Sau khi nói xong, Cổ Bảo Toàn thuận tay lấy chi phiếu ra đưa cho Vệ Sơ Tinh:
- Chủ tịch huyện Vệ, cô cầm lấy nhập vào sổ sách, ài, cuối năm rồi, lại bị Sở Tài chính Tỉnh khấu trừ mất 300 vạn, số tiền này đến thật kịp thời, lấy ra trước 200 vạn để cấp cứu đi.
100 vạn còn lại dùng cho đầu tư công trình thời kỳ đầu của nhà máy thảm sợi. Tuy nhiên để khen thưởng cá nhân đồng chí Diệp Phàm và khích lệ Cục Chiêu thương, rút ra 9 vạn trực tiếp nhập vào sổ sách cho cá nhân đồng chí Diệp Phàm, đợi sau khi Cục Chiêu thương thành lập sẽ chuyển lại cho kế toán.
Đồng chí Diệp Phàm làm rất tốt, ra tay là chuẩn, một bước liền thành công. Xem ra đồng chí Diệp Phàm thật sự có năng khiếu làm chuyện thu hút đầu tư. Ha ha ha.
Cổ Bảo Toàn cười thoải mái, nụ cười lần này tương đối chân thành.
Tuy nhiên tâm cảnh của Diệp Phàm thoáng cái sầm xuống:
- Bí thư Cổ, khoản tiền của nhà máy thảm sợi sao có thể chuyển đến chỗ khác chứ? Nếu để cho tiên sinh Tiếu Phi Thành biết được thì phiền toái.
-Có gì phiền toái, mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi. Chuyện nhà máy có lẽ phải đợi đến sang năm mới có thể bắt tay vào làm.
Hơn nữa chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết được, tôi tin tưởng nguyên tắc giai cấp của đồng chí Diệp Phàm, hẳn là không tiết lộ bí mật.
Dù sao chuyện này cũng không cần lo lắng, chỉ cần cậu tới Sở Tài chính tỉnh đem số tiền trợ cấp nông nghiệp 300 vạn về không phải chuyện gì cũng được giải quyết sao? Đồng chí Diệp Phàm. Cố gắng lên.
Cổ Bảo Toàn nhanh gọn đẩy Diệp Phàm vào cái bẫy đã đặt sẵn, khiến Diệp Phàm rất buồn bực, không ngờ khoản tiền 300 vạn phải chạy đến Sở tài chính.
- Lão hồ ly, hừ, bị y lừa rồi. Số tiền vừa kiếm được chỉ bằng một câu nói của y đã bị lấy mất. Lão tử sắp biến thành một động cơ vĩnh cửu không bao giờ ngừng nghỉ rồi. Dù sao cũng phải mò chút gì về mới đúng, nếu không cũng thua lỗ quá, tiền bị Cổ Bảo Toàn lấy đi còn phải đi đòi tiền trả nợ. Hiện tại con ba ba Ngọc Sử Giới có lẽ cũng sắp tức điên lên rồi, lão tử vừa lên tỉnh không bị y nuốt sống mới lạ, còn đòi tiền gì nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLDiệp Phàm ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Vệ Sơ Tinh cũng mang theo nụ cười thản nhiên, hơn nữa bên trong nụ cười giống như có sự quyến rũ, trong lòng lại càng buồn bực chỉ muốn đập đầu vào tường.
- Được rồi Bí thư Cổ, tôi sẽ hết sức cố gắng, nhưng tôi đi lần này, vị trí Chủ nhiệm của Ban kho khu núi Bà La sẽ để trống. Bản thân tôi đã chọn được người, không biết Bí thư Cổ…
Diệp Phàm nói đến đây cứ nhìn Cổ Bảo Toàn chằm chằm.
-Hừ! Tiểu tử này cũng không phải là loại đèn cạn dầu, mới kiếm được chút lợi ích đã lại to miệng đòi chức vị. Được rồi, vị trí Chủ nhiệm ban kho khu cũng chỉ là cấp bậc Phó phòng, hơn nữa vị trí cũng không trọng yếu.
