- Nhưng có thành tích cũng không thể kiêu ngạo, cũng không thể muốn làm gì thì làm. Lấy 100 vạn của bên hải quan mà nói, số tiền đó là người ta cho nhân dân Lâm Tuyền, chứ không phải cho cá nhân anh.
Anh có quyền gì mà một mình chủ trương muốn làm cái gì thì làm? Nếu mỗi quan chức chính quyền đều giống như anh, chịu chút oan ức cũng thay đổi tính tình, mặc kệ tất cả thì làm sao tiếp tục quản lý đất nước được nữa. Mệnh lệnh của chính quyền không có ai phục tùng, lời nói của lãnh đạo không có ai nghe, chính quyền mất đi uy tín tối thiểu, sao còn đất nước.
Tôi vô cùng phản cảm đối với loại người tự cho mình là đúng, không sợ để anh biết, tôi đã đề nghị phải tiến hành xử lý anh theo pháp luật, nhưng Bí thư Cổ cho rằng sắp đến cuối năm rồi, cho nên chuyện này phải đè ép trước đã.
Cho nên, anh đừng tưởng chính quyền huyện ủy buông trôi bỏ mặc, quay về viết bản kiểm điểm đi, phải tự kiểm điểm sâu sắc, làm tốt công tác phê bình và tự phê bình bản thân.
Lời nói của Vệ Sơ Tinh từ nhẹ nhàng đến cứng rắn, đến sau này trên cơ bản đã biến thành chất vấn và phê bình. Sau khi nói xong lại bổ sung thêm mấy câu:
- Còn nữa, sau này nhìn thấy lãnh đạo phải kính trọng một chút, làm một quan viên, phải có tu dưỡng của quan viên, phải có hình tượng của quan viên, không thể biểu hiện giống như tên lưu manh được. Hừ, suy nghĩ cho kỹ đi.
- Chủ tịch huyện Vệ, tôi cho rằng mình làm không sai. Chính vì muốn bảo vệ uy tiến của chính quyền, tôi mới đem số tiền đó phát cho nhân viên công tác của chính quyền thị trấn và công nhân nhà máy giấy. Tôi sợ tôi bị điều đi quá nhanh, các anh em công nhân sẽ mắng tôi.
Còn nói về tu dưỡng của quan chức, tôi sẽ kiểm điểm sâu sắc, sau này khi nhìn thấy nữ đồng chí sẽ không nhìn những thứ không nên nhìn.
Nhưng vừa rồi tôi nhàn rỗi quá, làm lính của chị, cấp dưới của chị, khi đứng ở phòng làm việc cũng nên mặt hướng phía trước, mắt nhìn thẳng có phải không.
Đứng lâu đương nhiên mắt sẽ mệt mỏi, mệt như vậy thì rất dễ yếu sức, yếu sức cho nên mí mắt cứ xoay xoay, vì vậy phải thả xuống.
Thả xuống đương nhiên phải cúi đầu, một khi cúi đầu rồi thì cuối cùng lại nhìn thấy những cảnh xuân không nên nhìn.
Hơn nữa cảnh xuân ở đó vô cùng đẹp, giống như sườn núi nhỏ mê hoặc lòng người, trong sườn núi lại có một rãnh nhỏ, lại càng mê hoặc lòng người, đáng tiếc tôi không thể vuốt ve cảnh xuân đó, chỉ có thể thưởng thức. Ha ha ha..chỉ có thể thưởng thức. Tôi nói xong rồi, bây giờ quay về sẽ viết bản kiểm điểm, tự kiểm điểm bản thân sâu sắc.
Lời nói của Diệp Phàm đầy ẩn ý, nói rất thẳng thắn, đem ngọn núi trên ngực Vệ Sơ Tinh ví von thành sườn núi nhỏ, phía trên còn bám đầy xuân sắc.
Khe rãnh trong sườn núi chính là chỉ rãnh giữa hai ngực rồi, phía sau còn mơ hồ phóng đãng nói mình muốn vuốt vẻ cảnh núi trong khe, đây thật sự là những lời dâm đãng khiến người ta tưởng tượng vô số.
