Quan Thuật

Chương 296: Chia lại bài

Mấy ngày hôm qua, bốn người này ăn không ngon ngủ không yên, cũng không biết chuyện gì xảy ra, vẫn lấy tiền lương về giao cho vợ lại bị nổi giận.

Trước kia lúc đưa tiền thì vợ luôn dịu dàng, buổi tối trên giường muốn ở tư thế gì cũng được, hiện giờ nạp tiền lương xong vợ còn nhăn mặt càu nhàu.

Nói cái gì mà đàn ông vô dụng a, cái đồ bỏ đi…, nói xong ngay cái dưới quần cũng mềm nhũn đi, người ta có bản lĩnh mở mày mở mặt, đồ vật bên dưới cũng phong quang, cái gì chứ cái đó đúng là không thể nhẫn.

Vì thế bốn người hợp lại để tính toán, hơn nữa có người ở sau lưng hiến kế, cho nên quyết định xuất động.

Phương thức ôm chăn bông kêu oan thì không cần phải làm nữa vì đã quá cũ, tuy nhiên bốn người đều là những kẻ giảo hoạt, tự có cách của mình.

Diệp Phàm nghe thấy cũng hơi lo lắng, một mực suy nghĩ giải quyết xong mấy lão này.

Nói lão cũng không coi là lão, chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi.

- Bí thư Tạ, bốn cấp phó của Khanh Hương sắp xếp chưa vậy?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi, Tạ Đoan vừa nghe thì sắc mặt hơi biến đổi.

Gã vốn không thừa hưởng được bộ dạng Tiếu diện hổ của cha hắn, bởi vì Tạ Đoan nghĩ tới tin đồn hôm nay có quan hệ với mình nên muốn bình tĩnh lại cũng thấy khó khăn.

- Chưa có, chưa biết xếp vào đâu.

Bọn họ lúc ở xã Khanh Hương đều là Phó Chủ tịch xã.

Phí Tỏa còn là phó bí thư, mới vừa rồi tôi cùng bí thư Mâu cũng đã nói qua

Y nói cứ đặt trước rồi hãy nói.

Tạ Đoan trong lòng không dễ chịu, đối với Mâu Dũng mà nói thì y bình chân như vại, y cũng không sợ bốn lão gia này, còn chưa nói đến việc y có nghe hay không.

- Ý tứ của y là như vậy sao?.

Diệp Phàm cảm thấy Mâu Dũng còn chưa dừng lại ở đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ai! Bí thư Mâu nói hiện tại còn có bốn phòng ban lớn, cứ thay bốn vị đứng đầu hiện tại rồi nhét bốn vị phó chủ tịch xã vào đó.

Hơn nữa còn nói bọn họ đều là lão tiền bối, kinh nghiệm công tác phong phú, có thể đảm nhiệm tốt chức vụ chủ nhiệm, coi như là câu trả lời thỏa đáng đối với lão đồng chí.

Tạ Đoan nói vẻ hơi lo lắng.

Gã biết chuyện này là không có khả năng nên cũng ngần ngừ.

- Nói xem là những phòng, sở nào.

Trong lòng Diệp Phàm cũng mơ hồ hiểu được tên tiểu tử Mâu Dũng này chắc lại đòi thay nhân sự.

- Sở Tài chính, ban thống kê, ban kiểm tra và ban tổ chức.

Tạ Đoan hít sâu một hơi rồi mới khó khăn nói ra bốn cái tên, liếc trộm Diệp Phàm.

Tạ Đoan dĩ nhiên cũng muốn sớm hạ lửa giận của bốn vị lão gia này vì bọn họ chỉ đầu mâu vào mình, cho nên từ đáy lòng mà nói là hy vọng được như sắp xếp của Mâu Dũng.

Tuy nhiên gã biết chuyện này không thể đơn giản như vậy.

Nói ngay như giám đốc sở Tài chính Trịnh Lực Văn là nghe nói do chủ tịch Diệp lúc còn làm Phó Chủ tịch ủng hộ mà lên.

Lúc ấy Mâu Dũng là Chủ tịch thị trấn, đi hỏi Trịnh Lực Văn dùng tiền sửa đường để phát lương cho giáo viên, kết quả là tay trắng ra về.

Hiện giờ chủ tịch Diệp Chủ tịch đã lên chức, muốn động Trịnh Lực Văn tuyệt đối là không thể.