Cổ Bảo Toàn khẽ cau lại, mắng thầm một câu, cười nói:
-Được, sẽ do cậu sắp xếp, cuối năm công việc của tôi rất nhiều, cậu xem làm thế nào thì làm, đưa danh sách cho tôi phê duyệt rồi trình diện Ban Tổ chức là được.
-Cám ơn! Ở đây tôi sớm đã suy nghĩ đến bốn người, vừa lúc hai vị Huyện thái gia cũng đang ở đây, nhìn xem có thể phê duyệt không, tôi sẽ trực tiếp đưa tới cho Ban Tổ chức, bọn họ đều là cấp bậc Phó phòng, các vị xem trước đi.
Diệp Phàm nói xong móc từ trong cặp ra một tờ tài liệu đã in sẵn đưa tới.
-Hảo tiểu tử, hóa ra đã có âm mưu từ trước, thoáng cái đã nói ra bốn danh sách. Mình còn tưởng mình chiếm được đại tiện nghi, thì ra tiểu tử này cũng không phải là thứ đồ tử tế, rốt cuộc người nào rơi vào hố bẫy còn khó nói.
Cổ Bảo Toàn cảm thấy buồn cười, thầm cằn nhằn, lật ra sơ sơ cảm thấy cũng không phải là chức phó bộ phận quan trọng gì, thậm chí có thể nói là bộ phận bỏ đi, đưa cho Vệ Sơ Tinh.
Đề nghị đầu tiên là điều đồng chí Trịnh Lực Văn của thị trấn Lâm Tuyền đảm nhiệm phó Cục trưởng Cục Chiêu thương.
Thứ hai là điều Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính của thị trấn Lâm Tuyền đồng chí Phương Nghê Muội đảm nhiệm Chủ nhiệm Văn phòng Chiêu thương và Thu hút đầu tư, cũng là cấp Phó phòng.
Thứ ba là điều đồng chí Đoạn Hải Tổ phó tổ công tác nhà máy giấy thị trấn Lâm Tuyền đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ban kho khu, cũng là cấp Phó phòng.
Thứ tư là điều Phó Chánh văn phòng Cục Tôn giáo đồng chí Đinh Hương Muội tiếp nhận chức vụ của Chung Phát Tài, đề nghị lên làm Chủ nhiệm văn phòng cục Tôn giáo cấp bậc phó phòng.
Diệp Phàm biết mình làm như vậy tuyệt đối sẽ khiến cho hai vị Huyện thái gia Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh bất mãn, chẳng qua tình thế bức người, hơn nữa trước khi mình tới Tam Giác Vàng thi hành nhiệm vụ bí mật cũng phải thu xếp ổn thỏa, nếu không mình không quay về được cũng không tiếc nuối.
Cho nên cũng cố lên gân đẩy tới, bất chấp Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh cảm thấy khó chịu.
-Bốn người này về tư cách và kinh nghiệm công tác đều đạt đến điều kiện đề bạt làm cấp phó Phòng, chỉ có điều thoáng cái đề xuất bốn người thì có vẻ khiên cường.
Vệ Sơ Tinh bắt đầu làm khó dễ, chẳng qua ngôn ngữ vẫn uyển chuyển.
-Anh chỉ là một Phó Chủ tịch huyện. Hơn nữa còn vừa mới được đề bạt làm Phó Chủ tịch huyện, thật ngạo mạn quá. Mặc dù nói anh có chút quan hệ với Tề Chấn Đào, nhưng quan trường có quy củ của quan trường. Người ta làm Phó Chủ tịch huyện cũng không dám ra vẻ như vậy. Nếu các phó chức trong huyện đều có yêu cầu như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? cần gì đến nguyên tắc giai cấp, cần gì đến là cục Nhân sự, ban Tổ chức?