Vệ Sơ Tinh tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, hơn nữa còn là loại phụ nữ đặc biệt thông minh, đương nhiên là nghe hiểu, biết Diệp Phàm đang giở trò để trả thù mình đã lột mũ hắn xuống, nhưng Diệp Phàm sau khi nói xong đã bước nhanh bỏ đi.
- Lưu manh! Khốn khiếp!
Trong phòng làm việc của Vệ Sơ Tinh ở sau người đột nhiên truyền đến một tiếng chén trà đập vỡ và tiếng mắng chửi.
Diệp Phàm tuyệt đối có thể nghĩ ra Vệ Sơ Tinh lúc này nhất định đang đập chén mắng người, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng, hai con mắt hình quả hạnh nhất định là trợn mắt trừng trừng
- Hừ! Bố mày đã bị điều đến cục Tôn giáo, lẽ nào cô còn có thể tìm ra chỗ nào thối nát hơn cục đó sao? Mẹ kiếp, cô kính tôi một thước, tôi kính cô một trượng.
Vừa đến nhậm chức còn chưa hỏi qua tôi một tiếng, cũng không nghe tôi giải thích đã lột mũ của tôi, bố mày lại không phải là phi tử của cô, còn bị nhốt vào trong lãnh cung. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Nếu cô đã nhất quyết không buông tha tôi, vậy chúng ta sẽ đấu với nhau, tôi rất vui vẻ đối đầu với cô.
Đối đầu với một cô gái khí chất cao nhã như vậy nhất định là vô cùng tuyệt vời.
Không biết Vệ Sơ Tinh đã lấy chồng chưa, nói không chừng vẫn là một cô gái. Vậy mình sẽ không khách khí đâu, ha ha ha…
Diệp Phàm cười dâm đãng trên đường đi, khiến những người đi qua hắn đều ngạc nhiên liếc nhìn, suy đoán không biết anh chàng này có phải đột nhiên thất tình nên mới phát điên như vậy không.
Một cán bộ xã rất thông cảm, còn cho Diệp Phàm một điếu thuốc, vỗ vỗ lên bờ vai hắn, thở dài nói:
- Chú em, con gái trong thiên hạ còn nhiều lắm, phía Đông không sáng thì phía Tây phát sáng, các đại lão gia làm gì không kiếm được vợ, có phải không? Phải nghĩ thoáng đạt một chút. Quay về uống một bình rượu, ngủ một giấc thoải mái, đảm bảo sau khi cậu tỉnh dậy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Vâng! Cám ơn đại thúc, tôi biết rồi, được rồi, quay về tôi sẽ làm một bình rượu. Diệp Phàm giả vờ thụ giáo cười cười, đưa tay chỉ về phía phòng làm việc của Vệ Sơ Tinh chỉ chỉ lắc lắc.
Diệp Phàm vừa bước đi, người cán bộ xã đó đi về phía Diệp Phàm chỉ, ngẩng đầu lên nhìn, thất thanh kêu lên:
- Trời đất! Đây không phải là phòng làm việc của Chủ tịch huyện Vệ sao? Không đúng, lẽ nào thằng nhóc đó lại theo đuổi Chủ tịch huyện Vệ, không thể nào.
Lại ngẩng đầu lên nhìn nhìn, nhìn thấy nữ thư ký đeo kính của Chủ tịch huyện Vệ, vị đại thúc đó đột nhiên tỉnh ngộ, cười nói:
- Thì ra đối tượng là thư ký của Chủ tịch huyện Vệ. Khó trách, ài! Có lẽ cô gái này sau khi làm thư ký của Chủ tịch huyện thì đá cậu nhóc này, không phải là một món đồ, không phải là thư ký của Chủ tịch huyện sao? Xem thường anh chàng đó, loại con gái kiêu ngạo như vậy cũng không có gì tốt.