Mâu Dũng chắc là cũng chỉ muốn dò xét Diệp Phàm, coi đây là một quân bài để trao đổi với hắn về phương diện thu xếp nhân sự trong thị trấn.

Còn chủ nhiệm ban tổ chức Lý Xuân Thủy là thân thích của nguyên bí thư đảng ủy thị trấn Tần Chí Minh, người ta vừa đi thì đòi động đến người nhà, điều này cũng là quá đáng.

Hơn nữa Tần Chí Minh giờ là lên huyện làm chủ nhiệm phòng thương mại, còn là người thân tín của Lý Hồng Dương.

Trải qua hai, ba năm nữa rất có thể thăng lên Phó Chủ tịch huyện, đến lúc đó quay về tính sổ mình thì phiền toái rồi.

Mâu Dũng dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì, có lẽ hai, ba năm nữa gã cũng sẽ leo lên chiếc ghế Phó Chủ tịch huyện, hơn nữa còn có thân thích thành phố chống lưng, biết đâu đã sớm vỗ mông rời đi, để lại cục diện rối rắm cho phó bí thư quản nhân sự là gã

Tuy nói Tạ Đoan còn có cha là thường vụ, cũng chưa chắc đã sợ Tần Chí Minh, nhưng có nhiều kẻ địch chi bằng có một người bạn tốt.

Quan trường vốn hiểm ác, nhiều bằng hữu thì có nhiều lối đi.

Đường càng rộng thì nhân mạch càng thoáng, đường thăng quan cũng dễ dàng hơn.

Cha mình vốn là một người hiền lành, gần như không đắc tội ai nên những năm gần đây Tạ gia ở Ngư Dương cũng không tệ, mọi người đều cố gắng không để mất lòng.

Cho dù là Lý Hồng Dương, Trương Tào Trung hay Chung Minh Nghĩa đều cố gắng kéo Tạ Cường về phía mình, chỉ cần Tạ Cường đầu nhập vào một phương thì thực lực chắc chắn sẽ tăng nhiều, trong hội nghị thường vụ sẽ có thêm một con bài tẩy.

Tuy nhiên mọi người đều biết điều này là khó khăn nên đều chọn cách giao hảo với y, thỉnh thoảng lại được y ngả về ví như chuyện vừa rồi vì chuyện của con trai mà hơi ngả về Lý Hồng Dương khiến cho Trương Tào Trung ôm hận.

Chủ nhiệm ban thống kê là Tạ Đình Đình, là thân thích của Tống Ninh Giang vừa thăng làm bí thư thị trấn Giác Lâm, nếu động đến chắc chắn sẽ làm cho người ta không vui, người ta dù gì cũng là bí thư một thị trấn, biết đâu mấy năm sau lại chẳng bò đến vị trí phó chủ tịch huyện.

Chủ nhiệm ban thống kê lại là thân thích trực hệ của nguyên Chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang.

Người ta hiện tại cũng đã đến thị trấn Tà Nham làm bí thư rồi, còn là đại tướng tin cậy của Trương Tào Trung, động đến Tạ Đình Đình chẳng làm cho y quát lên như sấm sao.

Vì thế bốn người này không ai là có thể động đến.

Tạ Đoan tuy nói trong đáy lòng cũng muốn động, nhưng gã biết mình không động được.

Chỉ cần rút giây chắc sẽ động rừng.

Vừa động vào biết đâu mình đã bị mấy lão đại sau lưng vặt sạch lông.

Vì thế khi Mâu Dũng nói lên biện pháp này căn bản là một chủ ý ngu ngốc, Tạ Đoan thậm chí còn cảm thấy có phải bí thư Mâu định đem mình ra khai đao, đẩy mình lên chịu trận.

- Ha ha ha, sao bí thư Mâu không cho thay luôn chủ nhiệm ban tổng hợp đi cho toàn diện nhỉ!

Diệp Phàm cười khẽ, thái độ vẫn rất bình thản.

Hắn rất hòa nhã ném một điếu thuốc cho Tạ Đoan, cười đến mức gã cảm thấy sợ hãi.

Đối với chủ tịch Diệp, Tạ Đoan vẫn cảm thấy nể phục.

Hắn mới chỉ 19 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Hải Giang thì bị đày đến thôn đập Thiên Thủy hẻo lánh làm một thôn quan.

Người ta mạng tốt, có quyết đoán.