Cổ Bảo Toàn đương nhiên vui lòng thấy Vệ Sơ Tinh gây khó dễ, nheo mắt không lên tiếng, nhìn hai người tranh chấp một phen, nếu như có thể ngăn cản thì càng tốt, nếu thoáng cái đề bạt bốn người thì Phí Mặc phân quản Khối Đảng ủy sẽ cằn nhằn, Miêu Phong làm Trưởng ban Tổ chức, dù ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
-Ài! Tôi biết làm như vậy thật sự có chút quá mức, phương diện nhân sự là do Bí thư Cổ cầm đầu huyện ủy quyết định, tuy nhiên mấy đồng chí này công tác thật sự rất khá.
Đồng chí Trịnh Lực Văn ở thị trấn Lâm Tuyền từng phối hợp giúp đỡ tôi quản lý tài chính Lâm Tuyền rất gọn gàng rõ ràng. Hai vị lãnh đạo cũng biết, thị trấn Lâm Tuyền danh tiếng thế nào. Trên thực tế là một thị trấn trống rỗng, khi Trịnh Lực Văn tiếp nhận tài chính ở trong sở chỉ còn lại mấy vạn.
Tuy nhiên đồng chí này đầu óc linh hoạt, sáng tạo, đã nghĩ hết mọi cách để tăng thu giảm chi, làm phong phú túi tiền Lâm Tuyền từ mọi phương diện, khi đảm nhiệm Tổ phó tổ công tác nhà máy giấy thì chuyên tâm vực dậy nhà máy giấy. Các phương diện đàm phán, thương lượng đều rất có nghề. Cục Chiêu thương thật sự thích hợp với cậu ấy.
Đoạn Hải trước kia ở Văn phòng huyện ủy, các phương diện quan hệ đều tương đối quen thuộc, hơn nữa tính giai cấp của đồng chí này rất mạnh, phục tùng thu xếp của lãnh đạo, với năng lực của cậu ấy quản lý một ban kho khu cũng dư sức.
Phương Nghê Muội làm Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền, chuyện của Lâm Tuyền đặc biệt phiền phức. Các chuyện lớn nhỏ tương đối nhiều.
Chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính đồng chí Vương Nguyên Thành cũng lớn tuổi rồi, tinh lực có hạn, cho nên về căn bản đều là Phương Nghê Muội chủ trì. Cục Chiêu thương huyện muốn xây dựng mà không có mấy người khéo léo như vậy rất bất lợi cho triển khai công tác.
Đinh Hương Muội là vì nguyên Chánh văn phòng Cục Tôn giáo đồng chí Chung Phát Tài đã về hưu, hiện tại tôi lại đi, trong huyện nhất thời vẫn chưa xác định được ứng viên Cục trưởng, Cục Tôn giáo mặc dù chỉ là một cục nhỏ, nhưng công việc cũng không ít. Chủ nhiệm Văn phòng tương đối trọng yếu, nếu không công tác sẽ trở thành một mớ bòng bong, vấn đề hài hòa dân tộc cũng tương đối quan trọng.
Thật ra quan trọng là tôi cũng không có suy nghĩ gì khác, hai vị lãnh đạo chắc hẳn cũng nhìn thấy, những bộ phận này cũng không chiếm phân lượng lớn trong các cục của huyện, không gợi dậy nhiều tác dụng.
Lời nói của Diệp Phàm hết sức chân thành, cũng ra vẻ rất thản nhiên, làm cho Cổ Bảo Toàn cũng có chút thưởng thức, cũng không muốn ngăn cản gì nữa, tuy nhiên muốn lập tức đề bạt bốn chức vụ cấp Phó phòng, Cổ Bảo Toàn cũng cho hơi nhiều, cho nên tạm thời không mở miệng.
-Cậu nói có lý thật, nhưng những cấp phó khác trong huyện sẽ nhìn chuyện này như thế nào. Cho nên, tôi thấy bốn người thì nhiều quá, hai người thì thế nào. Bí thư Cổ anh nghĩ thế nào?
Thật ra Vệ Sơ Tinh vẫn còn tức giận, hôm trước ngồi trên xe Diệp Phàm lên chùa Nam Thiên, ở trên đường đi có tảng đá rơi xuống, lúc ấy Trương Cường lái xe đột nhiên phanh lại, làm Diệp Phàm chộp ngay vào ngực mình. Chỗ đó của mình ngay cả mối tình đầu cũng không cho y sờ tay vào, bảo vệ vô cùng kín đáo.