Không quan tâm đến oán trách trong lòng vị đại thúc đó, Diệp Phàm nhìn thấy phòng làm việc của Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn.
Lúc này hắn đã thu lại dáng vẻ phóng đãng, vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận đẩy cửa ra, bước vào phòng làm việc của Bí thư Cổ, lập tức thi triển ra thuật xem tướng, tỉ mỉ quan sát Bí thư Cổ Bảo Toàn.
Người này không cao, có lẽ còn chưa tới 1m7, mũi cao, ánh mắt ôn hòa, sắc mặt không nhìn ra hỉ nộ, là một người không dễ nói, không giống như Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung trên người tràn đầy một luồng khí phách khiến người ta vừa nhìn đã thấy sợ hãi. Loại người này có lẽ mới là người lợi hại nhất, không lạnh không nóng, đa mưu túc trí. Giống như một con hồ ly ẩn người trong bóng tối, tránh ánh sáng mặt trời, ngoài mặt ôn hòa, trong bụng giấu toàn đao kiếm.
Thấy thuật xem tướng của mình chỉ cảm nhận được một chút tâm cơ bên trong của người này, Diệp Phàm lại càng cung kính cẩn thận.
- Bí thư Cổ, tôi tới báo cáo công tác với ngài.
Diệp Phàm khẽ khom người xuống, xem như thể hiện lịch sự.
- À! Đồng chí Diệp Phàm, nào, ngồi đi!
Bí thư Cổ không nhiệt tình cũng không lãnh đạm, ngẩng đầu nhìn quét qua Diệp Phàm rồi kêu hắn ngồi xuống, hoàn toàn có dáng vẻ giải quyết việc chung.
- Vâng! Cám ơn.
Diệp Phàm trả lời cẩn thận ngồi xuống ghế. Dáng vẻ vẫn bình thường, kỳ thực trong lòng vẫn có vẻ căng thẳng, dù sao y cũng là người đứng đầu Ngư Dương. Đương nhiên, dáng vẻ cung kính ngoài mặt toàn là giả bộ, trong lòng cũng đến mức độ như vậy.
- Đến chỗ Chủ tịch huyện Vệ rồi chứ?
Cổ Bảo Toàn thản nhiên hỏi, thật ra cũng đang âm thầm quan sát Diệp Phàm vì những chuyện mà Diệp Phàm làm rất chói mắt Cổ Bảo Toàn. Trước mắt mình từ huyện Cổ Xuyên được điều tới đây làm lãnh đạo, lúc ấy Bí thư thị ủy Chu Càn Dương cũng mạnh mẽ giao cho mình một chỉ tiêu.
Đó là phải tăng trưởng GDP, ít nhất cũng phải đạt đến 4%, vì bình quân trong thành phố là 8% đến 9%, đã xem như là đặc biệt chiếu cố Ngư Dương rồi, nhưng Cổ Bảo Toàn không cảm nhận được một chút ấm áp nào của loại chiếu cố này.
Ngược lại, trong đáy lòng lại càng nặng nề, giống như trái tim được treo mười mấy máy ép bị quăng tới vậy, có cảm giác trái tim bị bóp nghẹt. Lúc nào cũng nhắc nhở mình chỗ đó rất đau!
Vừa đến Ngư Dương, Cổ Bảo Toàn đã chạy đến bảy, tám thị xã, tất cả đều là những thị xã nghèo đến tận cùng. Một Ủy ban nhân dân xã còn không bằng một thôn nhỏ phía duyên hải. Trong đáy lòng Bí thư Cổ Bảo Toàn như trượt sâu đến đáy, sắp chìm xuống hồ sâu vạn năm vậy.
Ngư Dương trước kia có 21 xã, thị trấn. Hiện tại xã Khanh Hương đã sáp nhập vào Lâm Tuyền chỉ còn lại 20 xã, thị trấn. Ngoại trừ mấy thị trấn Thành Quan, thị trấn Du Tiễn, thị trấn Lâm Tuyền, thị trấn Vũ Khê, thị trấn Nam Kê vẫn được xem là có kinh tế phát triển. Còn 15 xã, thị trấn còn lại đều là đồ rác rưởi. Thị trấn Giác Lâm, thị trấn Tà Nham, thị trấn Quy Hồ, ba thị trấn này hợp lại tổng thu nhập tài chính một năm thu vào không hơn 300 vạn.
