Sao lại như vậy, chẳng phải buổi trưa đầu giáo chĩa vào em, sao giờ lại là Diệp Phàm xong đời, chắc là công trình ở Lâm Tuyền không cho công ty Vũ Thần làm nên Phí gia muốn động hắn.
Diệp Mậu Tài có vẻ hơi tức giận, y dĩ nhiên không phải bất bình thay cho Diệp Phàm, chỉ là có một loại cảm giác thỏ tử hồ bi mà thôi.
- Hừ! Cuồng vọng! Ngư Dương bây giờ còn có Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ ở, lấy đâu ra thành thiên hạ của Phí gia, cậu nghe tin tức ở đâu ra, có thể tin không?
Chung Minh Nghĩa bĩu môi, một tia cười lạnh đọng ở khóe miệng.
- Tuyệt đối có thể tin, là một người anh của em lúc ăn ở nhà hàng đi toalet nghe có người nói là đem chuyện lão bí thư chi thôn Quy Lĩnh bị đè chết báo lên trên, Diệp Phàm chạy trời không khỏi nắng rồi.
Diệp Mậu Tài trong đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thỏ tử hồ bi, có lẽ kết quả của Diệp Phàm ngày nay sẽ là của mình ngày sau.
Cảnh ngộ hiện giờ của hai người cũng gần như nhau.
- Em đó, Diệp Phàm thảm hại hơn. Hắn vì trước kia phong mang quá lộ nên Lý Hồng Dương vừa đi thì đã bị người ta đánh rồi.
" Bắn chết chim đầu đàn.", trong lòng Diệp Mậu Tài chợt thốt lên một câu như vậy, đời là thế, cứ muốn kéo người khác xuống bùn mới hả lòng.
- Ừ! Sóng ngầm bắt đầu khởi động a! Phí gia hiện tại thế lực như mặt trời ban trưa, chẳng qua Ngọc gia cũng bắt đầu nổi lên, lần điều chỉnh này, Ngọc Nhã Chi của Ngọc gia cũng vào thường vụ.
Nguyên Trưởng ban Tuyên giáo huyện ủy Khổng Lệ Châu điều đến thành phố rồi, Ngọc Nhã Chi vừa lên thì thế lực sau này của Ngọc gia lại càng lớn.
Hơn nữa Ngọc gia Kháo Sơn Hổ, Ngọc Thế Hùng có quan hệ với cả hai giới hắc, bạch, tài lực nhân lực của Ngọc gia cũng chưa chắc đã thua Phí gia.
Một núi há có thể cho phép hai hổ, trừ phi một con là bệnh hổ mới không ai để ý, ha ha ha, Ngọc gia quật khởi có lẽ có thể làm ra vài chuyện.
Để cho Kháo Sơn Hổ đấu với Thổ Lão Hổ hảo hảo đấu với nhau, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu, không tồi!
Chung Minh Nghĩa nói nhỏ.
- Anh họ, nếu không chúng ta thêm một chút dầu đi. Hoàng Hải Bình và Khúc Anh Hà một khi ra tay với Diệp Phàm thì hắn chắc sẽ khắc sâu mối hận với Phí gia. Loại người như vậy rất dễ manh động, đến lúc đó sẽ cắn lung tung như chó điên. Có nên để cho người của chúng ta tại nhà máy giấy làm thêm vài động tác không.
Diệp Mậu Tài cũng nhếch miệng cười lạnh.
- Ừ! Tùy thời mà động. Để cho con nghé con Diệp Phàm đối đầu với Thổ Lão Hổ Phí gia,, ai chết vào tay ai có lẽ vẫn tồn tại biến số.
Chung Minh Nghĩa nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy, một lúc lâu sau mới thở dài:
- Ai! Trò hay sắp mở màn rồi.
Điện thoại vang lên, Chung Minh Nghĩa bắt máy thì nghe Phó chủ tịch thứ hai, Thường vụ Huyện ủy Trần Quang Húc thần bí hạ giọng nói:
- Bí thư Chung, vừa nhận được điện thoại, sáng sớm ngày mai mở hội nghị thường vụ thảo luận nhân sự Lâm Tuyền, chắc sẽ ra tay đối với người nào đó.
Trần Quang Húc là do Chung Minh Nghĩa một tay đề bạt, tuy giờ Chung Minh Nghĩa rất xui xẻo bị ném vào Hội đồng đại biểu nhân dân huyện làm một Phó Chủ nhiệm.
Nhưng Trần Quang Húc cũng không tệ lắm, người đi trà cũng không lạnh, chẳng qua Trần Quang vẫn mơ hồ Chung Minh Nghĩa có thể Đông Sơn tái khởi nên hễ nghe được tin tức gì trọng đại là lập tức tiết lộ cho Chung Minh Nghĩa.
