- Đợi đã!
Khi Diệp Phàm vừa bước đến cửa sảnh đường thì từ cây cột phía sau đột nhiên truyền đến một giọng đàn ông.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là một người đàn ông trung niên dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo choàng hiện đại may theo kiểu giả cổ, rất có phong cách của học giả.
" Người này chắc là chính là chủ nhân Hồ Thế Lâm rồi, cuối cùng ông ta cũng xuất hiện."Diệp Phàm thầm tự đắc, thái độ cuồng vọng mới vừa rồi kỳ thực chính là cố ý biểu hiện ra.
Hắn cũng chỉ có thể dùng chiêu cờ mạo hiểm này, nếu thật sự thổi phồng mình lên, chi bằng đi đường ngược lại, quả nhiên có hiệu quả, thu hút được chủ nhân thật sự xuất hiện.
Đang nghĩ vậy thì Hồ Thế Lâm đã thốt ra một câu thiếu chút nữa khiến hắn tức chết:
- Bản nhân là Hồ Thế Lâm, thân là ông chủ lớn của Tế Xuân Đường.
Cậu tên là Diệp Phàm phải không, hừ! Mau xin lỗi phó chưởng quỹ Trần nhà tôi.
Tế Xuân Đường chúng tôi tất cả đều đường đường chính chính là người Hoa Hạ, không có chó, hừ!
"Mẹ kiếp! Tưởng là vứt ra một câu nói tàn nhẫn là có thể dẫn dụ được chủ nhân xuất hiện cầu mình xem bệnh, ai ngờ chuyện xem bệnh còn chưa thấy hi vọng, hình như trái lại còn đắc tội với chủ nhân, khí thế hùng hổ muốn bố mày xin lỗi.
Tính cách của giám đốc Hồ thật sự kỳ quái, chẳng trách chủ tịch Nam Cung không dám trực tiếp giới thiệu giúp mình, có vẻ thú vị đây. "Diệp Phàm thầm uất ức.
- Xin lỗi! Trong tín điều của bản nhân không có từ này.
Diệp Phàm quyết định kéo dài đường lối cứng rắn, nếu tỏ ra yếu kém, chuyện của nhà máy giấy thật sự thất bại rồi.
Có lẽ vẫn phải thể hiện ra phong cách của cao nhân ẩn sĩ, Hồ Thế Lâm mở dược đường này không phải là vì muốn kết giao với cao nhân ẩn sĩ sao, cao nhân ẩn sĩ thật sự đến lại liều mạng đuổi đi, đây là chuyện gì vậy chứ.
- Không xin lỗi thì đừng hòng ra khỏi Tế Xuân Đường của ta, Chu Cường, Trương Hổ, hầu hạ vị Diệp tiên sinh này cho thật tốt.
Hồ Thế Lâm ta cũng phải để cho một số kẻ cuồng vọng tự đại của Thủy Châu biết Hồ gia chúng ta không phải dễ lừa gạt, là ai mà dám đến đây hống hách, xem Hồ gia ta là nơi nào chứ?
Hồ Thế Lâm hôm nay giống như ăn súng vậy, trong giọng điệu đầy mùi khói thuốc.
Thật ra Diệp Phàm rất oan ức, đến đây lúc này thật sự không đúng lúc, vì hôm trước con trai Hồ Trọng Chi của Hồ Thế Lâm cứ kêu la đau đầu, nói là có con sâu gặm nhấm trong đầu mình, đau đến mức lăn lộn dưới mặt đất.
Tuy nhiên bác sĩ cũng bó tay không biết làm thế nào, kiểm tra thì nói não bộ rất bình thường, không có gì.
Vợ chồng Hồ Thế Lâm sốt ruột đến mức sắp biến thành than cháy.
Tối hôm trước cả đêm bỏ ra số tiền lớn 20 vạn mời thần côn lừng danh của Mao Sơn là Chu Đạo Lâm đại sư đến làm phép, làm suốt một ngày hôm qua cũng không thấy hiệu quả gì.
Trong lòng đang cảm thấy đen đủi thì Diệp Phàm lại đâm đầu tới, vừa vặn đụng phải mồi lửa, không xui xẻo mới lạ.
Lúc này Hồ Thế Lâm chỉ muốn trút giận, quyết định hung hăng dạy dỗ tên chim non Diệp Phàm dám mạo phạm đến Tế Xuân Đường một trận rồi trả cho chút tiền.
Tính cách của Hồ Thế Lâm chính là quái dị như vậy, nếu Diệp Phàm biết, không biết có hộc máu hay không.
Cùng với tiếng hừ lạnh của Hồ Thế Lâm, hai tên thân hình to lớn, cao đến 1m8, cánh tay to như bắp đùi Diệp Phàm, vồng ngực nhô cao như con gái, da thịt trên mặt cũng chất đống, so với đồ tể còn đồ tể hơn, dáng người này có thể hù dọa một số người bình thường mềm nhũn đi.
Nhìn bộ dạng chắc cũng có luyện qua mấy năm, có thể là bảo vệ Tế Xuân Đường mời tới, có khả năng nhất chính là cận vệ bên cạnh Hồ Thế Lâm.
Diệp Phàm suy đoán không sai chút nào, hai tên này thật sự là cao thủ Quốc thuật Hồ Thế Lâm lấy tiền lương 20 vạn một năm thuê tới, có thân thủ nhị đoạn.
Lúc ấy Hồ Thế Lâm tận mắt nhìn thấy Chu Cường và Trương Hổ một cước đá gãy hai khối đá xanh, cho nên lập tức bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Một người bảo vệ mình, một người thì bảo vệ con trai Hồ Trọng Chi.