Còn lại 12 xã càng nghèo đến tận cùng. Hợp lại thu nhập tài chính không quá 600 vạn, tài chính thu vào bình quân một xã không quá bốn năm mươi vạn.
Hiện tượng phổ biến toàn huyện là vượt biên nghiêm trọng, một chính quyền xã nghèo vốn chỉ nên có ba bốn mươi người, cuối cùng hợp lại, nhân viên ăn lương nhà nước không dưới một trăm người, thu nhập không đủ phát lương cho cán bộ.
Bí thư Cổ biết, đây là vì nhân sự lắng đọng bao năm qua của Ngư Dương tạo thành. Ngư Dương là một huyện đông dân số, số liệu nhân khẩu trên sổ sách là 60 vạn, trên thực tế cộng thêm số người lưu động và sinh sống tạm bợ có lẽ cộng lại không dưới 90 vạn.
Chỉ riêng nhân viên công tác ăn lương nhà nước đã đạt đến khoảng 2 vạn người, tiền lương phải phát một năm hơn 6000 vạn.
Tổng thu nhập tài chính của Ngư Dương cũng không quá 4000 vạn. Khoản thiếu hụt hơn 2000 vạn treo trên đầu Huyện ủy Ngư Dương.
Là một huyện khó khăn thu nhập không đủ trả tiền lương điển hình, hàng năm tỉnh và thành phố đều phải trợ cấp mất ngàn vạn để nuôi sống 2 vạn nhân viên công tác của Ngư Dương.
Chính quyền huyện đã nợ nần chồng chất, nghe nói con số thiếu hụt đã đạt tới hơn hai ngàn vạn. Nếu phải trả cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể trả hết nợ.
Đây cũng là một vấn đề thực tế, nếu nói giảm biên chế, lựa chọn này tuyệt đối không thể thực hiện được. Ngư Dương là huyện đông dân, chỉ riêng dân lang thang trong xã hội cũng có mười mấy vạn. Nếu rút ra một số nhân viên ăn lương nhà nước, để bọn họ gia nhập vào trong đội ngũ đó thì còn không lộn xộn hơn sao.
Dù sao cũng cho người ta một miếng ăn! Dù ít dù nhiều phát chút tiền lương có là gì.
Bất lợi với sự ổn định và hài hòa xã hội, cho nên con đường giảm quân số tổ hợp tốt hơn không cần phải suy nghĩ, con đường này tuyệt đối không thông.
Đối với phát triển kinh tế mà nói thì ở vùng sâu trong nội địa này nông dân nghèo khó chiếm 8 phần.
Cả huyện đến trước mắt không có một con đường xi măng nào. Cho dù là đường tỉnh xuống Ngư Dương sau này vì nguyên nhân đặc thù cũng biến thành đường quốc lộ đá vụn cấp ba, rải nhựa thì rải một lớp lại đan xen lộn lộn, có chút giống như da cóc.
Căn bản không có khái niệm chiêu mộ thương nhân thu hút đầu tư, bình quân một năm cả huyện còn chưa thu hút được 500 vạn đầu tư bên ngoài.
Cho dù có mấy nhà máy nhỏ nằm ở Ngư Dương cũng là xí nghiệp ô nhiễm nặng, không trụ được ở vùng duyên hải nên lánh vào đây.
Đã vậy Ngư Dương còn phải quỵ lụy chiều chuộng, chỉ cần để các tổng giám đốc các nhà máy xí nghiệp này hơi có chút phật ý là tuyên bố dọn đi. Phó Chủ tịch huyện phân quản lĩnh vực này đúng khổ không thể tả, mỗi lần xuống kiểm tra đều phải vâng vâng dạ dạ như con cháu vậy.