Chẳng những trị phục ngay cả những thôn dân làm đau đầu mấy lão Đại trên huyện àm còn làm ra bao việc lớn khiến bí thư và chủ tịch huyện phải cho hắn thăng quan.

Chuyện phó cục trưởng Cổ Thu Hoa bắt người rồi vào tù cũng là do vị chủ tịch này, nghe nói lúc đó có hai vị thường vụ trên thành phố đích thân hỏi đến.

Nếu hắn không có lai lịch thì mấy người này còn hỏi đến làm gì.

Lúc ấy chính Tạ Cường cũng đoán không ra tại sao hai vị thường vụ lại ra mặt chống đỡ cho tiểu tử này, hơn nữa còn gọi thẳng cho hội nghị thường vụ.

Nếu nói chủ tịch Diệp không có chỗ dựa thì chắc không ai tin, nhưng nếu nói có thì cũng không thể nào vì lý lịch của hắn đã bị người có ý ở Ngư Dương điều tra từ lâu rồi.

Tuy nhiên chuyện này cũng như một mỹ nữ che mạng, nhiều người trong huyện cũng chỉ có thể âm thầm phỏng đoán.

Đáng sợ hơn chính là biểu hiện của hắn ngày hôm qua suýt chút nữa đã làm thường vụ Ngư Dương nổ tung.

Vốn là hội nghị thường vụ lúc ấy chỉ chờ hắn về để hỏi tội, bí thư thị ủy Dương thì khí giận ngút trời.

Đám thường vụ đang ngồi đó đều mặc niệm cho hắn, ai ngờ tiểu tử này lại có thể quật khởi.

Chẳng những lấy được ba ngàn năm trăm vạn cứu sống nhà máy giấy Lâm Tuyền mà còn thêm vào hai ngàn vạn để sửa đường.

Tiếp đó còn làm cho Cục trưởng cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng giận đến nỗi phải vào bệnh viện.

Hơn nữa đồng chí phó cục trưởng cục công an Cổ Thu Hoa hiện giờ đang ngồi sau song sắt hát bài "nước mắt sau song sắt" cũng là đại tác phẩm của Diệp Phàm, đã được người trong huyện đặt cho cái mỹ danh "Sát tinh của các cục trưởng", ý là chuyên đem các cục trưởng vào tù.

Vì thế Tạ Đoan đối với Diệp Phàm còn mang một niềm kính sợ thật sâu, người ta ngay cả đại nhân cục trưởng cục tài chính thành phố cũng cho vào viện, mình chỉ là một phó bí thư thị trấn chẳng phải là một đĩa thức ăn sao.

Thái độ của Tạ Đoan đối với Diệp Phàm là không xa cách nhưng cũng không giao hảo, tận lực không dính dáng đến hắn, chỉ sợ lỡ xảy ra chuyện gì thì tiến thoái lưỡng nan.

Điểm này cũng là phù hợp với nguyên tắc làm người của cha hắn.

Tạ Đoan sau khi rít vài hơi thuốc thì cười nhẹ đi ra.

Diệp Phàm lại đấm thêm một quyền trên bàn, lần này thì rất nặng.

Làm chiếc bàn trước kia đã chịu đựng thân thể của chủ tịch Ngô Tín Dân lúc treo cổ lại vang lên cọt kẹt.

- Mẹ kiếp! Tên tiểu tử Mâu Dũng này đúng là chỉ chuyên phá rối, bí thư Tần vừa đi, cái ghế còn nóng đã nhăm nhe thay người.

Chuyện bốn lão gia của xã Khanh Hương gần đây vọng động, đầu giáo chỉ vào Tạ Đoan nên chắc tiểu tử này cũng quýnh quáng.

Khó trách chiều nay tìm mình và Mâu Dũng, ý là thu xếp thật tốt cho bọn họ.

Nếu Mâu Dũng liên thủ với Tạ Đoan thì sau này chuyện nhân sự của Lâm Tuyền sẽ bị bọn họ thao túng, bản thân mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Tuy nhiên từ thái độ xử thế của Tạ Đoan thì chắc sẽ vô cùng cảnh giác, chuyện liên thủ với Mâu Dũng chắc là không có khả năng.

Chuyện nhân sự vừa rồi chắc chỉ là một lần thăm dò, tuy nhiên cũng phải đề phòng nhìn xem tên tiểu tử Mâu Dũng còn có chiêu gì tiếp theo.

Diệp Phàm suy nghĩ một chút, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất