- Ai, Nhược Mộng cần an bình, … An bình…Phàm con.
Lúc này sau đại điện mơ hồ truyền đến tiếng thở dài buồn rầu của mẹ nuôi Diệp Kim Liên, Diệp Phàm chấn động, trong lòng nhói lên, liếc mắt nhìn mọi người
Thở dài:
- Lô Vỹ, thôi đi, để cho bọn họ đi, phảng phất như là u hồn Nhược Mộng quanh đây, Nhược Mộng cần an bình, không được quấy rầy cô ấy.
Hắn nói xong lại thở dài, cũng không nhìn mọi người, đi từ từ vào hậu điện.
Trong hậu điện đột nhiên truyền đến giọng khàn khàn pha chút đau thương của Diệp Phàm ngâm tụng:
Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu. Mãn thành xuân sắc cung tường liễu. Đông phong ác, hoan tình bạc. Nhất hoài sầu tự, kỉ niên li tác. Thác, thác, thác.
Xuân như cựu, nhân không sấu. Lệ ngân hồng ấp kiểu tiếu thấu. Đào hoa lạc, nhàn trì các. Sơn minh tuy tại, cẩm thư nan thác. Mạc, mạc, mạc.
- Hừ! Các ngươi đi thôi! Sau này chú ý một chút, không được làm chuyện phạm pháp, nếu không, hừ!
Lô Vỹ hừ lạnh hai tiếng, thu hồi cây súng trong tay.
Người nhà họ Ngọc dìu lẫn nhau ra khỏi cung cũ được Lý Tuyên Thạch dẫn đầu rốt cục thối lui an toàn ra khỏi đại điện. Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn đều toát mồ hôi, tựa hồ vừa ở dưới sông lên. Người nhà họ Ngọc vừa đi thì điện thoại Lô Vỹ vang lên.
Cổ Bảo Toàn ở trong điện thoại hừ lạnh:
- Lô Vỹ, lập tức trở về huyện.
- Thiết Hải, anh cùng đi với Lô Vỹ đi, tôi muốn an tĩnh cả đêm.
Diệp Phàm nói.
Bọn họ vừa đi thì trong điện nhất thời vắng lặng, một luồng mùi thơm khẽ bay lên.
- Phàm con, canh nấu xong rồi, đi tắm một chút đi.
Mẹ nuôi Diệp Kim Liên thương yêu nhìn Diệp Phàm đang buồn bã.
- Người thì cũng đi rồi, con cũng đừng để trong lòng nữa, sống tốt đi! Nghĩ thoáng một chút.
Bà muốn khuyên giải Diệp Phàm nhưng bản thân càng thương tâm hơn.
Không lâu sau.
Phương Nghê Muội nhẹ nhàng đi vào đấm lưng cho Diệp Phàm. Diệp Phàm nhắm mắt nằm trong thùng gỗ không muốn nói chuyện, tùy ý để cho Phương Nghê Muội xoa bóp.
- Nghê Muội, em cũng lớn rồi, tìm một đám nào khá rồi gả vào đi! Ai.
Diệp Phàm nói khẽ.
- Anh đã sớm chán em rồi phải không?
Phương Nghê Muội nghẹn ngào, nước mắt rươm rướm.
- Ai, anh đang nói chuyện khác, thôi không nói nữa.
Diệp Phàm gạt đi, thầm nghĩ mình cũng không biết có mạng trở lại nữa hay không, không thể liên lụy Nghê Muội nữa.
Hắn lấy ra một tấm chi phiếu nói:
- Lâu như vậy mà anh cũng chưa mua cho em bộ đồ nào, một mình em tự đi mua đi, coi như là đồ cưới anh tặng em.
- Em không muốn.
Phương Nghê Muội lắc đầu không lấy.
Hai người yên lặng một lúc lâu.
Phương Nghê Muội đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Anh, yêu Nghê Muội cả đêm nhé, Nghê Muội muốn hầu hạ anh cả đêm, hảo hảo yêu Nghê Muội đi
Cả một đêm đó hai người hương lửa nồng nàn.
Im lặng,
Sáng hôm au, Diệp Phàm chào hỏi Diệp Nhược Mộng, bái phỏng Lý lão gia tử, lái xe thong dong rời đi, Đoàn Hải đã đi trước nhận chức, dĩ nhiên là đã không nhịn nổi.
Trịnh Lực Văn được anh trai Chủ nhiệm Trịnh tự mình đưa đến Cục Chiêu thương tạm thời xử lý địa điểm làm việc, kỳ thật chính là cung cũ trong cục tôn giáo của Diệp Phàm.
