ra thì Mã đôn chính là khúc gỗ mà người thời xưa dùng để bước đệm khi lên xe ngựa.
Chỉ vì một thứ đồ tầm thường như vậy mà Lôi Thản cãi nhau với người khác, cuối cùng trong cơn tức giận nện xuống mấy vạn dọa cho người kia chạy mất.
Đúng là khờ khạo đến buồn cười, ha ha.
Tề Thiên kể tới đây thì phì cười.
- Xem ra Lôi Thản rất có tiền.
Diệp Phàm cười nói.
- Lôi Thản này rất thần bí, ở Thủy Châu mở ra Cổ lưu các cũng tương đối lớn, tuy nhiên chuyện làm ăn không rõ ràng, nghe nói tổ tiên làm nghề đào trộm mộ, thuộc về một lưu phái nhỏ, là Mạc kim môn, chuyên đi đào mộ phụ nữ, đúng là thất đức.
Mã Lạp cười, trong giọng nói có chút thần bí.
- Trộm mộ, Mạc Kim Môn?
Cũng là rất mới mẻ, có chút ý tứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Mạc kim mạc kim, chẳng phải là đi sờ (mạc) vật bồi táng trong quan tài sao, đúng là thất đức.
Tuy nhiên Lôi Thản chắc là cũng là kẻ phá gia chi tử, có chiếc mã đôn hỏng mà cũng bỏ ra mấy vạn thì sớm muộn cũng bán nhà.
Tề Thiên tức giận mắng.
- Ha ha, người ta dùng con mắt nghệ thuật để xem xét.
Một cái bô nhổ ống của triều Minh cũng có thể bán được mười mấy vạn.
Cứ thô kệch như cậu suốt ngày chỉ chơi dao súng, đến giờ ngay cả một em út cũng không có
Ha hả, lần trước chú Tề buộc cậu đi gặp tiểu thư Triệu Tứ nhà họ Triệu làm cho suýt nữa thì tè ra quần.
Mã Lạp vừa khôi phục bình tĩnh, nói mấy câu thì Tề Thiên đã hét lớn:
- Dừng lại! Dừng lại, tiểu tử ngươi không muốn sống có phải hay không?
- Không cần để ý đến hắn, anh cứ nói, tôi thấy rất có hảo cảm với tiểu thư Triệu Tứ kia đấy
Diệp Phàm nói với Mã Lạp
- Vâng! Cậu Tề, đây cũng là thủ trưởng ra lệnh, anh cũng phải thực hiện thôi, không trách được anh Mã này nhé, ha ha.
Mã Lạp ra bộ bất đắc dĩ rồi dưới ánh mắt như giết người của Tề Thiên nói:
- Diệp tiên sinh, tiểu thư Triệu Tứ tên là Triệu Giai Trinh, người ta là tài nữ tốt nghiệp đại học Oxford, tinh thông cầm kỳ thi họa, nhà họ Triệu ở Hoa Hạ chúng ta cũng là danh môn vượng tộc, có mấy ngàn năm lịch sử rồi.
Tháng 6 năm nay, chú tề bảo Tề Thiên suốt ngày chỉ như con khỉ chỉ quen làm bạn với súng ống, đấm đá lung tung
Không lo học hành, chỉ biết chơi bời, với tính cách này muốn tiến bộ trong quân đội e là không thể, cần phải mài giũa.
Vì thế tìm một cô gái con nhà danh gia cho gã để làm bạn, vừa vặn rèn luyện bản tính của gã.
Hôm đó hai bên đã hẹn gặp nhau ở Cố viên của Thủy Châu, rồi từ đó sẽ tìm hiểu dần dần.
Tề Thiên thì phải đi rồi, không đi cũng không được, cha gã đá ra lệnh, hơn nữa mẹ gã còn kèm sát bên.
Tuy nhiên tiểu tử này tàn ác a! Lúc đó tự gây thương tích cho chân mình nên việc gặp mặt không thể tiến hành.
Sau khi trở về thì trốn đi Liệp Báo.
Rất ít về nhà, ha hả, tị nạn mà. Làm hại tiểu thư Triệu Tứ mất mặt, bạn bè của cô ấy tuyên bố sẽ cho Tề Thiên một trận.
Ha ha ha, tiểu tử này bây giờ trở về Thủy Châu đều lén lút như giặc.
Mã Lạp kể chuyện cũ của Tề Thiên thì lộ vẻ tươi cười, giống như niềm vui thấy người gặp họa.
- Em cũng đâu có cách gì chứ, cười bà chị về để quản à.
Tề Thiên ấm ức.
- Chị thì có gì không tốt, cô ấy có thể thương yêu cậu, đối xử với cậu tử tế
Tiểu tử ngươi thật là đang ở trong phúc mà không biết phúc a!
Diệp Phàm cũng đệm vào.
- Đại ca thấy tốt thì nhận đi, em xin kiếu.
Tề Thiên lầu bầu nói.
- Kỳ lạ nhỉ, chẳng lẽ tiểu thư Triệu Tứ xấu lắm à?
Diệp Phàm hơi khó hiểu. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không phải, nghe nói rất xinh đẹp, em cũng đã gặp đâu.
Tề Thiên hét lên.
- Tôi cũng chưa gặp, tuy nhiên nghe nói là rất xinh đẹp, được xưng là Tiểu Ngọc Hoàn, vẫn nói Yến phì Hoàn sấu (Miêu tả dáng vẻ của hai đại mỹ nhân Trung Quốc là Triệu Phi Yến và Dương Ngọc Hoàn, ý bảo Phi Yến thì mập còn Ngọc Hoàn thì gầy).
Mã Lạp nhún vai biểu hiện cũng chưa từng gặp.