- Ha ha ha, Quang Húc, tôi giờ đã là một ngư ông rồi, chỉ có thể buông cần ngồi câu thôi, đã rời triều sao còn để ý gì nữa. Chẳng qua nếu như có thảo luận chuyện bên Nam Khê thì nhất định phải báo cho tôi, cảm ơn cậu nhé.
Chung Minh Nghĩa hờ hững giống như không hề quan tâm đến chuyện của Lâm Tuyền, chỉ quan tâm chuyện bên Nam Khê của em họ y.
" Hừ! Giả bộ! Anh có mà câu cá gì, có mà câu mũ quan ấy.", Trần Quang Húc đồng ý nhưng trong bụng rủa thầm.
Sau khi cúp điện thoại, Chung Minh Nghĩa nghĩ một hồi rồi đột nhiên nói:
- Mậu Tài, cậu nghĩ cách báo cho thủ hạ của Diệp Phàm chuyện điều chỉnh hắn lần này.
- Có quan hệ tốt với Diệp Phàm có lẽ là Trịnh Lực Văn, gã là do Diệp Phàm một tay nhấc lên, cũng giống như Đoàn Hải, để em lập tức báo tin, hắc hắc.
Diệp Mậu Tài nói xong rồi hỏi vẻ ngưng trọng:
- Chẳng lẽ sẽ thật sự ra tay với Diệp Phàm, còn em thì sao?.
- Yên tâm, Phí gia tạm thời sẽ không động tới cậu đâu. Cơm phải ăn từng miếng, chuyện cũng phải làm từng bước, chúng ta cứ theo dõi chặt là được, gặp chiêu chiết chiêu. Nếu như Phí gia muốn đấu thì thì chúng ta cá chết lưới rách, đem hết chuyện xấu của Phí gia nói ra, cùng lắm là hai bên cùng chết.
Chung Minh Nghĩa nói rin rít.
Cùng xui xẻo như Chung Minh Nghĩa còn có Chủ tịch huyện Trương Tào Trung, hiện giờ thì đã không còn gọi là Chủ tịch huyện mà phải gọi là Chủ nhiệm Trương vì đã sang làm Chủ nhiệm Hội đồng đại biểu nhân dân huyện rồi.
Lần này vì để có được sự nhất trí của La Hạo Thông Bí thư thị ủy Chu Càn Dương cũng đành đẩy y vào lãnh cung nghỉ ngơi. Tuy nhiên trong lòng Trương Tào Trung không cho là vậy, bản thân mình dù gì cũng là một Chủ tịch huyện lại phải đi Hội đồng đại biểu nhân dân huyện làm chủ nhiệm.
Hội đồng Đại biểu Nhân dân trên danh nghĩa là nơi biểu quyết các quyết sách lớn.
Muốn có quyền cũng đúng là có chút quyền,
Cái gì bảo đảm hiến pháp, luật pháp, hành chính pháp quy đều do Đại hội đại biểu nhân dân ra nghị quyết và thường vụ huyện ủy chấp hành.
Nhiệm vụ của nó còn là lãnh đạo hoặc chủ trì bầu cử vào Đại hội đại biểu nhân dân, thảo luận toàn bộ những vấn đề về chính trị, kinh tế, giáo dục, khoa học, văn hóa, vệ sinh, môi trường và tài nguyên, công tác dân tộc trong huyện. Căn cứ vào đề nghị của chính quyền mà quyết định nhân sự, các kế hoạch phát triển kinh tế của huyện.
Nói ra thì nghe rất oai phong, hơn nữa về cấp bậc cũng là cán bộ cấp Phòng, đồng cấp với Chủ tịch, Bí thư huyện, còn nếu bàn về thực quyền thì chỉ là hư danh.
Chủ tịch hay bí thư huyện làm việc có ai cần chủ nhiệm hội đồng đại biểu nhân dân giơ tay múa chân đề điểm này nọ, kiến nghị thì cứ việc đưa, người ta tiếp thu hay không lại là việc khác. Hơn nữa chỉ có quyền đề nghị chứ không có quyền cưỡng chế thi hành, mọi chuyện đều là do lãnh đạo cấp trên chỉ định.
Ngay như công tác bầu cử, muốn chọn ai thì người ta đã sớm chọn trước rồi.
Thường vụ đại biểu hội đồng nhân dân chỉ có thể thi hành cho có hình thức.
Nếu như xảy ra vấn đề gì về phiếu bầu, chủ nhiệm đại biểu hội đồng nhân dân còn phải gánh trách nhiệm, nói là làm không đúng chỉ đạo cấp trên.