Vào buổi tối, Diệp Phàm chạy đến thị trấn Giác Khê để xem xưởng giấy nhỏ của mình. Yến Chiếu Nguyệt vẫn còn phong vận như trước, bởi vì đã khuya nên đã ngủ được một giấc, hiện giờ cô cũng không ngủ trong xưởng mà ở một căn nhà gỗ thuê bên ngoài.
Xưởng giấy đã vừa khởi công, anh trai Diệp Cường của Diệp Phàm sau khi dạo vài vòng thì đã về nhà, mọi chuyện căn bản do Yến Thu Lâm và Yến Chiếu Nguyệt xử lý.
- Diệp tiên sinh! Tôi lấy các danh mục cho anh xem qua.
Yến Chiếu Nguyệt cười dịu dàng, phong vận thành thục triển hiện làm Diệp Phàm rung động, tuy nhiên cũng không có ý nghĩ gì khác.
- Không cần xem đâu, tôi tin tưởng chị.
Diệp Phàm ngăn lại.
- Tối nay tôi chỉ tới thăm mọi người, thấy mọi người bình yên là tốt rồi. Ai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Diệp Phàm bất giác thở dài.
Yến Chiếu Nguyệt chắc là nghĩ đi đâu nên khuôn mặt khẽ ửng đỏ, bộ ngực phập phồng mãnh liệt, liếc trộm Diệp Phàm thấy hắn cũng không có phản ứng gì, hơn nữa còn khẽ cau mày.
- Diệp tiên sinh có tâm sự?
Yến Chiếu Nguyệt dịu dàng, phong tình vạn chủng.
- Ha ha, không có gì, một năm trôi qua quá nhanh làm cảm giác hơi mệt một chút.
Diệp Phàm thuận miệng uống một hớp trà.
- Nếu không, buổi tối nay anh cứ nghỉ ở đây đi?
Yến Chiếu Nguyệt quan tâm, giọng mềm như nước.
- Nghỉ ở chỗ chị?
Diệp Phàm nói khẽ, nhìn lướt qua Yến Chiếu Nguyệt vẻ hơi quái dị, trong phòng tràn ngập một không khí mập mờ.
Yến Chiếu Nguyệt cũng cảm thấy Diệp Phàm nghĩ gì đó, vội vàng nói:
- Chỗ này của tồi còn có phòng khách.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Yến Chiếu Nguyệt, bộ ngực phập phồng dưới làn váy ngủ, Diệp Phàm đột nhiên nổi lòng muốn trêu chọc
, thản nhiên nói:
- Vậy thì ở rồi, nhưng tôi không muốn ngủ ở phòng khách.
- Không ngủ phòng khách thì ngủ…
Yến Chiếu Nguyệt không nghĩ tới Diệp Phàm lại bạo gan như vậy, ấp úng một hồi, gương mặt hồng rực như có thể vắt ra nước.
- Ngủ ở phòng chị.
Diệp Phàm ra vẻ cuồng phóng, cười nói thản nhiên.
- Cái này ….
Yến Chiếu Nguyệt cảm giác quá đột nhiên, tuy nói bản thân có hảo cảm đối với Diệp Phàm nhưng chưa đạt tới mức lấy thân báo đáp, tuy nhiên cũng không tiện cự tuyệt, Diệp Phàm quả thực là ân nhân cứu mạng của mình. Không có lời của hắn mình bây giờ chắc còn đang bán bó hoa tươi kiếm ăn qua ngày.
Hơn nữa mình bây giờ là một quả phụ, tuy nói có vẻ thùy mị phong vận nhưng Diệp Phàm không thể nào cưới của mình, nếu như đồng ý chẳng khác nào muốn làm tình nhân của hắn, Yến Chiếu Nguyệt tạm thời còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Để làm được tình nhân, nói khó nghe hơn chính là vợ bé cần dũng khí tương đối lớn.
- Ha ha ha, tôi đi đây.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, chuẩn bị trở về thành phố, hắn vốn chỉ định đùa một chút, tuy nhiên cũng hơi quá.
- Để tôi đem Thảo Thảo đi chỗ khác đã!
Yến Chiếu Nguyệt hình như đã quyết tâm cái gì đó.
Những lời này ám chỉ cái gì, đứa ngốc cũng có thể nghĩ đến. Diệp Phàm khá bất ngờ, quay đầu lại nhìn Yến Chiếu Nguyệt.