Thật ra Hồ Thế Lâm cũng có nghi ngờ con trai Hồ Trọng Chi không biết có phải gặp ám hại gì đó trong truyền thuyết giang hồ hay không, cho nên hiện tại bảo vệ con trai càng thêm chặt chẽ.
- Nhóc con, nói xin lỗi rồi mau chóng cút đi cho Chu gia bố mày, đừng không có chuyện gì lại chạy đến đây quăng mấy lời hống hách vô dụng, chưa đủ lông đủ cánh cũng học đòi bắt chước lão Đại trong phim ảnh
Chu Cường nheo mắt nhìn quét qua Diệp Phàm, cảm thấy thân thể của thằng nhóc này thật sự không có chút sức lực nào, nếu mình không cẩn thận đá nặng một chút thì sẽ trực tiếp đá thằng nhãi này vào chỗ địa phủ diêm la rồi.
- Ài! Nói xin lỗi đi, đừng không có chuyện gì lại gây ra chuyện rắc rối, người thanh niên
Người còn lại là Trương Hổ, thái độ tốt hơn rất nhiều.
- Nếu tôi không xin lỗi thì sao?
Diệp Phàm nhẹ nhàng xoay người, khí thế trên người đại phát, khóe miệng theo thói quen nhếch lên, một nụ cười có độ cong xinh đẹp hiện ra.
Đây cũng là nụ cười chiêu bài của Diệp Phàm, Tề Thiên là người biết rõ nhất, chỉ cần vừa nhìn thấy loại nụ cười hơi có chút tà ý này của Diệp Phàm, Tề Thiên nhất định sẽ tránh càng xa càng tốt.
Gã biết đại ca khi như vậy chắc chắn là tức giận rồi, có người sắp gặp xui xẻo rồi, chỉ mong người đó không phải là mình.
- Mẹ kiếp! Nể mặt ngươi, ngươi lại không cần, thật sự tưởng Chu gia là bùn đất có phải không?
Chu Cường tức giận rồi, cất bước xông thẳng lên đấm một quyền về phía ngực Diệp Phàm, quyền thế bức người.
- A!
Khi Chu Cường nhận ra lúc này Diệp Phàm bị một quyền của mình đánh trúng, lẽ ra phải kêu lên đặt mông ngồi xuống mới được xem là bình thường, sau đó nhe răng nhếch miệng kêu đau.
Tuy nhiên Chu Cường hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt, Diệp Phàm không hề nhúc nhích, bản thân y trái lại bị chấn động lùi về sau một bước, cảm thấy nắm tay mơ hồ tê dại.
- Không thể nào!
Chu Cường chấn động, cảm thấy rất thật mất thể diện, xoay người theo hình xoắn ốc, hung hăng đá về phía eo Diệp Phàm.
Lần này Chu Cường dùng năm phần sức mạnh, đương nhiên y cũng không dám dùng tới bảy, tám phần vì có thể đá vỡ gạch, thằng nhóc gầy yếu này làm sao có thể chịu được, nếu một cước đá chết hắn thì sẽ phải ngồi tù, thật sự không đáng, cho nên hạ thủ lưu tình chỉ dùng năm phần sức lực.
- Hừ!
Diệp Phàm tức giận, tiện chân giơ lên đá một cước về hướng Chu Cường.
- Bốp!
Sau một tiếng trầm muộn vang lên, Hồ Thế Lâm há hốc mồm thiếu chút nữa muốn rơi cằm, còn phó chưởng quỹ Trịnh Vận đứng bên cạnh càng cảm thấy bắp chân có hiện tượng rút gân, tê dại như nhũn ra.
Vì đại lực sĩ Chu Cường bình thường trong mắt bọn họ giống như thiên thần hạ phàm, lúc này liên tục thối lui bảy tám bước, cuối cùng vẫn không đứng vững được, xiêu vẹo đặt mông ngồi xuống đất, giống như một đứa trẻ nhõng nhẽo muốn ăn kẹo vậy.
- Anh Chu, không sao chứ!
Trương Hổ cũng không kịp kinh ngạc, vội vàng chạy tới đỡ Chu Cường dậy.
- Nhãi ranh, có chút bản lĩnh, ăn một cước cuối cùng của ta đây.
Không đá được ngươi, từ nay về sau Chu gia sẽ gọi ngươi là sư phụ.
Chu Cường cũng là một cuồng nhân Quốc thuật, luyện võ cũng đến mười năm, khi còn nhỏ đã học luyện chân, mạnh mẽ đá mười năm nay, đá một gốc cây cổ thụ lõm vào thành hình cái bát.
Mỗi khi nhìn thấy gốc cây kêu khóc bị lõm vào như vậy, Chu Cường lại cảm thấy tự đắc.
- Ngươi, không được! Tiểu gia không thích chơi với các ngươi, cáo từ!
Diệp Phàm lắc lắc đầu, khinh thường nhìn lướt qua Chu Cường, Trương Hổ và Hồ Thế Lâm vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, xoay người định rời đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Thật ra Diệp Phàm vẫn dùng phương pháp cũ lạt mềm buộc chặt, cứ như vậy Chu Cường nhất định sẽ từ phía sau lao đến, bản thân vừa vặn cho tiểu tử này nếm mùi đau khổ, hoàn toàn chấn động Hồ Thế Lâm khiến hắn phải cầu xin cao nhân ẩn sĩ mình.
Quả nhiên hiệu quả rồi!
- Đi đâu, ăn một cước của ta đây.
Chu Cường quát lớn một tiếng, giống như mãnh hổ xuống núi, lần này dùng hết mười phần sức lực chạy lấy đà bay lên cao hơn một thước, đá bay về phía eo Diệp Phàm, nếu là người bình thường đoán chừng lập tức sẽ bị trọng thương.