Vì thế Trương Tào Trung vô cùng buồn khổ, cảm giác khó có thể gặp người, trái lại còn hâm mộ Lý Hồng Dương lên thành phố làm cục trưởng cục máy móc nông nghiệp, tuy nói là đi đày nhưng dù sao vẫn có chút thực quyền, chứ không như mình phơi mặt ở Ngư Dương cho người ta cười vào mặt.
Hiện giờ ngay cả đi trên đường, Trương Tào Trung cũng cảm thấy ngại, cứ có cảm giác người ta xì xầm bàn tán sau lưng mình.
Thật ra thì đây chỉ là tâm bệnh của Trương Tào Trung mà thôi, đường đường Chủ nhiệm Hội đồng đại biểu nhân dân huyện tuy nói thực quyền không có nhiều, nhưng cấp bậc vẫn lớn, không ai dám nói gì y.
Hơn nữa chọc giận y nếu y bực lên có thể làm ra mấy đề nghị thì lãnh đạo huyện càng phiền phức, lấy đâu ra thời gian bàn tán.
Chẳng qua dã tâm của Trương Tào Trung không chỉ như vậy mà còn cho rằng Cổ Bảo Toàn đoạt cái ghế bí thư huyện ủy của y.
Cho nên gần đây ngay cả Cổ Bảo Toàn cũng bị y hận, theo lý mà nói, Trương Tào Trung cũng là nguyên là phe cánh của phó bí thư thị ủy Chu Càn Dương.
Cổ Bảo Toàn cũng do Chu Càn Dương nâng lên, đáng ra Trương Tào Trung và Cổ Bảo Toàn là cũng một phe, chẳng qua chỉ là đồng minh tạm thời.
Còn như Phí Mặc thì trước kia cũng là một nhóm của Trương Tào Trung, hiện giờ Trương Tào Trung quá tức giận Phí Mặc có khuynh hướng tự lập làm vua. Hơn nữa em gái Phí Mặc là Phí Ngọc vừa mới nhận chức tổ trưởng tổ thư ký thành phố Mặc Hương, Phí Mặc lại càng đắc thế, dĩ nhiên không muốn dựa vào người nào.
Lần điều chỉnh nhân sự này đã khơi dậy dã tâm của Phí Mặc, chiếc ghế bí thư huyện ủy giờ mới là lý tưởng của y.
Đừng bảo là y, cho dù là bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà gần đây cũng có dã tâm, có khuynh hướng tự lập làm vua, tuy nhiên lực lượng của y quá mức đơn bạc nên khó thành khí.
Hiện giờ trong huyện đã rõ Phí Mặc đang có xu hướng phát triển, thế lực Phí gia đang như mặt trời ban trưa. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Còn Ngọc Nhã Kỹ cũng là thân thích với phó bí thư chuyên trách Ngọc Hoài Nhân nên thế lực Ngọc gia cũng mạnh hơn.
Trước kia ở Ngư Dương, quan hệ của Ngọc gia và Phí gia có thể tiến hành, Ngọc gia thường lép vế hơn. Hiện giờ Ngọc gia cũng có người ở thường vụ huyện nên cũng có quyền lên tiếng, vì thế quan hệ kế minh của hai đại gia tộc này cũng rất khó nói về lâu dài.
Đối với bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ Sơ Hôn mới nhậm chức mà nói là rất khó khăn, trong thường vụ ba bè bảy mối, công tác không biết bắt đầu từ đâu, kết quả hội nghị thường vụ thế nào thì hai người cũng không dám chắc.
Hai người đành tạm thời kết minh, nếu không sẽ bị bốn đại gia tộc bản địa là Phí gia, Ngọc gia, Tạ gia và Tiếu gia nuốt cả xương.
Cổ Bảo Toàn không hề nguyện ý triệu tập hội nghị thường vụ lần này, chẳng qua Phí Mặc cứ luôn bức tới, hơn nữa lãnh đạo thành phố lại vừa điện thoại phê bình.
Cổ Bảo Toàn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là ra tay với Diệp Phàm, trong lòng cũng hiểu Diệp Phàm chính là vật hy sinh đầu tiên dưới cây gậy của Phí gia hoặc Ngọc gia.
Chẳng qua trước mắt mình còn chưa vững chân nên không thể chính diện giao phong với bọn họ, trước hết cứ tạm thời ẩn nhẫn.
Cho nên bí thư Cổ Bảo Toàn quyết định chủ ý là cứ quan sát xem Ngọc gia và Phí gia diễn trò rồi hãy nói, dĩ nhiên nếu chuyện liên quan quá lớn thì y cũng không thể nhượng bộ quá mức.
Đêm khuya.
Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn còn chưa ngủ, suy nghĩ chuyện sau khi đánh đổ Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm thì ai sẽ là người thay thế.