- Tôi…tôi không phải là dễ dãi, trừ người chồng đã khuất ra chưa cùng một ai.
Yến Chiếu Nguyệt sợ Diệp Phàm xem thường nên vội vàng giải thích, khẽ cúi đầu run rẩy.
- Ai! Nhà máy giao cho chị thì tôi yên tâm rồi, tôi đi đây, chị bảo trọng.
Diệp Phàm nói xong quay người bước đi.
Yến Chiếu Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Phàm, trong lòng rối bời, lẩm bẩm nói:
- Anh, anh rốt cuộc là người thế nào? Có khi là một ngọn núi cao ngất che nắng che mưa cho bất kỳ ai, một quyền có thể đánh sập trời cao, một cước có thể đá vỡ gò đất. Có khi lại như đứa trẻ mới lớn, thậm chí có chút phóng đãng, có chút sắc, chẳng lẽ đó là bản sắc nam nhân, không! Anh giống như một anh hùng thảo mãng thời xưa.
- Bí thư Lý, gần đây nhiều chuyện bận rộn, nên không tới thành phố, thật xin lỗi, chúc mừng năm mới anh trước vậy.
Diệp Phàm đến nhà của nguyên Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương.
- Ai! Diệp Phàm, sau này tính tình phải chú ý một chút. Không được quá vọng động, phải kiên nhẫn, đừng có nóng nảy với ai. Cậu là một người có năng lực, nhưng một quan viên, một lãnh đạo chọn thuộc hạ thì thà chọn người tài trí bình thường cũng không đồng ý chọn một người đối chọi với y cả ngày.
Chờ đến lúc cậu chân chính cầm quyền nhất phương mới có thể cảm nhận được, đây là trở ngại rất lớn đối với tiền đồ của cậu. Tuy nói cậu bây giờ là Phó Chủ tịch huyện, tốc độ thăng quan tốc độ cực nhanh có thể nói là nhất tuyệt trong tỉnh Nam Phúc chúng ta, nhưng tốc độ mất chức cũng tuyệt đối có thể xưng nhất tuyệt.
Cậu phải giỏi về lợi dụng ưu thế khắp nơi, bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương có quan hệ phức tạp, tùy thời có thể kết minh cũng tùy thời có thể lôi kéo, cậu còn phải học năng lực sinh tồn trong khe hẹp. Lấy Phí Mặc mà nói, cậu với y rất có ý kiến, y chắc cũng vậy, chẳng qua bây giờ cậu còn đang lúc phát triển, còn chưa có bao nhiêu tư cách đi chống lại con thổ lão hổ uy tín lâu năm này.
Cậu nhiều nhất cũng mới chỉ là như một con nghé con, cậu phải học cách che giấu biến con bê thành con hồ ly mới được. Hồ ly thì mọi người đều thích, nghé con thì không để ý vì chỉ e nó húc lung tung làm bị thương.
Lý Hồng Dương đã rời khỏi Ngư Dương, tuy nhiên y vẫn không cam lòng. Kể từ sau khi rời đi thì cũng không có mấy thủ hạ đến thăm, Diệp Phàm đột nhiên đến đây làm y cảm thấy rất vui mừng, nói chuyện chân thành như một tiền bối khuyên nhủ một tiểu bối.
Hai người uống một chút trà, hàn huyên mấy chuyện rất ấm áp. Diệp Phàm đi rồi, vợ của Lý Hồng Dương tiện tay đem rượu và thuốc hắn đưa tới cất vào trong.
- Chậm đã Huệ Chi, để anh xem nào.
Lý Hồng Dương đột nhiên nhớ tới lời của Diệp Phàm lúc đi ra.
- Bí thư Lý, tôi đi đây, có mấy bao thuốc người bạn đưa, anh nếm thử, mùi vị không tệ, rất tinh khiết.
- Chẳng lẽ bên trong có tiền? Lão Lý, anh đã rời Ngư Dương, thuộc hạ còn đưa tiền cho anh làm gì, anh ở cái cục xó xỉnh đó có gì mà xin, không thể nào. ai.
Huệ Chi tức giận nói, bên trong nghe có chút oán khí.
- Em biết cái gì?
Lý Hồng Dương tức giận hừ một tiếng, cẩn thận mở tút thuốc lấy ra một bao xem xét..
- Là thuốc Trung Hoa, anh cũng đã từng rút qua, lúc trước ở Ngư Dương còn thu được rất nhiều, để vào đó tôi còn bán lại kiếm chút tiền, hừ!
Liễu Huệ Chi bực mình.
-----oo0oo-----