Đương nhiên, cô cũng hiểu, lúc ấy vì tình huống khẩn cấp, Diệp Phàm muốn cứu mình cho nên cũng không để ý nhiều.
Tuy nhiên trong tiềm thức Vệ Sơ Tinh luôn cảm giác tiểu tử này hình như cố ý, cho nên thật ra đang giận cá chém thớt.
Hơn nữa tiểu tử này thỉnh thoảng làm ra chút ít thành tích lại lộ ra vẻ cuồng ngạo, giống như mới vừa rồi lôi kéo được Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông bơm tiền vào nên càng công khai ngạo mạn, vì vậy Vệ Sơ Tinh cố ý gây khó dễ.
-Đúng! Đồng chí Diệp Phàm, mấy ngày nữa là cuối năm rồi, phải thu xếp phương diện xây dựng Cục Chiêu thương trước, mới vừa rồi tôi đã nói uỷ quyền, cho nên chuyện bổ nhiệm Trịnh Lực Văn làm phó Cục trưởng, cậu có thể quyết định.
Chủ nhiệm Ban Kho khu vốn do cậu đảm nhiệm, bây giờ cậu đi rồi. Ban kho khu tuy nói chỉ có mấy người, nhưng trách nhiệm cũng là tương đối trọng yếu, không thể qua loa được, đây chính là chuyện lớn quan hệ đến an toàn tính mạng tài sản của ngàn vạn hộ dân. Cho nên Chủ nhiệm Ban kho khu chức không thể chỗ trống, vậy để Đoạn Hải đảm nhiệm đi.
Ứng viên Cục trưởng Cục Tôn giáo tôi sẽ suy nghĩ trong mấy ngày này, đầu tiên do cậu đề xuất người chủ trì rồi nói, một cục nhỏ có lẽ sẽ không xuất hiện chuyện gì.
Cục Chiêu thương trước cuối năm nhất định là không cách nào thành hình hoàn toàn, đầu tiên cứ quyết định phó Cục trưởng trước rồi hãy nói. Chuyện của Phương Nghê Muội để qua năm rồi tính.
Cổ Bảo Toàn nói rất chắc chắn, chỉ bằng mấy câu nói đã quyết định xong vấn đề nhân sự của Vệ Sơ Tinh.
- Được rồi, tôi phục tùng quyết định của tổ chức.
Diệp Phàm giả vờ rất bình tĩnh gật đầu, nhưng từ trong đôi mắt mơ hồ có vẻ hận thù chĩa về phía Vệ Sơ Tinh.
- Con đàn bà này, cũng không biết nguyên nhân gì, cứ muốn đối đầu với lão tử, nếu cô đã muốn như vậy, tôi cũng không khách khí
Nếu như còn sống trở về lại tiếp tục chiến đấu, mất mạng thì tất cả đều vô ích, còn nói cái gì. Ài! Hai cô gái có quan hệ mật thiết với mình còn chưa giúp được gì, mình nhất định phải còn sống quay về, chuyện gì cũng phải giao phó mới được.
-Cậu có thể nhận ra tôi rất cao hứng với chuyện này, hi vọng cậu đừng có tư tưởng gánh nặng gì, nhất định phải xây dựng cục Chiêu thương thật tốt.
Cổ Bảo Toàn mỉm cười, tiện tay cầm bút viết mấy câu chỉ thị trong tài liệu giới thiệu Trịnh Lực Văn và Đoạn Hải, đưa cho Vệ Sơ Tinh.
- Chủ tịch huyện Vệ cũng viết mấy câu đi, nếu đồng chí Phí Mặc không ở đây, cho dù Bí thư chúng ta đụng đầu cũng cứ quyết định đi
Vệ Sơ Tinh cũng rất dứt khoát, cầm bút viết mấy câu đưa cho Cổ Bảo Toàn.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu đưa cho Trưởng ban Miêu, y sẽ đi xử lý.
Cổ Bảo Toàn thu lại nụ cười.
-----oo0oo-----