- Gầy cái đầu anh ấy, nghe nói thời Đường yêu thích nữ nhân mập mạp, em đoán tiểu thư Triệu Tứ cũng vậy.
Hắc hắc, làm ghế sa *** thì êm phải biết.
Tề Thiên bất mãn.
- Tốt lắm, Lôi Thản lúc nào đến?
Diệp Phàm hỏi.
- Ông ấy khởi hành rồi, chắc chiều sẽ tới.
Mã Lạp đáp.
- Mã Lạp, anh có cách gì lấy nguyên vẹn khối gỗ kia không?.
Diệp Phàm hỏi.
- Rất khó, nhưng cũng không phải là tuyệt đối không được, tôi nghĩ cứ chờ Lôi Thản đến rồi hỏi qua ý kiến của ông ấy, cứ theo chỉ đạo của ông ấy mà cưa thì sẽ bán được giá cao.
Nếu không cứ cưa theo ý chúng ta thì sẽ làm mất giá đi.
Mã Lạp trả lời.
Bên trong phòng làm việc của cục trưởng Nguyễn của cục an ninh thành phố Mặc Hương.
Cục trưởng Nguyễn Kiến Bình nhìn lướt qua phó cục trưởng Phạm Hoàng Võng đang ngồi cung kính phía đối diện, thở dài.
- Ai! Hồng Võng, anh và ** đều là những người có năng lực do một tay tôi đào tạo.
Hiện giờ ** đang ngồi trong tù, điều này là do y tự rước lấy.
Khốn kiếp, công tác trong một cơ cấu quyền lực như cục an ninh mà cũng có thể làm ra được chuyện như vậy.
Lúc ấy nếu không phải tôi ngăn cản chắc sẽ bị đoàn trưởng Thiết đánh gục tại chỗ.
Qua nữa ba tháng tôi sẽ về hưu, tôi tiến cử anh vào vị trí cục trưởng.
Hy vọng anh có thể kế tục công tác, tạo ra thành tích, đừng để tôi thất vọng.
Tuy nhiên chuyện này còn có khúc mắc, vốn định không nói với anh nhưng hôm qua sau khi hồi báo thì thấy không nói không được.
Yếu hại a! Ai.
Nói tới đây cục trưởng Nguyễn lộ vẻ rất phiền muộn.
- Cục trưởng, có phải chuyện của tôi thất bại rồi không?
Không có chuyện gì đâu, ngài cũng đã nỗ lực hết sức rồi, tôi hiểu mà, tôi không sao đâu.
Phạm Hồng Võng cũng không ngu, có thể ngồi lên vị trí Phó Cục trưởng cục an ninh thành phố dĩ nhiên là người thông minh nên vừa đoán đã trúng ngay.
Mặc dù y biểu hiện rất trấn tĩnh nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.
- Cũng không phải nói là hết cách, vẫn còn một tia hy vọng nhỏ.
Nguyễn Kiến Bình khẽ lắc đầu.
- Ngài nói đi!
Phạm Hồng Võng kích động đứng phắt dậy, có thất thố trước mặt lão lãnh đạo cũng không phải là điều mất mặt gì, nếu ở trước mặt người khác thì Hồng Võng tuyệt đối sẽ không như vậy.
- Ai! Bỏ đi, một lão già ba tháng nữa sẽ về hưu như tôi có lời gì mà không dám nói chứ.
Hồng Võng, hệ thống an ninh chúng ta ngoài mặt thì có vẻ yên tĩnh, nhưng trong nội bộ cũng hình thành các phe phái, tình huống vốn rất phức tạp.
Bộ an ninh đảm nhận trọng trách bảo vệ an ninh quốc gia, có quyền lực rất lớn.
Các vị lãnh đạo cao cấp cũng phải dựa vào hệ thống an ninh rất nhiều.
Đừng xem thường vị trí một cục trưởng cục an ninh một thành phố, đây chính là một cái bánh đặc biệt thơm ngon.
Hệ thống an ninh chúng ta chủ yếu phụ thuộc ngành dọc, chính quyền sở tại không quản lý được chúng ta bao nhiêu, sự độc lập còn lớn hơn cả bên tư pháp.
Hơn nữa cục an ninh khi cần thiết có thể sai khiến bên công an, điều này tôi không nói chắc anh cũng biết.
Đối với chuyện về hưu của tôi lần này, bên trên cũng có vài phái tiến cử người của mình.
Vốn là chuyện này nếu có gì ngoài ý muốn thì anh sẽ nắm chắc được sáu phần, dù sao anh cũng là người do tôi đề cử, lại đã công tác ở thành phố Mặc Hương lâu năm.
Tuy nhiên đã phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, mọi người đều về vị trí vạch xuất phát.
Anh chắc là muốn biết tại sao lại có chuyện này, tôi chỉ nói là có một đại thần đã nhúng tay vào.
Đối mặt với vị đại thần này đừng nói tôi không thể ra sức.
Cho dù là cục trưởng Phí Kiền trên tỉnh cũng chỉ biết ngồi mà than thở.
Vị đại thần đó nói: Vị trí cục trưởng cục an ninh thành phố Mặc Hương lần này sẽ do đích thân ông ta tự mình điểm tướng, không cho ai được nhúng tay vào.
Người nào dám dở trò thì sẽ xử theo tội phá hoại an ninh quốc gia.
Ông ta đã nói thế thì còn ai dám hó hé, vì thế chuyện tôi nói với anh cũng phải giữ bí mật đấy.
Kiến Bình nói chuyện này cũng là một sự mạo hiểm rất lớn, nếu chuyện này bị vị đại thần kia biết được thì dù ông ta sắp về hưu rồi cũng sẽ phải chịu kết cục bi thảm.